Phú Quý Nha Hoàn
-
Chương 2-5
Nhưng cho dù con mình nghĩ như thế nào, hắn càng muốn lưu Cung Tiểu Ảnh lại, bà liền càng cảm thấy bất an. Bà dứt khoát phải để Cung Tiểu Ảnh ra đi bằng được. Quả thật là bà không muốn sau khi nàng lớn lên thì đi theo bước chân của mẹ, biến thành hồ ly tinh thực thụ.
"Ta là mẹ ngươi, ngươi là tổng quản thì cũng nên nghe theo lời mẹ đi? Hơn nữa đừng quên, ta chính là Đại phu nhân Cảnh phủ, ta có quyền làm chủ!"
Coi như bà buồn lo vô cớ cũng được, nhưng mà không thể không dự phòng sau này có thể sẽ phát sinh ra chuyện được. Hơn nữa ngộ nhỡ thật sự là bà đoán trúng, Liệt nhi quả là thích Cung Tiểu Ảnh, thậm chí muốn kết hôn với nàng ta làm vợ. Vậy . . . Không được, bà tuyệt đối không thể để cho loại sự việc này phát sinh được!
"Mẹ, con cũng phải nhắc nhở mẹ. Trước khi lâm chung cha đã giao cả Cảnh gia cho con. Hiện tại là chủ nhân của Cảnh gia, con sẽ quyết định mọi việc, bất luận kẻ nào cũng không thể phản đối!" Cảnh Liệt cũng không muốn sử dụng quyền thế của gia chủ , nhưng chuyện này, hắn tuyệt sẽ không nhượng bộ.
"Ngươi, ngươi. . ." Mạnh Ngọc Hoa ngay lập tức chán nản.
Tình cảnh này khiến Mạnh Ngọc Hoa nhớ lại thời điểm cha của Cảnh Liệt cố ý nạp thiếp , chẳng lẽ Liệt nhi hắn. . .
"Ngươi chẳng lẽ vì tiểu hồ li tinh này mà làm trái ý ta sao? Đừng quên, ta chính là mẹ ruột ngươi, là người nuôi dưỡng ngươi !."
"Ta đương nhiên biết ngươi là mẹ ruột ta." Cảnh Liệt tuyệt không quan tâm mẹ hắn trong lúc đó đã đưa ra quan hệ huyết thống của bọn họ, bởi vì có lẽ là rất sớm trước đây, hắn cơ hồ đã quên đi.
"Hảo, nếu như ngươi vẫn còn biết ta là mẹ của ngươi, như vậy liền lập tức đuổi tiểu hồ ly Cung Tiểu Ảnh đi cho ta!"
"Mẹ, mẹ là mẹ của con, và chuyện con lưu lại nha hoàn Cung Tiểu Ảnh là hai việc khác nhau, hơn nữa cho dù mẹ nói như thế nào, chuyện này, con đã quyết định!" Cảnh Liệt giọng điệu mạnh mẽ mà lại kiên định.
"Ngươi. . ." Tuy nói tình cảm mẫu tử bọn họ từ trước tới nay không thân thiện, nhưng việc Cảnh Liệt dùng khí thế mãnh liệt, cứng rắn để nói chuyện với bà, thì vẫn là lần đầu tiên. Điều này làm cho Mạnh Ngọc Hoa tức đến mặt mày tái nhợt ngay tại chỗ, sau đó ác độc nham hiểm giận dữ trợn mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.
Mới chỉ là quyết định muốn lưu lại Cung Tiểu Ảnh hay không , đã đủ để cho Liệt nhi cùng bà xảy ra tranh chấp. Cứ tiếp tục như vậy , bà thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh sau này khi Liệt nhi đã chân chính yêu hồ ly tinh trước mắt. Như vậy, hậu quả càng không thể nào mà chấp nhận nổi!
Nhìn thấy mẹ con họ vì chuyện của nàng làm cho không thu xếp nổi, Cung Tiểu Ảnh nói ra ý nghĩ của chính mình
"Các ngươi không cần ồn ào, ta đi là được!"
Mới rồi, nàng quả thật đang nghĩ , nếu như chính mình thật sự rời khỏi Cảnh phủ, đến tột cùng là đi theo con đường nào đây? Bởi vậy trong nháy mắt, nàng hy vọng chính mình có khả năng lưu lại, cho dù là làm nha hoàn cũng tốt, bởi vì nơi này có rất nhiều bằng hữu của nàng.
Nhưng nhìn thấy Đại phu nhân và Cảnh Liệt cãi lộn, đặc biệt Đại phu nhân vừa mới phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng. Nàng cảm giác được nếu như thật sự lưu lại làm nha hoàn, tcuộc sống khẳng định sẽ rất khổ sở. Chẳng những phải hầu hạ đối tượng Cảnh Liệt thật sự chán ghét nàng, chỉ sợ còn phải ứng phó với sự hành hạ của Đại phu nhân đi! Bởi vậy có lẽ quyết định rời khỏi Cảnh phủ là đúng đắn.
Nguyên nhân là Cảnh Liệt đã làm trái ý mình, giờ lại vừa nghe đến Cung Tiểu Ảnh mở miệng nói chuyện, lửa giận trong lòng của Mạnh Ngọc Hoa càng cháy ngùn ngụt.
Bà lập tức đi tới chỗ nàng, giơ tay cao lên, chuẩn bị hung hăng vả một cái tát cho tiểu hồ trước mắt, "Ngươi im lặng, nơi này không tới phiên ngươi tiểu hồ ly tinh mở miệng!"
Tay của Mạnh Ngọc Hoa giơ lên cao giữa không trung liền bị người khác nhanh chóng khống chế .
Là con bà, Cảnh Liệt.
"Không ai có thể đánh nàng!"
"Ngươi!" Mạnh Ngọc Hoa thật sự vì Cảnh Liệt mà tức tối đến mức sắp thổ huyết, hắn lại bảo vệ Cung Tiểu Ảnh như vậy! "Ngươi đã nói lưu ả lại để đảm nhận vai trò nha hoàn, tại sao ta đây là chủ nhân lại không thể đánh?"
"Mẹ, nếu như mẹ không nhớ rõ những lời con nói, vậy lại nói cho mẹ nghe thêm một lần nữa vậy, Cung Tiểu Ảnh ở lại là làm nha hoàn của con, con mới là chủ nhân. Không có mệnh lệnh của con, bất cứ ai cũng không thể làm hại đến nàng. Tại Cảnh gia, nàng chỉ có thể nghe lệnh từ con!" Chỉ có hắn mới có thể hành hạ nàng.
Sau đó hắn xoay người nhìn về phía Cung Tiểu Ảnh, "Từ giờ trở đi, ngươi chính là nha hoàn bên cạnh ta, lập tức mang Đoan Trà đến thư phòng cuả ta!"
Cung Tiểu Ảnh bưng trà đứng trước cửa thư phòng của Cảnh Liệt, nhiều lần thở ra, sau đó lại hít vào một hơi, mới gõ cửa đi vào trong thư phòng.
Cảnh Liệt đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn, một đôi con ngươi đen lấp lánh linh lợi thẳng tắp nhìn nàng, trong lòng của nàng khẽ rung động.
"Trà đây ạ." Nàng đặt trà lên bàn.
Cung Tiểu Ảnh vừa thả tách trà xuống, cánh tay lập tức bị Cảnh Liệt gắt gao nắm lấy, "Đừng quên, hiện tại ngươi là nha hoàn của ta, sau này phải nhớ cách xưng hô và thái độ của ngươi."
Cung Tiểu Ảnh đột nhiên bị Cảnh Liệt kiềm chế tay nhỏ bé như vậy, cả kinh, không thể nào giãy dụa được. "Ngươi buông, ta tuyệt không muốn làm nha hoàn của ngươi, nếu như có khả năng, ta tình nguyện lựa chọn rời khỏi nơi này!" Nếu không phải do hắn nói nàng thiếu nợ Cảnh gia, mà nàng lại không muốn để người ta nói vẫn còn mắc nợ gì đó, nàngnhất định quay đầu liền đi.
"Ngươi chẳng lẽ không hiểu hay sao? Hiện tại ngươi là tôi tớ, nói với ta không thể bằng những lời nói tuỳ tiện như vậy, thái độ càng không thể càn rỡ như vậy, hơn nữa đối với lời nói của ta, vĩnh viễn đều chỉ có thể gật đầu!" Bàn tay kiềm chế cánh tay nàng, bởi vì tức giận nên không tự giác được càng dùng sức.
"Tại sao?" Cung Tiểu Ảnh không giải thích được.
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao Đại phu nhân đều muốn ta đi, thậm chí không truy cứu nhà ta vẫn thiếu tiền, như vậy ngươi cần gì phải vì ta mà cãi nhau với Đại phu nhân đây? Ta đi khỏi thì không phải tất cả đều tốt đẹp hay sao?" Nhìn thấy bề ngoài hắn lạnh lùng , đã biết rõ hắn đối với người khác chẳng có cảm tình. Chỉ là, coi như không có tình cảm, cũng không cần Lãnh Huyết vô tình như vậy chứ!
"Cảnh phủ không phải nơi mà ngươi nghĩ muốn rời khỏi liền có khả năng rời khỏi. Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, sau này cho dù ngươi muốn làm gì, đều phải được ta đồng ý trước mới có thể làm!" Đôi mắt sắc bén đối đầu với đôi mắt trong veo tràn ngập bài xích của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời khỏi Cảnh phủ!
"Ta tin tưởng nếu như ta đi tìm Đại phu nhân, chắc hẳn rằng rất thích ý để ta rời khỏi!" Từ việc vừa rồi bọn họ cãi nhau, liền đó có thể thấy được Đại phu nhân muốn nàng phân rõ giới tuyến cùng Cảnh gia .
Hơn nữa, nàng cũng không muốn ở lại một chút nào, bởi vì hắn căn bản chính là vì muốn cưỡng bức hành hạ nàng, nên mới lưu lại nàng.
"Ta biết ngươi tại sao muốn giữ ta để làm nha hoàn, ngươi căn bản là chỉ muốn trả thù, muốn hành hạ ta mà thôi. Ta nói, sự kiện kia không liên quan gì đến ta, ta cũng không có nói cái gì cùng phụ thân, cũng không có đi mật báo."
Cho dù hắn có tin hay không, nàng vẫn còn phải làm sáng tỏ.
Cảnh Liệt không nói một câu, nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh đứng trước mặt hắn giải thích. Đây từ sau khi hắn trở lại Cảnh phủ , hai người bọn họ lần đầu tiên một mình đối mặt.
Chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp so với một năm trước đây, cho dù chuyện hắn đi Hàng Châu là có quan hệ cùng nàng hay không, dù sao, hắn đã quyết định phải giữ nàng lại.
Kỳ thật đối với cảm giác của nàng, hắn một mực đều là rất mâu thuẫn và nghi hoặc, từ trước kia đến bây giờ đều là như nhau.
Ra ngoài, một năm, trong lòng hắn luôn nhớ nhất là một người chính là nàng, trừ sự tức giận ra, còn có được một cỗ cảm xúc mãnh liệt mà ngay cả hắn đều cảm thấy kinh ngạc khinhớ lại.
Không sai, hắn nên chán ghét nàng, hận nàng, bởi vì nàng có được tình thương của cha mà hắn chưa từng có, cũng bởi vì hắn phải xa nhà một năm. Nhưng ở ngoài một năm, hắn không có lúc nào là không tưởng niệm đến gương mặt luôn nhẹ nhàng luôn tươi cười của nàng. Kể cả khi thấy hắn thì luôn bĩu môi, nhưng dáng vẻ kia cũng là dễ thương vô cùng.
Hắn nhớ nàng? Cỡ nào buồn cười, hắn căm giận tâm tình mâu thuẫn của chính mình, bởi vậy hắn không ngừng nhắc nhở nội tâm mình phải chán ghét, tỏ ra hận ý với nàng.
Chỉ là trong một năm xa nhà này, hắn phát hiện chính mình đồng thời vừa chán ghét nàng, và nỗi nhớ đối với nàng cũng là vô hình gia tăng.
"Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không ?"
Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Cung Tiểu Ảnh, Cảnh Liệt đột nhiên hôn xuống cánh môi mềm mại kia.
"Ngươi làm cái gì?" Cung Tiểu Ảnh bị Cảnh Liệt bất thình lình hôn, liền bị dọa đến hoảng sợ, cả người lùi ra sau, đôi mắt trong veo tràn ngập kinh ngạc. Hắn lại hôn nàng? ! "Vì sao ngươi làm như vậy?"
"Là để ngươi hiểu được, ta là chủ nhân của ngươi, ta muốn làm cái gì cũng có thể!" Cảnh Liệt lời tuy nói ngang ngược, nhưng vừa mới hôn xong, ngay cả chính hắn cũng thậm cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì trong một khắc mới rồi kia, môi của nàng xem ra thật sự rất mê người. . .
Cái gì , nàng đã biết rõ hắn lưu lại nàng, chủ yếu chính là hành hạ nàng. Nhưng không biết hắn lại quá phận đến làm ra chuyện như vậy, làm cho Cung Tiểu Ảnh khó có thể đón nhận.
"Ta hiện tại liền muốn rời khỏi nơi này!" Ngu ngốc mới có thể lưu lại, Cung Tiểu Ảnh không nói hai lời liền nhắm cửa chạy đi.
"Đừng quên ngươi đã đồng ý với chuyện của ta, ngươi phải chăng là nghĩ muốn thất hứa?" Cảnh Liệt lạnh lùng nói.
Nàng đã đồng ý chuyện của hắn? Đã đi tới cửa Cung Tiểu Ảnh ngừng bước, giật mình xoay người nhìn về phía Cảnh Liệt.
"Hơn một năm trước, ngươi đã nói, chỉ cần ta lưu lại con nha hoàn kia, cho dù ta làm cái gì ngươi, ngươi đều sẽ đồng ý, ngươi không phải là đã quên đi! Có lẽ, ngươi muốn ta nhanh chóng đuổi nha hoàn kia đi?"
Nghe vậy, Cung Tiểu Ảnh giật mình đứng im tại chỗ, biết chính mình đã không đường lui. . .
"Ta là mẹ ngươi, ngươi là tổng quản thì cũng nên nghe theo lời mẹ đi? Hơn nữa đừng quên, ta chính là Đại phu nhân Cảnh phủ, ta có quyền làm chủ!"
Coi như bà buồn lo vô cớ cũng được, nhưng mà không thể không dự phòng sau này có thể sẽ phát sinh ra chuyện được. Hơn nữa ngộ nhỡ thật sự là bà đoán trúng, Liệt nhi quả là thích Cung Tiểu Ảnh, thậm chí muốn kết hôn với nàng ta làm vợ. Vậy . . . Không được, bà tuyệt đối không thể để cho loại sự việc này phát sinh được!
"Mẹ, con cũng phải nhắc nhở mẹ. Trước khi lâm chung cha đã giao cả Cảnh gia cho con. Hiện tại là chủ nhân của Cảnh gia, con sẽ quyết định mọi việc, bất luận kẻ nào cũng không thể phản đối!" Cảnh Liệt cũng không muốn sử dụng quyền thế của gia chủ , nhưng chuyện này, hắn tuyệt sẽ không nhượng bộ.
"Ngươi, ngươi. . ." Mạnh Ngọc Hoa ngay lập tức chán nản.
Tình cảnh này khiến Mạnh Ngọc Hoa nhớ lại thời điểm cha của Cảnh Liệt cố ý nạp thiếp , chẳng lẽ Liệt nhi hắn. . .
"Ngươi chẳng lẽ vì tiểu hồ li tinh này mà làm trái ý ta sao? Đừng quên, ta chính là mẹ ruột ngươi, là người nuôi dưỡng ngươi !."
"Ta đương nhiên biết ngươi là mẹ ruột ta." Cảnh Liệt tuyệt không quan tâm mẹ hắn trong lúc đó đã đưa ra quan hệ huyết thống của bọn họ, bởi vì có lẽ là rất sớm trước đây, hắn cơ hồ đã quên đi.
"Hảo, nếu như ngươi vẫn còn biết ta là mẹ của ngươi, như vậy liền lập tức đuổi tiểu hồ ly Cung Tiểu Ảnh đi cho ta!"
"Mẹ, mẹ là mẹ của con, và chuyện con lưu lại nha hoàn Cung Tiểu Ảnh là hai việc khác nhau, hơn nữa cho dù mẹ nói như thế nào, chuyện này, con đã quyết định!" Cảnh Liệt giọng điệu mạnh mẽ mà lại kiên định.
"Ngươi. . ." Tuy nói tình cảm mẫu tử bọn họ từ trước tới nay không thân thiện, nhưng việc Cảnh Liệt dùng khí thế mãnh liệt, cứng rắn để nói chuyện với bà, thì vẫn là lần đầu tiên. Điều này làm cho Mạnh Ngọc Hoa tức đến mặt mày tái nhợt ngay tại chỗ, sau đó ác độc nham hiểm giận dữ trợn mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.
Mới chỉ là quyết định muốn lưu lại Cung Tiểu Ảnh hay không , đã đủ để cho Liệt nhi cùng bà xảy ra tranh chấp. Cứ tiếp tục như vậy , bà thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh sau này khi Liệt nhi đã chân chính yêu hồ ly tinh trước mắt. Như vậy, hậu quả càng không thể nào mà chấp nhận nổi!
Nhìn thấy mẹ con họ vì chuyện của nàng làm cho không thu xếp nổi, Cung Tiểu Ảnh nói ra ý nghĩ của chính mình
"Các ngươi không cần ồn ào, ta đi là được!"
Mới rồi, nàng quả thật đang nghĩ , nếu như chính mình thật sự rời khỏi Cảnh phủ, đến tột cùng là đi theo con đường nào đây? Bởi vậy trong nháy mắt, nàng hy vọng chính mình có khả năng lưu lại, cho dù là làm nha hoàn cũng tốt, bởi vì nơi này có rất nhiều bằng hữu của nàng.
Nhưng nhìn thấy Đại phu nhân và Cảnh Liệt cãi lộn, đặc biệt Đại phu nhân vừa mới phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng. Nàng cảm giác được nếu như thật sự lưu lại làm nha hoàn, tcuộc sống khẳng định sẽ rất khổ sở. Chẳng những phải hầu hạ đối tượng Cảnh Liệt thật sự chán ghét nàng, chỉ sợ còn phải ứng phó với sự hành hạ của Đại phu nhân đi! Bởi vậy có lẽ quyết định rời khỏi Cảnh phủ là đúng đắn.
Nguyên nhân là Cảnh Liệt đã làm trái ý mình, giờ lại vừa nghe đến Cung Tiểu Ảnh mở miệng nói chuyện, lửa giận trong lòng của Mạnh Ngọc Hoa càng cháy ngùn ngụt.
Bà lập tức đi tới chỗ nàng, giơ tay cao lên, chuẩn bị hung hăng vả một cái tát cho tiểu hồ trước mắt, "Ngươi im lặng, nơi này không tới phiên ngươi tiểu hồ ly tinh mở miệng!"
Tay của Mạnh Ngọc Hoa giơ lên cao giữa không trung liền bị người khác nhanh chóng khống chế .
Là con bà, Cảnh Liệt.
"Không ai có thể đánh nàng!"
"Ngươi!" Mạnh Ngọc Hoa thật sự vì Cảnh Liệt mà tức tối đến mức sắp thổ huyết, hắn lại bảo vệ Cung Tiểu Ảnh như vậy! "Ngươi đã nói lưu ả lại để đảm nhận vai trò nha hoàn, tại sao ta đây là chủ nhân lại không thể đánh?"
"Mẹ, nếu như mẹ không nhớ rõ những lời con nói, vậy lại nói cho mẹ nghe thêm một lần nữa vậy, Cung Tiểu Ảnh ở lại là làm nha hoàn của con, con mới là chủ nhân. Không có mệnh lệnh của con, bất cứ ai cũng không thể làm hại đến nàng. Tại Cảnh gia, nàng chỉ có thể nghe lệnh từ con!" Chỉ có hắn mới có thể hành hạ nàng.
Sau đó hắn xoay người nhìn về phía Cung Tiểu Ảnh, "Từ giờ trở đi, ngươi chính là nha hoàn bên cạnh ta, lập tức mang Đoan Trà đến thư phòng cuả ta!"
Cung Tiểu Ảnh bưng trà đứng trước cửa thư phòng của Cảnh Liệt, nhiều lần thở ra, sau đó lại hít vào một hơi, mới gõ cửa đi vào trong thư phòng.
Cảnh Liệt đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn, một đôi con ngươi đen lấp lánh linh lợi thẳng tắp nhìn nàng, trong lòng của nàng khẽ rung động.
"Trà đây ạ." Nàng đặt trà lên bàn.
Cung Tiểu Ảnh vừa thả tách trà xuống, cánh tay lập tức bị Cảnh Liệt gắt gao nắm lấy, "Đừng quên, hiện tại ngươi là nha hoàn của ta, sau này phải nhớ cách xưng hô và thái độ của ngươi."
Cung Tiểu Ảnh đột nhiên bị Cảnh Liệt kiềm chế tay nhỏ bé như vậy, cả kinh, không thể nào giãy dụa được. "Ngươi buông, ta tuyệt không muốn làm nha hoàn của ngươi, nếu như có khả năng, ta tình nguyện lựa chọn rời khỏi nơi này!" Nếu không phải do hắn nói nàng thiếu nợ Cảnh gia, mà nàng lại không muốn để người ta nói vẫn còn mắc nợ gì đó, nàngnhất định quay đầu liền đi.
"Ngươi chẳng lẽ không hiểu hay sao? Hiện tại ngươi là tôi tớ, nói với ta không thể bằng những lời nói tuỳ tiện như vậy, thái độ càng không thể càn rỡ như vậy, hơn nữa đối với lời nói của ta, vĩnh viễn đều chỉ có thể gật đầu!" Bàn tay kiềm chế cánh tay nàng, bởi vì tức giận nên không tự giác được càng dùng sức.
"Tại sao?" Cung Tiểu Ảnh không giải thích được.
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao Đại phu nhân đều muốn ta đi, thậm chí không truy cứu nhà ta vẫn thiếu tiền, như vậy ngươi cần gì phải vì ta mà cãi nhau với Đại phu nhân đây? Ta đi khỏi thì không phải tất cả đều tốt đẹp hay sao?" Nhìn thấy bề ngoài hắn lạnh lùng , đã biết rõ hắn đối với người khác chẳng có cảm tình. Chỉ là, coi như không có tình cảm, cũng không cần Lãnh Huyết vô tình như vậy chứ!
"Cảnh phủ không phải nơi mà ngươi nghĩ muốn rời khỏi liền có khả năng rời khỏi. Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, sau này cho dù ngươi muốn làm gì, đều phải được ta đồng ý trước mới có thể làm!" Đôi mắt sắc bén đối đầu với đôi mắt trong veo tràn ngập bài xích của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời khỏi Cảnh phủ!
"Ta tin tưởng nếu như ta đi tìm Đại phu nhân, chắc hẳn rằng rất thích ý để ta rời khỏi!" Từ việc vừa rồi bọn họ cãi nhau, liền đó có thể thấy được Đại phu nhân muốn nàng phân rõ giới tuyến cùng Cảnh gia .
Hơn nữa, nàng cũng không muốn ở lại một chút nào, bởi vì hắn căn bản chính là vì muốn cưỡng bức hành hạ nàng, nên mới lưu lại nàng.
"Ta biết ngươi tại sao muốn giữ ta để làm nha hoàn, ngươi căn bản là chỉ muốn trả thù, muốn hành hạ ta mà thôi. Ta nói, sự kiện kia không liên quan gì đến ta, ta cũng không có nói cái gì cùng phụ thân, cũng không có đi mật báo."
Cho dù hắn có tin hay không, nàng vẫn còn phải làm sáng tỏ.
Cảnh Liệt không nói một câu, nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh đứng trước mặt hắn giải thích. Đây từ sau khi hắn trở lại Cảnh phủ , hai người bọn họ lần đầu tiên một mình đối mặt.
Chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp so với một năm trước đây, cho dù chuyện hắn đi Hàng Châu là có quan hệ cùng nàng hay không, dù sao, hắn đã quyết định phải giữ nàng lại.
Kỳ thật đối với cảm giác của nàng, hắn một mực đều là rất mâu thuẫn và nghi hoặc, từ trước kia đến bây giờ đều là như nhau.
Ra ngoài, một năm, trong lòng hắn luôn nhớ nhất là một người chính là nàng, trừ sự tức giận ra, còn có được một cỗ cảm xúc mãnh liệt mà ngay cả hắn đều cảm thấy kinh ngạc khinhớ lại.
Không sai, hắn nên chán ghét nàng, hận nàng, bởi vì nàng có được tình thương của cha mà hắn chưa từng có, cũng bởi vì hắn phải xa nhà một năm. Nhưng ở ngoài một năm, hắn không có lúc nào là không tưởng niệm đến gương mặt luôn nhẹ nhàng luôn tươi cười của nàng. Kể cả khi thấy hắn thì luôn bĩu môi, nhưng dáng vẻ kia cũng là dễ thương vô cùng.
Hắn nhớ nàng? Cỡ nào buồn cười, hắn căm giận tâm tình mâu thuẫn của chính mình, bởi vậy hắn không ngừng nhắc nhở nội tâm mình phải chán ghét, tỏ ra hận ý với nàng.
Chỉ là trong một năm xa nhà này, hắn phát hiện chính mình đồng thời vừa chán ghét nàng, và nỗi nhớ đối với nàng cũng là vô hình gia tăng.
"Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không ?"
Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Cung Tiểu Ảnh, Cảnh Liệt đột nhiên hôn xuống cánh môi mềm mại kia.
"Ngươi làm cái gì?" Cung Tiểu Ảnh bị Cảnh Liệt bất thình lình hôn, liền bị dọa đến hoảng sợ, cả người lùi ra sau, đôi mắt trong veo tràn ngập kinh ngạc. Hắn lại hôn nàng? ! "Vì sao ngươi làm như vậy?"
"Là để ngươi hiểu được, ta là chủ nhân của ngươi, ta muốn làm cái gì cũng có thể!" Cảnh Liệt lời tuy nói ngang ngược, nhưng vừa mới hôn xong, ngay cả chính hắn cũng thậm cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì trong một khắc mới rồi kia, môi của nàng xem ra thật sự rất mê người. . .
Cái gì , nàng đã biết rõ hắn lưu lại nàng, chủ yếu chính là hành hạ nàng. Nhưng không biết hắn lại quá phận đến làm ra chuyện như vậy, làm cho Cung Tiểu Ảnh khó có thể đón nhận.
"Ta hiện tại liền muốn rời khỏi nơi này!" Ngu ngốc mới có thể lưu lại, Cung Tiểu Ảnh không nói hai lời liền nhắm cửa chạy đi.
"Đừng quên ngươi đã đồng ý với chuyện của ta, ngươi phải chăng là nghĩ muốn thất hứa?" Cảnh Liệt lạnh lùng nói.
Nàng đã đồng ý chuyện của hắn? Đã đi tới cửa Cung Tiểu Ảnh ngừng bước, giật mình xoay người nhìn về phía Cảnh Liệt.
"Hơn một năm trước, ngươi đã nói, chỉ cần ta lưu lại con nha hoàn kia, cho dù ta làm cái gì ngươi, ngươi đều sẽ đồng ý, ngươi không phải là đã quên đi! Có lẽ, ngươi muốn ta nhanh chóng đuổi nha hoàn kia đi?"
Nghe vậy, Cung Tiểu Ảnh giật mình đứng im tại chỗ, biết chính mình đã không đường lui. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook