Phu Rất Yếu Ớt
-
Chương 26: Phu của ta và thẳng thắn
Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Hắn đáng khinh sờ ngực ta!!
Hakudoshi buông Yui ra, chuyển mắt, hắn vô cảm mở miệng.
“Ta biết ngươi sẽ đến, không sao cả, chuyện mà ta muốn xác định đã được xác định rồi.”
Tiểu yêu quái nhếch miệng cười âm ngoan, kiểu cười không hợp tuổi.
“Ta không hề làm gì cả.”
“Vậy sao…”
Phu thong dong, hai mắt cơ hồ không dừng lại ở đối phương vài giây, càng không có hứng thú gì với lời nói của hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, vô số tứ chi cùng xúc tua vươn ra từ phía sau phu, chỉ trong nháy mắt, hầu hết vật dơ bẩn tụ tập lại xông về phía Hakudoshi.
Hakudoshi vươn tay ra, ánh sáng lóe lên, một thanh kiếm dài sắc bén lập tức xuất hiện ở trên tay hắn.
Hơi vung lên một cái, hàng vạn hàng nghìn thứ ghê tởm kia lập tức tóe ra bốn phía, rơi xuống khắp phòng.
Mùi thịt mục nát tràn ngập cả phòng.
Phu thấy vậy, cũng không có phản ứng gì, hắn vốn chỉ là muốn cảnh cáo thôi, cơ hồ không sự dụng chút sức lực nào. Hakudoshi là phân thân hoàn mỹ nhất của hắn, năng lực không kém, điểm ấy hắn nắm chắc.
“Ưm…”
Hakudoshi do ngăn trở phu công kích nên đã bỏ áp chế Yui, Yui được giải thoát, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, lập tức chạy về phía phu.
Yui không nói gì, chỉ run nhè nhẹ.
Không phải sợ hãi, mà là tức giận.
Không biết có phải là dự đoán được như vậy hay không, phu có vẻ không cự tuyệt Yui, ngược lại là khi Yui tới gần, vẻ mặt tức giận của nàng làm khí thế của phu lại lạnh hơn.
“Naraku, ngươi trở nên yếu đuối rồi, đến mức không chịu nổi một kích.”
Hakudoshi đột nhiên nhảy lên, mũi kiếm bén nhọn trong tay đúng lúc chĩa vào đầu Yui.
Yui vừa quay đầu lại liền thấy Hakudoshi đầy sát khí, lập tức trốn vào sau lưng phu.
Tiếng thịt bị cắt phăng vang lên, sau đó là tiếng vật nặng rơi mạnh xuống đất, không ngoài ý muốn, mấy cái xúc tua của phu chặn công kích của Hakudoshi.
Phu dường như tuyệt không đau lòng xúc tua của mình, mà bên kia, Hakudoshi thờ ơ buông tay.
“Ngươi che chở ả đến thế à.”
Naraku đã dần mất đi dã tâm, bắt đầu trở nên giống một con người.
Cho nên, thay thế được Naraku, thậm chí vượt qua Naraku, là chuyện sớm hay muộn.
“…”
Phu không nói gì.
“Câm miệng, đồ yêu quái đáng khinh kia! Ngươi có lập trường gì mà nói thế!”
Phu hoàn toàn miễn dịch với các loại khiêu khích của Hakudoshi, vẫn âm trầm, nhưng Yui thì mất hứng.
“Ngươi làm cái gì.”
Phu chuyển mắt.
Rất kỳ quái, rõ ràng hỏi Hakudoshi, nhưng phu lại nghiêm túc nhìn Yui, thấy Yui chột dạ. Mà vì sao mình phải chột dạ chứ? Khi bị tên kia sờ ngực, nàng cũng đâu có tự nguyện, sao thái độ của phu kỳ quái như thế, chẳng lẽ đây là cảm giác bị bắt gian tại trận?
“Ta sao… Chỉ là…”
Hakudoshi liếc ngực Yui, khiêu khích cười xấu xa, hình như là cố ý nói mờ ám.
“Thấy được thứ không nên nhìn thôi.”
“Ngươi…”
Yui tức giận, dù giá trị vũ lực chênh lệch như thế nào, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bị người ta nhục nhã như thế bao giờ. Nhưng lời nói của phu chặn lại suy nghĩ đang sôi sục của nàng.
“Ngươi có thể đi rồi, đi đâu cũng được, tùy.”
Quả thật là phu đã nói như vậy, nhưng Yui không rõ tại sao.
Hakudoshi lại hiểu, vẻ mặt của hắn kiểu ‘quả nhiên’.
“Naraku, ngươi thật vô dụng.”
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại, cứ thế biến mất.
“Phu quân?”
Yui kéo kéo tay áo phu. Hakudoshi ăn nói như vậy làm nàng cảm thấy rất quá đáng, phu lại không thấy gì sao? Phu không mở miệng trầm mặc như vậy là bởi vì bị đả kích đến mức không lời nào để nói?
Ánh mắt Phu im lặng hạ xuống ngực Yui, Yui lại đỏ mặt.
“Chàng nhìn cái gì thế!”
Luống cuống quá, Yui lập tức vung tay đập phu.
Phu bắt lấy tay Yui.
“Asai Yui, chớ chọc phiền toái.”
Ngữ khí này rõ ràng là đang nói rằng ‘ngươi thật vô dụng chỉ biết gây chuyện’…
“Hắn sờ ta…”
Giọng nói nhỏ đi nhiều, không chỉ xấu hổ, Yui còn cảm thấy mình thật uất ức.
“Cái gì?”
Có vẻ như phu vẫn chưa hiểu gì.
“Ta nói hắn sờ ta! Hắn đáng khinh sờ ngực ta!!”
Yui bỗng nhiên lớn tiếng.
Phu liếc Yui một cái, lạ là không đả kích nàng, ngược lại… vươn tay sờ sờ đầu Yui.
——vẻ ‘ngươi đừng nháo nữa’ là thế nào chứ! Là an ủi vuốt lông phải không? Không cần, một chút cũng không thấy được an ủi gì cả.
“Quay về đi ngủ đi.”
Cả buổi tối bị quấy nhiễu như vậy, cả người đều không có tinh thần gì, phu liếc đôi mắt hơi thâm quầng của Yui một cái, không định nói gì thêm, hắn đã định đi khỏi.
“Lỡ tên yêu quái đáng khinh kia lại tới nữa thì làm sao bây giờ?”
Yui bĩu môi, túm chặt phu không chịu buông ra.
“Sẽ không.”
Nhận thấy được mùi của Hakudoshi rời khỏi khu phòng của Yui, phu không giải thích nhiều.
“Ai biết chắc được, cho nên theo ta ngủ đi, phu quân.”
Yui rất biết cách bám lấy phu.
**
Vì thế cuối cùng hai người vẫn ở lại phòng.
Yui chết sống không cho phu đi, cuối cùng thấy phiền quá, phu không hừ lạnh chạy trốn. Yui cảm thấy rất sung sướng vì được cùng người mình thích ở cạnh nhau, cho dù đối phương vẫn mất tự nhiên, cho dù một tên ở trên giường quay cuồng rất vui vẻ, một tên banh mặt ngồi cạnh, chỉ cần ở cạnh nhau là cảm thấy thỏa mãn đến tận đáy lòng.
“Không ngủ được, làm sao bây giờ…”
Yui lăn đến bên cạnh phu, đôi mắt trông mong nhìn hắn. Hơn nửa đêm bị đánh thức, lại trải qua một đống chuyện khiến Yui hơi hưng phấn.
“Phu quân tới kể truyện trước khi ngủ cho ta đi.”
“Không.”
Phu là yêu quái, không có thơ ấu gì.
“Kể đi kể đi.”
Yui lăn lộn.
“Không biết.”
Phu rất lạnh nhạt.
“Kể đi mà ~ ”
Yui không thuận theo.
“Câm miệng.”
Phu vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Đau lòng quá…”
Yui yên lặng hất đầu.
“Nếu không có truyện trước khi ngủ… Không phải truyện tình yêu thì kể quá trình phấn đấu trong cuộc sống của phu quân vậy… Được rồi, nếu phu quân đáng thương như vậy, ta đây kể cho chàng nghe một truyện đi.”
“Câm miệng.”
“Ta biết chàng sẽ nghe mà.”
Yui hoàn toàn lờ đi lời nói của phu.
“Ngày xửa ngày xưa có một cô công chúa xinh đẹp nhất dịu dàng nhất, có một ngày, nàng ấy xuất giá, từ đó về sau sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Yui nhìn phu, đôi mắt to lóe sáng lên.
“Kể xong.”
“…”
Ánh mắt phu tuyệt đối là đang nhìn tiểu quái thú!
“Được rồi mà, tại chàng đâu có chịu kể.”
Biết rõ mình bị ghét bỏ, Yui hất đầu đi.
“Ta là yêu quái, sao có thể…”
Thấy Yui như vậy, phu muốn nói điều gì đó để nàng đừng khó chịu như vậy.
“Được rồi được rồi, ta biết chàng là yêu quái.”
Yui bò đến trước mặt phu, nằm úp sấp lên gối phu, ngẩng đầu.
Phu có vẻ như đang chờ Yui nói tiếp, trong nháy mắt, phu lại khá nghiêm túc nhìn về phía nàng.
Yui thích vẻ mặt phu nhìn mình, trong đôi mắt chỉ có mình nàng, còn nghiêm cẩn nữa… Trái tim bỗng nhiên ấm lên.
“Quả nhiên ta thích chàng nhất!”
Trong lòng rung động, Yui đè thật mạnh lên người phu.
“Asai Yui…”
Vì đề phòng tiểu quái thú bị thương, phu không né tránh, kỳ thật, phu rất muốn đẩy tên ngu ngốc trước mặt ra.
Khó chịu vì bị dồn vào thế yếu, phu giơ bàn tay đến phía sau Yui định kéo nàng ra, nhưng mà, rất lâu rất lâu, tay phu không hề cử động.
Thân thể nho nhỏ, mềm mại, rất ấm áp… không nghĩ tới lại có chút mê hoặc…
“Nè, thích nhất chàng.”
Yui vui vẻ tươi cười.
“Mặc kệ phu quân là thành chủ đại nhân được mọi người quý mến hay là yêu quái nông thôn đi nữa, ta vẫn thích chàng nhất.”
“Thích ta…?”
Tình cảm ‘Thích’ là hoàn toàn khó hiểu. Nhện quỷ đối với Kikyou là ham muốn chiếm hữu, Hitomi Kagewaki đối với Asai Yui là khát vọng. Vậy, còn Naraku?
Có phải hắn cũng sẽ có được một loại tình cảm có thể làm chính hắn cũng không thể hiểu nổi hay không?
“Đúng vậy, rất thích rất thích.”
Yui cho rằng thích một người cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, thích liền nói ra, không thích liền cự tuyệt, nàng vẫn luôn đơn giản như vậy.
“Rất thích?”
Naraku phát hiện hắn không thể lý giải được thế giới của Asai Yui, nhưng nhiệt độ của cô gái trên người hắn lại rất chân thật, nhưng ít nhất hắn có thể ngầm hiểu ra được điều gì.
“Chàng thích ta không, phu quân?”
Cô bé Yui mở miệng.
“Không đúng không đúng.”
Như nghĩ đến điều gì, Yui lập tức lắc đầu.
“Naraku, chàng thích ta không?”
“…”
Phủ định là phản ứng đầu tiên mà đầu óc đưa ra, nhưng mà hắn lại không trực tiếp nói ra. Đáy lòng mơ hồ có một câu trả lời khác.
Cảm giác khi ở cạnh tên ngốc này bao lâu nay là cái gì? Lưu luyến, không hạ thủ được, lo lắng, nôn nóng… Những thứ phức tạp đó là cái gì?
Thích, lại là cái gì?
Một kẻ xuất thân từ bán yêu như hắn, mọi tội ác sinh ra từ một tên cướp bóc, bị ảo tưởng của chính mình khinh thường, không ai chấp nhận… hắn như thế mà cũng sẽ có được loại tình cảm ngu xuẩn nhất ấy?
Trong nháy mắt, quả thật hắn nghi hoặc.
Vì cái gì lại có người thích một kẻ như hắn… Không thể tin được, không có khả năng tin tưởng.
“Người ngươi thích chỉ là Hitomi Kagewaki mà thôi.”
“Thứ ngươi thích chính là cái dịu dàng và vẻ ngoài mà ta bắt chước hắn, đó chỉ là sự ảo tưởng của ngươi.”
Hắn cự tuyệt, cự tuyệt thừa nhận, cự tuyệt thẳng thắn.
“Không phải thế, là chàng.”
Có một tuýp người không theo logic bình thường, cũng là tuýp ngu ngốc nhất.
Chỉ một câu như thế, nhưng phu lại không thể phản bác.
Yui rất nghiêm túc, nàng không bao giờ nghĩ nhiều, không hiểu phu rốt cuộc đang rối rắm cái vấn đề gì.
“… Ngươi, sẽ hối hận.”
Phu nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ cái gì.
“Thế thì lúc hối hận hãng nói sau.”
Yui nghe xong lập tức trả lời.
“Những lúc như thế này chẳng phải là nên nói sẽ không hối hận sao.”
Phu buồn cười, lúc nói ra câu ấy, bỗng nhiên hắn hơi sửng sốt. Sao hắn lại nói câu đó, giọng điệu và ngôn ngữ…, Hắn bất giác chờ mong cái gì sao?
“Nếu dễ dàng trả lời như thế thì rõ là chưa suy nghĩ gì rồi.”
Yui khinh thường.
Nếu hối hận, thì đợi về sau rồi nói, nếu hối hận, nàng đã sớm chạy về gia tộc tiếp tục giả ngu rồi. Nàng không đi, không muốn rời khỏi phu, ít nhất hiện giờ nàng không cảm thấy mình có cái gì phải hối hận, cũng không thấy sẽ gặp phải chuyện gì làm mình hối hận.
Nhất thời, phu cảm thấy mình như bị ám chỉ điều gì… Ảo giác sao?
**
“Hakudoshi, ngươi muốn đi đâu thế?” Mùi của Hakudoshi bỗng nhiên xuất hiện, Kagura cảnh giác mở to mắt.
Cầm quạt bên cạnh mình, theo bản năng định công kích.
“Kagura, ta nói cho ngươi một việc.”
Hakudoshi khinh thường khi thấy Kagura đề phòng.
“Cái gì?”
Hơn nửa đêm, tên kia muốn làm gì? Kagura hơi dừng lại, tạm ngừng ý định công kích.
“Không phải là ngươi muốn giết chết Naraku sao? Đứa trẻ sơ sinh, nó là mấu chốt.”
Hakudoshi mở miệng nói, cũng không định giải thích tại sao đêm khuya lại bỗng dưng xuất hiện, có lẽ do bản thân yêu quái không quan tâm gì với mấy chuyện lễ tiết.
“Giết Naraku, chúng ta đều không sống được.”
Có ý muốn giết chết Naraku, nhưng không có thực lực và cơ hội. Hakudoshi tuy là phân thân ưu tú nhất của Naraku, nhưng cũng chỉ là một con rối mà thôi.
“Ta và ngươi không giống nhau, tim ta vẫn ở trong ngực ta.”
Hakudoshi châm chọc Kagura.
“Muốn lợi dụng ta?”
Đè nén tức giận xuống, Kagura nói. Sau chuyện ở Bạch Linh sơn, nàng cũng ý thức được trẻ sơ sinh kia là mấu chốt, nhưng điều này cũng không đủ để nói rõ nguyên do tại sao Hakudoshi lại đến đây giữa đêm khuya. Hakudoshi không hề che dấu ý định phản loạn, hắn đang ám chỉ chính hắn muốn thay thế Naraku hoặc là nuốt Naraku? Lợi dụng nàng, hay nói cách khác, lợi dụng đám tử địch của Naraku để tìm được thời cơ?
“Không không, ta đơn thuần chỉ là vì tình nghĩa anh chị em mà thôi.”
Hakudoshi xoay người đi.
“Thật buồn cười.”
Kagura hoàn toàn không có hứng thú.
“Nói tới cùng thì ngươi định bỏ đi ra ngoài phải không, Hakudoshi.”
Kagura mỉm cười, cho dù ngu ngốc đi chăng nữa thì nàng cũng biết, không có khả năng Naraku lại bỏ qua cho kẻ tỏ rõ ý định phản nghịch như Hakudoshi, lưu hắn lại chắc là có ích lợi gì đó.
Hakudoshi mà đi thì có lẽ sẽ không trở lại nữa.
Kagura khát vọng tự do, đồng thời cũng quý trùng sinh mạng của mình. Nàng sẽ không đường hoàng giống như Hakudoshi, nàng chỉ biết nhẫn nại từ từ, chờ đợi thời cơ có lợi nhất.
“Kagura, ta nói thêm cho ngươi một tin tức tốt.”
Trước lúc biến mất, Hakudoshi bỗng nhiên dừng lại.
“Gì?”
Kagura không thấy một kẻ như Hakudoshi lại có chuyện tốt gì.
“Ngươi đánh cược thắng rồi.”
Nói xong, Hakudoshi lên ngựa bay đi.
Kagura giật mình hiểu ra.
Spoi:
“Có tìm toàn bộ thế giới cũng không tìm thấy ai thích hắn như ngươi. Mà phu quân đại nhân của ngươi có như thế với ngươi không?”
“Đừng dẫm vào chân đau của người khác chứ! Kagura ngu ngốc!”
“Nếu muốn xác định thì… Đi đến trước mặt hắn rồi cởi hết quần áo thử xem sao?”
Nhìn bóng lưng Yui đang chạy đi, Kagura bỗng thấy khẩn trương.
—— Cái tên kia, sẽ không làm thật đấy chứ?!!
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Hắn đáng khinh sờ ngực ta!!
Hakudoshi buông Yui ra, chuyển mắt, hắn vô cảm mở miệng.
“Ta biết ngươi sẽ đến, không sao cả, chuyện mà ta muốn xác định đã được xác định rồi.”
Tiểu yêu quái nhếch miệng cười âm ngoan, kiểu cười không hợp tuổi.
“Ta không hề làm gì cả.”
“Vậy sao…”
Phu thong dong, hai mắt cơ hồ không dừng lại ở đối phương vài giây, càng không có hứng thú gì với lời nói của hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, vô số tứ chi cùng xúc tua vươn ra từ phía sau phu, chỉ trong nháy mắt, hầu hết vật dơ bẩn tụ tập lại xông về phía Hakudoshi.
Hakudoshi vươn tay ra, ánh sáng lóe lên, một thanh kiếm dài sắc bén lập tức xuất hiện ở trên tay hắn.
Hơi vung lên một cái, hàng vạn hàng nghìn thứ ghê tởm kia lập tức tóe ra bốn phía, rơi xuống khắp phòng.
Mùi thịt mục nát tràn ngập cả phòng.
Phu thấy vậy, cũng không có phản ứng gì, hắn vốn chỉ là muốn cảnh cáo thôi, cơ hồ không sự dụng chút sức lực nào. Hakudoshi là phân thân hoàn mỹ nhất của hắn, năng lực không kém, điểm ấy hắn nắm chắc.
“Ưm…”
Hakudoshi do ngăn trở phu công kích nên đã bỏ áp chế Yui, Yui được giải thoát, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, lập tức chạy về phía phu.
Yui không nói gì, chỉ run nhè nhẹ.
Không phải sợ hãi, mà là tức giận.
Không biết có phải là dự đoán được như vậy hay không, phu có vẻ không cự tuyệt Yui, ngược lại là khi Yui tới gần, vẻ mặt tức giận của nàng làm khí thế của phu lại lạnh hơn.
“Naraku, ngươi trở nên yếu đuối rồi, đến mức không chịu nổi một kích.”
Hakudoshi đột nhiên nhảy lên, mũi kiếm bén nhọn trong tay đúng lúc chĩa vào đầu Yui.
Yui vừa quay đầu lại liền thấy Hakudoshi đầy sát khí, lập tức trốn vào sau lưng phu.
Tiếng thịt bị cắt phăng vang lên, sau đó là tiếng vật nặng rơi mạnh xuống đất, không ngoài ý muốn, mấy cái xúc tua của phu chặn công kích của Hakudoshi.
Phu dường như tuyệt không đau lòng xúc tua của mình, mà bên kia, Hakudoshi thờ ơ buông tay.
“Ngươi che chở ả đến thế à.”
Naraku đã dần mất đi dã tâm, bắt đầu trở nên giống một con người.
Cho nên, thay thế được Naraku, thậm chí vượt qua Naraku, là chuyện sớm hay muộn.
“…”
Phu không nói gì.
“Câm miệng, đồ yêu quái đáng khinh kia! Ngươi có lập trường gì mà nói thế!”
Phu hoàn toàn miễn dịch với các loại khiêu khích của Hakudoshi, vẫn âm trầm, nhưng Yui thì mất hứng.
“Ngươi làm cái gì.”
Phu chuyển mắt.
Rất kỳ quái, rõ ràng hỏi Hakudoshi, nhưng phu lại nghiêm túc nhìn Yui, thấy Yui chột dạ. Mà vì sao mình phải chột dạ chứ? Khi bị tên kia sờ ngực, nàng cũng đâu có tự nguyện, sao thái độ của phu kỳ quái như thế, chẳng lẽ đây là cảm giác bị bắt gian tại trận?
“Ta sao… Chỉ là…”
Hakudoshi liếc ngực Yui, khiêu khích cười xấu xa, hình như là cố ý nói mờ ám.
“Thấy được thứ không nên nhìn thôi.”
“Ngươi…”
Yui tức giận, dù giá trị vũ lực chênh lệch như thế nào, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bị người ta nhục nhã như thế bao giờ. Nhưng lời nói của phu chặn lại suy nghĩ đang sôi sục của nàng.
“Ngươi có thể đi rồi, đi đâu cũng được, tùy.”
Quả thật là phu đã nói như vậy, nhưng Yui không rõ tại sao.
Hakudoshi lại hiểu, vẻ mặt của hắn kiểu ‘quả nhiên’.
“Naraku, ngươi thật vô dụng.”
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại, cứ thế biến mất.
“Phu quân?”
Yui kéo kéo tay áo phu. Hakudoshi ăn nói như vậy làm nàng cảm thấy rất quá đáng, phu lại không thấy gì sao? Phu không mở miệng trầm mặc như vậy là bởi vì bị đả kích đến mức không lời nào để nói?
Ánh mắt Phu im lặng hạ xuống ngực Yui, Yui lại đỏ mặt.
“Chàng nhìn cái gì thế!”
Luống cuống quá, Yui lập tức vung tay đập phu.
Phu bắt lấy tay Yui.
“Asai Yui, chớ chọc phiền toái.”
Ngữ khí này rõ ràng là đang nói rằng ‘ngươi thật vô dụng chỉ biết gây chuyện’…
“Hắn sờ ta…”
Giọng nói nhỏ đi nhiều, không chỉ xấu hổ, Yui còn cảm thấy mình thật uất ức.
“Cái gì?”
Có vẻ như phu vẫn chưa hiểu gì.
“Ta nói hắn sờ ta! Hắn đáng khinh sờ ngực ta!!”
Yui bỗng nhiên lớn tiếng.
Phu liếc Yui một cái, lạ là không đả kích nàng, ngược lại… vươn tay sờ sờ đầu Yui.
——vẻ ‘ngươi đừng nháo nữa’ là thế nào chứ! Là an ủi vuốt lông phải không? Không cần, một chút cũng không thấy được an ủi gì cả.
“Quay về đi ngủ đi.”
Cả buổi tối bị quấy nhiễu như vậy, cả người đều không có tinh thần gì, phu liếc đôi mắt hơi thâm quầng của Yui một cái, không định nói gì thêm, hắn đã định đi khỏi.
“Lỡ tên yêu quái đáng khinh kia lại tới nữa thì làm sao bây giờ?”
Yui bĩu môi, túm chặt phu không chịu buông ra.
“Sẽ không.”
Nhận thấy được mùi của Hakudoshi rời khỏi khu phòng của Yui, phu không giải thích nhiều.
“Ai biết chắc được, cho nên theo ta ngủ đi, phu quân.”
Yui rất biết cách bám lấy phu.
**
Vì thế cuối cùng hai người vẫn ở lại phòng.
Yui chết sống không cho phu đi, cuối cùng thấy phiền quá, phu không hừ lạnh chạy trốn. Yui cảm thấy rất sung sướng vì được cùng người mình thích ở cạnh nhau, cho dù đối phương vẫn mất tự nhiên, cho dù một tên ở trên giường quay cuồng rất vui vẻ, một tên banh mặt ngồi cạnh, chỉ cần ở cạnh nhau là cảm thấy thỏa mãn đến tận đáy lòng.
“Không ngủ được, làm sao bây giờ…”
Yui lăn đến bên cạnh phu, đôi mắt trông mong nhìn hắn. Hơn nửa đêm bị đánh thức, lại trải qua một đống chuyện khiến Yui hơi hưng phấn.
“Phu quân tới kể truyện trước khi ngủ cho ta đi.”
“Không.”
Phu là yêu quái, không có thơ ấu gì.
“Kể đi kể đi.”
Yui lăn lộn.
“Không biết.”
Phu rất lạnh nhạt.
“Kể đi mà ~ ”
Yui không thuận theo.
“Câm miệng.”
Phu vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Đau lòng quá…”
Yui yên lặng hất đầu.
“Nếu không có truyện trước khi ngủ… Không phải truyện tình yêu thì kể quá trình phấn đấu trong cuộc sống của phu quân vậy… Được rồi, nếu phu quân đáng thương như vậy, ta đây kể cho chàng nghe một truyện đi.”
“Câm miệng.”
“Ta biết chàng sẽ nghe mà.”
Yui hoàn toàn lờ đi lời nói của phu.
“Ngày xửa ngày xưa có một cô công chúa xinh đẹp nhất dịu dàng nhất, có một ngày, nàng ấy xuất giá, từ đó về sau sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Yui nhìn phu, đôi mắt to lóe sáng lên.
“Kể xong.”
“…”
Ánh mắt phu tuyệt đối là đang nhìn tiểu quái thú!
“Được rồi mà, tại chàng đâu có chịu kể.”
Biết rõ mình bị ghét bỏ, Yui hất đầu đi.
“Ta là yêu quái, sao có thể…”
Thấy Yui như vậy, phu muốn nói điều gì đó để nàng đừng khó chịu như vậy.
“Được rồi được rồi, ta biết chàng là yêu quái.”
Yui bò đến trước mặt phu, nằm úp sấp lên gối phu, ngẩng đầu.
Phu có vẻ như đang chờ Yui nói tiếp, trong nháy mắt, phu lại khá nghiêm túc nhìn về phía nàng.
Yui thích vẻ mặt phu nhìn mình, trong đôi mắt chỉ có mình nàng, còn nghiêm cẩn nữa… Trái tim bỗng nhiên ấm lên.
“Quả nhiên ta thích chàng nhất!”
Trong lòng rung động, Yui đè thật mạnh lên người phu.
“Asai Yui…”
Vì đề phòng tiểu quái thú bị thương, phu không né tránh, kỳ thật, phu rất muốn đẩy tên ngu ngốc trước mặt ra.
Khó chịu vì bị dồn vào thế yếu, phu giơ bàn tay đến phía sau Yui định kéo nàng ra, nhưng mà, rất lâu rất lâu, tay phu không hề cử động.
Thân thể nho nhỏ, mềm mại, rất ấm áp… không nghĩ tới lại có chút mê hoặc…
“Nè, thích nhất chàng.”
Yui vui vẻ tươi cười.
“Mặc kệ phu quân là thành chủ đại nhân được mọi người quý mến hay là yêu quái nông thôn đi nữa, ta vẫn thích chàng nhất.”
“Thích ta…?”
Tình cảm ‘Thích’ là hoàn toàn khó hiểu. Nhện quỷ đối với Kikyou là ham muốn chiếm hữu, Hitomi Kagewaki đối với Asai Yui là khát vọng. Vậy, còn Naraku?
Có phải hắn cũng sẽ có được một loại tình cảm có thể làm chính hắn cũng không thể hiểu nổi hay không?
“Đúng vậy, rất thích rất thích.”
Yui cho rằng thích một người cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, thích liền nói ra, không thích liền cự tuyệt, nàng vẫn luôn đơn giản như vậy.
“Rất thích?”
Naraku phát hiện hắn không thể lý giải được thế giới của Asai Yui, nhưng nhiệt độ của cô gái trên người hắn lại rất chân thật, nhưng ít nhất hắn có thể ngầm hiểu ra được điều gì.
“Chàng thích ta không, phu quân?”
Cô bé Yui mở miệng.
“Không đúng không đúng.”
Như nghĩ đến điều gì, Yui lập tức lắc đầu.
“Naraku, chàng thích ta không?”
“…”
Phủ định là phản ứng đầu tiên mà đầu óc đưa ra, nhưng mà hắn lại không trực tiếp nói ra. Đáy lòng mơ hồ có một câu trả lời khác.
Cảm giác khi ở cạnh tên ngốc này bao lâu nay là cái gì? Lưu luyến, không hạ thủ được, lo lắng, nôn nóng… Những thứ phức tạp đó là cái gì?
Thích, lại là cái gì?
Một kẻ xuất thân từ bán yêu như hắn, mọi tội ác sinh ra từ một tên cướp bóc, bị ảo tưởng của chính mình khinh thường, không ai chấp nhận… hắn như thế mà cũng sẽ có được loại tình cảm ngu xuẩn nhất ấy?
Trong nháy mắt, quả thật hắn nghi hoặc.
Vì cái gì lại có người thích một kẻ như hắn… Không thể tin được, không có khả năng tin tưởng.
“Người ngươi thích chỉ là Hitomi Kagewaki mà thôi.”
“Thứ ngươi thích chính là cái dịu dàng và vẻ ngoài mà ta bắt chước hắn, đó chỉ là sự ảo tưởng của ngươi.”
Hắn cự tuyệt, cự tuyệt thừa nhận, cự tuyệt thẳng thắn.
“Không phải thế, là chàng.”
Có một tuýp người không theo logic bình thường, cũng là tuýp ngu ngốc nhất.
Chỉ một câu như thế, nhưng phu lại không thể phản bác.
Yui rất nghiêm túc, nàng không bao giờ nghĩ nhiều, không hiểu phu rốt cuộc đang rối rắm cái vấn đề gì.
“… Ngươi, sẽ hối hận.”
Phu nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ cái gì.
“Thế thì lúc hối hận hãng nói sau.”
Yui nghe xong lập tức trả lời.
“Những lúc như thế này chẳng phải là nên nói sẽ không hối hận sao.”
Phu buồn cười, lúc nói ra câu ấy, bỗng nhiên hắn hơi sửng sốt. Sao hắn lại nói câu đó, giọng điệu và ngôn ngữ…, Hắn bất giác chờ mong cái gì sao?
“Nếu dễ dàng trả lời như thế thì rõ là chưa suy nghĩ gì rồi.”
Yui khinh thường.
Nếu hối hận, thì đợi về sau rồi nói, nếu hối hận, nàng đã sớm chạy về gia tộc tiếp tục giả ngu rồi. Nàng không đi, không muốn rời khỏi phu, ít nhất hiện giờ nàng không cảm thấy mình có cái gì phải hối hận, cũng không thấy sẽ gặp phải chuyện gì làm mình hối hận.
Nhất thời, phu cảm thấy mình như bị ám chỉ điều gì… Ảo giác sao?
**
“Hakudoshi, ngươi muốn đi đâu thế?” Mùi của Hakudoshi bỗng nhiên xuất hiện, Kagura cảnh giác mở to mắt.
Cầm quạt bên cạnh mình, theo bản năng định công kích.
“Kagura, ta nói cho ngươi một việc.”
Hakudoshi khinh thường khi thấy Kagura đề phòng.
“Cái gì?”
Hơn nửa đêm, tên kia muốn làm gì? Kagura hơi dừng lại, tạm ngừng ý định công kích.
“Không phải là ngươi muốn giết chết Naraku sao? Đứa trẻ sơ sinh, nó là mấu chốt.”
Hakudoshi mở miệng nói, cũng không định giải thích tại sao đêm khuya lại bỗng dưng xuất hiện, có lẽ do bản thân yêu quái không quan tâm gì với mấy chuyện lễ tiết.
“Giết Naraku, chúng ta đều không sống được.”
Có ý muốn giết chết Naraku, nhưng không có thực lực và cơ hội. Hakudoshi tuy là phân thân ưu tú nhất của Naraku, nhưng cũng chỉ là một con rối mà thôi.
“Ta và ngươi không giống nhau, tim ta vẫn ở trong ngực ta.”
Hakudoshi châm chọc Kagura.
“Muốn lợi dụng ta?”
Đè nén tức giận xuống, Kagura nói. Sau chuyện ở Bạch Linh sơn, nàng cũng ý thức được trẻ sơ sinh kia là mấu chốt, nhưng điều này cũng không đủ để nói rõ nguyên do tại sao Hakudoshi lại đến đây giữa đêm khuya. Hakudoshi không hề che dấu ý định phản loạn, hắn đang ám chỉ chính hắn muốn thay thế Naraku hoặc là nuốt Naraku? Lợi dụng nàng, hay nói cách khác, lợi dụng đám tử địch của Naraku để tìm được thời cơ?
“Không không, ta đơn thuần chỉ là vì tình nghĩa anh chị em mà thôi.”
Hakudoshi xoay người đi.
“Thật buồn cười.”
Kagura hoàn toàn không có hứng thú.
“Nói tới cùng thì ngươi định bỏ đi ra ngoài phải không, Hakudoshi.”
Kagura mỉm cười, cho dù ngu ngốc đi chăng nữa thì nàng cũng biết, không có khả năng Naraku lại bỏ qua cho kẻ tỏ rõ ý định phản nghịch như Hakudoshi, lưu hắn lại chắc là có ích lợi gì đó.
Hakudoshi mà đi thì có lẽ sẽ không trở lại nữa.
Kagura khát vọng tự do, đồng thời cũng quý trùng sinh mạng của mình. Nàng sẽ không đường hoàng giống như Hakudoshi, nàng chỉ biết nhẫn nại từ từ, chờ đợi thời cơ có lợi nhất.
“Kagura, ta nói thêm cho ngươi một tin tức tốt.”
Trước lúc biến mất, Hakudoshi bỗng nhiên dừng lại.
“Gì?”
Kagura không thấy một kẻ như Hakudoshi lại có chuyện tốt gì.
“Ngươi đánh cược thắng rồi.”
Nói xong, Hakudoshi lên ngựa bay đi.
Kagura giật mình hiểu ra.
Spoi:
“Có tìm toàn bộ thế giới cũng không tìm thấy ai thích hắn như ngươi. Mà phu quân đại nhân của ngươi có như thế với ngươi không?”
“Đừng dẫm vào chân đau của người khác chứ! Kagura ngu ngốc!”
“Nếu muốn xác định thì… Đi đến trước mặt hắn rồi cởi hết quần áo thử xem sao?”
Nhìn bóng lưng Yui đang chạy đi, Kagura bỗng thấy khẩn trương.
—— Cái tên kia, sẽ không làm thật đấy chứ?!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook