Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải
-
Chương 1
Băng tuyết ngập trời, xuân hàn se lạnh. Từng bông tuyết nhỏ không tiếng động rơi xuống lướt qua cành cây, lả lướt bay lượn, tựa như cành dương liễu quấn trên áo du khách bên hồ Giang Nam tháng ba.
Cả vùng đất ngân trang tố khỏa, tuyết trắng liên sơn, khoan thai như bức tranh thủy mặc chấm phá truyền thần.
Một loạt dấu chân lần lượt in trong tuyết.
Đang đẩy luân y là một thiếu niên tráng kiện tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mày rậm mắt to, cực kỳ hàm hậu anh khí. Hắn lau bông tuyết hòa tan trên mặt, cầm áo lông cáo trên tay đắp lên người ngồi trên xe.
"Phu tử, trước mặt là sườn dốc phủ tuyết, chúng ta đã đi được hai đoạn sườn núi, trở về đi thôi. Mùa xuân ở Tây Vực này không thể so với gia hương ở Cô Tô, cho dù đã sang xuân, cũng chính là rất lãnh. Người tới Ung Dạ tộc chưa quá nửa năm, Ly Phong sợ người chưa quen với khí hậu ở đây, chỉ sợ đông lạnh phá hư thân thể."
"Không quan hệ, bão tuyết liên tiếp mấy ngày, khó có được ngày hôm nay thế tuyết yếu đi, chỉ là đi một chút thôi." Nam tử trên luân y hào hứng, khẽ cười chậm rãi chuyển động hai bánh xe đi trước. Thanh âm tựa nước tuyết hòa tan trong khe suối, mang theo một chút giọng mũi, xuất kỳ dễ nghe.
Khuôn mặt nam tử cũng nhu hòa, lộ ra khí tức mùa xuân ấm áp. Mi thanh mục tú, không chỗ nào là không toát ra phong thái trí thức của văn nhân Giang Nam.
Tóc rất dài không búi, chỉ dùng bố đái cùng màu với ma y trên người trát trụ, rời rạc phi tán trên lưng. Vài sợi tóc mềm mại rủ xuống thái dương phiêu theo gió, ôn nhuận mà thanh dật, giống như tiên nhân trong tranh.
"A? ! Kia không tốt sao? Tộc trưởng lần này trước khi đi xa luôn căn dặn, muốn ta hảo hảo chiếu cố phu tử. Vạn nhất phu tử nhiễm bệnh, tộc trưởng trở về sẽ trách tội." Thiếu niên không dám cãi lời tộc trưởng, nhưng cũng không muốn làm mất nhã hứng thưởng tuyết của phu tử, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói thầm.
Nam tử mỉm cười: "Yên tâm, Ung Dạ vương không phải là người không nói lẽ phải, ta sẽ không để hắn trách phạt ngươi. A, đúng rồi, hai chữ『 nhiễm bệnh』này, hôm qua mới giáo các ngươi, ngươi ngày hôm nay dùng quả không sai."
Thiếu niên vui vẻ nhảy dựng lên: "Đa tạ phu tử khích lệ. Đây cũng là công lao của phu tử. Phu tử đến tộc nửa năm, tất cả mọi người so với trước kia được người chỉ dạy đã khá hơn nhiều. Phu tử tính tình cũng tốt, dung mạo cũng đẹp..." Thấy nam tử ánh mắt trong suốt như đại dương đầy tiếu ý, hắn mặt đỏ lên, nói không nên lời.
"Thế nào lại không nói nữa?" Nam tử trêu ghẹo hắn: "Ta cũng không dạy các ngươi vỗ mông ngựa (=nịnh)."
Thiếu niên mặt đỏ đến tận cổ: "Ly Phong không có nịnh nọt phu tử. Ngoại trừ tộc trưởng, phu tử chính là người dung mạo đẹp nhất trong tộc Ung Dạ chúng ta, nếu không phải phu tử đi đứng không tiện, nhà các cô nương đã sớm tìm đến phu tử biểu đạt tâm ý rồi, ai nha ——" rốt cục phát hiện mình lỡ miệng, hắn ấp úng nói: "Phu tử, xin lỗi, Ly Phong không phải cố ý nói đến chân của người..."
Vị phu tử này nửa năm trước được tộc trưởng đưa về, mi mục như họa, tính tình ôn hòa điềm tĩnh, hoàn toàn không có tác phong thô lỗ của người Tây Vực, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt các cô nương.
Tiếc nuối duy nhất của phu tử chính là hai chân, thoạt nhìn so với người bình thường không khác mấy, nhưng sử không ra nửa điểm khí lực, mỗi ngày đều phải cần hắn ôm, cõng mỗi khi ly khai luân y giải quyết một chút vấn đề sinh lý thiết yếu.
Tuy rằng phu tử thủy chung mặt vẫn mỉm cười, nói đó là cố tật lúc mới sinh, đã thành thói quen, nhưng hắn không tin trong lòng phu tử không khổ sở. Nếu đổi lại thành hắn hai mươi năm ngồi trên luân y, hắn đã sớm điên rồi, tính nết làm sao tốt như phu tử? Phu tử nhất định là từ nhỏ sợ người nhà lo lắng, nên cái gì cũng giấu trong lòng.
Hắn càng nghĩ càng vì phu tử khó chịu, vỗ ngực lớn tiếng nói: "Phu tử, người tức giận thì cứ mắng chửi là được rồi, Ly Phong sẽ không giận người đâu."
"Ta vì sao phải mắng ngươi?" Nam tử kinh ngạc, thoáng nhìn thiếu niên thần tình kích động. Y trầm mặc một chút, mỉm cười nói: "Ta hai chân xác thực không thể đi, nhưng so với ngươi thấy được mỹ cảnh bốn mùa phong hoa tuyết nguyệt, nghe được ve kêu chim hót, còn có thể dạy các ngươi thi từ ca phú, ta còn có gì chưa thỏa mãn đâu."
Thanh âm thanh thúy mang theo giọng mũi vang vọng trong trời đất. Ly Phong ngẩn ngơ nhìn phu tử khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái vô tư.
"Đứa nhỏ ngốc." Nam tử cười giơ tay khẽ gõ cái trán Ly Phong một cái: "Đừng lo lắng nữa. Ta lại muốn hỏi ngươi, ngày hôm qua dạy các ngươi công khóa liệu đã học thuộc chưa."
Ly Phong lúc này mới hoàn hồn, thẹn thùng nói: "Ta học hai bài thơ, bất quá rất thuộc."
Hắn hắng giọng vừa đọc mấy câu, sườn dốc phủ tuyết đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa chạy như bay, mang theo đoàn người cao giọng ồn ào, đánh rơi một mảng tuyết lớn.
Hắn cùng phu tử nhìn nhau một cái, đều thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Ở đây là địa bàn Ung Dạ tộc, ai lại tùy tiện xông vào?
"Ai giết được cẩu Thiên hộ Hạ Lan hoàng triều sẽ được trọng thưởng!" Dẫn đầu là cẩm y thanh niên cưỡi tuấn mã vung phối đao, chỉ huy hơn mười kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh đuổi theo một người một ngựa phía trước. Vó ngựa tung bay, băng tuyết bắn đầy đất.
Nam nhân bị truy sát vai phải đã bị đả thương, huyết nhiễm đỏ một bên nhung trang.
Khi thúc ngựa chạy trốn, máu rải một đường trên tuyết, nhìn thấy đặc biệt giật mình. Khôi giáp (mũ giáp) cũng rớt, tóc tai bù xù chật vật bất kham. Nghe được tiếng truy sát phía sau càng ngày càng gần, nam nhân càng kinh hoàng, liều mạng quất tọa kỵ.
Con ngựa kia đã chạy một lúc lâu, lực kiệt rên rỉ, chân trước như nhũn ra ngã quỵ hãm sâu trong tuyết.
Nam nhân không dừng được bị hất mạnh từ trên yên ngựa ngã xuống một sườn dốc thật dài, lăn xa vài chục trượng, đụng vào đại thụ nhô ra trong tuyết rốt cục mới dừng lại, sao vàng nhảy múa cuồng loạn trong không trung, miễn cưỡng mới bò được lên.
Trước mặt là một thiếu niên tráng kiện đang đẩy luân y, trừng mắt hắn: "Ngươi là ai? Thế nào lại xông vào Ung Dạ tộc?"
Trên luân y là nam tử một thân vải thô ma y, áo choàng tóc đen, phục sức mộc mạc vô cùng, nhưng vẫn không che được phong thái điềm tĩnh ôn hòa quanh người, hướng nam nhân đang kinh hồn cười một cái: "Ngươi bị thương, trước hết băng bó miệng vết thương rồi nói sau."
Nam nhân đang sợ hãi đều bị nụ cười ấm áp gió xuân bất khả tư nghị chống lại, lấy lại bình tĩnh, kéo vạt áo xuống băng bó vết thương: "Tại hạ tên Âu Dương Lân, là Thiên hộ của Hạ Lan hoàng triều, bị truy binh Bắn Nguyệt quốc gây thương tích." Nghe được phía sau vó ngựa phi tới, hắn cả kinh nói: "Bọn chúng đã đuổi tới! Vị công tử này, ngươi cũng mau chạy đi, miễn bị liên lụy."
Nói còn chưa dứt lời, hơn mười kỵ binh từ sườn dốc phủ tuyết chạy vội xuống, đem ba người bao vây ở chính giữa.
Cẩm y thanh niên chỉa đao vào người Âu Dương Lân, cười ha ha nói: "Cẩu quan, thủ hạ binh mã của ngươi toàn quân bị diệt, Thanh Long quan cũng đã thất thủ, ngươi mau thúc thủ chịu trói, theo ta trở lại gặp đại vương, có lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút.
"Hắc hắc, bất quá đại vương đối với tướng sĩ Hạ Lan hoàng triều căm thù đến tận xương tuỷ, từ trước đến nay gặp một người giết một người, gặp hai người giết một đôi, không bằng ngươi hiện tại tự kết liễu đi, còn có thể bớt chút đau khổ."
Âu Dương Lân mặt xám như tro, cùng Bắn Nguyệt quốc khai chiến hơn một tháng, đã rõ từ lâu Bắn Nguyệt vương đối với tù binh bắt được thủ đoạn độc ác, trong lòng biết bản thân hôm nay quá nửa là bỏ mạng, nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng, đối với cẩm y thanh niên trợn mắt nhìn: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Họ Vân kia, muốn lấy đầu ta, có bản lĩnh thì cùng ta đơn đả độc đấu một trận. Ỷ nhiều hiếp ít gọi gì là anh hùng?"
Vị họ Vân trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống, còn chưa nói nói gì, Ly Phong rất không biết thời thế gật đầu phụ họa nói: "Hay a, các ngươi nhiều người đánh hắn một người, không công bằng."
Không xong! Nam tử thấy trong mắt thanh niên không che giấu sát khí, không khỏi cười khổ.
"Hai người các ngươi cùng một phe với cẩu quan Hạ Lan hoàng triều sao." Thanh niên cũng không đợi hai người giải thích nửa điểm, huy đao bổ xuống, lớn tiếng hạ lệnh: "Giết cho ta! Một người cũng không buông tha!"
Nam tử trên luân y khẽ thở dài: "Không phân tốt xấu đã muốn lấy tính mạng người khác, ngươi cũng thật quá đáng."
Binh sĩ liên tiếp đánh tới. Âu Dương Lân cắn răng nâng đao nghênh tiếp.
Trong tiếng chém giết, căn bản không người nào để ý nam tử thở dài.
Khắp bầu trời đao quang kiếm ảnh bay loạn, Ly Phong sớm đã bị dọa ngây người.
Hai binh sĩ thấy có cơ hội, không hẹn mà cùng nhảy xuống ngựa, huy đao bổ tới phía luân y. Bỗng nhiên rớt đao tiếng kêu thảm thiết, ôm cổ tay gào thét không ngớt.
Biến cố đột nhiên tới, tất cả mọi người không tự chủ dừng đánh nhau, ánh mắt rơi trên tay hai người—— trên bốn cánh tay là chi chít ngân châm bóng loáng, chừng trăm chiếc nhỏ tựa lông trâu.
Châm là từ ống sắt đen tuyền tầm thường trên tay nam tử bắn ra.
Cẩm y nam nhân hét lớn, ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi đến tột cùng là ai? Dùng loại thủ đoạn bàng môn tà đạo đê tiện đả thương người."
"Ta là Trầm Thương Hải. Còn hơn các hạ lạm sát người vô tội, cái này cũng không coi là thủ đoạn hèn hạ." Nam tử thong dong mỉm cười, bỗng dưng kêu lên: "Ly Phong, Âu Dương tiên sinh, mau đứng sau ta!"
Thanh âm hô hoán của y cũng không quá lớn, nhưng lại làm người khác vô phương chống cự. Ly Phong cùng Âu Dương Lân không tự chủ chạy ra đứng sau lưng y. Trầm Thương Hải lần thứ hai đè xuống cơ quan của ống tròn, một tay kích hoạt luân y, cánh tay nắm ống đen vẽ một vòng tròn, một chùm tế châm bắn ra, mục tiêu chính là chân, đùi mấy binh sĩ kia.
"A! A nha!" Tiếng kêu sợ hãi không ngừng, binh sĩ bị thương ngã xuống đất khóc thét. Chỉ có người trẻ tuổi kia phản ứng coi như nhạy bén, thấy hàn quang lóe sáng vội vàng nhảy lên, không bị thương tổn đến, lúc rơi xuống đất mặt mũi sợ đến trắng bệch.
"Đi mau!" Trầm Thương Hải giục Ly Phong cùng Âu Dương Lân đang trợn mắt há hốc mồm: "Thứ này chỉ có thể phóng ra hai lần, thử lại sẽ không linh nghiệm."
"Nga, a, vâng, vâng!" Ly Phong tỉnh táo lại, vội vã đẩy luân y xuống dốc, trong lúc cấp bách vẫn hiếu kỳ hỏi: "Phu tử, đó không phải là món đồ chơi mấy tháng trước người vẽ, đưa cho Thái đại thúc ở tiệm rèn làm sao? Thật là lợi hại a!"
"Thôi, thôi chậm một chút." Đoạn này đường dốc cực xoáy, lúc đến chậm rãi đẩy lên cũng không cảm thấy nguy hiểm, nhưng hiện tại đi xuống, Trầm Thương Hải cảm giác cháng váng đầu, đánh rơi tiểu viên đồng, hai tay nắm chặt tay vịn luân y. Nếu như ngã xuống, sợ rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
Âu Dương Lân theo sát phía sau cũng kêu một tiếng: "Cẩn thận!" Bỗng đao phong vù vù bổ tới, hắn vội vàng xoay người tránh khỏi yếu huyệt, cánh tay nóng rát toàn tâm đau đớn, vẫn là bị trúng một đao. Hắn lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống đất.
"Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!" Người trẻ tuổi cười nhạt, đao tái khởi, mục tiêu lại là Trầm Thương Hải.
Trong cảm nhận của hắn, nam tử vô năng này càng đáng sợ hơn cái tên Âu Dương Lân. Chờ giết nam tử kia rồi thu thập Âu Dương Lân đang bị thương cũng không muộn.
Âu Dương Lân quá sợ hãi, ra sức huy đao nhằm đùi người trẻ tuổi đánh tới.
Cẩm y nam nhân chân đau nhức, tay run lên, một đao kia liền mất chính xác. Trên cánh tay Ly Phong xuất hiện một vết thương thật dài. Hắn đau đớn kêu lên, theo bản năng buông lỏng cánh tay, luân y nhất thời như con ngựa thoát cương, đưa Trầm Thương Hải phi xuống sườn dốc phủ tuyết.
"Phu tử! Phu tử!" Ly Phong bị dọa bay hồn, định chạy theo, đột nhiên lòng bàn chân bước vào khoảng không, rơi xuống một đại thụ động bị tuyết phủ, thắt lưng đau nhức, nửa ngày không đứng dậy nổi. Âu Dương Lân chạy lên tương trợ.
"Coi như các ngươi gặp may!" Nam nhân thấp giọng chửi bới, tuy rằng rất muốn giết hai người, nhưng trên đùi máu chảy không ngừng, đừng nói đánh nhau, ngay cả đứng đều không vững. Không truy nữa, chỉ sợ Âu Dương Lân cứu được thiếu niên kia, hắn trái lại trở thành tù nhân.
Hắn chống phối đao làm quải trượng, đi bước một trở về trong lòng có điểm đắc ý ——nam tử kia từ sườn dốc ngã xuống, quá nửa là đi đời nhà ma, cũng coi như thở ra một ngụm ác khí.
Ly Phong buông tay, trong chớp mắt Trầm Thương Hải chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua lỗ tai, trước mắt ngoại trừ một mảnh trắng xóa, cái gì cũng thấy không rõ. Phút chốc luân y vấp phải hòn đá trên đường, cả người y cũng theo đó bay luôn ra ngoài, thân thể rơi xuống đống tuyết lớn, khí lạnh thấu xương, sau đó ngực cảm giác đập phải vật gì, cơ hồ bế khí.
Nửa ngày sau y mới từ trạng thái choáng váng trở về thần trí, phát hiện chính mình rơi vào một mảng tuyết lớn, luân y đè lên ngực.
Thương Hải cười khổ, thử giơ lên hai tay đã đông cứng, muốn đẩy luân y ra ngồi dậy, nhưng căn bản là bất động.
Chết kiểu này cũng quá uất ức đi. Trầm Thương Hải buông tha thở dài, đình chỉ động tác tứ chi, cố gắng thu liễm hô hấp. Vùi trong tuyết, thể lực vì phải chống lại cái lạnh nên bị xói mòn cực nhanh, mỗi phân nhiệt lượng cũng không thể lãng phí.
Y không hy vọng chờ Ly Phong tới cứu mình, chắc lúc đó đã biến thành cương thi rồi.
Lẳng lặng nằm, mỗi phân mỗi khắc đều dài tựa thời gian ngừng trôi. Không khí hô hấp chung quanh càng ngày càng loãng, áp lực trên ngực dường như không ngừng gia tăng.
Ly Phong, thế nào còn chưa tới? ... Thật lãnh... sắp không chịu nổi...
Trước mắt từ từ biến thành màu đen, thính giác trở nên đặc biệt minh mẫn kì lạ, hầu như có thế nghe thấy thanh âm hoa tuyết bay lượn.
A! Không, không phải ảo giác! Tuyết tứ phía đích thực là đang chấn rung, cả vùng đất dưới thân đang rung động. Là tiếng vó ngựa! Có người đang tới đây!
Tuyệt xử phùng sinh cùng kinh hỉ từ trên trời giáng xuống, Trầm Thương Hải dùng hết khí lực tàn dư kêu cứu: "Cứu mạng..."
Yết hầu đã bị đông lạnh đến co rút, y không rõ ràng lắm thanh âm từ trong kẽ răng truyền ra rốt cuộc lớn bao nhiêu, có thể truyền đi bao xa. Nhưng chính là thanh âm yếu ớt ấy gọi lại có hiệu quả.
Có đôi tay nhấc bổng luân y trước ngực lên, kéo y từ trong tuyết ra.
Ân nhân cứu mạng của y mũi thẳng miệng vuông, mi tâm hơi nhíu, thần tình mang theo ba phần không kiên nhẫn, tựa hồ rất không tình nguyện tới cứu y. Tiện tay phất rơi tuyết đọng trên người, ôm y đến đoàn người cách đó không xa.
Tại sao lại là đội kỵ binh áo giáp lưỡi mác? Trầm Thương Hải nuốt một ngụm khí lạnh, chưa kịp ngẫm nghĩ, ánh mắt liền chạm đến con người cưỡi trên hãn huyết bảo mã nhất kim yên bạc phía trước, mắt nhìn không dời.
Người đó ngồi sừng sững ngay ngắn, lưng thẳng tắp như tiêu thương, vô hình trung có một cỗ uy nghi bài sơn đảo hải (1) khiếp người tuôn ra. Thân mang hắc y bào, hai bên ống tay áo thêu bàn long kim tuyến, phiêu phiêu trong gió, đôi kim long từ phía sau hắn tựa muốn phá không bay ra.
(1)Dời núi lấp biển
Khuôn mặt nam nhân phân minh như điêu khắc. Bạc thần khẽ nhếch, tạo thành độ cong lãnh khốc, phảng phất như thế gian bất luận kẻ nào, bất luận sự tình gì đều không thể làm hắn mở miệng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Trầm Thương Hải. Cặp mắt kia đúng là màu xanh thẳm của đại dương, nhưng cũng như biển sâu băng hàn thấu xương, không có tức giận, cũng không có vui vẻ, thậm chí tìm không được một chút thất tình lục dục nào. Duy nhất có, chính là vô biên vô hạn trống rỗng, hờ hững.
Trầm Thương Hải kinh ngạc cùng ngưỡng mộ đôi đồng tử không mang theo tình cảm này, cũng quên hết thảy ngôn ngữ. Ân nhân cứu mạng kính cẩn xin chỉ thị nam nhân: "Đại vương, Thỉ Nha phụng mệnh cứu hắn trở về, xin hỏi đại vương định xử trí người này như thế nào?"
Đại vương? Trầm Thương Hải rốt cục cũng thoát khỏi cặp lam mâu kia, nhìn vào đại kỳ —— là một vầng trăng tròn, chính giữa là cự long ngẩng đầu rống giữa không trung.
Vậy ra đây là Bắn Nguyệt quốc. Thời gian y ở Ung Dạ tộc mặc dù không dài, nhưng thường nghe Ung Dạ vương trò chuyện về phong thổ nhân tình Tây Vực, đối với các nước khác đại khái cũng có chút hiểu biết.
Nam tử mắt xanh trước mặt này chắc hẳn là đại vương Bắn Nguyệt quốc- Phục Nghệ.
Phục Nghệ đôi mắt xanh chỉ nhìn trên mặt Trầm Thương Hải chốc lát liền dời đi, mặt không biểu tình quay ngựa, bạc thần nói ra hai chữ: "Về doanh."
Quân doanh của Bắn Nguyệt quốc đóng cách Thanh Long quan hơn năm mươi dặm. Bởi vì đại vương tùy doanh ngự giá thân chinh, đề phòng sâm nghiêm gấp bội, nơi nơi phủ ẩn kích giấu, sát khí ám phục.
Trầm Thương Hải được đưa vào một chiếc lều nhỏ.
"Vận khí của ngươi không tệ." Thỉ Nha sai binh sĩ chuẩn bị chăm đệm, ấm lô cho Trầm Thương Hải, trên mặt như trước không tươi cười: "Đại vương còn chưa hạ lệnh an trí ngươi như thế nào, ngươi tạm thời trước tiên ở nơi này. Ta sẽ nói đại phu chuẩn bị dược cho ngươi."
Trầm Thương Hải nói tiếng tạ ơn, kéo hai chân bò lên trên.
Thỉ Nha nhíu mi: "Chân của ngươi đông lạnh đi không được sao? Các ngươi là văn nhân Trung Nguyên, thể chất yếu nhược. Mới ở trong tuyết đông lạnh mà đường cũng không thể đi rồi."
"Không, là từ nhỏ ta có chút bệnh không tiện nói ra, hành tẩu bất tiện." Trầm Thương Hải giải thích đúng mực.
Thỉ Nha “nga” một tiếng, ngược lại không muốn gây khó dễ với một thư sinh văn nhược tàn tật, mất tư cách a. Sắc mặt có chút hòa hoãn, gật đầu nói: "Thì ra là thế, khó trách bên người ngươi có một luân y bị hỏng, ta sẽ kêu người làm cái mới cho ngươi."
Hắn thấy binh sĩ cũng thu xếp không sai biệt lắm, liền dẫn bọn hắn đi ra ngoài cho Trầm Thương Hải nghỉ ngơi, ra khỏi lều lại quay đầu lại cảnh cáo nói: "Vô luận bên ngoài phát sinh chuyện gì đều cùng ngươi không quan hệ, ngươi ở chỗ này không nên đi lung tung. Trọng yếu nhất là phải nhớ kỹ, tuyệt không được xông vào tẩm trướng của đại vương."
Trầm Thương Hải mỉm cười đáp ứng, nhìn Thỉ Nha rời đi lắc đầu —— chỉ bằng y lại thế nào có khả năng xông vào vương trướng có trọng binh canh gác? Thỉ Nha cũng lo lắng vô cớ rồi.
Ánh lửa ấm áp, y ngủ một hồi mới tỉnh lại, trên người hàn khí không còn nhưng trong bụng đã có chút trướng đau nhức.
Từ sáng sớm ra ngoài khuây khỏa đến bây giờ còn không có đi tiểu. Y chống lên nửa người trên, đang muốn chậm rãi bò đến chỗ cái thùng trong góc, cửa trướng mành đột nhiên bị nhấc lên, một người binh sĩ bưng chén dược bốc hơi cùng đồ ăn đi vào.
"Thỉ Nha tướng quân phân phó ta đưa tới." Hắn thấy Trầm Thương Hải bò đến khổ cực, cũng nghe Thỉ Nha nói qua thư sinh bộ dáng văn tú này chân có tật, liền buông khay nâng y dậy: "Ngươi muốn làm gì vậy?"
"Thất lễ, ta, ta, ta có chút quá mót." Trầm Thương Hải thẹn thùng.
Binh sĩ bừng tỉnh đại ngộ: "Ta giúp ngươi đi qua."
Trầm Thương Hải hơi do dự, muốn hắn trước mặt một người xa lạ giải quyết vấn đề sinh lý không khỏi cảm thấy thẹn. Vừa định cự tuyệt, binh sĩ kia là một thô nhân, làm sao có thể sát ngôn quan sắc(2), đã đem y mang đến bên cạnh thùng tiểu, giúp y cởi hạ khố.
(2) Nhìn sắc mặt mà nói chuyện.
Trầm Thương Hải đỏ mặt, do binh sĩ kia đã hết tay, y vội vã buộc lại hạ khố: "Đa tạ vị đại ca, phiền ngươi đỡ ta quay về giường."
Binh sĩ không nói chuyện cũng không nhúc nhích. Hô hấp từ từ ồ ồ lên.
Trầm Thương Hải kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với y là ánh mắt thần thái dị dạng của binh sĩ kia.
Cái loại ánh mắt này y cũng hiểu. Đang cố sức đẩy binh sĩ ra, cả người đã bị ôm lấy, nặng nề ngã trên đệm.
"Da của ngươi thật trắng." Binh sĩ thô lỗ xé rách hạ khố vừa mặc vào của Trầm Thương Hải, bàn tay thô ráp trực tiếp sờ lên bắp đùi của Trầm Thương Hải quanh năm khuyết thiếu vận động mà có vẻ phá lệ trắng nõn mềm mại, qua lại vuốt ve, cổ họng khàn đục tán thưởng.
"Người Trung Nguyên quả nhiên thanh tú, ngay cả nam nhân làn da cũng có thể trơn mềm như thế, so với đàn bà Tây Vực chúng ta còn muốn thoải mái hơn. Đại gia khai chiến đến bây giờ đã thật nhiều ngày chưa chạm qua nữ nhân, đều nhanh nghẹn điên rồi, ngươi để cho đại gia vui vẻ một chút."
"Ngô..." Trầm Thương Hải hai chân tuy rằng vô lực nhúc nhích, nhưng thần kinh cảm giác lại không thiếu, bị ngón tay thô ráp kích thích, mỗi tấc da thịt đều run rẩy. Chỗ tư mật bị người không kiêng nể giở trò, y cảm giác một trận nôn mửa, trăm triệu lần không lý giải được vì sao binh sĩ này cư nhiên nổi lên tà tâm với y.
"Ngươi, ngươi buông ra!" Y cố sức đẩy vai bĩnh sĩ kia.
Binh sĩ sắc dục công tâm, đã sớm quên đây là người Thỉ Nha tướng quân phân phó hắn tới chiếu cố. Ngại Trầm Thương Hải hai tay làm vướng bận, hắn kéo cổ tay Trầm Thương Hải đặt lên đỉnh đầu, xé tấm vải phủ gối làm đôi, một nửa dùng để buộc tay, nửa kia nhét vào miệng Trầm Thương Hải, vội vã cởi quần.
"Ngoan ngoãn để đại gia vào trong hai cái, tiết đi ra là xong việc." Hắn cắn lỗ tai Trầm Thương Hải sỗ sàng trêu đùa, tay cầm dương cụ cứng rắn gấp gáp nhét vào.
Hậu huyệt chưa làm ướt, khô khốc đóng chặt, hắn ngay cả thử vài lần cũng đều xuyên không vào, không khỏi chửi bới ầm lên, đi đến bàn chấm vài thứ gì đó rồi lại quay về.
Ngón tay dính dính đâm vào hậu đình chưa bao giờ có ngoại vật tiến nhập, Trầm Thương Hải toàn thân cứng đờ, cách lớp vải phát ra tiếng kêu không rõ.
"Có phải rất thoải mái hay không? Mùi vị sữa ngựa ra sao? Ha ha ha..." Binh sĩ rút ngón tay, dùng hai ngón tay chấm càng nhiều sữa sáp nhập, vòng vo hai cái, cảm giác không còn chặt như lúc ban đầu. Hắn cũng không nhịn nổi ham muốn, nhấc cao cái mông Trầm Thương Hải, cầm lên dương cụ dùng lực đẩy mạnh.
Đau nhức từ hạ thân lan tràn, Trầm Thương Hải liều mạng hất đầu, cảm giác được khối thịt cứng nóng tiến vào, dạ dày một trận co rút, thiếu chút nữa nôn mửa.
Ung Dạ vương đã từng nói qua đại vương Bắn Nguyệt quốc Phục Nghệ xử lý công việc mạnh mẽ vang dội, dũng mãnh thiện chiến, rốt cuộc các bang Tây Vực có được nhân vật hiếm có, không ngờ dưới trướng lại có loại binh sĩ cầm thú này. Nếu bị bọn họ công thành đoạt đất, còn không biết có bao nhiêu nữ tử phải chịu đau khổ chà đạp.
Tâm tư xoay tít như đèn kéo quân, trên người chợt nhẹ đi, binh sĩ này kêu lên một tiếng, tập trung tại hai tiếng "Lạch cạch" bên góc trướng bồng.
"Là ai?" Binh sĩ đầu óc mê muội bò lên, thấy rõ đi vào trướng bồng là hai người, lập tức như rớt vào hầm băng, dục niệm toàn bộ tiêu tán, xụi lơ trên mặt đất —— đại vương, Thỉ Nha tướng quân, thế nào lại bỗng nhiên xuất hiện?
Thỉ Nha liếc mắt liền thấy rõ tình huống, trong lòng buồn bực vô cùng. Người Bắn Nguyệt mặc dù trời sinh tính hiếu chiến sùng võ, nhưng tối khinh thường hành vi gian dâm man rợ. Binh sĩ kia phạm vào điều tối kỵ trong quân, hắn nắm lấy binh sĩ lôi ra ngoài trướng.
Binh sĩ nọ biết mình gây đại họa, há mồm kêu tha mạng, thanh âm càng ngày càng xa, rốt cục nghe không thấy.
Trong trướng, hai người nhìn nhau.
Hạ thân xích lõa, bộ dạng bị người làm nhục không hề che lấp loã lồ trước mặt một người nam nhân, Trầm Thương Hải trái lại thản nhiên, cũng không đỏ mặt, ánh mắt khó xử không biết đã rơi ở nơi nào.
Phục Nghệ lông mày đen khẽ nhíu, cúi người móc ra tấm vải trong miệng Trầm Thương Hải, lại cởi trói ràng buộc hai tay, nhặt hạ khố ném lên người Y rồi quay người.
Trầm Thương Hải cuối cùng hai gò má cũng nóng lên, cầm y phục ngẩn ngơ. Hạ thân cảm giác ẩm ướt, nói cái gì cũng muốn tẩy đi sữa ngựa binh sĩ kia bôi vào. Không có luân y, y chỉ có thể nhìn bình nước trên bàn không biết làm gì.
Trướng bồng lần thứ hai bị xốc lên, Phục Nghệ quay lại, đi vào là mấy người binh sĩ khiêng một thùng mộc dũng lớn đến. Bên trong là nước tuyết vừa đun, vụ khí dày đặc.
"Các ngươi giúp hắn vào tắm, sau đó đi ra ngoài, chờ hắn kêu mới có thể tiến đến giúp hắn mặc quần áo." Phục Nghệ tiếng nói trầm thấp từ tính mười phần, trong lều nhỏ ong ong vang lên, nhìn đám binh sĩ cởi từng lớp y phục của Trầm Thương Hải, lộ ra thân thể trắng nõn, lại lạnh lùng bỏ thêm một câu: "Ai dám động tà tâm, trảm."
Tiếng nói nghiêm khắc không chút nào làm mọi người hoài nghi sự chân thật của hắn, mấy người quỳ một chân xuống đất, cùng đáp không dám, cung kính giúp Trầm Thương Hải vào mộc dũng, lần lượt xin cáo lui.
Nước nóng tràn quá vai, Trầm Thương Hải mãn nguyện thở dài, một chút kinh ngạc xẹt qua trong lòng, nghĩ không ra nam tử lãnh khốc này cư nhiên lại thận trọng như vậy.
"Cảm tạ." Y lại cười nói tạ ơn.
Phục Nghệ vốn đã định rời đi, nghe thấy Trầm Thương Hải mỉm cười ôn hòa thanh nhu, không khỏi xoay người, đồng tử màu lam mang theo ý tứ hàm xúc quan sát thư sinh văn tú thái độ điềm tĩnh. Người bình thường thấy hắn biểu tình lạnh băng còn có can đảm cười? Thư sinh này thế nhưng không chút nào bị khí thế của hắn sở nhiếp?
Hắn là người vô số dũng sĩ Bắn Nguyệt quốc khom lưng xưng một tiếng “vương”. Ngoại trừ người kia làm hắn cam tâm bái phục, hắn không cho phép bất luận kẻ nào khinh thường uy nghiêm của mình.
Mày tuấn anh kiếm càng phát ra lạnh lẽo: "Thủ hạ của ta thiếu chút nữa ô nhục ngươi, ngươi cám tạ ta cái gì?" Hắn tận lực nhắc nhở Trầm Thương Hải hoàn cảnh bất kham vừa rồi, trong lòng đột nhiên nổi lên loại xúc động tà ác, muốn biết đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh dịu dàng kia sẽ là bộ mặt gì?
Trầm Thương Hải thần sắc vi cương, chợt trấn tĩnh, nhìn thẳng Phục Nghệ, mỉm cười nói: "Cha mẹ sinh con trời sinh tính, kẻ tốt người xấu lẫn lộn. Phục vương thống lĩnh thiên quân vạn mã, thủ hạ ra một hai kẻ bại hoại, cũng không có gì làm kỳ quái.
"Huống chi nhìn Thỉ Nha tiên sinh mới vừa rồi đối với loại hành vi đó căm thù đến tận xương tuỷ. Thương Hải tin tưởng, Phục vương sau đó sẽ chỉnh đốn quân kỷ, đối với bá quan bách tính đó không phải là chuyện tốt (3)."
(3)Ý Thương Hải là quân của anh Phục Nghệ mà ko chỉnh đốn thì dân chúng chịu khổ =.= ta nghĩ zậy. tra tới tra lui ko bik viết sao nên để thế
Mồm miệng thật thông minh, dám ám chỉ hắn bỏ mặc binh sĩ nhiễu loạn dân! Phục Nghệ ánh mắt canh hàn, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười băng lãnh mà Trầm Thương Hải lần đầu tiên nhìn thấy: "Nhìn ngươi gan dạ sáng suốt, bản vương không truy cứu ngươi tội nói năng lỗ mãng. Chỉ là ngươi đến tột cùng là ai?" Đảm lược như vậy tuyệt không phải phường áo vải tầm thường.
"Tại hạ là Trầm Thương Hải, do Ung Dạ tộc mời về làm tiên sinh dạy học." Trầm Thương Hải ăn ngay nói thật, dù sao cũng không cần thiết phải giấu diếm, huống hồ nếu nói sạo, Phục Nghệ sớm muộn cũng sẽ tra ra thân phận y.
Tộc nhân Ung Dạ tộc không nhiều lắm, từ trước đến nay không tranh quyền thế, Phục Nghệ khi còn nhỏ cũng từng tại thịnh hội bang giao các tộc gặp qua Ung Dạ vương, coi như có chút sơ giao. Biết Ung Dạ vương xưa nay tôn trọng văn hóa bác đại tinh thâm vùng Trung Nguyên, thỉnh một tiên sinh Hồi tộc đến dạy học cũng không có gì kỳ lạ, lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu cho rằng Trầm Thương Hải là mật thám của Hạ Lan hoàng triều.
Thấy Trầm Thương Hải trong mộc dũng che miệng hắt xì mấy cái, hắn cau mày vừa định mở miệng, ngoài trướng Thỉ Nha bẩm báo: "Đại vương, tại Thanh Long quan bắt được tù binh đã áp giải về doanh, thỉnh đại vương xử lý."
Phục Nghệ trong nháy mắt nồng đậm sát khí, vung áo choàng không hề để ý tới Trầm Thương Hải, rất nhanh rời đi.
Hết chương 1
Cả vùng đất ngân trang tố khỏa, tuyết trắng liên sơn, khoan thai như bức tranh thủy mặc chấm phá truyền thần.
Một loạt dấu chân lần lượt in trong tuyết.
Đang đẩy luân y là một thiếu niên tráng kiện tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mày rậm mắt to, cực kỳ hàm hậu anh khí. Hắn lau bông tuyết hòa tan trên mặt, cầm áo lông cáo trên tay đắp lên người ngồi trên xe.
"Phu tử, trước mặt là sườn dốc phủ tuyết, chúng ta đã đi được hai đoạn sườn núi, trở về đi thôi. Mùa xuân ở Tây Vực này không thể so với gia hương ở Cô Tô, cho dù đã sang xuân, cũng chính là rất lãnh. Người tới Ung Dạ tộc chưa quá nửa năm, Ly Phong sợ người chưa quen với khí hậu ở đây, chỉ sợ đông lạnh phá hư thân thể."
"Không quan hệ, bão tuyết liên tiếp mấy ngày, khó có được ngày hôm nay thế tuyết yếu đi, chỉ là đi một chút thôi." Nam tử trên luân y hào hứng, khẽ cười chậm rãi chuyển động hai bánh xe đi trước. Thanh âm tựa nước tuyết hòa tan trong khe suối, mang theo một chút giọng mũi, xuất kỳ dễ nghe.
Khuôn mặt nam tử cũng nhu hòa, lộ ra khí tức mùa xuân ấm áp. Mi thanh mục tú, không chỗ nào là không toát ra phong thái trí thức của văn nhân Giang Nam.
Tóc rất dài không búi, chỉ dùng bố đái cùng màu với ma y trên người trát trụ, rời rạc phi tán trên lưng. Vài sợi tóc mềm mại rủ xuống thái dương phiêu theo gió, ôn nhuận mà thanh dật, giống như tiên nhân trong tranh.
"A? ! Kia không tốt sao? Tộc trưởng lần này trước khi đi xa luôn căn dặn, muốn ta hảo hảo chiếu cố phu tử. Vạn nhất phu tử nhiễm bệnh, tộc trưởng trở về sẽ trách tội." Thiếu niên không dám cãi lời tộc trưởng, nhưng cũng không muốn làm mất nhã hứng thưởng tuyết của phu tử, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói thầm.
Nam tử mỉm cười: "Yên tâm, Ung Dạ vương không phải là người không nói lẽ phải, ta sẽ không để hắn trách phạt ngươi. A, đúng rồi, hai chữ『 nhiễm bệnh』này, hôm qua mới giáo các ngươi, ngươi ngày hôm nay dùng quả không sai."
Thiếu niên vui vẻ nhảy dựng lên: "Đa tạ phu tử khích lệ. Đây cũng là công lao của phu tử. Phu tử đến tộc nửa năm, tất cả mọi người so với trước kia được người chỉ dạy đã khá hơn nhiều. Phu tử tính tình cũng tốt, dung mạo cũng đẹp..." Thấy nam tử ánh mắt trong suốt như đại dương đầy tiếu ý, hắn mặt đỏ lên, nói không nên lời.
"Thế nào lại không nói nữa?" Nam tử trêu ghẹo hắn: "Ta cũng không dạy các ngươi vỗ mông ngựa (=nịnh)."
Thiếu niên mặt đỏ đến tận cổ: "Ly Phong không có nịnh nọt phu tử. Ngoại trừ tộc trưởng, phu tử chính là người dung mạo đẹp nhất trong tộc Ung Dạ chúng ta, nếu không phải phu tử đi đứng không tiện, nhà các cô nương đã sớm tìm đến phu tử biểu đạt tâm ý rồi, ai nha ——" rốt cục phát hiện mình lỡ miệng, hắn ấp úng nói: "Phu tử, xin lỗi, Ly Phong không phải cố ý nói đến chân của người..."
Vị phu tử này nửa năm trước được tộc trưởng đưa về, mi mục như họa, tính tình ôn hòa điềm tĩnh, hoàn toàn không có tác phong thô lỗ của người Tây Vực, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt các cô nương.
Tiếc nuối duy nhất của phu tử chính là hai chân, thoạt nhìn so với người bình thường không khác mấy, nhưng sử không ra nửa điểm khí lực, mỗi ngày đều phải cần hắn ôm, cõng mỗi khi ly khai luân y giải quyết một chút vấn đề sinh lý thiết yếu.
Tuy rằng phu tử thủy chung mặt vẫn mỉm cười, nói đó là cố tật lúc mới sinh, đã thành thói quen, nhưng hắn không tin trong lòng phu tử không khổ sở. Nếu đổi lại thành hắn hai mươi năm ngồi trên luân y, hắn đã sớm điên rồi, tính nết làm sao tốt như phu tử? Phu tử nhất định là từ nhỏ sợ người nhà lo lắng, nên cái gì cũng giấu trong lòng.
Hắn càng nghĩ càng vì phu tử khó chịu, vỗ ngực lớn tiếng nói: "Phu tử, người tức giận thì cứ mắng chửi là được rồi, Ly Phong sẽ không giận người đâu."
"Ta vì sao phải mắng ngươi?" Nam tử kinh ngạc, thoáng nhìn thiếu niên thần tình kích động. Y trầm mặc một chút, mỉm cười nói: "Ta hai chân xác thực không thể đi, nhưng so với ngươi thấy được mỹ cảnh bốn mùa phong hoa tuyết nguyệt, nghe được ve kêu chim hót, còn có thể dạy các ngươi thi từ ca phú, ta còn có gì chưa thỏa mãn đâu."
Thanh âm thanh thúy mang theo giọng mũi vang vọng trong trời đất. Ly Phong ngẩn ngơ nhìn phu tử khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái vô tư.
"Đứa nhỏ ngốc." Nam tử cười giơ tay khẽ gõ cái trán Ly Phong một cái: "Đừng lo lắng nữa. Ta lại muốn hỏi ngươi, ngày hôm qua dạy các ngươi công khóa liệu đã học thuộc chưa."
Ly Phong lúc này mới hoàn hồn, thẹn thùng nói: "Ta học hai bài thơ, bất quá rất thuộc."
Hắn hắng giọng vừa đọc mấy câu, sườn dốc phủ tuyết đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa chạy như bay, mang theo đoàn người cao giọng ồn ào, đánh rơi một mảng tuyết lớn.
Hắn cùng phu tử nhìn nhau một cái, đều thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Ở đây là địa bàn Ung Dạ tộc, ai lại tùy tiện xông vào?
"Ai giết được cẩu Thiên hộ Hạ Lan hoàng triều sẽ được trọng thưởng!" Dẫn đầu là cẩm y thanh niên cưỡi tuấn mã vung phối đao, chỉ huy hơn mười kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh đuổi theo một người một ngựa phía trước. Vó ngựa tung bay, băng tuyết bắn đầy đất.
Nam nhân bị truy sát vai phải đã bị đả thương, huyết nhiễm đỏ một bên nhung trang.
Khi thúc ngựa chạy trốn, máu rải một đường trên tuyết, nhìn thấy đặc biệt giật mình. Khôi giáp (mũ giáp) cũng rớt, tóc tai bù xù chật vật bất kham. Nghe được tiếng truy sát phía sau càng ngày càng gần, nam nhân càng kinh hoàng, liều mạng quất tọa kỵ.
Con ngựa kia đã chạy một lúc lâu, lực kiệt rên rỉ, chân trước như nhũn ra ngã quỵ hãm sâu trong tuyết.
Nam nhân không dừng được bị hất mạnh từ trên yên ngựa ngã xuống một sườn dốc thật dài, lăn xa vài chục trượng, đụng vào đại thụ nhô ra trong tuyết rốt cục mới dừng lại, sao vàng nhảy múa cuồng loạn trong không trung, miễn cưỡng mới bò được lên.
Trước mặt là một thiếu niên tráng kiện đang đẩy luân y, trừng mắt hắn: "Ngươi là ai? Thế nào lại xông vào Ung Dạ tộc?"
Trên luân y là nam tử một thân vải thô ma y, áo choàng tóc đen, phục sức mộc mạc vô cùng, nhưng vẫn không che được phong thái điềm tĩnh ôn hòa quanh người, hướng nam nhân đang kinh hồn cười một cái: "Ngươi bị thương, trước hết băng bó miệng vết thương rồi nói sau."
Nam nhân đang sợ hãi đều bị nụ cười ấm áp gió xuân bất khả tư nghị chống lại, lấy lại bình tĩnh, kéo vạt áo xuống băng bó vết thương: "Tại hạ tên Âu Dương Lân, là Thiên hộ của Hạ Lan hoàng triều, bị truy binh Bắn Nguyệt quốc gây thương tích." Nghe được phía sau vó ngựa phi tới, hắn cả kinh nói: "Bọn chúng đã đuổi tới! Vị công tử này, ngươi cũng mau chạy đi, miễn bị liên lụy."
Nói còn chưa dứt lời, hơn mười kỵ binh từ sườn dốc phủ tuyết chạy vội xuống, đem ba người bao vây ở chính giữa.
Cẩm y thanh niên chỉa đao vào người Âu Dương Lân, cười ha ha nói: "Cẩu quan, thủ hạ binh mã của ngươi toàn quân bị diệt, Thanh Long quan cũng đã thất thủ, ngươi mau thúc thủ chịu trói, theo ta trở lại gặp đại vương, có lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút.
"Hắc hắc, bất quá đại vương đối với tướng sĩ Hạ Lan hoàng triều căm thù đến tận xương tuỷ, từ trước đến nay gặp một người giết một người, gặp hai người giết một đôi, không bằng ngươi hiện tại tự kết liễu đi, còn có thể bớt chút đau khổ."
Âu Dương Lân mặt xám như tro, cùng Bắn Nguyệt quốc khai chiến hơn một tháng, đã rõ từ lâu Bắn Nguyệt vương đối với tù binh bắt được thủ đoạn độc ác, trong lòng biết bản thân hôm nay quá nửa là bỏ mạng, nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng, đối với cẩm y thanh niên trợn mắt nhìn: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Họ Vân kia, muốn lấy đầu ta, có bản lĩnh thì cùng ta đơn đả độc đấu một trận. Ỷ nhiều hiếp ít gọi gì là anh hùng?"
Vị họ Vân trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống, còn chưa nói nói gì, Ly Phong rất không biết thời thế gật đầu phụ họa nói: "Hay a, các ngươi nhiều người đánh hắn một người, không công bằng."
Không xong! Nam tử thấy trong mắt thanh niên không che giấu sát khí, không khỏi cười khổ.
"Hai người các ngươi cùng một phe với cẩu quan Hạ Lan hoàng triều sao." Thanh niên cũng không đợi hai người giải thích nửa điểm, huy đao bổ xuống, lớn tiếng hạ lệnh: "Giết cho ta! Một người cũng không buông tha!"
Nam tử trên luân y khẽ thở dài: "Không phân tốt xấu đã muốn lấy tính mạng người khác, ngươi cũng thật quá đáng."
Binh sĩ liên tiếp đánh tới. Âu Dương Lân cắn răng nâng đao nghênh tiếp.
Trong tiếng chém giết, căn bản không người nào để ý nam tử thở dài.
Khắp bầu trời đao quang kiếm ảnh bay loạn, Ly Phong sớm đã bị dọa ngây người.
Hai binh sĩ thấy có cơ hội, không hẹn mà cùng nhảy xuống ngựa, huy đao bổ tới phía luân y. Bỗng nhiên rớt đao tiếng kêu thảm thiết, ôm cổ tay gào thét không ngớt.
Biến cố đột nhiên tới, tất cả mọi người không tự chủ dừng đánh nhau, ánh mắt rơi trên tay hai người—— trên bốn cánh tay là chi chít ngân châm bóng loáng, chừng trăm chiếc nhỏ tựa lông trâu.
Châm là từ ống sắt đen tuyền tầm thường trên tay nam tử bắn ra.
Cẩm y nam nhân hét lớn, ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi đến tột cùng là ai? Dùng loại thủ đoạn bàng môn tà đạo đê tiện đả thương người."
"Ta là Trầm Thương Hải. Còn hơn các hạ lạm sát người vô tội, cái này cũng không coi là thủ đoạn hèn hạ." Nam tử thong dong mỉm cười, bỗng dưng kêu lên: "Ly Phong, Âu Dương tiên sinh, mau đứng sau ta!"
Thanh âm hô hoán của y cũng không quá lớn, nhưng lại làm người khác vô phương chống cự. Ly Phong cùng Âu Dương Lân không tự chủ chạy ra đứng sau lưng y. Trầm Thương Hải lần thứ hai đè xuống cơ quan của ống tròn, một tay kích hoạt luân y, cánh tay nắm ống đen vẽ một vòng tròn, một chùm tế châm bắn ra, mục tiêu chính là chân, đùi mấy binh sĩ kia.
"A! A nha!" Tiếng kêu sợ hãi không ngừng, binh sĩ bị thương ngã xuống đất khóc thét. Chỉ có người trẻ tuổi kia phản ứng coi như nhạy bén, thấy hàn quang lóe sáng vội vàng nhảy lên, không bị thương tổn đến, lúc rơi xuống đất mặt mũi sợ đến trắng bệch.
"Đi mau!" Trầm Thương Hải giục Ly Phong cùng Âu Dương Lân đang trợn mắt há hốc mồm: "Thứ này chỉ có thể phóng ra hai lần, thử lại sẽ không linh nghiệm."
"Nga, a, vâng, vâng!" Ly Phong tỉnh táo lại, vội vã đẩy luân y xuống dốc, trong lúc cấp bách vẫn hiếu kỳ hỏi: "Phu tử, đó không phải là món đồ chơi mấy tháng trước người vẽ, đưa cho Thái đại thúc ở tiệm rèn làm sao? Thật là lợi hại a!"
"Thôi, thôi chậm một chút." Đoạn này đường dốc cực xoáy, lúc đến chậm rãi đẩy lên cũng không cảm thấy nguy hiểm, nhưng hiện tại đi xuống, Trầm Thương Hải cảm giác cháng váng đầu, đánh rơi tiểu viên đồng, hai tay nắm chặt tay vịn luân y. Nếu như ngã xuống, sợ rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
Âu Dương Lân theo sát phía sau cũng kêu một tiếng: "Cẩn thận!" Bỗng đao phong vù vù bổ tới, hắn vội vàng xoay người tránh khỏi yếu huyệt, cánh tay nóng rát toàn tâm đau đớn, vẫn là bị trúng một đao. Hắn lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống đất.
"Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!" Người trẻ tuổi cười nhạt, đao tái khởi, mục tiêu lại là Trầm Thương Hải.
Trong cảm nhận của hắn, nam tử vô năng này càng đáng sợ hơn cái tên Âu Dương Lân. Chờ giết nam tử kia rồi thu thập Âu Dương Lân đang bị thương cũng không muộn.
Âu Dương Lân quá sợ hãi, ra sức huy đao nhằm đùi người trẻ tuổi đánh tới.
Cẩm y nam nhân chân đau nhức, tay run lên, một đao kia liền mất chính xác. Trên cánh tay Ly Phong xuất hiện một vết thương thật dài. Hắn đau đớn kêu lên, theo bản năng buông lỏng cánh tay, luân y nhất thời như con ngựa thoát cương, đưa Trầm Thương Hải phi xuống sườn dốc phủ tuyết.
"Phu tử! Phu tử!" Ly Phong bị dọa bay hồn, định chạy theo, đột nhiên lòng bàn chân bước vào khoảng không, rơi xuống một đại thụ động bị tuyết phủ, thắt lưng đau nhức, nửa ngày không đứng dậy nổi. Âu Dương Lân chạy lên tương trợ.
"Coi như các ngươi gặp may!" Nam nhân thấp giọng chửi bới, tuy rằng rất muốn giết hai người, nhưng trên đùi máu chảy không ngừng, đừng nói đánh nhau, ngay cả đứng đều không vững. Không truy nữa, chỉ sợ Âu Dương Lân cứu được thiếu niên kia, hắn trái lại trở thành tù nhân.
Hắn chống phối đao làm quải trượng, đi bước một trở về trong lòng có điểm đắc ý ——nam tử kia từ sườn dốc ngã xuống, quá nửa là đi đời nhà ma, cũng coi như thở ra một ngụm ác khí.
Ly Phong buông tay, trong chớp mắt Trầm Thương Hải chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua lỗ tai, trước mắt ngoại trừ một mảnh trắng xóa, cái gì cũng thấy không rõ. Phút chốc luân y vấp phải hòn đá trên đường, cả người y cũng theo đó bay luôn ra ngoài, thân thể rơi xuống đống tuyết lớn, khí lạnh thấu xương, sau đó ngực cảm giác đập phải vật gì, cơ hồ bế khí.
Nửa ngày sau y mới từ trạng thái choáng váng trở về thần trí, phát hiện chính mình rơi vào một mảng tuyết lớn, luân y đè lên ngực.
Thương Hải cười khổ, thử giơ lên hai tay đã đông cứng, muốn đẩy luân y ra ngồi dậy, nhưng căn bản là bất động.
Chết kiểu này cũng quá uất ức đi. Trầm Thương Hải buông tha thở dài, đình chỉ động tác tứ chi, cố gắng thu liễm hô hấp. Vùi trong tuyết, thể lực vì phải chống lại cái lạnh nên bị xói mòn cực nhanh, mỗi phân nhiệt lượng cũng không thể lãng phí.
Y không hy vọng chờ Ly Phong tới cứu mình, chắc lúc đó đã biến thành cương thi rồi.
Lẳng lặng nằm, mỗi phân mỗi khắc đều dài tựa thời gian ngừng trôi. Không khí hô hấp chung quanh càng ngày càng loãng, áp lực trên ngực dường như không ngừng gia tăng.
Ly Phong, thế nào còn chưa tới? ... Thật lãnh... sắp không chịu nổi...
Trước mắt từ từ biến thành màu đen, thính giác trở nên đặc biệt minh mẫn kì lạ, hầu như có thế nghe thấy thanh âm hoa tuyết bay lượn.
A! Không, không phải ảo giác! Tuyết tứ phía đích thực là đang chấn rung, cả vùng đất dưới thân đang rung động. Là tiếng vó ngựa! Có người đang tới đây!
Tuyệt xử phùng sinh cùng kinh hỉ từ trên trời giáng xuống, Trầm Thương Hải dùng hết khí lực tàn dư kêu cứu: "Cứu mạng..."
Yết hầu đã bị đông lạnh đến co rút, y không rõ ràng lắm thanh âm từ trong kẽ răng truyền ra rốt cuộc lớn bao nhiêu, có thể truyền đi bao xa. Nhưng chính là thanh âm yếu ớt ấy gọi lại có hiệu quả.
Có đôi tay nhấc bổng luân y trước ngực lên, kéo y từ trong tuyết ra.
Ân nhân cứu mạng của y mũi thẳng miệng vuông, mi tâm hơi nhíu, thần tình mang theo ba phần không kiên nhẫn, tựa hồ rất không tình nguyện tới cứu y. Tiện tay phất rơi tuyết đọng trên người, ôm y đến đoàn người cách đó không xa.
Tại sao lại là đội kỵ binh áo giáp lưỡi mác? Trầm Thương Hải nuốt một ngụm khí lạnh, chưa kịp ngẫm nghĩ, ánh mắt liền chạm đến con người cưỡi trên hãn huyết bảo mã nhất kim yên bạc phía trước, mắt nhìn không dời.
Người đó ngồi sừng sững ngay ngắn, lưng thẳng tắp như tiêu thương, vô hình trung có một cỗ uy nghi bài sơn đảo hải (1) khiếp người tuôn ra. Thân mang hắc y bào, hai bên ống tay áo thêu bàn long kim tuyến, phiêu phiêu trong gió, đôi kim long từ phía sau hắn tựa muốn phá không bay ra.
(1)Dời núi lấp biển
Khuôn mặt nam nhân phân minh như điêu khắc. Bạc thần khẽ nhếch, tạo thành độ cong lãnh khốc, phảng phất như thế gian bất luận kẻ nào, bất luận sự tình gì đều không thể làm hắn mở miệng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Trầm Thương Hải. Cặp mắt kia đúng là màu xanh thẳm của đại dương, nhưng cũng như biển sâu băng hàn thấu xương, không có tức giận, cũng không có vui vẻ, thậm chí tìm không được một chút thất tình lục dục nào. Duy nhất có, chính là vô biên vô hạn trống rỗng, hờ hững.
Trầm Thương Hải kinh ngạc cùng ngưỡng mộ đôi đồng tử không mang theo tình cảm này, cũng quên hết thảy ngôn ngữ. Ân nhân cứu mạng kính cẩn xin chỉ thị nam nhân: "Đại vương, Thỉ Nha phụng mệnh cứu hắn trở về, xin hỏi đại vương định xử trí người này như thế nào?"
Đại vương? Trầm Thương Hải rốt cục cũng thoát khỏi cặp lam mâu kia, nhìn vào đại kỳ —— là một vầng trăng tròn, chính giữa là cự long ngẩng đầu rống giữa không trung.
Vậy ra đây là Bắn Nguyệt quốc. Thời gian y ở Ung Dạ tộc mặc dù không dài, nhưng thường nghe Ung Dạ vương trò chuyện về phong thổ nhân tình Tây Vực, đối với các nước khác đại khái cũng có chút hiểu biết.
Nam tử mắt xanh trước mặt này chắc hẳn là đại vương Bắn Nguyệt quốc- Phục Nghệ.
Phục Nghệ đôi mắt xanh chỉ nhìn trên mặt Trầm Thương Hải chốc lát liền dời đi, mặt không biểu tình quay ngựa, bạc thần nói ra hai chữ: "Về doanh."
Quân doanh của Bắn Nguyệt quốc đóng cách Thanh Long quan hơn năm mươi dặm. Bởi vì đại vương tùy doanh ngự giá thân chinh, đề phòng sâm nghiêm gấp bội, nơi nơi phủ ẩn kích giấu, sát khí ám phục.
Trầm Thương Hải được đưa vào một chiếc lều nhỏ.
"Vận khí của ngươi không tệ." Thỉ Nha sai binh sĩ chuẩn bị chăm đệm, ấm lô cho Trầm Thương Hải, trên mặt như trước không tươi cười: "Đại vương còn chưa hạ lệnh an trí ngươi như thế nào, ngươi tạm thời trước tiên ở nơi này. Ta sẽ nói đại phu chuẩn bị dược cho ngươi."
Trầm Thương Hải nói tiếng tạ ơn, kéo hai chân bò lên trên.
Thỉ Nha nhíu mi: "Chân của ngươi đông lạnh đi không được sao? Các ngươi là văn nhân Trung Nguyên, thể chất yếu nhược. Mới ở trong tuyết đông lạnh mà đường cũng không thể đi rồi."
"Không, là từ nhỏ ta có chút bệnh không tiện nói ra, hành tẩu bất tiện." Trầm Thương Hải giải thích đúng mực.
Thỉ Nha “nga” một tiếng, ngược lại không muốn gây khó dễ với một thư sinh văn nhược tàn tật, mất tư cách a. Sắc mặt có chút hòa hoãn, gật đầu nói: "Thì ra là thế, khó trách bên người ngươi có một luân y bị hỏng, ta sẽ kêu người làm cái mới cho ngươi."
Hắn thấy binh sĩ cũng thu xếp không sai biệt lắm, liền dẫn bọn hắn đi ra ngoài cho Trầm Thương Hải nghỉ ngơi, ra khỏi lều lại quay đầu lại cảnh cáo nói: "Vô luận bên ngoài phát sinh chuyện gì đều cùng ngươi không quan hệ, ngươi ở chỗ này không nên đi lung tung. Trọng yếu nhất là phải nhớ kỹ, tuyệt không được xông vào tẩm trướng của đại vương."
Trầm Thương Hải mỉm cười đáp ứng, nhìn Thỉ Nha rời đi lắc đầu —— chỉ bằng y lại thế nào có khả năng xông vào vương trướng có trọng binh canh gác? Thỉ Nha cũng lo lắng vô cớ rồi.
Ánh lửa ấm áp, y ngủ một hồi mới tỉnh lại, trên người hàn khí không còn nhưng trong bụng đã có chút trướng đau nhức.
Từ sáng sớm ra ngoài khuây khỏa đến bây giờ còn không có đi tiểu. Y chống lên nửa người trên, đang muốn chậm rãi bò đến chỗ cái thùng trong góc, cửa trướng mành đột nhiên bị nhấc lên, một người binh sĩ bưng chén dược bốc hơi cùng đồ ăn đi vào.
"Thỉ Nha tướng quân phân phó ta đưa tới." Hắn thấy Trầm Thương Hải bò đến khổ cực, cũng nghe Thỉ Nha nói qua thư sinh bộ dáng văn tú này chân có tật, liền buông khay nâng y dậy: "Ngươi muốn làm gì vậy?"
"Thất lễ, ta, ta, ta có chút quá mót." Trầm Thương Hải thẹn thùng.
Binh sĩ bừng tỉnh đại ngộ: "Ta giúp ngươi đi qua."
Trầm Thương Hải hơi do dự, muốn hắn trước mặt một người xa lạ giải quyết vấn đề sinh lý không khỏi cảm thấy thẹn. Vừa định cự tuyệt, binh sĩ kia là một thô nhân, làm sao có thể sát ngôn quan sắc(2), đã đem y mang đến bên cạnh thùng tiểu, giúp y cởi hạ khố.
(2) Nhìn sắc mặt mà nói chuyện.
Trầm Thương Hải đỏ mặt, do binh sĩ kia đã hết tay, y vội vã buộc lại hạ khố: "Đa tạ vị đại ca, phiền ngươi đỡ ta quay về giường."
Binh sĩ không nói chuyện cũng không nhúc nhích. Hô hấp từ từ ồ ồ lên.
Trầm Thương Hải kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với y là ánh mắt thần thái dị dạng của binh sĩ kia.
Cái loại ánh mắt này y cũng hiểu. Đang cố sức đẩy binh sĩ ra, cả người đã bị ôm lấy, nặng nề ngã trên đệm.
"Da của ngươi thật trắng." Binh sĩ thô lỗ xé rách hạ khố vừa mặc vào của Trầm Thương Hải, bàn tay thô ráp trực tiếp sờ lên bắp đùi của Trầm Thương Hải quanh năm khuyết thiếu vận động mà có vẻ phá lệ trắng nõn mềm mại, qua lại vuốt ve, cổ họng khàn đục tán thưởng.
"Người Trung Nguyên quả nhiên thanh tú, ngay cả nam nhân làn da cũng có thể trơn mềm như thế, so với đàn bà Tây Vực chúng ta còn muốn thoải mái hơn. Đại gia khai chiến đến bây giờ đã thật nhiều ngày chưa chạm qua nữ nhân, đều nhanh nghẹn điên rồi, ngươi để cho đại gia vui vẻ một chút."
"Ngô..." Trầm Thương Hải hai chân tuy rằng vô lực nhúc nhích, nhưng thần kinh cảm giác lại không thiếu, bị ngón tay thô ráp kích thích, mỗi tấc da thịt đều run rẩy. Chỗ tư mật bị người không kiêng nể giở trò, y cảm giác một trận nôn mửa, trăm triệu lần không lý giải được vì sao binh sĩ này cư nhiên nổi lên tà tâm với y.
"Ngươi, ngươi buông ra!" Y cố sức đẩy vai bĩnh sĩ kia.
Binh sĩ sắc dục công tâm, đã sớm quên đây là người Thỉ Nha tướng quân phân phó hắn tới chiếu cố. Ngại Trầm Thương Hải hai tay làm vướng bận, hắn kéo cổ tay Trầm Thương Hải đặt lên đỉnh đầu, xé tấm vải phủ gối làm đôi, một nửa dùng để buộc tay, nửa kia nhét vào miệng Trầm Thương Hải, vội vã cởi quần.
"Ngoan ngoãn để đại gia vào trong hai cái, tiết đi ra là xong việc." Hắn cắn lỗ tai Trầm Thương Hải sỗ sàng trêu đùa, tay cầm dương cụ cứng rắn gấp gáp nhét vào.
Hậu huyệt chưa làm ướt, khô khốc đóng chặt, hắn ngay cả thử vài lần cũng đều xuyên không vào, không khỏi chửi bới ầm lên, đi đến bàn chấm vài thứ gì đó rồi lại quay về.
Ngón tay dính dính đâm vào hậu đình chưa bao giờ có ngoại vật tiến nhập, Trầm Thương Hải toàn thân cứng đờ, cách lớp vải phát ra tiếng kêu không rõ.
"Có phải rất thoải mái hay không? Mùi vị sữa ngựa ra sao? Ha ha ha..." Binh sĩ rút ngón tay, dùng hai ngón tay chấm càng nhiều sữa sáp nhập, vòng vo hai cái, cảm giác không còn chặt như lúc ban đầu. Hắn cũng không nhịn nổi ham muốn, nhấc cao cái mông Trầm Thương Hải, cầm lên dương cụ dùng lực đẩy mạnh.
Đau nhức từ hạ thân lan tràn, Trầm Thương Hải liều mạng hất đầu, cảm giác được khối thịt cứng nóng tiến vào, dạ dày một trận co rút, thiếu chút nữa nôn mửa.
Ung Dạ vương đã từng nói qua đại vương Bắn Nguyệt quốc Phục Nghệ xử lý công việc mạnh mẽ vang dội, dũng mãnh thiện chiến, rốt cuộc các bang Tây Vực có được nhân vật hiếm có, không ngờ dưới trướng lại có loại binh sĩ cầm thú này. Nếu bị bọn họ công thành đoạt đất, còn không biết có bao nhiêu nữ tử phải chịu đau khổ chà đạp.
Tâm tư xoay tít như đèn kéo quân, trên người chợt nhẹ đi, binh sĩ này kêu lên một tiếng, tập trung tại hai tiếng "Lạch cạch" bên góc trướng bồng.
"Là ai?" Binh sĩ đầu óc mê muội bò lên, thấy rõ đi vào trướng bồng là hai người, lập tức như rớt vào hầm băng, dục niệm toàn bộ tiêu tán, xụi lơ trên mặt đất —— đại vương, Thỉ Nha tướng quân, thế nào lại bỗng nhiên xuất hiện?
Thỉ Nha liếc mắt liền thấy rõ tình huống, trong lòng buồn bực vô cùng. Người Bắn Nguyệt mặc dù trời sinh tính hiếu chiến sùng võ, nhưng tối khinh thường hành vi gian dâm man rợ. Binh sĩ kia phạm vào điều tối kỵ trong quân, hắn nắm lấy binh sĩ lôi ra ngoài trướng.
Binh sĩ nọ biết mình gây đại họa, há mồm kêu tha mạng, thanh âm càng ngày càng xa, rốt cục nghe không thấy.
Trong trướng, hai người nhìn nhau.
Hạ thân xích lõa, bộ dạng bị người làm nhục không hề che lấp loã lồ trước mặt một người nam nhân, Trầm Thương Hải trái lại thản nhiên, cũng không đỏ mặt, ánh mắt khó xử không biết đã rơi ở nơi nào.
Phục Nghệ lông mày đen khẽ nhíu, cúi người móc ra tấm vải trong miệng Trầm Thương Hải, lại cởi trói ràng buộc hai tay, nhặt hạ khố ném lên người Y rồi quay người.
Trầm Thương Hải cuối cùng hai gò má cũng nóng lên, cầm y phục ngẩn ngơ. Hạ thân cảm giác ẩm ướt, nói cái gì cũng muốn tẩy đi sữa ngựa binh sĩ kia bôi vào. Không có luân y, y chỉ có thể nhìn bình nước trên bàn không biết làm gì.
Trướng bồng lần thứ hai bị xốc lên, Phục Nghệ quay lại, đi vào là mấy người binh sĩ khiêng một thùng mộc dũng lớn đến. Bên trong là nước tuyết vừa đun, vụ khí dày đặc.
"Các ngươi giúp hắn vào tắm, sau đó đi ra ngoài, chờ hắn kêu mới có thể tiến đến giúp hắn mặc quần áo." Phục Nghệ tiếng nói trầm thấp từ tính mười phần, trong lều nhỏ ong ong vang lên, nhìn đám binh sĩ cởi từng lớp y phục của Trầm Thương Hải, lộ ra thân thể trắng nõn, lại lạnh lùng bỏ thêm một câu: "Ai dám động tà tâm, trảm."
Tiếng nói nghiêm khắc không chút nào làm mọi người hoài nghi sự chân thật của hắn, mấy người quỳ một chân xuống đất, cùng đáp không dám, cung kính giúp Trầm Thương Hải vào mộc dũng, lần lượt xin cáo lui.
Nước nóng tràn quá vai, Trầm Thương Hải mãn nguyện thở dài, một chút kinh ngạc xẹt qua trong lòng, nghĩ không ra nam tử lãnh khốc này cư nhiên lại thận trọng như vậy.
"Cảm tạ." Y lại cười nói tạ ơn.
Phục Nghệ vốn đã định rời đi, nghe thấy Trầm Thương Hải mỉm cười ôn hòa thanh nhu, không khỏi xoay người, đồng tử màu lam mang theo ý tứ hàm xúc quan sát thư sinh văn tú thái độ điềm tĩnh. Người bình thường thấy hắn biểu tình lạnh băng còn có can đảm cười? Thư sinh này thế nhưng không chút nào bị khí thế của hắn sở nhiếp?
Hắn là người vô số dũng sĩ Bắn Nguyệt quốc khom lưng xưng một tiếng “vương”. Ngoại trừ người kia làm hắn cam tâm bái phục, hắn không cho phép bất luận kẻ nào khinh thường uy nghiêm của mình.
Mày tuấn anh kiếm càng phát ra lạnh lẽo: "Thủ hạ của ta thiếu chút nữa ô nhục ngươi, ngươi cám tạ ta cái gì?" Hắn tận lực nhắc nhở Trầm Thương Hải hoàn cảnh bất kham vừa rồi, trong lòng đột nhiên nổi lên loại xúc động tà ác, muốn biết đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh dịu dàng kia sẽ là bộ mặt gì?
Trầm Thương Hải thần sắc vi cương, chợt trấn tĩnh, nhìn thẳng Phục Nghệ, mỉm cười nói: "Cha mẹ sinh con trời sinh tính, kẻ tốt người xấu lẫn lộn. Phục vương thống lĩnh thiên quân vạn mã, thủ hạ ra một hai kẻ bại hoại, cũng không có gì làm kỳ quái.
"Huống chi nhìn Thỉ Nha tiên sinh mới vừa rồi đối với loại hành vi đó căm thù đến tận xương tuỷ. Thương Hải tin tưởng, Phục vương sau đó sẽ chỉnh đốn quân kỷ, đối với bá quan bách tính đó không phải là chuyện tốt (3)."
(3)Ý Thương Hải là quân của anh Phục Nghệ mà ko chỉnh đốn thì dân chúng chịu khổ =.= ta nghĩ zậy. tra tới tra lui ko bik viết sao nên để thế
Mồm miệng thật thông minh, dám ám chỉ hắn bỏ mặc binh sĩ nhiễu loạn dân! Phục Nghệ ánh mắt canh hàn, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười băng lãnh mà Trầm Thương Hải lần đầu tiên nhìn thấy: "Nhìn ngươi gan dạ sáng suốt, bản vương không truy cứu ngươi tội nói năng lỗ mãng. Chỉ là ngươi đến tột cùng là ai?" Đảm lược như vậy tuyệt không phải phường áo vải tầm thường.
"Tại hạ là Trầm Thương Hải, do Ung Dạ tộc mời về làm tiên sinh dạy học." Trầm Thương Hải ăn ngay nói thật, dù sao cũng không cần thiết phải giấu diếm, huống hồ nếu nói sạo, Phục Nghệ sớm muộn cũng sẽ tra ra thân phận y.
Tộc nhân Ung Dạ tộc không nhiều lắm, từ trước đến nay không tranh quyền thế, Phục Nghệ khi còn nhỏ cũng từng tại thịnh hội bang giao các tộc gặp qua Ung Dạ vương, coi như có chút sơ giao. Biết Ung Dạ vương xưa nay tôn trọng văn hóa bác đại tinh thâm vùng Trung Nguyên, thỉnh một tiên sinh Hồi tộc đến dạy học cũng không có gì kỳ lạ, lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu cho rằng Trầm Thương Hải là mật thám của Hạ Lan hoàng triều.
Thấy Trầm Thương Hải trong mộc dũng che miệng hắt xì mấy cái, hắn cau mày vừa định mở miệng, ngoài trướng Thỉ Nha bẩm báo: "Đại vương, tại Thanh Long quan bắt được tù binh đã áp giải về doanh, thỉnh đại vương xử lý."
Phục Nghệ trong nháy mắt nồng đậm sát khí, vung áo choàng không hề để ý tới Trầm Thương Hải, rất nhanh rời đi.
Hết chương 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook