Phù Thế Phù Thành
-
Chương 19: Ai cũng có bí mật
Ngày hôm sau, khi ngủ
dậy, Tuần Tuần nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề có nên tiếp tục đi làm ở Nghiêu
Khai nữa hay không. Kết luận cuối cùng là, tại sao lại không? Người sai không
phải là cô, nếu muốn thể hiện sự kiên quyết của mình thì ngay từ đầu đã không
nên tới đó, mà đã đến rồi thì cần phải chuẩn bị tốt để đối phó với mọi rủi ro.
Bây giờ, một tháng thử việc đã qua, cứ cho là Trì Trinh tức giận với cô và buộc
cô nghỉ việc thì cũng sẽ phải bồi thường xứng đáng theo quy định.
Lãng phí mất một khoảng thời gian bởi câu nói: “đi hay không đi”, Tuần Tuần vội đến nơi làm việc. Lúc ấy cũng là giờ cao điểm mọi người cùng đến nhiệm sở nên thang máy đông nghịt, vì thế đến khi cô xuất hiện ở cửa công ty thì chiếc kim đồng hồ trên quầy chỉ vào đúng tám giờ hai mươi chín phút năm nhăm giây. Tuần Tuần thở phào một cái và đưa tay lên máy chấm công. Đúng lúc đó thì một giọng nói vang lên bên tai cô: “Cẩn thận...”.
Là tín đồ của phương châm sống “sống trong lo phiền, chết trong vui vẻ”, Tuần Tuần bất giác nhìn xuống chân. Cô vẫn đứng yên ổn trên mặt đất, dưới chân ngoài sàn nhà màu trắng đục bóng nhoáng, thì chẳng có gì nữa. Tuy nhiên, trong lúc cô còn mải cúi đầu xuống ngẩng đầu lên, thời gian vẫn không dừng lại, đúng lúc cô quay trở lại với chiếc máy chấm công thì đã là tám giờ ba mươi phút ba giây.
“…Đến muộn rồi!”, kẻ làm cô quá thời gian chấm công tiếp tục nói nốt phần còn lại của câu trước, chỉ có điều ngữ điệu của nửa câu ấy đầy vẻ nuối tiếc.
“Vừa rồi tôi đã nhắc nhở cô rằng cẩn thận kẻo đến muộn. Nhưng đáng tiếc cô vẫn đến muộn.” Trì Trinh bê một tách cà phê đứng gần đó, mặt không biểu lộ gì, “Triệu Tuần Tuần, đây là lần thứ hai cô đi muộn trong một tháng, tôi hy vọng cô sẽ nâng cao khái niệm thời gian. Không lẽ mức phạt của công ty còn quá nhẹ, không đủ để cho cô ghi nhớ?”.
Tuần Tuần đứng im một lúc, rồi móc túi tìm một tờ năm mươi tệ.
Chụ Thuỵ Sinh và các động nghiệp khác cũng đều ngó ra xem ai là người không may mắn thì chỉ thấy một mình Tuần Tuần. Ông ta ngây người ra một lúc, rồi bước đến dàn hoà.
“Tôi thấy lần này xí xoá, vì một chân của cô ấy đã đặt vào cửa của công ty rồi.”
Vẻ mặt Trì Trinh đầy vẻ chế giễu, “Thì ra ông quản lý nhân sự của công ty như thế hả? Thảo nào mà từ trên xuống dưới chẳng có ai ra gì. Vô tổ chức vô kỷ luật! Chỉ cần đặt một chân vào cửa công ty là được rồi à? Còn một chân khác không phải của cô ta? Chuyện đùa à. Nếu sau này mà còn để tôi nhìn thấy tình trạng kỷ luật lỏng lẻo như thế này nữa thì người đầu tiên chịu phạt sẽ là ông đấy!”.
Chu Thuỵ Sinh chỉ còn biết gật đầu chấp nhận.
Lúc đó Tuần Tuần đã tìm được tờ năm mươi tệ, cúi đầu đưa cho người đang lên cơn giận dữ, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như thế nữa”.
Trì Trinh không đưa tay nhận, Chu Thuỵ Sinh không hiểu giữa hai người có chuyện gì nên cũng không dám manh động. Bàn tay của Tuần Tuần thì vẫn cứ cầm tờ tiền đưa về phía trước, cuối cùng Tôn Nhất Phàm đành đưa tay cầm lấy, cười nói: “Được rồi, dù sao thì số tiền này cũng sẽ được sung vào quỹ chung để liên hoan. Tuần Tuần, đã hai lần cô phải móc hầu bao rồi đấy, lần sau có hoạt động gì thì đừng có tìm lý do để từ chối nữa nhé”.
Khi tới phòng Tài vụ, một chuyện khiến cô ngạc nhiên đã xảy ra, Trần Châu cũng đến không đúng giờ. Nhìn thấy anh Vương đi tìm Trì Trinh để xin chữ ký, Tôn Nhất Phàm khẽ an ủi Tuần Tuần: “Không liên quan gì đến cô đâu, có những người bình thường chẳng có việc gì để làm nên đành nhân những cơ hội như thế này để thể hiện cái oai của mình mà thôi. Cô đừng có để bụng làm gì.”
Tuần Tuần hơi ngạc nhiên trước những lời nói đó của Tôn Nhất Phàm, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáp: “Không sao, đều là do tôi cả. Nếu tôi tới sớm hơn một chút thì đã chẳng có chuyện gì rồi.”
Nói xong, Tuần Tuần phát hiện ra Tôn Nhất Phàm cứ mỉm cười nhìn cô, khiến cô không biết phải làm gì đành cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó.
“Cô là một phụ nữ rất hiểu phải làm thế nào”, anh ta nói.
Đúng lúc đó thì có tiếng cãi nhau từ ngoài cửa vọng vào. Thì ra, bị Trì Trinh quở trách, Chu Thuỵ Sinh quyết định sẽ làm thật tốt công việc của mình, cứ đứng ở gần cửa xem còn có ai đến muộn nữa không để răn đe người khác. Kết quả là bắt gặp đúng Trần Châu đang vội vã bước vào.
Trần Châu cậy là người cũ nên không chịu nộp phạt ngay tại chỗ, thế là lời qua tiếng lại với Chu Thuỵ Sinh.
Tôn Nhất Phàm nghe thấy tiếng ồn bước ra thì nhìn thấy, Trần Châu mặt đỏ bừng bừng, đột nhiên chấm dứt những lời khó nghe với Chu Thuỵ Sinh và lôi ngay tờ một trăm ra để lên mặt bàn.
“Anh nhìn cho rõ nhé, tôi nộp cho cả lần sau nữa đấy!”.
“Đúng là không phép tắc gì nữa. Tổng Giám đốc Trì Trinh nói rất đúng, các người đúng là coi thường kỷ luật, làm việc lơ là, phải chấn chỉnh ngay mới được!” Khuôn mặt trắng trẻo của Chu Thuỵ Sinh cũng đỏ bừng lên.
“Nếu có giỏi thì anh gọi Trì Trinh ra thu tiền này đi, chuyện của tôi không đến lần anh lo!” Cơn giận dữ của Trần Châu lại nổi lên.
“Đừng có tưởng các người là do Tổng bộ cử xuống hoặc là người cũ mà nghĩ là không ai dám làm gì đâu nhé!”
“Anh…” Trần Châu định nói lại thì bỗng nhìn thấy Trì Trinh đang đứng ở cửa văn phòng nhìn ra.
“Nếu muốn cãi nhau thì cút ra ngoài mà cãi, nếu không muốn làm ở đây nữa thì cứ đi hết cả đi!” Anh ta nói, giọng và vẻ mặt rất lạnh lùng.
Sau câu nói đó của Trì Trinh thì văn phòng mới trở lại yên ắng.
Suốt cả buổi sáng, Tuần Tuần phát hiện ra Trần Châu có vẻ không bình thường, cô đưa bản báo cáo chỉ tiêu cho Trần Châu, Trần Châu đóng dấu xong đưa lại cho cô, nhưng con dấu trên đó bị đóng lệch và rất không rõ ràng.
Nhân lúc không có ai, Tuần Tuần hỏi với giọng lo lắng: “Chị Châu, hôm nay chị không sao chứ?”.
Cô tưởng rằng Trần Châu cảm thấy tự ái vì bị Trì Trinh mắng sáng nay. Không ngờ, Trần Châu nhìn thẳng vào máy tính thẫn thờ một lúc rồi thốt lên: “Không sao. Tôi mới đăng ký gia nhập ở trang kết bạn trên mạng. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ đi gặp mặt!”.
Chuyện này… có vẻ không có liên quan nhiều đến chuyện đi muộn sáng nay. Tuần Tuần chợt nhớ tới, tối hôm qua Trì Trinh nói rằng, Tôn Nhất Phàm đã đưa Trần Châu về, cô nghi ngờ tối hôm qua giữa hai người thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho con người tình cảm sâu sắc như Trần Châu quyết định lên mạng tìm bạn. Xem ra tổn thương mà cô ấy chịu không hề nhỏ chút nào.
“Tôi có thể hỏi vì sao được không?”, Tuần Tuần cẩn thận dò hỏi.
Trần Châu di chuyển chiếc ghế xoay của mình đến bên cạnh bàn của Tuần Tuần, rồi phủ phục xuống bàn và đấm lên mặt bàn với vẻ đau đớn.
“Tuần Tuần, cô có biết không, tôi không thể nào tiếp tục sống tiếp được nữa. Tôi nói cho cô biết một bí mật nhé, thực ra trước nay tôi luôn…luôn có tình cảm với Tôn Nhất Phàm!”
Trước “bí mật” lớn mà hầu hết mọi người trong công ty đều biết, Tuần Tuần không thể giả bộ quá ngạc nhiên được, nên chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ồ”.
“Nhưng giữa tôi với anh ấy đã hết rồi!”
“…Hai người đã bắt đầu rồi à?”
“Suỵt!” Trần Châu hạ giọng, đắn đo một lúc rồi mới quyết định nói ra, “Tôi chỉ nói với một mình cô thôi, cô phải giữ bí mật này cho tôi tới lúc chết đấy!”.
Tuần Tuần thấy trong lòng đầy áp lực, nhưng cũng chỉ dám “Ồ” một lần nữa.
“Tối hôm qua tôi uống mấy ly rượu, anh ấy bỗng đề nghị đưa tôi về nhà. Cô không biết đâu, người tôi lúc đó cuống hết cả lên… Nhưng lúc đó tôi buồn nôn kinh khủng. Sau khi về đến nhà, tôi chỉ nhớ rằng anh ấy đặt tôi lên giường, tôi nằm một lúc thì cảm thấy buồn đi tiểu nên dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị xả van nước thì phát hiện ra anh ấy đứng ngay trước mặt tôi.”
“Anh ấy cũng ở trong nhà vệ sinh à?”, Tuần Tuần há miệng.
“Không phải, nếu thế thì đã tốt.” Trần Châu tỏ ra rất đau khổ, “Tôi vừa nhìn thấy anh ấy, lập tức gần như tỉnh hẳn lại, lúc đó tôi mới biết, vị trí tôi đứng không phải là nhà vệ sinh, mà là trước sa lông trong phòng khách, chiếc thảm bên cạnh ướt một mảng lớn…”.
Tuần Tuần lại thấy hoài nghi bản thân mình, chắc hẳn cô là người rất chậm mồm, vì vậy mỗi khi người bên cạnh gặp phải chuyện đau buồn, thì cô cứ thót ruột lại mà không sao tìm được lời lẽ thích hợp để an ủi, thế nên cô chỉ còn biết im lặng.
Sau lần ấy, Trần Châu bắt đầu đi hẹn với những người bạn trai quen qua mạng. Tuần Tuần cũng không biết chị ta có gặp được người thích hợp không, bởi vì Tết sắp đến rồi, còn có biết bao nhiêu chuyện bận rộn đang chờ.
Theo yêu cầu của Trì Trinh, văn phòng thực hiện một đợt chấn chỉnh tác phong làm việc. Nếu trong một tháng mà vi phạm quy định của công ty hai lần thì sẽ bị hạ một bậc lương, nếu còn vi phạm nữa thì sẽ phải cuốn gói rời khỏi. Trong một thời gian những chuyện bàn tán, nói chuyện trong giờ làm việc, chơi điện tử, buôn dưa lê trên điện thoại… gần như biến mất, chuyện dùng xe công, thanh toán tiền công tác phí cũng trở nên nghiêm túc hẳn. Tuần Tuần là người đã từng có tiền sự vì thế càng thận trọng hơn, dù là trong công việc hay trong sinh hoạt hàng ngày ở công ty, vì thế Trì Trinh cũng không túm được tóc cô thêm lần nào nữa. Chỉ khổ cho Tôn Nhất Phàm, người không quen với việc kiểm tra chế độ chuyên cần của các nhân viên marketing, thì bây giờ không những phải đến công ty báo cáo đúng giờ, mà mỗi lần thanh toán tiền công tác phí hay tạm ứng một khoản nào đó cũng không được dễ dàng như trước nữa.
Tuy nhiên, Tôn Nhất Phàm không có vẻ gì là khổ sở trước chính sách mới của sếp trẻ. Ngược lại, anh ta càng có nhiều cơ hội để tâm và chú ý đến Tuần Tuần, số lần hai người chạm mặt nhau không biết do vô tình hay có sự sắp đặt nào đó mà nhiều hơn hẳn. Trên đường đi làm về, Tuần Tuần rất hay gặp anh ta “về cùng đường”, còn khi ở công ty nếu chào nhau khi gặp mặt mà cô vô tình ngẩng đầu lên thì thế nào cô cũng bắt gặp ánh mắt của anh ta đang nhìn mình. Do chính sách mới nên sự đụng chạm giữa bộ phận tiêu thụ và bộ phận tài vụ cũng tăng lên, anh ta thường giúp cô hoá giải một cách phù hợp. Trước những việc làm đó Tuần Tuần thấy rất khó xử, nếu có thể tránh được thì tránh, nếu thực sự không tránh được thì đành phải giả bộ hồ đồ.
Tuần Tuần rất hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình ở công ty. Mặc dù kể từ sau lần cãi nhau hôm ấy, Trì Trinh tỏ thái độ không thèm đếm xỉa gì đến Tuần Tuần nữa, nhưng anh ta nhìn thoáng qua thì tưởng là một người giải quyết sự việc theo trạng thái tinh thần, nhưng thực tế lại là người rất khó lường. Tuần Tuần không muốn khơi ra bất cứ chuyện gì. So với tình cảm không thể xác định được đối với Tôn Nhất Phàm, cô càng coi trọng bát cơm của mình hơn, huống chi còn có cả sự đố kỵ của Trần Châu nữa.
Mẹ của Tuần Tuần thấy hơi lạ trước sự vắng bóng đột ngột của Trì Trinh bên cạnh con gái. Bà đã hỏi Tuần Tuần mấy lần nhưng không có câu trả lời làm bà vừa lòng, vì vậy cũng đành buông xuôi. Lúc này, bà không có nhiều thời gian để mà nghĩ đến chuyện đại sự cả đời cho con gái, việc trở lại với sàn nhảy đã mang lại cho bà niềm vui và sức sống mới, dường như và đã dần dần thoát ra khỏi bóng đen của chuyện mất chồng, ngày nào bà cũng trang điểm, ăn mặc thật đẹp rồi đến chỗ hẹn với “bạn nhảy”.
Tuần Tuần đoán, bạn nhảy với mẹ có lẽ là Chu Thuỵ Sinh. Trong thời gian này, cô cũng đã nhiều lần bắt gặp Chu Thuỵ Sinh vừa đánh nhịp chân, vừa ngân nga hát ở chỗ uống nước. Mẹ cô cũng thường buột miệng khen kỹ thuật nhảy của Chu Thuỵ Sinh trước mặt con gái.
Thực ra, Tuần Tuần thấy hơi lo ngại trước sự thật là khoảng cách giữa mẹ cô và Chu Thuỵ Sinh mỗi ngày một gần. Không phải cô phản đối việc mẹ mình đi tìm niềm vui mới, Chu Thuỵ Sinh cũng tỏ ra là một người rất tốt và rất quan tâm đến cô, nhưng cô không thích sự quá khéo và từng trải của ông ta. Trong ánh mắt của ông ta có cái gì đó rất “nổi” và điều đó khiến cô cảm thấy không yên tâm.
Nhưng dù cho cảm giác của Tuần Tuần như thế nào thì sự việc không phải cứ cô nói là xong, chỉ cần cô tỏ ý lo lắng về mối quan hệ giữa mẹ mình và Chu Thuỵ Sinh là mẹ cô lập tức nổi cơn lôi đình, thêm vào đó qua hệ giữa cô và Trì Trinh xấu đi, nếu muốn biết thêm thông tin gì về Chu Thuỵ Sinh thì cũng chỉ là ảo tưởng. Cô chỉ còn biết nhìn mẹ hớn hở ra khỏi cửa như một đứa trẻ, rồi mang theo nụ cười mãn nguyện trở về dưới ánh trăng.
Trước thời gian nghỉ Tết một tuần, Công ty tổ chức hội nghị cuối năm, nhưng cũng chỉ là mời mọi người ăn một bữa cơm và tổ chức một vài hoạt động khen thưởng. Tuy vậy, mọi người cũng vừa trải qua một phen bận rộn, tinh thần đang căng thẳng, gặp được cơ hội thoải mái nên mặc dù buổi sáng hôm ấy theo lịch thì vẫn phải làm việc nhưng trong công ty cũng vắng đi một số người. Tuần Tuần vừa bước chân vào phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Tôn Nhất Phàm, nói rằng có một số vấn đề về số tiền bán hàng sau Tết cần trực tiếp hỏi cô, bảo cô tới phòng làm việc của anh một lúc.
Khi Tuần Tuần gõ cửa bước vào phòng của Tôn Nhất Phàm thì anh ta đang bận, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh ta vội mời cô vào và đóng cửa lại. Tuần Tuần không hiểu anh ta định làm gì nên tỏ ý lo ngại. Tôn Nhất Phàm lấy từ ngăn kéo ra một hộp sữa và một miếng bánh ga tô.
“Hôm nay cô lại không ăn sáng đúng không?” Anh ta ra hiệu bảo Tuần Tuần mang chỗ đồ ăn đó đi.
Mấy hôm trước, khi cùng ăn cơm với các đồng nghiệp, trong lúc mọi người nói chuyện rất vui vẻ thì Tuần Tuần không nói gì mà chỉ chú ý vào việc ăn, Tôn Nhất Phàm đã hỏi cô, sao cô có vẻ đói dữ thế, Tuần Tuần tiện mồm trả lời, vì không ăn sáng. Không ngờ anh ta nhớ chuyện đó, đi làm ngày hôm sau lập tức mang trứng gà và sữa cho cô. Vì ngại trước mặt mọi người, hơn nữa quy định của công ty là cấm ăn uống trong giờ làm việc, nếu vi phạm sẽ bị phạt, vì vậy cô đã từ chối khéo. Lần này anh ta lại nghĩ ra cách khác, đó là gọi cô tới phòng làm việc của mình.
“Cô không phải ngại với tôi, mau ăn đi rồi về làm việc. Yên tâm, ở trong phòng của tôi không sao đâu. Trì Trinh cũng không mấy khi đặt chân vào đây.”
“Nhưng sáng nay tôi đã ăn rồi.”
“Vậy thì coi như giúp tôi đi, đừng khiến tôi cảm thấy mình bị từ chối đến cùng như vậy. Ăn một vài miếng thôi cũng được”, Tôn Nhất Phàm dịu dàng nói.
Biểu hiện ấy của anh ta khiến Tuần Tuần không còn biết nói gì nữa, cô đành cầm lấy chiếc bánh và hộp sữa, ngồi xuống sa lông đối diện với bàn làm việc rồi ăn với tốc độ nhanh nhất có thể. Tôn Nhất Phàm nhìn thấy cô cầm ống hút cắm vào hộp sữa, mặt nở một nụ cười, rồi cúi đầu tiếp tục chuẩn bị tư liệu cho hội nghị tổng kết cuối năm.
Lúc đó, nếu nói Tuần Tuần không cảm thấy một chút rung động nào thì là nói dối. Lý do trong lòng để cô từ chối Tôn Nhất Phàm, một là vì Trì Trinh, hai là vì Trần Châu. Suy cho cùng thì đó là vì cô cần giữ một nơi làm việc. Nhưng gạt bỏ những lý do đó thì cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều về cảm giác của cô đối với Tôn Nhất Phàm như thế nào, cô chỉ biết rằng mình không gạt bỏ anh ta. Giữa thế giới đông đúc này, chỉ cần trong phạm vi cảm thấy an toàn, cô rất ít khi gạt bỏ một ai đó, trừ một số ít người mà bản năng mách bảo cô đó là người nguy hiểm.
Phòng làm việc của Tôn Nhất Phàm chỉ cách phòng làm việc của Trì Trinh một bức tường, tấm kính ngăn cách trong suốt đã được che thêm bằng một tấm rèm lật. Tuần Tuần ngồi bên cạnh đó, bỗng nhiên cô đưa tay lật một lá rèm ngó nhìn sang người đang ngồi ở phía bên kia.
Trong lòng Tuần Tuần luôn có một câu hỏi, con người thực sự của Trì Trinh là như thế nào? Khinh mạn, phóng khoáng, không biết sợ trời đất gì, hơi láu cá, thâm nho, gay gắt, chân thành… rốt cuộc thì nét tính cách nào là của anh ta? Còn lúc này cô chỉ nhìn thấy bàn tay của Trì Trinh đang liên tiếp lật giở đống tài liệu.
“Tôi đã nói rồi, cô cứ yên tâm. Tấm rèm này lúc thường luôn hạ xuống, tôi nghĩ anh ta chưa hẳn lúc nào cũng muốn nhìn thấy tôi đâu.”
Tuần Tuần giật thót người, cô không để ý đến chuyện Tôn Nhất Phàm đã rời bàn làm việc tới đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
“Sao lại nói như vậy?”, cô hỏi Tôn Nhất Phàm.
“Đổi lại là cô thì chắc cô cũng chẳng muốn thấy người thất thế của lớp tiền bối trước mặt mình, đúng không, vì nó nhắc cô rằng, vị trí mà cô đang ngồi được hưởng từ thành quả của những người khác”.
“Anh nghĩ như thế à?”
“Đúng thế, tôi thực sự rất coi thường cái vẻ công tử của anh ta. Ngoài việc là người may mắn ra thì anh ta có cái gì nào? Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, Nghiêu Khai giờ đây đã không còn là Nghiêu Khai của những năm trước nữa. Trước hết, chưa nói tới Trì Trinh, tổng bộ phải cử một chủ quản bộ phận tài vụ xuống đây có nghĩa là họ đã không còn tin tưởng ở chúng tôi, Tuần Tuần, cô vào muộn, những chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng nếu có một ngày tôi rời khỏi đây liệu cô có đi cùng tôi không?”
“Anh muốn ra đi à?”
“Đó là chuyện chẳng sớm thì muộn, tôi chỉ muốn biết cô có đi cùng tôi không?”
Ý của Tôn Nhất Phàm đã quá rõ, chỉ muốn một câu trả lời ở cô. Anh ta ngồi bên cạnh Tuần Tuần, nét mặt cương nghị, ánh mắt dịu dàng. Ở một góc độ nào đó, Tôn Nhất Phàm có những điểm rất giống Tạ Bằng Ninh, họ đều rất chu đáo, dễ làm cho người khác cảm thấy yên tâm. Nếu nói Trì Trinh là nước, vừa sâu không nhìn rõ đáy, vừa đầy sóng dữ dội, thì Tôn Nhất Phàm và Tạ Bằng Ninh lại giống như những hòn núi đá, chắc chắn, vững vàng.
Tuần Tuần đã phải trả qua cuộc sống bất ổn thời thơ ấu, Tôn Nhất Phàm và Tạ Bằng Ninh là mẫu đàn ông mà từ trong tiềm thức cô muốn gửi gắm, tin tưởng. Mặc dù cuộc hôn nhân giữa cô và Tạ Bằng Ninh đã thất bại, nhưng cho đến giờ phút này cô vẫn không nghĩ anh là người xấu, mà ngược lại anh ta là một người chồng rất tốt. Có quá nhiều nhân tố khiến cho cô và anh ấy không thể tiếp tục sống cùng nhau, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận rằng mẫu người như anh ấy là phù hợp nhất với cô. Hôn nhân nhiều khi được quyết định bởi sự phù hợp hay không phù hợp, chứ không phải là yêu sâu sắc đến mức độ nào, vì thế Trương Ái Linh mới nói: Điều kiện phù hợp, sẽ nên vợ nên chồng.
Nếu cô gật đầu và nắm tay Tôn Nhất Phàm thì sẽ như thế nào nhỉ? Rời xa Nghiêu Khai, rời xa Trì Trinh, rời xa cuộc sống cứ nơm nớp lo âu… Cuộc đời con người nhiều khi chỉ là sự lựa chọn trong một giây phút.
Tuần Tuần khẽ đáp: “Tôi chẳng thể đi được đâu nữa, tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi”.
“Anh có thể cùng em chăm sóc cho mẹ em.”
“Cảm ơn anh, nhưng anh không nên vì tôi mà làm những việc đó.”
“Thế nếu anh muốn vậy thì sao?”
Tuần Tuần cúi đầu, khẽ cười, nhưng không nói gì nữa.
Tôn Nhất Phàm dường như đã hiểu ra có lẽ mình đã tỏ ra nôn nóng. Anh ta đứng dậy, nói với vẻ rộng lượng: “Em không phải trả lời anh ngay đâu. Tuần Tuần này, anh mong em hãy dành thời gian để suy nghĩ cho thật kỹ.”
Trần Châu đang bận túi bụi bên máy tính, nhìn thấy Tuần Tuần về, chau mày nói: “Về rồi à? Chuẩn bị một chút đi, sắp họp đến nơi rồi”. Nói rồi chị ta nhét bản báo cáo tháng cho Tuần Tuần, tiếp đó truyền đạt chỉ thị: “Cô đem cái này lên nộp cho Trì Trinh”.
“Tôi đi ư?” Tuần Tuần thấy hơi ngạc nhiên, thông thường thì công việc này do Trần Châu đích thân làm, tiện thể trao đổi trực tiếp với anh ta về tình hình tiền vốn và tiêu thụ hàng, sao bây giờ lại để cho cô làm công việc này?
Trần Châu nói: “Bảo cô đi thì cô cứ đi đi!”. Giọng nói của Trần Châu có gì đó không được tự nhiên. Tuần Tuần chợt hiểu ra, Trần Châu vẫn để bụng chuyện hôm đi muộn và bị Trì Trinh trách mắng không chút nể nang. Sau hôm ấy, Trần Châu cũng đã nhiều lần nói với cô về nỗi bất mãn trong lòng. Trần Châu nói, mình là người đích thân cha của Trì Trinh cử xuống, lại là người gắn bó nhiều năm với công ty, vuốt mặt thì phải nể mũi chứ, thế mà anh ta lại trách mắng cô trước mặt các nhân viên mới. Nếu không có cô quản lý tốt các công việc của phòng Tài vụ giúp cho anh ta, thì không hiểu cái văn phòng này đến nay sẽ loạn như thế nào. Vì lý do đó mà mặc dù không tỏ ra mặt sự bất mãn ấy, nhưng Trần Châu cũng không hề vui vẻ gì với Trì Trinh.
Tuần Tuần đành phải đi tới gõ cửa phòng Trì Trinh. Sau khi cô bước vào, Trì Trinh nhìn cô một cái, cầm lấy bản báo cáo rồi chăm chú đọc, không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Vì nghĩ có thể Trì Trinh sẽ có chỉ thị cần truyền đạt đến Trần Châu, nên Tuần Tuần không dám rời đi ngay lập tức. Nhưng Trì Trinh đọc bản báo cáo đó rất kỹ, sắc mặt mỗi lúc một tối sầm lại. Tuần Tuần cảm thấy không nên ở lại chỗ đó lâu hơn nữa nên lắp bắp nói: “Nếu…nếu không có việc gì thì tôi về phòng làm việc đây. Trưởng phòng Trần Châu đang có việc chờ tôi giải quyết”.
Nghe vậy Trì Trinh mới rời ánh mắt sang và nhìn chăm chú lên khuôn mặt cô. Kể từ sau hôm cãi nhau, hai người chưa có thêm cuộc nói chuyện riêng nào nữa, Tuần Tuần vẫn không thể quên sự quá đáng của Trì Trinh hôm ấy và không hề có ý hoà giải, nhưng ánh mắt của Trì Trinh lúc này khiến cô thấy rất khó chịu, nó như muốn lột trần cô ra.
“Trưởng phòng Trần Châu của cô không nhắc cô soi gương à?”, Trì Trinh nói không đầu không cuối.
Tuần Tuần đưa tay lên vuốt tóc theo phản xạ nhưng không thấy rối, cúi xuống nhìn quần áo thì cũng không thấy có chỗ nào không chỉnh tề.
Thấy cô ngơ ngác, Trì Trinh đứng dậy, kéo cô tới trước chiếc gương ở bên phải chiếc bàn làm việc, Tuần Tuần hốt hoảng nhìn vào trong gương, thấy khuôn mặt mình và Trì Trinh đứng ở phía sau.
Trì Trinh vòng tay từ phía sau chạm vào mặt cô, Tuần Tuần hốt hoảng né đầu tránh, nhưng bàn tay của Trì Trinh đã rời khỏi mặt cô.
“Cái gì đây?” Trì Trinh đưa đầu ngón tay ra cho Tuần Tuần xem, chăm chú nhìn một lúc cô mới nhận ra đó là một mẩu vụn của bánh ga tô.
Tuần Tuần xấu hổ không biết trốn vào đâu, “Ăn vụng quên không chùi mép” câu nói đó dường như rất đúng với cô lúc này. Cô luôn luôn đề phòng, ấy vậy mà vẫn không thoát khỏi con mắt của người luôn theo dõi cô.
Trì Trinh ngồi trở lại vị trí, khẽ phủi vụn bánh trên tay, thản nhiên nói: “Nơi làm việc mà không khác gì nhà bếp của cô. Tôi khuyên cô hãy chú ý đến lời nói và việc làm của mình, giữ mình cho tốt. Nếu không sẽ có lúc gây ra hoạ, không phải chỉ là khoản nộp phạt năm mươi tệ hoặc hạ một bậc lương đâu. Một nơi bé bằng bàn tay như thế này không thể giấu được nhiều bí mật như trong tưởng tượng của cô đâu.”
Tuần Tuần đỏ mặt bước ra khỏi phòng làm việc của Trì Trinh, may mà sắp đến lúc họp, mọi người đều vội chuẩn bị để tới phòng họp, không ai để ý đến vẻ khác thường của cô.
Đây là cuộc họp tập thể cuối cùng trong năm, thay cho việc ngồi yên nghe người khác nói như trước đây, hôm nay Trì Trinh chủ trì cuộc họp. Nội dung cuộc họp, ngoài lời bày tỏ sự cảm ơn đối với những cố gắng của mọi người kể từ khi thành lập ra văn phòng đến nay thì phương án tiêu thụ, cách thức phân phối hàng sau Tết và phương án mới về chế độ quản lý.
Trong quá trình ấy, Trì Trinh không đưa ra vấn đề theo kiểu áp đặt như Tuần Tuần nghĩ, mà ngược lại, anh ta trình bày các vấn đề đó như nói về một ý tưởng bước đầu của mình, cho dù anh ta có thể lập tức đưa ra những chính sách tương ứng. Và điều khiến cho Tuần Tuần thấy bất ngờ là, dù còn trẻ đang hừng hực khí thế, nhưng phương án mà anh ta đưa ra lại rất bảo thủ và chi tiết, không coi trọng vào việc mở rộng mà chú ý vào sự cân bằng.
Đúng như vậy, sau khi Trì Trinh vừa dứt lời, trong hội trường vang lên tiếng trao đổi thì thầm, rồi không ít cốt cán của bộ phận Marketing đưa ra câu hỏi chất vấn, cho rằng thủ tục về tài chính quá khắt khe và biện pháp kinh doanh quá cẩn trọng của Trì Trinh sẽ trói buộc cách làm việc vốn có của họ, như vậy không những sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, mà còn làm mất đi tính tích cực của mọi người.
Trì Trinh không phản bác lại ngay, anh ta lặng lẽ đón nhận mọi sự phản đối kèm theo giọng nói gay gắt của mọi người, nhất là những người cũ thuộc nhóm của Tôn Nhất Phàm lại càng tỏ ra bất bình. Từ đầu chí cuối, Tôn Nhất Phàm không nói câu nào nhưng cũng không hề ngăn cản những người kia lại, vẫn giữ nguyên thái độ ôn hoà, khiêm tốn. Sự thực, đúng như những lời anh ta đã nói với Tuần Tuần, anh ta coi thường Trì Trinh.
Cuối cùng thì Chu Thuỵ Sinh đứng lên xoa dịu những người kia, ông ta nói, nếu đã nói là phương án thì vẫn còn có thể bàn bạc, trao đổi, mọi chuyện chờ sau Tết sẽ bàn tiếp, hôm nay là ngày cuối năm của công ty, không nên vì những chuyện này mà gây không khí bất hoà.
Sau buổi họp, mọi người lần lượt rời khỏi phòng hội nghị, Tôn Nhất Phàm đi ở phía sau, anh ta gọi Tuần Tuần đứng lại.
“Tuần Tuần, cô lại đây điền giúp tôi vào hoá đơn xuất hàng với.” Trợ thủ của Tôn Nhất Phàm đưa mấy cái hoá đơn vào tay Tuần Tuần.
Theo quy định của tài vụ Nghiêu Khai, khi các nhân viên tiêu thụ gửi hàng tới các đại lý, phải qua sự kiểm tra của phòng Tài vụ và chữ ký của người phụ trách marketing, nhất là đối với các cuộc giao dịch không bằng tiền mặt, đối với các đại lý cung cấp hàng trước thanh toán sau thì lại càng cần phải làm chặt chẽ hơn.
Tôn Nhất Phàm là người phụ trách chính của bộ phận Marketing, Trì Trinh cũng không quan tâm đến những việc này, thông thường mọi việc quản lý và phân phối hàng hoá đều do anh ta trực tiếp phụ trách. Những hoá đơn chuyển hàng kiểu này Tuần Tuần cũng đã từng xử lý không ít lần. Cô xem kỹ một lượt những hoá đơn đó rồi nói với vẻ do dự: “Giám đốc Tôn này, tôi nhớ rằng đại lý này đã ba tháng nay không quyết toán với công ty chúng ta, số tiền mà bên ấy chưa thanh toán đã vượt quá mức quy định của công ty, như vậy thì không thể tiếp tục chuyển hàng cho bên ấy nữa”.
Tôn Nhất Phàm chau mày, “Sao lại gọi anh là giám đốc, Tuần Tuần, em vẫn cứ coi anh là người ngoài vậy sao?”.
“Thôi được, Giám đốc Tôn… à, Nhất Phàm.” Tuần Tuần vẫn còn cảm thấy ngượng khi gọi tên anh ta trực tiếp như vậy.
Nghe Tuần Tuần gọi như vậy xong, Tôn Nhất Phàm mới nở nụ cười, thay đổi nét mặt đáp: “Không sao đâu, đây là một khách hàng cũ của chúng ta, từ xưa đến nay luôn hợp tác rất tốt, sự tin cậy ấy chỉ là việc tối thiểu thôi mà, em cứ ký trước đi, tiền hàng của họ sẽ nhanh chóng được thanh toán thôi”.
“Chuyện này… e rằng không được.” Tuần Tuần cảm thấy rất khó khăn, “Chuyện này vượt quá quyền hạn của tôi, hay là để đi hỏi ý kiến chị Châu đã”.
“Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến cô ấy đâu, anh không muốn nợ tình cảm với cô ấy”, lời nói của Tôn Nhất Phàm đầy ẩn ý.
Anh ta không muốn nợ tình cảm của Trần Châu nhưng lại không sợ nợ tình cảm với Tuần Tuần. Tuần Tuần đỏ mặt, nhưng vẫn không dám manh động, “Nói như vậy thì chỉ còn cách xin ý kiến Tổng giám đốc Trì thôi.”
“Anh ta ư?” Tôn Nhất Phàm nói khẽ chỉ đủ để cho hai người nghe thấy, “Anh ta ngoài việc đưa ra mấy thứ quy định với phương án thì biết gì chứ? Không sao đâu, trước đây đều giải quyết như thế cả, xảy ra chuyện gì thì đã có anh”.
Tuần Tuần cắn môi, trong lòng cô vô cùng bối rối, nhưng sự cẩn thận bẩm sinh nhắc nhở cô phải luôn cẩn trọng trước khi làm bất cứ chuyện gì, dù đó là chuyện nhỏ nhất. Cuối cùng cô vẫn đưa trả lại tờ hoá đơn cho Tôn Nhất Phàm và nói bằng giọng áy náy: “Chuyện này thực sự là tôi không thể quyết định được, xin lỗi”.
Tôn Nhất Phàm không hề tỏ ra giận dỗi, chỉ cười và lắc đầu, “Xem ra em không những là người rất hiểu biết, mà còn thận trọng hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Anh rất tò mò, chuyện gì đã khiến em trở nên thận trọng như vậy?”
Tuần Tuần không trả lời, đúng lúc đó thì tiếng của Chu Thuỵ Sinh bỗng nhiên vang lên từ một đầu khác.
“Tôi đang bảo, không hiểu sao đèn trong phòng họp vẫn còn sáng, thì ra hai người ở trong này nói chuyện riêng.” Ông ta đứng ở cửa ngó vào, vẻ mặt tươi cười.
Tôn Nhất Phàm đáp: “Chủ nhiệm Chu lại đùa rồi. Với tôi thì không có gì, nhưng da mặt của phụ nữ thì lại rất mỏng, không chịu nổi câu nói đùa của anh đâu. Chỉ là tôi nhờ cô ấy xem giúp mấy tờ hoá đơn thôi. Có việc gì sao?”.
Ánh mắt của Chu Thuỵ Sinh khiến cho Tuần Tuần cảm thấy khó chịu, “À, không có việc gì đâu. Tổng giám đốc Trì bảo tôi mời Giám đốc Tôn đến phòng làm việc một lúc”.
Tôn Nhất Phàm nghe vậy, vội tới phòng Trì Trinh. Nhưng Chu Thuỵ Sinh luôn tỏ vẻ như một con chó trước mặt Trì Trinh, Trì Trinh lại gọi Tôn Nhất Phàm vào đúng lúc này, điều ấy khiến cho Tuần Tuần cảm thấy rất bất an.
Tôn Nhất Phàm ở lại trong phòng của Trì Trinh khá lâu, gần hết giờ làm việc, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng đồ vật nặng rơi xuống sàn nhà, tiếp đó, Tôn Nhất Phàm đẩy mạnh cánh cửa và bước ra khỏi đó với sắc mặt rất không bình thường, trong lúc không bình tĩnh va ngay vào Chu Thuỵ Sinh lúc đó đang tò mò ngó vào xem. Chu Thuỵ Sinh kêu lên một tiếng, cốc trà trên tay bắn tung toé, Tôn Nhất Phàm chau mày bước qua.
Buổi chiều, anh Vương phải ra ngân hàng gửi tiền, vì số tiền tương đối lớn nên Trần Châu bảo Tuần Tuần đi cùng. Khi Tuần Tuần về tới nơi thì đã bốn giờ chiều, Trần Châu đang ở phòng của Chu Thuỵ Sinh bàn về chuyện cấp phát phúc lợi cuối năm. Tuần Tuần đặt giấy biên nhận cần phải nộp cho Trần Châu lên trên bàn và lấy giấy đè lên, bỗng vô tình nhìn thấy tờ hoá đơn quen thuộc cũng ở đó, hơn nữa ở cột kiểm tra đã có thêm chữ ký của Trần Châu.
Trời gian làm việc của Trần Châu ở công ty này lâu hơn hẳn Tuần Tuần, cũng rất có kinh nghiệm trong công việc, mặc dù những việc nhỏ hằng ngày liên quan tới Tôn Nhất Phàm chị ta mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hễ là việc lớn thì bao giờ cũng rất có chính kiến, chị ta biết rõ việc gì thì nên làm, việc gì thì không nên. Xem ra mình đã quá cẩn thận. Nghĩ tới Tôn Nhất Phàm, Tuần Tuần không khỏi cảm thấy mình làm như vậy là không phải với anh ta, ngày thường thì chấp nhận sự chăm sóc của anh ta, nhưng chỉ một chút việc nhỏ thì cứ suy đi tính lại mãi mà cũng không giúp được.
Lãng phí mất một khoảng thời gian bởi câu nói: “đi hay không đi”, Tuần Tuần vội đến nơi làm việc. Lúc ấy cũng là giờ cao điểm mọi người cùng đến nhiệm sở nên thang máy đông nghịt, vì thế đến khi cô xuất hiện ở cửa công ty thì chiếc kim đồng hồ trên quầy chỉ vào đúng tám giờ hai mươi chín phút năm nhăm giây. Tuần Tuần thở phào một cái và đưa tay lên máy chấm công. Đúng lúc đó thì một giọng nói vang lên bên tai cô: “Cẩn thận...”.
Là tín đồ của phương châm sống “sống trong lo phiền, chết trong vui vẻ”, Tuần Tuần bất giác nhìn xuống chân. Cô vẫn đứng yên ổn trên mặt đất, dưới chân ngoài sàn nhà màu trắng đục bóng nhoáng, thì chẳng có gì nữa. Tuy nhiên, trong lúc cô còn mải cúi đầu xuống ngẩng đầu lên, thời gian vẫn không dừng lại, đúng lúc cô quay trở lại với chiếc máy chấm công thì đã là tám giờ ba mươi phút ba giây.
“…Đến muộn rồi!”, kẻ làm cô quá thời gian chấm công tiếp tục nói nốt phần còn lại của câu trước, chỉ có điều ngữ điệu của nửa câu ấy đầy vẻ nuối tiếc.
“Vừa rồi tôi đã nhắc nhở cô rằng cẩn thận kẻo đến muộn. Nhưng đáng tiếc cô vẫn đến muộn.” Trì Trinh bê một tách cà phê đứng gần đó, mặt không biểu lộ gì, “Triệu Tuần Tuần, đây là lần thứ hai cô đi muộn trong một tháng, tôi hy vọng cô sẽ nâng cao khái niệm thời gian. Không lẽ mức phạt của công ty còn quá nhẹ, không đủ để cho cô ghi nhớ?”.
Tuần Tuần đứng im một lúc, rồi móc túi tìm một tờ năm mươi tệ.
Chụ Thuỵ Sinh và các động nghiệp khác cũng đều ngó ra xem ai là người không may mắn thì chỉ thấy một mình Tuần Tuần. Ông ta ngây người ra một lúc, rồi bước đến dàn hoà.
“Tôi thấy lần này xí xoá, vì một chân của cô ấy đã đặt vào cửa của công ty rồi.”
Vẻ mặt Trì Trinh đầy vẻ chế giễu, “Thì ra ông quản lý nhân sự của công ty như thế hả? Thảo nào mà từ trên xuống dưới chẳng có ai ra gì. Vô tổ chức vô kỷ luật! Chỉ cần đặt một chân vào cửa công ty là được rồi à? Còn một chân khác không phải của cô ta? Chuyện đùa à. Nếu sau này mà còn để tôi nhìn thấy tình trạng kỷ luật lỏng lẻo như thế này nữa thì người đầu tiên chịu phạt sẽ là ông đấy!”.
Chu Thuỵ Sinh chỉ còn biết gật đầu chấp nhận.
Lúc đó Tuần Tuần đã tìm được tờ năm mươi tệ, cúi đầu đưa cho người đang lên cơn giận dữ, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như thế nữa”.
Trì Trinh không đưa tay nhận, Chu Thuỵ Sinh không hiểu giữa hai người có chuyện gì nên cũng không dám manh động. Bàn tay của Tuần Tuần thì vẫn cứ cầm tờ tiền đưa về phía trước, cuối cùng Tôn Nhất Phàm đành đưa tay cầm lấy, cười nói: “Được rồi, dù sao thì số tiền này cũng sẽ được sung vào quỹ chung để liên hoan. Tuần Tuần, đã hai lần cô phải móc hầu bao rồi đấy, lần sau có hoạt động gì thì đừng có tìm lý do để từ chối nữa nhé”.
Khi tới phòng Tài vụ, một chuyện khiến cô ngạc nhiên đã xảy ra, Trần Châu cũng đến không đúng giờ. Nhìn thấy anh Vương đi tìm Trì Trinh để xin chữ ký, Tôn Nhất Phàm khẽ an ủi Tuần Tuần: “Không liên quan gì đến cô đâu, có những người bình thường chẳng có việc gì để làm nên đành nhân những cơ hội như thế này để thể hiện cái oai của mình mà thôi. Cô đừng có để bụng làm gì.”
Tuần Tuần hơi ngạc nhiên trước những lời nói đó của Tôn Nhất Phàm, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáp: “Không sao, đều là do tôi cả. Nếu tôi tới sớm hơn một chút thì đã chẳng có chuyện gì rồi.”
Nói xong, Tuần Tuần phát hiện ra Tôn Nhất Phàm cứ mỉm cười nhìn cô, khiến cô không biết phải làm gì đành cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó.
“Cô là một phụ nữ rất hiểu phải làm thế nào”, anh ta nói.
Đúng lúc đó thì có tiếng cãi nhau từ ngoài cửa vọng vào. Thì ra, bị Trì Trinh quở trách, Chu Thuỵ Sinh quyết định sẽ làm thật tốt công việc của mình, cứ đứng ở gần cửa xem còn có ai đến muộn nữa không để răn đe người khác. Kết quả là bắt gặp đúng Trần Châu đang vội vã bước vào.
Trần Châu cậy là người cũ nên không chịu nộp phạt ngay tại chỗ, thế là lời qua tiếng lại với Chu Thuỵ Sinh.
Tôn Nhất Phàm nghe thấy tiếng ồn bước ra thì nhìn thấy, Trần Châu mặt đỏ bừng bừng, đột nhiên chấm dứt những lời khó nghe với Chu Thuỵ Sinh và lôi ngay tờ một trăm ra để lên mặt bàn.
“Anh nhìn cho rõ nhé, tôi nộp cho cả lần sau nữa đấy!”.
“Đúng là không phép tắc gì nữa. Tổng Giám đốc Trì Trinh nói rất đúng, các người đúng là coi thường kỷ luật, làm việc lơ là, phải chấn chỉnh ngay mới được!” Khuôn mặt trắng trẻo của Chu Thuỵ Sinh cũng đỏ bừng lên.
“Nếu có giỏi thì anh gọi Trì Trinh ra thu tiền này đi, chuyện của tôi không đến lần anh lo!” Cơn giận dữ của Trần Châu lại nổi lên.
“Đừng có tưởng các người là do Tổng bộ cử xuống hoặc là người cũ mà nghĩ là không ai dám làm gì đâu nhé!”
“Anh…” Trần Châu định nói lại thì bỗng nhìn thấy Trì Trinh đang đứng ở cửa văn phòng nhìn ra.
“Nếu muốn cãi nhau thì cút ra ngoài mà cãi, nếu không muốn làm ở đây nữa thì cứ đi hết cả đi!” Anh ta nói, giọng và vẻ mặt rất lạnh lùng.
Sau câu nói đó của Trì Trinh thì văn phòng mới trở lại yên ắng.
Suốt cả buổi sáng, Tuần Tuần phát hiện ra Trần Châu có vẻ không bình thường, cô đưa bản báo cáo chỉ tiêu cho Trần Châu, Trần Châu đóng dấu xong đưa lại cho cô, nhưng con dấu trên đó bị đóng lệch và rất không rõ ràng.
Nhân lúc không có ai, Tuần Tuần hỏi với giọng lo lắng: “Chị Châu, hôm nay chị không sao chứ?”.
Cô tưởng rằng Trần Châu cảm thấy tự ái vì bị Trì Trinh mắng sáng nay. Không ngờ, Trần Châu nhìn thẳng vào máy tính thẫn thờ một lúc rồi thốt lên: “Không sao. Tôi mới đăng ký gia nhập ở trang kết bạn trên mạng. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ đi gặp mặt!”.
Chuyện này… có vẻ không có liên quan nhiều đến chuyện đi muộn sáng nay. Tuần Tuần chợt nhớ tới, tối hôm qua Trì Trinh nói rằng, Tôn Nhất Phàm đã đưa Trần Châu về, cô nghi ngờ tối hôm qua giữa hai người thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho con người tình cảm sâu sắc như Trần Châu quyết định lên mạng tìm bạn. Xem ra tổn thương mà cô ấy chịu không hề nhỏ chút nào.
“Tôi có thể hỏi vì sao được không?”, Tuần Tuần cẩn thận dò hỏi.
Trần Châu di chuyển chiếc ghế xoay của mình đến bên cạnh bàn của Tuần Tuần, rồi phủ phục xuống bàn và đấm lên mặt bàn với vẻ đau đớn.
“Tuần Tuần, cô có biết không, tôi không thể nào tiếp tục sống tiếp được nữa. Tôi nói cho cô biết một bí mật nhé, thực ra trước nay tôi luôn…luôn có tình cảm với Tôn Nhất Phàm!”
Trước “bí mật” lớn mà hầu hết mọi người trong công ty đều biết, Tuần Tuần không thể giả bộ quá ngạc nhiên được, nên chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ồ”.
“Nhưng giữa tôi với anh ấy đã hết rồi!”
“…Hai người đã bắt đầu rồi à?”
“Suỵt!” Trần Châu hạ giọng, đắn đo một lúc rồi mới quyết định nói ra, “Tôi chỉ nói với một mình cô thôi, cô phải giữ bí mật này cho tôi tới lúc chết đấy!”.
Tuần Tuần thấy trong lòng đầy áp lực, nhưng cũng chỉ dám “Ồ” một lần nữa.
“Tối hôm qua tôi uống mấy ly rượu, anh ấy bỗng đề nghị đưa tôi về nhà. Cô không biết đâu, người tôi lúc đó cuống hết cả lên… Nhưng lúc đó tôi buồn nôn kinh khủng. Sau khi về đến nhà, tôi chỉ nhớ rằng anh ấy đặt tôi lên giường, tôi nằm một lúc thì cảm thấy buồn đi tiểu nên dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị xả van nước thì phát hiện ra anh ấy đứng ngay trước mặt tôi.”
“Anh ấy cũng ở trong nhà vệ sinh à?”, Tuần Tuần há miệng.
“Không phải, nếu thế thì đã tốt.” Trần Châu tỏ ra rất đau khổ, “Tôi vừa nhìn thấy anh ấy, lập tức gần như tỉnh hẳn lại, lúc đó tôi mới biết, vị trí tôi đứng không phải là nhà vệ sinh, mà là trước sa lông trong phòng khách, chiếc thảm bên cạnh ướt một mảng lớn…”.
Tuần Tuần lại thấy hoài nghi bản thân mình, chắc hẳn cô là người rất chậm mồm, vì vậy mỗi khi người bên cạnh gặp phải chuyện đau buồn, thì cô cứ thót ruột lại mà không sao tìm được lời lẽ thích hợp để an ủi, thế nên cô chỉ còn biết im lặng.
Sau lần ấy, Trần Châu bắt đầu đi hẹn với những người bạn trai quen qua mạng. Tuần Tuần cũng không biết chị ta có gặp được người thích hợp không, bởi vì Tết sắp đến rồi, còn có biết bao nhiêu chuyện bận rộn đang chờ.
Theo yêu cầu của Trì Trinh, văn phòng thực hiện một đợt chấn chỉnh tác phong làm việc. Nếu trong một tháng mà vi phạm quy định của công ty hai lần thì sẽ bị hạ một bậc lương, nếu còn vi phạm nữa thì sẽ phải cuốn gói rời khỏi. Trong một thời gian những chuyện bàn tán, nói chuyện trong giờ làm việc, chơi điện tử, buôn dưa lê trên điện thoại… gần như biến mất, chuyện dùng xe công, thanh toán tiền công tác phí cũng trở nên nghiêm túc hẳn. Tuần Tuần là người đã từng có tiền sự vì thế càng thận trọng hơn, dù là trong công việc hay trong sinh hoạt hàng ngày ở công ty, vì thế Trì Trinh cũng không túm được tóc cô thêm lần nào nữa. Chỉ khổ cho Tôn Nhất Phàm, người không quen với việc kiểm tra chế độ chuyên cần của các nhân viên marketing, thì bây giờ không những phải đến công ty báo cáo đúng giờ, mà mỗi lần thanh toán tiền công tác phí hay tạm ứng một khoản nào đó cũng không được dễ dàng như trước nữa.
Tuy nhiên, Tôn Nhất Phàm không có vẻ gì là khổ sở trước chính sách mới của sếp trẻ. Ngược lại, anh ta càng có nhiều cơ hội để tâm và chú ý đến Tuần Tuần, số lần hai người chạm mặt nhau không biết do vô tình hay có sự sắp đặt nào đó mà nhiều hơn hẳn. Trên đường đi làm về, Tuần Tuần rất hay gặp anh ta “về cùng đường”, còn khi ở công ty nếu chào nhau khi gặp mặt mà cô vô tình ngẩng đầu lên thì thế nào cô cũng bắt gặp ánh mắt của anh ta đang nhìn mình. Do chính sách mới nên sự đụng chạm giữa bộ phận tiêu thụ và bộ phận tài vụ cũng tăng lên, anh ta thường giúp cô hoá giải một cách phù hợp. Trước những việc làm đó Tuần Tuần thấy rất khó xử, nếu có thể tránh được thì tránh, nếu thực sự không tránh được thì đành phải giả bộ hồ đồ.
Tuần Tuần rất hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình ở công ty. Mặc dù kể từ sau lần cãi nhau hôm ấy, Trì Trinh tỏ thái độ không thèm đếm xỉa gì đến Tuần Tuần nữa, nhưng anh ta nhìn thoáng qua thì tưởng là một người giải quyết sự việc theo trạng thái tinh thần, nhưng thực tế lại là người rất khó lường. Tuần Tuần không muốn khơi ra bất cứ chuyện gì. So với tình cảm không thể xác định được đối với Tôn Nhất Phàm, cô càng coi trọng bát cơm của mình hơn, huống chi còn có cả sự đố kỵ của Trần Châu nữa.
Mẹ của Tuần Tuần thấy hơi lạ trước sự vắng bóng đột ngột của Trì Trinh bên cạnh con gái. Bà đã hỏi Tuần Tuần mấy lần nhưng không có câu trả lời làm bà vừa lòng, vì vậy cũng đành buông xuôi. Lúc này, bà không có nhiều thời gian để mà nghĩ đến chuyện đại sự cả đời cho con gái, việc trở lại với sàn nhảy đã mang lại cho bà niềm vui và sức sống mới, dường như và đã dần dần thoát ra khỏi bóng đen của chuyện mất chồng, ngày nào bà cũng trang điểm, ăn mặc thật đẹp rồi đến chỗ hẹn với “bạn nhảy”.
Tuần Tuần đoán, bạn nhảy với mẹ có lẽ là Chu Thuỵ Sinh. Trong thời gian này, cô cũng đã nhiều lần bắt gặp Chu Thuỵ Sinh vừa đánh nhịp chân, vừa ngân nga hát ở chỗ uống nước. Mẹ cô cũng thường buột miệng khen kỹ thuật nhảy của Chu Thuỵ Sinh trước mặt con gái.
Thực ra, Tuần Tuần thấy hơi lo ngại trước sự thật là khoảng cách giữa mẹ cô và Chu Thuỵ Sinh mỗi ngày một gần. Không phải cô phản đối việc mẹ mình đi tìm niềm vui mới, Chu Thuỵ Sinh cũng tỏ ra là một người rất tốt và rất quan tâm đến cô, nhưng cô không thích sự quá khéo và từng trải của ông ta. Trong ánh mắt của ông ta có cái gì đó rất “nổi” và điều đó khiến cô cảm thấy không yên tâm.
Nhưng dù cho cảm giác của Tuần Tuần như thế nào thì sự việc không phải cứ cô nói là xong, chỉ cần cô tỏ ý lo lắng về mối quan hệ giữa mẹ mình và Chu Thuỵ Sinh là mẹ cô lập tức nổi cơn lôi đình, thêm vào đó qua hệ giữa cô và Trì Trinh xấu đi, nếu muốn biết thêm thông tin gì về Chu Thuỵ Sinh thì cũng chỉ là ảo tưởng. Cô chỉ còn biết nhìn mẹ hớn hở ra khỏi cửa như một đứa trẻ, rồi mang theo nụ cười mãn nguyện trở về dưới ánh trăng.
Trước thời gian nghỉ Tết một tuần, Công ty tổ chức hội nghị cuối năm, nhưng cũng chỉ là mời mọi người ăn một bữa cơm và tổ chức một vài hoạt động khen thưởng. Tuy vậy, mọi người cũng vừa trải qua một phen bận rộn, tinh thần đang căng thẳng, gặp được cơ hội thoải mái nên mặc dù buổi sáng hôm ấy theo lịch thì vẫn phải làm việc nhưng trong công ty cũng vắng đi một số người. Tuần Tuần vừa bước chân vào phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Tôn Nhất Phàm, nói rằng có một số vấn đề về số tiền bán hàng sau Tết cần trực tiếp hỏi cô, bảo cô tới phòng làm việc của anh một lúc.
Khi Tuần Tuần gõ cửa bước vào phòng của Tôn Nhất Phàm thì anh ta đang bận, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh ta vội mời cô vào và đóng cửa lại. Tuần Tuần không hiểu anh ta định làm gì nên tỏ ý lo ngại. Tôn Nhất Phàm lấy từ ngăn kéo ra một hộp sữa và một miếng bánh ga tô.
“Hôm nay cô lại không ăn sáng đúng không?” Anh ta ra hiệu bảo Tuần Tuần mang chỗ đồ ăn đó đi.
Mấy hôm trước, khi cùng ăn cơm với các đồng nghiệp, trong lúc mọi người nói chuyện rất vui vẻ thì Tuần Tuần không nói gì mà chỉ chú ý vào việc ăn, Tôn Nhất Phàm đã hỏi cô, sao cô có vẻ đói dữ thế, Tuần Tuần tiện mồm trả lời, vì không ăn sáng. Không ngờ anh ta nhớ chuyện đó, đi làm ngày hôm sau lập tức mang trứng gà và sữa cho cô. Vì ngại trước mặt mọi người, hơn nữa quy định của công ty là cấm ăn uống trong giờ làm việc, nếu vi phạm sẽ bị phạt, vì vậy cô đã từ chối khéo. Lần này anh ta lại nghĩ ra cách khác, đó là gọi cô tới phòng làm việc của mình.
“Cô không phải ngại với tôi, mau ăn đi rồi về làm việc. Yên tâm, ở trong phòng của tôi không sao đâu. Trì Trinh cũng không mấy khi đặt chân vào đây.”
“Nhưng sáng nay tôi đã ăn rồi.”
“Vậy thì coi như giúp tôi đi, đừng khiến tôi cảm thấy mình bị từ chối đến cùng như vậy. Ăn một vài miếng thôi cũng được”, Tôn Nhất Phàm dịu dàng nói.
Biểu hiện ấy của anh ta khiến Tuần Tuần không còn biết nói gì nữa, cô đành cầm lấy chiếc bánh và hộp sữa, ngồi xuống sa lông đối diện với bàn làm việc rồi ăn với tốc độ nhanh nhất có thể. Tôn Nhất Phàm nhìn thấy cô cầm ống hút cắm vào hộp sữa, mặt nở một nụ cười, rồi cúi đầu tiếp tục chuẩn bị tư liệu cho hội nghị tổng kết cuối năm.
Lúc đó, nếu nói Tuần Tuần không cảm thấy một chút rung động nào thì là nói dối. Lý do trong lòng để cô từ chối Tôn Nhất Phàm, một là vì Trì Trinh, hai là vì Trần Châu. Suy cho cùng thì đó là vì cô cần giữ một nơi làm việc. Nhưng gạt bỏ những lý do đó thì cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều về cảm giác của cô đối với Tôn Nhất Phàm như thế nào, cô chỉ biết rằng mình không gạt bỏ anh ta. Giữa thế giới đông đúc này, chỉ cần trong phạm vi cảm thấy an toàn, cô rất ít khi gạt bỏ một ai đó, trừ một số ít người mà bản năng mách bảo cô đó là người nguy hiểm.
Phòng làm việc của Tôn Nhất Phàm chỉ cách phòng làm việc của Trì Trinh một bức tường, tấm kính ngăn cách trong suốt đã được che thêm bằng một tấm rèm lật. Tuần Tuần ngồi bên cạnh đó, bỗng nhiên cô đưa tay lật một lá rèm ngó nhìn sang người đang ngồi ở phía bên kia.
Trong lòng Tuần Tuần luôn có một câu hỏi, con người thực sự của Trì Trinh là như thế nào? Khinh mạn, phóng khoáng, không biết sợ trời đất gì, hơi láu cá, thâm nho, gay gắt, chân thành… rốt cuộc thì nét tính cách nào là của anh ta? Còn lúc này cô chỉ nhìn thấy bàn tay của Trì Trinh đang liên tiếp lật giở đống tài liệu.
“Tôi đã nói rồi, cô cứ yên tâm. Tấm rèm này lúc thường luôn hạ xuống, tôi nghĩ anh ta chưa hẳn lúc nào cũng muốn nhìn thấy tôi đâu.”
Tuần Tuần giật thót người, cô không để ý đến chuyện Tôn Nhất Phàm đã rời bàn làm việc tới đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
“Sao lại nói như vậy?”, cô hỏi Tôn Nhất Phàm.
“Đổi lại là cô thì chắc cô cũng chẳng muốn thấy người thất thế của lớp tiền bối trước mặt mình, đúng không, vì nó nhắc cô rằng, vị trí mà cô đang ngồi được hưởng từ thành quả của những người khác”.
“Anh nghĩ như thế à?”
“Đúng thế, tôi thực sự rất coi thường cái vẻ công tử của anh ta. Ngoài việc là người may mắn ra thì anh ta có cái gì nào? Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, Nghiêu Khai giờ đây đã không còn là Nghiêu Khai của những năm trước nữa. Trước hết, chưa nói tới Trì Trinh, tổng bộ phải cử một chủ quản bộ phận tài vụ xuống đây có nghĩa là họ đã không còn tin tưởng ở chúng tôi, Tuần Tuần, cô vào muộn, những chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng nếu có một ngày tôi rời khỏi đây liệu cô có đi cùng tôi không?”
“Anh muốn ra đi à?”
“Đó là chuyện chẳng sớm thì muộn, tôi chỉ muốn biết cô có đi cùng tôi không?”
Ý của Tôn Nhất Phàm đã quá rõ, chỉ muốn một câu trả lời ở cô. Anh ta ngồi bên cạnh Tuần Tuần, nét mặt cương nghị, ánh mắt dịu dàng. Ở một góc độ nào đó, Tôn Nhất Phàm có những điểm rất giống Tạ Bằng Ninh, họ đều rất chu đáo, dễ làm cho người khác cảm thấy yên tâm. Nếu nói Trì Trinh là nước, vừa sâu không nhìn rõ đáy, vừa đầy sóng dữ dội, thì Tôn Nhất Phàm và Tạ Bằng Ninh lại giống như những hòn núi đá, chắc chắn, vững vàng.
Tuần Tuần đã phải trả qua cuộc sống bất ổn thời thơ ấu, Tôn Nhất Phàm và Tạ Bằng Ninh là mẫu đàn ông mà từ trong tiềm thức cô muốn gửi gắm, tin tưởng. Mặc dù cuộc hôn nhân giữa cô và Tạ Bằng Ninh đã thất bại, nhưng cho đến giờ phút này cô vẫn không nghĩ anh là người xấu, mà ngược lại anh ta là một người chồng rất tốt. Có quá nhiều nhân tố khiến cho cô và anh ấy không thể tiếp tục sống cùng nhau, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận rằng mẫu người như anh ấy là phù hợp nhất với cô. Hôn nhân nhiều khi được quyết định bởi sự phù hợp hay không phù hợp, chứ không phải là yêu sâu sắc đến mức độ nào, vì thế Trương Ái Linh mới nói: Điều kiện phù hợp, sẽ nên vợ nên chồng.
Nếu cô gật đầu và nắm tay Tôn Nhất Phàm thì sẽ như thế nào nhỉ? Rời xa Nghiêu Khai, rời xa Trì Trinh, rời xa cuộc sống cứ nơm nớp lo âu… Cuộc đời con người nhiều khi chỉ là sự lựa chọn trong một giây phút.
Tuần Tuần khẽ đáp: “Tôi chẳng thể đi được đâu nữa, tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi”.
“Anh có thể cùng em chăm sóc cho mẹ em.”
“Cảm ơn anh, nhưng anh không nên vì tôi mà làm những việc đó.”
“Thế nếu anh muốn vậy thì sao?”
Tuần Tuần cúi đầu, khẽ cười, nhưng không nói gì nữa.
Tôn Nhất Phàm dường như đã hiểu ra có lẽ mình đã tỏ ra nôn nóng. Anh ta đứng dậy, nói với vẻ rộng lượng: “Em không phải trả lời anh ngay đâu. Tuần Tuần này, anh mong em hãy dành thời gian để suy nghĩ cho thật kỹ.”
Trần Châu đang bận túi bụi bên máy tính, nhìn thấy Tuần Tuần về, chau mày nói: “Về rồi à? Chuẩn bị một chút đi, sắp họp đến nơi rồi”. Nói rồi chị ta nhét bản báo cáo tháng cho Tuần Tuần, tiếp đó truyền đạt chỉ thị: “Cô đem cái này lên nộp cho Trì Trinh”.
“Tôi đi ư?” Tuần Tuần thấy hơi ngạc nhiên, thông thường thì công việc này do Trần Châu đích thân làm, tiện thể trao đổi trực tiếp với anh ta về tình hình tiền vốn và tiêu thụ hàng, sao bây giờ lại để cho cô làm công việc này?
Trần Châu nói: “Bảo cô đi thì cô cứ đi đi!”. Giọng nói của Trần Châu có gì đó không được tự nhiên. Tuần Tuần chợt hiểu ra, Trần Châu vẫn để bụng chuyện hôm đi muộn và bị Trì Trinh trách mắng không chút nể nang. Sau hôm ấy, Trần Châu cũng đã nhiều lần nói với cô về nỗi bất mãn trong lòng. Trần Châu nói, mình là người đích thân cha của Trì Trinh cử xuống, lại là người gắn bó nhiều năm với công ty, vuốt mặt thì phải nể mũi chứ, thế mà anh ta lại trách mắng cô trước mặt các nhân viên mới. Nếu không có cô quản lý tốt các công việc của phòng Tài vụ giúp cho anh ta, thì không hiểu cái văn phòng này đến nay sẽ loạn như thế nào. Vì lý do đó mà mặc dù không tỏ ra mặt sự bất mãn ấy, nhưng Trần Châu cũng không hề vui vẻ gì với Trì Trinh.
Tuần Tuần đành phải đi tới gõ cửa phòng Trì Trinh. Sau khi cô bước vào, Trì Trinh nhìn cô một cái, cầm lấy bản báo cáo rồi chăm chú đọc, không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Vì nghĩ có thể Trì Trinh sẽ có chỉ thị cần truyền đạt đến Trần Châu, nên Tuần Tuần không dám rời đi ngay lập tức. Nhưng Trì Trinh đọc bản báo cáo đó rất kỹ, sắc mặt mỗi lúc một tối sầm lại. Tuần Tuần cảm thấy không nên ở lại chỗ đó lâu hơn nữa nên lắp bắp nói: “Nếu…nếu không có việc gì thì tôi về phòng làm việc đây. Trưởng phòng Trần Châu đang có việc chờ tôi giải quyết”.
Nghe vậy Trì Trinh mới rời ánh mắt sang và nhìn chăm chú lên khuôn mặt cô. Kể từ sau hôm cãi nhau, hai người chưa có thêm cuộc nói chuyện riêng nào nữa, Tuần Tuần vẫn không thể quên sự quá đáng của Trì Trinh hôm ấy và không hề có ý hoà giải, nhưng ánh mắt của Trì Trinh lúc này khiến cô thấy rất khó chịu, nó như muốn lột trần cô ra.
“Trưởng phòng Trần Châu của cô không nhắc cô soi gương à?”, Trì Trinh nói không đầu không cuối.
Tuần Tuần đưa tay lên vuốt tóc theo phản xạ nhưng không thấy rối, cúi xuống nhìn quần áo thì cũng không thấy có chỗ nào không chỉnh tề.
Thấy cô ngơ ngác, Trì Trinh đứng dậy, kéo cô tới trước chiếc gương ở bên phải chiếc bàn làm việc, Tuần Tuần hốt hoảng nhìn vào trong gương, thấy khuôn mặt mình và Trì Trinh đứng ở phía sau.
Trì Trinh vòng tay từ phía sau chạm vào mặt cô, Tuần Tuần hốt hoảng né đầu tránh, nhưng bàn tay của Trì Trinh đã rời khỏi mặt cô.
“Cái gì đây?” Trì Trinh đưa đầu ngón tay ra cho Tuần Tuần xem, chăm chú nhìn một lúc cô mới nhận ra đó là một mẩu vụn của bánh ga tô.
Tuần Tuần xấu hổ không biết trốn vào đâu, “Ăn vụng quên không chùi mép” câu nói đó dường như rất đúng với cô lúc này. Cô luôn luôn đề phòng, ấy vậy mà vẫn không thoát khỏi con mắt của người luôn theo dõi cô.
Trì Trinh ngồi trở lại vị trí, khẽ phủi vụn bánh trên tay, thản nhiên nói: “Nơi làm việc mà không khác gì nhà bếp của cô. Tôi khuyên cô hãy chú ý đến lời nói và việc làm của mình, giữ mình cho tốt. Nếu không sẽ có lúc gây ra hoạ, không phải chỉ là khoản nộp phạt năm mươi tệ hoặc hạ một bậc lương đâu. Một nơi bé bằng bàn tay như thế này không thể giấu được nhiều bí mật như trong tưởng tượng của cô đâu.”
Tuần Tuần đỏ mặt bước ra khỏi phòng làm việc của Trì Trinh, may mà sắp đến lúc họp, mọi người đều vội chuẩn bị để tới phòng họp, không ai để ý đến vẻ khác thường của cô.
Đây là cuộc họp tập thể cuối cùng trong năm, thay cho việc ngồi yên nghe người khác nói như trước đây, hôm nay Trì Trinh chủ trì cuộc họp. Nội dung cuộc họp, ngoài lời bày tỏ sự cảm ơn đối với những cố gắng của mọi người kể từ khi thành lập ra văn phòng đến nay thì phương án tiêu thụ, cách thức phân phối hàng sau Tết và phương án mới về chế độ quản lý.
Trong quá trình ấy, Trì Trinh không đưa ra vấn đề theo kiểu áp đặt như Tuần Tuần nghĩ, mà ngược lại, anh ta trình bày các vấn đề đó như nói về một ý tưởng bước đầu của mình, cho dù anh ta có thể lập tức đưa ra những chính sách tương ứng. Và điều khiến cho Tuần Tuần thấy bất ngờ là, dù còn trẻ đang hừng hực khí thế, nhưng phương án mà anh ta đưa ra lại rất bảo thủ và chi tiết, không coi trọng vào việc mở rộng mà chú ý vào sự cân bằng.
Đúng như vậy, sau khi Trì Trinh vừa dứt lời, trong hội trường vang lên tiếng trao đổi thì thầm, rồi không ít cốt cán của bộ phận Marketing đưa ra câu hỏi chất vấn, cho rằng thủ tục về tài chính quá khắt khe và biện pháp kinh doanh quá cẩn trọng của Trì Trinh sẽ trói buộc cách làm việc vốn có của họ, như vậy không những sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, mà còn làm mất đi tính tích cực của mọi người.
Trì Trinh không phản bác lại ngay, anh ta lặng lẽ đón nhận mọi sự phản đối kèm theo giọng nói gay gắt của mọi người, nhất là những người cũ thuộc nhóm của Tôn Nhất Phàm lại càng tỏ ra bất bình. Từ đầu chí cuối, Tôn Nhất Phàm không nói câu nào nhưng cũng không hề ngăn cản những người kia lại, vẫn giữ nguyên thái độ ôn hoà, khiêm tốn. Sự thực, đúng như những lời anh ta đã nói với Tuần Tuần, anh ta coi thường Trì Trinh.
Cuối cùng thì Chu Thuỵ Sinh đứng lên xoa dịu những người kia, ông ta nói, nếu đã nói là phương án thì vẫn còn có thể bàn bạc, trao đổi, mọi chuyện chờ sau Tết sẽ bàn tiếp, hôm nay là ngày cuối năm của công ty, không nên vì những chuyện này mà gây không khí bất hoà.
Sau buổi họp, mọi người lần lượt rời khỏi phòng hội nghị, Tôn Nhất Phàm đi ở phía sau, anh ta gọi Tuần Tuần đứng lại.
“Tuần Tuần, cô lại đây điền giúp tôi vào hoá đơn xuất hàng với.” Trợ thủ của Tôn Nhất Phàm đưa mấy cái hoá đơn vào tay Tuần Tuần.
Theo quy định của tài vụ Nghiêu Khai, khi các nhân viên tiêu thụ gửi hàng tới các đại lý, phải qua sự kiểm tra của phòng Tài vụ và chữ ký của người phụ trách marketing, nhất là đối với các cuộc giao dịch không bằng tiền mặt, đối với các đại lý cung cấp hàng trước thanh toán sau thì lại càng cần phải làm chặt chẽ hơn.
Tôn Nhất Phàm là người phụ trách chính của bộ phận Marketing, Trì Trinh cũng không quan tâm đến những việc này, thông thường mọi việc quản lý và phân phối hàng hoá đều do anh ta trực tiếp phụ trách. Những hoá đơn chuyển hàng kiểu này Tuần Tuần cũng đã từng xử lý không ít lần. Cô xem kỹ một lượt những hoá đơn đó rồi nói với vẻ do dự: “Giám đốc Tôn này, tôi nhớ rằng đại lý này đã ba tháng nay không quyết toán với công ty chúng ta, số tiền mà bên ấy chưa thanh toán đã vượt quá mức quy định của công ty, như vậy thì không thể tiếp tục chuyển hàng cho bên ấy nữa”.
Tôn Nhất Phàm chau mày, “Sao lại gọi anh là giám đốc, Tuần Tuần, em vẫn cứ coi anh là người ngoài vậy sao?”.
“Thôi được, Giám đốc Tôn… à, Nhất Phàm.” Tuần Tuần vẫn còn cảm thấy ngượng khi gọi tên anh ta trực tiếp như vậy.
Nghe Tuần Tuần gọi như vậy xong, Tôn Nhất Phàm mới nở nụ cười, thay đổi nét mặt đáp: “Không sao đâu, đây là một khách hàng cũ của chúng ta, từ xưa đến nay luôn hợp tác rất tốt, sự tin cậy ấy chỉ là việc tối thiểu thôi mà, em cứ ký trước đi, tiền hàng của họ sẽ nhanh chóng được thanh toán thôi”.
“Chuyện này… e rằng không được.” Tuần Tuần cảm thấy rất khó khăn, “Chuyện này vượt quá quyền hạn của tôi, hay là để đi hỏi ý kiến chị Châu đã”.
“Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến cô ấy đâu, anh không muốn nợ tình cảm với cô ấy”, lời nói của Tôn Nhất Phàm đầy ẩn ý.
Anh ta không muốn nợ tình cảm của Trần Châu nhưng lại không sợ nợ tình cảm với Tuần Tuần. Tuần Tuần đỏ mặt, nhưng vẫn không dám manh động, “Nói như vậy thì chỉ còn cách xin ý kiến Tổng giám đốc Trì thôi.”
“Anh ta ư?” Tôn Nhất Phàm nói khẽ chỉ đủ để cho hai người nghe thấy, “Anh ta ngoài việc đưa ra mấy thứ quy định với phương án thì biết gì chứ? Không sao đâu, trước đây đều giải quyết như thế cả, xảy ra chuyện gì thì đã có anh”.
Tuần Tuần cắn môi, trong lòng cô vô cùng bối rối, nhưng sự cẩn thận bẩm sinh nhắc nhở cô phải luôn cẩn trọng trước khi làm bất cứ chuyện gì, dù đó là chuyện nhỏ nhất. Cuối cùng cô vẫn đưa trả lại tờ hoá đơn cho Tôn Nhất Phàm và nói bằng giọng áy náy: “Chuyện này thực sự là tôi không thể quyết định được, xin lỗi”.
Tôn Nhất Phàm không hề tỏ ra giận dỗi, chỉ cười và lắc đầu, “Xem ra em không những là người rất hiểu biết, mà còn thận trọng hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Anh rất tò mò, chuyện gì đã khiến em trở nên thận trọng như vậy?”
Tuần Tuần không trả lời, đúng lúc đó thì tiếng của Chu Thuỵ Sinh bỗng nhiên vang lên từ một đầu khác.
“Tôi đang bảo, không hiểu sao đèn trong phòng họp vẫn còn sáng, thì ra hai người ở trong này nói chuyện riêng.” Ông ta đứng ở cửa ngó vào, vẻ mặt tươi cười.
Tôn Nhất Phàm đáp: “Chủ nhiệm Chu lại đùa rồi. Với tôi thì không có gì, nhưng da mặt của phụ nữ thì lại rất mỏng, không chịu nổi câu nói đùa của anh đâu. Chỉ là tôi nhờ cô ấy xem giúp mấy tờ hoá đơn thôi. Có việc gì sao?”.
Ánh mắt của Chu Thuỵ Sinh khiến cho Tuần Tuần cảm thấy khó chịu, “À, không có việc gì đâu. Tổng giám đốc Trì bảo tôi mời Giám đốc Tôn đến phòng làm việc một lúc”.
Tôn Nhất Phàm nghe vậy, vội tới phòng Trì Trinh. Nhưng Chu Thuỵ Sinh luôn tỏ vẻ như một con chó trước mặt Trì Trinh, Trì Trinh lại gọi Tôn Nhất Phàm vào đúng lúc này, điều ấy khiến cho Tuần Tuần cảm thấy rất bất an.
Tôn Nhất Phàm ở lại trong phòng của Trì Trinh khá lâu, gần hết giờ làm việc, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng đồ vật nặng rơi xuống sàn nhà, tiếp đó, Tôn Nhất Phàm đẩy mạnh cánh cửa và bước ra khỏi đó với sắc mặt rất không bình thường, trong lúc không bình tĩnh va ngay vào Chu Thuỵ Sinh lúc đó đang tò mò ngó vào xem. Chu Thuỵ Sinh kêu lên một tiếng, cốc trà trên tay bắn tung toé, Tôn Nhất Phàm chau mày bước qua.
Buổi chiều, anh Vương phải ra ngân hàng gửi tiền, vì số tiền tương đối lớn nên Trần Châu bảo Tuần Tuần đi cùng. Khi Tuần Tuần về tới nơi thì đã bốn giờ chiều, Trần Châu đang ở phòng của Chu Thuỵ Sinh bàn về chuyện cấp phát phúc lợi cuối năm. Tuần Tuần đặt giấy biên nhận cần phải nộp cho Trần Châu lên trên bàn và lấy giấy đè lên, bỗng vô tình nhìn thấy tờ hoá đơn quen thuộc cũng ở đó, hơn nữa ở cột kiểm tra đã có thêm chữ ký của Trần Châu.
Trời gian làm việc của Trần Châu ở công ty này lâu hơn hẳn Tuần Tuần, cũng rất có kinh nghiệm trong công việc, mặc dù những việc nhỏ hằng ngày liên quan tới Tôn Nhất Phàm chị ta mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hễ là việc lớn thì bao giờ cũng rất có chính kiến, chị ta biết rõ việc gì thì nên làm, việc gì thì không nên. Xem ra mình đã quá cẩn thận. Nghĩ tới Tôn Nhất Phàm, Tuần Tuần không khỏi cảm thấy mình làm như vậy là không phải với anh ta, ngày thường thì chấp nhận sự chăm sóc của anh ta, nhưng chỉ một chút việc nhỏ thì cứ suy đi tính lại mãi mà cũng không giúp được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook