Phu Thê Triền
-
Chương 26: Bắt kẻ thông dâm
“Thiếu chủ –––––“ Tịch Hề khẽ gọi, muốn lay hắn tỉnh lại.
Điện Trạch mím chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thanh âm bên ngoài đã an tĩnh lại, nàng nín thở, mong Huyền Hạo đừng vào đây. Hàng loạt tiếng bước chân cũng đi qua, nàng đang định thở một hơi, lại nghe bên trong phòng truyền tới một tiếng động, hình như là cục đá nhỏ bị đánh vào trên cửa.
“Tiếng gì vậy?”
“Hình như là trong phòng thiếu chủ truyền tới”
Đoàn người quay lại, Tịch Hề không kịp né tránh, ánh mắt nhìn lên xà nhà, trong phòng có người.
“Rầm –––––“
Đại môn bị đá văng, Huyền Hạo đứng ở cửa, cả căn phòng thơm mát, đối mặt với mọi người là một bóng lưng của một nữ tử. Thủ vệ đi tới lộ vẻ mặt xấu hổ, tuy không nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng tình cảnh này, rốt cuộc bọn họ cũng đang phá hư chuyện tốt của thiếu chủ “Gia, cái này. . .”
Dưới mặt nạ bạc, đôi mắt hung ác nham hiểm đáng sợ, hắn bước vào, hướng thủ vệ bên ngoài nói “Lui ra, trở về phòng của mình”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không dám hỏi :”Vâng”
Tịch Hề nghe cửa phòng từ từ đóng lại, sau đó tiếng bước chân từ từ bước đến, hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trước giường, nàng thực lo lắng.
Khủy tay bị nắm lấy, Tịch Hề không có năng lực phản khán, thân thể bị kéo xuống đất, Huyền Hạo nhìn nàng quần áo xốc xếch, lộ giọng mỉa mai: “Quả nhiên là nàng”
“Không phải”. Nàng vô ý thức phản bác lại, hai tay đau đớn “Khi tỉnh lại ta thấy mình đã ở đây”
Tiếng nói chuyện lớn như thế, mà trên giường nam nhân kia vẫn hồn nhiên ngủ say, Huyền Hạo lơ đãng nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt người nọ trắng bệch, trong ngực đổ ra từng trận mồ hôi.
“Trạch ––––“ Khẽ gọi vài tiếng, vẫn không có phản ứng, Huyền Hạo vội vàng ra ngoài cho người gọi đại phu tới.
Tịch Hề sửa sang lại quần áo xốc xếch, vừa muốn mở miệng nhắc hắn bên trong phong còn có những người khắc, chỉ thấy Huyền Hạo căm tức nhìn nàng, lạnh giọng nói “Câm miệng, ta sẽ thanh toán món nợ này với ngươi sau”
Đại phu vội vội vàng vàng tiến đến, tới gần giường kéo bàn tay Điện Trạch ra, một tay đặt lên trán, một tay bắt mạch, Tịch Hề đứng giữa phòng, người bên trong phòng võ công cực kỳ cao, nếu không thì không cớ gì Huyền Hạo không phát hiện ra.
“Bẩm Gia, Thiếu chủ không sao cả, chỉ là tạm thời hôn mê, dùng một ít thuốc có thể tỉnh lại ngay” Đại phu bắt mạch xong, vuốt nhẹ chòm râu khom người bẩm báo.
“Hôn mê?” Huyền Hạo ánh mắt chìm xuống, liếc nhìn Tịch Hề “Tại sao lại hôn mê?”
Đại phu kia được mang từ bên ngoài vào Ngũ Nguyệt Minh, đối với Điện Trạch hiểu biết khá rõ, lão hướng về phía Tịch hề, sắc mặt hơi chút khó coi “Cái này . . .”
“Nói” Huyền Hạo cao giọng, lửa giận không thể kiềm chế được.
“Là. . . .” Đại phu lui ra phía sau, cả người một tầng mồ hôi lạnh “Có một chút quan hệ tới thể chất của thiếu chủ, mới vừa rồi, thiếu chủ nhất định dục hỏa công tâm, mà ngài cực kỳ khống chế, kìm hãm, vì vậy mới dẫn đến hôn mê”
Huyề Hạo đưa mắt nhìn Điện Trạch trên giường, sau đó ngồi xuống mép giường, thần sắc tuy đã bị che dưới lớp mặt nạ, nhưng Tịch Hề vẫn có thể cảm giác được đôi mắt tà mị kia có chút tối tăm. Nàng nhắm mắt, lo lắng, thậm chí còn có chút muốn giải thích với hắn. Huyền Hạo nhặt áo ngủ bằng gấm dưới đất phủ lên người cho Điện Trạch, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt âm lệ chuyển thành sắc bén, bắn thẳng về phía Tịch Hề đang lo lắng.
Hắn đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, Tịch Hề nhìn hắn tiến đến đây, vô ý thức lui về sau một bước.
“Lá gan của ngươi rất lớn?” Môi mỏng nhếch lên, một chữ một lời sắc bén.
“Ta không biết, ta một mực ở trong phòng chờ người trở về . . . .”
“Chờ?” Huyền Hạo đưa tay ra, cầm lấy cái cằm mảnh khảnh của nàng, Tịch Hề bị buộc tới góc tường, không có cách nào tránh thoát “Có phải mấy ngày nay ta không chạm đến ngươi, ngươi nôn nóng? Nguyên lai ta tưởng rằng, ngươi có chút khác biệt, hôm nay xem ra, cũng không khác gì nhau cả”. Lòng bàn tay hắn vỗ về hai gò má trắng mịn của nàng, đầu ngón tay nhẹ gõ vài cái, vẻ mặt khinh miệt “Vì muốn có được cái gì đó, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần?”
Nhục nhã như thế, Tịch Hề khẽ nuốt nước miếng, nuốt ủy khuất vào trong bụng, nàng nghĩ còn muốn hướng hắn giải thích, thực sự là buồn cười, giữa bọn họ làm gì có cái gọi là tin tưởng?
Nàng giương cằm lên, đôi mắt sáng ảm đạm, tĩnh lặng như người chết.
“Ta cho ngươi biết, Trạch, là người ngươi không thể chạm vào”. Huyền Hạo tiên lên, cơn tức giận bao trùm trước gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngươi nếu như còn dám đánh chủ ý lên người hắn, ta sẽ đập nát ngươi”. Giọng nói ngoan lệ, động tác thô lỗ, Huyền Hạo đưa tay mở cửa ra, kéo tay nàng đẩy ra ngoài “Cút ra ngoài, đừng làm ô uế nơi này”
Chân trần dẫm lên hành lang thô ráp, lòng bàn chân lạnh như băng, Tịch Hề cô đơn đứng một chỗ, giống như bị vứt bỏ.
Tịch Hề đứng ngoài cửa, tốp năm tốp ba người dân hiếu kỳ nhìn nhìn , rồi lại bỏ đi.
Nàng kéo chặt vạt áo trước, do dự một lát, đi xuống lầu, đầu vai bị ép quá mức trầm trọng, nàng không thể ở lại cái nơi gò bó này, thậm chí, nàng có ý muốn trốn đi thật xa.
Ra tới bên ngoài, Tịch Hề khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, trăng sáng sao thưa, gió mát thổi trên thân thể đơn bạc, khó có thể chống đỡ được.
“Cô nương, mua một đoi giày thêu đi” Một bà lão bán hàng thấy nàng đi chân trần, ôn hòa nói.
Tịch Hề đứng trước cái sạp nhỏ, nghỉ chân trong chốc lát, sau đó thò tay vào trong áo lấy ra một thỏi bạc đưa tới.
“A, cái này .. . “ Bà lão bán hàng có chút ngập ngừng “Ta không có tiền lẻ”
Tịch Hề mỉm cười, đặt thỏi bạc lên rồi nàng bước đi, bà lão bán hàng cảm thấy ngoài ý muốn, cầm thỏi bạc chạy phía sau la lên “Cô nương, đôi giày không dùng nhiều tiền như thế, cô nương , còn già thêu nữa này––––– “
Tịch Hề mắt điếc tai ngơ, chân ngọc giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, đi một đường rất dài, phố phường thưa thớt người, đảo mắt sẽ đến một ngõ cụt.
Nàng dừng bước, trên đầu vai đột nhiên hạ xuống một bàn tay, Tịch Hề nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy người nọ, trong lòng thấp thỏm.
“Cửu ca”
“Ta một đường đi cùng với muội, dĩ nhiên giờ muội mới phát hiện”. Lộ Thánh Tước thu tay về, đối với phản ứng của nàng hết sức bất mãn.
“Cửu ca, vật kia muội hoàn toàn không tìm được giấu ở nơi nào”. Tịch Hề cúi đầu, nhìn bốn phía rồi mới mở miệng nói.
Lộ Thành Tước kéo tay nàng đến ven đường rồi nói “Ngồi xuống”
Tịch Hề nghi ngờ, bất đắc dĩ ngồi xuống một tảng đá lớn, lần này, hắn vẫn chưa trách cứ, chỉ là cả người ngồi xổm xuống, cầm chân nàng đưa lên.
“Cửu ca!” Nàng vội vàng muốn rút chân về, lại bị Lộ Thánh Tước dùng sức nắm chặt, không ngại chân nàng bẩn, dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi, động tác của hắn mềm nhẹ, hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ thường ngày của Cửu ca, Tịch Hề mắt thấy hắn nâng chân còn lại của nàng lên, lau thật sạch sẽ, sau đó từ trong ngực lấy ra một đôi giày thêu tinh xảo, mang vào cho nàng. Nhìn kỹ lại, đúng là đôi giày nàng vừa thấy ở sạp nhỏ.
“Muội cứ như vậy chạy ra ngoài?”
Cái cằm trắng noãn của nàng vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ ửng, nàng lập tức xả giận: “Muội lúc đó không nghĩ được gì cả, chỉ nghĩ mình cần đi ra ngoài”
“Thật không giống tính cách của muội” Lộ Thánh Tước ngồi xuống bên cạnh nàng “Thừa dịp hắn chưa rời đi, mau trở lại bên cạnh hắn”
“Muội biết rồi”. Lời nói rất nhẹ, Tịch Hề không nhìn tới ngõ cụt phía trước, nàng đứng lên, mặc dù muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải ở trước mặt hắn.
Lộ Thánh Tước nhìn nàng, hai tay đặt bên người, đôi mắt nhìn xa xăm, như có điều gì suy nghĩ.
“Đúng rồi” Tịch Hề dừng bước “Lần trước thuốc huynh đưa thuốc cho muội, bao lâu mới có hiệu quả?”
Lộ Thánh Tước đứng dậy, hai chân bước đi, nhìn về bóng lưng của nàng mà nói “Sau ba lần”
Điện Trạch mím chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thanh âm bên ngoài đã an tĩnh lại, nàng nín thở, mong Huyền Hạo đừng vào đây. Hàng loạt tiếng bước chân cũng đi qua, nàng đang định thở một hơi, lại nghe bên trong phòng truyền tới một tiếng động, hình như là cục đá nhỏ bị đánh vào trên cửa.
“Tiếng gì vậy?”
“Hình như là trong phòng thiếu chủ truyền tới”
Đoàn người quay lại, Tịch Hề không kịp né tránh, ánh mắt nhìn lên xà nhà, trong phòng có người.
“Rầm –––––“
Đại môn bị đá văng, Huyền Hạo đứng ở cửa, cả căn phòng thơm mát, đối mặt với mọi người là một bóng lưng của một nữ tử. Thủ vệ đi tới lộ vẻ mặt xấu hổ, tuy không nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng tình cảnh này, rốt cuộc bọn họ cũng đang phá hư chuyện tốt của thiếu chủ “Gia, cái này. . .”
Dưới mặt nạ bạc, đôi mắt hung ác nham hiểm đáng sợ, hắn bước vào, hướng thủ vệ bên ngoài nói “Lui ra, trở về phòng của mình”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không dám hỏi :”Vâng”
Tịch Hề nghe cửa phòng từ từ đóng lại, sau đó tiếng bước chân từ từ bước đến, hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trước giường, nàng thực lo lắng.
Khủy tay bị nắm lấy, Tịch Hề không có năng lực phản khán, thân thể bị kéo xuống đất, Huyền Hạo nhìn nàng quần áo xốc xếch, lộ giọng mỉa mai: “Quả nhiên là nàng”
“Không phải”. Nàng vô ý thức phản bác lại, hai tay đau đớn “Khi tỉnh lại ta thấy mình đã ở đây”
Tiếng nói chuyện lớn như thế, mà trên giường nam nhân kia vẫn hồn nhiên ngủ say, Huyền Hạo lơ đãng nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt người nọ trắng bệch, trong ngực đổ ra từng trận mồ hôi.
“Trạch ––––“ Khẽ gọi vài tiếng, vẫn không có phản ứng, Huyền Hạo vội vàng ra ngoài cho người gọi đại phu tới.
Tịch Hề sửa sang lại quần áo xốc xếch, vừa muốn mở miệng nhắc hắn bên trong phong còn có những người khắc, chỉ thấy Huyền Hạo căm tức nhìn nàng, lạnh giọng nói “Câm miệng, ta sẽ thanh toán món nợ này với ngươi sau”
Đại phu vội vội vàng vàng tiến đến, tới gần giường kéo bàn tay Điện Trạch ra, một tay đặt lên trán, một tay bắt mạch, Tịch Hề đứng giữa phòng, người bên trong phòng võ công cực kỳ cao, nếu không thì không cớ gì Huyền Hạo không phát hiện ra.
“Bẩm Gia, Thiếu chủ không sao cả, chỉ là tạm thời hôn mê, dùng một ít thuốc có thể tỉnh lại ngay” Đại phu bắt mạch xong, vuốt nhẹ chòm râu khom người bẩm báo.
“Hôn mê?” Huyền Hạo ánh mắt chìm xuống, liếc nhìn Tịch Hề “Tại sao lại hôn mê?”
Đại phu kia được mang từ bên ngoài vào Ngũ Nguyệt Minh, đối với Điện Trạch hiểu biết khá rõ, lão hướng về phía Tịch hề, sắc mặt hơi chút khó coi “Cái này . . .”
“Nói” Huyền Hạo cao giọng, lửa giận không thể kiềm chế được.
“Là. . . .” Đại phu lui ra phía sau, cả người một tầng mồ hôi lạnh “Có một chút quan hệ tới thể chất của thiếu chủ, mới vừa rồi, thiếu chủ nhất định dục hỏa công tâm, mà ngài cực kỳ khống chế, kìm hãm, vì vậy mới dẫn đến hôn mê”
Huyề Hạo đưa mắt nhìn Điện Trạch trên giường, sau đó ngồi xuống mép giường, thần sắc tuy đã bị che dưới lớp mặt nạ, nhưng Tịch Hề vẫn có thể cảm giác được đôi mắt tà mị kia có chút tối tăm. Nàng nhắm mắt, lo lắng, thậm chí còn có chút muốn giải thích với hắn. Huyền Hạo nhặt áo ngủ bằng gấm dưới đất phủ lên người cho Điện Trạch, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt âm lệ chuyển thành sắc bén, bắn thẳng về phía Tịch Hề đang lo lắng.
Hắn đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, Tịch Hề nhìn hắn tiến đến đây, vô ý thức lui về sau một bước.
“Lá gan của ngươi rất lớn?” Môi mỏng nhếch lên, một chữ một lời sắc bén.
“Ta không biết, ta một mực ở trong phòng chờ người trở về . . . .”
“Chờ?” Huyền Hạo đưa tay ra, cầm lấy cái cằm mảnh khảnh của nàng, Tịch Hề bị buộc tới góc tường, không có cách nào tránh thoát “Có phải mấy ngày nay ta không chạm đến ngươi, ngươi nôn nóng? Nguyên lai ta tưởng rằng, ngươi có chút khác biệt, hôm nay xem ra, cũng không khác gì nhau cả”. Lòng bàn tay hắn vỗ về hai gò má trắng mịn của nàng, đầu ngón tay nhẹ gõ vài cái, vẻ mặt khinh miệt “Vì muốn có được cái gì đó, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần?”
Nhục nhã như thế, Tịch Hề khẽ nuốt nước miếng, nuốt ủy khuất vào trong bụng, nàng nghĩ còn muốn hướng hắn giải thích, thực sự là buồn cười, giữa bọn họ làm gì có cái gọi là tin tưởng?
Nàng giương cằm lên, đôi mắt sáng ảm đạm, tĩnh lặng như người chết.
“Ta cho ngươi biết, Trạch, là người ngươi không thể chạm vào”. Huyền Hạo tiên lên, cơn tức giận bao trùm trước gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngươi nếu như còn dám đánh chủ ý lên người hắn, ta sẽ đập nát ngươi”. Giọng nói ngoan lệ, động tác thô lỗ, Huyền Hạo đưa tay mở cửa ra, kéo tay nàng đẩy ra ngoài “Cút ra ngoài, đừng làm ô uế nơi này”
Chân trần dẫm lên hành lang thô ráp, lòng bàn chân lạnh như băng, Tịch Hề cô đơn đứng một chỗ, giống như bị vứt bỏ.
Tịch Hề đứng ngoài cửa, tốp năm tốp ba người dân hiếu kỳ nhìn nhìn , rồi lại bỏ đi.
Nàng kéo chặt vạt áo trước, do dự một lát, đi xuống lầu, đầu vai bị ép quá mức trầm trọng, nàng không thể ở lại cái nơi gò bó này, thậm chí, nàng có ý muốn trốn đi thật xa.
Ra tới bên ngoài, Tịch Hề khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, trăng sáng sao thưa, gió mát thổi trên thân thể đơn bạc, khó có thể chống đỡ được.
“Cô nương, mua một đoi giày thêu đi” Một bà lão bán hàng thấy nàng đi chân trần, ôn hòa nói.
Tịch Hề đứng trước cái sạp nhỏ, nghỉ chân trong chốc lát, sau đó thò tay vào trong áo lấy ra một thỏi bạc đưa tới.
“A, cái này .. . “ Bà lão bán hàng có chút ngập ngừng “Ta không có tiền lẻ”
Tịch Hề mỉm cười, đặt thỏi bạc lên rồi nàng bước đi, bà lão bán hàng cảm thấy ngoài ý muốn, cầm thỏi bạc chạy phía sau la lên “Cô nương, đôi giày không dùng nhiều tiền như thế, cô nương , còn già thêu nữa này––––– “
Tịch Hề mắt điếc tai ngơ, chân ngọc giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, đi một đường rất dài, phố phường thưa thớt người, đảo mắt sẽ đến một ngõ cụt.
Nàng dừng bước, trên đầu vai đột nhiên hạ xuống một bàn tay, Tịch Hề nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy người nọ, trong lòng thấp thỏm.
“Cửu ca”
“Ta một đường đi cùng với muội, dĩ nhiên giờ muội mới phát hiện”. Lộ Thánh Tước thu tay về, đối với phản ứng của nàng hết sức bất mãn.
“Cửu ca, vật kia muội hoàn toàn không tìm được giấu ở nơi nào”. Tịch Hề cúi đầu, nhìn bốn phía rồi mới mở miệng nói.
Lộ Thành Tước kéo tay nàng đến ven đường rồi nói “Ngồi xuống”
Tịch Hề nghi ngờ, bất đắc dĩ ngồi xuống một tảng đá lớn, lần này, hắn vẫn chưa trách cứ, chỉ là cả người ngồi xổm xuống, cầm chân nàng đưa lên.
“Cửu ca!” Nàng vội vàng muốn rút chân về, lại bị Lộ Thánh Tước dùng sức nắm chặt, không ngại chân nàng bẩn, dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi, động tác của hắn mềm nhẹ, hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ thường ngày của Cửu ca, Tịch Hề mắt thấy hắn nâng chân còn lại của nàng lên, lau thật sạch sẽ, sau đó từ trong ngực lấy ra một đôi giày thêu tinh xảo, mang vào cho nàng. Nhìn kỹ lại, đúng là đôi giày nàng vừa thấy ở sạp nhỏ.
“Muội cứ như vậy chạy ra ngoài?”
Cái cằm trắng noãn của nàng vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ ửng, nàng lập tức xả giận: “Muội lúc đó không nghĩ được gì cả, chỉ nghĩ mình cần đi ra ngoài”
“Thật không giống tính cách của muội” Lộ Thánh Tước ngồi xuống bên cạnh nàng “Thừa dịp hắn chưa rời đi, mau trở lại bên cạnh hắn”
“Muội biết rồi”. Lời nói rất nhẹ, Tịch Hề không nhìn tới ngõ cụt phía trước, nàng đứng lên, mặc dù muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải ở trước mặt hắn.
Lộ Thánh Tước nhìn nàng, hai tay đặt bên người, đôi mắt nhìn xa xăm, như có điều gì suy nghĩ.
“Đúng rồi” Tịch Hề dừng bước “Lần trước thuốc huynh đưa thuốc cho muội, bao lâu mới có hiệu quả?”
Lộ Thánh Tước đứng dậy, hai chân bước đi, nhìn về bóng lưng của nàng mà nói “Sau ba lần”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook