Vốn tính toán lúc tranh tài trên lôi đài, Chu Hoài Sơn sẽ làm một bài thơ tuyệt tác ngay trước mặt mọi người.

Như thế Vân Hải Thư cục lại có thể vượng hỏa, sách thơ của ông ta lại có thêm một tác phẩm xuất sắc.

Đây quả thực là câu chuyện nhân gian mọi người ca tụng a.

Ai có thể ngờ, một trận tranh tài thật tốt, cuối cùng lại trở thành cái dạng này!
Chưởng quỹ muốn quay sang tâm sự với Chu Hoài Sơn, vạn nhất có thể tâm sự ra một bài thơ a, đáng tiếc Triệu Đại Thành đang ở trong nhà in giậm chân chửi cha chửi mẹ, huyên náo túi bụi.

Chưởng quỹ không cách nào, đành phải coi như không có gì, chuyện thơ đành để sau bàn bạc kỹ hơn.
Cất kỹ phong thư tiến cử khảo thí của chưởng quỹ, chưởng quỹ vừa rời đi, Chu Hoài Sơn quay đầu một mặt đắc ý ôm bạc trên bàn đưa cho Chu Thanh.
"Khuê nữ, thời đến rồi! Về sau, cha nuôi con!"
Hăng hái, hào khí ngất trời! Rất có tư thế muốn đem thiên hạ làm quà a!
Chu Thanh..

Khóe mặt giật một cái, cúi đầu nhìn bạc trong lòng.

Đây chính là bảy trăm lượng bạc a! Nàng khổ khổ cực cực bán chữ, lại ăn cướp bạc của Vương Cường..
Cha nàng vừa tham gia thi đấu, đơn giản biểu diễn một lần, không chỉ lấy được tư cách khảo thí, còn thuận tay lấy được bảy trăm lượng bạc? Thế giới của quý công tử là lượt quả nhiên làm nàng mở rộng tầm mắt.
"Cha, người cũng thật là lợi hại!" Chu Thanh thật lòng cảm khái.
Chu Hoài Sơn vô cùng đắc ý, liếc Chu Thanh một cái, thấp giọng nói: "Cái này ấy, chính là không có ai hiểu ăn chơi là lượt bằng Chu Hoài Sơn ta!"
"Đột nhiên được nhiều bạc như vậy, lại ở ngay trước mặt mọi người, khó tránh khỏi sẽ có người nhớ thương gây rối, sư phó, ta cảm thấy.."

Thẩm Lệ đang nói, Chu Hoài Sơn liền quay đầu khinh khỉnh liếc hắn.

Đối với sự kiện Thẩm Lệ đề thân với Chu Thanh đêm qua kia, Chu Hoài Sơn vẫn còn canh cánh trong lòng đấy.

Dù cho đó là chuyện đột nhiên xảy ra, Thẩm Lệ chỉ là tùy cơ ứng biến, nhưng..

như vậy cũng không được!
"Ta không muốn ngươi cảm thấy, ta muốn ta cảm thấy!" Chu Hoài Sơn tức giận nói.
Chu Thanh..

Tổng tài Sơn là lượt hống hách, bá đạo a!
Chu Hoài Sơn nói xong, khoác vai Chu Thanh, nói: "Khuê nữ, đi, đến tiệm ăn lớn nhất huyện Thanh Hà, cha dẫn con đi tiêu tiền!"
"Cha, hay là chúng ta cất bạc đi trước, Thẩm Lệ nói rất đúng, mang theo nhiều bạc như vậy trên người không an toàn."
Chu Hoài Sơn liền nói: "Bảy trăm lượng, cũng có thể coi là nhiều?"
Thẩm Lệ lập tức mở to hai mắt nhìn.

Bảy trăm lượng bạc mà không nhiều? Nếu đặt vào tay những công hầu Bá phủ ở kinh đô thì đúng là không nhiều, nhưng..
Chu Thanh lập tức cấu vào sườn Chu Hoài Sơn một cái, nhân vật thiết lập của ngươi!
Chu Hoài Sơn..

Ngũ quan nhíu một cái, gương mặt vô cùng đau khổ: "Đây coi là siêu nhiều!"
Thẩm Lệ..

Chu Thanh trợn trắng mắt liếc Chu Hoài Sơn, lấy ra một thỏi bạc đưa cho hắn nói: "Cái này giữ để chúng ta tiêu sái, còn lại, ta cất."
Ở huyện Thanh Hà có một tiền trang, ở đây thu bạc, đổi ngân phiếu định mức thống dụng trên cả nước.
Sau khi cất kỹ bạc, đi trên đường lớn huyện thành, Chu Hoài Sơn sung sướng như được chắp thêm cánh.

Huyện Thanh Hà mặc dù không thể so sánh được với kinh đô trước khi hắn xuyên đến, nhưng trên đường cũng coi như đông đúc, náo nhiệt chen vai thích cánh.
"Khuê nữ, muốn ăn gì?"
Thẩm Lệ liền cười nói: "Đã tới huyện thành, nào có đạo lí để sư phó mời khách."
Chu Hoài Sơn ghét bỏ nhìn Thẩm Lệ, nói: "Ta hỏi khuê nữ của ta, hỏi ngươi à? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn mời ngươi?"
Nghênh tiếp ánh mắt căm thù của Chu Hoài Sơn, Thẩm Lệ cười cười.
"Ngươi cười cái rắm, đương nhiên là ta dẫn khuê nữ của ta đi tiêu tiền, tự ngươi thanh toán của mình đê."
Thẩm Lệ liền cười nói: "Vậy không tốt lắm, hay là ta thanh toán luôn chỗ của sư phó nhé?"
Chu Hoài Sơn liền hừ hừ nói: "Đây chính là ngươi nói."
"Ta mời sư phó, vốn phải như vậy."
Chu Hoài Sơn túm lấy Chu Thanh, nói: "Khuê nữ, lát nữa đừng khách khí, điểm chết hắn! Cho hắn phách lối, không phải chỉ là một ông chủ tiệm văn phòng phẩm thôi sao!"
Chu Thanh..

ông chủ tiệm văn phòng phẩm?
Đối với cách dùng từ của Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đơn giản là kính nể! Nếu không phải là chính miệng Chu Hoài Sơn nói ra, lại biết hắn là một Hầu gia của triều đại nào đó xuyên qua, nàng cũng sẽ nghi ngờ không biết có phải là hắn từ hiện đại xuyên đến đây không đấy.
"Cha, sao người lại biết mấy từ tiệm văn phòng phẩm này thế?"
Chu Hoài Sơn đắc ý nói: "Trước đây ta thích xem thoại bản, có một thoại bản đề cập tới a, nói là cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, kỳ thực gọi chung cũng là tiệm văn phòng phẩm còn gì."
Chu Thanh..


Thế mà cũng được?
Thẩm mỗ - ông chủ tiệm văn phòng phẩm..

Ha ha! Thân phận này, không quá ổn a!
Ba người cười cười nói nói, đi thẳng đến tửu lâu tốt nhất huyện Thanh Hà.

Tửu lâu Phúc Thuận.
Chuyện Chu Hoài Sơn đại chiến Triệu Đại Thành, đã sớm truyền khắp huyện Thanh Hà, ba người bọn họ vừa vào tửu lâu, lập tức liền nhận được sự chú mục của tất cả mọi người trong đó.
Trong lúc Thẩm Lệ hỏi thăm tiểu nhị một gian phòng riêng, thực khách trong tửu lâu nhao nhao chào hỏi Chu Hoài Sơn.
"Hoài Sơn, cố lên!"
"Chu Hoài Sơn, khảo thí đồng sinh, ta xem trọng ngươi đấy!"
"Đừng để chúng ta thất vọng, đến lúc đó chúng ta sẽ cổ vũ cho ngươi!"
* * *
Trong tiếng cổ vũ nhiệt tình của đám đông, bước chân của Chu Hoài Sơn phiêu phù như dẫm lên bông, thật đúng là phong quang đến mẹ ruột sợ cũng không nhận ra.
"Cha, người đi kiểu gì thế, sao lại thành con cua rồi!" Chu Thanh nhìn không được, túm lấy Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn cười đắc ý nói: "Ta tung hoành bằng bản sự, con cua nào có thể so với ta!"
Chu Thanh liền sâu xa nói: "Có phải người không nghe rõ họ vừa mới nói cái gì không, bọn họ nói, muốn người khảo thí đồng sinh tất thắng! Khảo thí tất thắng!"
Chu Thanh cực lực nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Bước chân phiêu phù của Chu Hoài Sơn lập tức vững vàng lại, hắn đỡ eo, nhíu mày, ai oán nhìn về phía Chu Thanh.
"Mắt thấy muốn ăn cơm, con có thể không nói mấy chuyện làm cho người ta ăn mất ngon đi được không?"
"Vậy cha đi đường cho tử tế vào."
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng một cái, nói thầm: "Nào có khuê nữ lại đi dạy cha cách đi đường như thế."
Chu Thanh tức giận cười nói: "Đúng nha, đó là bởi vì cha người ta đi đường nghiêm chỉnh không giống con cua như cha!"
Chu Hoài Sơn đang đi trên hành lang tửu lầu, lập tức ngang ngược đi thành hình chữ S.


Lầu này còn có khách nhân khác đi tới đi lui.

Chu Thanh nóng tính lại nhìn thấy thái độ gợi đòn này của hắn, trực tiếp vung quyền đánh tới.
"Cha nghiêm chỉnh lại đi!"
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Lệ dẫn đường phía trước liền ngừng lại, cười nói: "Sư phó, chúng ta ở nơi này, Thượng Trúc hiên."
Chu Hoài Sơn liếc mắt nhìn biển tên nhã gian, thấp giọng lẩm bẩm: "Phượng Trúc hiên, cũng không phải có hoàng hậu tới, lại còn phượng, đây cũng chỉ là một huyện thành nhỏ, nếu là kinh đô, nhất định sẽ xong đời."
Hắn lẩm bẩm trong miệng, Chu Thanh cùng Thẩm Lệ cũng không để ý tới.

Ba người vào chỗ, bắt đầu gọi món ăn.

Chu Hoài Sơn tuân theo hắn nguyên tắc nói trên đường, nhìn lướt qua thực đơn, rắn rắn chắc chắc gọi 6 món đắt nhất của cửa hàng.

Gọi xong, giương cằm lên nhìn Thẩm Lệ với vẻ khiêu khích.
"Ngươi đã nói, tùy ý gọi!"
Thẩm Lệ liền cười nói: "Sáu món ăn mặn, lại thêm mấy món chay a, Thanh cô nương muốn ăn cái gì?"
Chu Thanh vội nói: "Chúng ta chỉ có ba người, sáu món mặn đã là hơi nhiều, nếu không thì, ba món mặn, ba món chay, một tô canh?"
Đây chính là tửu lâu tất nhất huyện Thanh Hà a, hôm nay cha nàng quyết tâm hố Thẩm Lệ, nàng cũng không thể bẫy người nhà a.

Chu Thanh nhìn thực đơn, gọi thêm ba món ăn chay một tô canh tên.
Tiểu nhị nhìn về phía Thẩm Lệ hỏi ý kiến.
Thẩm Lệ lại nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Sư phó, người xem được không?"
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng một cái, đáp: "Đúng là tiện nghi cho tiểu tử ngươi."
Thẩm Lệ đóng thực đơn, dặn tiểu nhị: "Vậy thì mang thức ăn lên a."
Tiểu nhị nhanh nhảu rời đi, Chu Thanh đang muốn nói chuyện, chợt nghe được một tiếng kêu khóc vô cùng quen thuộc từ gian bên vọng sang..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương