Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
-
Chương 9: Trong rừng
Sáng sớm hôm sau, Nam San mặc một bộ váy tim nhạt, vui sướng chạy về phía cửa, đám hạ nhân đã sớm đem cái hòm của nàng lên xe ngựa, nghe nha hoàn nói tổ mẫu đã ở trên xe chờ nàng.
Thân thể tròn tròn của nàng linh hoạt nhảy qua một bụi phong lan, thoáng nhìn làn váy hồng trắng cách đó không xa, lên tiếng chào hỏi, "Chào nhị tỷ tỷ."
Nam Anh nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận, gật đầu, Nam San liền nhanh như chớp chạy xa.
Ánh mắt hâm mộ vẫn luôn đi theo nàng đến khi bóng nàng biến mất trong tầm mắt, hôm qua di nương lại lôi kéo tay nàng, lần nữa dặn nàng phải nghe lời đại tỷ, phải nghe lời mẫu thân.
Mấy lời lải nhải này nàng nghe lỗ tai kết kén, di nương cả ngày ân cần dạy bảo, nàng làm còn chưa đủ tốt ư? Nhìn bộ váy giặt nhiều đến bạc phếch trên người mình, đây vốn là một bộ váy màu hồng phấn, hiện giờ chắc ai nhìn cũng tưởng là cái váy hồng trắng.
Cái váy này còn là một trong số ít xiêm y hoàn hảo của nàng, là đại tỷ tỷ mặc chật để lại, nàng cười tự giễu, lại nói tiếp nàng là nữ nhi thế tử Hầu phủ, lại còn kém San tỷ nhi sống vui vẻ.
Thúc thúc thẩm thẩm Nhị phòng phu thê ân ái, trong viện không có thông phòng, tuy nói nhị thúc không có tiền không có quyền, cũng không làm gì, nhưng nghe bọn hạ nhân nói, nhị phòng lại là chỗ ăn uống ngon nhất trong phủ.
Mẹ con các nàng chỉ có thể ăn đồ ăn theo lệ mà phòng bếp lớn phát, mẫu thân quản gia khắc nghiệt, đồ ăn ít dầu mỡ, còn ăn không đủ no, di nương trấn an nàng, nữ tử phải gầy một chút mới đính hôn được nhà tốt.
Hiểu rõ thân thể mình gầy trơ xương, gầy như vậy thật sự tốt sao?
Nam San một đường chạy vội nhảy lên xe ngựa, Thanh ma ma mỉm cười nhìn nàng, Lư thị một tay ôm nàng lên, hai bà cháu ngồi một chiếc xe ngựa vải bố màu xanh không đáng chú ý ra khỏi thành, lần này hai người muốn tới Hàn Quang tự ở ngoại thành hơn trăm dặm.
Xe ngựa một đường chạy, từ phòng các san sát trong thành một đường đến ruộng đồng diện tích rộng lớn, lại xuyên qua mấy cánh rừng, cuối cùng đi vào chân núi, hai bà cháu bỏ xe lại leo bậc đi lên.
Nhìn thềm đá thẳng đứng lên tới tận đỉnh, Nam San hít hà một hơi, lẩm bẩm, "Cao thiệt ấy!"
Lư thị thấy trên cái mũi cao thẳng của nàng rịn mồ hôi, lấy ra một cái quạt tròn, chậm rãi quát mát cho nàng, lại cười nói, "San Nhi sợ sao?"
Hả?
"Sợ tất nhiên là không sợ."
Nam San cười với tổ mẫu, nhảy lên bậc thang, quay đầu lại cười, "Tổ mẫu mau mau, buổi trưa chúng ta leo lên đỉnh núi, đợi lát trời nắng to hơn nữa."
"Được, San Nhi đợi tổ mẫu."
Ước chừng leo được một nửa, Nam San đặt mông ngồi trên bậc thang, dùng tay làm quạt xem trời đã sắp trưa, lại nhìn bầu trời xanh thẳm mây trắng nhẹ trôi, đột nhiên sinh ra hào khí trờ đất bao la.
Vỗ vỗ váy áo đứng lên, vực dậy tinh thần leo tới đỉnh núi, Lư thị phía sau cười mặt mày vui mừng, cùng Thanh ma ma nhìn nhau cười, bền gan vững chí, không kiêu không gấp, San tỷ nhi này tính tình như thế, rất tốt.
Không Trần phương trượng của Hàn Quang tự đã sớm đứng ở cửa chờ, thấy các nàng đi lên, chắp tay trước ngực, "Lư thí chủ, bần tăng hữu lễ."
"Phương trượng hữu lễ."
Không Trần phương trượng làm tư thế mời, mắt dịch sang thấy Nam San phía sau Lư thị dường như sững sờ, tiếp theo tinh tế đánh giá một phen, mỉm cười nói với Lư thị, "Không biết vị tiểu thí chủ này là?"
"Là cháu gái ta, cùng ta đến lễ Phật."
"Thí chủ thật có phúc, bần tăng thấy tiểu thí chủ tướng mạo bất phàm, về sau tất là người đại phúc đại quý."
Lư thị vui mừng, "Mượn cát ngôn của phương trượng!"
Rồi sai Thanh ma ma lại thêm chút tiền hương dầu, Nam San không nói mà theo ở phía sau, mấy hòa thượng này hay nói mấy lời cát tường, sẽ có điềm lành, để khách hành hương hào phóng thêm tiền.
Đại phúc đại quý nàng không nghĩ tới, nhưng bình an vui vẻ vẫn luôn chờ đợi.
Đến bữa tối, chỉ vẻn vẹ rau xanh đậu hũ và canh nấm, Nam San cứ thế và xong hai bát cơm, làm Lư thị nhìn cũng sửng sốt, ngay sau đó cười nói, "Vậy mà làm San tỷ nhi đói lả hả?"
"Dạ."
Nàng vừa và cơm vừa hàm hồ đáp lại, thức ăn chay hương vị cũng được, ăn là ăn no rồi, nhưng Nam San lại không dự đoán được, đồ chay không có chất béo, chờ đến đêm, nàng liền cảm thấy bụng đã tiêu hóa sạch sẽ, lại bắt đầu đói rồi.
Tư vị đói bụng vô cùng khó chịu, trong bụng trống rỗng, cả đầu đều là đồ ăn ngon từ thịt, chân giò kho nước tương, vịt quay, cắn một cái mỡ trào ra, hương vị quanh quẩn trong miệng.
Nàng lắc đầu, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng đói, đêm khuya tĩnh lặng, trong núi vốn linh hoạt kỳ ảo, ngoài tiếng côn trùng kêu thì không có âm thanh nào khác, năm giác quan của nàng cũng nhạy hơn, đặc biệt là khứu giác.
Trong thoáng chốc, ngửi thấy một mùi thịt như có như không, trong miệng nàng không khỏi trào ra nước bọt, nuốt nước miếng, ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng là ngồi bật dậy.
Mùi thịt phiền lòng kia kích thích cái bụng rỗng của nàng càng thêm khó nhịn, nàng xỏ giày xuống đất, mùi thịt còn chưa tan, sợ là không phải ảo giác của nàng, gần đây khẳng định có người đang ăn thịt, hơn nữa còn là mùi thịt nướng.
Nàng lén lút vòng qua Thanh ma ma đang ngủ ở giường gỗ nhỏ bên ngoài, mở cửa, thấy phòng bên cạnh yên lặng, chắc tổ mẫu đã ngủ say, động cái mũi, mùi thịt kia dày đặc hơn.
Nhìn bóng đêm bên ngoài được ánh trăng soi chiếu trắng sáng, lý trí cuối cùng bị con sâu thèm ăn trong bụng đánh bại, cả gan đi ra ngoài, càng chạy đến chỗ tường bao, mùi hương càng dày đặc.
Nàng nhìn tường cao trước mắt, mùi hương này không ở trong chùa, sợ là bên ngoài chùa có người thịt nướng, nghĩ đến cũng phải, Phật môn thanh tịnh, nào có mấy người phạm giới ăn mặn.
Dưới tường cao là một cánh cửa nhỏ, nàng nhẹ nhàng rút mở them cài, quan sát thăm dò, dưới ánh trăng, tất cả đều là cây cối cao to, mùi hương chính là phát ra từ trong rừng.
Thần khiến quỷ sai, nàng dọc theo thịt mùi vị đi vào trong rừng, chờ khi phản ứng lại nghĩ mà sợ, liền nhìn thấy cách đó không xa trên một đống lửa đang nướng con thỏ rừng thơm nức mũi.
Mùi thịt đúng là phát ra từ đây.
Nàng nuốt nước miếng, chậm rãi đến gần, ngồi bên cạnh đống lửa là một nam tử áo đen, nghe thấy có người đến gần, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn như ngọc trong suốt, tóc đen như mực búi cao, lông mày xếch lên, đôi mắt sâu thẳm, môi đỏ như cánh hoa anh đào hơi nhếch lên, trăng tròn chiếu phía sau hắn càng làm tôn thêm vẻ cô lãnh tuyệt diễm, cây cối bốn phía dường như nháy mắt đi xa, trong một mảnh mơ hồ đột nhiên hiện ra dung nhan kinh động lòng người của hắn.
Nam San hít sâu một hơi, hoàn toàn quên hô hấp.
Về sau lấy lại tinh thần lại không tự giác nuốt nước miếng, không phải vì mùi thịt, mà là vì mỹ mạo kinh thiên động địa của nam tử ấy.
Hai chân nàng như không phải của mình, chậm rãi đi về phía nam tử tuyệt sắc kia, chờ khi đến gần mới cảm thấy không ổn, rừng núi hoang vắng, bên ngoài cửa Phật, nam tử đẹp không giống người phàm, thật quỷ dị!
Không biết thế gian này có hồ tiên quỷ quái không?
Đôi mắt nam tử nhìn nàng như vòng xoáy sâu u ám, nàng cảm thấy bản thân không tự giác đắm chìm trong đó, chính là chết đuối cũng cam nguyện.
Mùi thịt xông vào mũi nàng, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thở phào, ngây thơ lên tiếng, "Công tử, có thể xin miếng thịt ăn không?"
Trong ống tay áo màu đen, ngón tay thon dài vươn ra, xé xuống một cái chân thỏ, đưa cho nàng, nàng nhìn ngón tay thon dài như búp măng, móng tay sáng bóng như ngà voi, tâm can run rẩy.
Bụng không đúng lúc vang lên, nàng mới cảm thấy đói bụng, ngượng ngùng duỗi tay nhận chân thỏ, cắn một miếng, trong miệng đầy mùi thơm, thịt nướng chín tới, bên ngoài cháy sém bên trong mềm mềm, nước sốt tràn đầy khoang miệng, vô cùng mỹ vị.
Nam tử lẳng lặng nhìn nàng, chỉ chốc lát sau, nhìn mẩu xương trong tay, nàng ngập ngừng mồm mép lém lỉnh, "Ngươi không ăn sao? Có thể cho ta một ít nữa không?"
Rất nhanh, toàn bộ con thỏ đều được đưa tới trước mặt nàng, nàng hơi ngượng ngùng, nhưng mùi thịt rất thơm, cuối cùng không giả vờ thục nữ được, bắt đầu ăn từng miếng.
Mười lăm phút sau, nhìn một đống xương trên mặt đất và nam tử còn chưa ăn được miếng nào, lúc này mới ý thức được, hình như nàng mất mặt.
Mãi đến khi nàng rời đi, nam tử từ đầu chí cuối cũng không phát một lời, nhưng khi nàng rời đi lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng, trong đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Nam San rón rén trở về phòng, Thanh ma ma đã ngồi dậy, "Tam tiểu thư, tiểu thư mới vừa đi đâu đấy?"
"Đi tiểu đêm ạ."
"Há!"
Thanh ma ma hơi nghi hoặc, nhìn tam tiểu thư hình như là từ ngoài phòng tiến vào, diêu hạ cúi đầu sợ là tiểu cô nương tò mò mở cửa xem một cái, thấy người trở về cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống ngủ.
Nam San lại không buồn ngủ, công tử như hồ tiên kia đến tột cùng là ai, còn có vùa rồi nàng một mình ăn hết con thỏ, công tử sẽ thấy nàng như thế nào?
Đang lúc miên man suy nghĩ, suy nghĩ lại trở lại kiếp trước, nhớ lại quá khứ chua ngọt kia, thở dài, nhắm mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook