Nói xong, Chu Hoài Sơn đắc ý bày ra vẻ mặt khinh khỉnh.

Chờ ta thi đậu Tiến sĩ ấy hả, chờ đến ngày tháng năm nào đi thôi! Hứ!
Chu Thanh lập tức kéo tay Chu Hoài Sơn.
"Cha, người nói mò cái gì đấy! Ta là loại người thích lập gia đình sao! Không nhìn thấy cha thi đậu Tiến sĩ, ta có thể yên tâm lấy chồng hả?"
Chu Hoài Sơn..
Thẩm Lệ..

Ôn nhu nhìn Chu Thanh, Thẩm Lệ nói với Chu Hoài Sơn: "Ta nhất định cố gắng để sư phó thi đậu Tiến sĩ."
Chu Hoài Sơn..
Nhìn Chu Thanh.
Lại nhìn Thẩm Lệ.
Nguy to rồi! Hình như ta vừa tự đẩy mình vào hố mất rồi.
Suy nghĩ vừa lóe lên, Chu Hoài Sơn đã giơ tay nói: "Chỉ cần ta không cố gắng, ai cố gắng cũng đều vô dụng!"
Nói xong, lại khinh miệt nhìn Thẩm Lệ.Sơn là lượt như ta há lại là người cố gắng! A ha ha ha ha..
Khóe mắt liếc qua liền thấy Chu Thanh đang thâm sâu nhìn hắn.
Chu Hoài Sơn..
"Tản tản đi, đến mai ta còn phải đi tranh tài a, thật là, đều quấy rầy ta! Học tập khiến cho ta khoái hoạt, ai cũng đừng có mơ cản trở ta! Ta muốn đi khêu đèn học đêm!"
Chu Hoài Sơn quay đầu trơn tru rút lui.
Hắn vừa đi, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị nhìn nhau, hai người lại đi đến phòng bếp hầm thịt.

Hôm nay mặc dù náo loạn một hồi, nhưng vẫn có thể tính là trong họa được phúc.


Từ đây đại phòng cùng chính phòng sẽ không thể hố bọn họ được nữa.

Hôn ước của Thanh nha đầu, cũng được giải quyết.

Mặc dù phiền lòng, nhưng kết quả lại tốt.

Còn chuyện của Thẩm Lệ cùng Thanh nha đầu..
Triệu thị tiến đến phòng bếp, kéo Chu Bình, dặn: "Về sau phải coi kĩ tỷ ngươi, đừng để nàng và tên họ Thẩm ở riêng với nhau!"
Mặc kệ về sau hai người có thành thân hay không, bây giờ còn chưa thành thân thì vẫn không được!
Chu Bình nhận được nhiệm vụ, vỗ ngực đánh bốp một cái, nói: "Cam đoan hoàn thành!"
Quay đầu bạch bạch bạch chạy đến bên chân Chu Thanh, dời cái băng ghế nhỏ đến, ngồi xuống.
Thẩm Lệ..
Chu Bình ngửa đầu, nhìn Thẩm Lệ cười hì hì nói: "Đại sư huynh, hai người cứ tiếp tục, xem như ta không tồn tại đi."
Thẩm Lệ..

Bất đắc dĩ nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Chu Bình, giương mắt nhìn Chu Thanh.

Đáy mắt hắn tràn ngập ôn nhu, men say nồng đậm giống như rượu ngon.
"Ta nhất định giúp sư phó thi đậu Tiến sĩ."
Chu Thanh vỗ vỗ vai Thẩm Lệ, một bộ huynh đệ tình thâm.
"Nếu cha ta thi đậu Tiến sĩ, nhất định sẽ không bạc đãi huynh! Hôm nay, cám ơn huynh a, lời vừa rồi của cha ta, huynh đừng để trong lòng."
"Ta biết."
Hắn đương nhiên không để lời Chu Hoài Sơn nói gả Chu Thanh cho Thành Vũ vào trong lòng.
"Cô nương quả thực không quan tâm tin đồn sao? Kỳ thực ta.."

"Huynh cứu ta một lần, ta sao có thể lấy oán trả ơn ỷ lại vào huynh, yên tâm đi, ta không phải là loại mặt dày, người cứu ta một mạng ta lại đòi lấy thân báo đáp kia đâu."
Người ta có lòng tốt cứu nàng, nàng lại lấy thân báo đáp? Phải đê tiện cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế kia chứ!
Thẩm Lệ..

Vậy vừa rồi vì sao ngươi lại ôm lấy eo của ta? Thẩm Lệ thật muốn hỏi a, nhưng mà không dám.

Loại chuyện tình cảm này, không thể nước chảy thành sông, tốt nhất đừng làm rõ, bằng không, người động trước liền lúng túng.
Khóe miệng khẽ nhếch, Thẩm Lệ cười ôn nhu, nói: "Giày vò đến nửa đêm, mau đi ngủ đi, mai còn phải vào thành tranh tài nữa, ở đây để ta thu thập."
Vừa rồi liều mạng đánh Chu Hoài Hải, Chu Thanh quả thật có chút mệt mỏi tay chân như nhũn ra.
"Đi thôi, khổ cực cho huynh rồi, ta thật sự có chút mệt mỏi, đi ngủ trước a."
Chu Thanh đi vào nhà, Chu Dao liền tiến lên đi cùng, thấp giọng nói: "Tỷ, tỷ cảm thấy Thẩm Lệ không tốt sao?"
"Tốt."
"Vậy vì sao tỷ không muốn gả cho hắn?"
"Nếu cứ tốt ta liền muốn gả, thì dưới gầm trời này nam nhân tốt nhiều như vậy, ta gả hết sao? Cũng không thể hôm nay cảm thấy người này tốt, gả, đến mai cảm thấy một người khác cũng không tệ, liền bỏ người này tái giá với người kia a, vậy ta thành hạng người gì rồi, ta sao có thể làm ra thứ chuyện thất đức như vậy chứ."
Chu Dao..

Ta làm sao nói lại tỷ được?
"Nhưng tỷ và Thẩm Lệ đã hôn miệng, tỷ không lấy hắn, thì sau này chuyện mai mối biết làm thế nào? Sẽ bị người ta nói bóng nói gió a."
Chu Dao còn chưa cập kê, lúc nói đến chuyện mai mối, mặt mũi liền thẹn thùng đỏ lên.

Chu Thanh liền trợn trắng mắt.
"Làm sao cứ nhất định phải gả, một mình nhậu nhẹt ăn ngon, tự do thoải mái không tốt hơn sao? Muốn nam nhân làm cái gì!"

Chu Dao..
"Tỷ?"
"Muội nghĩ đi, gả cho người có phải sẽ có khả năng vợ chồng cãi nhau, còn có thể đánh nhau, nam nhân kia nếu là người tốt thì cũng thôi đi, nếu không vậy chẳng phải là muội mỗi ngày đều phải phiền lòng mệt mỏi sao."
Chu Dao lập tức nghĩ tới hình ảnh Chu Hoài Hải cùng Lưu quả phụ trong ruộng ngô.

Nghĩ tới vừa rồi Chu Hoài Hải giơ tay tát Vương thị một cái vang dội kia.

Lập tức ám ảnh trong lòng càng tăng lớn.
"Không lấy chồng thì đơn giản hơn nhiều, tự mình ăn no cả nhà không đói bụng, muốn làm gì thì lam, ai quản được a!"
Chu Dao..

Cúi đầu suy nghĩ suy xét, Chu Dao chưa cập kê đáy mắt sáng lên, giống như vừa được mở ra một cánh cửa dẫn vào thế giới mới.
Hai tỷ muội vừa nói chuyện, vừa đi vào nhà.
Trong nội viện.

Chu Bình cũng Thẩm Lệ liếc mắt nhìn nhau.
Chu Bình thở dài một hơi, nói: "Nữ hài tử bây giờ đều nghĩ như vậy sao? Vậy về sau ta cũng không lấy vợ nữa, ai, nhân sinh thật không dễ a."
Thẩm Lệ đờ người giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Chu Bình.

Chu Bình năm tuổi, một mặt phiền muộn bưng chén trà trống không đi vào phòng bếp.
Thẩm Lệ..
Sáng sớm hôm sau.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Lệ đánh xe, mang theo Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn vào thành.

Triệu thị ở phòng bếp làm sủi cảo, Chu Hoài Lâm cầm dao phay băm nhân bánh.
"Cha nó, chàng nói hôm qua nhị ca có ý gì? Vì sao Thanh nha đầu muốn gả cho Thẩm Lệ, còn phải chờ nhị ca thi đậu Tiến sĩ a?"
Chu Hoài Lâm liền nói: "Nàng nghĩ đi, Thẩm Lệ là ông chủ ở huyện thành, chúng ta chỉ là một nông hộ, Thanh nha đầu gả cho hắn vạn nhất bị hắn khi dễ, ta sẽ không có cách nào làm chủ cho Thanh nha đầu."

Triệu thị bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta nói rồi mà, nhị ca sao lại nói như vậy, ta còn tưởng rằng nhị ca không vừa ý Thẩm Lệ cơ."
"Hôn sự của Thanh nha đầu, nàng cũng đừng mất công lo lắng a, bây giờ nhị ca đang học tập chuẩn bị thi cử, vạn nhất về sau làm quan, Thanh nha đầu liền có thể gả cho cửa hôn sự tốt hơn."
"Ta biết, còn cần chàng nói sao." Triệu thị trợn mắt lườm Chu Hoài Lâm, khóe miệng hàm chứa ý cười.
"Ta cũng ngóng trông nhị ca có thể đạt chức vị a, nếu vậy, về sau Dao nhi cũng có thể gả cho một nhà tốt."
Chu Hoài Sơn bị vợ chồng Chu Hoài Lâm nhắc đi nhắc lại, bây giờ đang ngồi xổm chen chúc trên xe la lên huyện thành.
"Khuê nữ, ta khẩn trương." Hắn thật sự là quá khẩn trương, đến mức không ngồi được, chỉ có thể ngồi xổm.
"Nếu hôm nay cha tranh tài thắng, ta sẽ cho cha ăn thịt dê nướng liền ba ngày!"
Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, phiền muộn thở than.
"Đời ta, cũng từng cùng người tranh tài qua vô số lần, ngoại trừ chọi dế thắng, những cái khác đều không thể thắng nổi." Lời này, Chu Hoài Sơn lặng lẽ nói thầm bên tai Chu Thanh.
Chu Thanh lườm hắn một cái, nói: "Cha chưa từng so tài viết chữ với người ta sao?"
Chu Hoài Sơn cười hắc hắc, đáp: "Chữ ta viết, ai dám so với ta!"
Chu Thanh liền nói: "Thì đó, hôm nay người dùng chữ đánh thắng hắn!"
"Nhưng trận đấu này cũng không phải là so viết chữ."
Đang nói chuyện, xe la chợt khẽ vấp, Chu Hoài Sơn ngồi xổm trên xe la lập tức đánh ra liên tiếp mấy quả rắm.
Tít! Tít! Bủm! Bẹt!
* * *
"Cha! Đã nói người ăn ít củ cải một chút, người lại không nghe, thối chết ta rồi!"
"Ta đây không phải là suy xét qua, nếu như lúc tranh tài tên kia quá lợi hại, ta liền phóng rắm làm xáo trộn tiết tấu của hắn, thối chết hắn!"
Chu Thanh..
"Không biết người có làm hắn thối chết không, nhưng ta bị thối chết trước rồi đây này!"
"Khuê nữ, ta quạt cho con, quạt quạt."
Thẩm Lệ ngồi phía trước đánh xe, nghe hai cha con nhà kia đối thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Có điều..

rắm của sư phó, quả thật là rất thối a!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương