Phù Sinh Như Mộng Mấy Khi Vui FULL
-
Chương 10
Tôi dùng số vốn trong tay thành lập một tờ báo mới gọi là "Thần Báo".
"Thần Báo" là một tờ báo văn nghệ, đăng tải các tiểu thuyết dài kỳ và cung cấp thông tin cao cấp về giới văn nghệ.
Lúc đầu, không có nhân vật nổi tiếng nào trong giới văn nghệ đồng ý nhận phỏng vấn hoặc quảng bá trên "Thần Báo", ngay cả khi miễn phí, họ cũng sợ làm giảm đẳng cấp và phong cách của mình.
Nhưng tôi không vội, tôi tìm đến một số nhà văn trong thời đại này còn chưa nổi danh, đàm phán với họ những điều kiện ưu đãi, đưa vào cơ chế cạnh tranh, những tác phẩm bán chạy nhất sẽ được ưu tiên có nhiều trang hơn.
Chẳng bao lâu, tác phẩm của một nữ tác giả viết tiểu thuyết tình cảm bùng nổ nổi tiếng đầu tiên.
Mỗi ngày, có rất nhiều độc giả gửi thư đến hỏi về cách cô ấy xây dựng nhân vật trong tác phẩm, tương lai của nhân vật sẽ đi theo hướng nào, thậm chí cầu xin hãy cho các nhân vật một kết thúc hạnh phúc.
Nhiều người nhìn thấy số phận của mình trong các nhân vật khác nhau, họ gửi gắm cảm xúc vào đó và tìm kiếm hy vọng cho cuộc đời mình.
Chỉ trong một thời gian ngắn, "Thần Báo" đã nổi tiếng nhờ vào cuốn tiểu thuyết này.
Nhiều nhà xuất bản và các công ty sản xuất phim ảnh ùn ùn kéo đến, tôi chọn lựa kỹ càng và thiết lập mối quan hệ hợp tác chiến lược với vài đơn vị xuất sắc nhất, dần dần xây dựng một hệ thống vận hành hoàn chỉnh.
Dần dần, không chỉ "Thần Báo" kiếm tiền cho tôi.
Sách xuất bản, phim truyền hình, điện ảnh cũng bắt đầu mang lại lợi nhuận cho tôi.
Tôi lần lượt giúp nhiều tác giả nổi danh, trong chốc lát, "Thần Báo" trở thành nơi đào tạo tác giả nổi tiếng nhất, các sự kiện lớn trong giới văn học đều không thể thiếu "Thần Báo", và giới văn nghệ sĩ nổi tiếng coi việc được "Thần Báo" mời phỏng vấn là một vinh dự, còn tôi thì được nhiều tác giả coi là tri kỷ.
Thực ra, tôi biết họ sớm muộn cũng sẽ nổi tiếng, chỉ là, kiếp trước, họ gặp nhiều trắc trở và bị đàn áp, mãi mãi không thể thành công, có người đến khi c.h.ế.t tác phẩm mới nổi tiếng, thật đáng tiếc.
Tôi chỉ cung cấp cho họ một nền tảng thích hợp, để họ có thể tỏa sáng sớm hơn mà thôi.
Cuộc sống của tôi càng ngày càng thuận lợi, quá khứ dường như đã bị tôi bỏ lại phía sau, cho đến khi Lục Phục mang bản thảo của mình đến tìm tôi.
Tôi tiếp anh ta trong văn phòng.
Lúc này, anh ta vẫn mặc áo sơ mi trắng, vest xám và đeo kính gọng vàng, chỉ là đẳng cấp của trang phục đã giảm sút rất nhiều, cổ áo sơ mi đã ngả vàng, tay áo vest nhăn nhúm, kính gọng vàng bị mòn, lộ ra lớp nhựa trắng bên trong.
Anh ta sống không mấy thuận lợi.
Ngược lại, tôi hôm nay vẫn mặc một bộ đồ giản dị, nhưng từ ánh mắt anh ta, tôi nhận thấy sự tự ti, biết rằng bộ đồ giản dị nhưng chất lượng của tôi khiến anh ta cảm nhận rõ sự khác biệt của hiện tại và quá khứ.
Nhưng dù sao anh ta cũng là cha của Phẩm Gia, tôi không hề đắc ý hay bộc lộ ác ý, mà chỉ bình tĩnh rót trà cho anh ta và lịch sự hỏi anh ta đến có việc gì.
Anh ta dần thả lỏng, thậm chí còn có chút biết ơn vì tôi không tính toán chuyện cũ.
Anh ta khẽ hắng giọng, có chút ngượng ngùng.
"Chúc mừng em đã tỏa sáng rực rỡ trên con đường văn nghệ, em đã đi trên con đường mà trước đây anh muốn đưa 'Ninh Báo' đi."
Thực ra tôi cũng biết một chút về tình hình hiện tại của "Ninh Báo".
Giám đốc Kim đã rót một lượng lớn vốn vào, khiến "Ninh Báo" nhanh chóng trở thành tờ báo giải trí hàng đầu, nhưng khi miếng bánh ngon được khám phá, nhiều người khác cũng sẽ nhập cuộc.
Chẳng bao lâu, "Văn Tân Báo", "Tạp chí Giải Trí", "Thám Tinh Minh Tinh" và nhiều tờ báo khác cũng chuyển sang hướng giải trí.
Trong số đó, "Ninh Báo" hoạt động không tồi, nhưng cạnh tranh ngày càng khốc liệt, chi phí vận hành ngày càng tăng, chi phí mời ngôi sao làm một kỳ báo khiến lợi nhuận của tờ báo dần dần giảm sút.
Và tài chính do người của giám đốc Kim kiểm soát, ông ta nói năm nay không có lợi nhuận, Lục Phục dù muốn kiểm tra sổ sách cũng không thể tìm ra điều gì.
Nghe nói, giám đốc Kim năm nay tùy tiện đưa cho Lục Phục một khoản tiền nhỏ để xoa dịu, giờ đây còn có ý muốn buộc Lục Phục từ chức.
Lục Phục thê thảm đến mức phải hạ mình tìm tôi, chắc hẳn tình cảnh đã vô cùng khốn đốn.
Tôi gật đầu, không quá bận tâm đến lời tán dương của anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook