Phụ Thân Đích Đại Thụ
-
Chương 49: Không muốn sống
.Do biết được Lê Trường Ân vụng trộm sang Pháp nhìn mình, nên Lê Tố thường xuyên có cảm giác Lê Trường Ân đang ở xung quanh, vì vậy tinh thần cũng thường xuyên mẫn cảm, đi trên đường thì quay đầu, về nhà thì ôm chăn ngẩn người.
Rõ ràng nhớ y đến như vậy, nhưng khi Lê Tố và Lê Trường Ân nói điện thoại với nhau, cậu vẫn luôn cự tuyệt không để y đến thăm mình.
Chuyện ly hôn của Lê Trường Ân và Ân Nhan, vốn muốn nói với Lê Tố, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Nói cho cậu, sợ cậu hiểu lầm, lo cậu sẽ vì mình mà phải về nước, y không hy vọng Lê Tố như vậy, y chỉ hy vọng Lê Tố có thể sống cuộc đời của chính cậu, hảo hảo mà sống.
Tác phẩm của Lê Tố được giáo sư đề cử, cũng tham gia không ít buổi triển lãm, vẫn được đánh giá phi thường cao, giáo sư của cậu phi thường coi trọng cậu, Lê Tố không chỉ có thiên phú cực cao, hơn nữa vô cùng cần cù và thật thà. Cũng không lạm tình, khiến cậu nhận lấy nhiều lời khen ngợi.
Cậu như vậy, chiếm được rất nhiều sự ủng hộ.
Tuy rằng được rất nhiều người yêu thích theo đổi, nhưng Lê Tố biết bản thân mình không vui vẻ gì, từ khi rời nhà ra đi cho đến nay, chưa hề quá vui vẻ, cho dù cậu có cười với người khác, đó cũng chỉ là cậu cười lễ phép khách khí mà thôi, không có yếu tố hoan hỉ, tác phẩm nhận được sự đánh giá cao từ mọi người, cậu cũng chỉ cảm giác đây đơn giản là công việc của mình gặt hái được thành công, mặc khác, không có tâm lý thỏa mãn.
Thời tiết chuyển lạnh, Lê Tố khoá mình bên trong đại y thật dày, mũ, khăn quàng cổ, găng tay, giày đi tuyết, cậu không để bản thân mình cảm mạo sinh bệnh, nhưng thực không may, vẫn như cũ không thể tránh được cảm lạnh.
Ban đầu chỉ là cổ họng đau, đầu có hơi choáng, sau khi cậu uống thuốc thì cũng không có cảm giác gì, nên làm cái gì thì vẫn cứ tiếp tục làm.
Hơn nữa bởi vì để tu dưỡng trình độ hội hoạ của mình, cậu chọn vào học thêm môn kiến trúc học và lâm viên học, mỗi ngày chương trình học bận rộn, về nhà thì lại sáng tác, mỗi ngày tập luyện, không có nhiều thời gian để ngủ, luôn không ngủ hơn sáu tiếng đồng hồ, bất quá, cậu luôn giữ vẻ mặt thực bình thản mà lạnh lùng, người khác không biết cậu rốt cuộc có bao nhiêu mệt mỏi, thậm chí An Duy cũng hoàn toàn không biết, hơn nữa dù hắn có khuyên bảo Lê Tố nhưng cũng không hiệu quả, Lê Tố căn bản không nghe hắn khuyên, ngược lại còn nói An Duy rất không siêng năng, mỗi ngày chỉ biết chơi bời nhậu nhẹt.
Lê Tố quả thực muốn bản thân cạn kiệt hết thảy, thời gian, thân thể, tinh lực, để phong toả tình yêu của mình.
Lê Tố vốn tưởng rằng cảm mạo sau một tuần thì sẽ khỏi, nhưng vẫn không hề khỏi, cũng không đến nổi nặng hơn, chỉ thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, có đôi khi đầu sẽ có chút choáng váng, đối với sinh hoạt không ảnh hưởng gì mấy, chính cậu cũng chẳng để ý.
Sau đó An Duy cùng nhóm bạn bè của hắn đi du lịch bằng ô tô đến Đức, đương nhiên là rủ Lê Tố đi cùng, nhưng Lê Tố không đi, cự tuyệt.
Hôm nay đại tuyết, vậy mà Lê Tố còn phải đi dự thi, mạo hiểm gió tuyết đi thi, lúc về nhà, do đi trong tuyết nên giày bị ướt đẫm, lạnh đến đau đớn.
Cậu vào phòng ngủ, sau khi tắm rửa vẫn cảm giác thấy lạnh, liền hơ chân bên cạnh lò than, tựa mình vào trên ghế ngủ.
Nửa tình nửa mê, tựa hồ nghe thấy thanh âm mở cửa ở dưới lầu, có lẽ cậu bị ảo giác, có lẽ An Duy và các bằng hữu của hắn đi chơi về nhà sớm, cho nên cậu cũng không để ý.
Sau khi nghe được người nọ lên lầu, một đường lập tức đi tới phòng của mình, Lê Tố biết mình hẳn là nên mở mắt nhìn xem ai, thế nhưng đầu rất nặng, tuyệt không muốn động.
Cửa phòng bị mở ra, một nam nhân cao lớn đứng ở cửa nhìn cậu, chính cậu biết là nguy hiểm, nhưng nhất thời không có cách nào tỉnh lại hay nhúc nhích được.
Nam nhân kia nhìn cậu một hồi, vươn tay khoá trái cửa, hướng đi tới Lê Tố.
Khí tức của nam nhân phả trên gương mặt cậu, cậu mới dùng lực ý chí cuối cùng khiến mình bừng tỉnh, Lê Tố mở to hai mắt nhìn về phía hắn, Gerrard cũng không để ý việc bị cậu trừng mắt, mà là đột nhiên ôm Lê Tố từ trên ghế đứng lên, Lê Tố trên người căn bản không mặc quần áo dư thừa, chỉ là một kiện áo ngủ choàng dài rất dày và ấm áp, cậu vừa tắm rửa xong, đang muốn sưởi ấm chân để chuẩn bị đi ngủ, không cần ăn mặc chỉnh tề gì.
Thời điểm Lê Tố bị Gerrard ôm ném lên giường, mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, sau khi cậu bị cảm mạo vẫn không thể lớn tiếng nói chuyện, lúc này vốn muốn mắng Gerrard thì bắt đầu một trận ho khan tê tâm liệt phế.
Gerrard đặt Lê Tố ở trên giường, kéo áo ngủ bao bọc trên người cậu ra, tay bắt đầu sờ khắp người cậu, lại cúi thân xuống hôn môi, hai má và cổ của cậu, nói, “Tôi biết An Duy không có ở đây, Tố Tố, tôi sẽ cho em cảm giác rất tốt ……”
Lê Tố ho khan hoàn toàn không có khí lực, đợi khi ho xong rồi, mới ra sức giãy dụa, không ngừng đánh Gerrard, mắng, “Anh cút đi, cút ngay……”
Khí lực của Gerrard so với cậu lớn hơn nhiều, nhưng Lê Tố lung tung giãy dụa như vậy, hắn cũng không có biện pháp khống chế, cấm lấy đai lưng áo ngủ, tuỳ tiện trói hai tay Lê Tố lại, Lê Tố kêu to, “Khốn kiếp, anh buông tôi ra, tôi sẽ tố cáo anh, anh buông ra……”
“Không, Tố Tố, tôi yêu em, tôi rất yêu em, thực yêu em, em thật đẹp, bảo bối của tôi, em phải hiểu làm tình là lạc thú, em yêu tôi, biết sự ưu việt của tôi, được rồi, bảo bối, đừng giãy dụa lung tung, đừng kêu loạn……”
Lê Tố đạp chân, lại bị Gerrard cao lớn mà cường tráng hung hăng ngăn chặn, Gerrard kéo sợi đai lụa từ các bức tranh tĩnh vật bên giường của Lê Tố, đai lụa màu hồng phấn, phi thường dài, Gerrard cứ như vậy trói từ đùi đến cổ chân Lê Tố, Lê Tố bị trói, hoàn toàn không có cách nào động chân, cảm giác mặc cho người xâm phạm khiến Lê Tố cực độ sợ hãi, cậu tan vỡ khóc lên, lại không phát ra thanh âm, vẻ mặt điên cuồng, nước mắt đầy mặt……
A, cậu nghĩ tới, cậu nghĩ tới.
Mới trước đây cũng có một lần, bị một đám nam sinh cột vào trên cây, bọn họ niết mặt mình, sờ thân thể mình……
Lồng ngực Lê Tố phập phồng, chỉ cảm thấy bản thân muốn chết, cậu sợ hãi, sợ hãi……
Tựa như trước kia, nhưng Gerrard hôn lên đến đầu lưỡi, mang theo vị rượu, cái loại cảm giác ghê tởm này khiến Lê Tố muốn nôn, chỉ cảm thấy như bị độc xà quấn lấy, hoặc là, cậu tình nguyện lúc này bị độc xà quấn lấy, để mình chết đi càng tốt.
Lê Tố muốn quay đầu đi, không để Gerrard hôn mình, nhưng Gerrard giam cầm cậu, không hôn được môi cậu, thì cắn lỗ tai cậu, xuống phía dưới cắn trước ngực cậu, hắn không ngừng tán thưởng, “Ngô, em thật đẹp, bảo bối nhi, em thật đẹp……”
Nước mắt Lê Tố không ngừng chảy, ánh mắt mê mang, không hề giãy dụa, cậu bị cơn ác mộng vốn đã muốn quên đi của quá khứ cùng ác mộng ở hiện tại quấn lấy, khiến Lê Tố triệt để ngây dại, cậu nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến bản thân mình chết, từ nay về sau sẽ được an táng nơi núi cao băng giá, từ nay về sau lãnh lãnh thanh thanh, vĩnh vĩnh viễn viễn ở dưới cát bụi xa xăm……
Gerrard thấy Lê Tố không hề nhúc nhích, liền hôn lên môi cậu, còn nói, “Tố Tố, em sẽ yêu tôi.”
Lê Tố đã không còn phản ứng, Gerrard cảm giác không có nghĩa lý gì, liền đi xuống giường cầm lấy áo khoác của chính mình vừa mới cởi ra, từ bên trong lấy ra hai viên thuốc, đến bài khai miệng Lê Tố, đem thuốc uy vào.
Lê Tố cơ hồ không có ý thức, chỉ là bản năng không muốn nuốt, nhưng vẫn bị Gerrard cứng rắn khiến cậu nuốt xuống.
Lê Tố mơ mơ màng màng kêu “Ba ba, ba ba”, một tiếng một tiếng kêu, kêu vài tiếng lại ho khan, mà Gerrard đã kéo đai lụa trên đùi cậu ra, vuốt ve đùi trong của cậu, lại nhu sờ tính khí của cậu, miệng kêu loạn, “Úc, bảo bối nhi, nơi này của em cũng xinh đẹp như thế……”
Lê Tố đã muốn chết lặng, thế nhưng, vừa mới uống thuốc khiến toàn thân cậu nóng lên, hạ thân cũng vô cùng sốt ruột cương lên.
Lê Tố thở dốc, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà……
Cậu nghĩ đến phương pháp cắn lưỡi tự sát trong tiểu thuyết Trung Quốc, vẫn là nên chết đi, chết thì tốt rồi……
Dưới lầu truyền đến thanh âm, có người vào, Lê Tố lại nghe không thấy, Gerrard thì đang kích động đến không thể kìm chế, đương nhiên cũng nghe không được thanh âm kia.
Ngôi nhà này đã rất cũ, hiệu quả cách âm phi thường không tốt, tại ngoài cửa phòng có thể đủ để nghe được thanh âm bên trong, Lê Tố thống khổ rên rỉ, còn có thanh âm da thịt ma sát, tiếng thở dốc, tiếng động giường chiếu……
Lê Trường Ân nhìn thấy Lê Tố về nhà, y đã thuê một căn phòng ở khách sạn đối diện nhà của Lê Tố bọn họ, có thể ngồi nơi cửa sổ bên này trông sang chỗ ở của Lê Tố bọn họ, vì thế mới thấy được Gerrard tự mình mở cửa vào nhà, y biết Gerrard là bằng hữu của An Duy, nên cũng không có quá để ý.
Chỉ là, Gerrard đã vào nhà một hồi lâu rồi mà vẫn chưa đi ra, Lê Trường Ân không biết vì sao, trong lòng hỗn loạn không thôi, thật sự không thể bình tĩnh, đành phải khẩn trương chạy sang.
Y đương nhiên là có chìa khoá cửa nhà bên này, thậm chí còn có chìa khoá của mỗi một gian phòng trong nhà.
Nghe được thanh âm trong phòng, Lê Trường Ân cắn chặt răng, y bây giờ còn không biết Lê Tố đang cùng Gerrard phát sinh quan hệ? Dù sao cũng bắt gặp Lê Tố cười với Gerrard, lưu hắn ở nhà ăn cơm.
Nhưng mà, nghĩ đến bảo bối của mình bị người khác bính, y liền hoàn toàn không thể chịu đựng được, cho dù đây là quyền tự do của Lê Tố.
Lê Trường Ân vặn vặn nắm cửa, phát hiện không mở được, tìm chìa khóa, mở cửa cực nhanh.
Lọt vào trong tầm mắt là cảnh Lê Tố bị trói, Gerrard nằm trên người cậu.
Rõ ràng nhớ y đến như vậy, nhưng khi Lê Tố và Lê Trường Ân nói điện thoại với nhau, cậu vẫn luôn cự tuyệt không để y đến thăm mình.
Chuyện ly hôn của Lê Trường Ân và Ân Nhan, vốn muốn nói với Lê Tố, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Nói cho cậu, sợ cậu hiểu lầm, lo cậu sẽ vì mình mà phải về nước, y không hy vọng Lê Tố như vậy, y chỉ hy vọng Lê Tố có thể sống cuộc đời của chính cậu, hảo hảo mà sống.
Tác phẩm của Lê Tố được giáo sư đề cử, cũng tham gia không ít buổi triển lãm, vẫn được đánh giá phi thường cao, giáo sư của cậu phi thường coi trọng cậu, Lê Tố không chỉ có thiên phú cực cao, hơn nữa vô cùng cần cù và thật thà. Cũng không lạm tình, khiến cậu nhận lấy nhiều lời khen ngợi.
Cậu như vậy, chiếm được rất nhiều sự ủng hộ.
Tuy rằng được rất nhiều người yêu thích theo đổi, nhưng Lê Tố biết bản thân mình không vui vẻ gì, từ khi rời nhà ra đi cho đến nay, chưa hề quá vui vẻ, cho dù cậu có cười với người khác, đó cũng chỉ là cậu cười lễ phép khách khí mà thôi, không có yếu tố hoan hỉ, tác phẩm nhận được sự đánh giá cao từ mọi người, cậu cũng chỉ cảm giác đây đơn giản là công việc của mình gặt hái được thành công, mặc khác, không có tâm lý thỏa mãn.
Thời tiết chuyển lạnh, Lê Tố khoá mình bên trong đại y thật dày, mũ, khăn quàng cổ, găng tay, giày đi tuyết, cậu không để bản thân mình cảm mạo sinh bệnh, nhưng thực không may, vẫn như cũ không thể tránh được cảm lạnh.
Ban đầu chỉ là cổ họng đau, đầu có hơi choáng, sau khi cậu uống thuốc thì cũng không có cảm giác gì, nên làm cái gì thì vẫn cứ tiếp tục làm.
Hơn nữa bởi vì để tu dưỡng trình độ hội hoạ của mình, cậu chọn vào học thêm môn kiến trúc học và lâm viên học, mỗi ngày chương trình học bận rộn, về nhà thì lại sáng tác, mỗi ngày tập luyện, không có nhiều thời gian để ngủ, luôn không ngủ hơn sáu tiếng đồng hồ, bất quá, cậu luôn giữ vẻ mặt thực bình thản mà lạnh lùng, người khác không biết cậu rốt cuộc có bao nhiêu mệt mỏi, thậm chí An Duy cũng hoàn toàn không biết, hơn nữa dù hắn có khuyên bảo Lê Tố nhưng cũng không hiệu quả, Lê Tố căn bản không nghe hắn khuyên, ngược lại còn nói An Duy rất không siêng năng, mỗi ngày chỉ biết chơi bời nhậu nhẹt.
Lê Tố quả thực muốn bản thân cạn kiệt hết thảy, thời gian, thân thể, tinh lực, để phong toả tình yêu của mình.
Lê Tố vốn tưởng rằng cảm mạo sau một tuần thì sẽ khỏi, nhưng vẫn không hề khỏi, cũng không đến nổi nặng hơn, chỉ thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, có đôi khi đầu sẽ có chút choáng váng, đối với sinh hoạt không ảnh hưởng gì mấy, chính cậu cũng chẳng để ý.
Sau đó An Duy cùng nhóm bạn bè của hắn đi du lịch bằng ô tô đến Đức, đương nhiên là rủ Lê Tố đi cùng, nhưng Lê Tố không đi, cự tuyệt.
Hôm nay đại tuyết, vậy mà Lê Tố còn phải đi dự thi, mạo hiểm gió tuyết đi thi, lúc về nhà, do đi trong tuyết nên giày bị ướt đẫm, lạnh đến đau đớn.
Cậu vào phòng ngủ, sau khi tắm rửa vẫn cảm giác thấy lạnh, liền hơ chân bên cạnh lò than, tựa mình vào trên ghế ngủ.
Nửa tình nửa mê, tựa hồ nghe thấy thanh âm mở cửa ở dưới lầu, có lẽ cậu bị ảo giác, có lẽ An Duy và các bằng hữu của hắn đi chơi về nhà sớm, cho nên cậu cũng không để ý.
Sau khi nghe được người nọ lên lầu, một đường lập tức đi tới phòng của mình, Lê Tố biết mình hẳn là nên mở mắt nhìn xem ai, thế nhưng đầu rất nặng, tuyệt không muốn động.
Cửa phòng bị mở ra, một nam nhân cao lớn đứng ở cửa nhìn cậu, chính cậu biết là nguy hiểm, nhưng nhất thời không có cách nào tỉnh lại hay nhúc nhích được.
Nam nhân kia nhìn cậu một hồi, vươn tay khoá trái cửa, hướng đi tới Lê Tố.
Khí tức của nam nhân phả trên gương mặt cậu, cậu mới dùng lực ý chí cuối cùng khiến mình bừng tỉnh, Lê Tố mở to hai mắt nhìn về phía hắn, Gerrard cũng không để ý việc bị cậu trừng mắt, mà là đột nhiên ôm Lê Tố từ trên ghế đứng lên, Lê Tố trên người căn bản không mặc quần áo dư thừa, chỉ là một kiện áo ngủ choàng dài rất dày và ấm áp, cậu vừa tắm rửa xong, đang muốn sưởi ấm chân để chuẩn bị đi ngủ, không cần ăn mặc chỉnh tề gì.
Thời điểm Lê Tố bị Gerrard ôm ném lên giường, mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, sau khi cậu bị cảm mạo vẫn không thể lớn tiếng nói chuyện, lúc này vốn muốn mắng Gerrard thì bắt đầu một trận ho khan tê tâm liệt phế.
Gerrard đặt Lê Tố ở trên giường, kéo áo ngủ bao bọc trên người cậu ra, tay bắt đầu sờ khắp người cậu, lại cúi thân xuống hôn môi, hai má và cổ của cậu, nói, “Tôi biết An Duy không có ở đây, Tố Tố, tôi sẽ cho em cảm giác rất tốt ……”
Lê Tố ho khan hoàn toàn không có khí lực, đợi khi ho xong rồi, mới ra sức giãy dụa, không ngừng đánh Gerrard, mắng, “Anh cút đi, cút ngay……”
Khí lực của Gerrard so với cậu lớn hơn nhiều, nhưng Lê Tố lung tung giãy dụa như vậy, hắn cũng không có biện pháp khống chế, cấm lấy đai lưng áo ngủ, tuỳ tiện trói hai tay Lê Tố lại, Lê Tố kêu to, “Khốn kiếp, anh buông tôi ra, tôi sẽ tố cáo anh, anh buông ra……”
“Không, Tố Tố, tôi yêu em, tôi rất yêu em, thực yêu em, em thật đẹp, bảo bối của tôi, em phải hiểu làm tình là lạc thú, em yêu tôi, biết sự ưu việt của tôi, được rồi, bảo bối, đừng giãy dụa lung tung, đừng kêu loạn……”
Lê Tố đạp chân, lại bị Gerrard cao lớn mà cường tráng hung hăng ngăn chặn, Gerrard kéo sợi đai lụa từ các bức tranh tĩnh vật bên giường của Lê Tố, đai lụa màu hồng phấn, phi thường dài, Gerrard cứ như vậy trói từ đùi đến cổ chân Lê Tố, Lê Tố bị trói, hoàn toàn không có cách nào động chân, cảm giác mặc cho người xâm phạm khiến Lê Tố cực độ sợ hãi, cậu tan vỡ khóc lên, lại không phát ra thanh âm, vẻ mặt điên cuồng, nước mắt đầy mặt……
A, cậu nghĩ tới, cậu nghĩ tới.
Mới trước đây cũng có một lần, bị một đám nam sinh cột vào trên cây, bọn họ niết mặt mình, sờ thân thể mình……
Lồng ngực Lê Tố phập phồng, chỉ cảm thấy bản thân muốn chết, cậu sợ hãi, sợ hãi……
Tựa như trước kia, nhưng Gerrard hôn lên đến đầu lưỡi, mang theo vị rượu, cái loại cảm giác ghê tởm này khiến Lê Tố muốn nôn, chỉ cảm thấy như bị độc xà quấn lấy, hoặc là, cậu tình nguyện lúc này bị độc xà quấn lấy, để mình chết đi càng tốt.
Lê Tố muốn quay đầu đi, không để Gerrard hôn mình, nhưng Gerrard giam cầm cậu, không hôn được môi cậu, thì cắn lỗ tai cậu, xuống phía dưới cắn trước ngực cậu, hắn không ngừng tán thưởng, “Ngô, em thật đẹp, bảo bối nhi, em thật đẹp……”
Nước mắt Lê Tố không ngừng chảy, ánh mắt mê mang, không hề giãy dụa, cậu bị cơn ác mộng vốn đã muốn quên đi của quá khứ cùng ác mộng ở hiện tại quấn lấy, khiến Lê Tố triệt để ngây dại, cậu nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến bản thân mình chết, từ nay về sau sẽ được an táng nơi núi cao băng giá, từ nay về sau lãnh lãnh thanh thanh, vĩnh vĩnh viễn viễn ở dưới cát bụi xa xăm……
Gerrard thấy Lê Tố không hề nhúc nhích, liền hôn lên môi cậu, còn nói, “Tố Tố, em sẽ yêu tôi.”
Lê Tố đã không còn phản ứng, Gerrard cảm giác không có nghĩa lý gì, liền đi xuống giường cầm lấy áo khoác của chính mình vừa mới cởi ra, từ bên trong lấy ra hai viên thuốc, đến bài khai miệng Lê Tố, đem thuốc uy vào.
Lê Tố cơ hồ không có ý thức, chỉ là bản năng không muốn nuốt, nhưng vẫn bị Gerrard cứng rắn khiến cậu nuốt xuống.
Lê Tố mơ mơ màng màng kêu “Ba ba, ba ba”, một tiếng một tiếng kêu, kêu vài tiếng lại ho khan, mà Gerrard đã kéo đai lụa trên đùi cậu ra, vuốt ve đùi trong của cậu, lại nhu sờ tính khí của cậu, miệng kêu loạn, “Úc, bảo bối nhi, nơi này của em cũng xinh đẹp như thế……”
Lê Tố đã muốn chết lặng, thế nhưng, vừa mới uống thuốc khiến toàn thân cậu nóng lên, hạ thân cũng vô cùng sốt ruột cương lên.
Lê Tố thở dốc, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà……
Cậu nghĩ đến phương pháp cắn lưỡi tự sát trong tiểu thuyết Trung Quốc, vẫn là nên chết đi, chết thì tốt rồi……
Dưới lầu truyền đến thanh âm, có người vào, Lê Tố lại nghe không thấy, Gerrard thì đang kích động đến không thể kìm chế, đương nhiên cũng nghe không được thanh âm kia.
Ngôi nhà này đã rất cũ, hiệu quả cách âm phi thường không tốt, tại ngoài cửa phòng có thể đủ để nghe được thanh âm bên trong, Lê Tố thống khổ rên rỉ, còn có thanh âm da thịt ma sát, tiếng thở dốc, tiếng động giường chiếu……
Lê Trường Ân nhìn thấy Lê Tố về nhà, y đã thuê một căn phòng ở khách sạn đối diện nhà của Lê Tố bọn họ, có thể ngồi nơi cửa sổ bên này trông sang chỗ ở của Lê Tố bọn họ, vì thế mới thấy được Gerrard tự mình mở cửa vào nhà, y biết Gerrard là bằng hữu của An Duy, nên cũng không có quá để ý.
Chỉ là, Gerrard đã vào nhà một hồi lâu rồi mà vẫn chưa đi ra, Lê Trường Ân không biết vì sao, trong lòng hỗn loạn không thôi, thật sự không thể bình tĩnh, đành phải khẩn trương chạy sang.
Y đương nhiên là có chìa khoá cửa nhà bên này, thậm chí còn có chìa khoá của mỗi một gian phòng trong nhà.
Nghe được thanh âm trong phòng, Lê Trường Ân cắn chặt răng, y bây giờ còn không biết Lê Tố đang cùng Gerrard phát sinh quan hệ? Dù sao cũng bắt gặp Lê Tố cười với Gerrard, lưu hắn ở nhà ăn cơm.
Nhưng mà, nghĩ đến bảo bối của mình bị người khác bính, y liền hoàn toàn không thể chịu đựng được, cho dù đây là quyền tự do của Lê Tố.
Lê Trường Ân vặn vặn nắm cửa, phát hiện không mở được, tìm chìa khóa, mở cửa cực nhanh.
Lọt vào trong tầm mắt là cảnh Lê Tố bị trói, Gerrard nằm trên người cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook