Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 114: Tỉnh lại

Edit: Sahara

"Không! Tôi không biết ông đang nói cái gì! Tôi không có tự sát, cô ấy cũng biết, tôi chỉ là nhất thời tích tụ ưu tư, nếu cô ấy không đến, tôi đã có thể tỉnh lại." Lý Ỷ La vô lực dựa vào xe ngựa, theo bản năng phản bác lời lão đạo sĩ.

"Đó là do cô biết tự sát đồng nghĩa với từ bỏ, cho nên cô mới theo bản năng che giấu đoạn ký ức ấy đi. Ỷ La không biết, chẳng lẽ cô nghĩ ta cũng không biết sao?" Tần Chung lạnh lùng nói.

"Huynh biết?"

Tần Chung không nhìn Lý Ỷ La, chắp tay thi lễ với lão đạo sĩ: "Đạo trưởng, ra tay đi. Nếu trước đó cô ta đã lựa chọn từ bỏ, về sau lại nương nhờ hồn phách Ỷ La tịnh dưỡng mà sống lại, vậy thì tất cả mọi việc đều không còn liên quan đến cô ta. Cô hồn dã quỷ tất nhiên phải đi đến nơi thuộc về cô hồn dã quỷ."

"Ừm! Lấy vòng châu gỗ đàn đến đây!" Lão đạo sĩ gật đầu, nói.

Tần Chung tiến tới gần Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La vội nhìn vòng tay hạt châu làm từ gỗ đàn trên tay rồi lập tức lột ra: "Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi dám bước tới, ta sẽ đập vỡ nó!"

"Ngươi cứ việc đập!" Tần Chung ngưng trọng liếc nhìn Lý Ỷ La: "Đây chẳng qua chỉ là vật hỗ trợ, có thể giúp Ỷ La tỉnh lại sớm hơn. Hồn phách Ỷ La mạnh mẽ như vậy, cho dù không có vòng tay hạt châu này đi chăng nữa, ngươi nghĩ bản thân ngươi có tranh lại nàng không? Dù hôm nay Ỷ La không tỉnh, ngày mai nàng nhất định sẽ tỉnh. Trả đàn châu lại cho ta!"

"Không.... Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chẳng qua là muốn có cuộc sống tốt hơn mà thôi. Từ nhỏ ta đã chịu đủ khổ cực, tại sao không có ai tới giúp ta? Mẹ cả ngược đãi, trong mắt phụ thân lại không có ta, ta hận bọn họ, hận bọn họ nuôi dạy ta thành một kẻ yếu đuối. Các người nghĩ rằng ta muốn tự sát à? Tất cả là do ta không có cách nào thay đổi vận mệnh của mình, ngay cả dũng khí để thay đổi ta cũng không có. Sống như vậy còn không bằng chết...." Lý Ỷ La bỗng nhiên òa khóc: "Ta rất hận bản thân mình...." Lúc còn trốn trong thân thể này, nàng nhìn Lý Ỷ La kia có thể sống một cuộc sống rạng ngời như ánh mặt trời, có thể không cần ép mình nhường nhịn mấy người ở Lý gia, lúc ấy, nàng khâm phục Lý Ỷ La kia biết bao nhiêu, tại sao nàng lại không có can đảm đấu tranh kia chứ....

"Cho nên, thứ mà ngươi hận không phải là người Lý gia, mà là cái tính cách yếu đuối bị họ nuôi dạy ra của ngươi. Ngươi muốn thay đổi, nhưng bản thân ngươi lại không có đủ can đảm làm điều đó." Tần Chung nói bằng giọng khẳng định.

"Đúng! Không sai! Ta chính là không cam tâm! Tại sao phụ thân lại để mặc cho mẹ cả nuôi dạy ta thành như vậy? Ta càng hận cái tính cách yếu đuối khắc sâu vào xương tủy của chính mình. Biết rõ như vậy là không tốt, lại không có cách nào thay đổi." Lý Ỷ La ôm mặt khóc nức nở.

Tần Chung nhanh tay giật lấy đàn châu trong tay Lý Ỷ La, trực tiếp giao cho lão đạo sĩ.

"Nương tử của thí chủ và vị cô nương này vẫn còn một mối nhân quả cần phải hóa giải." Lão đạo sĩ nhận lấy đàn châu, nhìn Tần Chung, nói.

"Tại hạ biết, làm phiền đạo trưởng."

Lão đạo sĩ gật đầu, cầm đàn châu đi đến trước mặt Lý Ỷ La, trực tiếp ấn vào giữa trán nàng, Lý Ỷ La liền hôn mê bất tỉnh. Sau đó, lão đạo sĩ lại lầm bầm tụng niệm cái gì đó, một hồi lâu sau, Lý Ỷ La từ từ tỉnh lại.

"Tướng công!"

"Ỷ La!" Tần Chung khẩn trương nhìn Lý Ỷ La, mắt đối mắt một hồi, Tần Chung mới xác định Ỷ La của hắn thật sự đã quay về rồi.

"Nương tử....." Tần Chung không nhịn thêm được nữa mà ôm chầm lấy Lý Ỷ La: "Nàng làm ta sợ muốn chết~!" Giọng Tần Chung có hơi run, còn mang theo một chút giọng mũi, Tần Chung gác đầu trên vai Lý Ỷ La, vành mắt ửng đỏ.

Lý Ỷ La nhìn lão đạo sĩ bằng ánh mắt xin thứ lỗi, dịu dàng vỗ vỗ lưng Tần Chung: "Được rồi, được rồi, ta đã về rồi, đừng sợ ha, ngoan~."

"Ừm~~" Tần Chung hít hít mũi: "Sau này không cho phép nàng làm ta sợ như vậy nữa!"

"Ta biết rồi! Sẽ không như vậy nữa đâu! Lần này là ngoài ý muốn thôi." Lý Ỷ La kéo Tần Chung ra.

Tần Chung không tình nguyện đứng ra phía sau Lý Ỷ La, tay còn nắm chặt y phục nàng.

Lý Ỷ La để mặc Tần Chung muốn làm gì thì làm, nàng chắp tay với lão đạo sĩ: "Ỷ La đa tạ đạo trưởng."

Lão đạo sĩ lắc đầu: "Như tướng công thí chủ đã nói, hồn phách thí chủ rất mạnh mẽ, dù không có đàn châu này thì thí chủ cũng sẽ tỉnh lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tướng công của thí chủ......" Lão đạo sĩ cười cười: "Quá lo cho thí chủ. Lúc cậu ấy biết trong thân thể thí chủ còn có một linh hồn khác, liền thông qua quyển sách cổ kia tới tìm bần đạo. Sở dĩ linh hồn của cô nương kia không siêu thoát, là bởi vì còn có chấp niệm chưa giải. Muốn cô nương kia ra đi, cách duy nhất là hóa giải chấp niệm của cô nương ấy." Lão đạo sĩ nhìn sang Tần Chung: "Thí chủ và Tần công tử đều không biết chấp niệm trong lòng cô nương ấy là gì, muốn biết thì cần chính cô nương ấy chủ động nói ra. Tần công tử từng nói với bần đạo, so với suốt ngày lo lắng bất an, còn không bằng chủ động xuất kích. Gỗ đàn châu này còn được gọi là khóa hồn châu, vốn định để tàn hồn của cô nương kia theo thời gian lâu dần, sẽ từ từ chuyển hồn vào đàn châu, nào ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn." Lão đạo sĩ lại liếc nhìn Tần Chung: "Tướng công của thí chủ chắc chắn rất sợ hãi."

Lý Ỷ La quay lại nhìn Tần Chung, nắm lấy tay hắn xoa nắn để trấn an.

"Hiện tại thí chủ đã biết chấp niệm của cô nương ấy là gì chưa?" Lão đạo sĩ vuốt râu hỏi.

"Đa tạ đạo trưởng, Ỷ La đã biết."

Lão đạo sĩ gật đầu: "Đã như thế, chuyện các người, các người hãy tự mình giải quyết." Dứt lời, lão đạo sĩ phất cây phất trần một cái, xoay người rời đi, chỉ mới chớp mắt thôi mà lão đạo sĩ đã đi rất xa rồi. Lại thêm vài cái chớp mắt, không còn thấy bóng dáng của ông ấy đâu nữa.

"Tướng công..."

"Tướng công?" Lý Ỷ La quay đầu nhìn lại, thấy Tần Chung vẫn đang cúi đầu nắm góc tay áo mình, bèn gọi Tần Chung một tiếng.

"Hả? Làm sao?" Tần Chung ngẩng đầu lên, lập tức dán sát vào người Lý Ỷ La.

"Làm cách nào chàng quen biết một cao nhân lợi hại như vậy?"

"Trong lúc tình cờ ta có được quyển sách cổ kia, dựa theo nội dung trong sách, ta tìm được đạo trưởng."

"Quyển sách đó còn ghi lại hành tung của đạo trưởng à? Thôi, bỏ đi, chàng có nói ta cũng không hiểu. Đi thôi, chúng ta về nhà đi."

"Ừ, về nhà!" Tần Chung nắm lấy tay Lý Ỷ La, mười ngón tay đan xen chặt chẽ với nhau.

Đi đến cạnh xe ngựa, Lý Ỷ La lên xe trước, Tần Chung vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

"Tướng công, lên xe đi!" Lý Ỷ La quay lại nhìn Tần Chung.

"Ỷ La, mấy ngày nay ta bị dọa sợ, bây giờ không còn chút sức lực nào nữa, không lên xe nổi."

Người đánh xe nhìn Tần Chung bằng ánh mắt không nói được nên lời: Người này đúng là còn yếu hơn gà nữa! Lại tỏ vẻ vô dụng trước mặt nương tử mình, tiểu nương tử này chắc chắn đã gả lầm người rồi.

Thế nhưng, điều phu xe không ngờ tới chính là, Lý Ỷ La lại thật sự đưa tay ra kéo Tần Chung lên xe ngựa.

Vào thùng xe, Tần Chung liền dựa vào người Lý Ỷ La.

"Tướng công, vết thương của chàng sao rồi?" Lý Ỷ La chợt nhớ tới tối hôm ấy Tần Chung cũng bị thương, liền không yên tâm, hỏi.

"Ta không sao, chỉ cần nàng tỉnh lại thì không có việc gì nữa!" Tần Chung dựa vào Lý Ỷ La, ôm cánh tay nàng trong lòng, nhắm mắt lại đáp.

"Ngủ chút đi! Về đến nhà ta sẽ gọi chàng dậy." Lý Ỷ La biết, mấy ngày vừa qua tuy ngoài mặt Tần Chung luôn bình tĩnh, nhưng chắc chắn trong lòng vô cùng kinh sợ, nàng đau lòng vuốt ve gương mặt Tần Chung.

Phu xe: "........" Tình huống hình như không đúng thì phải.

Tới cổng thôn Tiểu Thanh Thôn, các thôn dân đều đang tập trung chờ đợi ở đây, Lý Ỷ La và Tần Chung vừa mới xuống xe, các thôn dân liền ào tới reo hò hoan hô ầm ĩ: "Cử nhân lão gia về rồi! Cử nhân lão gia về rồi!"

"Tam đệ, tam đệ...."

"Tiểu thẩm thẩm, ha ha ha..., tiểu thẩm thẩm....." Từ xa đã thấy Tần Tử Viễn và mấy đứa bé khác nhảy loi choi trong đám đông, vừa reo hò vừa chạy về phía hai người.

Tần Tử Viễn chạy nhanh nhất, nhào tới ôm hai chân Lý Ỷ La: "Tiểu thẩm thẩm, tiểu thẩm thẩm về rồi, Tử Viễn rất nhớ tiểu thẩm thẩm."

Thấy Tần Chung nhìn mình chằm chằm, Tần Tử Viễn vội bổ sung: "Tử Viễn cũng rất nhớ tiểu thúc thúc."

Tần Chung khẽ gật đầu, kéo Tần Tử Viễn ra, nắm tay nhóc dắt đi: "Đi thôi, về nhà nào!"

Còn chưa đi được mấy bước thì Tần phụ đã dắt theo một nhà Tần gia chạy đến.

Tần Chung và Lý Ỷ La vội bước tới hành lễ với Tần phụ và Tần mẫu: "Cha, mẹ...."

"Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!" Tần mẫu nắm tay Lý Ỷ La, vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, lại nhìn Lý Ỷ La từ trên xuống dưới, thấy không bị gầy đi, Tần mẫu mới yên tâm: "Ở ngoài chắc hẳn đã chịu không ít vất vả rồi. Đi, đi, về nhà, về nhà!"

Vừa về đến cửa Tần gia, tiếng pháo liền nổ đùng đùng vang dội.

Tần Diệu cầm một cây trúc dài, đầu kia cây trúc treo một dây pháo đang nổ, miệng Tần Diệu cười toe toét, nói: "Tam đệ, nhị ca chờ cử nhân lão gia_đệ rất lâu rồi đó, thế nào? Cách nghênh đón này của nhị ca không tệ chứ?"

Tần Chung mỉm cười nói: "Đương nhiên không tệ!"

"Ai da, tam đệ, tam đệ muội về rồi! Các người mà về trễ hơn một chút thì không kịp trông thấy cháu trai mình chào đời rồi." Phía sau Tần Diệu, Mã Đại Ni ưỡn cái bụng lớn chậm rãi đi đến.

"Nhị tẩu, sao bụng tẩu lại lớn đến vậy?" Nhìn thật dọa người mà, thời gian mang thai của Lý Nguyệt Nga cũng không xê xích với Mã Đại Ni bao nhiêu, nhưng bụng Lý Nguyệt Nga đâu có lớn như vậy.

Mã Đại Ni vỗ bụng một cái: "Cái này chứng tỏ thằng nhóc trong bụng tẩu rất khỏe mạnh!"

"Tẩu đừng có vỗ như vậy chứ!" Đạo lực kia của Mã Đại Ni không nhỏ chút nào, muốn hù chết người khác à?

"Con_cái đồ không nên thân này! Bụng đã lớn thế này mà còn có thể dùng sức vỗ như vậy hả? Không phải dặn con ở trong phòng nghỉ ngơi sao, sao lại ra đây?" Tần mẫu vừa giận vừa lo.

"Tam đệ đã là cử nhân, sao con có thể không ra đón chứ?" Mã Đại Ni ưỡn ưỡn cái bụng: "Cũng để hài tử dính chút ánh sáng, sau này cũng thông minh như tiểu thúc thúc của nó vậy."

Từ ngày hôm đó, mấy ngày liên tục, Tần gia đều cực kì náo nhiệt.

Tần gia bày tiệc chiêu đãi, tiếng chúc mừng nghe mà đã ghiền.

Sau mấy ngày bận rộn, bên ngoài lại có rất nhiều người gởi thiệp mời cho Tần Chung, Tần Chung thở dài, chỉ đành nâng cao tinh thần đi giao tiếp.

Hôm nay, uống rượu xong trở về, Tần Chung liền vùi đầu vào hỏm cổ Lý Ỷ La lẩm bẩm: "Ỷ La, chừng nào chúng ta mới động phòng?"

"Nếu chàng có thời gian thì ngày mai theo ta trở về Lý gia một chuyến. Tháo gỡ nút thắt của Lý Ỷ La kia xong, chúng ta lập tức viên phòng. Chàng cũng đâu muốn trong lúc chúng ta làm chuyện đó, lại có người khác ở một bên nhìn."

"Thật đáng ghét~~~!" Tần Chung lại lẩm bẩm.

Lý Ỷ La thở dài: "Cô ấy cũng là người đáng thương." Từ sau khi ý thức của nguyên chủ tỉnh dậy, Lý Ỷ La mới biết, thì ra chấp niệm lớn nhất của nguyên chủ không phải là trả thù Lý gia, mà là hận bản thân ngay cả dũng khí phản kháng lại những kẻ áp bức mình cũng không có.

Trong lòng nguyên chủ nghĩ ra trăm ngàn cách phản kháng, nhưng mỗi khi đối diện những người đó, cái tính tình yếu đuối bị nuôi dạy ra khiến nàng ta không thể làm được gì cả.

Nguyên chủ hy vọng trước khi bước vào đường luân hồi, bản thân có thể thực hiện nguyện vọng đó. Cho dù chỉ phản bác lại người Lý gia vài câu thôi, cũng có thể xem như có lời giải thích cho cuộc sống bị áp bức kiếp này.

"Ngày mai ta rảnh, ngày mai chúng ta lập tức đến Lý gia!" Tần Chung lẩm bẩm, vừa nghe Lý Ỷ La nói xong thì vội quyết định ngay.

"Ừm!" Lý Ỷ La gật đầu: "Tướng công, ngày mai chúng ta đến Lý gia, ý thức của Lý Ỷ La kia sẽ ra ngoài, nhưng mà chàng yên tâm, lần này ta không có bị ngủ say."

Tần Chung biết điều đó là bắt buộc, nên chỉ có thể gật đầu: "Nếu cô ta dám nảy sinh ý nghĩ không đàng hoàng...."

Tần Chung uống rượu nên hai má đỏ ửng, ánh mắt mờ sương, vậy mà còn cố tình cong khóe miệng, buông lời hung ác, chọc cho Lý Ỷ La phì cười, lập tức giơ tay bẹo má Tần Chung: "Sao chàng lại không nghe lời mà uống say nữa rồi hả?"

__________________

Sa: kịch ngắn:

Tần Tử Viễn thấy Tần Chung và Lý Ỷ La về đến, liền chạy nhanh tới ôm chân Lý Ỷ La: "Tiểu thẩm thẩm, Tử Viễn rất nhớ tiểu thẩm thẩm...."

Tiếng lòng Tần Tử Viễn: Tiểu thẩm thẩm, đồ ăn, kẹo ngọt của con đâu?

Tần Tử Viễn thấy Tần Chung nhìn mình, vội bổ sung: "Con cũng rất nhớ tiểu thúc thúc!"

Tần Chung kéo tay Tử Viễn ra: "Không cần nhớ! Bỏ nương tử ta ra là được rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương