Phù Sinh Nhược Mộng
-
Quyển 4 - Chương 87: Sinh tử nơi tuyệt cốc
“Tử Thanh công tử, phía trước chính là tuyệt cốc!”
Cưỡi ngựa tới trước cửa cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, hiển nhiên là đã ác chiến lâu rồi.
“Lần này A Sử Na Côn dẫn theo bao nhiêu binh mã?” Tử Thanh nhìn kỹ địa thế rừng núi hai bên trái phải tuyệt cốc, vội vàng hỏi tướng sĩ Đột Quyết đi theo sau.
“Vốn là một vạn, nhưng mà…nếu là một vạn người thì không có khả năng bao vây được tám ngàn thiết kỵ của Sử tiểu thư, chắc là có viện binh tới.” Tướng sĩ gấp giọng bẩm báo: “Tử Thanh công tử, chúng ta giờ nên làm thế nào?”
Thâm cốc, thâm cốc, không có lợi cho kỵ binh, nên làm cái gì bây giờ? Chỉ có ba ngàn người, nếu bên trong có hơn hai vạn quân địch thì đi vào cũng chết!
Cố gắng nhớ lại phim truyền hình từng xem, Bác Vọng Pha! Đúng rồi! Bác Vọng pha! Tử Thanh vươn tay ra, cảm giác hướng gió, đúng là hướng gió thổi về phía trong cốc.
“Mọi người chuẩn bị sẵn đồ châm lửa!” Tử Thanh mau chóng hạ lệnh, cởi ngoại bào của mình xuống trước tiên: “Cởi hết bào giáp của các ngươi ra!”
“Tuân lệnh!” Ba ngàn thiết kỵ lập tức cởi giáp bào.
“Đốt lửa!” Tử Thanh hạ lệnh, đem ngoại bào của mình đến bên trên cái đánh lửa của kỵ binh đứng bên cạnh mình, nhất nhất đốt lên.
“Khi nào xông tới cửa cốc, mọi người đem áo choàng ném hết vào trong cốc! Chúng ta ở đây chờ bọn chúng chịu không nổi mà chạy ra!” Tử Thanh ra lệnh, giục ngựa phóng tới trước.
“Tuân lệnh!” Ba ngàn thiết kỵ theo sát mà hành động, đốt cháy ngoại bào ném vào trong cốc, khoảnh khắc ấy giống như có ba nghìn ngôi sao băng rơi xuống thế gian.
Lửa mượn gió thổi, sau một khắc liền biến thành thế lửa cháy lan đồng cỏ, thiêu đốt về hướng trong cốc.
Tiếng kêu thảm của binh lính Đột Quyết đột nhiên vang lên, từng tên từng tên hoảng loạn lao ra.
“Sát –!” Tử Thanh hạ lệnh, kiếm nhuốm máu tươi.
Tướng sĩ dưới trướng A Sử Na Côn đang vội vàng chạy trốn, làm sao ngờ được mới thoát khỏi biển lửa thế nhưng đã lại gặp phục binh, một đám bị thương mà ứng chiến, sao có thể là đối thủ của ba ngàn thiết kỵ.
Thế lửa càng ngày càng lớn, Tử Thanh ghìm ngựa quay đầu, Triều Cẩm, trăm ngàn lần nàng đừng có việc gì! Trái tim mạnh mẽ đau nhói, cõi lòng hoảng loạn một khắc cũng không yên được.
Nhìn binh lính Đột Quyết lao ra khỏi cửa cốc dần dần ít đi, khẳng định quân mã của A Sử Na Côn vây khốn Triều Cẩm đã rút đi đến hơn phân nửa, không thể đợi thêm được nữa!
Tử Thanh kéo mạnh dây cương, phóng về phía tuyệt cốc…
“Triều Cẩm –! Triều Cẩm –!” Lửa cháy sang rực, con ngựa dưới thân dần dần bồn chồn không yên, khói đặc cuồn cuộn, nơi nơi đều là binh mã Đột Quyết ôm đầu chạy trốn, đâu có thân ảnh Triều Cẩm?
“Khụ khụ…” Tử Thanh hít vào một ngụm khói, nhịn không được ho khan một trận kịch liệt.
Triều Cẩm, Triều Cẩm, trăm ngàn lần nàng đừng gặp chuyện gì không may!
“Hi luật luật –!” Móng trước của con ngựa dưới thân bỗng nhiên hất lên không trung, Tử Thanh không nắm chặt dây cương, trong nháy mắt liền bị hất ngã xuống ngựa.
Từng luồng sóng nhiệt nóng rực đập vào mặt, một phiến hư không trước mắt tràn ngập đau đớn.
Một đạo hàn quang đột nhiên đánh tới, Tử Thanh xoay kiếm chắn ngang, chạm phải một đôi mắt hung hãn.
“A Sử Na Côn!”
“Là ngươi phóng hỏa thiêu hậu quân của ta! Xú tiểu tử!” A Sử Na Côn hung ác rống lên, đại đao trong tay đột nhiên chém xuống.
Tử Thanh ra sức vung kiếm, lại bị An Sử Na Côn đẩy lùi từng bước, lửa táp đến, nơi khuỷu tay bị lửa thiêu bỏng rát. Hít một hơi, Tử Thanh rống giận: “Triều Cẩm ở đâu? Ở nơi nào?” Giữa đám khói đặc, một kiếm chém về phía A Sử Na Côn.
“Xú tiểu tử!” Trường đao bổ ra, chỉ thấy thân mình A Sử Na Côn bỗng nhiên lảo đảo, như là bị cái gì đụng trúng.
Kiếm của Tử Thanh không gì chống lại, đâm thẳng vào vai A Sử Na Côn, một vòi máu tươi phụt ra!
“Tử…Thanh…” Dưới chân bỗng truyền tới một âm thanh quen thuộc.
“Triều Cẩm!” Tử Thanh tìm kiếm phương hướng âm thanh phát ra, giữa khói đặc mênh mông tìm kiếm Triều Cẩm: “Triều Cẩm! Nắm lấy tay ta, ta mang nàng đi!”
Một đạo đao phong lạnh như băng xẹt qua tay Tử Thanh, Tử Thanh bổ nhào về phía trước, cùng A Sử Na Côn đồng thời lao vào trong hỏa diễm.
Đao phong lạnh như băng đột nhiên đâm vào vai, Tử Thanh cắn răng xoay kiếm, hung hăng chém xuống dưới, thanh âm thảm thiết của A Sử Na Côn liền vang lên…
“Tử Thanh, khụ khụ…” Thanh âm Triều Cẩm vang lên giữa màn khói.
“Triều Cẩm, ta ở đây!” Ra sức tránh né đao phong, Tử Thanh ngã ngồi xuống phía sau, lưng đụng phải một thân thể đang run rẩy, đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy: “Triều Cẩm, không có chuyện gì, ta mang nàng ra ngoài!”
“Tử Thanh! Thật là nàng! Thật là nàng!” Triều Cẩm gục vào lòng Tử Thanh: “Nàng đã trở lại, rốt cục đã trở lại!”
“Đứa ngốc!” Tử Thanh vỗ nhẹ lưng nàng: “Chúng ta ra khỏi cốc đã rồi nói sau!” Nói xong liền kéo Triều Cẩm, chạy về phía cửa cốc.
“Tử Thanh…ta…ta sợ không chống đỡ được…”
Cảm giác được lạnh lẽo trong lòng bàn tay nàng, Tử Thanh cả kinh quay đầu: “Triều Cẩm, rốt cuộc nàng bị thương thế nào?” Hoảng loạn ôm lấy thân mình mềm nhũn của nàng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một mảnh ướt át.
“Triều Cẩm! Triều Cẩm!” Lòng Tử Thanh đầy đau xót, ném bội kiếm trong tay xuống, bế nàng lên, thân thể run rẩy kịch liệt, thì ra, nàng còn gầy hơn Nhã nhi…Triều Cẩm…nàng không thể chết được…
Áp môi lên trán nàng, Tử Thanh nhịn không được mà nước mắt rơi xuống, chân lại từng bước cũng không dám dừng, cuối cùng cũng chạy ra khỏi tuyệt cốc.
“Tử Thanh công tử ra rồi! Ra rồi!” Tướng sĩ Đột Quyết vây quanh cửa cốc không nhịn được mà hoan hô, không tổn hại người nào, còn cứu được nhiều tướng sĩ bị vây như vậy, tiểu công tử của Thanh soái quả nhiên có dũng có mưu như Thanh soái! Đột Quyết thực có phúc!
Thoát ra được khỏi biển lửa, Tử Thanh cuống quít kiểm tra thương thế của Triều Cẩm nằm trong lòng mình.
Khuôn mặt tái nhợt đập vào mắt Tử Thanh, Tử Thanh vừa nâng tay lên liền thấy không ngờ lại toàn máu, nhịn không được liếc nhìn thân mình Triều Cẩm, chỉ thấy phía trên có một vết đao máu chảy đầm đìa chói mắt.
“Triều Cẩm….” Lòng Tử Thanh nhói đau, lại ôm lấy nàng: “Nàng sẽ không có việc gì đâu! Ta mang nàng trở về, tìm Đỗ y quan, tìm Hoắc cô nương giúp nàng trị thương, nàng sẽ tốt thôi! Sẽ tốt thôi!”
“Tử Thanh…quãng đường này, xin nàng ôm ta, được không?” Triều Cẩm nắm chặt vạt áo Tử Thanh, đau khổ rơi lệ.
“Được…” Nước mắt Tử Thanh rơi xuống mặt Triều Cẩm, nàng nở rộ một nụ cười xinh đẹp: “Nàng khóc…nàng thế nhưng lại khóc vì ta…”
“Triều Cẩm…” Cẩn thận bế nàng lên ngựa, Tử Thanh ôm chặt nàng vào trong lòng: “Cố chống đỡ, nàng sẽ không có việc gì đâu…”
“Tử Thanh…” Triều Cẩm cười khẽ: “Nếu như…có thể cứ vậy chết trong lòng nàng…thì tốt rồi…”
Tử Thanh đột nhiên chấn động, gắt gao nhíu mày: “Nàng đừng nói như vậy, được không?” Thúc ngựa phóng như điên, máu của Triều Cẩm dĩ nhiên đã thấm ướt vạt áo Tử Thanh.
Run rẩy, nước mắt Tử Thanh ào ào tuôn rơi: “Nàng phải hảo hảo sống sót, chờ ta trả cho nàng, ta thiếu của nàng nhiều như vậy…”
“Nhưng mà…thứ ta muốn…nàng lại không cho ta được…” Nước mắt Triều Cẩm ứa ra, Tử Thanh, đời này có được những giọt lệ đó của nàng, ta đã không còn gì hối tiếc…Ở Sử gia, chưa từng có một người thật lòng thương xót mà rơi lệ vì ta…Chỉ có nàng…chỉ có nàng…
“Triều Cẩm, nàng nghe cho kỹ đây, ta không cho phép nàng chết, nàng có nghe không?”
“Không nghe thấy…không nghe thấy…”
Run run vuốt ve gương mặt Tử Thanh, Triều Cẩm ra sức ngẩng đầu lên, đôi môi có chút lạnh lẽo như băng áp lên mặt Tử Thanh: “Chân chính hôn ta một lần, được không?”
Tử Thanh run lên, cúi đầu nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, bỗng nhiên ghìm ngựa, ôm lấy mặt nàng: “Triều Cẩm, nàng thực khờ quá! Đứa ngốc!”
Đôi môi nóng bỏng của Tử Thanh chạm lên môi nàng, một Triều Cẩm nhiệt tình như lửa ngoài thành Biện Châu, một Triều Cẩm quyết tuyệt trên sông Hoàng Hà nơi Lạc Dương, một Triều Cẩm kiêu ngạo chuyện trò trong ngôi đình tại thành Phạm Dương, một Triều Cẩm từng giúp đỡ nhau bảo vệ Vân Châu, một Triều Cẩm nơi đại doanh Đột Quyết nuốt lệ hiến thân…Trong nháy mắt tất cả như hiện lên…giống như lửa cháy, đem trái tim thiêu đốt đến đau đớn.
Lưu luyến tách khỏi đôi môi Tử Thanh, Triều Cẩm hai mắt rưng rưng cười: “Nàng…trong lòng nàng lúc này là nghĩ tới…ta?”
Tử Thanh im lặng gật đầu, kéo dây cương: “Ta còn có chuyện muốn nói với nàng, nàng phải cố gắng chống đỡ, đừng để ta phải chê cười.”
“Không…ta không muốn nghe…” Triều Cẩm gắt gao tựa vào lòng Tử Thanh, suy yếu nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên ý cười thỏa mãn.
“Là những lời từ tâm can.” Tử Thanh đột nhiên thúc ngựa, mang theo Triều Cẩm chạy về phía Vân Châu.
Cưỡi ngựa chạy vào thành Vân Châu, Tử Thanh để ngựa ở ngoài phủ, ôm chặt Triều Cẩm chạy vào trong: “Đỗ y quan, Hoắc cô nương, mau ra đây cứu Triều Cẩm!”
“Làm sao vậy?” Đỗ y quan vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy Tử Thanh cùng Triều Cẩm cả người đầy máu tươi, không khỏi cả kinh: “Công tử hai người sao lại bị thương nặng thế này?”
“Ta không sao, mau cứu nàng! Mau cứu nàng!” Tử Thanh hoảng loạn nhìn Triều Cẩm nằm trong lòng: “Nàng không thể có chuyện gì được!”
Hoắc Hương theo sát mà tới, nhìn thấy liền nặng nề hít sâu một hơi: “Yến công tử, mau đem Sử cô nương vào trong phòng!”
“Được!” Tử Thanh vội vã ôm Triều Cẩm vào nội đường, cẩn thận đặt trên giường.
Hoắc Hương đặt tay bắt mạch cho Triều Cẩm, nhẹ nhõm thở phào: “May mắn, tánh mạng không ngại, Yến công tử ngươi có thể yên tâm.” Nói xong liền đem Triều Cẩm xoay lại, xé rách huyết y trên người nàng, kiểm tra vết thương, không khỏi thầm nhíu mày: “Kỳ quái?”
“Làm sao vậy?”
Hoắc Hương nhìn Tử Thanh, chỉ lắc lắc đầu, đứng dậy ra khỏi phòng, cầm hòm thuốc tiến vào, ưu tư nhìn Tử Thanh: “Thương thế của nàng giao cho ta, ngươi mau đi tìm sư phụ để trị liệu một chút đi.”
“Sư phụ?”
“Chính là Đỗ tiên sinh.”
“Được…” Tử Thanh xoay người, mới tới cửa thì đã thấy Đỗ y quan cầm hòm thuốc đứng ở cửa.
Đỗ y quan lắc đầu cười: “Công tử người a, thân thể này đúng là tốt lên không được mấy ngày, may mà giờ này công chúa bị mời đến đại doanh ngoài thành nghe Nhã Hề cô nương hát, nếu không mà thấy bộ dạng này của người, tất nhiên sẽ lo lắng chết mất.”
“Nhã nhi hát ở đại doanh?” Tử Thanh cả kinh.
“Đúng vậy.” Đỗ y quan nhẹ nhàng kéo vai áo Tử Thanh, lại nhìn đám tóc bị thiêu cháy trên đầu nàng: “Chờ ta băng bó vết thương của ngươi tốt đã, sau đó đổi một bộ y phục rồi hẵn đi tới đại doanh đón các nàng về, giờ có Thanh tướng quân bảo vệ các nàng, không có việc gì đâu.”
“Được rồi…” Không biết vì cái gì, lòng Tử Thanh đột nhiên hoảng loạn, giống như sắp có đại sự gì phát sinh vậy. Nhịn không được giơ tay xoa xoa môi mình, Tử Thanh không khỏi nhíu mày, rốt cuộc thì ta làm sao vậy?
Cưỡi ngựa tới trước cửa cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, hiển nhiên là đã ác chiến lâu rồi.
“Lần này A Sử Na Côn dẫn theo bao nhiêu binh mã?” Tử Thanh nhìn kỹ địa thế rừng núi hai bên trái phải tuyệt cốc, vội vàng hỏi tướng sĩ Đột Quyết đi theo sau.
“Vốn là một vạn, nhưng mà…nếu là một vạn người thì không có khả năng bao vây được tám ngàn thiết kỵ của Sử tiểu thư, chắc là có viện binh tới.” Tướng sĩ gấp giọng bẩm báo: “Tử Thanh công tử, chúng ta giờ nên làm thế nào?”
Thâm cốc, thâm cốc, không có lợi cho kỵ binh, nên làm cái gì bây giờ? Chỉ có ba ngàn người, nếu bên trong có hơn hai vạn quân địch thì đi vào cũng chết!
Cố gắng nhớ lại phim truyền hình từng xem, Bác Vọng Pha! Đúng rồi! Bác Vọng pha! Tử Thanh vươn tay ra, cảm giác hướng gió, đúng là hướng gió thổi về phía trong cốc.
“Mọi người chuẩn bị sẵn đồ châm lửa!” Tử Thanh mau chóng hạ lệnh, cởi ngoại bào của mình xuống trước tiên: “Cởi hết bào giáp của các ngươi ra!”
“Tuân lệnh!” Ba ngàn thiết kỵ lập tức cởi giáp bào.
“Đốt lửa!” Tử Thanh hạ lệnh, đem ngoại bào của mình đến bên trên cái đánh lửa của kỵ binh đứng bên cạnh mình, nhất nhất đốt lên.
“Khi nào xông tới cửa cốc, mọi người đem áo choàng ném hết vào trong cốc! Chúng ta ở đây chờ bọn chúng chịu không nổi mà chạy ra!” Tử Thanh ra lệnh, giục ngựa phóng tới trước.
“Tuân lệnh!” Ba ngàn thiết kỵ theo sát mà hành động, đốt cháy ngoại bào ném vào trong cốc, khoảnh khắc ấy giống như có ba nghìn ngôi sao băng rơi xuống thế gian.
Lửa mượn gió thổi, sau một khắc liền biến thành thế lửa cháy lan đồng cỏ, thiêu đốt về hướng trong cốc.
Tiếng kêu thảm của binh lính Đột Quyết đột nhiên vang lên, từng tên từng tên hoảng loạn lao ra.
“Sát –!” Tử Thanh hạ lệnh, kiếm nhuốm máu tươi.
Tướng sĩ dưới trướng A Sử Na Côn đang vội vàng chạy trốn, làm sao ngờ được mới thoát khỏi biển lửa thế nhưng đã lại gặp phục binh, một đám bị thương mà ứng chiến, sao có thể là đối thủ của ba ngàn thiết kỵ.
Thế lửa càng ngày càng lớn, Tử Thanh ghìm ngựa quay đầu, Triều Cẩm, trăm ngàn lần nàng đừng có việc gì! Trái tim mạnh mẽ đau nhói, cõi lòng hoảng loạn một khắc cũng không yên được.
Nhìn binh lính Đột Quyết lao ra khỏi cửa cốc dần dần ít đi, khẳng định quân mã của A Sử Na Côn vây khốn Triều Cẩm đã rút đi đến hơn phân nửa, không thể đợi thêm được nữa!
Tử Thanh kéo mạnh dây cương, phóng về phía tuyệt cốc…
“Triều Cẩm –! Triều Cẩm –!” Lửa cháy sang rực, con ngựa dưới thân dần dần bồn chồn không yên, khói đặc cuồn cuộn, nơi nơi đều là binh mã Đột Quyết ôm đầu chạy trốn, đâu có thân ảnh Triều Cẩm?
“Khụ khụ…” Tử Thanh hít vào một ngụm khói, nhịn không được ho khan một trận kịch liệt.
Triều Cẩm, Triều Cẩm, trăm ngàn lần nàng đừng gặp chuyện gì không may!
“Hi luật luật –!” Móng trước của con ngựa dưới thân bỗng nhiên hất lên không trung, Tử Thanh không nắm chặt dây cương, trong nháy mắt liền bị hất ngã xuống ngựa.
Từng luồng sóng nhiệt nóng rực đập vào mặt, một phiến hư không trước mắt tràn ngập đau đớn.
Một đạo hàn quang đột nhiên đánh tới, Tử Thanh xoay kiếm chắn ngang, chạm phải một đôi mắt hung hãn.
“A Sử Na Côn!”
“Là ngươi phóng hỏa thiêu hậu quân của ta! Xú tiểu tử!” A Sử Na Côn hung ác rống lên, đại đao trong tay đột nhiên chém xuống.
Tử Thanh ra sức vung kiếm, lại bị An Sử Na Côn đẩy lùi từng bước, lửa táp đến, nơi khuỷu tay bị lửa thiêu bỏng rát. Hít một hơi, Tử Thanh rống giận: “Triều Cẩm ở đâu? Ở nơi nào?” Giữa đám khói đặc, một kiếm chém về phía A Sử Na Côn.
“Xú tiểu tử!” Trường đao bổ ra, chỉ thấy thân mình A Sử Na Côn bỗng nhiên lảo đảo, như là bị cái gì đụng trúng.
Kiếm của Tử Thanh không gì chống lại, đâm thẳng vào vai A Sử Na Côn, một vòi máu tươi phụt ra!
“Tử…Thanh…” Dưới chân bỗng truyền tới một âm thanh quen thuộc.
“Triều Cẩm!” Tử Thanh tìm kiếm phương hướng âm thanh phát ra, giữa khói đặc mênh mông tìm kiếm Triều Cẩm: “Triều Cẩm! Nắm lấy tay ta, ta mang nàng đi!”
Một đạo đao phong lạnh như băng xẹt qua tay Tử Thanh, Tử Thanh bổ nhào về phía trước, cùng A Sử Na Côn đồng thời lao vào trong hỏa diễm.
Đao phong lạnh như băng đột nhiên đâm vào vai, Tử Thanh cắn răng xoay kiếm, hung hăng chém xuống dưới, thanh âm thảm thiết của A Sử Na Côn liền vang lên…
“Tử Thanh, khụ khụ…” Thanh âm Triều Cẩm vang lên giữa màn khói.
“Triều Cẩm, ta ở đây!” Ra sức tránh né đao phong, Tử Thanh ngã ngồi xuống phía sau, lưng đụng phải một thân thể đang run rẩy, đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy: “Triều Cẩm, không có chuyện gì, ta mang nàng ra ngoài!”
“Tử Thanh! Thật là nàng! Thật là nàng!” Triều Cẩm gục vào lòng Tử Thanh: “Nàng đã trở lại, rốt cục đã trở lại!”
“Đứa ngốc!” Tử Thanh vỗ nhẹ lưng nàng: “Chúng ta ra khỏi cốc đã rồi nói sau!” Nói xong liền kéo Triều Cẩm, chạy về phía cửa cốc.
“Tử Thanh…ta…ta sợ không chống đỡ được…”
Cảm giác được lạnh lẽo trong lòng bàn tay nàng, Tử Thanh cả kinh quay đầu: “Triều Cẩm, rốt cuộc nàng bị thương thế nào?” Hoảng loạn ôm lấy thân mình mềm nhũn của nàng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một mảnh ướt át.
“Triều Cẩm! Triều Cẩm!” Lòng Tử Thanh đầy đau xót, ném bội kiếm trong tay xuống, bế nàng lên, thân thể run rẩy kịch liệt, thì ra, nàng còn gầy hơn Nhã nhi…Triều Cẩm…nàng không thể chết được…
Áp môi lên trán nàng, Tử Thanh nhịn không được mà nước mắt rơi xuống, chân lại từng bước cũng không dám dừng, cuối cùng cũng chạy ra khỏi tuyệt cốc.
“Tử Thanh công tử ra rồi! Ra rồi!” Tướng sĩ Đột Quyết vây quanh cửa cốc không nhịn được mà hoan hô, không tổn hại người nào, còn cứu được nhiều tướng sĩ bị vây như vậy, tiểu công tử của Thanh soái quả nhiên có dũng có mưu như Thanh soái! Đột Quyết thực có phúc!
Thoát ra được khỏi biển lửa, Tử Thanh cuống quít kiểm tra thương thế của Triều Cẩm nằm trong lòng mình.
Khuôn mặt tái nhợt đập vào mắt Tử Thanh, Tử Thanh vừa nâng tay lên liền thấy không ngờ lại toàn máu, nhịn không được liếc nhìn thân mình Triều Cẩm, chỉ thấy phía trên có một vết đao máu chảy đầm đìa chói mắt.
“Triều Cẩm….” Lòng Tử Thanh nhói đau, lại ôm lấy nàng: “Nàng sẽ không có việc gì đâu! Ta mang nàng trở về, tìm Đỗ y quan, tìm Hoắc cô nương giúp nàng trị thương, nàng sẽ tốt thôi! Sẽ tốt thôi!”
“Tử Thanh…quãng đường này, xin nàng ôm ta, được không?” Triều Cẩm nắm chặt vạt áo Tử Thanh, đau khổ rơi lệ.
“Được…” Nước mắt Tử Thanh rơi xuống mặt Triều Cẩm, nàng nở rộ một nụ cười xinh đẹp: “Nàng khóc…nàng thế nhưng lại khóc vì ta…”
“Triều Cẩm…” Cẩn thận bế nàng lên ngựa, Tử Thanh ôm chặt nàng vào trong lòng: “Cố chống đỡ, nàng sẽ không có việc gì đâu…”
“Tử Thanh…” Triều Cẩm cười khẽ: “Nếu như…có thể cứ vậy chết trong lòng nàng…thì tốt rồi…”
Tử Thanh đột nhiên chấn động, gắt gao nhíu mày: “Nàng đừng nói như vậy, được không?” Thúc ngựa phóng như điên, máu của Triều Cẩm dĩ nhiên đã thấm ướt vạt áo Tử Thanh.
Run rẩy, nước mắt Tử Thanh ào ào tuôn rơi: “Nàng phải hảo hảo sống sót, chờ ta trả cho nàng, ta thiếu của nàng nhiều như vậy…”
“Nhưng mà…thứ ta muốn…nàng lại không cho ta được…” Nước mắt Triều Cẩm ứa ra, Tử Thanh, đời này có được những giọt lệ đó của nàng, ta đã không còn gì hối tiếc…Ở Sử gia, chưa từng có một người thật lòng thương xót mà rơi lệ vì ta…Chỉ có nàng…chỉ có nàng…
“Triều Cẩm, nàng nghe cho kỹ đây, ta không cho phép nàng chết, nàng có nghe không?”
“Không nghe thấy…không nghe thấy…”
Run run vuốt ve gương mặt Tử Thanh, Triều Cẩm ra sức ngẩng đầu lên, đôi môi có chút lạnh lẽo như băng áp lên mặt Tử Thanh: “Chân chính hôn ta một lần, được không?”
Tử Thanh run lên, cúi đầu nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, bỗng nhiên ghìm ngựa, ôm lấy mặt nàng: “Triều Cẩm, nàng thực khờ quá! Đứa ngốc!”
Đôi môi nóng bỏng của Tử Thanh chạm lên môi nàng, một Triều Cẩm nhiệt tình như lửa ngoài thành Biện Châu, một Triều Cẩm quyết tuyệt trên sông Hoàng Hà nơi Lạc Dương, một Triều Cẩm kiêu ngạo chuyện trò trong ngôi đình tại thành Phạm Dương, một Triều Cẩm từng giúp đỡ nhau bảo vệ Vân Châu, một Triều Cẩm nơi đại doanh Đột Quyết nuốt lệ hiến thân…Trong nháy mắt tất cả như hiện lên…giống như lửa cháy, đem trái tim thiêu đốt đến đau đớn.
Lưu luyến tách khỏi đôi môi Tử Thanh, Triều Cẩm hai mắt rưng rưng cười: “Nàng…trong lòng nàng lúc này là nghĩ tới…ta?”
Tử Thanh im lặng gật đầu, kéo dây cương: “Ta còn có chuyện muốn nói với nàng, nàng phải cố gắng chống đỡ, đừng để ta phải chê cười.”
“Không…ta không muốn nghe…” Triều Cẩm gắt gao tựa vào lòng Tử Thanh, suy yếu nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên ý cười thỏa mãn.
“Là những lời từ tâm can.” Tử Thanh đột nhiên thúc ngựa, mang theo Triều Cẩm chạy về phía Vân Châu.
Cưỡi ngựa chạy vào thành Vân Châu, Tử Thanh để ngựa ở ngoài phủ, ôm chặt Triều Cẩm chạy vào trong: “Đỗ y quan, Hoắc cô nương, mau ra đây cứu Triều Cẩm!”
“Làm sao vậy?” Đỗ y quan vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy Tử Thanh cùng Triều Cẩm cả người đầy máu tươi, không khỏi cả kinh: “Công tử hai người sao lại bị thương nặng thế này?”
“Ta không sao, mau cứu nàng! Mau cứu nàng!” Tử Thanh hoảng loạn nhìn Triều Cẩm nằm trong lòng: “Nàng không thể có chuyện gì được!”
Hoắc Hương theo sát mà tới, nhìn thấy liền nặng nề hít sâu một hơi: “Yến công tử, mau đem Sử cô nương vào trong phòng!”
“Được!” Tử Thanh vội vã ôm Triều Cẩm vào nội đường, cẩn thận đặt trên giường.
Hoắc Hương đặt tay bắt mạch cho Triều Cẩm, nhẹ nhõm thở phào: “May mắn, tánh mạng không ngại, Yến công tử ngươi có thể yên tâm.” Nói xong liền đem Triều Cẩm xoay lại, xé rách huyết y trên người nàng, kiểm tra vết thương, không khỏi thầm nhíu mày: “Kỳ quái?”
“Làm sao vậy?”
Hoắc Hương nhìn Tử Thanh, chỉ lắc lắc đầu, đứng dậy ra khỏi phòng, cầm hòm thuốc tiến vào, ưu tư nhìn Tử Thanh: “Thương thế của nàng giao cho ta, ngươi mau đi tìm sư phụ để trị liệu một chút đi.”
“Sư phụ?”
“Chính là Đỗ tiên sinh.”
“Được…” Tử Thanh xoay người, mới tới cửa thì đã thấy Đỗ y quan cầm hòm thuốc đứng ở cửa.
Đỗ y quan lắc đầu cười: “Công tử người a, thân thể này đúng là tốt lên không được mấy ngày, may mà giờ này công chúa bị mời đến đại doanh ngoài thành nghe Nhã Hề cô nương hát, nếu không mà thấy bộ dạng này của người, tất nhiên sẽ lo lắng chết mất.”
“Nhã nhi hát ở đại doanh?” Tử Thanh cả kinh.
“Đúng vậy.” Đỗ y quan nhẹ nhàng kéo vai áo Tử Thanh, lại nhìn đám tóc bị thiêu cháy trên đầu nàng: “Chờ ta băng bó vết thương của ngươi tốt đã, sau đó đổi một bộ y phục rồi hẵn đi tới đại doanh đón các nàng về, giờ có Thanh tướng quân bảo vệ các nàng, không có việc gì đâu.”
“Được rồi…” Không biết vì cái gì, lòng Tử Thanh đột nhiên hoảng loạn, giống như sắp có đại sự gì phát sinh vậy. Nhịn không được giơ tay xoa xoa môi mình, Tử Thanh không khỏi nhíu mày, rốt cuộc thì ta làm sao vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook