Cơn mưa tháng sáu ở Giang Nam khiến cỏ cây tươi tốt.

Các sạp hàng sát đường dày như răng lược chìm trong màn mưa bụi mông lung.

Thiếu nữ mặc chiếc váy đỏ với đôi má ửng hồng và đôi mắt hạnh đang ôm chiếc túi giấy dầu trước ngực bằng một tay, tay kia xách váy nhẹ nhàng bước qua con phố dài, chiếc váy đỏ tung bay kéo theo ánh sáng rực rỡ trong màn mưa bụi.

Những người bán hàng rong trên đường hau háu nhìn nàng ấy đến mê mẩn.

Mãi cho đến khi bóng dáng thiếu nữ biến mất ở Hội Vân Lâu, mọi người mới hoàn hồn lại.

“Không biết là thiên kim của gia đình giàu có nào!” Một người qua đường nhìn thiếu nữ đến ngây người, mím đôi môi khô khốc nói.

“Xì.” Người bán hàng ngồi xổm ở bên cạnh cười nói: “Thiên kim gì chứ, chẳng qua chỉ là một nha hoàn thôi.”

Ở một nơi nhỏ bé như huyện Thủy Trúc, thiếu nữ mặc váy đỏ là mỹ nhân hiếm thấy.

Nhưng mỹ nhân xinh đẹp với đôi mắt hạnh sáng lấp lánh kia chỉ là một nô tì.

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hội Vân Lâu không khỏi nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Ngay cả một nô tì còn đẹp đến mức thoát tục như vậy thì chủ tử sẽ là mỹ nhân đẹp tới dường nào?

Linh Chiểu vịn tay vịn cầu thang chạy lên lầu hai, nhìn xung quanh không thấy ai, bước chân của nàng ấy không dừng lại mà tiếp tục leo lên lầu ba.

Nàng ấy đẩy cửa, vừa toan lên tiếng thì Trám Bích đưa ngón trỏ lên môi và lắc nhẹ đầu.

Hoa Ảnh ngồi bên cạnh đã cau mày.

Linh Chiểu cắn đầu lưỡi, rón rén đi vào, nhẹ nhàng đặt chiếc túi giấy dầu lên bàn.

Nếu những người bán hàng rong ở lầu dưới mà trông thấy Trám Bích và Hoa Ảnh thì càng mê mẩn hơn.

Không giống với khí chất trong sáng và ngọt ngào của Linh Chiểu, hàng lông mày lá liễu và đôi mắt phượng khiến Trám Bích giống một giai nhân dịu dàng bước ra từ bức tranh thiếu nữ, trong khi Hoa Ảnh lại khí khái hào hùng.

Đột nhiên, có vài tiếng ho yếu ớt phát ra từ phòng trong.

Lúc này, ba nô tì đều cau mày.

Chẳng mấy chốc, tiếng ho bên trong dày đặc hơn, nhẹ nhàng đứt quãng, nối tiếp nhau khiến người ta lo lắng và đau lòng.

Trám Bích đứng dậy, lặng lẽ bước đến cửa, nhìn vào.

Nàng ấy thấy trưởng công chúa đã tỉnh dậy và đang ho trên gối.

Nàng ấy nhanh chóng quay người rót một ít nước ấm.

Khi quay lại cửa, nàng ấy thay giày trong phòng ngủ và mang nước vào.

Biết chủ tử đã tỉnh, Linh Chiểu thì thầm thanh minh: “Mấy ngày nay chủ tử đều đọc truyện vào giờ này nên ta mới không đi lại nhẹ nhàng…”

Hoa Ảnh liếc nhìn nàng ấy, ánh mắt dừng ở chiếc túi giấy dầu trên bàn.

Linh Chiểu nhận được lời nhắc nhở, vội vàng cầm túi giấy dầu đi vào phòng trong.

Trước khi bước vào, nàng ấy đứng ở cửa, cười híp mắt: “Chủ tử, có thư từ Kinh thành.”

Phù Vy đặt nước ấm xuống, từ từ ngước mắt, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng từ từ nâng lên.

Các đường nét trên khuôn mặt của Phù Vy vô cùng xinh đẹp nhưng lại bị áp chế bởi vẻ kiêu ngạo từ trong cốt cách của nàng.

Đó là vẻ đẹp thoát tục và diễm lệ.


Nàng tựa nửa người vào gối, trong sự thanh nhã còn toát lên vẻ xa cách và cao quý.

Bây giờ nàng đã phục hồi sau cơn bệnh nặng nhưng gầy đi rất nhiều.

Nàng không còn ngồi trên ghế cao vời vợi ở triều đình nên bớt đi vài phần hờ hững cùng thâm sâu khó dò và nhiều hơn vài phần mong manh dễ vỡ.

Con người trên thế gian có sở thích khác nhau về cái đẹp nhưng không ai có thể phủ nhận sắc đẹp tuyệt trần của Phù Vy.

Mọi thứ đều vừa phải, thêm vài phần hay bớt vài phần đều không thể nhào nặn ra hình hài nào đẹp hơn nàng.

Phù Vy nhìn vật trong tay Linh Chiểu, đôi mắt đẹp chăm chú quan sát, vẻ mặt khó phân biệt.

Trám Bích dịu dàng khuyên: “Chủ tử rời cung mấy tháng rồi, mấy chục lá thư của bệ hạ đều chưa mở ra.

Chủ tử mở một lá thư được không? Tuy bệ hạ hoàn toàn có năng lực tự mình quản lý triều chính nhưng trước đây chủ tử luôn xử lý mọi việc lớn nhỏ của đất nước.

Trước mắt, chủ tử đột nhiên từ bỏ quyền lực, rời khỏi Kinh thành, nhỡ như bệ hạ gặp khó khăn trong việc triều chính và muốn xin lời khuyên của chủ tử thì sao?"

Trám Bích cảm thấy mình thuyết phục như vậy sẽ không phạm lỗi, bởi vì trưởng công chúa luôn đặt việc quốc sự lên hàng đầu.

Những năm gần đây, trưởng công chúa đã cống hiến hết mình cho bệ hạ, đất nước và người dân.

Phù Vy vẫn không bị lay động, chỉ thờ ơ nói: “Cất đi.”

Trám Bích không cố gắng thuyết phục nữa nhưng lòng nàng ấy lại lo lắng quan hệ của trưởng công chúa và bệ hạ cứ tiếp tục bế tắc như vậy thật sự không ổn.

Linh Chiểu đã thay giày trong phòng ngủ rồi bước vào, bước lên tấm thảm lụa mềm mại, đặt lá thư trong túi giấy dầu vào hộp gỗ dứa có chạm khắc hình đám mây và con hạc dưới cửa sổ phía bắc.

Trong hộp có một chồng thư dày của bệ hạ.

Phù Vy chưa đọc bức thư nào trong số này.

Linh Chiểu bước đến bên giường, ngồi xổm dưới chân Phù Vy, ngẩng mặt lên, mỉm cười để lộ đôi má đồng tiền: “Chủ tử muốn nghe hát không? Nô tì hát một bài nhé!”

Phù Vy ngước mắt nhìn thiếu nữ tràn trề sức sống, nỗi u ám trong lòng nàng cũng dịu đi đôi phần.

Khóe môi nàng nở một nụ cười dịu dàng, nàng đưa tay nhéo đôi má tròn của Linh Chiểu.

“Chủ tử vui như này mới phải chứ.” Linh Chiểu cười chân thành hơn: “Đến Giang Nam để lòng khuây khỏa, quan tâm đến chuyện Kinh thành làm gì? Không quan tâm không quan tâm, chuyện gì vui thì làm!”

Phù Vy cũng cảm thấy những gì Linh Chiểu nói rất đúng.

“Đưa cho ta cuốn thoại bản [] ta đã đọc ngày hôm qua.” Phù Vy nói và rời khỏi giường.

[]: Thoại bản: thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)

Linh Chiểu vội vàng giúp nàng mang giày ngủ và đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế mềm trước cửa sổ phía Nam.

Trám Bích đã đặt cuốn thoại bản Phù Vy đang đọc dở ngày hôm qua lên chiếc bàn nhỏ, sau đó quay lại đưa cho nàng một cốc nước ấm.

Trước đây, Phù Vy thích uống trà hảo hạng, rượu mạnh, đồ uống thơm ngậy, bất cứ thứ gì có hương vị.

Nhưng sau khi bị trúng độc, lá lách và dạ dày của nàng bị tổn thương nên bây giờ nàng chỉ uống nước ấm.

Phù Vy bảo Linh Chiểu nâng cửa sổ lên và để khung cảnh bên ngoài cửa sổ lọt vào căn phòng.

Mưa bên ngoài đã tạnh, sương mù ẩm ướt dường như vẫn còn bồng bềnh trong cõi trần, trời đất mông lung và sạch sẽ.

Phù Vy nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi rũ mắt nhìn cuốn thoại bản.

Trám Bích đã mở cuốn thoại bản đến đoạn Phù Vy ngừng đọc ngày hôm qua.


Trong bảy năm qua, Phù Vy đọc bản tấu nhiều nhất, tiếp theo là sách lịch sử, chính trị, luật pháp, thiên văn và địa lý.

Nàng không còn sức lực hay tâm trạng để đọc tạp thư [].

Lần này nàng đến Giang Nam để giải sầu và hồi phục sức khỏe.

Nàng muốn tìm lại niềm hứng thú khi ngồi dưới gốc cây đọc truyện ngày bé nhưng lật qua mấy tập thoại bản vẫn thấy nhàm chán.

[]: Tạp thư: thời khoa cử chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử.

Những câu chuyện tình yêu đọc mở đầu đã đoán được kết thúc này có gì đáng xem chứ?

Nhưng nàng luôn phải tìm cách sống khác.

Tiểu nha đầu Phù Vy ham ăn mải chơi có thể bồi dưỡng nên năng lực cầm quyền và cai trị thì giờ đây nàng cũng có thể bồi dưỡng tâm thế sống nhàn nhã.

Phù Vy bình tĩnh lại và nghiêm túc đọc từng con chữ.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trước đây Phù Vy luôn cảm thấy thời gian không đủ nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy ngày và đêm quá dài.

Hồi lâu sau, Trám Bích đoán nên thay nước trong tay Phù Vy, nàng ấy bưng nước ấm bước vào, thấy Phù Vy không đọc truyện nữa mà đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối, con phố buôn bán sôi động hơn thấy rõ.

Trám Bích nhìn theo ánh mắt của Phù Vy, ánh mắt nàng ấy lướt ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy một bóng dáng trắng trẻo đang ngồi lặng lẽ trong con phố sầm uất.

Nàng ấy hơi sửng sốt rồi vỡ lẽ.

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, nàng ấy chậm rãi bước đến cửa, dịu dàng gọi: “Linh Chiểu?”

“Chủ tử phân phó gì à?” Linh Chiểu lập tức chạy tới.

Trám Bích lắc đầu, cười nói: “Ngươi hay chạy ra ngoài nên hiểu rõ huyện Thủy Trúc nhất.

Ngươi có biết điều gì về chàng thư sinh kỳ lạ kia không?”

Linh Chiểu lập tức hiểu ra, ngọt ngào nói: “Ta biết! Người ấy tên là Túc Thanh Yên - một người có tài nổi tiếng khắp gần xa.

Vì sức khỏe không tốt nên chàng ấy chưa bao giờ tham gia khoa cử [], rất nhiều đồng môn đều tiếc nuối cho chàng ấy.

Chàng ấy thường bày sạp và viết gia thư giúp người không biết chữ.”
[]: Khoa cử: thi cử ngày xưa ba năm tổ chức một lần.

“Không khỏe à? Có bệnh gì không tiện nói ra à?” Trám Bích hỏi.

“Ta nghe nói chàng ấy có bệnh dễ ngất xỉu nên không thể lặn lội đường xa.

Hơn nữa, mẫu thân của chàng ấy cũng không khỏe, bào đệ [] của chàng ấy ở ngoài quanh năm nên chàng ấy luôn ở lại quê không đi đâu xa cả.”

[]: Bào đệ: em trai ruột.

“Ồ.” Trám Bích liếc nhìn Phù Vy, rồi hỏi: “Ngoài mẫu thân và đệ đệ ra, nhà chàng ấy còn ai khác không? Có ai phạm tội gì không?”

“Chỉ có ba người, mẫu thân và đệ đệ song sinh, chàng ấy và gia đình đều trong sạch.”

“Thế… đã thành thân chưa?”


Linh Chiểu do dự một lát rồi nói: “Chàng ấy không cưới vợ đâu.

Mấy năm trước, có rất nhiều cô nương chủ động tìm bà mối tới tận nhà chàng ấy làm mai mối.

Nhưng bát tự của chàng ấy vừa khắc mẫu thân lại khắc thê tử.

Chính miệng chàng ấy nói sẽ không thành thân kẻo hại người khác.

Sau đó, không còn bà mối nào tới nhà chàng ấy nữa.”

“Chẳng phải mẫu thân chàng ấy vẫn còn sống đó ư? Sao lại nói khắc mẫu?”

Đôi mắt của Linh Chiểu sáng lên, nàng ấy dạt dào hứng thú nói: “Bát tự của chàng ấy vốn đã khắc mẫu thân và đệ đệ rồi.

Hai huynh đệ lại là cặp song sinh nên bát tự khắc gấp đôi.

Chỉ cần hai huynh đệ họ gặp nhau thì mẫu thân của họ sẽ ốm nặng một trận! Mẫu thân họ từng bị ốm phải nằm liền hai tháng trên giường trong dịp Tết Nguyên Đán vì tử vi xung khắc rồi.”

Hoa Ảnh đứng bên ngoài nghe chối tai quá, lạnh lùng nói: “Toàn mấy lời lẽ vớ vẩn gì thế? Người ta bịa chuyện gạt ngươi đó thôi!”

Linh Chiểu mỉm cười nói: “Chuyện này đều do ta nghe ngóng được.

Đã là tai nghe thì kiểu gì chẳng có thật và giả, Trám Bích hỏi nên ta nói chứ đâu phải chủ tử hỏi đâu.

Nếu chủ tử hỏi thì mới cần kêu ám vệ điều tra rõ ràng chứ.”

Trám Bích và Linh Chiểu nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt liếc về phía cửa sổ.

Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên đang đọc sách trong con phố sầm uất.

Nàng uống một ngụm nước ấm, vẻ mặt hờ hững khiến người ta khó lòng dò đoán được nàng đang nghĩ gì.

Tất nhiên, Linh Chiểu và Trám Bích không thể ngu ngốc đến mức tùy tiện bàn tán mấy việc đâu đâu của người khác trước mặt trưởng công chúa, họ vốn dĩ đang nói để Phù Vy nghe.

Mấy ngày nay, khi ngồi xem thoại bản bên cửa sổ, Phù Vy thường liếc nhìn chàng thư sinh mặc trường sam [] trắng vài lần, thậm chí còn khen vu vơ — “Chốn thôn quê mà lại có người sở hữu dung mạo như ngọc vậy ư.”

[]: Trường sam: áo dài nam (kiểu Trung Quốc, dài quá đầu gối).
Đương nhiên, những người có thể ở bên hầu hạ trưởng công chúa không cần đợi nàng phân phó gì mới biết việc cần làm.

Năng lực cơ bản nhất là quan sát sắc mặt và lời nói của trưởng công chúa.

Chỉ cần một ánh mắt của Phù Vy, đám người hầu này sẽ ngầm hiểu và chủ động làm những việc thỏa đáng.

Hoa Ảnh cũng hiểu ý đồ của hai người kia nhưng nàng ta lại khinh thường phong cách vòng vo của họ.

Nàng ta đứng dậy, đi tới cửa, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu chủ tử ưng chàng thư sinh kia thì thần sẽ đi lôi người đến đây.

Một chàng thư sinh nhà quê được trưởng công chúa coi trọng là phúc ba đời của chàng ấy!”

Trám Bích cau mày và nháy mắt với Hoa Ảnh để nàng ấy lập tức ngậm miệng.

Dù sao trưởng công chúa cũng mới hủy hôn chưa bao lâu… Bây giờ, họ vẫn chưa rõ ý của nàng.

Phù Vy mỉm cười.

Nàng rũ mắt nhìn chiếc cốc trên tay.

Nước trong cốc phản chiếu ngũ quan của nàng.

Đầu ngón tay thanh tú của nàng gõ nhẹ lên thân cốc, mặt nước từ từ gợn sóng, các đường nét trên khuôn mặt nàng cũng bồng bềnh theo đó.

Cùng với tiếng đặt cốc nhẹ nhàng, Phù Vy nói: “Ra ngoài đi dạo.”

Hội Vân Lâu là tửu lâu xa hoa nhất huyện Thủy Trúc, đứng sừng sững giữa trung tâm con phố dài và nổi bật giữa những ngôi nhà nóc bằng.

Đứng ở Hội Vân Lâu, không chỉ có thể nhìn thấy sự náo nhiệt gần đó mà còn có thể ngắm nhìn khung cảnh của toàn bộ thị trấn Giang Nam qua khung cửa sổ.

Người dân nghèo hiếm khi đến nơi này, quan chức địa phương cũng không thể đến mỗi ngày.

Vì vậy, phần lớn thời gian trong năm, Hội Vân Lâu rất ít khách nhân.

Nhưng tháng trước, một quý nhân ở nơi khác đến và bao trọn Hội Vân Lâu, hơn nữa còn chê tửu lâu bẩn thỉu và cũ kỹ nên đã bố trí lại toàn bộ tửu lâu.


Ngày thường, người dân nơi đây chỉ có thể thấy mấy nha hoàn đi ra ngoài còn vị quý nhân thần bí kia gần như không ra khỏi cửa.

Có người từng nhìn thấy Phù Vy rồi ca ngợi nàng đến tận trời xanh, người ấy thề thốt với mọi người rằng nàng là thần tiên hạ phàm, điều này khiến toàn bộ người dân huyện Thủy Trúc phải gãi đầu tò mò về vẻ đẹp của nàng.

Vì vậy, khi Phù Vy bước ra khỏi Hội Vân Lâu, toàn bộ con phố dài sôi động trong chốc lát bỗng tĩnh lặng, cả người đi bộ và người bán hàng đều tập trung sự chú ý vào Phù Vy.

Một chiếc váy sa mềm màu xanh quấn quanh tấm thân thướt tha yểu điệu của nàng, màu xanh lam chói mắt làm tôn thêm bộ ngực trắng như tuyết của nàng.

Miếng che mặt rèm hạt treo trên sống mũi để che đi nửa dưới của khuôn mặt.

Đó là một cách che mặt tinh tế và tô điểm duyên dáng.

Phù Vy đã quen với việc bá quan văn võ trong triều đình quỳ dưới chân nàng nên nàng hoàn toàn không bận tâm đến những ánh mắt nóng bỏng này.

Nàng đi thẳng về phía sạp hàng viết thay không nổi bật.

Mọi người nhìn đánh giá Phù Vy với vẻ mặt khác nhau, ngoại trừ Túc Thanh Yên không hay biết gì và vẫn đang chăm chú đọc cuốn sách trên tay.

Dường như sự hối hả và nhộn nhịp của đường phố không lọt vào tai chàng.

Khi khu phố sầm uất bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ, chàng cũng không phát hiện ra.

Linh Chiểu đặt chiếc ghế nhỏ xuống, Trám Bích đặt chiếc đệm mềm trong tay lên ghế, Phù Vy từ từ ngồi xuống, đối diện Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên không rời mắt khỏi trang sách, hỏi: “Cần viết thay sao?”

Phù Vy hơi ngạc nhiên.

Nàng cứ ngỡ chàng thư sinh mọt sách này say mê đọc sách nên không biết điều gì đang xảy ra, hóa ra nàng đoán nhầm à?

Phù Vy nhìn và đánh giá tỉ mỉ chàng thư sinh trước mặt.

Nhìn từ cửa sổ lầu trên hơi xa nên nàng chỉ cảm thấy mọi cử chỉ và động tác của chàng đều nho nhã thoát tục, hoàn toàn không ăn nhập với mọi thứ xung quanh, chàng là viên ngọc rơi vào cõi trần.

Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, Phù Vy càng thấy rõ vẻ đẹp của chàng.

Ánh mắt Phù Vy dừng ở gương mặt chàng khi chàng đang rũ mắt, nàng hơi ngạc nhiên vì hàng mi của chàng rất dài.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào có hàng mi dày và dài như vậy.

Chàng ngồi đối diện tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng êm đềm, năm tháng êm ả bình yên.

Túc Thanh Yên ngước mắt lên.

Ánh mắt họ chạm nhau, trong phút chốc, Phù Vy bắt gặp một đôi mắt màu sơn mài tĩnh lặng và sáng ngời.

Bình tĩnh, chân thật và không tì vết.

Chỉ e chủ nhân của đôi mắt như vậy là một người lương thiện đến mức ngây thơ.

Cuộc hành trình dài và buồn tẻ để hồi phục và thư giãn này dường như đã tìm thấy thú vui.

Phù Vy chậm rãi nở một nụ cười, tấm rèm cườm gần má nàng đung đưa, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh chiều tà của mặt trời lặn.

“Thật đẹp.” Nàng bỗng nhiên nói.

“Cái gì?” Sự nghi ngờ dần hiện lên trong đôi mắt đen của Túc Thanh Yên.

“Chữ viết của tiên sinh rất đẹp.” Phù Vy rũ mắt, ánh mắt nàng dừng ở bản viết tay trên chiếc bàn vuông nhỏ.

Nét chữ rõ ràng và tao nhã, giống như chính con người chàng.

Phù Vy rời mắt khỏi con chữ, lại nhìn Túc Thanh Yên và chậm rãi nói: “Nhờ tiên sinh viết gia thư giúp ta.”

Túc Thanh Yên không nói gì, dứt khoát cầm một tờ giấy viết thư.

Chàng vừa mài mực vừa hỏi: “Viết cho ai?”

Túc Thanh Yên cầm bút bằng tay trái, đang định viết chữ thì vẫn chưa nghe được câu trả lời của Phù Vy.

Chàng ngước mắt nhìn nàng, yên lặng chờ đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương