Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm
-
Chương 37: Xương sống
Khi mặt trời lên cao, mùi rượu thịt của bữa tiệc bên đống lửa đã tan biến cùng với nhiệt độ tăng vùn vụt.
Chơi mãi trò đưa lạc đà cũng chán, cái gã Ngao Xí thô thiển lại chẳng hề có lý tưởng sống đã vùi đầu trong lều đấu game cũng đám người áo đen, còn tôi một mình tản bộ tới một chỗ cách căn lều không xa không gần, mong rằng có thể phát hiện ra thứ gì đó thú vị một chút.
Thế nhưng, về cơ bản là chẳng thu hoạch được gì, vẫn là những cảnh tượng nhàng nhàng như nhau, lại còn thi thoảng bắt gặp đám xương trăng hếu của đủ loài động vật, phần lớn đều vùi trong cát, bị thời gian lãng quên, vô cùng đơn độc.
Đêm nay, trong lều dùng nến để thắp sáng, không biết cái tay thần kinh nào nói rằng, ánh nến dễ tạo không khí hơn. Cho nên, khi gã áo đen số năm có thân hình cao lớn khác thường giơ ra cái đầu lâu của một loài động vật, ngồi nghiêm trang và ngay ngắn giữa chúng tôi, tôi cảm thấy nhiệt độ trong lều bỗng sụt xuống, một cơn gió lạnh lướt qua người tôi.
- Cô sợ à? Thấy lạnh phải không? – Giọng nói của áo đen số năm cực to, cực trầm.
- Một đêm như thế này, thật khó để không cảm thấy trống trải lạnh lẽo! – Tôi lườm gã một cái, sau đó quay sang quát tướng lên với áo đen số một ngồi bên cạnh – Trời lạnh thế này, anh quạt cái khỉ gì mà quạt!
Áo đen số một dừng tay quạt, cười hềnh hệch, nói:
- Tôi chỉ muốn tăng thêm một chút cảm giác chân thực thôi mà!
- Mau kể đi!
Áo đen số năm nhìn cục xương trắng nhờn trong tay, chầm chậm mở loa…
- Em yêu ơi, muộn rồi, ngủ đi thôi!
- Ừ ừ, hôn một cái đã!
- Ok, hôn em!
Phương Nhạc ngáp dài, gửi đi một đôi môi đỏ chót trong cửa sổ chát MSN. Màn hình lạnh lẽo đã che giấu cho sự ngán ngẩm của anh, mạng Internet ảo truyền đi thứ tình cảm giả tạo.
Nick name có tên Áo Xanh cuối cùng cũng đã hài lòng chuyển thành màu xám.
Cuối cùng đã offline rồi, đứa con gái nhiễu sự. Phương Nhạc rít mạnh một hơi thuốc, tàn thuốc xám nhạt rơi xuống bàn phím màu đen loang lổ vết dầu mỡ, thành một đám lem nhem.
Thực ra, cái bàn phím này đã từng sạch sẽ như mới. Khi La Ảnh còn ở bên anh, cứ cách một thời gian, cô lại vừa càu nhàu vừa cầm giẻ tỉ mỉ lau chùi cái bàn phím đã bị anh bôi bẩn, cùng với toàn bộ căn phòng.
La Ảnh… Ánh mắt Phương Nhạc lười nhác trượt xuống dãy danh sách bạn bè MSN dài ngoẵng, dừng lại ở một nick name vẫn sáng xanh.
Rất nhiều người thích dùng tên giả trên MSN, che giấu thân phận, che giấu cảm xúc, nhưng anh biết, La Ảnh chưa bao giờ có thoi quen này. Từ lúc anh mới quen cô trên MSN, nick của cô luôn là “La Ảnh”, không lúc nào thay đổi. Cô không phải là một cô gái phô trương, không thích dùng những áo váy điệu đà để tô điểm cho bản thân thêm gợi cảm, tất cả đều một phong cách đơn giản chân phương, bao gồm cả nick chat.
Đã sắp ba giờ sáng, Phương Nhạc liếc nhìn đồng hồ, cô gái này sao vẫn chưa đi ngủ nhỉ? Nhìn đám “hồng nhan tri kỷ” khác trong danh sách bạn bè của anh, phần lớn đều vin vào tín điều “ngủ không đủ giấc nhan sắc tàn phai” mà theo nhau offline hết cả, chỉ còn mình cô, một chấm xanh sáng bừng trong một vạt màu xám xịt lặng lẽ, giống như một mầm cây đầy sức sống.
Nếu La Ảnh là mấy “tri kỷ” đang trong thời kỳ tán tỉnh, Phương Nhạc sẽ rất hào hứng nhảy vào hỏi han, ân cần tung ra những câu kiểu như “Sao muộn thế mà còn chưa ngủ, ngủ muộn quá không tốt cho sức khỏe đâu!”
Thế nhưng, đối phương là La Ảnh, cô bạn gái mà anh đã có hai năm yêu đương, hiện đang sống ở một thành phố khác. Sau khi sự nhiệt tình ban đầu nhạt dần, cảm giác mới mẻ cũng giống như đốm tàn thuốc bị búng rơi, anh đã chẳng còn hơi sức đâu để ý tới những tiểu tiết này. Cô thích ngủ lúc nào thì ngủ, dù sao, đó cũng là sức khỏe của cô.
Dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt của Phương Nhạc vẫn dừng lại trên nick của La Ảnh. Một ý nghĩ lạ kỳ vụt hiện trong khoảng khắc, anh từ bỏ ý định tắt máy, lần đầu tiên gửi một tin nhắn cho La Ảnh: “Vẫn chưa ngủ?”
Trí nhớ của Phương Nhạc dở tệ, chỉ lờ mờ nhớ rằng, hình như đã rất lâu rồi không bao giờ chủ động nói một câu với La Ảnh. Cho tới bây giờ, sự tồn tại của La Ảnh chỉ giống như một bình hoa được bày nơi cố định, cho dù không nhòm nhó tới, cô ấy vẫn ở nguyên tại đó. Cho nên, dần dần anh đã yên tâm bỏ bẵng cô.
Ngay lập tức, La Ảnh đáp lại anh một cái mặt cười đang le lưỡi.
Lại là cái mặt cười này.
Kể từ một đêm nào đó một tháng về trước, Phương Nhạc tâm trạng đang chán chường tột độ, trước sự quan tâm hỏi han của La Ảnh, và nỗi băn khoăn không biết có phải cô đã làm sai điều gì khiến anh cảm thấy khó chịu hay không, anh đã đáp lại một câu lạnh lùng: “Tất cả mọi vấn đề đều là ở anh, em rất tốt, em không có lỗi gì cả, nhưng mong em đừng nói chuyện với anh nữa, đợi anh chủ động tìm em, được không?”
Sau khi tin nhắn gửi đi, La Ảnh đã im lặng rất lâu, khoảng một tiếng sau, cô gửi lại một tin nhắn, không có chữ nào, chỉ có một cái mặt cười đang le lưỡi, sau đó lập tức offline. Quen biết cô chừng ấy thời gian, Phương Nhạc nhớ rằng, đó là lần đầu tiên cô offline trước. Nick của cô đột ngột chuyển sang màu xám lại khiến anh cảm thấy có chút không quen.
Sau đó, cơn sóng gió nho nhỏ ấy không hề gây ra ảnh hưởng mang tính bước ngoặt nào đối với mối quan hệ của họ. Ngày hôm sau, nick name của La Ảnh vẫn sáng đúng giờ như thường lệ, cho tới tận khi anh offline. Đúng là cô đã nghe theo “thỉnh cầu” của Phương Nhạc, không còn chủ động tìm anh nói một câu nào nữa, chỉ mặc cho nick sáng rồi tắt, cứ thế lập đi lập lại.
Thế giới hình như đã yên tĩnh thật rồi. Phương Nhạc thở phào một hơi, tâm trạng buồn bực cũng giảm bớt, lại thản nhiên quay sang bông đùa tán tỉnh với đám “hồng nhan tri kỷ”. Thi thoảng nhớ tới La Ảnh, lại gửi một câu hỏi thăm hời hợt cho cô, cô chỉ trả lời bằng một biểu tượng mặt cười, không nói thêm lời nào.
Hôm nay, cô vẫn như vậy.
Phương Nhạc chán chường tắt cửa sổ chat, offline, tắt máy. Anh không hề bận tâm tới việc cô chỉ dùng mặt cười để trả lời mình. Kỳ thực, bây giờ cho dù cô nói gì, với anh cũng chỉ có nghĩa như một biểu tượng chẳng có gì quan trọng. Bắt đầu từ bao giờ, anh đã không còn cả ý muốn nói chuyện với cô? Phương Nhạc không trả lời nổi.
Nhìn chung, con người hẳn đều có thói xấu có mới nới cũ.
Phương Nhạc ngáp dài, nằm xuống giường. Trong giấc mộng chập chờn, đan xen những khuôn mặt con gái khác nhau, có khuôn mặt mỉm cười với anh, có khuôn mặt làm ra vẻ quyến rũ đong đưa, giống như những gì anh vẫn tưởng tượng về họ.
Nhưng, phía sau những hình bóng và khuôn mặt đang lay động ấy, mơ hồ có một đôi mắt, ánh nhìn trong veo tươi sáng chiếu xuyên qua, lọt vào trong đáy mắt mê loạn của Phương Nhạc, không một chút toan tính.
Chơi mãi trò đưa lạc đà cũng chán, cái gã Ngao Xí thô thiển lại chẳng hề có lý tưởng sống đã vùi đầu trong lều đấu game cũng đám người áo đen, còn tôi một mình tản bộ tới một chỗ cách căn lều không xa không gần, mong rằng có thể phát hiện ra thứ gì đó thú vị một chút.
Thế nhưng, về cơ bản là chẳng thu hoạch được gì, vẫn là những cảnh tượng nhàng nhàng như nhau, lại còn thi thoảng bắt gặp đám xương trăng hếu của đủ loài động vật, phần lớn đều vùi trong cát, bị thời gian lãng quên, vô cùng đơn độc.
Đêm nay, trong lều dùng nến để thắp sáng, không biết cái tay thần kinh nào nói rằng, ánh nến dễ tạo không khí hơn. Cho nên, khi gã áo đen số năm có thân hình cao lớn khác thường giơ ra cái đầu lâu của một loài động vật, ngồi nghiêm trang và ngay ngắn giữa chúng tôi, tôi cảm thấy nhiệt độ trong lều bỗng sụt xuống, một cơn gió lạnh lướt qua người tôi.
- Cô sợ à? Thấy lạnh phải không? – Giọng nói của áo đen số năm cực to, cực trầm.
- Một đêm như thế này, thật khó để không cảm thấy trống trải lạnh lẽo! – Tôi lườm gã một cái, sau đó quay sang quát tướng lên với áo đen số một ngồi bên cạnh – Trời lạnh thế này, anh quạt cái khỉ gì mà quạt!
Áo đen số một dừng tay quạt, cười hềnh hệch, nói:
- Tôi chỉ muốn tăng thêm một chút cảm giác chân thực thôi mà!
- Mau kể đi!
Áo đen số năm nhìn cục xương trắng nhờn trong tay, chầm chậm mở loa…
- Em yêu ơi, muộn rồi, ngủ đi thôi!
- Ừ ừ, hôn một cái đã!
- Ok, hôn em!
Phương Nhạc ngáp dài, gửi đi một đôi môi đỏ chót trong cửa sổ chát MSN. Màn hình lạnh lẽo đã che giấu cho sự ngán ngẩm của anh, mạng Internet ảo truyền đi thứ tình cảm giả tạo.
Nick name có tên Áo Xanh cuối cùng cũng đã hài lòng chuyển thành màu xám.
Cuối cùng đã offline rồi, đứa con gái nhiễu sự. Phương Nhạc rít mạnh một hơi thuốc, tàn thuốc xám nhạt rơi xuống bàn phím màu đen loang lổ vết dầu mỡ, thành một đám lem nhem.
Thực ra, cái bàn phím này đã từng sạch sẽ như mới. Khi La Ảnh còn ở bên anh, cứ cách một thời gian, cô lại vừa càu nhàu vừa cầm giẻ tỉ mỉ lau chùi cái bàn phím đã bị anh bôi bẩn, cùng với toàn bộ căn phòng.
La Ảnh… Ánh mắt Phương Nhạc lười nhác trượt xuống dãy danh sách bạn bè MSN dài ngoẵng, dừng lại ở một nick name vẫn sáng xanh.
Rất nhiều người thích dùng tên giả trên MSN, che giấu thân phận, che giấu cảm xúc, nhưng anh biết, La Ảnh chưa bao giờ có thoi quen này. Từ lúc anh mới quen cô trên MSN, nick của cô luôn là “La Ảnh”, không lúc nào thay đổi. Cô không phải là một cô gái phô trương, không thích dùng những áo váy điệu đà để tô điểm cho bản thân thêm gợi cảm, tất cả đều một phong cách đơn giản chân phương, bao gồm cả nick chat.
Đã sắp ba giờ sáng, Phương Nhạc liếc nhìn đồng hồ, cô gái này sao vẫn chưa đi ngủ nhỉ? Nhìn đám “hồng nhan tri kỷ” khác trong danh sách bạn bè của anh, phần lớn đều vin vào tín điều “ngủ không đủ giấc nhan sắc tàn phai” mà theo nhau offline hết cả, chỉ còn mình cô, một chấm xanh sáng bừng trong một vạt màu xám xịt lặng lẽ, giống như một mầm cây đầy sức sống.
Nếu La Ảnh là mấy “tri kỷ” đang trong thời kỳ tán tỉnh, Phương Nhạc sẽ rất hào hứng nhảy vào hỏi han, ân cần tung ra những câu kiểu như “Sao muộn thế mà còn chưa ngủ, ngủ muộn quá không tốt cho sức khỏe đâu!”
Thế nhưng, đối phương là La Ảnh, cô bạn gái mà anh đã có hai năm yêu đương, hiện đang sống ở một thành phố khác. Sau khi sự nhiệt tình ban đầu nhạt dần, cảm giác mới mẻ cũng giống như đốm tàn thuốc bị búng rơi, anh đã chẳng còn hơi sức đâu để ý tới những tiểu tiết này. Cô thích ngủ lúc nào thì ngủ, dù sao, đó cũng là sức khỏe của cô.
Dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt của Phương Nhạc vẫn dừng lại trên nick của La Ảnh. Một ý nghĩ lạ kỳ vụt hiện trong khoảng khắc, anh từ bỏ ý định tắt máy, lần đầu tiên gửi một tin nhắn cho La Ảnh: “Vẫn chưa ngủ?”
Trí nhớ của Phương Nhạc dở tệ, chỉ lờ mờ nhớ rằng, hình như đã rất lâu rồi không bao giờ chủ động nói một câu với La Ảnh. Cho tới bây giờ, sự tồn tại của La Ảnh chỉ giống như một bình hoa được bày nơi cố định, cho dù không nhòm nhó tới, cô ấy vẫn ở nguyên tại đó. Cho nên, dần dần anh đã yên tâm bỏ bẵng cô.
Ngay lập tức, La Ảnh đáp lại anh một cái mặt cười đang le lưỡi.
Lại là cái mặt cười này.
Kể từ một đêm nào đó một tháng về trước, Phương Nhạc tâm trạng đang chán chường tột độ, trước sự quan tâm hỏi han của La Ảnh, và nỗi băn khoăn không biết có phải cô đã làm sai điều gì khiến anh cảm thấy khó chịu hay không, anh đã đáp lại một câu lạnh lùng: “Tất cả mọi vấn đề đều là ở anh, em rất tốt, em không có lỗi gì cả, nhưng mong em đừng nói chuyện với anh nữa, đợi anh chủ động tìm em, được không?”
Sau khi tin nhắn gửi đi, La Ảnh đã im lặng rất lâu, khoảng một tiếng sau, cô gửi lại một tin nhắn, không có chữ nào, chỉ có một cái mặt cười đang le lưỡi, sau đó lập tức offline. Quen biết cô chừng ấy thời gian, Phương Nhạc nhớ rằng, đó là lần đầu tiên cô offline trước. Nick của cô đột ngột chuyển sang màu xám lại khiến anh cảm thấy có chút không quen.
Sau đó, cơn sóng gió nho nhỏ ấy không hề gây ra ảnh hưởng mang tính bước ngoặt nào đối với mối quan hệ của họ. Ngày hôm sau, nick name của La Ảnh vẫn sáng đúng giờ như thường lệ, cho tới tận khi anh offline. Đúng là cô đã nghe theo “thỉnh cầu” của Phương Nhạc, không còn chủ động tìm anh nói một câu nào nữa, chỉ mặc cho nick sáng rồi tắt, cứ thế lập đi lập lại.
Thế giới hình như đã yên tĩnh thật rồi. Phương Nhạc thở phào một hơi, tâm trạng buồn bực cũng giảm bớt, lại thản nhiên quay sang bông đùa tán tỉnh với đám “hồng nhan tri kỷ”. Thi thoảng nhớ tới La Ảnh, lại gửi một câu hỏi thăm hời hợt cho cô, cô chỉ trả lời bằng một biểu tượng mặt cười, không nói thêm lời nào.
Hôm nay, cô vẫn như vậy.
Phương Nhạc chán chường tắt cửa sổ chat, offline, tắt máy. Anh không hề bận tâm tới việc cô chỉ dùng mặt cười để trả lời mình. Kỳ thực, bây giờ cho dù cô nói gì, với anh cũng chỉ có nghĩa như một biểu tượng chẳng có gì quan trọng. Bắt đầu từ bao giờ, anh đã không còn cả ý muốn nói chuyện với cô? Phương Nhạc không trả lời nổi.
Nhìn chung, con người hẳn đều có thói xấu có mới nới cũ.
Phương Nhạc ngáp dài, nằm xuống giường. Trong giấc mộng chập chờn, đan xen những khuôn mặt con gái khác nhau, có khuôn mặt mỉm cười với anh, có khuôn mặt làm ra vẻ quyến rũ đong đưa, giống như những gì anh vẫn tưởng tượng về họ.
Nhưng, phía sau những hình bóng và khuôn mặt đang lay động ấy, mơ hồ có một đôi mắt, ánh nhìn trong veo tươi sáng chiếu xuyên qua, lọt vào trong đáy mắt mê loạn của Phương Nhạc, không một chút toan tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook