Phù Sinh Nhược Mộng
-
Quyển 5 - Chương 101: Tư Minh hàng Đường
Sử Tư Minh thống lĩnh mười ba quận cùng tám vạn binh mã hàng Đường, lời vừa nói ra, thiên hạ khiếp sợ.
Thành Trường An, cả triều văn võ bá quan kịch liệt thảo luận, rốt cuộc là nên tin hay không nên tin? Tranh cãi quyết liệt hơn nửa tháng, Túc Tông vẫn không hạ quyết định quyết tâm tin tưởng Sử Tư Minh.
“Khởi bẩm vạn tuế, ngoài thành Trường An có Đột Quyết Huyền Hoàng công chúa suất lĩnh tám ngàn thiết kỵ cầu kiến bệ hạ, nói là muốn cùng bệ hạ nói chuyện kế sách cùng nhau bình định phản loạn.”
“Các khanh gia, các ngươi nói trẫm có nên gặp nàng hay không?” Túc Tông nhíu mày nhìn văn võ đại thần trên đại điện: “Huyền Hoàng công chúa này lúc trước cấu kết với An Lộc Sơn tấn công Lạc Dương, nay như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến việc cùng bình định phiến quân với trẫm?”
Mày Tử Thanh nhíu chặt lại, Huyền Hoàng, lúc này ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?
Quách Tử Nghi ôm quyền bước ra khỏi hàng: “Hồi vạn tuế, bây giờ đang là thời cơ mấu chốt tiêu diệt An Khánh Tự, nay bất luận Sử Tư Minh đến tột cùng là hàng thật hay giả thì nhiều bằng hữu thế nào cũng tốt hơn so với có thêm địch nhân, huống hồ chỉ có tám ngàn thiết kỵ, có lão thần ở đây, nếu nàng dám lộ ra một tia ý định phản loạn nào, trong vòng một khắc lão thần cũng có thể bắt được nàng!”
“Vậy nghe lời Quách nguyên soái!” Túc Tông hơi khoát tay chặn lại: “Cho gọi nàng vào điện đi.”
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Huyền Hoàng công chúa một thân hắc sắc hồ cừu bước vào điện, hơi cúi mình với Túc Tông: “Đột Quyết Huyền Hoàng, tham kiến Đại Đường bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Túc Tông khoát tay: “Người đâu, dọn chỗ.”
Thị vệ gần đó liền đem ghế gỗ đến để phía sau Huyền Hoàng công chúa: “Thỉnh công chúa ngồi.”
Huyền Hoàng công chúa lắc lắc đầu, khuôn mặt lộ sắc thê lương: “Huyền Hoàng hổ thẹn, Đại Đường bệ hạ không truy cứu hành vi bất cẩn tùy hứng của Huyền Hoàng, từng trợ Trụ vi ngược, điều đó đã đủ thấy bệ hạ anh minh, nay ban thưởng cho ngồi, Huyền Hoàng vạn lần không dám.”
Tử Thanh bình tĩnh nhìn mặt nàng, ngươi thật sự tỉnh ngộ sao?
Chỉ thấy Huyền Hoàng công chúa vẻ mặt đầy xấu hổ: “Lúc trước Huyền Hoàng bị cừu hận che mờ hai mắt, hai phen ba bận muốn làm hại Thái Bình Quận vương, nay thật sự hối hận đã làm vậy.” Giương mắt chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tử Thanh: “Là bản cung sai rồi, bản cung thẹn với tướng sĩ Đột Quyết đã chết, ta không hận ngươi, một chút cũng không hận.”
Tử Thanh nghiêm túc nhìn nàng: “Công chúa, đến tột cùng thì muốn nói gì?”
Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Tử Thanh: “Huyền Hoàng đã biết sai, Thái Bình Quận vương có nguyện một nụ cười xóa hết thù hận không?”
Tử Thanh hoảng hốt: “Công chúa ngươi…” Trong hồ lô của ngươi rốt cuộc là định bán thuốc gì?
“Công chúa!” Túc Tông từ long ỷ đứng lên, đi xuống, tự tay nâng dậy Huyền Hoàng công chúa mặt đầy nước mắt: “Nếu công chúa khoan dung độ lượng, nguyện ý một nụ cười xóa hết thù hận, vậy tin rằng Thái Bình Quận vương sẽ không cố chấp không tha.” Nói xong, ánh mắt dừng lại trên mặt Tử Thanh: “Trẫm nói đúng không?”
“Hoàng Thượng nói đúng.” Tử Thanh cúi đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Túc Tông thở phào nhẹ nhõm: “Công chúa đường xa mà đến, trẫm định là vì công chúa đón gió tẩy trần, chỉ có điều Trường An mới thu phục không bao lâu, trong thành vật tư thiếu thốn, chỉ sợ công chúa phải chịu chút ủy khuất.”
“Bệ hạ khoan dung tha thứ, Huyền Hoàng đã vạn phần kinh hỉ, làm sao còn cảm thấy ủy khuất?” Huyền Hoàng công chúa nín khóc mỉm cười, bỗng nhiên nhướn mày, lấy từ trong lòng ra bức thư Sử Tư Minh viết cho Triều Cẩm, đưa cho Túc Tông: “Còn đây là thư nhà mà Phạm Dương Sử tướng quân nhờ bản cung giao cho Sử tiểu thư, Sử tướng quân và bản cung giống nhau, đều hối hận vì những chuyện đã làm, còn thỉnh bệ hạ thay mặt chuyển thư cho Quang Nghĩa Quận chúa.”
Túc Tông tiếp nhận thư tín: “Sử Tư Minh quả thực là muốn hàng Đường?”
Quách Tử Nghi nhíu mày nhìn Huyền Hoàng công chúa, lắc đầu nói: “Sử Tư Minh đến tột cùng là quy thuận Đường hay không, bệ hạ vốn vẫn cân nhắc kỹ càng, nay nếu thư nhà nơi tay, không bằng đọc ngay ở đại điện này? Vạn nhất là Sử Tư Minh thú bị dồn vào đường cùng, dùng kế gì muốn liên hệ tin tức với Quang Nghĩa Quận chúa thì sao?”
Tử Thanh thở dài, cho đến ngày nay, nguyên lai vẫn có người không tin tưởng tấm lòng Triều Cẩm.
“Quách nguyên soái nói có lí.” Túc Tông nói xong liền mở thư ra, nhưng thấy trong đó Sử Tư Minh viết đều là những lời tưởng niệm đối với nữ nhi, đồng dạng thân là phụ thân, Túc Tông đọc những câu này xong, đều cảm lấy lòng có chút xót xa.
“Quách nguyên soái, xem ra chúng ta đều hiểu lầm Sử Tư Minh.” Nói xong, Túc Tông liền đem thư đưa cho Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi mau chóng đọc lướt qua, không khỏi chấn động: “Sử Tư Minh quả thực là muốn hàng Đường?”
“Hàng hay không hàng, không bằng trẫm thử một lần xem?” Nói xong, Túc Tông đem thu hồi thư, giao cho Tử Thanh: “Nếu Quang Nghĩa Quận chúa trú ngụ lâu dài ở Quận vương phủ của ngươi, vậy thư này liền giao cho ngươi để đưa cho Quận chúa. Hiện tại trẫm thấy là Sử Tư Minh yêu quý cùng tưởng niệm nữ nhi, nếu phụ tử bọn họ thực sự tình thâm như vậy, tin rằng Quang Nghĩa Quận chúa tất sẽ thương tâm rơi lệ, nếu như thế, vậy hãy mau chóng báo lại.”
“Vi thần lĩnh mệnh.” Tiếp nhận thư, lòng Tử Thanh bỗng nảy sinh một trận bất an, từng nghe Triều Cẩm nói qua, Sử Tư Minh quả thực có tình phụ tử đối với nàng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không sâu đậm đến mức này! Rốt cục thì có âm mưu gì?
Nhìn Tử Thanh đứng tại chỗ, Túc Tông vỗ vỗ vai nàng: “Tử Thanh còn không đi giao thư?”
“Hoàng Thượng người là muốn Tử Thanh đi ngay bây giờ?” Tử Thanh kinh ngạc.
Túc Tông gật đầu: “Trẫm muốn nhanh chóng biết, Sử Tư Minh đến tột cùng là quy hàng thật hay giả? Trẫm cũng có thể điều quân trợ giúp tiền tuyến cho tốt, khẩn cấp tập trung tiêu diệt An Khánh Tự.”
“Vậy…vi thần cáo lui.” Tử Thanh ôm quyền, rời khỏi đại điện, đi về phía Quận vương phủ của mình.
Bên trong đại điện, Quách Tử Nghi nhìn thân ảnh Tử Thanh đi xa dần, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cúi đầu với Túc Tông: “Bệ hạ, nếu Sử Tư Minh thật sự quy thuận, vi thần có một kế này có thể chế trụ hắn.”
“Quách nguyên soái mời nói.”
Quách Tử Nghi gật đầu: “Nếu hứa gả ái nữ Sử Triều Cẩm của hắn cho hoàng tộc Đại Đường, thứ nhất, Sử Tư Mình cùng Đại Đường sẽ thành quan hệ thông gia, nếu hắn còn phản, tất nhiên cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng là bất nghĩa. Thứ hai, nếu hắn thật sự không để ý đến thanh danh, khư khư cố chấp, chúng ta đây đại để có thể dựa vào việc hắn thương yêu nữ nhi mà đạt được hiệu quả khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ.”
“Lời này của Quách nguyên soái cực kỳ có lý!” Túc Tông mỉm cười: “Cho dù Sử Tư Minh có giả ý quy thuận thì nếu có thể để con cháu Đại Đường cưới được vị nữ Gia Cát này, đối với Đại Đường ta cũng là một loại phúc khí.”
“Đại Đường bệ hạ, thật sự là anh minh!” Nụ cười trên mặt Huyền Hoàng công chúa nhạt đi.
Khẽ nhíu mày, Túc Tông nhìn về phía các vị văn thần võ tướng: “Nhưng mà nên hứa gả cho con cháu Đại Đường nào đây?”
Một lời vừa hỏi ra, mọi người đều cúi đầu, “Loạn An Sử” đã nhiều năm, con cháu hoàng tộc ở lại Trường An năm đó cơ bản đã gặp phải độc thủ của An Lộc Sơn, nay phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, người có thể xứng đôi với Triều Cẩm thực sự là quá ít.
***
Thái Bình Quận vương phủ tọa lạc ở phía đông Trường An, có vẻ đặc biệt u tĩnh.
Tử Thanh từ trong cung đi ra, một đường cưỡi ngựa nhằm thẳng tới phủ đệ.
Đến tột cùng thì Huyền Hoàng muốn làm gì? Sử Tư Minh đột nhiên quy hàng, đến tột cùng là thật hay giả?
Trong viện từng khóm trúc xanh ngắt, trong ao từng đóa từng đóa sen trắng nở rộ.
Triều Cẩm một mình ở trong tiểu đình bên hồ, một mình uống rượu, như là đang ngắm cảnh, cũng như thể là đang âm thầm thương tâm.
Triều Cẩm, nàng lại đang lặng lẽ khổ sở, phải không?
Tử Thanh nặng nề thở dài một hơi rồi đi qua: “Triều Cẩm, ta mang tới cho nàng cái này.”
Nhìn mặt Tử Thanh, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Triều Cẩm liền dãn ra: “Cái gì?”
“Sử Tư Minh gửi thư cho nàng.” Tử Thanh lấy lá thư ra, đặt vào tay Triều Cẩm.
“Cha…” Thân mình chấn động, Triều Cẩm không tin được nhìn Tử Thanh.
Gật gật đầu, Tử Thanh nở nụ cười ấm áp: “Đọc đi, nếu muốn khóc, ta lấy y phục cho nàng lau nước mắt.”
“Ta nhất định sẽ không khóc!” Triều Cẩm hung hăng trừng mắt với Tử Thanh, nháy mắt lúc tiếp nhận bức thư, nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Run run mở bức thư ra, chữ viết quen thuộc phía trên đập vào mắt nàng: “Nữ nhi Triều Cẩm của ta: Gặp thời loạn thế, phụ tử ta duyên bạc, chia cách đông tây, mỗi bận Trung thu trăng tròn…”
“Cha…” Mỗi một câu rơi vào đáy lòng Triều Cẩm, đều là một chữ đau đớn: “Người thế nhưng lại như thế…”
“Triều Cẩm…” Nặng nề thở dài, Tử Thanh đỡ lấy hai vai nàng, bình tĩnh nhìn nàng: “Ta lại nói cho nàng một việc, Sử Tư Minh đã tuyên bố với bên ngoài là muốn quy hàng Đại Đường.”
“Ta biết…” Triều Cẩm cúi đầu cố nén nước mắt, lại chỉ lắc đầu: “Hắn không phải thật sự quy hàng, cho dù thật sự nhớ thương ta như thế, cũng sẽ không chân chính quy thuận Đại Đường…Ở trong lòng nam nhân Sử gia, quyền thế còn quan trọng hơn nhiều so với thân tình…Cho dù cha thật sự thương ta, cũng sẽ không chính mồm nói ra như vậy…”
“Triều Cẩm…” Tử Thanh vươn tay, nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Ta hiện tại là quân cờ…Tử Thanh…Ta chỉ là một quân cờ có giá trị lợi dụng!” Nước mắt đột nhiên òa ra như đê vỡ, Triều Cẩm nhịn không được mà nhào vào lòng Tử Thanh: “Tử Thanh, ôm ta một lần, cứ tính ta vi phạm lời hứa, ôm ta một lần, được không?”
Tử Thanh, nàng là của Nhã Hề, đời này kiếp này cũng không phải là của ta…Nhưng mà ta thì sao? Lúc này đây, là thật sự hai bàn tay trắng…Nàng biết không? Biết không? Ta nghĩ không được khóc, không được nhiễu loạn sự an an tĩnh tĩnh của nàng và Nhã Hề, nhưng mà, ta thật sự muốn cái ôm ấm áp của nàng, chẳng sợ chỉ có được một khắc như vậy, cũng tốt…cũng tốt thôi…
Không tiếng động ôm chặt lấy thân mình run rẩy của Triều Cẩm, Tử Thanh nhíu mày lắc đầu, Triều Cẩm, nàng thống khổ như thế, cho dù kiếp sau ta cũng không trả hết được tình cảm của nàng kiếp này.
“Yến công tử?” Hoắc Hương từ xa xa trông thấy Tử Thanh cùng Triều cẩm gắt gao ôm chặt nhau trong đình, không khỏi giật mình liếc mắt nhìn Nhã Hề ở bên cạnh: “Cái này…”
“Triều Cẩm đã đủ khổ sở rồi…Tử Thanh nên trả lại cho nàng một ít…” Thản nhiên cười, Nhã Hề giữ chặt lấy tay Hoắc Hương.: “Chúng ta đi qua bên kia một chút đi.”
“Nhã Hề, ngươi…không tức giận?”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Nhiều năm như vậy, có Tử Thanh toàn tâm toàn ý thương yêu, cuộc đời này của ta đã không uổng…Vì sao ta còn muốn để hạnh phúc của mình lên trên Triều Cẩm đã nhiều năm đau khổ như thế?”
“Nhã hề, ngươi muốn làm gì?” Hoắc Hương kinh ngạc nhìn mặt nàng.
Mặc nhiên cười, Nhã Hề thật sâu nhìn Tử Thanh: “Ta nghĩ…ta biết nhiều năm như vậy trong lòng Triều Cẩm nghĩ gì?”
“Là cái gì?”
“Không cầu yêu nhau kiếp này, nhưng cầu cho yên lặng ở bên nhau đến bạc đầu.” Nhã Hề gượng cười: “Triều Cẩm thực ngốc…”
Hoắc Hương kinh ngạc nhìn Nhã Hề: “Nhã Hề…”
“Ta chỉ mong…Tử Thanh có thể không ưu sầu, không thương tâm…Triều Cẩm có thể chẳng phải đau khổ…” Nhã Hề giơ tay gạt lệ: “Trái tim nàng nếu có thể chứa chúng sinh trong thiên hạ, vậy tất nhiên cũng có thể chứa thêm được một người…”
“Nhã Hề, ngươi như vậy sẽ khiến cả ba người đều không dễ chịu gì.” Hoắc Hương liên tục lắc đầu: “Lòng chứa cả thiên hạ cùng chứa người mình yêu trong tim không giống nhau, ngươi trăm ngàn lần đừng làm chuyện gì điên rồ!”
“Triều Cẩm đã làm những việc ngốc nghếch nhiều năm như vậy rồi, lúc này đây, cũng nên để ta…” Thì thào nói xong, Nhã Hề xoay người lôi kéo Hoắc Hương rời đi.
Tử Thanh, Nhã nhi là Nhã nhi của một mình nàng, nhưng mà, nàng nhất định không phải là Tử Thanh của một người…
Cùng năm đó, Đại Đường một bên chấp nhận việc Sử Tư Minh quy hàng, tứ phong hắn làm Quy Nghĩa Vương, nhận chức Phạm Dương
Tiết độ sứ, một bên lại âm thầm triển khai, chuẩn bị tùy thời có khả năng đánh một trận nếu Sử Tư Minh phản loạn.
Thành Trường An, cả triều văn võ bá quan kịch liệt thảo luận, rốt cuộc là nên tin hay không nên tin? Tranh cãi quyết liệt hơn nửa tháng, Túc Tông vẫn không hạ quyết định quyết tâm tin tưởng Sử Tư Minh.
“Khởi bẩm vạn tuế, ngoài thành Trường An có Đột Quyết Huyền Hoàng công chúa suất lĩnh tám ngàn thiết kỵ cầu kiến bệ hạ, nói là muốn cùng bệ hạ nói chuyện kế sách cùng nhau bình định phản loạn.”
“Các khanh gia, các ngươi nói trẫm có nên gặp nàng hay không?” Túc Tông nhíu mày nhìn văn võ đại thần trên đại điện: “Huyền Hoàng công chúa này lúc trước cấu kết với An Lộc Sơn tấn công Lạc Dương, nay như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến việc cùng bình định phiến quân với trẫm?”
Mày Tử Thanh nhíu chặt lại, Huyền Hoàng, lúc này ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?
Quách Tử Nghi ôm quyền bước ra khỏi hàng: “Hồi vạn tuế, bây giờ đang là thời cơ mấu chốt tiêu diệt An Khánh Tự, nay bất luận Sử Tư Minh đến tột cùng là hàng thật hay giả thì nhiều bằng hữu thế nào cũng tốt hơn so với có thêm địch nhân, huống hồ chỉ có tám ngàn thiết kỵ, có lão thần ở đây, nếu nàng dám lộ ra một tia ý định phản loạn nào, trong vòng một khắc lão thần cũng có thể bắt được nàng!”
“Vậy nghe lời Quách nguyên soái!” Túc Tông hơi khoát tay chặn lại: “Cho gọi nàng vào điện đi.”
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Huyền Hoàng công chúa một thân hắc sắc hồ cừu bước vào điện, hơi cúi mình với Túc Tông: “Đột Quyết Huyền Hoàng, tham kiến Đại Đường bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Túc Tông khoát tay: “Người đâu, dọn chỗ.”
Thị vệ gần đó liền đem ghế gỗ đến để phía sau Huyền Hoàng công chúa: “Thỉnh công chúa ngồi.”
Huyền Hoàng công chúa lắc lắc đầu, khuôn mặt lộ sắc thê lương: “Huyền Hoàng hổ thẹn, Đại Đường bệ hạ không truy cứu hành vi bất cẩn tùy hứng của Huyền Hoàng, từng trợ Trụ vi ngược, điều đó đã đủ thấy bệ hạ anh minh, nay ban thưởng cho ngồi, Huyền Hoàng vạn lần không dám.”
Tử Thanh bình tĩnh nhìn mặt nàng, ngươi thật sự tỉnh ngộ sao?
Chỉ thấy Huyền Hoàng công chúa vẻ mặt đầy xấu hổ: “Lúc trước Huyền Hoàng bị cừu hận che mờ hai mắt, hai phen ba bận muốn làm hại Thái Bình Quận vương, nay thật sự hối hận đã làm vậy.” Giương mắt chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tử Thanh: “Là bản cung sai rồi, bản cung thẹn với tướng sĩ Đột Quyết đã chết, ta không hận ngươi, một chút cũng không hận.”
Tử Thanh nghiêm túc nhìn nàng: “Công chúa, đến tột cùng thì muốn nói gì?”
Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Tử Thanh: “Huyền Hoàng đã biết sai, Thái Bình Quận vương có nguyện một nụ cười xóa hết thù hận không?”
Tử Thanh hoảng hốt: “Công chúa ngươi…” Trong hồ lô của ngươi rốt cuộc là định bán thuốc gì?
“Công chúa!” Túc Tông từ long ỷ đứng lên, đi xuống, tự tay nâng dậy Huyền Hoàng công chúa mặt đầy nước mắt: “Nếu công chúa khoan dung độ lượng, nguyện ý một nụ cười xóa hết thù hận, vậy tin rằng Thái Bình Quận vương sẽ không cố chấp không tha.” Nói xong, ánh mắt dừng lại trên mặt Tử Thanh: “Trẫm nói đúng không?”
“Hoàng Thượng nói đúng.” Tử Thanh cúi đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Túc Tông thở phào nhẹ nhõm: “Công chúa đường xa mà đến, trẫm định là vì công chúa đón gió tẩy trần, chỉ có điều Trường An mới thu phục không bao lâu, trong thành vật tư thiếu thốn, chỉ sợ công chúa phải chịu chút ủy khuất.”
“Bệ hạ khoan dung tha thứ, Huyền Hoàng đã vạn phần kinh hỉ, làm sao còn cảm thấy ủy khuất?” Huyền Hoàng công chúa nín khóc mỉm cười, bỗng nhiên nhướn mày, lấy từ trong lòng ra bức thư Sử Tư Minh viết cho Triều Cẩm, đưa cho Túc Tông: “Còn đây là thư nhà mà Phạm Dương Sử tướng quân nhờ bản cung giao cho Sử tiểu thư, Sử tướng quân và bản cung giống nhau, đều hối hận vì những chuyện đã làm, còn thỉnh bệ hạ thay mặt chuyển thư cho Quang Nghĩa Quận chúa.”
Túc Tông tiếp nhận thư tín: “Sử Tư Minh quả thực là muốn hàng Đường?”
Quách Tử Nghi nhíu mày nhìn Huyền Hoàng công chúa, lắc đầu nói: “Sử Tư Minh đến tột cùng là quy thuận Đường hay không, bệ hạ vốn vẫn cân nhắc kỹ càng, nay nếu thư nhà nơi tay, không bằng đọc ngay ở đại điện này? Vạn nhất là Sử Tư Minh thú bị dồn vào đường cùng, dùng kế gì muốn liên hệ tin tức với Quang Nghĩa Quận chúa thì sao?”
Tử Thanh thở dài, cho đến ngày nay, nguyên lai vẫn có người không tin tưởng tấm lòng Triều Cẩm.
“Quách nguyên soái nói có lí.” Túc Tông nói xong liền mở thư ra, nhưng thấy trong đó Sử Tư Minh viết đều là những lời tưởng niệm đối với nữ nhi, đồng dạng thân là phụ thân, Túc Tông đọc những câu này xong, đều cảm lấy lòng có chút xót xa.
“Quách nguyên soái, xem ra chúng ta đều hiểu lầm Sử Tư Minh.” Nói xong, Túc Tông liền đem thư đưa cho Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi mau chóng đọc lướt qua, không khỏi chấn động: “Sử Tư Minh quả thực là muốn hàng Đường?”
“Hàng hay không hàng, không bằng trẫm thử một lần xem?” Nói xong, Túc Tông đem thu hồi thư, giao cho Tử Thanh: “Nếu Quang Nghĩa Quận chúa trú ngụ lâu dài ở Quận vương phủ của ngươi, vậy thư này liền giao cho ngươi để đưa cho Quận chúa. Hiện tại trẫm thấy là Sử Tư Minh yêu quý cùng tưởng niệm nữ nhi, nếu phụ tử bọn họ thực sự tình thâm như vậy, tin rằng Quang Nghĩa Quận chúa tất sẽ thương tâm rơi lệ, nếu như thế, vậy hãy mau chóng báo lại.”
“Vi thần lĩnh mệnh.” Tiếp nhận thư, lòng Tử Thanh bỗng nảy sinh một trận bất an, từng nghe Triều Cẩm nói qua, Sử Tư Minh quả thực có tình phụ tử đối với nàng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không sâu đậm đến mức này! Rốt cục thì có âm mưu gì?
Nhìn Tử Thanh đứng tại chỗ, Túc Tông vỗ vỗ vai nàng: “Tử Thanh còn không đi giao thư?”
“Hoàng Thượng người là muốn Tử Thanh đi ngay bây giờ?” Tử Thanh kinh ngạc.
Túc Tông gật đầu: “Trẫm muốn nhanh chóng biết, Sử Tư Minh đến tột cùng là quy hàng thật hay giả? Trẫm cũng có thể điều quân trợ giúp tiền tuyến cho tốt, khẩn cấp tập trung tiêu diệt An Khánh Tự.”
“Vậy…vi thần cáo lui.” Tử Thanh ôm quyền, rời khỏi đại điện, đi về phía Quận vương phủ của mình.
Bên trong đại điện, Quách Tử Nghi nhìn thân ảnh Tử Thanh đi xa dần, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cúi đầu với Túc Tông: “Bệ hạ, nếu Sử Tư Minh thật sự quy thuận, vi thần có một kế này có thể chế trụ hắn.”
“Quách nguyên soái mời nói.”
Quách Tử Nghi gật đầu: “Nếu hứa gả ái nữ Sử Triều Cẩm của hắn cho hoàng tộc Đại Đường, thứ nhất, Sử Tư Mình cùng Đại Đường sẽ thành quan hệ thông gia, nếu hắn còn phản, tất nhiên cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng là bất nghĩa. Thứ hai, nếu hắn thật sự không để ý đến thanh danh, khư khư cố chấp, chúng ta đây đại để có thể dựa vào việc hắn thương yêu nữ nhi mà đạt được hiệu quả khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ.”
“Lời này của Quách nguyên soái cực kỳ có lý!” Túc Tông mỉm cười: “Cho dù Sử Tư Minh có giả ý quy thuận thì nếu có thể để con cháu Đại Đường cưới được vị nữ Gia Cát này, đối với Đại Đường ta cũng là một loại phúc khí.”
“Đại Đường bệ hạ, thật sự là anh minh!” Nụ cười trên mặt Huyền Hoàng công chúa nhạt đi.
Khẽ nhíu mày, Túc Tông nhìn về phía các vị văn thần võ tướng: “Nhưng mà nên hứa gả cho con cháu Đại Đường nào đây?”
Một lời vừa hỏi ra, mọi người đều cúi đầu, “Loạn An Sử” đã nhiều năm, con cháu hoàng tộc ở lại Trường An năm đó cơ bản đã gặp phải độc thủ của An Lộc Sơn, nay phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, người có thể xứng đôi với Triều Cẩm thực sự là quá ít.
***
Thái Bình Quận vương phủ tọa lạc ở phía đông Trường An, có vẻ đặc biệt u tĩnh.
Tử Thanh từ trong cung đi ra, một đường cưỡi ngựa nhằm thẳng tới phủ đệ.
Đến tột cùng thì Huyền Hoàng muốn làm gì? Sử Tư Minh đột nhiên quy hàng, đến tột cùng là thật hay giả?
Trong viện từng khóm trúc xanh ngắt, trong ao từng đóa từng đóa sen trắng nở rộ.
Triều Cẩm một mình ở trong tiểu đình bên hồ, một mình uống rượu, như là đang ngắm cảnh, cũng như thể là đang âm thầm thương tâm.
Triều Cẩm, nàng lại đang lặng lẽ khổ sở, phải không?
Tử Thanh nặng nề thở dài một hơi rồi đi qua: “Triều Cẩm, ta mang tới cho nàng cái này.”
Nhìn mặt Tử Thanh, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Triều Cẩm liền dãn ra: “Cái gì?”
“Sử Tư Minh gửi thư cho nàng.” Tử Thanh lấy lá thư ra, đặt vào tay Triều Cẩm.
“Cha…” Thân mình chấn động, Triều Cẩm không tin được nhìn Tử Thanh.
Gật gật đầu, Tử Thanh nở nụ cười ấm áp: “Đọc đi, nếu muốn khóc, ta lấy y phục cho nàng lau nước mắt.”
“Ta nhất định sẽ không khóc!” Triều Cẩm hung hăng trừng mắt với Tử Thanh, nháy mắt lúc tiếp nhận bức thư, nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Run run mở bức thư ra, chữ viết quen thuộc phía trên đập vào mắt nàng: “Nữ nhi Triều Cẩm của ta: Gặp thời loạn thế, phụ tử ta duyên bạc, chia cách đông tây, mỗi bận Trung thu trăng tròn…”
“Cha…” Mỗi một câu rơi vào đáy lòng Triều Cẩm, đều là một chữ đau đớn: “Người thế nhưng lại như thế…”
“Triều Cẩm…” Nặng nề thở dài, Tử Thanh đỡ lấy hai vai nàng, bình tĩnh nhìn nàng: “Ta lại nói cho nàng một việc, Sử Tư Minh đã tuyên bố với bên ngoài là muốn quy hàng Đại Đường.”
“Ta biết…” Triều Cẩm cúi đầu cố nén nước mắt, lại chỉ lắc đầu: “Hắn không phải thật sự quy hàng, cho dù thật sự nhớ thương ta như thế, cũng sẽ không chân chính quy thuận Đại Đường…Ở trong lòng nam nhân Sử gia, quyền thế còn quan trọng hơn nhiều so với thân tình…Cho dù cha thật sự thương ta, cũng sẽ không chính mồm nói ra như vậy…”
“Triều Cẩm…” Tử Thanh vươn tay, nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Ta hiện tại là quân cờ…Tử Thanh…Ta chỉ là một quân cờ có giá trị lợi dụng!” Nước mắt đột nhiên òa ra như đê vỡ, Triều Cẩm nhịn không được mà nhào vào lòng Tử Thanh: “Tử Thanh, ôm ta một lần, cứ tính ta vi phạm lời hứa, ôm ta một lần, được không?”
Tử Thanh, nàng là của Nhã Hề, đời này kiếp này cũng không phải là của ta…Nhưng mà ta thì sao? Lúc này đây, là thật sự hai bàn tay trắng…Nàng biết không? Biết không? Ta nghĩ không được khóc, không được nhiễu loạn sự an an tĩnh tĩnh của nàng và Nhã Hề, nhưng mà, ta thật sự muốn cái ôm ấm áp của nàng, chẳng sợ chỉ có được một khắc như vậy, cũng tốt…cũng tốt thôi…
Không tiếng động ôm chặt lấy thân mình run rẩy của Triều Cẩm, Tử Thanh nhíu mày lắc đầu, Triều Cẩm, nàng thống khổ như thế, cho dù kiếp sau ta cũng không trả hết được tình cảm của nàng kiếp này.
“Yến công tử?” Hoắc Hương từ xa xa trông thấy Tử Thanh cùng Triều cẩm gắt gao ôm chặt nhau trong đình, không khỏi giật mình liếc mắt nhìn Nhã Hề ở bên cạnh: “Cái này…”
“Triều Cẩm đã đủ khổ sở rồi…Tử Thanh nên trả lại cho nàng một ít…” Thản nhiên cười, Nhã Hề giữ chặt lấy tay Hoắc Hương.: “Chúng ta đi qua bên kia một chút đi.”
“Nhã Hề, ngươi…không tức giận?”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Nhiều năm như vậy, có Tử Thanh toàn tâm toàn ý thương yêu, cuộc đời này của ta đã không uổng…Vì sao ta còn muốn để hạnh phúc của mình lên trên Triều Cẩm đã nhiều năm đau khổ như thế?”
“Nhã hề, ngươi muốn làm gì?” Hoắc Hương kinh ngạc nhìn mặt nàng.
Mặc nhiên cười, Nhã Hề thật sâu nhìn Tử Thanh: “Ta nghĩ…ta biết nhiều năm như vậy trong lòng Triều Cẩm nghĩ gì?”
“Là cái gì?”
“Không cầu yêu nhau kiếp này, nhưng cầu cho yên lặng ở bên nhau đến bạc đầu.” Nhã Hề gượng cười: “Triều Cẩm thực ngốc…”
Hoắc Hương kinh ngạc nhìn Nhã Hề: “Nhã Hề…”
“Ta chỉ mong…Tử Thanh có thể không ưu sầu, không thương tâm…Triều Cẩm có thể chẳng phải đau khổ…” Nhã Hề giơ tay gạt lệ: “Trái tim nàng nếu có thể chứa chúng sinh trong thiên hạ, vậy tất nhiên cũng có thể chứa thêm được một người…”
“Nhã Hề, ngươi như vậy sẽ khiến cả ba người đều không dễ chịu gì.” Hoắc Hương liên tục lắc đầu: “Lòng chứa cả thiên hạ cùng chứa người mình yêu trong tim không giống nhau, ngươi trăm ngàn lần đừng làm chuyện gì điên rồ!”
“Triều Cẩm đã làm những việc ngốc nghếch nhiều năm như vậy rồi, lúc này đây, cũng nên để ta…” Thì thào nói xong, Nhã Hề xoay người lôi kéo Hoắc Hương rời đi.
Tử Thanh, Nhã nhi là Nhã nhi của một mình nàng, nhưng mà, nàng nhất định không phải là Tử Thanh của một người…
Cùng năm đó, Đại Đường một bên chấp nhận việc Sử Tư Minh quy hàng, tứ phong hắn làm Quy Nghĩa Vương, nhận chức Phạm Dương
Tiết độ sứ, một bên lại âm thầm triển khai, chuẩn bị tùy thời có khả năng đánh một trận nếu Sử Tư Minh phản loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook