Phù Thương
Chương 24: Vân thốn* thơm ngon

[*mì vằn thắn]

Phù Lạc không chịu xuống xe ngựa, thật không dám đối mặt với Vạn Toàn đang đánh xe bên ngoài

"Xuống dưới." Long hiên đế không kiên nhẫn thốt lên.

Phù Lạc không chút thục nữ nhảy “Phịch” xuống xe ngựa, lưu lại Long hiên đế, Vạn Toàn, Bích Ngô, Làm Ảnh còn có một soái ca không biết tên đang ngạc nhiên

Soái ca kia vẻ mặt lãnh khốc, quần áo hắc y, sao lại lãnh khốc đến thế chứ?

Vẻ lạnh lùng của hắn không giống như của Long hiên đế, hắn lãnh khốc làm cho người ta lạnh từ ngoài vào trong,còn Long hiên đế lãnh khốc lại làm cho người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng, có điều điểm này cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của hắc y.

"Phu nhân." Làm Ảnh kêu khẽ bên tai Phù Lạc, còn lay nhẹ tay áo của nàng, Phù Lạc bừng tỉnh, nhìn theo mắt Làm Ảnh thấy được đôi mắt âm trầm của Long hiên đế. Thực thoải mái, thế này vẫn là bình thường thôi. Phù Lạc coi như không có việc gì, tiếp tục thưởng thức soái ca.

Hắc y nam tử kia cũng khinh thường quay đầu, tránh mặt đi.

Bỗng Phù Lạc bị đại lực của Long hiên đế kéo đến ngồi bên bàn gỗ nhỏ bóng loáng

Giờ mới có dịp đánh giá nơi này, gần giữa trưa rồi, chẳng lẽ sẽ ăn cơm trưa ở đây sao? Nhìn bộ dáng thản nhiên của Long hiên đế, chẳng lẽ hắn muốn tại cái nơi chỉ thoạt nhìn cũng thấy điều kiện vệ sinh cực kì ác liệt này mà ăn cơm sao?

Lúc vân thốn được bê lên, Long hiên đế đang vùi đầu ăn liền đứng dậy,vẫn tỏ ra rất hưởng thụ,Phù Lạc thật sự sợ ngây người. Nha đầu bưng vân thốn đứng bên cạnh, trong chốc lát nhìn Long hiên đế, rồi lại thoáng nhìn hắc y, vẻ mặt phi hồng.

"Thêm một chén nữa." Long hiên đế quay đầu nói với tiểu nha đầu kia

Phù Lạc hoảng sợ,tốc độ ăn cơm của Long hiên đế từ khi nào thì nhanh như vậy?

Lại nghe Làm Ảnh đứng một bên cúi đầu nói: "Phu nhân, Làm Ảnh cũng muốn ăn thêm một chén." Nhìn vẻ mặt khẳng định của Bích ngô, phỏng chừng hai người họ đều muốn ăn thêm

Vạn Toàn cùng hắc y đã ăn thêm mấy bát, mà Phù Lạc còn chưa động đến một chút nào

Sợ gì chứ, hoàng đế dám ăn, ta - một người lỗi nặng giáp can, ất can, một người hiện đại đã tiêm vắc xin phòng bệnh mà lại không dám ăn ư?

Phù Lạc múc một thìa đưa đến miệng, oa, thật sự là mùi vị nồng nàn khó cưỡng, ăn rồi lại muốn ăn nữa.Vân thốn thế này, trong cung cũng có thể làm, nhưng sẽ không có được hương vị thôn quê của nơi đây, chẳng trách mọi người đều thích ăn.

Bàn vừa nhỏ lại không còn chỗ ngồi, thậm chí còn có người cầm một chén chạy tới ven đường ngồi xổm mà ăn

Phù Lạc hít sâu một hơi, không khí quả nhiên là hương vị ngoài cung.

Long hiên đế rất vừa lòng với biểu tình của Phù Lạc: "Ta vẫn luôn nhớ tới hương vị của nơi này”. Hắn mang theo nụ cười thản nhiên nói.

"Vài năm không gặp, Lệ Nha đã lớn như vậy a." Long hiên đế nói với nha đầu đang bê vân thốn, chỉ thấy nha đầu kia nhất thời chân tay luống cuống, hai mắt to ươn ướt chớp chớp ngây thơ.

Phù Lạc trong lòng thầm mắng tai họa. "Tướng công, ta muốn ăn thêm một chén." Phù Lạc mềm mại đáng yêu nói với Long hiên đế.

Long hiên đế dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái liếc nhìn Phù Lạc, rồi quay đầu bảo với Lệ Nha: "Thêm một chén nữa." Tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt chạy xuống

Phù Lạc đáy lòng âm thầm nói với tiểu nha đầu: “Mau cảm tạ ta đi,vì đã cứu tiểu bạch thỏ ngươi khỏi móng vuốt của đại sói xám”

Lúc vân thốn được bê lên, Long hiên đế giữ lấy bát:"Gọi lại lần nữa đi” Hắn cúi đầu nói, mặt mang vẻ mỉm cười.

Phù Lạc nhất thời cũng đỏ bừng mặt. "Ta ăn no rồi.",vừa nghĩ đến việc chạy trốn đã bị Long hiên đế giữ lại, nhưng hắn cũng không làm khó nàng. Cho nên nàng lại vui sướng ăn thêm một chén, ăn thật no a.

Chỉ có điều, long hiên đế sẽ buông tha nàng như vậy sao?

Đáp án hiển nhiên là không.

Một buổi chiều,người đi đường liền thấy một chiếc xe ngựa vô cùng to lớn, phu xe ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng không chớp mắt,bên tai còn bít kín (vì k muốn nghe được âm thanh không nên nghe nha)

Trong xe Phù Lạc không ngừng uống nước, cổ họng còn ấm ách.

Cả một buổi chiều đều bị tên Long hiên đế chết tiệt đặt ở dưới thân, không ngừng gọi:"Tướng công."

Trước mắt Phù Lạc chính là tên “Tướng công” đó

Hắn cứ như trư được ăn no, bình thản nằm nghiêng, tà tà cười, xem thư cuốn, tốt nhất xem cho mắt lé luôn đi!

Phù Lạc căm giận nguyền rủa, a, làm lưng của lão nương ta như bị chặt đứt vậy

Ra cung liền cảm thấy Long hiên đế không giống trước, tựa hồ đã từ tốn hơn nhiều, không còn áp lực của bậc đế vương, tuy rằng khí thế của hắn vẫn không thay đổi.

Phù Lạc nhắm mắt rồi lại chợp mắt, sợ không cẩn thận bị đưa tới miệng sói,nàng quyết tâm sau này ăn nhiều còn nói ít đi một chút.

Không biết lúc Làm Ảnh sắp xếp hành lý, có mang theo cái túi kim qua tử của nàng không a?Đồ đạc quý giá trong hoàng cung đều được ghi lại trong danh sách, có ấn ký, không thể tùy tiện mua bán. Đáng thương thay cho nàng,lăn lộn hoàng cung một chuyến mà chẳng gặp may gì hết.Trực giác của Phù Lạc luôn cho rằng Long hiên đế keo kiệt, ban thưởng cho phi tần rất ít, hoặc không cho gì cả.Ngay cả phi tần được sủng ái nhất trong cung, Long hiên đế cũng không ban gì cho.

Ở trong cung trộm thứ gì,cũng đều nơm nớp, dùng không an tâm.

Nghĩ đến đây,Phù Lạc vụng trộm liếc mắt nhìn long hiên đế một cái, hắn tùy thân đeo miếng ngọc hình rồng thực sự rất đẹp a.Trơn bóng trong suốt, sờ vào đông ấm hạ lạnh, lấy long làm mẫu, đầu đuôi tướng tiếp,ở giữa có một lỗ hổng lớn, giống như thiếu chút gì đó,nhưng lại tạo ra một vẻ đẹp không trọn vẹn_làm cho “bệnh” của Phù Lạc tái phát

Lúc này Long hiên đế đang từ từ nhắm hai mắt, nằm nghiêng, hơi thở đều đều trầm thấp, Phù Lạc cảm giác hắn đang ngủ,thầm nghĩ:“Ta đã nói thân hình có làm bằng sắt thì cũng không thể “làm” nhiều lần như vậy mà?”

"Hiên Áo." Phù Lạc nhẹ giọng gọi,hắn không phản ứng, tốt lắm.

Lần đầu tiên ở gần như vậy, nàng không kiêng nể đánh giá Long hiên đế, mũi hắn thực cao, để sát vào xem, không có mụn đầu đen, quả nhiên là lệ chất trời sinh. Đôi môi gợi cảm, thần sắc thản nhiên, khi cười giống như hoa phá hàn băng,xuân phất bích thủy,còn khuôn mặt hắn như tuyệt mĩ điêu khắc.Lúc lông mi của Long hiên đế khẽ run, Phù Lạc mới chợt tỉnh ngộ mình đang háo sắc.

Nhìn qua tiểu mấy trên văn phòng tứ bảo, đột nhiên tà ý nổi lên,cầm lấy bút lông, đang muốn vẽ vài nét trên mặt con người ngày thường không ai bì nổi kia, nhưng lúc sắp ra tay lại dừng lại.Nàng làm gì thế này, nghĩ đây là thời hiện đại sao? Nghĩ mình có thể tùy tiện đùa cợt phu quân sao?

Phù Lạc sắc mặt nhất thời tái nhợt, lui về phía sau, lắc lắc đầu, hắn là hoàng đế, hắn là hoàng đế đó, Phù Lạc liên tục tự nhắc nhở lòng mình.

Xốc màn xe lên, bên ngoài là ruộng đất mênh mông vô bờ, tường đất làm đẹp thưa thớt,có thể thấy được sự vất vả cần cù của nông phu,nếu Phù Lạc từ trước đến nay không có thay đổi gì lớn, chỉ sợ cũng là loại nông canh sinh hoạt này, giống ruộng đất này, giống những nông phu thắt lưng lao chỉ này, sống vất vả như vậy.

Phù Lạc cảm thán,ánh mắt phức tạp thất vọng nhìn về phía sau

Xe ngựa chuyển hướng, thình lình ra đến hồ làm ánh mắt Phù Lạc trở nên khác lạ, đám sương chạng vạng lửng lơ trên mặt hồ, tựa như tấm màn sa mỏng che mặt tuyệt đại giai nhân, hồ nước mỏng manh như vậy ở hoàng cung không thể trông thấy, hồ nước trong trẻo như vậy ở hiện đại cũng không thể bắt gặp.Trong lòng Phù Lạc chỉ thầm mong xe ngựa đi chậm lại một chút, chỉ mong hồ này vĩnh viễn không có điểm cuối.

"Dừng xe." Sau lưng truyền đến thanh âm rầu rĩ

Phù Lạc kinh hỉ quay đầu, đã thấy thần sắc của long hiên đế có vẻ lo lắng, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Hắn ngang nhiên xuống xe, đi đến bãi đất không một bóng người phía sau, Phù Lạc âm thầm bĩu môi, Long hiên đế sao có thể tốt như thế, chẳng qua là chính hắn muốn đi ngoài thôi.Có điều Phù Lạc vẫn thực cảm tạ bàng quang của hắn,đã phối hợp tốt với ý nghĩ của nàng như vậy.

Không đợi cho Vạn toàn đỡ xuống xe, Phù Lạc lại không thục nữ nhảy xuống, như xúc tua hướng tới hồ nước

Dùng nước lạnh hắt lên mặt, bọt nước chạm vào môi, ngọt lành.

Nhanh chóng cởi giầy, bước vào trong làn nước, không có cách nào kiềm chế, nhìn thấy hồ nước đẹp như vậy lại muốn nghịch ngợm một trận: "Làm Ảnh, Bích ngô mau tới đây, nước này thật dễ chịu a." Phù Lạc vui vẻ ngoắc gọi hai người trên bờ

"Phu nhân." Là giọng điệu nghiêm trọng, là giọng điệu không đồng ý, xem ra Làm Ảnh và Bích Ngô đều không thể quen với việc nàng tùy tiện cởi giày xuống nước

Phù Lạc nhìn Làm Ảnh, sau đó nhíu mày.

Đột nhiên dùng đại lực lôi kéo Làm Ảnh từ trên bờ xuống. "Bùm" Làm Ảnh chật vật ngã vào trong nước, cả người ướt đẫm đứng lên, đang muốn hỏi vì sao, chợt nghe chính chủ tử nói:

"Làm Ảnh, thực xin lỗi, ta trượt tay, chà, cả người ngươi đều ướt đẫm, mau chạy nhanh vào trong xe thay quần áo đi." Dứt lời lại chuyển hướng tới Long hiên đế không biết xuất hiện từ khi nào: "Gia, người xem quần áo của Làm Ảnh đều ẩm ướt cả, chi bằng ở đây để nàng ta hong khô lại đã." Phù Lạc cố gắng làm ra vẻ cầu xin

Trong lòng Phù Lạc âm thầm giải thích cho Làm Ảnh: Không có cách nào khác để ta vui chơi trong nước nhiều hơn một chút đâu.

"Lại đây, đi hài vào." Thanh âm lạnh lẽo của Long hiên đế từ đỉnh đầu truyền đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương