Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
-
45: Ngoài Ý Muốn
"Huynh cảm thấy thế nào, có thể động không?" Chu Thanh lo lắng nhìn Thẩm Lệ, đưa tay sờ lên sau lưng hắn.
"Hình như là không bị chảy máu."
Thẩm Lệ..
vốn còn muốn giả bộ đau đớn, nhưng khi tay Chu Thanh sờ tới sờ lui sau lưng, hắn thật có chút không chịu nổi.
Rõ ràng bị sờ ở phía sau lưng, thế mà nhị đệ của hắn lại có phản ứng là sao?
Thẩm Lệ cắn răng một cái, đứng lên, vội nói: "Không sao, làm gì mà dễ đổ máu như vậy được."
Thấy Thẩm Lệ có thể tự đứng lên, Chu Thanh thở phào một hơi, nói: "Mắt cũng không có việc gì nữa đúng không? A, sao tai huynh lại đỏ như vậy, vừa rồi bị đè lên tai à?"
Nói rồi, Chu Thanh liền tiến lên muốn xem lỗ tai cho Thẩm Lệ: "Đừng bị rách nha."
Thẩm Lệ..
Trong lòng thầm giật mình, vô thức né tránh, nói: "Không có việc gì, không bị rách da mà, ta đi đẩy xe lên."
Vì để tránh việc Chu Thanh hỗ trợ, Thẩm Lệ trực tiếp nhấc xe lên, dọa cho Chu Thanh trợn mắt há mồm: "Khí lực của huynh thật lớn a!"
Rõ ràng là một câu nói không thể bình thường hơn, vậy mà lỗ tai của Thẩm Lệ lại đỏ thêm một tông.
* * *
Xe bị nhấc ra khỏi vũng bùn, hai người tiếp tục lên đường, tiến vào huyện thành, Thẩm Lệ tuân theo tinh thần Đại Vũ trị thủy ưu tiên công việc, đi thẳng qua Bút Mặc Trai mà không thèm ngó vào.
Trung Thúc..
Quả nhiên là cái đồ có con dâu đã quên nương a! Có điều, đại nhân nhà ông mặc y phục của nông dân vào người, ấy vậy mà vẫn rất dễ nhìn, so với bộ trường bào màu đen già chát kia thì dễ nhìn hơn không biết bao nhiêu lần a.
Mắt thấy Thẩm Lệ không hề có ý định dừng xe ở Bút Mặc Trai, Chu Thanh hỏi: "Hôm nay là Trung thu, huynh không định quay về thăm nhà sao?"
Thẩm Lệ liền cười nói: "Cha mẹ ta đều không có ở nhà, họ đi đến nhà một vị bá bá của ta ăn cơm, trong cửa hàng chỉ có một mình Trung Thúc, ta mà về ông ấy còn phải bận bịu chiêu đãi ta, không đi."
Đã như thế, Chu Thanh liền không hỏi nhiều nữa, hai người đi thẳng đến Vân Hải Thư cục.
Lần này vào thành, là để chọn mua đồ ăn uống sinh hoạt trong nhà, càng quan trọng hơn là, Chu Thanh muốn chứng thực chuyện báo danh khảo thí của Chu Hoài Sơn.
Trước đó nàng đã hỏi thăm rõ ràng, kiểu thí sinh như Chu Hoài Sơn muốn vào thư viện cũng có thể, nhưng vào thư viện lại không có khả năng được đề cử thi khoa khảo năm nay, thế nào cũng phải lùi sang năm sau.
Thí sinh tham gia khảo thí, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tỉ lệ thi đậu của thư viện, trừ phi là tài tử, bằng không thư viện sẽ không mạo hiểm đề cử.
Dù sao tỷ lệ thi đậu càng cao, thì danh tiếng của thư viện càng tốt.
Trừ cái đó ra, muốn báo danh tham gia khoa khảo, còn có một con đường, đó chính là được người có danh vọng đề cử.
Chưởng quỹ của Vân Hải Thư cục vừa hay có quyền đề cử này a.
Những ngày này, Chu Thanh thường đến đưa chữ đổi sách cho Chu Hoài Sơn, cũng coi như có chút quen thuộc với chưởng quỹ của Vân Hải Thư cục, Chu Thanh dự định đi tranh thủ chút quan hệ với ông ta.
Lúc hai người tiến vào nhà in, chưởng quỹ đang nói chuyện với một người khác.
"Chu cô nương, ngươi tới vừa đúng lúc a."
Không đợi Chu Thanh mở miệng, chưởng quỹ liền cười khổ nói với nàng: "Hôm nay ngươi tới là thay cha cầu danh ngạch đúng không?"
Nói rồi, chưởng quỹ nhìn lướt qua Thẩm Lệ.
Chu Thanh không ngờ chưởng quỹ lại tinh ý như vậy, vội vàng cười ha hả nói: "Vậy mà ngài cũng đoán được, quả nhiên không hổ là ngài! Vậy ngài xem.."
Đứng bên cạnh chưởng quỹ, là một nam tử mặc bộ trường bào màu thạch anh, nhìn qua ước chừng hơn ba mươi tuổi, vừa rồi chính là hắn đang nói chuyện cùng chưởng quỹ.
Lời của chưởng quỹ vừa hạ xuống, nam tử kia lập tức hung ác trừng mắt nhìn Chu Thanh.
"Cha ngươi? Cha ngươi là cái thá gì, cũng muốn khảo thí?"
Ánh mắt của hắn khinh bỉ dò xét trên dưới Chu Thanh một lần, mỉa mai hừ lạnh nói: "Nông phu sơn dã, cũng dám si tâm vọng tưởng."
Nói rồi, lại móc từ trong ngực áo ra một thỏi bạc, nói với nàng: "Đây là mười lượng bạc, chưa thấy qua đúng không, cầm bạc, lăn, cách danh ngạch của ta xa một chút!"
Khí thế kia có thể so với hình ảnh phú bà móc ra một tờ chi phiếu ra lệnh cho nữ chính rời xa nam chính trong phim nha.
Hắn ném thỏi bạc về phía Chu Thanh, giống như là quẳng xương cho chó ăn vậy.
Thẩm Lệ rũ xuống tay, ngón trỏ cùng ngón tay hợp thành một vòng tròn, muốn cách không búng cho thỏi bạc kia bay ngược trở về.
Có điều còn chưa kịp ra tay, đã thấy Chu Thanh hơi nhíu mày lại, đưa tay tiếp lấy thỏi bạc.
Ai lại muốn gây khó dễ với bạc a.
Chu Thanh đã đưa tay, Thẩm Lệ đành phải từ bỏ hành động.
Bạc đã cầm chắc, Chu Thanh lạnh nhạt nhìn sang nam tử kia, nói: "Sao vậy, ngài cũng đến để cầu danh ngạch à? Có tiền như vậy tại sao không đi mua một cái danh ngạch, ăn nói khép nép cầu xin người ta làm cái gì, ủy khuất cho ngài a!"
Muốn có được danh ngạch báo danh, còn có một con đường nữa, đó chính là hàng năm trước khi thi, huyện nha sẽ công khai bán ra 5 danh nghạch ghi danh.
Đương nhiên, chỉ bán danh ngạch ghi danh, còn có thể thi đậu hay không, còn phải xem năng lực của học trò.
Có điều giá quá đắt, Chu Thanh trực tiếp bỏ qua đường này.
Nam tử kia lập tức hừ một tiếng nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn đi mua sao? Nếu không phải là trước đó mấy ngày đi bắt dế làm trễ nải công phu, ta làm gì đến nỗi bỏ lỡ thời gian mua danh ngạch chứ hả?"
Chu Thanh..
A? Nàng không ngờ đối phương sẽ nói như vậy a!
Khóe miệng giật một cái, Chu Thanh nhìn về phía chưởng quỹ: Đây là nhân vật thần tiên gì vậy!
Chưởng quỹ cười khổ một tiếng: "Muội phu của ta."
Chu Thanh..
Mẹ nó! Với quan hệ này của các ngươi, ta còn có cơ hội không?
"Hai người các ngươi đều muốn lấy được danh sách đề cử của ta, mà ta đây cũng chỉ còn lại một danh sách đề cử thôi, hay là các ngươi tranh tài một trận, công bình công chính công khai, người nào thắng thì danh ngạch này là của người đó.".
||||| Truyện đề cử: Anh Không Yêu Em, Em Hiểu Mà! |||||
Chu Thanh..
Nam tử kia không vui trừng chưởng quỹ, nói: "Thi tài cái gì a, với quan hệ này của chúng ta, dù có tranh tài ta cũng sẽ đi cửa sau mà thắng thôi, huynh trực tiếp cho ta không phải là xong rồi sao!"
Chu Thanh..
Nam tử kia nói xong, chỉ chỉ ngón trỏ vào Chu Thanh, nói: "Cầm bạc cút mau! Đừng bắt lão tử ở đây chịu ấm ức."
Chưởng quỹ đưa tay đánh bốp một cái vào ngón trỏ của hắn: "Muốn danh ngạch liền tranh tài, hoặc là ngươi liền trực tiếp từ bỏ, tự ngươi chọn đi!"
"Đại ca!"
"Đừng gọi ta là đại ca!"
"Ca ca!"
Chu Thanh..
Thẩm Lệ..
Chưởng quỹ trực tiếp không để ý tới hắn, chỉ nhìn Chu Thanh nói: "Chu cô nương cảm thấy thế nào? Nếu như có thể, chúng ta liền định thời gian tranh tài."
Chu Thanh không chút do dự nói: "Được, ngày mai so đi."
Nam tử kia phiền não đẩy Chu Thanh ra quát: "So cái gì mà so, cút nhanh lên! Một chút ánh mắt cũng không có, chỉ dựa vào quan hệ của ta cùng ca ca của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể so thắng sao?"
Thẩm Lệ tiến lên một bước, đứng ở giữa Chu Thanh cùng nam tử kia, bàn tay nam tử đẩy Chu Thanh liền rơi lên người Thẩm Lệ.
Hắn cũng không để ý, đẩy ai mà chẳng là đẩy.
Có điều một chưởng đẩy qua, Thẩm Lệ vẫn không nhúc nhích mảy may.
"Vậy, ngày mai vào giờ tỵ, tranh tài tại nhà in, đến lúc đó nếu lệnh tôn thắng, danh sách này chính là của lệnh tôn."
Chưởng quỹ một tay kéo nam tử kia ra sau lưng mình, cười ha hả nhìn Chu Thanh, nói xong, lại nhìn sang Thẩm Lệ hỏi: "Như thế nào?"
Thẩm Lệ..
Cúi đầu nhìn Chu Thanh, hỏi: "Có thể chứ?"
Chu Thanh liền cười nói với chưởng quỹ: "Vậy thì cám ơn ngài, đến mai gặp, đây là một chút tâm ý, mời ngài nếm thử, là của nhà trồng được a."
Chu Thanh đẩy cái giỏ bên chân về phía trước.
Bên trong đựng một ít rau quả Triệu thị trồng được.
Muội phu của chưởng quỹ trợn mắt chê bôi: "Đồ nhà quê, mau cút a."
Chu Thanh không để ý tới hắn, nói giỡn với chưởng quỹ hai câu rồi rời đi.
Vừa ra khỏi Vân Hải Thư cục, Chu Thanh quay sang hỏi Thẩm Lệ: "Đây là tình huống gì? Huynh có biết người này không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook