Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải
-
Chương 9
Chờ hắn ăn xong, Trầm Thương Hải tự nghĩ đã ở thạch thất không ít thời gian, liền hướng nam nhân nói: "Ta cần phải về. Ngày mai trở lại nhìn ngươi."
Description: trans
"Nhanh như vậy đã đi?" Nam nhân có chút thất vọng nhưng cũng không giữ lại, nhặt lên cái ô, lưu luyến không rời mở động khẩu.
Bên ngoài mưa gió không ngừng.
Nam nhân đẩy Trầm Thương Hải ra thạch thất, ngắm nhìn y sườn mặt như tranh, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa." Hắn cúi đầu bất an mà thắt hai tay, "Ta không muốn ngươi bởi vì ta mà chuốc họa sát thân. Ta… ta chỉ là một người quái dị..." Đầu hắn cúi càng thấp, giọng nói cũng càng ngày càng nhẹ, cuối cùng không thể nghe thấy gì.
Tất cả thương tiếc cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, Trầm Thương Hải đưa tay vén lọn tóc dài bên má nam nhân, chống lại hắn nhãn thần nghi hoặc nao núng, mỉm cười: "Ngươi tuyệt không xấu."
Nam nhân giật mình khẽ nhếch miệng, một chút thần tình bi thương xẹt nhanh qua đáy mắt: "Ngươi là đang thương hại ta."
Trầm Thương Hải lắc đầu, hòa nhã nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu như ngay cả chính ngươi cũng ghét bỏ bản thân xấu xí, người khác tự nhiên cũng sẽ khinh thị ngươi. Giống như ta, trong mắt người khác ta chỉ là một người què tàn phế, nhưng Trầm Thương Hải ta tuyệt không tự nhận là phế nhân, có thể sống thực sự vui vẻ như thường."
Nam nhân mắt lộ vẻ mê man, vuốt mặt mình buồn bã nói: "Thế nhưng ta thực sự rất xấu..."
Trầm Thương Hải đem ô vải giao cho nam nhân, giơ hai tay hứng lấy hai giọt bọt nước, "Vậy ngươi xem hai giọt nước mưa này, giọt nào đẹp hơn?" Hắn biết nam nhân không trả lời được vấn đề này liền cười buông tay, bọt nước thuận theo đầu ngón tay chảy xuống, cùng vô số nước mưa lẫn lộn một chỗ, ngấm vào bùn đất.
"Mỹ thì làm sao? Xấu lại làm sao? Còn không phải là đều như nhau gì đó sao, như nhau cùng thuộc về một chỗ?"
"Đều là như nhau? ..." Nam nhân thì thào lặp lại, trong mắt lại từ từ nhiều hơn mấy phần thần thái, đối Trầm Thương Hải nhìn một hồi bỗng nhiên nói vài câu rất nhỏ.
"Ngươi nói cái gì?" Trầm Thương Hải không có nghe rõ ràng.
Nam nhân khuôn mặt phút chốc nổi lên một tầng đỏ ửng, bàn tay nắm ô gân xanh ẩn hiện, cuối cùng run rẩy nói: "Ta nói… ta nói... muốn hôn ngươi một chút, có thể… có thể sao?"
Một câu lắp bắp này phảng phất như đã hao hết dũng khí của hắn, thấy Trầm Thương Hải mặt lộ vẻ kinh ngạc, nam nhân trên mặt huyết sắc phút chốc tiêu thất, tái nhợt đến dọa người: "Ngươi dù nói hay như thế nào, vẫn là giống người khác chê ta xấu."
"Không có." Trầm Thương Hải kinh ngạc, sau khi trấn tĩnh nhìn ra được nam nhân trong mắt không hề có tà niệm, chỉ là đơn thuần muốn hôn y, liền gật đầu.
Thấy Trầm Thương Hải cho phép, nam nhân trái lại ngây dại, một lát sau mới ý thức được Trầm Thương Hải cũng không phải đang đùa hắn. Hắn kích động toàn thân run rẩy, khom lưng, nín thở liễm tức, trên má Trầm Thương Hải đặt nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước liền ly khai.
Hắn đứng thẳng dậy, mặt mũi đỏ bừng, con ngươi màu nâu so với bất luận lúc nào cũng đều sáng sủa động nhân, chậm rãi đưa ô giao trả lại cho Trầm Thương Hải, nhẹ giọng nói: "Ngày mai ta chờ ngươi."
Chỉ năm chữ trái lại thể hiện chờ mong cùng tình ý nhưng làm Trầm Thương Hải tâm rung động như mặt hồ gợn sóng, trong ngực lặng lẽ dâng lên tư vị nói không nên lời, y buồn bã vô cớ, thấy nam nhân còn đang khẩn trương chờ y trả lời, không khỏi nở nụ cười.
Một lần hai lượt người tâm lỗi thác kiên, y cho rằng số mệnh đã định bản thân sẽ phải sống cô độc quãng đời còn lại, không nghĩ tới còn có người cần y, coi trọng y như vậy...
"Chờ ta." Hắn nhìn nam nhân đột nhiên nét mặt toả sáng, trong nháy mắt liền nghĩ nam nhân này kỳ thực thực sự tuyệt không xấu.
"Trầm công tử, ngươi ngày hôm nay tản bộ thế nào muộn như vậy mới về?"
Trầm Thương Hải vừa trở lại tiểu lâu, Lăng Sa liền tiến lên nói oán giận.
"Ngày mưa đường trơn, hành động không được mau như bình thường." Y áy náy cười cười, đem ô vải giao cho Lăng Sa, này mới phát hiện trong phòng còn có một khách không mời mà đến, con mắt màu xám nhạt lạnh lùng nhìn y, chính là người đối với y không thân thiện-Hạc Vương gia.
Từ trên y phục Trầm Thương Hải bị nước bùn làm dơ thu hồi tầm mắt, Hạc Vương gia mặt lộ vẻ chê cười: "Ngươi những ngày qua thực sự là thoải mái, so với ta Vương gia này còn nhàn nhã đi chơi."
Trầm Thương Hải đối nam tử này cũng không có hảo cảm, thản nhiên nói: "Thương Hải ở chỗ này vốn là một người rảnh rỗi, so ra kém Vương gia quốc sự bận rộn." Thoáng nhìn Lăng Sa không ngừng len lén hướng y nháy mắt, y không muốn Hạc Vương gia giận chó đánh mèo Lăng Sa liền cả câu nói kế tiếp đều nuốt trở lại.
Hạc Vương gia đã nổi giận, mắt nâu âm u mị khởi, cuối cùng nhịn xuống không phát tác tại chỗ, đứng dậy cười lạnh nói: "Ngươi cũng chỉ là miệng lưỡi lợi hại đi! Hoàng huynh đã hồi cung, chờ hết việc chính sự tự nhiên sẽ tới thu thập ngươi."
Chờ bóng lưng hắn đi xa, Lăng Sa sắc mặt mới khôi phục vẻ hồng nhuận, nói: "Trầm công tử, Hạc Vương gia là bào đệ của hoàng thượng, đắc tội hắn đối với ngươi không tốt."
"Cho dù ta không đắc tội hắn chỉ sợ chung quy cũng khó thoát khỏi cái chết." Trầm Thương Hải bình tĩnh mỉm cười, thấy Lăng Sa đột nhiên chấn động, y khẽ hỏi: "Lăng Sa cô nương, ta nói không sai ba?"
Bị Trầm Thương Hải ánh mắt trong suốt như hải dương nhìn, Lăng Sa cảm giác chính mình không thể che giấu, không thể tránh được gật đầu nói: "Không dối gạt Trầm công tử, trước ngươi trong tiểu lâu này rất nhiều khách nhân đã ở qua, trong đó có đủ quan lớn Vĩnh Xương cùng tử nữ quý tộc đều là được hoàng thượng mang về tới, từng người sau khi bị hoàng thượng mang về tẩm cung cũng không còn xuất hiện nữa.
"Mọi người nghi ngờ nhưng không dám nói, ngầm hiểu trong truyện này những người mất tích kia đã bị giết."
"Vì sao muốn giết bọn họ?" Trầm Thương Hải không giải thích được. Vĩnh Xương vương này thích vơ vét đồ vật đẹp, làm sao lại muốn lấy tính mệnh người khác?
"Nô tỳ cũng không biết." Lăng Sa ý thức được mình đã nói tới chuyện không nên nói, sắc mặt lo sợ mà thu thanh.
Trầm Thương Hải suy nghĩ một chút, hỏi: "Người trong nham phong thạch thất đã xảy ra chuyện gì?" Dung mạo nam nhân đó khẳng định không lọt vào mắt xanh của Vĩnh Xương vương, sẽ không phải là con mồi mà Vĩnh Xương vương vơ vét.
Lại nghe Lăng Sa ngạc nhiên nói: "Nham phong còn có người? Nô tỳ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, chỉ biết là trong cung nhiều năm qua vẫn nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiếp cận nơi đó, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không thể tới gần. Trầm công tử ngươi thế nào lại không nghe nô tỳ khuyến cáo xông vào?"
Nguyên lai cả Lăng Sa cũng không biết, Trầm Thương Hải cảm giác thất vọng. Lăng Sa vốn còn muốn oán giận vài câu, nghĩ đến Trầm Thương Hải rồi cũng trở thành một người chết nên cũng không tái chỉ trích, cáo lui đi thu xếp cơm nước.
Trận mưa này kéo dài cả đêm, thẳng đến hừng đông ngày thứ hai, vân tĩnh mặt trời mọc.
Trầm Thương Hải bao chút điểm tâm, đang chuẩn bị đi ra ngoài liền bị Lăng Sa ngăn cản: "Trầm công tử, ngươi lại muốn đến nham phong? Thứ nô tỳ đắc tội, thỉnh Trầm công tử dừng chân. Việc này nếu như bị người khác biết, nô tỳ chịu trách nhiệm không nổi."
"Ta đã biết, chỉ là ngày hôm qua ta đã cùng người ước hẹn gặp mặt, không thể thất tín." Thấy Lăng Sa còn bất vi sở động, Trầm Thương Hải ôn nhu nói: "Lăng Sa cô nương, ta dù sao ngày mai cũng bị mang đi, xin hãy nhượng ta đi gặp người nọ một lần, thành toàn cho ta tâm nguyện cuối cùng."
Lăng Sa cắn môi, đối Trầm Thương Hải nhìn hồi lâu, nghiêng người tránh đường, nói: "Chỉ lần này thôi."
Trầm Thương Hải tạ ơn Lăng Sa, chuyển động luân y đẩy ra tiểu lâu.
Nam nhân ngày hôm nay đã thay y phục sạch sẽ, chén trà duy nhất trên bàn cũng được lau đến sáng bóng, rót nước nâng đến trước mặt Trầm Thương Hải. Nhìn y chậm rãi uống nước, nam nhân vui mừng mang theo sợ hãi: "có nóng không? Hay là thiếu nhiệt? Có muốn hay không ta thay nước khác?"
Trong ký ức chưa từng được người cẩn cẩn dực dực quý trọng như vậy. Trầm Thương Hải bất tri bất giác tự hỏi, hốc mắt hơi ẩm ướt. Y lắc đầu, lấy ra điểm tâm đưa cho nam nhân, khẽ cười nói: "Những thứ này cùng với ngày hôm qua hương vị bất đồng, ngươi nếm thử xem."
"Ngày mai mang mấy thứ là đủ rồi, ta ăn không hết nhiều như vậy." Nam nhân ăn điểm tâm vẻ mặt đều là vui sướng.
Trầm Thương Hải nhưng chỉ cười không nói, yên lặng chờ nam nhân ăn xong một khối ma dong tô bính cuối cùng mới nói: "Ngày mai ta không thể trở lại nhìn ngươi."
Nam nhân sắc mặt vui mừng nhất thời đều bị khiếp sợ che lấp, run giọng hỏi: "Vì sao? Ngươi… ngươi hối hận sao? Ta biết ngươi chê ta xấu —— "
Trầm Thương Hải giơ tay cầm hai tay nam nhân đang run run, nhìn vào đôi mắt hắn, dùng ngữ điệu tối ôn hòa giúp hắn trấn định xuống: "Ta nếu như ghét bỏ ngươi, ngày hôm nay cũng sẽ không tới nơi này nhìn ngươi.
"Ta nói cho ngươi biết, ta kỳ thực là bị Vĩnh Xương vương trảo trở về. Ta không biết chính mình còn có thể sống được bao lâu, lại càng không muốn trước khi chết liên lụy đến ngươi, sở dĩ ngày hôm nay chính là một lần gặp mặt cuối cùng."
Y chậm rãi thả hai tay nam nhân, từ chỗ sâu trong lồng ngực khẽ thở ra khẩu trường khí. Nguyên bản cũng không muốn đem những chuyện tình không vui này nói cho nam nhân, lại càng vô pháp đối mặt với nam nhân ánh mắt thất lạc thậm chí tuyệt vọng.
Nam nhân kinh ngạc nhìn Trầm Thương Hải, bỗng dưng ôm lấy đầu, thanh âm khàn khàn gần như khóc: "Ngươi đối ta tốt như vậy hắn nhất định sẽ hận ngươi, sẽ dằn vặt ngươi đến chết."
Trầm Thương Hải đến tận lúc này càng cảm thấy nam nhân cùng Vĩnh Xương vương trong lúc đó có nhiều khúc mắc sâu đậm sâu xa, nhưng nhớ tới nam nhân ngày đó phản ứng kịch liệt, y buông tha không truy vấn nữa, mỉm cười, vỗ vỗ vào mạch môn nam nhân: "Đừng nghĩ nhiều, thời gian còn sớm, để ta giúp ngươi xem mạch."
Thấy nam nhân phát bệnh đã hai lần, chứng bệnh tựa hồ còn chưa tới nỗi bất trị, mặc kệ có tác dụng hay không y đều muốn thử một lần.
"Không nên!" Nam nhân kêu to, bỏ qua tay Trầm Thương Hải, trên mặt đã có lệ ngân: "Bệnh của ta vĩnh viễn không có khả năng chữa khỏi. Cho dù có chữa khỏi nhưng ngươi đi mất rồi, ta cùng với lúc trước vẫn là cô độc một người, vậy còn có ý nghĩa gì?"
Trầm Thương Hải trong lòng trăm vị cùng xuất hiện, cái gì khuyên giải an ủi đều nói không nên lời, nghĩ đến bản thân số phận lang bạc kỳ hồ, ngực không khỏi ẩn ẩn đau, buồn bã nói: "Ta đi, chính ngươi hãy bảo trọng."
Nam nhân còn đang tê hảm khóc ròng, Trầm Thương Hải thúc luân y ra thạch thất, một lòng đi phía trước thủy chung không quay đầu lại.
Giờ khắc này y cũng đột nhiên thật sâu cảm nhận được Phục Nghệ cuối cùng so với y tâm tình bất đồng, cũng không phải là vô tình, chỉ là không cho được thứ y muốn.
"Công tử nhanh như vậy đã trở lại?" Lăng Sa đang cùng mấy thị nữ thu thập phòng, thấy Trầm Thương Hải so với bất luận ngày nào đều trở về sớm hơn có chút vô cùng kinh ngạc. Tỉ mỉ nhìn y, phát giác Trầm Thương Hải hai mắt ửng đỏ, hiển nhiên là tâm tình bi thương, nàng thức thời ngậm miệng mang theo thị nữ lên lầu, để lại nơi thanh tĩnh cho Trầm Thương Hải.
Đợi đến giờ thắp đèn, nàng cùng thị nữ đi xuống lầu hầu hạ Trầm Thương Hải dùng cơm liền thấy Trầm Thương Hải nhắm mắt dựa vào lưng ghế, không ngờ đã đi vào giấc ngủ. Nàng thử nhẹ hô Trầm công tử, thấy vẫn không có động tĩnh, liền hướng hai người đằng sau lắc lắc tay ý bảo các nàng đừng kinh động Trầm Thương Hải nghỉ ngơi.
Trầm công tử ôn nhã điềm tĩnh này chẳng bao lâu nữa sẽ không còn trên nhân thế, rốt cuộc cũng vô pháp được ngủ một giấc an ổn như bây giờ.
Trầm Thương Hải ngủ một giấc thực sự dài, chỉ là ngồi trên luân y, giấc ngủ cũng không an ổn, người trong mộng thay đổi liên tục. Từ nhỏ tới giờ, song thân, đệ đệ, phu tử... Rất nhiều gương mặt luân phiên xuất hiện, trong đó còn có Phục Nghệ đang dùng cặp lam mâu thâm thúy kia nhìn y.
Y kìm lòng không đậu vươn tay xoa đường viền khắc sâu khuôn mặt Phục Nghệ, ngón tay vừa chạm tới da thịt lại biến thành nam nhân nọ lệ ngân đầy mặt.
Đầu ngón tay thậm chí cảm giác được ẩm ướt...
Giấc mơ này cũng quá mức chân thực. Trầm Thương Hải thoáng cái giật mình tỉnh giấc, theo ánh đèn cung đình ám hồng đập vào mắt y đó là khuôn mặt nam nhân.
Y cùng luân y đều bị vây quanh trong vòng tay nam nhân, thủy ngân vô sắc hãy còn lưu lại trên khóe mắt hắn
Trầm Thương Hải giật mình không nhỏ, thoáng nhìn đại môn đóng chặt, bên cạnh hai cánh cửa sổ mở ra có thể thấy được bóng đêm đen kịt ngoài tiểu lâu. Hơn phân nửa là thị nữ đã quên cài chốt cửa sổ, vừa vặn để nam nhân leo cửa mà vào. Chỉ bất quá là nam nhân cư nhiên tìm tới nơi này, thực sự ngoài dự liệu của y.
Y sợ kinh động tới thị nữ nghỉ ngơi trên lầu, không rảnh hỏi kỹ, cực lực đè thấp tiếng nói ghé vào bên tai nam nhân, nói: "Quá nguy hiểm, mau trở về."
Nam nhân song chưởng thu càng chặt hơn, lắc lắc đầu, nước mắt thấm ướt gò má Trầm Thương Hải, nức nở nói: "Ta không muốn ngươi chết, chúng ta cùng nhau chạy đi." Hắn thanh âm rất thấp nhưng không chút do dự, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, khom lưng ôm Trầm Thương Hải rời khỏi luân y.
Cái bộ dạng này sao có thể thoát ra được hoàng cung đề phòng sâm nghiêm! Trầm Thương Hải vừa định ngăn nam nhân cử động liều lĩnh lại, thanh âm Lăng Sa cùng tiếng bước chân từ trên lầu nhẹ nhàng đi xuống.
"Trầm công tử, là ngươi đang nói chuyện sao? Có đúng hay không có việc cần phân phó nô tỳ?"
Trầm Thương Hải cười khổ, đừng nói thị vệ trong cung, chỉ bằng mấy thị nữ thông minh trong tiểu lâu này càng làm y chắc chắn. Y không chút hoang mang lớn tiếng nói: "Ta có chút đói, đang muốn tìm đồ ăn lại đem Lăng Sa cô nương đánh thức rồi." Một bên hướng ngoài cửa sổ chỉ chỉ.
Nam nhân vẻ mặt không cam lòng nhưng biết bản thân không có khả năng thuận lợi mang Trầm Thương Hải đi, đành phải đem người quay về luân y, xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, động tác cực kỳ linh mẫn.
Lăng Sa đi xuống lầu, bưng điểm tâm tới cho Trầm Thương Hải lót dạ, cười nói: "Công tử buổi sáng sớm mới ăn chút điểm tâm? Hiện tại đương nhiên hội đói bụng. Nô tỳ liền đi đun chút chè xanh cấp Trầm công tử."
Đang lúc xoay người liền thấy hai phiến cửa sổ mở rộng không khỏi ngẩn ra.
Trầm Thương Hải bất động thanh sắc: "Ta vừa tỉnh lại có điểm buồn bực nên mở cửa sổ hít khí trời, đợi lát nữa trước khi ngủ liền đóng lại."
Lăng Sa tin là thật, đi đến chuẩn bị nước ngâm trà, hầu hạ Trầm Thương Hải ăn xong, rửa mặt sẵn sàng, đang định đỡ Trầm Thương Hải lên giường nghỉ ngơi, Trầm Thương Hải thoái thác vùa mới ăn này nọ không thích hợp lập tức đi ngủ, kêu Lăng Sa tự mình nghỉ ngơi.
Lăng sa ngẫm lại cũng đúng liền lên lầu ngủ.
Trầm Thương Hải chuyển qua trước thư án, lấy giấy mực vội vã viết vài trang, thúc luân y đi tới phía trước cửa sổ.
Nam nhân quả nhiên như y sở liệu không có đi xa, chính là đang ngồi xổm trên bụi cỏ ngoài cửa, ánh sao rơi trên mặt hắn chiếu lên đôi đồng tử cũng dị thường trong sáng.
"Đây là? ..." Hắn tiếp nhận trang giấy Trầm Thương Hải đưa cho, mặt trên bức tranh là các loại đồ án cung nỏ.
"Chiếu theo những thứ này làm. Không có thiết khí thì dùng trúc mộc thay thế, có vũ khí mới có cơ hội chạy đi."
Đã đến sống chết trước mắt, Trầm Thương Hải không muốn ngồi chờ chết, nam nhân đến càng làm cho y mơ hồ thấy được một chút hi vọng, chỉ mong nam nhân có khả năng kịp làm ra vài món ám khí đơn giản này.
Nam nhân cầm chặt lấy bản vẽ, nhỏ giọng nói: "Ta nhất định sẽ quay về cứu ngươi." Hắn si ngốc nhìn Trầm Thương Hải, đột nhiên cúi người, trên môi Trầm Thương Hải thật nhanh đặt xuống một nụ hôn, đỏ mặt, chạy vào màn đêm.
Trầm Thương Hải vuốt đôi môi còn lưu lại nhiệt độ của đối phương, sửng sốt. Nghĩ đến nam nhân trước khi đi nhãn thần thỏa mãn, mặt liền đỏ lên, trong lòng y như nhũn ra...
Đó là loại cảm giác vui mừng cùng chua xót khổ sở đau đớn.
Trong khoảnh khắc này y nghĩ cho dù không vì mình, vì nam nhân y cũng muốn nghĩ cách thoát khỏi hoàng cung.
Người kia khuôn mặt tuy khó coi nhưng tâm linh so với ai đều đơn thuần hơn, không nên trốn trong thạch thất vĩnh viễn sống dưới bóng ma của Vĩnh Xương vương.
Thời gian hai ngày này đối với Trầm Thương Hải mà nói như thoáng qua rồi biến mất.
Nam nhân vẫn không trở lại.
Trầm Thương Hải ngồi trước cửa sổ, quay lưng về bóng đêm bên ngoài xuất thần. Mặt ngoài vẫn là vân đạm phong khinh trầm tĩnh nhưng trong đáy lòng lại lo lắng. Nam nhân có thể hay không thành công chế ra mấy loại ám khí này, y lo lắng nhất chính là bệnh tình nam nhân lần thứ hai phát tác.
Mặc dù y đến nay đối với tính danh lai lịch nam nhân hoàn toàn không biết gì cả nhưng vô hình trung đã coi nam nhân như người cực thân cận. Thậm chí còn muốn tới thạch thất tìm người, nhưng nghĩ đến bản thân từng đáp ứng Lăng Sa sẽ không tới nham phong nữa, huống hồ mấu chốt là ở đây, bất luận cạm bẫy, sơ sẩy gì đều có khả năng khiến cho kế hoạch trốn đi của hai người bại lộ, đành cưỡng chế xung động lại.
Việc duy nhất có thể làm là chỉ có chờ đợi.
Y không tiếng động than nhẹ, cảm giác có chút khát nước liền dời đến bên cạnh bàn châm trà. Định uống một ngụm, nghe được bụi cỏ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lay động, cả kinh mừng rỡ.
Tới đây! Trầm Thương Hải buông chén trà, chuyển động luân y xoay người, trong chớp mắt thấy rõ người ngoài cửa sổ là ai, y cả người giống như đột nhiên bị đông lại.
Mặt nạ hoàng kim băng lãnh tinh xảo trong đêm khuya như trước chói mắt, mà từ trong đôi mắt mặt nạ bắn ra ánh mắt sắc bén mười phần làm Trầm Thương Hải ảo giác y phục mình dường như bị đường nhìn sắc bén như lưỡi dao của đối phương phá thành mảnh nhỏ.
"Không ngờ là bản vương sao?" Thanh âm sau mặt nạ trong trẻo uy nghiêm, mang theo mấy phần sát khí mà Trầm Thương Hải vô pháp quên được.
Y kiếp này đã định trước làm oan hồn nơi Tây Vực sao? ... Nhìn Vĩnh Xương vương bàn tay ẩn trong tay áo thong thả vung lên, Trầm Thương Hải chua chat nhắm chặt mi mắt.
Một cỗ kình phong đánh lên trán y, thần trí ngưng chuyển mơ hồ không rõ, trước khi ý thức triệt để rơi vào hắc ám, Trầm Thương Hải nhớ tới chính là nam nhân dung nhan vừa xấu hổ vừa vui sướng vô hạn phóng đại trong đầu, cuối cùng hóa thành trống rỗng...
Nhân trung bộ vị một trận đau nhức, Trầm Thương Hải đông tỉnh, cật lực mở mắt, ánh sáng trước mặt cường liệt đâm vào hai mắt cay cay, một lúc lâu sau mới chậm rãi thích ứng.
Y lúc này đang nằm trên một khối ngọc bích lạnh như băng. Tẩm thất hương thơm, lăng la màn gấm, hai cây san hô cao dưới ánh đèn cung đình chiếu hạ cảnh vật lấp lánh loang loáng, vô số bảo vật vô giá hoà lẫn... Địa phương bố trí xa hoa như vậy không ai có thể hơn tẩm cung của Vĩnh Xương vương.
Trầm Thương Hải ngồi dậy lắc lắc cái cổ có chút đau nhức nhìn quét qua xung quanh, bỗng nhiên giữa căn phòng trang trí đẹp đẽ thấy bóng lưng nhìn có điểm quen mắt, liếc mắt còn tưởng là nam nhân nọ nhưng lập tức tỉnh lại, nam nhân tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại giờ này khắc này, hơn phân nửa là y hoa mắt đi. Y dùng sức lắc đầu, vựng huyễn đã rút đi, thấy rõ bóng người nọ chính là Vĩnh Xương vương.
Nghe thấy động tĩnh, Vĩnh Xương vương quay đầu lại đi về phía Trầm Thương Hải. Hắn trong chính tẩm cung của mình vẫn như trước mang mặt nạ hoàng kim biểu tình hờ hững, từ trên cao nhìn xuống đối Trầm Thương Hải quan sát một lát, cúi thân, thân thủ nắm lấy cằm Trầm Thương Hải.
Bàn tay hắn đặc biệt trắng, hiện ra châu quang nhàn nhạt. Trầm Thương Hải ngưng thần nhìn kỹ mới phát hiện là hắn đeo một tầng bao tay bạc mỏng như cánh ve.
Tay nam nhân theo hai gò má y thong thả vuốt ve, Trầm Thương Hải xoay mình lông tơ dựng thẳng, cả kinh nói: "Nguyên lai là ngươi!" Người thần bí lúc đầu trên gò núi bịt hai mắt y, xoa khuôn mặt y dĩ nhiên lại là Vĩnh Xương vương.
"Ngươi rốt cục nghĩ tới." Vĩnh Xương vương đình chỉ vuốt ve, sau một khắc lại đột nhiên xé vạt áo Trầm Thương Hải.
Trầm Thương Hải tái trấn định cũng không khỏi biến sắc, nhưng mà Vĩnh Xương vương chỉ là trên người y lược đảo nhìn qua xong lập tức dời đi, thì thào lẩm bẩm: "Thế nào lại có dấu vết? Lần này có lẽ không hoàn mỹ rồi."
Có ý tứ gì? Trầm Thương Hải đáy lòng sợ hãi, khuôn mặt mát lạnh, lại rơi vào bàn tay Vĩnh Xương vương.
"Vẫn là làn da nơi này tỉ mỉ." Vĩnh Xương vương chậm rãi mơn trớn mặt Trầm Thương Hải, động tác mềm nhẹ như là xoa người hắn tối âu yếm, nói ra lại làm cho Trầm Thương Hải mao cốt tủng nhiên (1). "Khuôn mặt này như thế nào có thể lột da ra hoàn chỉnh xuống tới? Hay là dứt khoát cắt toàn bộ đầu?"
(1) mao cốt tủng nhiên = rợn cả tóc gáy
Hắn ngưng mắt nhìn Trầm Thương Hải sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy, cười nhẹ: "Da của ngươi thật trắng, niêm phong cất vào kho đạm tử sắc hổ phách là đẹp nhất, bất quá..."
Trầm Thương Hải tay chân phát cương, ngay cả ánh mắt cũng cứng đờ.
Vĩnh Xương vương dường như rất hưởng thụ biểu tình đối phương kinh sợ, cười nói: "Sợ sao? Ngươi không biết bản vương từ trước đến nay thích nhất sưu tập đồ vật mỹ lệ gì đó sao?" Hắn từ đầu giường lấy ra một hòm nhỏ khảm châu ngọc, mở ra, khí trắng đạm sương lập tức nhẹ nhàng bay.
Trong hộp là miếng băng mỏng cùng loại vật thể bán trong suốt, mặt trên thình lình bày ra một đôi con ngươi nhân loại như bạch ngọc khảm trong hai khỏa mặc sắc minh châu.
"Đây là món đồ tốt nhất bản vương gần đây thu hoạch được, thấy sao? Có đúng hay không rất đẹp?"
Hộp đưa đến trước mặt Trầm Thương Hải, y chăm chú mân trứ môi, cuối cùng không chống lại được cảm giác buồn nôn phiên giang đảo hải, nôn ra một trận.
Nam nhân này căn bản là người điên.
Y dùng lực thở phì phò, Vĩnh Xương vương nhưng lại giống như không muốn buông tha y, từ trong tay áo lấy ra vài tờ giấy ném đến bên chân Trầm Thương Hải.
Trầm Thương Hải liếc mắt liền nhận ra đó là bản vẽ ám khí của y, hô hấp chợt ngừng. Bản vẽ nếu đã vào tay Vĩnh Xương vương, vậy nam nhân kia đâu? ...
"Bất quá bản vương thật ra lại không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại gặp được hắn, còn đem hắn mê đắc xoay quanh." Vĩnh Xương vương cười lạnh một tiếng, thùy mâu nhìn bản vẽ, nói: "Hắn cũng thực là ngây thơ, tự thân khó bảo toàn còn vọng tưởng cứu ngươi ra cung. Hắn cũng không ngẫm lại, vô luận hắn làm cái gì đều không thể gạt được bản vương, dựa vào cái gì mà cứu ngươi?"
"Ngươi đem hắn xử trí thế nào rồi?" Trầm Thương Hải rốt cục trong khiếp sợ tìm về lý trí, tái hối hận tự trách cũng không đủ để miêu tả tâm tình của y lúc này. Không muốn nhất chính là để nam nhân nọ cuốn vào thị phi, kết quả vẫn là liên lụy đến người đơn thuần thương cảm kia.
Vĩnh Xương vương chỉ là lạnh lùng, dưới lớp mặt nạ nhìn y một cái: "Chuyện của hắn không cần ngươi hỏi đến. Trầm Thương Hải ngươi có thể mê hoặc hắn nhưng không lừa được bản vương. Người ngươi thích là Phục Nghệ. Để thoát thân mới cố ý thân cận hắn, dụ hắn vì ngươi bán mạng. Hanh, bản vương tuyệt không để ngươi loại tiểu nhân giả nhân giả nghĩa lại tiếp cận lừa dối hắn."
Nghe khẩu khí Vĩnh Xương vương thì nam nhân nọ tựa hồ còn sống, Trầm Thương Hải tiếng lòng căng thẳng khẽ buông lỏng, cũng càng ngày càng không rõ Vĩnh Xương vương cùng nam nhân kia có quan hệ gì. Vĩnh Xương vương trong lúc đó ngôn từ đối với nam nhân cực kỳ giữ gìn, vậy vì sao lại nhốt nam nhân vào thạch thất, hơn nữa nam nhân cũng xác thực đối Vĩnh Xương vương sợ hãi cực kỳ.
Y còn muốn truy vấn, Vĩnh Xương vương nhưng lại nở nụ cười: "Quá vài ngày nữa tử tinh hổ phách có thể luyện được rồi. Bất quá ngươi có thể yên tâm, trước khi Phục Nghệ tới, bản vương tạm thời sẽ không lột da ngươi."
Trầm Thương Hải hôm nay đã minh bạch, người đứng sau màn bày mưu đặt kế sai Thiếu Nhai bắt Phục Nghệ đích thị là Vĩnh Xương vương không thể nghi ngờ, nói: "Phục vương đã cùng Kính Bình công chúa liên yên, ngươi còn muốn giết hắn chẳng phải là hại muội muội ngươi thủ tiết sao?"
"Ai nói người Kính Bình phải gả là Phục Nghệ?" Vĩnh Xương vương cười to: "Kính Bình này nha đầu ngốc, hai năm trước trong săn bắn thắng Thỉ Nha, dĩ nhiên đối với một thủ hạ bại tướng nhớ mãi không quên, ầm ĩ nói ngoài hắn ra sẽ không lấy chồng. Dù sao Vĩnh Xương vương thất ta thiếu nàng cũng không ít đi một người công chúa, nàng muốn gả, bản vương sẽ toại nguyện nàng, thuận lợi cấp Phục Nghệ một cái nhân tình."
Trầm Thương Hải thay Vĩnh Xương vương nói nốt vế sau: "Cũng làm cho dân chúng Bắn Nguyệt quốc cho rằng Vĩnh Xương xác thực thành tâm cùng Bắn Nguyệt quốc hữu hảo. Ngày sau mặc dù Phục vương xảy ra chuyện gì, thần dân Bắn Nguyệt quốc cũng sẽ không hoài nghi là Vĩnh Xương quốc ở sau lưng phá rối."
Y ngữ khí rất bình tĩnh nhưng nội tâm lại dâng lên trận trận đau đớn. Nguyên lai người Kính Bình công chúa muốn cưới cũng không phải là Phục Nghệ, Phục Nghệ ngày đó nhưng lại tùy ý để y hiểu lầm chỉ trích, không thèm biện giải, rõ rang là quyết tâm muốn làm y chết tâm.
Y im lặng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén ẩn sau mặt nạ, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói: "Vân Phi ý đồ giết Phục vương bằng thuốc độc cũng là do ngươi sai sử đúng hay không?"
Vĩnh Xương vương vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Ngươi nói chỉ đúng phân nửa, bản vương chỉ muốn giam giữ hắn, Vân Phi cùng Thiếu Nhai hai người nhưng tự cho mình thông minh, nghĩ muốn trí hắn vào chỗ chết. May là không tổn thương đến con mắt hắn, bằng không bản vương tuyệt không tha hai tên xuẩn tài này."
Con mắt?! Trầm Thương Hải theo bản năng nhìn về phía con ngươi trong hộp, mãnh liệt đánh cái rùng mình, da đầu tê dại.
Vĩnh Xương vương nở nụ cười: "Ngươi sắc mặt thế nào lại khó coi như vậy? Ngươi đoán ra bản vương muốn cái gì sao? Phục Nghệ cặp mắt kia, cùng mẫu thân hắn đã qua đời cũng là một vị bà con xa của bản vương lớn lên tương tự.
"Bản vương khi còn bé chính là thích nhất hai mắt cô cô, đáng tiếc nàng gả vào Bắn Nguyệt quốc, sinh hạ Phục Nghệ sau không bao lâu liền bệnh chết. Bản vương vẫn luôn lấy làm tiếc, cũng may Phục Nghệ cũng có lam nhãn đồng dạng xinh đẹp, ha hả..."
Hắn đột nhiên phất tay áo lật úp cái hộp nhỏ, con ngươi lúc trước còn được hắn khen là đồ tốt nhất đổ nhào xuống mặt đất, nhẹ nhàng giẫm lên một cước: "Bản vương lập tức có thể lấy được thứ tốt nhất, không cần cái này."
Từ đầu đến đuôi rõ là người điên! Trừ lần đó ra, Trầm Thương Hải cũng không nghĩ ra từ nào khác để hình dung nam nhân tâm trí thất thường trước mắt này. Trong lòng như rơi vào vực sâu không đáy, toàn thân đều rơi vào tình trạng tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Vĩnh Xương vương nhất định sẽ dụ Phục Nghệ đến đây, mà y lại vô lực ngăn cản phát sinh sắp tới.
Hết chương 9.
Description: trans
"Nhanh như vậy đã đi?" Nam nhân có chút thất vọng nhưng cũng không giữ lại, nhặt lên cái ô, lưu luyến không rời mở động khẩu.
Bên ngoài mưa gió không ngừng.
Nam nhân đẩy Trầm Thương Hải ra thạch thất, ngắm nhìn y sườn mặt như tranh, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa." Hắn cúi đầu bất an mà thắt hai tay, "Ta không muốn ngươi bởi vì ta mà chuốc họa sát thân. Ta… ta chỉ là một người quái dị..." Đầu hắn cúi càng thấp, giọng nói cũng càng ngày càng nhẹ, cuối cùng không thể nghe thấy gì.
Tất cả thương tiếc cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, Trầm Thương Hải đưa tay vén lọn tóc dài bên má nam nhân, chống lại hắn nhãn thần nghi hoặc nao núng, mỉm cười: "Ngươi tuyệt không xấu."
Nam nhân giật mình khẽ nhếch miệng, một chút thần tình bi thương xẹt nhanh qua đáy mắt: "Ngươi là đang thương hại ta."
Trầm Thương Hải lắc đầu, hòa nhã nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu như ngay cả chính ngươi cũng ghét bỏ bản thân xấu xí, người khác tự nhiên cũng sẽ khinh thị ngươi. Giống như ta, trong mắt người khác ta chỉ là một người què tàn phế, nhưng Trầm Thương Hải ta tuyệt không tự nhận là phế nhân, có thể sống thực sự vui vẻ như thường."
Nam nhân mắt lộ vẻ mê man, vuốt mặt mình buồn bã nói: "Thế nhưng ta thực sự rất xấu..."
Trầm Thương Hải đem ô vải giao cho nam nhân, giơ hai tay hứng lấy hai giọt bọt nước, "Vậy ngươi xem hai giọt nước mưa này, giọt nào đẹp hơn?" Hắn biết nam nhân không trả lời được vấn đề này liền cười buông tay, bọt nước thuận theo đầu ngón tay chảy xuống, cùng vô số nước mưa lẫn lộn một chỗ, ngấm vào bùn đất.
"Mỹ thì làm sao? Xấu lại làm sao? Còn không phải là đều như nhau gì đó sao, như nhau cùng thuộc về một chỗ?"
"Đều là như nhau? ..." Nam nhân thì thào lặp lại, trong mắt lại từ từ nhiều hơn mấy phần thần thái, đối Trầm Thương Hải nhìn một hồi bỗng nhiên nói vài câu rất nhỏ.
"Ngươi nói cái gì?" Trầm Thương Hải không có nghe rõ ràng.
Nam nhân khuôn mặt phút chốc nổi lên một tầng đỏ ửng, bàn tay nắm ô gân xanh ẩn hiện, cuối cùng run rẩy nói: "Ta nói… ta nói... muốn hôn ngươi một chút, có thể… có thể sao?"
Một câu lắp bắp này phảng phất như đã hao hết dũng khí của hắn, thấy Trầm Thương Hải mặt lộ vẻ kinh ngạc, nam nhân trên mặt huyết sắc phút chốc tiêu thất, tái nhợt đến dọa người: "Ngươi dù nói hay như thế nào, vẫn là giống người khác chê ta xấu."
"Không có." Trầm Thương Hải kinh ngạc, sau khi trấn tĩnh nhìn ra được nam nhân trong mắt không hề có tà niệm, chỉ là đơn thuần muốn hôn y, liền gật đầu.
Thấy Trầm Thương Hải cho phép, nam nhân trái lại ngây dại, một lát sau mới ý thức được Trầm Thương Hải cũng không phải đang đùa hắn. Hắn kích động toàn thân run rẩy, khom lưng, nín thở liễm tức, trên má Trầm Thương Hải đặt nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước liền ly khai.
Hắn đứng thẳng dậy, mặt mũi đỏ bừng, con ngươi màu nâu so với bất luận lúc nào cũng đều sáng sủa động nhân, chậm rãi đưa ô giao trả lại cho Trầm Thương Hải, nhẹ giọng nói: "Ngày mai ta chờ ngươi."
Chỉ năm chữ trái lại thể hiện chờ mong cùng tình ý nhưng làm Trầm Thương Hải tâm rung động như mặt hồ gợn sóng, trong ngực lặng lẽ dâng lên tư vị nói không nên lời, y buồn bã vô cớ, thấy nam nhân còn đang khẩn trương chờ y trả lời, không khỏi nở nụ cười.
Một lần hai lượt người tâm lỗi thác kiên, y cho rằng số mệnh đã định bản thân sẽ phải sống cô độc quãng đời còn lại, không nghĩ tới còn có người cần y, coi trọng y như vậy...
"Chờ ta." Hắn nhìn nam nhân đột nhiên nét mặt toả sáng, trong nháy mắt liền nghĩ nam nhân này kỳ thực thực sự tuyệt không xấu.
"Trầm công tử, ngươi ngày hôm nay tản bộ thế nào muộn như vậy mới về?"
Trầm Thương Hải vừa trở lại tiểu lâu, Lăng Sa liền tiến lên nói oán giận.
"Ngày mưa đường trơn, hành động không được mau như bình thường." Y áy náy cười cười, đem ô vải giao cho Lăng Sa, này mới phát hiện trong phòng còn có một khách không mời mà đến, con mắt màu xám nhạt lạnh lùng nhìn y, chính là người đối với y không thân thiện-Hạc Vương gia.
Từ trên y phục Trầm Thương Hải bị nước bùn làm dơ thu hồi tầm mắt, Hạc Vương gia mặt lộ vẻ chê cười: "Ngươi những ngày qua thực sự là thoải mái, so với ta Vương gia này còn nhàn nhã đi chơi."
Trầm Thương Hải đối nam tử này cũng không có hảo cảm, thản nhiên nói: "Thương Hải ở chỗ này vốn là một người rảnh rỗi, so ra kém Vương gia quốc sự bận rộn." Thoáng nhìn Lăng Sa không ngừng len lén hướng y nháy mắt, y không muốn Hạc Vương gia giận chó đánh mèo Lăng Sa liền cả câu nói kế tiếp đều nuốt trở lại.
Hạc Vương gia đã nổi giận, mắt nâu âm u mị khởi, cuối cùng nhịn xuống không phát tác tại chỗ, đứng dậy cười lạnh nói: "Ngươi cũng chỉ là miệng lưỡi lợi hại đi! Hoàng huynh đã hồi cung, chờ hết việc chính sự tự nhiên sẽ tới thu thập ngươi."
Chờ bóng lưng hắn đi xa, Lăng Sa sắc mặt mới khôi phục vẻ hồng nhuận, nói: "Trầm công tử, Hạc Vương gia là bào đệ của hoàng thượng, đắc tội hắn đối với ngươi không tốt."
"Cho dù ta không đắc tội hắn chỉ sợ chung quy cũng khó thoát khỏi cái chết." Trầm Thương Hải bình tĩnh mỉm cười, thấy Lăng Sa đột nhiên chấn động, y khẽ hỏi: "Lăng Sa cô nương, ta nói không sai ba?"
Bị Trầm Thương Hải ánh mắt trong suốt như hải dương nhìn, Lăng Sa cảm giác chính mình không thể che giấu, không thể tránh được gật đầu nói: "Không dối gạt Trầm công tử, trước ngươi trong tiểu lâu này rất nhiều khách nhân đã ở qua, trong đó có đủ quan lớn Vĩnh Xương cùng tử nữ quý tộc đều là được hoàng thượng mang về tới, từng người sau khi bị hoàng thượng mang về tẩm cung cũng không còn xuất hiện nữa.
"Mọi người nghi ngờ nhưng không dám nói, ngầm hiểu trong truyện này những người mất tích kia đã bị giết."
"Vì sao muốn giết bọn họ?" Trầm Thương Hải không giải thích được. Vĩnh Xương vương này thích vơ vét đồ vật đẹp, làm sao lại muốn lấy tính mệnh người khác?
"Nô tỳ cũng không biết." Lăng Sa ý thức được mình đã nói tới chuyện không nên nói, sắc mặt lo sợ mà thu thanh.
Trầm Thương Hải suy nghĩ một chút, hỏi: "Người trong nham phong thạch thất đã xảy ra chuyện gì?" Dung mạo nam nhân đó khẳng định không lọt vào mắt xanh của Vĩnh Xương vương, sẽ không phải là con mồi mà Vĩnh Xương vương vơ vét.
Lại nghe Lăng Sa ngạc nhiên nói: "Nham phong còn có người? Nô tỳ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, chỉ biết là trong cung nhiều năm qua vẫn nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiếp cận nơi đó, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không thể tới gần. Trầm công tử ngươi thế nào lại không nghe nô tỳ khuyến cáo xông vào?"
Nguyên lai cả Lăng Sa cũng không biết, Trầm Thương Hải cảm giác thất vọng. Lăng Sa vốn còn muốn oán giận vài câu, nghĩ đến Trầm Thương Hải rồi cũng trở thành một người chết nên cũng không tái chỉ trích, cáo lui đi thu xếp cơm nước.
Trận mưa này kéo dài cả đêm, thẳng đến hừng đông ngày thứ hai, vân tĩnh mặt trời mọc.
Trầm Thương Hải bao chút điểm tâm, đang chuẩn bị đi ra ngoài liền bị Lăng Sa ngăn cản: "Trầm công tử, ngươi lại muốn đến nham phong? Thứ nô tỳ đắc tội, thỉnh Trầm công tử dừng chân. Việc này nếu như bị người khác biết, nô tỳ chịu trách nhiệm không nổi."
"Ta đã biết, chỉ là ngày hôm qua ta đã cùng người ước hẹn gặp mặt, không thể thất tín." Thấy Lăng Sa còn bất vi sở động, Trầm Thương Hải ôn nhu nói: "Lăng Sa cô nương, ta dù sao ngày mai cũng bị mang đi, xin hãy nhượng ta đi gặp người nọ một lần, thành toàn cho ta tâm nguyện cuối cùng."
Lăng Sa cắn môi, đối Trầm Thương Hải nhìn hồi lâu, nghiêng người tránh đường, nói: "Chỉ lần này thôi."
Trầm Thương Hải tạ ơn Lăng Sa, chuyển động luân y đẩy ra tiểu lâu.
Nam nhân ngày hôm nay đã thay y phục sạch sẽ, chén trà duy nhất trên bàn cũng được lau đến sáng bóng, rót nước nâng đến trước mặt Trầm Thương Hải. Nhìn y chậm rãi uống nước, nam nhân vui mừng mang theo sợ hãi: "có nóng không? Hay là thiếu nhiệt? Có muốn hay không ta thay nước khác?"
Trong ký ức chưa từng được người cẩn cẩn dực dực quý trọng như vậy. Trầm Thương Hải bất tri bất giác tự hỏi, hốc mắt hơi ẩm ướt. Y lắc đầu, lấy ra điểm tâm đưa cho nam nhân, khẽ cười nói: "Những thứ này cùng với ngày hôm qua hương vị bất đồng, ngươi nếm thử xem."
"Ngày mai mang mấy thứ là đủ rồi, ta ăn không hết nhiều như vậy." Nam nhân ăn điểm tâm vẻ mặt đều là vui sướng.
Trầm Thương Hải nhưng chỉ cười không nói, yên lặng chờ nam nhân ăn xong một khối ma dong tô bính cuối cùng mới nói: "Ngày mai ta không thể trở lại nhìn ngươi."
Nam nhân sắc mặt vui mừng nhất thời đều bị khiếp sợ che lấp, run giọng hỏi: "Vì sao? Ngươi… ngươi hối hận sao? Ta biết ngươi chê ta xấu —— "
Trầm Thương Hải giơ tay cầm hai tay nam nhân đang run run, nhìn vào đôi mắt hắn, dùng ngữ điệu tối ôn hòa giúp hắn trấn định xuống: "Ta nếu như ghét bỏ ngươi, ngày hôm nay cũng sẽ không tới nơi này nhìn ngươi.
"Ta nói cho ngươi biết, ta kỳ thực là bị Vĩnh Xương vương trảo trở về. Ta không biết chính mình còn có thể sống được bao lâu, lại càng không muốn trước khi chết liên lụy đến ngươi, sở dĩ ngày hôm nay chính là một lần gặp mặt cuối cùng."
Y chậm rãi thả hai tay nam nhân, từ chỗ sâu trong lồng ngực khẽ thở ra khẩu trường khí. Nguyên bản cũng không muốn đem những chuyện tình không vui này nói cho nam nhân, lại càng vô pháp đối mặt với nam nhân ánh mắt thất lạc thậm chí tuyệt vọng.
Nam nhân kinh ngạc nhìn Trầm Thương Hải, bỗng dưng ôm lấy đầu, thanh âm khàn khàn gần như khóc: "Ngươi đối ta tốt như vậy hắn nhất định sẽ hận ngươi, sẽ dằn vặt ngươi đến chết."
Trầm Thương Hải đến tận lúc này càng cảm thấy nam nhân cùng Vĩnh Xương vương trong lúc đó có nhiều khúc mắc sâu đậm sâu xa, nhưng nhớ tới nam nhân ngày đó phản ứng kịch liệt, y buông tha không truy vấn nữa, mỉm cười, vỗ vỗ vào mạch môn nam nhân: "Đừng nghĩ nhiều, thời gian còn sớm, để ta giúp ngươi xem mạch."
Thấy nam nhân phát bệnh đã hai lần, chứng bệnh tựa hồ còn chưa tới nỗi bất trị, mặc kệ có tác dụng hay không y đều muốn thử một lần.
"Không nên!" Nam nhân kêu to, bỏ qua tay Trầm Thương Hải, trên mặt đã có lệ ngân: "Bệnh của ta vĩnh viễn không có khả năng chữa khỏi. Cho dù có chữa khỏi nhưng ngươi đi mất rồi, ta cùng với lúc trước vẫn là cô độc một người, vậy còn có ý nghĩa gì?"
Trầm Thương Hải trong lòng trăm vị cùng xuất hiện, cái gì khuyên giải an ủi đều nói không nên lời, nghĩ đến bản thân số phận lang bạc kỳ hồ, ngực không khỏi ẩn ẩn đau, buồn bã nói: "Ta đi, chính ngươi hãy bảo trọng."
Nam nhân còn đang tê hảm khóc ròng, Trầm Thương Hải thúc luân y ra thạch thất, một lòng đi phía trước thủy chung không quay đầu lại.
Giờ khắc này y cũng đột nhiên thật sâu cảm nhận được Phục Nghệ cuối cùng so với y tâm tình bất đồng, cũng không phải là vô tình, chỉ là không cho được thứ y muốn.
"Công tử nhanh như vậy đã trở lại?" Lăng Sa đang cùng mấy thị nữ thu thập phòng, thấy Trầm Thương Hải so với bất luận ngày nào đều trở về sớm hơn có chút vô cùng kinh ngạc. Tỉ mỉ nhìn y, phát giác Trầm Thương Hải hai mắt ửng đỏ, hiển nhiên là tâm tình bi thương, nàng thức thời ngậm miệng mang theo thị nữ lên lầu, để lại nơi thanh tĩnh cho Trầm Thương Hải.
Đợi đến giờ thắp đèn, nàng cùng thị nữ đi xuống lầu hầu hạ Trầm Thương Hải dùng cơm liền thấy Trầm Thương Hải nhắm mắt dựa vào lưng ghế, không ngờ đã đi vào giấc ngủ. Nàng thử nhẹ hô Trầm công tử, thấy vẫn không có động tĩnh, liền hướng hai người đằng sau lắc lắc tay ý bảo các nàng đừng kinh động Trầm Thương Hải nghỉ ngơi.
Trầm công tử ôn nhã điềm tĩnh này chẳng bao lâu nữa sẽ không còn trên nhân thế, rốt cuộc cũng vô pháp được ngủ một giấc an ổn như bây giờ.
Trầm Thương Hải ngủ một giấc thực sự dài, chỉ là ngồi trên luân y, giấc ngủ cũng không an ổn, người trong mộng thay đổi liên tục. Từ nhỏ tới giờ, song thân, đệ đệ, phu tử... Rất nhiều gương mặt luân phiên xuất hiện, trong đó còn có Phục Nghệ đang dùng cặp lam mâu thâm thúy kia nhìn y.
Y kìm lòng không đậu vươn tay xoa đường viền khắc sâu khuôn mặt Phục Nghệ, ngón tay vừa chạm tới da thịt lại biến thành nam nhân nọ lệ ngân đầy mặt.
Đầu ngón tay thậm chí cảm giác được ẩm ướt...
Giấc mơ này cũng quá mức chân thực. Trầm Thương Hải thoáng cái giật mình tỉnh giấc, theo ánh đèn cung đình ám hồng đập vào mắt y đó là khuôn mặt nam nhân.
Y cùng luân y đều bị vây quanh trong vòng tay nam nhân, thủy ngân vô sắc hãy còn lưu lại trên khóe mắt hắn
Trầm Thương Hải giật mình không nhỏ, thoáng nhìn đại môn đóng chặt, bên cạnh hai cánh cửa sổ mở ra có thể thấy được bóng đêm đen kịt ngoài tiểu lâu. Hơn phân nửa là thị nữ đã quên cài chốt cửa sổ, vừa vặn để nam nhân leo cửa mà vào. Chỉ bất quá là nam nhân cư nhiên tìm tới nơi này, thực sự ngoài dự liệu của y.
Y sợ kinh động tới thị nữ nghỉ ngơi trên lầu, không rảnh hỏi kỹ, cực lực đè thấp tiếng nói ghé vào bên tai nam nhân, nói: "Quá nguy hiểm, mau trở về."
Nam nhân song chưởng thu càng chặt hơn, lắc lắc đầu, nước mắt thấm ướt gò má Trầm Thương Hải, nức nở nói: "Ta không muốn ngươi chết, chúng ta cùng nhau chạy đi." Hắn thanh âm rất thấp nhưng không chút do dự, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, khom lưng ôm Trầm Thương Hải rời khỏi luân y.
Cái bộ dạng này sao có thể thoát ra được hoàng cung đề phòng sâm nghiêm! Trầm Thương Hải vừa định ngăn nam nhân cử động liều lĩnh lại, thanh âm Lăng Sa cùng tiếng bước chân từ trên lầu nhẹ nhàng đi xuống.
"Trầm công tử, là ngươi đang nói chuyện sao? Có đúng hay không có việc cần phân phó nô tỳ?"
Trầm Thương Hải cười khổ, đừng nói thị vệ trong cung, chỉ bằng mấy thị nữ thông minh trong tiểu lâu này càng làm y chắc chắn. Y không chút hoang mang lớn tiếng nói: "Ta có chút đói, đang muốn tìm đồ ăn lại đem Lăng Sa cô nương đánh thức rồi." Một bên hướng ngoài cửa sổ chỉ chỉ.
Nam nhân vẻ mặt không cam lòng nhưng biết bản thân không có khả năng thuận lợi mang Trầm Thương Hải đi, đành phải đem người quay về luân y, xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, động tác cực kỳ linh mẫn.
Lăng Sa đi xuống lầu, bưng điểm tâm tới cho Trầm Thương Hải lót dạ, cười nói: "Công tử buổi sáng sớm mới ăn chút điểm tâm? Hiện tại đương nhiên hội đói bụng. Nô tỳ liền đi đun chút chè xanh cấp Trầm công tử."
Đang lúc xoay người liền thấy hai phiến cửa sổ mở rộng không khỏi ngẩn ra.
Trầm Thương Hải bất động thanh sắc: "Ta vừa tỉnh lại có điểm buồn bực nên mở cửa sổ hít khí trời, đợi lát nữa trước khi ngủ liền đóng lại."
Lăng Sa tin là thật, đi đến chuẩn bị nước ngâm trà, hầu hạ Trầm Thương Hải ăn xong, rửa mặt sẵn sàng, đang định đỡ Trầm Thương Hải lên giường nghỉ ngơi, Trầm Thương Hải thoái thác vùa mới ăn này nọ không thích hợp lập tức đi ngủ, kêu Lăng Sa tự mình nghỉ ngơi.
Lăng sa ngẫm lại cũng đúng liền lên lầu ngủ.
Trầm Thương Hải chuyển qua trước thư án, lấy giấy mực vội vã viết vài trang, thúc luân y đi tới phía trước cửa sổ.
Nam nhân quả nhiên như y sở liệu không có đi xa, chính là đang ngồi xổm trên bụi cỏ ngoài cửa, ánh sao rơi trên mặt hắn chiếu lên đôi đồng tử cũng dị thường trong sáng.
"Đây là? ..." Hắn tiếp nhận trang giấy Trầm Thương Hải đưa cho, mặt trên bức tranh là các loại đồ án cung nỏ.
"Chiếu theo những thứ này làm. Không có thiết khí thì dùng trúc mộc thay thế, có vũ khí mới có cơ hội chạy đi."
Đã đến sống chết trước mắt, Trầm Thương Hải không muốn ngồi chờ chết, nam nhân đến càng làm cho y mơ hồ thấy được một chút hi vọng, chỉ mong nam nhân có khả năng kịp làm ra vài món ám khí đơn giản này.
Nam nhân cầm chặt lấy bản vẽ, nhỏ giọng nói: "Ta nhất định sẽ quay về cứu ngươi." Hắn si ngốc nhìn Trầm Thương Hải, đột nhiên cúi người, trên môi Trầm Thương Hải thật nhanh đặt xuống một nụ hôn, đỏ mặt, chạy vào màn đêm.
Trầm Thương Hải vuốt đôi môi còn lưu lại nhiệt độ của đối phương, sửng sốt. Nghĩ đến nam nhân trước khi đi nhãn thần thỏa mãn, mặt liền đỏ lên, trong lòng y như nhũn ra...
Đó là loại cảm giác vui mừng cùng chua xót khổ sở đau đớn.
Trong khoảnh khắc này y nghĩ cho dù không vì mình, vì nam nhân y cũng muốn nghĩ cách thoát khỏi hoàng cung.
Người kia khuôn mặt tuy khó coi nhưng tâm linh so với ai đều đơn thuần hơn, không nên trốn trong thạch thất vĩnh viễn sống dưới bóng ma của Vĩnh Xương vương.
Thời gian hai ngày này đối với Trầm Thương Hải mà nói như thoáng qua rồi biến mất.
Nam nhân vẫn không trở lại.
Trầm Thương Hải ngồi trước cửa sổ, quay lưng về bóng đêm bên ngoài xuất thần. Mặt ngoài vẫn là vân đạm phong khinh trầm tĩnh nhưng trong đáy lòng lại lo lắng. Nam nhân có thể hay không thành công chế ra mấy loại ám khí này, y lo lắng nhất chính là bệnh tình nam nhân lần thứ hai phát tác.
Mặc dù y đến nay đối với tính danh lai lịch nam nhân hoàn toàn không biết gì cả nhưng vô hình trung đã coi nam nhân như người cực thân cận. Thậm chí còn muốn tới thạch thất tìm người, nhưng nghĩ đến bản thân từng đáp ứng Lăng Sa sẽ không tới nham phong nữa, huống hồ mấu chốt là ở đây, bất luận cạm bẫy, sơ sẩy gì đều có khả năng khiến cho kế hoạch trốn đi của hai người bại lộ, đành cưỡng chế xung động lại.
Việc duy nhất có thể làm là chỉ có chờ đợi.
Y không tiếng động than nhẹ, cảm giác có chút khát nước liền dời đến bên cạnh bàn châm trà. Định uống một ngụm, nghe được bụi cỏ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lay động, cả kinh mừng rỡ.
Tới đây! Trầm Thương Hải buông chén trà, chuyển động luân y xoay người, trong chớp mắt thấy rõ người ngoài cửa sổ là ai, y cả người giống như đột nhiên bị đông lại.
Mặt nạ hoàng kim băng lãnh tinh xảo trong đêm khuya như trước chói mắt, mà từ trong đôi mắt mặt nạ bắn ra ánh mắt sắc bén mười phần làm Trầm Thương Hải ảo giác y phục mình dường như bị đường nhìn sắc bén như lưỡi dao của đối phương phá thành mảnh nhỏ.
"Không ngờ là bản vương sao?" Thanh âm sau mặt nạ trong trẻo uy nghiêm, mang theo mấy phần sát khí mà Trầm Thương Hải vô pháp quên được.
Y kiếp này đã định trước làm oan hồn nơi Tây Vực sao? ... Nhìn Vĩnh Xương vương bàn tay ẩn trong tay áo thong thả vung lên, Trầm Thương Hải chua chat nhắm chặt mi mắt.
Một cỗ kình phong đánh lên trán y, thần trí ngưng chuyển mơ hồ không rõ, trước khi ý thức triệt để rơi vào hắc ám, Trầm Thương Hải nhớ tới chính là nam nhân dung nhan vừa xấu hổ vừa vui sướng vô hạn phóng đại trong đầu, cuối cùng hóa thành trống rỗng...
Nhân trung bộ vị một trận đau nhức, Trầm Thương Hải đông tỉnh, cật lực mở mắt, ánh sáng trước mặt cường liệt đâm vào hai mắt cay cay, một lúc lâu sau mới chậm rãi thích ứng.
Y lúc này đang nằm trên một khối ngọc bích lạnh như băng. Tẩm thất hương thơm, lăng la màn gấm, hai cây san hô cao dưới ánh đèn cung đình chiếu hạ cảnh vật lấp lánh loang loáng, vô số bảo vật vô giá hoà lẫn... Địa phương bố trí xa hoa như vậy không ai có thể hơn tẩm cung của Vĩnh Xương vương.
Trầm Thương Hải ngồi dậy lắc lắc cái cổ có chút đau nhức nhìn quét qua xung quanh, bỗng nhiên giữa căn phòng trang trí đẹp đẽ thấy bóng lưng nhìn có điểm quen mắt, liếc mắt còn tưởng là nam nhân nọ nhưng lập tức tỉnh lại, nam nhân tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại giờ này khắc này, hơn phân nửa là y hoa mắt đi. Y dùng sức lắc đầu, vựng huyễn đã rút đi, thấy rõ bóng người nọ chính là Vĩnh Xương vương.
Nghe thấy động tĩnh, Vĩnh Xương vương quay đầu lại đi về phía Trầm Thương Hải. Hắn trong chính tẩm cung của mình vẫn như trước mang mặt nạ hoàng kim biểu tình hờ hững, từ trên cao nhìn xuống đối Trầm Thương Hải quan sát một lát, cúi thân, thân thủ nắm lấy cằm Trầm Thương Hải.
Bàn tay hắn đặc biệt trắng, hiện ra châu quang nhàn nhạt. Trầm Thương Hải ngưng thần nhìn kỹ mới phát hiện là hắn đeo một tầng bao tay bạc mỏng như cánh ve.
Tay nam nhân theo hai gò má y thong thả vuốt ve, Trầm Thương Hải xoay mình lông tơ dựng thẳng, cả kinh nói: "Nguyên lai là ngươi!" Người thần bí lúc đầu trên gò núi bịt hai mắt y, xoa khuôn mặt y dĩ nhiên lại là Vĩnh Xương vương.
"Ngươi rốt cục nghĩ tới." Vĩnh Xương vương đình chỉ vuốt ve, sau một khắc lại đột nhiên xé vạt áo Trầm Thương Hải.
Trầm Thương Hải tái trấn định cũng không khỏi biến sắc, nhưng mà Vĩnh Xương vương chỉ là trên người y lược đảo nhìn qua xong lập tức dời đi, thì thào lẩm bẩm: "Thế nào lại có dấu vết? Lần này có lẽ không hoàn mỹ rồi."
Có ý tứ gì? Trầm Thương Hải đáy lòng sợ hãi, khuôn mặt mát lạnh, lại rơi vào bàn tay Vĩnh Xương vương.
"Vẫn là làn da nơi này tỉ mỉ." Vĩnh Xương vương chậm rãi mơn trớn mặt Trầm Thương Hải, động tác mềm nhẹ như là xoa người hắn tối âu yếm, nói ra lại làm cho Trầm Thương Hải mao cốt tủng nhiên (1). "Khuôn mặt này như thế nào có thể lột da ra hoàn chỉnh xuống tới? Hay là dứt khoát cắt toàn bộ đầu?"
(1) mao cốt tủng nhiên = rợn cả tóc gáy
Hắn ngưng mắt nhìn Trầm Thương Hải sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy, cười nhẹ: "Da của ngươi thật trắng, niêm phong cất vào kho đạm tử sắc hổ phách là đẹp nhất, bất quá..."
Trầm Thương Hải tay chân phát cương, ngay cả ánh mắt cũng cứng đờ.
Vĩnh Xương vương dường như rất hưởng thụ biểu tình đối phương kinh sợ, cười nói: "Sợ sao? Ngươi không biết bản vương từ trước đến nay thích nhất sưu tập đồ vật mỹ lệ gì đó sao?" Hắn từ đầu giường lấy ra một hòm nhỏ khảm châu ngọc, mở ra, khí trắng đạm sương lập tức nhẹ nhàng bay.
Trong hộp là miếng băng mỏng cùng loại vật thể bán trong suốt, mặt trên thình lình bày ra một đôi con ngươi nhân loại như bạch ngọc khảm trong hai khỏa mặc sắc minh châu.
"Đây là món đồ tốt nhất bản vương gần đây thu hoạch được, thấy sao? Có đúng hay không rất đẹp?"
Hộp đưa đến trước mặt Trầm Thương Hải, y chăm chú mân trứ môi, cuối cùng không chống lại được cảm giác buồn nôn phiên giang đảo hải, nôn ra một trận.
Nam nhân này căn bản là người điên.
Y dùng lực thở phì phò, Vĩnh Xương vương nhưng lại giống như không muốn buông tha y, từ trong tay áo lấy ra vài tờ giấy ném đến bên chân Trầm Thương Hải.
Trầm Thương Hải liếc mắt liền nhận ra đó là bản vẽ ám khí của y, hô hấp chợt ngừng. Bản vẽ nếu đã vào tay Vĩnh Xương vương, vậy nam nhân kia đâu? ...
"Bất quá bản vương thật ra lại không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại gặp được hắn, còn đem hắn mê đắc xoay quanh." Vĩnh Xương vương cười lạnh một tiếng, thùy mâu nhìn bản vẽ, nói: "Hắn cũng thực là ngây thơ, tự thân khó bảo toàn còn vọng tưởng cứu ngươi ra cung. Hắn cũng không ngẫm lại, vô luận hắn làm cái gì đều không thể gạt được bản vương, dựa vào cái gì mà cứu ngươi?"
"Ngươi đem hắn xử trí thế nào rồi?" Trầm Thương Hải rốt cục trong khiếp sợ tìm về lý trí, tái hối hận tự trách cũng không đủ để miêu tả tâm tình của y lúc này. Không muốn nhất chính là để nam nhân nọ cuốn vào thị phi, kết quả vẫn là liên lụy đến người đơn thuần thương cảm kia.
Vĩnh Xương vương chỉ là lạnh lùng, dưới lớp mặt nạ nhìn y một cái: "Chuyện của hắn không cần ngươi hỏi đến. Trầm Thương Hải ngươi có thể mê hoặc hắn nhưng không lừa được bản vương. Người ngươi thích là Phục Nghệ. Để thoát thân mới cố ý thân cận hắn, dụ hắn vì ngươi bán mạng. Hanh, bản vương tuyệt không để ngươi loại tiểu nhân giả nhân giả nghĩa lại tiếp cận lừa dối hắn."
Nghe khẩu khí Vĩnh Xương vương thì nam nhân nọ tựa hồ còn sống, Trầm Thương Hải tiếng lòng căng thẳng khẽ buông lỏng, cũng càng ngày càng không rõ Vĩnh Xương vương cùng nam nhân kia có quan hệ gì. Vĩnh Xương vương trong lúc đó ngôn từ đối với nam nhân cực kỳ giữ gìn, vậy vì sao lại nhốt nam nhân vào thạch thất, hơn nữa nam nhân cũng xác thực đối Vĩnh Xương vương sợ hãi cực kỳ.
Y còn muốn truy vấn, Vĩnh Xương vương nhưng lại nở nụ cười: "Quá vài ngày nữa tử tinh hổ phách có thể luyện được rồi. Bất quá ngươi có thể yên tâm, trước khi Phục Nghệ tới, bản vương tạm thời sẽ không lột da ngươi."
Trầm Thương Hải hôm nay đã minh bạch, người đứng sau màn bày mưu đặt kế sai Thiếu Nhai bắt Phục Nghệ đích thị là Vĩnh Xương vương không thể nghi ngờ, nói: "Phục vương đã cùng Kính Bình công chúa liên yên, ngươi còn muốn giết hắn chẳng phải là hại muội muội ngươi thủ tiết sao?"
"Ai nói người Kính Bình phải gả là Phục Nghệ?" Vĩnh Xương vương cười to: "Kính Bình này nha đầu ngốc, hai năm trước trong săn bắn thắng Thỉ Nha, dĩ nhiên đối với một thủ hạ bại tướng nhớ mãi không quên, ầm ĩ nói ngoài hắn ra sẽ không lấy chồng. Dù sao Vĩnh Xương vương thất ta thiếu nàng cũng không ít đi một người công chúa, nàng muốn gả, bản vương sẽ toại nguyện nàng, thuận lợi cấp Phục Nghệ một cái nhân tình."
Trầm Thương Hải thay Vĩnh Xương vương nói nốt vế sau: "Cũng làm cho dân chúng Bắn Nguyệt quốc cho rằng Vĩnh Xương xác thực thành tâm cùng Bắn Nguyệt quốc hữu hảo. Ngày sau mặc dù Phục vương xảy ra chuyện gì, thần dân Bắn Nguyệt quốc cũng sẽ không hoài nghi là Vĩnh Xương quốc ở sau lưng phá rối."
Y ngữ khí rất bình tĩnh nhưng nội tâm lại dâng lên trận trận đau đớn. Nguyên lai người Kính Bình công chúa muốn cưới cũng không phải là Phục Nghệ, Phục Nghệ ngày đó nhưng lại tùy ý để y hiểu lầm chỉ trích, không thèm biện giải, rõ rang là quyết tâm muốn làm y chết tâm.
Y im lặng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén ẩn sau mặt nạ, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói: "Vân Phi ý đồ giết Phục vương bằng thuốc độc cũng là do ngươi sai sử đúng hay không?"
Vĩnh Xương vương vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Ngươi nói chỉ đúng phân nửa, bản vương chỉ muốn giam giữ hắn, Vân Phi cùng Thiếu Nhai hai người nhưng tự cho mình thông minh, nghĩ muốn trí hắn vào chỗ chết. May là không tổn thương đến con mắt hắn, bằng không bản vương tuyệt không tha hai tên xuẩn tài này."
Con mắt?! Trầm Thương Hải theo bản năng nhìn về phía con ngươi trong hộp, mãnh liệt đánh cái rùng mình, da đầu tê dại.
Vĩnh Xương vương nở nụ cười: "Ngươi sắc mặt thế nào lại khó coi như vậy? Ngươi đoán ra bản vương muốn cái gì sao? Phục Nghệ cặp mắt kia, cùng mẫu thân hắn đã qua đời cũng là một vị bà con xa của bản vương lớn lên tương tự.
"Bản vương khi còn bé chính là thích nhất hai mắt cô cô, đáng tiếc nàng gả vào Bắn Nguyệt quốc, sinh hạ Phục Nghệ sau không bao lâu liền bệnh chết. Bản vương vẫn luôn lấy làm tiếc, cũng may Phục Nghệ cũng có lam nhãn đồng dạng xinh đẹp, ha hả..."
Hắn đột nhiên phất tay áo lật úp cái hộp nhỏ, con ngươi lúc trước còn được hắn khen là đồ tốt nhất đổ nhào xuống mặt đất, nhẹ nhàng giẫm lên một cước: "Bản vương lập tức có thể lấy được thứ tốt nhất, không cần cái này."
Từ đầu đến đuôi rõ là người điên! Trừ lần đó ra, Trầm Thương Hải cũng không nghĩ ra từ nào khác để hình dung nam nhân tâm trí thất thường trước mắt này. Trong lòng như rơi vào vực sâu không đáy, toàn thân đều rơi vào tình trạng tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Vĩnh Xương vương nhất định sẽ dụ Phục Nghệ đến đây, mà y lại vô lực ngăn cản phát sinh sắp tới.
Hết chương 9.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook