Phu Quân Xấu Xa
Chương 1

Mở đầu

Trời mùa đông

Rét đậm

Băng tuyết ngày càng dày, ngay cả phía trời nam, tuyết cũng rơi xuống trắng một trời.

Vì đã cuối năm, thương thuyền thường lui tới sông Đại Vận, so với ngày thường thì càng đông đúc. Nhưng chiều nay, sông Đại Vận đang yên tĩnh, lại truyền đến những tiếng va chạm lớn làm kinh động tứ phía.

Con thuyền đen thừa dịp đêm tối đụng vào chiếc thuyền hoa được trang trí lộng lẫy, mấy chục kẻ mặc đồ đen che kín mặt cầm đao xông lên thuyền hoa, trong tay lăm le thanh đao sáng chói.

" Có cường đạo”

Cả thuyền hoa chấn động không ngừng, người chèo thuyền chạy ra cửa thét lớn tiếng báo động, rối rít rút đao nghênh chiến .

Tuyết rơi ngày càng dày hơn, mà trên bong thuyền nơi nào cũng là người, đuôi thuyền bị cháy, lửa hừng hực chiếu sáng cả một vùng trời đen, cả một phía chân trời cháy đỏ bừng.

Một giai nhân tuyệt sắc từ thuyền nhảy ra, vung đao gia nhập cuộc chiến, đao một giải quyết từng tên, trong nháy mắt làm bị thương không ít kẻ áo đen.

Phía sau nàng, một thiếu nữ thanh tú cũng cuống quýt chui ra khỏi khoang thuyền. Thiếu nữ ấy thân mặc y phục trắng, bên hông quấn tua cờ Tuệ Nhi màu đỏ, có hai búi tóc tròn đen nhánh, đôi mắt đen tuyền, cầm trong tay song đao khẩn trương ngó chừng xung quanh, chống đỡ bọn áo đen, trong lòng lo lắng không dứt.

Ôi, mỗi lần gặp chuyện như thế này, Chu Tiểu Hồng lại tự trách mình vô dụng, không có võ nghệ tốt để bảo vệ chủ nhân!

Bỗng dưng một tiếng khàn khàn vang lên lạnh lẽo

"Lùi xuống”

Bọn áo đen lập tức lùi về phía sau, Tiểu Hồng nghe tiếng nhìn lại, thấy thủ lĩnh bọn áo đen .

Hắn thân hình cao lớn, mặc dù không che mặt, nhưng lại đeo một cái mặt nạ bạc, trong ánh lửa, mặt nạ bạc thoạt nhìn quái dị đến cực điểm, làm cho nàng trong lòng run lên.

"Hãy xưng tên ra!” Nàng nghe thấy chủ nhân thét ra lệnh

Người mặt nạ bạc không nói một lời, vung đao chém

Keng!

Tiểu Hồng trơ mắt nhìn, song đao trong tay chủ nhân của cô bị đánh bay, sợ hãi kêu thét lên

Người mặt nạ bạc thừa dịp tấn công không ngừng, vung đao chém nữa

Lại keng một tiếng, thanh đao bị gãy một đoạn bay ra ngoài cắm vào cột buồm, đuôi đao rung dộng không ngừng. Bây giờ trong tay chủ nhân nàng chỉ còn một thanh đoạn đao.

Tiểu Hồng ngẩn người ra, tim đập dồn dập. Nàng kinh sợ nhìn, chủ nhân nàng bị sức mạnh của thế đao đẩy té ngã xuống boong thuyền.

Hầu hạ chủ nhân nhiều năm, nàng chưa bao giờ gặp phải cảnh sinh tử như thế này. Nhưng nàng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, thậm chí đã sớm quyết định.

Chỉ thấy ánh đao vừa lóe lên, người mặt nạ bạc không chịu để yên vung dao chém tới đây, Tiểu Hồng không chút nghĩ ngợi, liều chết xông đến dưới đao, đưa tay che ở trước mặt chủ nhân.

"Dừng tay, không được tổn thương đại tiểu thư nhà ta!” Nàng la lên

Thế đao đang vung, chợt dừng lại trên đỉnh đầu Tiểu Hồng , lưỡi đao sắc bén sợt ngang làm rơi vài cọng tóc của nàng. Nàng cảm thấy da đầu tê dại, cơ hồ cảm giác thấy lưỡi dao lạnh lùng.

Phía sau mặt nạ con mắt đen tuyền trợn trừng, người kia đanh giọng quát:

"Tránh ra!”.

Ngay trước tầm mắt nàng một mũi đao sáng lóa lăm lăm, Tiểu Hồng thở mạnh, mặc dù bị dọa toàn thân toát mồ hôi hột, nhưng vẫn không chịu rời nửa bước, bả vai mảnh khảnh nhô lên, mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đen tuyền sau mặt nạ ấy.

"Muốn giết thì giết ta trước đi, ta thế mạng cho đại tiểu thư nhà ta!”, Trong lòng nàng sợ, nhưng nàng vẫn không chịu lùi lại, đứng nguyên tại chỗ, run rẩy tựa chiếc lá trong làn gió thu khẽ thổi.

Bàn tay hắn nắm chặt thanh đao, nhìn chằm chằm vào mắt nàng bằng ánh mắt sắc bén. Người mặt nạ bạc vốn đầy sát khí, chẳng biết tại sao chuyển sang tức giận lắm, mặt đằng đằng sát khí so với lúc trước càng thêm ghê rợn.

"Được, ngươi thế mạng cô ta!”

Nàng cắn chặt môi, nhắm chặt hai mắt, run rẩy chờ đợi lưỡi đao sắc bén vung xuống

"Tiểu Hồng, tránh ra!”

Đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng.Nàng nghe tiếng chủ nhân kinh hoàng gọi, tiếp theo trong nháy mắt, nàng bị một người xách lên khỏi mặt thuyền, ném bay người hướng ra ngoài thuyền.

"A...a”

Tiêu rồi, ngoài thuyền tối như là mực, nước sông vừa lạnh lại sâu thẳm, a a a, nàng sắp chết đuối, Nàng sắp chết đuối! Nàng sắp….

Bum!

"Ở đâu đây!”

Tiểu Hồng rơi xuống, mở mắt nhìn, tự hỏi bản thân bị ném đến chỗ nào. Ngẩng đầu lên, nàng nhận thấy mình không ngã xuống sông mà ngược lại rơi vào chiếc thuyền đen, được kẻ mặc áo đen đón vừa vặn.

"Buông ta ra!” Nàng giãy dụa, trong lòng còn nhớ tới sự an nguy của chủ nhân.

Ánh lửa ngất trời, chiếu lên trên mặt nước sáng cả một vùng, nàng mở to mắt, thấy trong ngọn lửa có bóng người, chủ nhân mạo hiểm tránh khỏi đường đao

Trong thời khắc nguy cấp đó, trong ngọn lửa xuất hiện một nam nhân tiến đến bảo vệ chủ nhân. Kiếm dài và đao, chỉ trong một lúc giao chiến, khó phân được cao thấp.

Tiểu Hồng lấy tay vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Hay quá, cứu binh tới!

Trong lòng nàng đang tràn đầy tin tưởng chủ nhân bình yên vô sự, nhưng lại tận mắt chứng kiến người mặt nạ bạc nắm đại đao trong tay chạy tới hung hăng chém, mất kiếm, người nam nhân chỉ lo bảo vệ cô gái trong lòng.

Máu tươi, từ ngọn lửa bay ra.

Tiểu Hồng kinh ngạc nhìn

Sau đó nàng mở miệng thét lên một tiếng chói tai. :

Gió đêm gào thét.

Chiếc thuyền được cố ý vẽ loạn lên bằng nước sơn màu đen, dễ dàng ẩn trong bóng đem, dùng tốc độ cực nhanh, nhanh chóng rời khỏi khúc sông mới vừa trải qua trận thảm sát bừa bãi.

Rất nhanh, ánh lửa chiếu sáng phía chân trời kia, đã bị vứt lại đằng xa.

Người áo đen vẫn trầm mặc không nói, chỉ có thuyền bơi đi, cột buồm di động, bàn kéo chuyển động phát ra tiếng vang, quanh quẩn trong đêm. Từ những thanh âm kia có thể nghe ra, đám người kia không hề hoảng hốt bấn loạn, những người hầu, cũng không phải là những đạo phỉ được chắp vá lung tung, mà là một đội ngũ đã trải qua huấn luyện hoàn mỹ.

Mà lần ra quân này, chẳng những đại hoạch toàn thắng, còn mang về một chiến lợi phẩm.

Thiếu nữ thanh lệ, áo bị ướt hết, đang run rẩy không ngừng, ở trong tay người áo đen, giống như hàng hóa, một ném qua một truyền lại, trong nháy mắt đã bị đẩy đến khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, tối như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, tĩnh lặng như tờ, chỉ có Chu Tiểu Hồng run rẩy thở dốc, tim đập rối loạn.

Cửa khoang thuyền đóng kín, hai chân nàng đã nhũn ra không chịu nổi sức nặng của thân thể, chỉ có thể dựa vào cửa khoang, xụi lơ ngã ngồi dưới đất.

Xiêm y toàn thân nàng sớm đã bị tuyết thấm ướt, hàn ý thẩm thấu da thịt, lạnh thấu xương. Song, sợ hãi cùng kinh hoảng, đã tràn đầy trong lòng nàng, so với rét lạnh còn khó chịu hơn.

Tiểu Hồng ngồi ở chỗ cũ, làm như không thấy, nhìn vào bóng tối trước mắt nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, không lâu lúc trước, khi ánh lửa ngất trời trên mặt sông, đã phát sinh chuyện kinh người...

Ánh đao.

Bảo tuyết trong ngọn lửa.

Người mặt nạ bạc quỷ dị

Còn có, máu đỏ tươi.

Nghĩ đến dưới đao người mặt nạ bạc như có vòi máu phun ra, Tiểu Hồng siết chặc quả đấm, toàn thân run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn, trắng bệch không có nửa điểm huyết sắc, từ trước đến giờ thông minh lanh lợi, lúc này rối loạn đến không có chủ ý gì.

Ở ngoài khoang thuyền, kênh đào nước chảy, đánh mạnh vào thân thuyền.

Sông Đại Vận này xây dụng không dễ, thuỷ lợi thành công, ngăn được lũ lụt, giàu có kinh thành, cùng với phì nhiêu phía nam, sau khi khai thông, thương gia dân chúng dọc theo bờ không khỏi được lợi.

Dọc theo bờ sông Đại Vận, đều có quân binh do quan phủ phái đến đóng, nhà giàu có cũng dùng tráng đinh, bảo vệ thương thuyền cùng hàng hóa an toàn, bọn đạo phỉ cũng kiêng kỵ ba phần, không dám tới gần, trị an kênh đào từ trước đến giờ đều được hài lòng.

Không ai lường trước được, kênh đào sẽ xuất hiện đạo tặc, hơn nữa hành động thật hung tàn.

Nàng ở trong lòng tự nói với mình, ngàn vạn lần phải tỉnh táo, nhưng cảm xúc bối rối lại quấn chặt miệng của nàng, khiến nàng khó có thể thở dốc.Trận chiến ngoài ý muốn này, thật sự quá ngoài dự đoán của mọi người...

Bỗng dưng, cửa khoang dán chặt sau lưng nàng, bị một sức mạnh cường đại mở ra.

Có người đi vào!

Ngay lúc người đó đẩy cửa ra Tiểu Hồng cũng nhanh chóng tránh, né đến một chỗ khác, đôi mắt to đen lúng liếng, cảnh giới ngó chừng nam nhân mở cửa khoang.

Thân hình cao lớn của nam nhân che cả cửa, bả vai rộng lớn đã che lại hoàn toàn cảnh vật bên ngoài. Mặc dù hắn chưa bước vào bên trong khoang, cũng đã mang đến cảm giác áp bách cường đại, làm cho nàng cơ hồ muốn thở không được.

Hắn mặc áo đen như cũ, mang mặt nạ bạc, mà tròng mắt đen sau mặt nạ, lộ ra ánh sáng quang mang.

Qua một lúc lâu, hắn thủy chung không nói một lời, chẳng qua là đứng ở đàng kia, yên lặng ngó chừng nàng, giống như là thợ săn vừa mới bắt được con mồi, đang suy tư, nên xử trí con mồi như thế nào.

Tiểu Hồng cắn môi, quyết không chịu yếu thế. Nàng nắm chặt quả đấm nhỏ, cũng nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi rốt cuộc là người nào?"

Trầm mặc.

Nam nhân không lên tiếng.

Dũng khí nàng dâng lên, tiếp tục truy vấn: "Ngươi tại sao muốn tập kích thuyền hoa?”

Vẫn là trầm mặc như cũ.

Nam nhân đối với câu hỏi của nàng, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, bước vào khoang thuyền, đưa tay đóng kín cửa.

Động tác này, làm cho nàng không tự chủ được lần nữa lui mấy bước, hết sức kéo ra khoảng cách giữa hai người. Sau khi thấy qua hành vi của hắn, đã sớm nhận định người nam nhân này tuyệt không phải người lương thiện.

Không giống với Tiểu Hồng bối rối, nam nhân mang mặt nạ bạc, vẫn ung dung đốt sáng lên ngọn đèn. Ánh đèn mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn chiếu sáng cả khoang thuyền, bên trong được bày biện đơn giản, cùng với khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của thiếu nữ ở trong góc.

Tầm mắt dưới mặt nạ, quét qua mặt của nàng, dễ dàng nhìn thấu sự sợ hãi và run rẩy nàng dấu trong lòng.

Tiểu nữ nhân này, rõ ràng sợ cực kỳ, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có quật cường, cùng với dũng khí không che dấu được. Dưới ánh đèn vàng, làm cho da thịt trắng nõn của nàng, lộ ra vẻ tỉ mỉ như ngọc, ngũ quan thanh lệ, mặc dù không đẹp như thiên tiên, nhưng cũng thanh thuần tú nhã, phong tình động lòng người.

Tròng mắt đen dưới mặt nạ bạc, hiện lên u ám, sâu trầm, khiến người khác đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì. Hắn vô cùng chậm chạp rút ra thanh Cương Đao lớn đeo sau lưng, để trên bàn.

Phía trên Cương Đao mặc dù không nhìn thấy vết máu, nhưng ánh đao màu bạc, vẫn lộ ra vẻ chói mắt.

Tầm mắt Tiểu Hồng, cố ý tránh Cương Đao trên bàn.Nàng cắn cắn cánh môi đầy đặn, bắt buộc mình giữ tĩnh táo, chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa, cố gắng phân tích tình thế cho đạo tặc hung ác không biết chuyện này.

"Ngươi có biết hay không, thuyền hoa ngươi mới vừa tập kích, là của Tiền gia ở kinh thành?" Nàng cảnh cáo.

Tiền gia ở kinh thành, là thương gia giàu sang, kinh doanh rải rác khắp thiên hạ, trưởng nữ Tiền Kim Kim mưu trí xảo diệu, mấy năm qua tung hoành thương trường, đem sự nghiệp buôn bán của Tiền gia phát triển gấp mấy lần, tự nhiên cũng phạm phải không ít người.

Mặc dù, thỉnh thoảng bị thương gia khác trả thù, hoặc đạo phỉ vọng tưởng bắt có đòi tiền chuộc, nhưng nhờ vào võ sư Tiền gia võ nghệ cao siêu, cùng Nghiêm gia ủng hộ mỗi lần gặp nguy cơ, cũng có thể hóa dữ thành lành --

Cho đến tối hôm nay! :

Nam nhân kia ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái.

"Vậy thì sao?" Thanh âm trầm thấp khàn khàn, quanh quẩn ở trong khoang thuyền.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, đối với sự tỉnh táo của hắn cảm thấy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, nàng vốn tưởng rằng, chỉ cần nghe thấy Tiền gia danh hiệu, người này cho dù không có từ trên ngựa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng sẽ bị làm cho sợ đến tay chân nhũn ra.

"Phạm phải đại án này, ngươi trốn không được xa." Nàng nhìn chăm chú vào ánh bạc rực rỡ của chiếc mặt nạ dưới ánh đèn. "Không chỉ là Tiền gia dốc toàn lực đuổi bắt ngươi, cả Nghiêm gia cũng sẽ -- "

Hắn cắt đứt lời của nàng.

"Nghiêm gia?" Tiếng cười khàm khàn làm cho người ta không rét mà run."Nghiêm gia bây giờ nói không chừng đang bận bịu phát tang cho Nghiêm Diệu Ngọc."

Tiểu Hồng hút một hơi khí , chỉ cảm thấy choáng váng, cơ hồ đứng không vững. Ngoại trừ bị tin Nghiêm Diệu Ngọc bị thương nặng sắp chết đả kích, một việc khác càng làm cho nàng khó có thể tin.

"Ngươi biết?" Nàng khó có thể tin. "Ngươi biết thân phận của chúng ta?"

Người mang mặt nạ bạc chỉ trả lời một chữ.

"Đúng."

Đây không phải đột nhiên có ác tâm cướp bóc, mà là kế hoạch tập kích có tính toán. Người nam nhân này chẳng những biết, người hắn tập kích là ai, thậm chí còn biết, nam nhân đến đây cứu viện lại bị hắn chém trúng một đao, chính là Nghiêm gia Thiếu chủ.

Tiểu Hồng run rẩy.

Nàng căn bản không cách nào tưởng tượng, trên đời có người dám can đảm cùng hai nhà Nghiêm, Tiền đối địch.Giống như nàng một mực cho là, không có đạo phỉ ngu muội xuất thủ với Tiền gia; nàng còn cho rằng, không có đạo phỉ đủ mạnh để đả thương Nghiêm Diệu Ngọc.

Nhưng, sự thật bày ra trước mắt, khiến nàng không thể không tin.

Nàng thật sợ nhưng nam nhân kia dường như xem nàng không tồn tại, hắn cởi ra áo đen ướt đẫm, lộ ra tấm lưng ngăm đen rộng rãi. Một trận mùi máu tươi nồng đậm, theo áo đen bị ném xuống đất, phiêu tán trong không khí.

Trên áo đen ươn ướt, dính lượng máu lớn, thậm chí nhuộm đỏ boong thuyền.

Tiểu Hồng nhìn chằm chằm cái áo đen, trong lòng run lên bần bật.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nửa thân trần của nam nhân trước mắt. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân ở trần, nhưng cảm xúc khiếp sợ, đã sớm làm cho nàng quên mất sự e lệ.

Dưới ánh đèn yếu ớt, nàng chính mắt xác nhận, trên người nam nhân không có bất kỳ vết thương chảy máu nào. Nói cách khác, máu trên áo đen kia, tất cả đều là trong tràng chém giết kịch liệt lúc nãy, chém giết người khác nên dính vào.

Kia rất có thể là máu của Nghiêm Diệu Ngọc -- thậm chí -- thậm chí -- thậm chí máu của đại tiểu thư!

Tiểu Hồng chỉ cảm thấy, toàn thân có một trận khí lạnh như băng xông lên khiến nàng rùng mình.

Trận kịch chiến kia, nàng chưa thể xem hết. Nàng chỉ nhìn thấy Nghiêm Diệu Ngọc bị chém, sau đó nàng hoảng sợ chưa dứt thì đã bị người áo đen chụp lấy ném vào khoang thuyền, không nhìn thấy gì nữa, ánh lửa như máu trên mặt sông, có phải vừa xảy ra chuyện kinh hồn gì nữa hay không?

Cương Đao trên bàn sắc bén như vậy. Ngay cả võ công cao cường như Nghiêm Diệu Ngọc, cũng thua ở cái thanh Cương Đao này, nếu lưỡi đao sắc bén này, cũng hướng đại cô nương chém tới, như vậy...

Trong đầu hiện lên hình ảnh khiến cho Tiểu Hồng run rẩy. Nàng khiếp đảm không dám hỏi, rồi lại lo lắng có nên hỏi hay không?

"Trừ... Trừ làm bị thương Nghiêm công tử, ngươi còn làm cái gì?" Thanh âm của nàng run rẩy.

Nam nhân đang dùng một khối vải bố lau thân thể cường tráng, những bắp thịt cường tráng theo động tác của hắn mà dựng lên, vạm vỡ như mãnh thú. Nghe thấy nàng hỏi, động tác của hắn hơi dừng lại, nhưng vẫn đưa lưng về phía nàng, không có xoay người lại, giống như không để ý.

Tiểu Hồng lo lắng, cứ như đang bị đặt trong nồi lửa, bị hơi lửa đốt nóng, làm sao nhịn được sự trầm mặc và lãnh đạm trước mắt.

Nàng tiến lên, dùng hai tay run rẩy, cầm lấy Cương Đao lớn, dùng toàn lực giơ lên, để ở lưng người mặt nạ bạc.

"Ta đang nói chuyện với ngươi, mau trả lời ta!" Nàng nóng lòng chất vấn, thanh đao sắc bén, bởi vì nàng run rẩy, ở trên da thịt ngâm đen, khắc nên những vết máu sâu cạn không đồng nhất.

Nam nhân hơi quay đầu sang, dưới ánh đèn vàng chiếu sáng, môi mỏng của hắn cười nhẹ châm chọc. Nụ cười của hắn thật thong dong, cứ như đang đặt trên lưng giờ phút này, không phải là một thanh Cương Đao có thể lấy mạng, mà chỉ là con sâu nhỏ không có chút uy hiếp gì.

"Ta còn làm cái gì?” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng. "Ta có thể làm cái gì? Thời gian ta ở lại đó, chỉ đủ để giết người." Giọng nói khàn khàn kia, như là ám chỉ , nếu có đủ thời gian, hắn sẽ làm ra chuyện tình đáng sợ hơn.

Hai vai Tiểu Hồng khẽ co rúm lại một chút, nhưng dựa vào tấm lòng trung thành, lo lắng không dứt, nàng đem đao trong tay cầm thật chặt.

"Vậy, đại tiểu thư nhà ta đâu?"

Hắn không đáp ngược lại cười.

"Nàng thật là nhất mực trung thành."

"Đừng nhiều lời!" Nàng cắn chặt môi. "Nói mau!"

Mặc dù mũi Cương Đao vẫn đặt trên da thịt, người nam nhân kia như cũ dùng tốc độ cực chậm xoay người lại, không thèm để ý chút nào, mũi đao đang ở trên người hắn vẽ ra nửa vòng vết máu, cuối cùng còn thẳng tắp hướng vào lồng ngực trần của hắn.

Hắn nhìn nàng, trả lời đơn giản: "Ta giết nàng."

Tiểu Hồng trong nháy mắt phản ứng không kịp.

Cái gì?

Hắn nói cái gì? Nàng nghe lầm sao? Người nam nhân này nói... Hắn mới vừa nói... Nói...

Nàng ngây người như phỗng, chỉ cảm giác lòng của mình đau đến giống như là bị người nào dùng tay lấy ra. "Không, sẽ không, không thể nào... Không thể nào..." Nàng run rẩy lắc đầu, giọng nói đứt quãng.

Kể từ khi bước vào Tiền gia, trở thành nha hoàn thân cận của Tiền Kim Kim, trong lòng nàng nghĩ, trong tay làm, ngoài miệng nói, tất cả đều là đem Tiền Kim Kim đặt ở vị thứ nhất, thậm chí đã sớm quên mất, nên nghĩ đến mình.

Tiền Kim Kim dung mạo tuyệt diễm, thông minh hơn người, chẳng những là chủ tử của nàng, lại càng là người trong lòng nàng sùng bái nhất, kính yêu nhất.

Nhưng, người này lại giết đại tiểu thư!

Oanh!

Ông trời của nàng, giống như chợt bị hủy diệt.

Lệ nóng bỗng dưng tràn vào trong mắt, làm mờ tầm mắt Tiểu Hồng. Lửa giận cực nóng, lại hiện lên trong nháy mắt, cháy sạch mọi thứ trong đầu nàng, làm cho nàng hoàn toàn mất đi lý trí, kiếp nầy lần đầu tiên có ý giết người.

Tiểu Hồng phát ra một tiếng thét chói tai tức giận mà tuyệt vọng, nắm chặt Cương Đao, ra sức đâm tới trước, một lòng chỉ nghĩ xé ra lồng ngực ác đồ kia, đem hắn thiên đao vạn quả.

Nàng, nàng nàng nàng nàng nàng nàng... Nàng muốn thay đại tiểu thư báo thù!

Chap 1.3:

Động tác nam nhân kia lại nhanh đến quỷ mị.Bàn tay to khoẻ, nhanh như tia chớp đánh ra, gõ trúng đôi tay nhỏ bé cầm đao, dễ dàng làm rớt thanh Cương Đao đang run không ngừng.

Choang một tiếng, Cương Đao rơi xuống đất, Tiểu Hồng hai tay tê dại, còn không kịp cầm lại vũ khí, nàng đã bị một sức mạnh cường đại nắm lấy hai tay kéo tới.

Nàng bị kéo mất trọng tâm, không khống chế được té ngã phía trước, nặng nề đụng vào lồng ngực kiên cố của nam tử.

"Buông!" Nàng dùng sức giãy dụa, hai mắt đỏ hoe, ngửa đầu nhìn chằm chằm người mặt nạ bạc.

"Nàng cầm đao làm cái gì?"

"Ta muốn thay đại tiểu thư báo thù!" Thân thể xinh xắn của nàng không ngừng giãy dụa. Nóng nảy báo thù, làm cho nàng không có phát giác, kịch liệt giãy dụa, chẳng khác gì ở trên lồng ngực trần của đối phương ma sát.

Người mặt nạ bạc cười lạnh một tiếng.

"Nàng ngay cả đao cũng cầm không được, muốn báo thù làm sao?"

"Cho dù cắn, ta cũng phải cắn chết ngươi!" Nàng oán hận nói.

Ngân diện nhân đem nàng bắt càng chặt hơn, tròng mắt đen sắc bén, quét qua khuôn mặt ẩm ướt nước mắt của nàng. "Nữ nhân Tiền Kim Kim kia, đáng giá cho nàng ngay cả mạng cũng không cần sao?"

Tiểu Hồng khóc la lên. "Dĩ nhiên đáng giá!"

Tròng mắt đen nhướng lên, lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Người mặt nạ bạc vẻn vẹn dùng một tay, liền đưa tiểu nữ nhân tức giận không dứt đến trước mặt, mà cặp con ngươi đen nhánh kia, tràn đầy ác ý khó tả, vô lễ nhìn từ trên xuống dưới nàng.

Tròng mắt đen u ám, lướt qua ngũ quan xinh đẹp, cổ đầy đặn, cùng với áo bị ướt đẫm, thật chặt bao trùm bộ ngực mượt mà của nàng. Sự tức giận của nàng, nước mắt của nàng, cũng không hề tổn hại cho phần tinh khiết mê người của phái nữ, thậm chí còn có thể kích khởi thói hư tật xấu của nam nhân, nghĩ đoạt lấy nàng, giày xéo nàng...

Quỷ dị trầm mặc, còn có cặp ánh mắt của người mặt nạ bạc giống như nhìn thấu xiêm y, khiến cho Tiểu Hồng đang giận, cũng theo bản năng phát giác, nam nhân chặt kề nàng, đang phát ra dục vọng so với sát ý còn đáng sợ hơn.

"Ngươi, ngươi... Buông tay!" Nàng giận kêu ra tiếng, lúc này mới phát hiện, hai chân đã không còn trên mặt đất, chỉ có thể giẫy giụa trong không khí.

Bàn tay to khoẻ, chẳng những không có buông nàng ra, ngược lại càng giữ chặt hơn.

Biết rõ nàng sợ hãi, hắn vẫn là lãnh khốc dán chặt thân thể của nàng, thậm chí dùng dục vọng cứng rắn dưới lớp quần áo, càn rỡ ma sát chân của nàng dưới lớp vải ướt mềm mại.

"Thay vì lo lắng cho người khác, nàng trước lo lắng tình cảnh của mình." Hắn tựa vào bên tai nàng, hô hấp nóng bỏng, còn há mồm khẽ cắn vành tai trắng noãn của nàng.

Nàng run rẩy, nhưng còn muốn mạnh miệng.

"Ta như thế nào cũng không quan trọng." Nàng còn đang cậy mạnh.

Nụ cười ở khoé miệng người mặt nạ bạc, bỗng dưng trở nên vặn vẹo .

"Là sao?" Nụ cười của hắn tỏ ra cuồng nộ. "Ta đây cũng không thể phụ sự trung thành của nàng, theo như nàng mong muốn, để cho nàng hy sinh được triệt triệt để để."

"Ngươi đang ở đây nói nhảm -- ưm..." Lời của Tiểu Hồng bị cắt đứt .

Thời điểm nàng mở miệng, hắn đột nhiên cúi đầu, lấy môi mỏng phong ấn cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của nàng, cuồng tứ mút vị ngọt ngây ngô của nàng.

Tiểu Hồng kinh sợ mất cả hồn vía, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Nhưng là, làn môi mỏng thô ráp kia làm đau môi cánh hoa của nàng, nàng mới có động tác --

Nàng dùng sức cắn người nọ một cái.

Trong nháy mắt, hắn phát ra ra thanh âm, so với kêu đau, ngược lại như là tiếng cười.

Dưới ánh đèn vàng, hắn giơ tay lên , lau vết máu ở khoé miệng, hoàn toàn không thèm để ý vết thương trên môi. "Nàng vẫn còn muốn phản kháng?"

"Nói nhảm!"

Khóe miệng người mặt nạ bạc cong lên, dùng cái tay nhuốm máu, giữ chặt tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, bắt buộc nàng tiếp xúc lồng ngực trần của hắn. Vết máu trên tay hắn, nhuộm đỏ tay nàng, lại đang trên ngực của hắn cho nên để lại một đạo vết máu rõ ràng.

Da thịt thô ráp nóng bỏng, lồng ngực bền chắc rộng rãi, tim đập mạnh, đối với Tiểu Hồng mà nói, cũng là kích thích quá mức mãnh liệt. Nàng bị buộc một tấc một tấc mơn trớn thân thể ấm áp của nam nhân xa lạ, theo hắn cầm chặt tay nàng, kéo dài đi xuống, nhiệt độ trên tay nàng càng lúc càng đốt người.

Tiểu Hồng run rẩy, dùng cánh tay không bị giữ, liều chết đập bả vai người mặt nạ bạc, vọng tưởng ngăn cản hành vi đáng sợ của hắn.

"Ngươi là ác đồ không biết xấu hổ, buông ra, buông ra, buông ra..."

Hắn không có buông nàng ra, nhưng ngừng tay, tròng mắt đen ở sau mặt nạ khẽ nhướn lên.

"Nàng không phải nói, nàng muốn thay nàng ta sao?" Hắn trì hoãn thanh âm nhắc nhở.

"Không sai, ta, ta nguyện ý thay đại tiểu thư chết!"

"Chuyện khác thì sao?" Hắn nắm lấy tay nàng, lần nữa đi xuống, cho đến khi bàn tay nhỏ bé non mềm kia, sắp đụng phải thứ cương liệt của phái nam.

"Trừ chết ra, ta còn có nhiều phương pháp hành hạ tay của nữ nhân hơn." Hắn bình thản nói, khuôn mặt trắng bệch của nàng cũng không thể giấu được sự sợ hãi nữa.

Tiểu Hồng vốn cho là, đối với nàng mà nói, cõi đời này trừ đại tiểu thư chết ra, không có chuyện đáng sợ hơn. Nhưng là, ở sự uy hiếp trước mắt, lại làm cho nàng tỉnh ngộ, ngoài ý nghĩ đơn thuần của nàng, nam nhân thật ra còn nhiều thủ đoạn có thể làm cho nàng sống không bằng chết hơn.

"Ngươi, ngươi sẽ không được như ý !" Thanh âm của nàng, không tự chủ được run rẩy.

Hắn buông lỏng tay nàng, dùng đầu ngón tay thô ráp, dừng ở trên gương mặt trắng noãn của nàng.

"Là sao?" Hắn hỏi nhỏ, dùng hơi thở trêu chọc, ngón tay mơn trớn qua da thịt nàng. "Nàng ở trong tay của ta, ta có thể đối với nàng muốn làm gì thì làm, có chuyện gì là ta không thể được như ý?"

Phút chốc, bàn tay to chế trụ cằm của nàng.

Hắn lần nữa hôn nàng.

Bởi vì cằm bị chế trụ, Tiểu Hồng ngay cả miệng cũng không đóng được, chớ nói chi là cắn người. Nàng chỉ có thể đóng chặt hai mắt, không cách nào phản kháng tùy ý hắn khẽ cắn môi của nàng, còn lấy đầu lưỡi liếm qua môi trong non mềm, rồi sau đó lửa nóng tiến vào thăm dò, dây dưa lưỡi ngọt ngào của nàng.

Sợ hãi, tức giận, cùng với sự kích thích xa lạ nàng chưa từng thể nghiệm qua, hoàn toàn bao phủ nàng. Nàng giãy dụa, nhưng theo nụ hôn nóng bỏng xâm nhập, sức lực của nàng càng lúc càng yếu.

Bá đạo hôn thế này, làm cho nàng cảm thấy như từng quen biết, khiến nàng choáng váng, ý loạn tình mê.Nàng không tự chủ được nhớ tới, người trong lòng nàng ái mộ, từng hôn nhau thật sâu, nam nhân của nàng, giống như là -- giống như là --

Tiểu Hồng bỗng dưng mở hai mắt ra.

Đáng giận!

Nam nhân ác độc này, lại làm ô uế ký ức quý giá nhất trong lòng nàng. Trong nháy mắt, nàng thậm chí cho rằng người đang hôn nàng, chính là người trong lòng của nàng.

Trong cơn giận dữ, Tiểu Hồng không biết ở đâu ra khí lực, mạnh mẽ vung tay lên. Đến khi ra tay, nàng mới phát hiện, hai tay của mình chẳng biết từ lúc nào đã sớm tự do.

Trời ạ, nàng thế nhưng bởi vì nam nhân hôn mà thất thần? !

Xấu hổ cùng tức giận, đồng thời xông lên đầu, mà kẻ có tội, không nghi ngờ chút nào chính là hắn. Nàng ngẩng đầu lên, chuẩn bị dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất mắng, nhưng trong nháy mắt, phát hiện động tác lúc nãy của mình, vừa lúc làm rơi chiếc mặt nạ bạc.

Ngũ quan của nam nhân, bại lộ ở dưới ánh đèn, cũng triển lộ ở trước mắt của nàng.

Lông mày và lông mi đen như mực, hai tròng mắt sắc bén như ưng, nhếch lên, môi mỏng như chưa từng mỉm cười.

Đây là một gương mặt nàng quá quen thuộc.

Cảnh Võ!

Người mặt nạ bạc lại chính là Cảnh Võ? !

Tiểu Hồng trợn mắt há mồm.

Điều này sao có thể được? Cảnh Võ - hộ vệ của Nghiêm Diệu Ngọc , bất luận kẻ nào cũng biết, hắn một mực trung thành, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện bất trung với Nghiêm gia.

Nhưng là, nàng rõ ràng chính mắt nhìn thấy, hắn một đao chém Nghiêm Diệu Ngọc...

Tiểu Hồng kinh ngạc nhìn Cảnh Võ mặt không chút thay đổi, thật sâu hoài nghi, mình đang nằm mộng, là một ác mộng đáng sợ.

Dưới ánh đèn chập chờn, tóc đen của Cảnh Võ xoã ra, cúi đầu xuống, đem nàng ôm càng chặt hơn, sau đó khuôn mặt lạnh lùng tiến tới trước mắt của nàng, khàn giọng nói nhỏ.

"Ta đã sớm cảnh cáo nàng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương