Phu Thê Triền
-
Chương 1: Xuyên không
h băng rơi xuống.
“Má ơi” Mạn Dao kinh hô, vội kéo Tịch Hề chạy ra vài bước: “Đúng là bọn gian thương, không có việc gì lại chiếu phim kinh dị, nhàm chán”
Đi theo Mạn Dao, Tịch Hề quay đầu lại xem màn hình, người đàn ông trên đó đột nhiên nhếch môi lên, che lấp ý cười mị hoặc, gương mặt mang theo sức sống, giống như hoa cây thuốc phiện, sa vào là nghiện.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Mạn Dao thấy cô hồn vía lên mây, vội đưa ngón trỏ chỉ vào ót của cô: “Này, cậu tỉnh lại đi nào”
“A, đau” Tịch Hề nhăn mặt la lên: “Đau chết mất. . . .”
Chân bước lên thềm đá, cô đưa tay xoa xoa ót: “Cậu thiệt là, làm gì cũng phải nhẹ tay thôi chớ”
Đứng trước cửa trung tâm thương mại, xe cộ chạy nườm nượp, Tịch Hề ngẩng đầu nhìn lên trời, đám mây trên đầu như tụ lại một chỗ, tạo thành một vòng tròn khá lớn. Từ trong đó, lốc xoáy hình thành sau đó tản ra xung quanh, tựa như khói lửa đầy trời, đem gương mặt hai người đang ngẩng đầu nhìn nhuộm đỏ rực.
Ầm ────
Phía chân trời, tiếng sấm rền vang nổ tung màng nhĩ, tia sét chỉ các Tịch Hề vài bước, Mạn Dao trở tay không kịp, muốn vươn tay kéo cô lại, nhưng lại bắt vào hư không.
“Tịch Hề ───”
Cô kinh ngạc đứng tại chỗ, người qua đường vội vàng cũng dừng lại tạo thành một vòng tròn tò mò nhìn cô, Mạn Dao mở năm ngón tay ra, thấp thỏm lo âu nhìn quanh, cô khó có thể tin được, một người còn sống sờ sờ như vậy mà trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu?
“Mau, mau. . . mau đem nước rót ra hết”
“Lý bà, nàng không chịu nuốt xuống”
“Vậy bấm vào nhân trung đi, nhanh lên ───”
Tiếng nói ồn ào, tại một căn phòng không lớn lắm, tham lam hít vào, là một loại mùi vị ẩm ướt, yết hầu đột nhiên cảm thấy dòng nước nóng chảy xuống, Tịch Hề mở hai mắt ra, dùng sức lắc lắc đầu.
“Tỉnh, tỉnh rồi ───” Lý bà lau mồ hôi trên trán, bàn tay cầm cái bát run rẩy không ngừng.
“Ồn ào cái gì?” Bên ngoài, là tiếng nói thô lỗ của lính canh ngục, hắn ta còn diễu võ dương oai dùng roi da đánh vào cổ tay bà, chén nước bị đánh rơi xuống đất.
Mọi người tức giận mà không dám nói gì, Tịch Hề chầm chậm nâng mí mắt nặng trịch lên, ánh mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, trước mặt là ngọn đèn u ám, nàng nhíu nhíu mày, cái miệng nhỏ mở to nhưng không nói được gì.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Mu bàn tay Lý bà hiện lên vệt roi đỏ ửng trong rất đáng sợ, Tịch Hề nhìn mọi người trong phòng, tim đập loạn xạ, nàng hiện tại đang ngồi trên một đống rơm rạ, cảm thấy vừa nãy khi nàng nằm mơ, cảnh tượng vừa hiện ra trong đầu rất xa lạ, còn nhìn thấy một nam nhân trong một cái khung kỳ lạ, nhưng gương mặt không rõ ràng cho lắm.
Tịch Hề đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, thân ảnh đơn bạc đi tới góc tường: “Lý bà, ta không sao”
“Còn nhớ rõ người trước mắt là tốt rồi” Lý bà vun lại đống rơm rạ, nhìn lên trên cao: “Ban ngày ngươi bị té xuống vách núi, ta còn nghĩ ngươi đã trở thành một oan hồn rồi cơ chứ”
Phía sau ót bị băng kín mít, ngay cả nhăn mặt một cái cũng rất đau, mặt nàng bẩn thỉu dơ dáy, chỉ có đôi mắt là rạng rỡ : “Yên tâm đi, ta không chết dễ dàng như thế đâu”
“Tịch Hề, mới vừa rồi thực bị ngươi hù chết” Một cô nương đứng ở góc xa tiến lại gần nói: “Trời lạnh lẽo, cũng không biết khi nào thì có thể ra khỏi cái nơi này”
“Cũng không lâu lắm đâu, nghe nói sắp tới Thiếu chủ Ngũ Nguyệt Minh sẽ đến tuyển người, đến lúc đó, các ngươi còn có cơ hội đi ra ngoài” Lý bà hai tay run run, sờ soạn một góc, thân mình vừa tiến vào, liền thở dài một tiếng: “Chẳng qua, lại thêm nhiều người vô tội bị chết oan”
Tịch Hề đưa mắt nhìn lại, đầu dựa vào bức tường nhà lao, không hỏi, nhưng cô nương lúc đầu im lặng bên cạnh nàng lại mở miệng nói: “Ngũ Nguyệt Minh, nếu là đến tuyển người, vì sao lại có người chết oan?”
Lý bà hé ra gương mặt già nua, dưới ngọn đèn leo lắt, những nếp nhăn trên mặt dường như hiện rõ lên, bà ở trong góc tường, trên người đáp một cái chăn rách, mở miệng nói: “Cô nương, các ngươi không hiểu đâu, đến lúc đó sẽ biết, nếu có thể sống sót, đa phần đều phải dạo một vòng quỷ môn quan trở về, thật khổ”
Tịch Hề chỉ cảm thấy choáng váng, nghe lời Lý bà nói sống lưng bỗng lạnh toát.
“Tịch Hề ────” Tích Linh đem tới cho nàng một cái xiêm y bị rách khoát lên đầu vai nàng: “Chúng ta dựa vào nhau mà ngủ, như thế có thể sưởi ấm cho nhau”
“Được”, nàng ở phía dưới, khuôn mặt đen thui, mở miệng nói: “Ba người chúng ta nằm cùng nhau, mùa đông năm nay tựa hồ như lạnh hơn năm ngoái”
Cả địa lao, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ gần mái, Tịch Hề ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bên ngoài một mảnh trắng xóa, hẳn là tuyết đang rơi. Tuyết trắng đông lại trước những thanh cửa sooe, một khi ta chảy, những giọt nước rơi xuống, may mắn thay, trong địa đao có đặt một cái bồn rửa mặt, nước rơi vào trong đó sẽ không làm cho mặt đất bị ẩm ướt.
“Đứng dậy, đứng dậy ───”
“Rầm, rầm, rầm ────”
Ba người giật mình tỉnh dậy, Tịch Hề mở mắt, nhìn thấy một gã ngục tốt cầm ống la đồng, lần lượt đi tới cửa từng phòng giam hô lên. Nàng vội vàng đứng dậy, bên ngoài, đã có người mở cửa ra, mọi người vội vã đi ra ngoài.
Bước chân trên thềm đá của địa lao, cầm váy lên, Tịch Hề theo bản năng đưa một tay che mắt, trong đôi mắt, vẫn còn cảm giác đau đớn.
Đêm qua, quả nhiên là trận tuyết lớn, hiện giờ tuy rằng đã ngừng, nhưng tuyết trắng đọng lại khắp mọi nơi, thân ảnh đơn bạc đứng giữa không gian trống trãi, nhịn không được mà lạnh run.
“Được rồi, đứng lại” Truyền đến là tiếng vút roi cùng tiếng gào của tên cai ngục, một tiếng chát nặng nề, người bị đánh chỉ có thể cuộn mình lại, không dám la lên một tiếng.
Tịch Hề cùng Mi Nhã và Tích Linh đứng chung một chỗ, phía đối diện, người bị đánh là một nam nhân, tên trưởng cai ngục cầm roi nhẹ nhàng nhịp nhịp trên tau, đôi mắt tam giác sâu hoẳm cửa gã lần lượt nhìn khắp mọi người, cuối cùng, sải một bước thật dài đi lên đài cao.
“Ngày mai, Thiếu chủ Bắc Hoang doanh sẽ tới, hôm nay, cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày, để mai hầu hạ Thiếu chủ cho tốt”. Giọng nói hắn thô cuồng, vì nói to cho nên gương mặt đỏ bừng, hắn đưa một ay chỉ chỉ vào đám người, tên cai ngục thấy thế, từ trong thùng gỗ lấy ra xiêm y mới phân phát cho mọi người.
Tịch Hề cầm trong tay bánh bao cùng trứng gà, quần áo mọi người đều giống nhau, nàng nhíu máy, nhất thời không hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
“Trầm chỉ huy” một tiếng thông báo, chỉ thấy người tới thần sắc kích động, thở hồng hộc đứng dưới đài cao. “Trong vòng ba dặm xung quanh, nước đều bị đông cứng hết rồi”
“Cái gì?” Hắn hét to lên, nhíu mày: “Tới thời khắc mấu chốt, ngươi nói nước đóng băng là sao, ngày mai Thiếu chủ tới sẽ to chuyện” Hắn nói xong, lần thứ hai đưa tay chỉ vào đám người: “Vừa bẩn vừa thối, ngươi như thế làm sao bán được giá tốt cơ chứ?”
Trong lòng Tịch Hề dâng lên sự chán ghét, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ nhàn nhạt rồi nhanh chóng tắt đi, cụp mắt xuống, sau đó nhìn chằm chằm xuống đất.
Sau đó hắn xoay người nói: “Mau chóng đem người đi phá băng”
“Đồ con lợn” Trầm chỉ huy tức giận không nhẹ, gầm lên: “Còn đứng đó làm gì, không mau cút đi cho ta”
Đây là một khe núi thật lớn, trải dài mấy chục dặm, những người này chiếm lấy rồi làm sơn vương, lấy lưới sắt làm ranh giới, bắt nam nữ già trẻ tới đây khai thác than đá. Xung quanh, núi non trung điệp, cây cối cao ngất, trở thành bức tường che chắn thiên nhiên, ngay cả triều đình cũng thúc thủ vô sách.
Ở đầu nguồn, mọi người bị dẫn ra khỏi địa lao, quần tụ ở chân núi, Trầm chỉ huy chỉnh trang y phục, cước bộ bồi hồi, thần sắc vội vàng.
Khi qua chính ngọ, tên lính canh gác hối hả từ xa chạy tới: “Đến rồi, đến rồi, người của Ngũ Nguyệt Minh đã tới ───”
Tên lính chưa kịp nói xong, đã nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, Tịch Hề đưa mắt nhìn, chỉ thấy mắt đau đớn, nàng vội nhắm mắt lại.
Bụi bay tứ tung, chờ khi nàng xoa mắt xong, lúc mở ra, đã thấy một cỗ kiệu to lớn ở trước mặt, một gã kiệu phu tuổi già sức yếu, lại có thể nâng cỗ kiệu kia như bay, sức của đôi bàn chân còn mạnh mẽ hơn cả ngựa.
Xung quanh cỗ kiệu buông rèm xuống, trên đó lấy chỉ kim tuyến thêu thành hình con rồng với móng vuốt sắc bén.
Trên đỉnh kiệu, bốn góc khảm ngọc lưu ly xa hoa, khi kiệu phu dừng lại, ngọc trai dưới đuôi cờ va chạm vào nhau.
Một bàn tay thần bí xốc rèm lên, Tịch Hề vừa ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh cao lớn che tầm mắt của mình.
“Má ơi” Mạn Dao kinh hô, vội kéo Tịch Hề chạy ra vài bước: “Đúng là bọn gian thương, không có việc gì lại chiếu phim kinh dị, nhàm chán”
Đi theo Mạn Dao, Tịch Hề quay đầu lại xem màn hình, người đàn ông trên đó đột nhiên nhếch môi lên, che lấp ý cười mị hoặc, gương mặt mang theo sức sống, giống như hoa cây thuốc phiện, sa vào là nghiện.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Mạn Dao thấy cô hồn vía lên mây, vội đưa ngón trỏ chỉ vào ót của cô: “Này, cậu tỉnh lại đi nào”
“A, đau” Tịch Hề nhăn mặt la lên: “Đau chết mất. . . .”
Chân bước lên thềm đá, cô đưa tay xoa xoa ót: “Cậu thiệt là, làm gì cũng phải nhẹ tay thôi chớ”
Đứng trước cửa trung tâm thương mại, xe cộ chạy nườm nượp, Tịch Hề ngẩng đầu nhìn lên trời, đám mây trên đầu như tụ lại một chỗ, tạo thành một vòng tròn khá lớn. Từ trong đó, lốc xoáy hình thành sau đó tản ra xung quanh, tựa như khói lửa đầy trời, đem gương mặt hai người đang ngẩng đầu nhìn nhuộm đỏ rực.
Ầm ────
Phía chân trời, tiếng sấm rền vang nổ tung màng nhĩ, tia sét chỉ các Tịch Hề vài bước, Mạn Dao trở tay không kịp, muốn vươn tay kéo cô lại, nhưng lại bắt vào hư không.
“Tịch Hề ───”
Cô kinh ngạc đứng tại chỗ, người qua đường vội vàng cũng dừng lại tạo thành một vòng tròn tò mò nhìn cô, Mạn Dao mở năm ngón tay ra, thấp thỏm lo âu nhìn quanh, cô khó có thể tin được, một người còn sống sờ sờ như vậy mà trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu?
“Mau, mau. . . mau đem nước rót ra hết”
“Lý bà, nàng không chịu nuốt xuống”
“Vậy bấm vào nhân trung đi, nhanh lên ───”
Tiếng nói ồn ào, tại một căn phòng không lớn lắm, tham lam hít vào, là một loại mùi vị ẩm ướt, yết hầu đột nhiên cảm thấy dòng nước nóng chảy xuống, Tịch Hề mở hai mắt ra, dùng sức lắc lắc đầu.
“Tỉnh, tỉnh rồi ───” Lý bà lau mồ hôi trên trán, bàn tay cầm cái bát run rẩy không ngừng.
“Ồn ào cái gì?” Bên ngoài, là tiếng nói thô lỗ của lính canh ngục, hắn ta còn diễu võ dương oai dùng roi da đánh vào cổ tay bà, chén nước bị đánh rơi xuống đất.
Mọi người tức giận mà không dám nói gì, Tịch Hề chầm chậm nâng mí mắt nặng trịch lên, ánh mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, trước mặt là ngọn đèn u ám, nàng nhíu nhíu mày, cái miệng nhỏ mở to nhưng không nói được gì.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Mu bàn tay Lý bà hiện lên vệt roi đỏ ửng trong rất đáng sợ, Tịch Hề nhìn mọi người trong phòng, tim đập loạn xạ, nàng hiện tại đang ngồi trên một đống rơm rạ, cảm thấy vừa nãy khi nàng nằm mơ, cảnh tượng vừa hiện ra trong đầu rất xa lạ, còn nhìn thấy một nam nhân trong một cái khung kỳ lạ, nhưng gương mặt không rõ ràng cho lắm.
Tịch Hề đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, thân ảnh đơn bạc đi tới góc tường: “Lý bà, ta không sao”
“Còn nhớ rõ người trước mắt là tốt rồi” Lý bà vun lại đống rơm rạ, nhìn lên trên cao: “Ban ngày ngươi bị té xuống vách núi, ta còn nghĩ ngươi đã trở thành một oan hồn rồi cơ chứ”
Phía sau ót bị băng kín mít, ngay cả nhăn mặt một cái cũng rất đau, mặt nàng bẩn thỉu dơ dáy, chỉ có đôi mắt là rạng rỡ : “Yên tâm đi, ta không chết dễ dàng như thế đâu”
“Tịch Hề, mới vừa rồi thực bị ngươi hù chết” Một cô nương đứng ở góc xa tiến lại gần nói: “Trời lạnh lẽo, cũng không biết khi nào thì có thể ra khỏi cái nơi này”
“Cũng không lâu lắm đâu, nghe nói sắp tới Thiếu chủ Ngũ Nguyệt Minh sẽ đến tuyển người, đến lúc đó, các ngươi còn có cơ hội đi ra ngoài” Lý bà hai tay run run, sờ soạn một góc, thân mình vừa tiến vào, liền thở dài một tiếng: “Chẳng qua, lại thêm nhiều người vô tội bị chết oan”
Tịch Hề đưa mắt nhìn lại, đầu dựa vào bức tường nhà lao, không hỏi, nhưng cô nương lúc đầu im lặng bên cạnh nàng lại mở miệng nói: “Ngũ Nguyệt Minh, nếu là đến tuyển người, vì sao lại có người chết oan?”
Lý bà hé ra gương mặt già nua, dưới ngọn đèn leo lắt, những nếp nhăn trên mặt dường như hiện rõ lên, bà ở trong góc tường, trên người đáp một cái chăn rách, mở miệng nói: “Cô nương, các ngươi không hiểu đâu, đến lúc đó sẽ biết, nếu có thể sống sót, đa phần đều phải dạo một vòng quỷ môn quan trở về, thật khổ”
Tịch Hề chỉ cảm thấy choáng váng, nghe lời Lý bà nói sống lưng bỗng lạnh toát.
“Tịch Hề ────” Tích Linh đem tới cho nàng một cái xiêm y bị rách khoát lên đầu vai nàng: “Chúng ta dựa vào nhau mà ngủ, như thế có thể sưởi ấm cho nhau”
“Được”, nàng ở phía dưới, khuôn mặt đen thui, mở miệng nói: “Ba người chúng ta nằm cùng nhau, mùa đông năm nay tựa hồ như lạnh hơn năm ngoái”
Cả địa lao, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ gần mái, Tịch Hề ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bên ngoài một mảnh trắng xóa, hẳn là tuyết đang rơi. Tuyết trắng đông lại trước những thanh cửa sooe, một khi ta chảy, những giọt nước rơi xuống, may mắn thay, trong địa đao có đặt một cái bồn rửa mặt, nước rơi vào trong đó sẽ không làm cho mặt đất bị ẩm ướt.
“Đứng dậy, đứng dậy ───”
“Rầm, rầm, rầm ────”
Ba người giật mình tỉnh dậy, Tịch Hề mở mắt, nhìn thấy một gã ngục tốt cầm ống la đồng, lần lượt đi tới cửa từng phòng giam hô lên. Nàng vội vàng đứng dậy, bên ngoài, đã có người mở cửa ra, mọi người vội vã đi ra ngoài.
Bước chân trên thềm đá của địa lao, cầm váy lên, Tịch Hề theo bản năng đưa một tay che mắt, trong đôi mắt, vẫn còn cảm giác đau đớn.
Đêm qua, quả nhiên là trận tuyết lớn, hiện giờ tuy rằng đã ngừng, nhưng tuyết trắng đọng lại khắp mọi nơi, thân ảnh đơn bạc đứng giữa không gian trống trãi, nhịn không được mà lạnh run.
“Được rồi, đứng lại” Truyền đến là tiếng vút roi cùng tiếng gào của tên cai ngục, một tiếng chát nặng nề, người bị đánh chỉ có thể cuộn mình lại, không dám la lên một tiếng.
Tịch Hề cùng Mi Nhã và Tích Linh đứng chung một chỗ, phía đối diện, người bị đánh là một nam nhân, tên trưởng cai ngục cầm roi nhẹ nhàng nhịp nhịp trên tau, đôi mắt tam giác sâu hoẳm cửa gã lần lượt nhìn khắp mọi người, cuối cùng, sải một bước thật dài đi lên đài cao.
“Ngày mai, Thiếu chủ Bắc Hoang doanh sẽ tới, hôm nay, cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày, để mai hầu hạ Thiếu chủ cho tốt”. Giọng nói hắn thô cuồng, vì nói to cho nên gương mặt đỏ bừng, hắn đưa một ay chỉ chỉ vào đám người, tên cai ngục thấy thế, từ trong thùng gỗ lấy ra xiêm y mới phân phát cho mọi người.
Tịch Hề cầm trong tay bánh bao cùng trứng gà, quần áo mọi người đều giống nhau, nàng nhíu máy, nhất thời không hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
“Trầm chỉ huy” một tiếng thông báo, chỉ thấy người tới thần sắc kích động, thở hồng hộc đứng dưới đài cao. “Trong vòng ba dặm xung quanh, nước đều bị đông cứng hết rồi”
“Cái gì?” Hắn hét to lên, nhíu mày: “Tới thời khắc mấu chốt, ngươi nói nước đóng băng là sao, ngày mai Thiếu chủ tới sẽ to chuyện” Hắn nói xong, lần thứ hai đưa tay chỉ vào đám người: “Vừa bẩn vừa thối, ngươi như thế làm sao bán được giá tốt cơ chứ?”
Trong lòng Tịch Hề dâng lên sự chán ghét, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ nhàn nhạt rồi nhanh chóng tắt đi, cụp mắt xuống, sau đó nhìn chằm chằm xuống đất.
Sau đó hắn xoay người nói: “Mau chóng đem người đi phá băng”
“Đồ con lợn” Trầm chỉ huy tức giận không nhẹ, gầm lên: “Còn đứng đó làm gì, không mau cút đi cho ta”
Đây là một khe núi thật lớn, trải dài mấy chục dặm, những người này chiếm lấy rồi làm sơn vương, lấy lưới sắt làm ranh giới, bắt nam nữ già trẻ tới đây khai thác than đá. Xung quanh, núi non trung điệp, cây cối cao ngất, trở thành bức tường che chắn thiên nhiên, ngay cả triều đình cũng thúc thủ vô sách.
Ở đầu nguồn, mọi người bị dẫn ra khỏi địa lao, quần tụ ở chân núi, Trầm chỉ huy chỉnh trang y phục, cước bộ bồi hồi, thần sắc vội vàng.
Khi qua chính ngọ, tên lính canh gác hối hả từ xa chạy tới: “Đến rồi, đến rồi, người của Ngũ Nguyệt Minh đã tới ───”
Tên lính chưa kịp nói xong, đã nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, Tịch Hề đưa mắt nhìn, chỉ thấy mắt đau đớn, nàng vội nhắm mắt lại.
Bụi bay tứ tung, chờ khi nàng xoa mắt xong, lúc mở ra, đã thấy một cỗ kiệu to lớn ở trước mặt, một gã kiệu phu tuổi già sức yếu, lại có thể nâng cỗ kiệu kia như bay, sức của đôi bàn chân còn mạnh mẽ hơn cả ngựa.
Xung quanh cỗ kiệu buông rèm xuống, trên đó lấy chỉ kim tuyến thêu thành hình con rồng với móng vuốt sắc bén.
Trên đỉnh kiệu, bốn góc khảm ngọc lưu ly xa hoa, khi kiệu phu dừng lại, ngọc trai dưới đuôi cờ va chạm vào nhau.
Một bàn tay thần bí xốc rèm lên, Tịch Hề vừa ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh cao lớn che tầm mắt của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook