Phù Quang
-
Chương 9
Thời điểm tỉnh lại Trần Hi thấy Viên Kiệt vẫn đang lái xe, hắn dùng lực nhu nhu mặt nhìn ra ngoài, phát hiện chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc.
“Đi đâu vậy?”
Viên Kiệt tranh thủ thời gian ngoảnh lại nhìn hắn, “Trên đường trở về.”
Trần Hi sờ sờ sống mũi, cầm di động lên xem giờ, cư nhiên là bốn giờ sáng, không khỏi nhíu chặt mi, “Anh chạy suốt bảy giờ sao?”
Biết hắn muốn nói cái gì, Viên Kiệt cười phá lên, nói: “Không sao, anh đâu có mệt.”
Nhưng Trần Hi không tin tưởng, cũng không phải người hay chạy đường dài, làm sao tin tưởng thật sự không có việc gì, bận rộn chỉ huy nói: “Nhanh tìm một chỗ ngừng, em đổi với anh!”
Dừng xe bên lề đường, Trần Hi hỏi: “Mười lăm mười sáu giờ mới về tới, đi đi về về không biết mệt à?”
Viên Kiệt cười ôn nhu, tầm mắt tuy nhìn thẳng nhưng có cảm giác vẫn dừng trên người hắn: “Em vừa lên xe liền ngủ, anh không nỡ đánh thức em, lại nói, anh thật sự có chút khẩn cấp.”
Qua hai giây Trần Hi mới hiểu y ám chỉ là cái gì, bất đắc dĩ cười cười, nhìn y nói: “Vết thương trên trán có nặng lắm không?”
Viên Kiệt tìm hai miếng băng cá nhân dán lên miệng vết thương, “Nhìn thì nặng chứ không nặng lắm.”
Trần Hi nghe vậy mới yên tâm gật gật đầu. Xe tiếp tục chạy tiếp, trầm mặc một lúc, hắn lại mở miệng nói: “Lúc ngủ, trong mộng xuất hiện rất nhiều người, cuối cùng thấy mẹ em.”
Viên Kiệt nhịn không được nhìn hắn một cái, hỏi: “Dì nói cái gì?”
Trần Hi lấy tay chống mặt, ánh mắt mơ hồ, “Mẹ chỉ nhìn em rồi cười.”
Viên Kiệt trầm mặc đem tốc độ xe chạy chậm lại, điều khiển chiếc xe từ giữa sa lộ dời sang bên đường thấp giọng nói: “Trần Hi, em nói, mẹ em có phải hay không tha thứ cho chúng ta.”
Trần Hi mệt mỏi nhu nhu mắt, “Không biết.” Nghĩ nghĩ, còn nói, “Có lẽ vậy.”
Nói xong câu đó, hắn có điểm như trút được gánh nặng thở dài một hơi ngã vào ghế.
Xe lại dừng ở bên đường, Viên Kiệt nhào người qua ôm lấy hắn, Trần Hi dừng vài giây mới vươn hai tay ôm lại y, im lặng nhắm mắt lại, không khí ôn nhu hẳn đi, nhưng mà bụng không hợp thời kêu ọt ọt, hai người cười phá lên. Viên Kiệt buông hắn ra rồi nói: “Trên xe có đồ ăn, để anh đi lấy.”
Nhìn Viên Kiệt xuống xe, Trần Hi cũng đi ra ngoài, nhìn người kia cắm cúi tìm thức ăn: “Món gì thế?”
Viên Kiệt cầm ra một túi bánh mỳ đưa cho hắn, “Em ăn lót bụng đi.” nói xong lại lấy mấy thứ khác, “Còn có chút thịt khô với mứt hoa quả, a, em uống gì, nơi này có nước khoáng, trà xanh, sữa tươi, nước dừa, đúng rồi, còn có rượu đỏ.”
Trần Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đống đồ ăn trong thùng xe, khó có thể lý giải nói: “Chuẩn bị vừa lái xe vừa đi du lịch?”
Viên Kiệt nhịn cười, “Đương nhiên không phải, này là mỗi lần công tác do chi nhánh công ty chuẩn bị, đôi khi bận quá không kịp ăn nên mới làm như thế.”
“Công ty chi nhánh?” Trần Hi chú ý tới một từ, líu lưỡi, “Anh bây giờ rất thành đạt? Đi công tác mà được chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Không có biện pháp, nhân viên có năng lực hơi bị nhiều.” Viên Kiệt cười mở ra một gói bánh ngọt đưa tới trước mặt hắn, nhìn hắn cắn một ngụm, lại cầm ra một lọ sữa tươi mở nắp ra đưa qua.
Trần Hi vừa ăn vừa uống còn vội vàng gật đầu, “Thì ra là vậy, muốn giữ một công việc thì cần bỏ ra không ít tâm tư, ơ anh ăn đi.”
Viên Kiệt thế này mới gật đầu, lấy cái túi khác mở ra.
Trần Hi sóng vai cùng y dựa vào thùng xe, hai ba ngụm giải quyết xong không chờ Viên Kiệt phản ứng thẳng xoay người từ trong xe lấy ra một bao bánh mở ra, đột nhiên đùa dai nhét vào miệng Viên Kiệt, nhìn y hai gò má gồ lên, nói: “Lúc trước em yêu nhất là bộ dáng anh lúc này, rất sợ người khác cướp đi, nơi nơi phòng bị nhìn chằm chằm xung quanh, cho dù đói meo bụng vẫn đưa đồ ăn cho em.”
Cố gắng nuốt vào miệng thứ gì đó, Viên Kiệt cầm một chai nước khoáng mở ra uống một ngụm mới nói, “Em cũng vậy thôi, gạt anh thứ này em không thích ăn, rồi đưa cho anh.”
Trần Hi tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn vào y: “Ô, nói vậy anh vẫn biết em gạt anh sao?”
Viên Kiệt tà liếc hắn một cái, “Khi đó tuy anh ít nói chuyện, nhưng không có nghĩa anh là đứa ngốc.”
Trần Hi dở khóc dở cười cho y một quyền: “Anh quả nhiên là một tên khốn kiếp!”
Y duỗi người ôm hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên cái trán của hắn, Viên Kiệt mới nói: “Đúng vậy.”
Hắn dựa vào y lẳng lặng cười, giây lát sau mới nói: “Chúng ta bỏ lỡ thật nhiều thời gian…”
Viên Kiệt ôm sát hắn, “Yên tâm, sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa.”
“Phải không?”
Đúng lúc y trả lời có chiếc xe chạy ngang làm cho hắn không nghe rõ ý muốn nói gì.
Bỏ qua lâu lắm, đã không dám có kỳ vọng, hạnh phúc tới rất đột ngột, cho tới bây giờ vẫn là không có bao nhiêu cảm giác chân thật.
Y trầm mặc hồi lâu rồi lại đột nhiên nói:
“Kỳ thật lúc trước khi quen em, anh đã từng phát thệ, chỉ cần có một người đối tốt với mình, về sau liền đối người đó tốt gấp bội.”
Trần Hi bối rối, không khỏi ngẩng đầu nhìn y, “Lần đầu tiên nghe anh nói việc này.”
Viên Kiệt nhìn về phía hắn, nhéo nhẹ vành tai hắn, “Không nghĩ nói ra nhưng không hiểu làm sao lại nói nữa…”
“Là không cơ hội nói đi?” Trần Hi chống lại ánh mắt thâm thúy kia.
Viên Kiệt chỉ là cười nhẹ, lại ôm eo hắn đem hắn ôm trở về, “Không, là tạm thời mất đi cơ hội. Mất nhiều năm thế này, anh từng tưởng rằng những lời này sẽ chôn ở đáy lòng cả đời, nhưng hôm nay lại có thể nói ra. Tiểu Hi, chúng ta sẽ không tiếp tục bỏ lỡ.”
Hai người đứng trong đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt không nói gì đối diện nhau thật lâu.
Đắm chìm dưới ánh mắt nhu tình tràn đầy chân tình của Viên Kiệt, hắn áy náy không thôi, “Viên Kiệt, thực xin lỗi, em đã nói những lời quá đáng.”
Y ôm chặt lấy người trong lòng, khối thân thể này đã không còn trẻ, phải quý trọng nói, “Không quan hệ, anh tha thứ cho em.”
“Có chuyện này không tính nói ra…… Nhưng anh ngay từ đầu như thế nào cũng không chịu đi….”
“Anh biết.”
“Nhìn anh sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, em rất khó chịu.”
“Anh biết.”
“Thời điểm anh xoay người đi, em luôn có xúc động muốn chạy lại ôm lấy anh.”
“Anh biết.”
“Muốn giải thích rằng tất cả đều là giả, đừng rời đi nữa.”
“Anh biết.”
“Em muốn tìm anh để nói lời xin lỗi……”
“Ừ, ừ, anh nghe thấy được, anh không trách em.”
“Thực xin lỗi.”
“Ừ.”
“Trần Hi, chúng ta không xa nhau nữa, được không?”
“Ừ. Không xa rời nhau.”
Không khí ban đêm mát lạnh, nhưng có gì ấm áp bằng khi hai người cởi bỏ hết khúc mắc ôm lấy nhau? Từng có được, cũng từng bỏ lỡ, mà gương vỡ lại lành, càng có thể hiểu được đoạn cảm tình này càng phải được trân trọng.
Trên đường trở về, Trần Hi kiên trì giành lái xe, Viên Kiệt an vị tại ghế phó lái, từ đầu tới cuối luôn luôn nhìn hắn, buông hết thảy mọi gánh nặng, Trần Hi vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt, không gian trên xe tuy chật hẹp nhưng được lấp đầy bởi thứ mang tên tình yêu.
“Đi đâu vậy?”
Viên Kiệt tranh thủ thời gian ngoảnh lại nhìn hắn, “Trên đường trở về.”
Trần Hi sờ sờ sống mũi, cầm di động lên xem giờ, cư nhiên là bốn giờ sáng, không khỏi nhíu chặt mi, “Anh chạy suốt bảy giờ sao?”
Biết hắn muốn nói cái gì, Viên Kiệt cười phá lên, nói: “Không sao, anh đâu có mệt.”
Nhưng Trần Hi không tin tưởng, cũng không phải người hay chạy đường dài, làm sao tin tưởng thật sự không có việc gì, bận rộn chỉ huy nói: “Nhanh tìm một chỗ ngừng, em đổi với anh!”
Dừng xe bên lề đường, Trần Hi hỏi: “Mười lăm mười sáu giờ mới về tới, đi đi về về không biết mệt à?”
Viên Kiệt cười ôn nhu, tầm mắt tuy nhìn thẳng nhưng có cảm giác vẫn dừng trên người hắn: “Em vừa lên xe liền ngủ, anh không nỡ đánh thức em, lại nói, anh thật sự có chút khẩn cấp.”
Qua hai giây Trần Hi mới hiểu y ám chỉ là cái gì, bất đắc dĩ cười cười, nhìn y nói: “Vết thương trên trán có nặng lắm không?”
Viên Kiệt tìm hai miếng băng cá nhân dán lên miệng vết thương, “Nhìn thì nặng chứ không nặng lắm.”
Trần Hi nghe vậy mới yên tâm gật gật đầu. Xe tiếp tục chạy tiếp, trầm mặc một lúc, hắn lại mở miệng nói: “Lúc ngủ, trong mộng xuất hiện rất nhiều người, cuối cùng thấy mẹ em.”
Viên Kiệt nhịn không được nhìn hắn một cái, hỏi: “Dì nói cái gì?”
Trần Hi lấy tay chống mặt, ánh mắt mơ hồ, “Mẹ chỉ nhìn em rồi cười.”
Viên Kiệt trầm mặc đem tốc độ xe chạy chậm lại, điều khiển chiếc xe từ giữa sa lộ dời sang bên đường thấp giọng nói: “Trần Hi, em nói, mẹ em có phải hay không tha thứ cho chúng ta.”
Trần Hi mệt mỏi nhu nhu mắt, “Không biết.” Nghĩ nghĩ, còn nói, “Có lẽ vậy.”
Nói xong câu đó, hắn có điểm như trút được gánh nặng thở dài một hơi ngã vào ghế.
Xe lại dừng ở bên đường, Viên Kiệt nhào người qua ôm lấy hắn, Trần Hi dừng vài giây mới vươn hai tay ôm lại y, im lặng nhắm mắt lại, không khí ôn nhu hẳn đi, nhưng mà bụng không hợp thời kêu ọt ọt, hai người cười phá lên. Viên Kiệt buông hắn ra rồi nói: “Trên xe có đồ ăn, để anh đi lấy.”
Nhìn Viên Kiệt xuống xe, Trần Hi cũng đi ra ngoài, nhìn người kia cắm cúi tìm thức ăn: “Món gì thế?”
Viên Kiệt cầm ra một túi bánh mỳ đưa cho hắn, “Em ăn lót bụng đi.” nói xong lại lấy mấy thứ khác, “Còn có chút thịt khô với mứt hoa quả, a, em uống gì, nơi này có nước khoáng, trà xanh, sữa tươi, nước dừa, đúng rồi, còn có rượu đỏ.”
Trần Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đống đồ ăn trong thùng xe, khó có thể lý giải nói: “Chuẩn bị vừa lái xe vừa đi du lịch?”
Viên Kiệt nhịn cười, “Đương nhiên không phải, này là mỗi lần công tác do chi nhánh công ty chuẩn bị, đôi khi bận quá không kịp ăn nên mới làm như thế.”
“Công ty chi nhánh?” Trần Hi chú ý tới một từ, líu lưỡi, “Anh bây giờ rất thành đạt? Đi công tác mà được chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Không có biện pháp, nhân viên có năng lực hơi bị nhiều.” Viên Kiệt cười mở ra một gói bánh ngọt đưa tới trước mặt hắn, nhìn hắn cắn một ngụm, lại cầm ra một lọ sữa tươi mở nắp ra đưa qua.
Trần Hi vừa ăn vừa uống còn vội vàng gật đầu, “Thì ra là vậy, muốn giữ một công việc thì cần bỏ ra không ít tâm tư, ơ anh ăn đi.”
Viên Kiệt thế này mới gật đầu, lấy cái túi khác mở ra.
Trần Hi sóng vai cùng y dựa vào thùng xe, hai ba ngụm giải quyết xong không chờ Viên Kiệt phản ứng thẳng xoay người từ trong xe lấy ra một bao bánh mở ra, đột nhiên đùa dai nhét vào miệng Viên Kiệt, nhìn y hai gò má gồ lên, nói: “Lúc trước em yêu nhất là bộ dáng anh lúc này, rất sợ người khác cướp đi, nơi nơi phòng bị nhìn chằm chằm xung quanh, cho dù đói meo bụng vẫn đưa đồ ăn cho em.”
Cố gắng nuốt vào miệng thứ gì đó, Viên Kiệt cầm một chai nước khoáng mở ra uống một ngụm mới nói, “Em cũng vậy thôi, gạt anh thứ này em không thích ăn, rồi đưa cho anh.”
Trần Hi tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn vào y: “Ô, nói vậy anh vẫn biết em gạt anh sao?”
Viên Kiệt tà liếc hắn một cái, “Khi đó tuy anh ít nói chuyện, nhưng không có nghĩa anh là đứa ngốc.”
Trần Hi dở khóc dở cười cho y một quyền: “Anh quả nhiên là một tên khốn kiếp!”
Y duỗi người ôm hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên cái trán của hắn, Viên Kiệt mới nói: “Đúng vậy.”
Hắn dựa vào y lẳng lặng cười, giây lát sau mới nói: “Chúng ta bỏ lỡ thật nhiều thời gian…”
Viên Kiệt ôm sát hắn, “Yên tâm, sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa.”
“Phải không?”
Đúng lúc y trả lời có chiếc xe chạy ngang làm cho hắn không nghe rõ ý muốn nói gì.
Bỏ qua lâu lắm, đã không dám có kỳ vọng, hạnh phúc tới rất đột ngột, cho tới bây giờ vẫn là không có bao nhiêu cảm giác chân thật.
Y trầm mặc hồi lâu rồi lại đột nhiên nói:
“Kỳ thật lúc trước khi quen em, anh đã từng phát thệ, chỉ cần có một người đối tốt với mình, về sau liền đối người đó tốt gấp bội.”
Trần Hi bối rối, không khỏi ngẩng đầu nhìn y, “Lần đầu tiên nghe anh nói việc này.”
Viên Kiệt nhìn về phía hắn, nhéo nhẹ vành tai hắn, “Không nghĩ nói ra nhưng không hiểu làm sao lại nói nữa…”
“Là không cơ hội nói đi?” Trần Hi chống lại ánh mắt thâm thúy kia.
Viên Kiệt chỉ là cười nhẹ, lại ôm eo hắn đem hắn ôm trở về, “Không, là tạm thời mất đi cơ hội. Mất nhiều năm thế này, anh từng tưởng rằng những lời này sẽ chôn ở đáy lòng cả đời, nhưng hôm nay lại có thể nói ra. Tiểu Hi, chúng ta sẽ không tiếp tục bỏ lỡ.”
Hai người đứng trong đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt không nói gì đối diện nhau thật lâu.
Đắm chìm dưới ánh mắt nhu tình tràn đầy chân tình của Viên Kiệt, hắn áy náy không thôi, “Viên Kiệt, thực xin lỗi, em đã nói những lời quá đáng.”
Y ôm chặt lấy người trong lòng, khối thân thể này đã không còn trẻ, phải quý trọng nói, “Không quan hệ, anh tha thứ cho em.”
“Có chuyện này không tính nói ra…… Nhưng anh ngay từ đầu như thế nào cũng không chịu đi….”
“Anh biết.”
“Nhìn anh sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, em rất khó chịu.”
“Anh biết.”
“Thời điểm anh xoay người đi, em luôn có xúc động muốn chạy lại ôm lấy anh.”
“Anh biết.”
“Muốn giải thích rằng tất cả đều là giả, đừng rời đi nữa.”
“Anh biết.”
“Em muốn tìm anh để nói lời xin lỗi……”
“Ừ, ừ, anh nghe thấy được, anh không trách em.”
“Thực xin lỗi.”
“Ừ.”
“Trần Hi, chúng ta không xa nhau nữa, được không?”
“Ừ. Không xa rời nhau.”
Không khí ban đêm mát lạnh, nhưng có gì ấm áp bằng khi hai người cởi bỏ hết khúc mắc ôm lấy nhau? Từng có được, cũng từng bỏ lỡ, mà gương vỡ lại lành, càng có thể hiểu được đoạn cảm tình này càng phải được trân trọng.
Trên đường trở về, Trần Hi kiên trì giành lái xe, Viên Kiệt an vị tại ghế phó lái, từ đầu tới cuối luôn luôn nhìn hắn, buông hết thảy mọi gánh nặng, Trần Hi vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt, không gian trên xe tuy chật hẹp nhưng được lấp đầy bởi thứ mang tên tình yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook