Edit: Jess93
Dưới sự chứng kiến của đông đảo người tu luyện, Mộ San lập lời thề, lại tự tay viết chứng từ, việc này rốt cuộc coi như xong.
Làm xong những việc này, Mộ San mang theo khuôn mặt bị sưng, vừa khóc vừa hàm hồ nói: "Lần này ngươi hài lòng chưa?"
Nếu như là bình thường, nữ tu xinh đẹp động lòng người khóc lên, tự nhiên khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc, cũng cảm thấy Văn Kiều hùng hổ dọa người. Nhưng bây giờ nàng ta mang theo một gương mặt vừa xanh vừa tím, hoàn toàn nhìn không ra chút xinh đẹp nào, so với Văn Kiều bên cạnh vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, khiến cho người ta thực sự khó mà sinh lòng thương tiếc đối với nàng ta.
Mộ San rõ ràng rất bất mãn.
Văn Kiều nhìn nàng ta một chút, đột nhiên nói: "Vừa rồi ta cho ngươi ăn một viên Hồi Xuân đan cực phẩm, giá thị trường là hai trăm nguyên tinh một viên, ngươi phải trả lại cho ta." Nếu không phải vì để Mộ San tỉnh táo, nàng cũng sẽ không lãng phí một viên Hồi Xuân đan cực phẩm.
Mộ San: "..."
Mộ San suýt chút nữa đã nói không phải nàng ta bắt nàng cho, mắc mớ gì đến nàng ta? Liền bị Mộ Tử Minh tay mắt lanh lẹ che miệng lại, ôm vào trong ngực, bộ dáng sư muội bị thương rất nặng.
Trong lòng Mộ Tử Minh biết tính tình sư muội, cho dù bị đánh sợ rồi, chỉ sợ giang sơn khó sửa đổi, đương nhiên sẽ không để cho nàng ta tiếp tục làm chuyện mất mặt.
Mặc dù như thế, đệ tử Thanh Vân Tông vẫn cảm thấy trên mặt nóng rát, không dám lên tiếng.
Là đệ tử đại tông môn, xưa nay bọn họ đều được những người tu luyện khác hâm mộ và tôn kính, khi nào bị mất mặt như thế? Mặc kệ là lúc trước Mộ San mở miệng nói những lời dơ bẩn, hay là bây giờ bị buộc lập lời thề, đối với danh dự Thanh Vân Tông đều có ảnh hưởng cực lớn.
Nhưng bọn hắn có thể làm sao?
Không nói chuyện này vốn là Mộ San khơi mào trước, cộng thêm Tần Hồng Đao thủ tại chỗ này, vị Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông này ân oán rõ ràng, đúng thì chính là đúng, sai chính là sai, chỉ đứng ở bên có lý, sẽ không bởi vì thân phận lai lịch của đối phương không tầm thường mà thiên vị.
Chỉ có thể nói, ngày hôm nay Văn Kiều có thể thắng đẹp như thế, lại giải quyết hết ân oán với Mộ San, không thể bỏ qua công lao của Tần Hồng Đao.
Nếu không có Tần Hồng Đao, chỉ cần một mình Mộ Tử Minh liền hoàn toàn có thể chèn ép bọn họ, Văn Kiều cũng không có cách nào đánh Mộ San một trận.
Trong lòng Mộ Tử Minh cũng hiểu rõ, hắn ta tức giận Tần Hồng Đao, nhưng không thể trở mặt với nàng ta, toàn bộ hành trình đều nghiêm mặt, nhìn thoáng qua Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, đỡ Mộ San thân thể suy yếu lên, lập tức muốn rời khỏi.
"Chờ một chút, chúng ta còn chưa so tài." Tần Hồng Đao ngăn lại hắn ta.
Da mặt Mộ Tử Minh co quắp, nhẫn nại nói: "Tần sư tỷ, ta tự biết thực lực thấp, không cách nào so với Tần sư tỷ, tự động nhận thua."
"Như thế này không thể được." Tần Hồng Đao hơi hất cằm lên: "Đã lâu rồi ta chưa luận bàn với Mộ sư đệ, bây giờ được rảnh rỗi, không bằng chúng ta đánh một trận."
Nhưng hắn ta không muốn luận bàn với nàng ta.
Kết quả luận bàn thế nào, trong lòng Mộ Tử Minh biết rõ, hắn ta cũng không phải người cuồng chịu ngược đãi, cho nên từ lúc bắt đầu hắn ta đã không muốn đánh với Tần Hồng Đao.
Tần Hồng Đao là người bướng bỉnh, quyết định của nàng ta, ngoại trừ sư phụ của nàng ta thì không ai có thể thay đổi, Mộ Tử Minh càng không thể.
Cuối cùng Mộ Tử Minh chỉ có thể chấp nhận.
Những người tu luyện xung quanh còn chưa rời đi rất kích động, lập tức quên sạch chuyện vừa rồi, nhìn chằm chằm hai người đi tới vùng đất trống, trong đó còn kèm theo vài tiếng hắt xì không nhịn được.
Hóa ra uy lực khói đỏ vừa rồi Mộ San dùng để đánh lén còn chưa lui, rõ ràng cực kỳ khó chịu, những người tu luyện kia vẫn không chịu rời đi, chỉ dùng tay bịt cái mũi đỏ bừng, tiếp tục xem cuộc chiến.
Văn Kiều cất kỹ chứng từ Mộ San lập ra, nở nụ cười với Ninh Ngộ Châu, lúm đồng tiền hơi lộ ra, vừa ngọt vừa mềm, vô cùng đáng yêu.
"Mẫn cô nương, ngươi thật lợi hại!" Thịnh Vân Thâm kích động nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể chèn ép Đại tiểu thư kiêu căng kia."
Là đệ tử thế hệ trẻ tuổi của Xích Tiêu Tông, Thịnh Vân Thâm cũng quen biết Mộ San, thậm chí có thể nói là không đánh không quen biết.
Mộ San không phải là người có tính tình tốt, Thịnh Vân Thâm cũng là thiên chi kiêu tử Xích Tiêu Tông, hai người đều được các trưởng bối nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái, dễ dàng nhìn đối phương không vừa mắt. Thêm nữa Mộ San lại là một cô nương, lúc hai người nổi lên xung đột, tất cả mọi người sẽ nghiêng về hướng Mộ San, dần dà, Mộ San càng kiêu căng, ngược lại khiến hắn ta giống như tiểu nhân thích ức hiếp nữ tu.
Thịnh Vân Thâm cực kỳ không chào đón Mộ San.
Lúc này nhìn thấy Mộ San chịu thiệt thòi, Thịnh Vân Thâm hết sức vui vẻ, không uổng công hắn ta kéo theo thân thể suy yếu cũng muốn sang đây xem kịch hay.
Ninh Ngộ Châu sờ lên đầu tiểu thê tử, cười nói: "A Xúc giỏi quá, vừa rồi bố cục trong chiến đấu vô cùng tốt."
Từ đầu lông mày đến khóe mắt Văn Kiều đều toát ra ý cười, hiển nhiên được khen ngợi nên rất vui vẻ, nàng ôm Văn Thỏ Thỏ, lấy ra một viên linh đan đút cho nó.
Người tu luyện bên cạnh thoáng nhìn một màn này trừng to mắt, sau đó trong lòng bi thương không thôi.
Ngay cả con thỏ ăn cũng là linh đan cực phẩm, đầu năm nay, thật sự là người không bằng thỏ.
Sau khi Mộ Tử Minh ứng chiến, giao Mộ San cho đệ tử Thanh Vân Tông đỡ nàng ta.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mộ San, đệ tử Thanh Vân Tông đều lo lắng.
Trong lòng bọn họ, tiểu sư muội Mộ San luôn luôn ngăn nắp xinh đẹp, một bộ áo trắng, xinh đẹp hoạt bát, đáng yêu hồn nhiên, mặc dù bị nuông chiều tùy hứng, nhưng có người sủng ái, thu thập cục diện rối rắm cho nàng ta, nàng ta chỉ cần hoạt bát phóng túng như vậy là được rồi. Nhưng lúc này nhìn nàng ta, tóc một sợi lại một sợi dính trên gò má, còn dính bùn và không biết những thứ mục nát gì, khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi, tím xanh đan xen, khóe mắt cũng bị rách, cả khuôn mặt đều là máu, thực sự nhìn không ra bộ dáng xinh đẹp trước đây.
Nếu không phải tận mắt thấy nàng ta bị đánh thành dạng này, bọn họ căn bản cũng không nhận ra đây là tiểu sư muội phách lối của bọn họ.
"Mộ sư muội, ngươi không sao chứ?"
Mộ San không có lên tiếng.
Trong lòng nàng ta oán hận ngập trời, cho dù muốn đem Văn Kiều chém thành ngàn mảnh, rút hồn luyện phách để trả thù, nhưng cũng không dám lộ ra một chút. Nàng ta đã bị đánh sợ, loại sợ hãi này đã khắc vào bên trong, trong thời gian ngắn, nàng ta không chỉ không dám làm gì với Văn Kiều, thậm chí hận không thể không nhìn thấy nữ nhân đáng sợ này.
Nàng ta vẫn muốn chút mặt mũi, dù sao phụ thân Đạo Diễn chân nhân là chủ một phong Thanh Vân Tông, nếu việc này truyền ra ngoài, phụ thân sẽ mất mặt, trong lòng nàng ta cũng khó chịu.
Cuối cùng, Mộ San chỉ có thể đè xuống cơn tức này.
Nhưng mà ánh mắt của những người xung quanh, khiến cho nàng ta như nghẹn ở cổ họng, khó chịu không thôi, hận không thể trực tiếp ngất đi trốn tránh hiện thực. Nhưng lúc trước Văn Kiều đút cho nàng ta viên Hồi Xuân đan cực phẩm kia có hiệu quả quá tốt, rõ ràng thân thể cực kì khó chịu, lại còn chưa đạt tới trình độ có thể ngất đi, treo nửa vời như vậy, vô cùng khó chịu.
Đệ tử Thanh Vân Tông thấy nàng ta không lên tiếng, cũng không có cách nào từ khuôn mặt biến dạng kia mà nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, liền cũng không hỏi nhiều, tranh thủ thời gian chú ý vào trận đấu.
Những người khác cũng giống vậy.
Tần Hồng Đao và Mộ Tử Minh chiến đấu vô cùng đặc sắc, bởi vì không phải là cuộc chiến sinh tử, hai người chiến đấu thu liễm rất nhiều, chẳng qua khí thế huy hoàng hiển hách kia vẫn khiến người ta kinh hãi, trường đao của Tần Hồng Đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo của băng tuyết, chém vào chỗ nào thì chỗ đó không còn một vật sống, khiến cho người ta không ngừng lui lại.
Khi trường đao gác trên cổ Mộ Tử Minh, thần sắc hắn ta tối tăm, nói ra: "Tần sư tỷ, ngươi thắng rồi."
Tần Hồng Đao chậc một tiếng, thu hồi vũ khí: "Mộ sư đệ, ngươi không dùng hết sức."
Mộ Tử Minh thản nhiên nói: "Thực lực Tần sư tỷ tại hạ đã đã không thể sánh bằng, cho dù dùng mười hai phần khí lực, cũng không thắng được Tần sư tỷ."
"Nhưng nếu ngươi muốn, chiến đấu cũng sẽ không kết thúc nhanh như vậy." Tần Hồng Đao có chút không vui: "Đánh thật chưa đã nghiền, lần sau hi vọng ngươi xuất ra tất cả bản lĩnh, nếu không ta sẽ không lại thủ hạ lưu tình."
Da mặt Mộ Tử Minh lại co quắp, căn bản cũng không muốn đánh với nàng ta, càng không có lần sau.
Nhưng mà trước mặt mọi người, hắn ta cũng muốn giữ phong độ, chỉ có thể đồng ý lời hứa quân tử.
Tiếp theo, Mộ Tử Minh đỡ Mộ San bị thương, mang theo đệ tử Thanh Vân Tông chuẩn bị trở về trấn Thương Ngô trị liệu.
"Chờ một chút." Tần Hồng Đao gọi lại hắn ta.
Mộ Tử Minh lông mày hơi nhảy, mỗi lần nghe thấy Tần Hồng Đao gọi hắn ta như vậy, trong lòng hắn ta liền có một loại dự cảm xấu, đau đầu không thôi.
Mộ Tử Minh không thể không dừng lại, để tránh mất phong độ Thanh Vân công tử, hỏi: "Tần sư tỷ còn có chuyện gì?"
Tần Hồng Đao cũng không làm khó hắn ta, chỉ vào đám người tu luyện bên ngoài sân mà nói: "Vừa rồi cái bình Mộ sư muội coi như vũ khí mà công kích có thứ bên trong là cái gì? Có giải dược không?"
Theo lời của nàng ta, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng hắt xì.
Người tu luyện vì muốn ở đây xem cuộc chiến, cũng đủ liều mạng, rõ ràng mắt mũi sưng đỏ, lại mạnh mẽ nhịn xuống. Chỉ là một số người tu luyện có tình huống thực sự khó chịu, nhảy mũi nhảy tới cuối cùng, đã choáng đầu hoa mắt, trạng thái thực sự không tốt, cho dù bọn hắn đã dùng giải độc đan mang theo bên người, cũng không thấy có tác dụng chút nào, có thể thấy được uy lực của thứ trong cái bình kia.
Mộ Tử Minh nhìn thoáng qua, phát hiện bộ dáng đệ tử Thanh Vân Tông cũng không kém bao nhiêu, đành phải hỏi Mộ San: "Sư muội, có giải dược không?"
"Không có." Mộ San mơ hồ đáp: "Đây là vật Sầm sư bá cho ta phòng thân, không có giải dược, qua một thời gian ngắn là tốt rồi."
Tất cả mọi người đều biết Sầm sư bá trong miệng Mộ San, chính là Sầm Bách Thảo của Thanh Vân Tông.
Sầm Bách Thảo là đan sư cấp thiên, gần trăm năm nay vẫn luôn có ý đồ đột phá đan sư cấp vương, ông ta thích nhất là giày vò một số thứ lung lung gì đó, nghe nói có rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông đều chịu không ít tội ở chỗ ông ta. Sầm Bách Thảo sủng ái nhất tiểu sư điệt Mộ San này, trên người Mộ San có rất nhiều đồ chơi nhỏ phòng thân, cũng là Sầm Bách Thảo cho.
Nhưng Sầm Bách Thảo chỉ cho đồ vật phòng thân, không cho giải dược tương ứng.
Nghe được câu trả lời của nàng ta, trong lòng đám người tu luyện phát khổ.
Qua một thời gian ngắn là bao lâu?
Tiếp tục nhảy mũi vẫn còn nhảy mũi, không có nhảy mũi chỉ cảm thấy cái mũi đã tê dại giống như không còn là của mình, hô hấp khó khăn, chỉ có thể dùng miệng để hô hấp, bộ dáng mở rộng miệng hô hấp này, vừa ngốc vừa bất nhã, chẳng lẽ bọn họ phải mang theo bộ dạng ngu xuẩn như thế vượt qua khoảng thời gian này? Mà tu vi của bọn hắn còn chưa đạt tới giai đoạn có thể nín thở không hô hấp trong mười ngày nửa tháng.
Bởi vậy có thể thấy được thuốc bột Sầm Bách Thảo luyện chế ra uy lực cỡ nào.
Người tu luyện bị tội ở đây đều có chút tuyệt vọng, chỉ có thể ở trong lòng tự nhận mình xui xẻo, ai bảo bọn họ tự chạy qua xem náo nhiệt, cũng không thể thật sự ép Thanh Vân Tông giải độc cho bọn hắn?
Ngay lúc bọn hắn thất vọng chuẩn bị rời đi, giọng nói Thịnh Vân Thâm vang lên: "Ninh công tử, giải độc đan vừa rồi còn nữa không?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, tự nhiên cũng nhận ra Ninh Ngộ Châu chính là vị luyện đan sư làm náo động trấn Thương Ngô trong thời gian gần đây.
Ninh Ngộ Châu dung mạo xuất chúng, khí độ tự phụ ung dung, một bộ trường bào màu xanh đơn giản, thản nhiên đứng ở đó, không giống người tu luyện, ngược lại giống như quý công tử được nuôi dưỡng ra từ những thế gia vọng tộc hào môn nào đó tại thế giới phàm tục, khóe môi thoáng mỉm cười, như gió xuân phất qua cành liễu, chất ngọc trời cho, chỉ nhìn một chút liền để cho người ta khó mà dời ánh mắt.
Mà hắn lại là người tu luyện, cũng không mất khí độ tao nhã của người tu luyện nên có, cả hai thứ trên người hắn, tạo thành một loại khí chất vừa mâu thuẫn vừa hấp dẫn người khác.
"Có, đúng lúc gần đây ta luyện ra một nhóm giải độc đan." Ninh Ngộ Châu nói.
Nghe nói như thế, những người có tâm tư nhạy bén tại hiện trường lập tức tìm đến: "Ninh đan sư, ta muốn mua giải độc đan của ngươi."
Chỉ cần không phải quá ngu xuẩn, tự nhiên đều hiểu ý tứ trong lời nói của Thịnh Vân Thâm, nói cho đám người biết, chỗ này của Ninh Ngộ Châu có một loại giải độc đan, có thể giải độc tính của khói đỏ kia, nhao nhao lại gần muốn mua.
Người tu luyện đầu tiên mua được đang chuẩn bị ăn giải độc đan, đột nhiên hô một tiếng, kinh ngạc nói: "Là linh đan cực phẩm."
Lời này giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu đang sôi, trong nháy mắt người tu luyện tại hiện trường đều kích động, nhao nhao ùa tới chỗ Ninh Ngộ Châu.
Thịnh Vân Thâm vội vàng nói: "Các ngươi chớ đẩy, từng người từng người tới.."
Đáng tiếc hiện tại thân thể hắn ta quá suy yếu, không còn khí lực ngăn cản, cuối cùng vẫn là Tần Hồng Đao ra mặt, ngăn lại đám người tu luyện kích động kia, để bọn hắn xếp hàng, ai dám thừa dịp rối loạn mà giở trò, cứ một đao quất tới.
Có Tần Hồng Đao chấn nhiếp rất nhanh những người tu luyện kia liền tự động xếp thành một hàng dài.
Người tu luyện vốn cần giải độc đan cũng không có nhiều như vậy, nhưng mỗi người đều không chịu nổi muốn có giải độc đan cực phẩm, cho dù hiện tại không dùng được, cũng có thể lưu lại sau này dùng nha. Linh đan cực phẩm có tiền cũng không mua được, thật vất vả hiện tại có người coi tiền như rác bán ra linh đan cực phẩm, làm sao sẽ bỏ qua.
Ninh Ngộ Châu lấy ra cái bàn từ trong túi trữ vật, bày ra hai cái ghế dựa.
Hắn và Văn Kiều ngồi ở đó, một người bán linh đan, một người phụ trách thu nguyên tinh, Văn Thỏ Thỏ ôm một viên linh đan ngồi xổm trên bàn, đôi mắt hồng ngọc nhìn chằm chằm những người tu luyện mua đan kia, cùng với số nguyên tinh mà bọn họ đưa tới, thiếu một chút cũng không được.
Ninh Ngộ Châu bán giải độc đan không đắt, giá cả giống linh đan cực phẩm trên thị trường, không có thừa cơ cố tình nâng giá.
Đệ tử Thanh Vân Tông nhìn trợn mắt há hốc mồm. Càng để bọn hắn giật mình chính là, tất cả giải độc đan Ninh Ngộ Châu bán ra đều là cực phẩm.
Đây là khái niệm gì?
Mặc dù giải độc đan này chỉ là linh đan cấp hoàng thấp nhất, nhưng đều là cực phẩm, này cũng quá dọa người rồi.
Trên mặt Mộ Tử Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Ninh Ngộ Châu trong đám người, ánh mắt hơi tối, đỡ Mộ San bị thương, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Đệ tử Thanh Vân Tông nhìn hàng dài kia, lại nhìn Mộ Tử Minh, mang theo cái mũi đỏ rực, lắp bắp mà nói: "Đại sư huynh, chúng ta cũng muốn đi mua giải độc đan."
"Đúng vậy, đại sư huynh, mũi ta thực sự rất khó chịu."
"Đại sư huynh, không bằng ngươi và Mộ sư muội về trước đi, chúng ta mua được giải độc đan liền trở về."
Nghe được mấy sư đệ nói, Mộ Tử Minh cũng không thể ngăn cản bọn họ, nhàn nhạt căn dặn một tiếng, ôm Mộ San rời đi.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc mỗi người có một viên giải độc đan, những người tu luyện kia thiên ân vạn tạ mà rời đi.
Mặc dù rời khỏi, nhưng ấn tượng của bọn hắn đối với Ninh Ngộ Châu cũng khắc sâu hơn.
Quả thật có không ít luyện đan sư thiên tài, nhưng lúc ở cấp hoàng đã có thể luyện ra linh đan cực phẩm là chuyện cực hiếm, nếu để cho hắn tiếp tục trưởng thành, tương lai linh đan cực phẩm cấp huyền, cấp địa, cấp thiên sẽ còn thiếu sao?
Luyện đan sư như vậy, chỉ có thể giao hảo, tuyệt đối không thể đắc tội.
Lại càng không cần phải nói, vị luyện đan sư còn có quan hệ tốt với Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông, có Tần Hồng Đao bảo vệ, ai dám đem chủ ý đánh tới trên người hắn?
Cuối cùng cũng tới lượt đệ tử Thanh Vân Tông.
Bọn họ có chút thấp thỏm, lo lắng Ninh Ngộ Châu bởi vì có ác cảm với Mộ San, không chịu bán linh đan cho bọn họ.
Nào biết Ninh Ngộ Châu hỏi một tiếng "Các ngươi cũng đến mua đan," đạt được đáp án khẳng định, cũng không có biểu hiện gì, đối xử như nhau bán giải độc đan cho bọn họ.
Sau khi ăn vào giải độc đan, cái mũi rốt cuộc thông suốt, đệ tử Thanh Vân Tông cảm kích không thôi, nhao nhao tiến lên nói lời cảm ơn: "Ninh đan sư, thật sự cám ơn ngươi."
Ninh Ngộ Châu khóe môi mỉm cười, ấm giọng nói: "Không cần cảm ơn, tuy rằng Mộ cô nương không nói đạo lý, nhưng các ngươi cũng không làm gì."
Đệ tử Thanh Vân Tông cảm động đến suýt chút nữa thì khóc, Ninh đan sư thật là một người tốt có lòng dạ rộng lượng.
Đệ tử Thanh Vân Tông lập tức nói: "Ninh đan sư yên tâm, sư muội chúng ta đã làm sai trước, sau khi về tông môn, nếu như.. Chúng ta cũng sẽ nói rõ ràng với các trưởng bối, việc này Mẫn cô nương không có lỗi."
"Đúng vậy, Ninh đan sư yên tâm đi."
Ninh Ngộ Châu vẫn ôn hòa ấm áp nói: "Vậy tại hạ đa tạ mấy vị đạo hữu."
"Không cần không cần, sau này nếu Ninh đan sư lại bán linh đan cực phẩm, chúng ta không thiếu được sẽ lại đến làm phiền."
Đệ tử Thanh Vân Tông mang vẻ mặt cảm kích rời đi.
Tần Hồng Đao cười như không cười nhìn đệ tử Thanh Vân Tông rời đi, không khỏi chậc chậc một tiếng: "Đệ tử Thanh Vân Tông vẫn còn có chút đáng yêu."
"Đúng vậy, nếu Thanh Vân Tông không có Mộ Tử Minh và Mộ San, bầu không khí sẽ tốt hơn." Thịnh Vân Thâm phụ họa.
Một người giỏi tính toán, một người kiêu căng ngu xuẩn, đều không phải là kẻ tốt lành gì.
Tiếp theo hai người nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, còn có Văn Thỏ Thỏ và Văn Kiều đang thu nguyên tinh vào trong túi trữ vật, cảm thấy đôi phu thê này thực sự là.. Thật đặc biệt.
Dưới sự chứng kiến của đông đảo người tu luyện, Mộ San lập lời thề, lại tự tay viết chứng từ, việc này rốt cuộc coi như xong.
Làm xong những việc này, Mộ San mang theo khuôn mặt bị sưng, vừa khóc vừa hàm hồ nói: "Lần này ngươi hài lòng chưa?"
Nếu như là bình thường, nữ tu xinh đẹp động lòng người khóc lên, tự nhiên khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc, cũng cảm thấy Văn Kiều hùng hổ dọa người. Nhưng bây giờ nàng ta mang theo một gương mặt vừa xanh vừa tím, hoàn toàn nhìn không ra chút xinh đẹp nào, so với Văn Kiều bên cạnh vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, khiến cho người ta thực sự khó mà sinh lòng thương tiếc đối với nàng ta.
Mộ San rõ ràng rất bất mãn.
Văn Kiều nhìn nàng ta một chút, đột nhiên nói: "Vừa rồi ta cho ngươi ăn một viên Hồi Xuân đan cực phẩm, giá thị trường là hai trăm nguyên tinh một viên, ngươi phải trả lại cho ta." Nếu không phải vì để Mộ San tỉnh táo, nàng cũng sẽ không lãng phí một viên Hồi Xuân đan cực phẩm.
Mộ San: "..."
Mộ San suýt chút nữa đã nói không phải nàng ta bắt nàng cho, mắc mớ gì đến nàng ta? Liền bị Mộ Tử Minh tay mắt lanh lẹ che miệng lại, ôm vào trong ngực, bộ dáng sư muội bị thương rất nặng.
Trong lòng Mộ Tử Minh biết tính tình sư muội, cho dù bị đánh sợ rồi, chỉ sợ giang sơn khó sửa đổi, đương nhiên sẽ không để cho nàng ta tiếp tục làm chuyện mất mặt.
Mặc dù như thế, đệ tử Thanh Vân Tông vẫn cảm thấy trên mặt nóng rát, không dám lên tiếng.
Là đệ tử đại tông môn, xưa nay bọn họ đều được những người tu luyện khác hâm mộ và tôn kính, khi nào bị mất mặt như thế? Mặc kệ là lúc trước Mộ San mở miệng nói những lời dơ bẩn, hay là bây giờ bị buộc lập lời thề, đối với danh dự Thanh Vân Tông đều có ảnh hưởng cực lớn.
Nhưng bọn hắn có thể làm sao?
Không nói chuyện này vốn là Mộ San khơi mào trước, cộng thêm Tần Hồng Đao thủ tại chỗ này, vị Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông này ân oán rõ ràng, đúng thì chính là đúng, sai chính là sai, chỉ đứng ở bên có lý, sẽ không bởi vì thân phận lai lịch của đối phương không tầm thường mà thiên vị.
Chỉ có thể nói, ngày hôm nay Văn Kiều có thể thắng đẹp như thế, lại giải quyết hết ân oán với Mộ San, không thể bỏ qua công lao của Tần Hồng Đao.
Nếu không có Tần Hồng Đao, chỉ cần một mình Mộ Tử Minh liền hoàn toàn có thể chèn ép bọn họ, Văn Kiều cũng không có cách nào đánh Mộ San một trận.
Trong lòng Mộ Tử Minh cũng hiểu rõ, hắn ta tức giận Tần Hồng Đao, nhưng không thể trở mặt với nàng ta, toàn bộ hành trình đều nghiêm mặt, nhìn thoáng qua Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, đỡ Mộ San thân thể suy yếu lên, lập tức muốn rời khỏi.
"Chờ một chút, chúng ta còn chưa so tài." Tần Hồng Đao ngăn lại hắn ta.
Da mặt Mộ Tử Minh co quắp, nhẫn nại nói: "Tần sư tỷ, ta tự biết thực lực thấp, không cách nào so với Tần sư tỷ, tự động nhận thua."
"Như thế này không thể được." Tần Hồng Đao hơi hất cằm lên: "Đã lâu rồi ta chưa luận bàn với Mộ sư đệ, bây giờ được rảnh rỗi, không bằng chúng ta đánh một trận."
Nhưng hắn ta không muốn luận bàn với nàng ta.
Kết quả luận bàn thế nào, trong lòng Mộ Tử Minh biết rõ, hắn ta cũng không phải người cuồng chịu ngược đãi, cho nên từ lúc bắt đầu hắn ta đã không muốn đánh với Tần Hồng Đao.
Tần Hồng Đao là người bướng bỉnh, quyết định của nàng ta, ngoại trừ sư phụ của nàng ta thì không ai có thể thay đổi, Mộ Tử Minh càng không thể.
Cuối cùng Mộ Tử Minh chỉ có thể chấp nhận.
Những người tu luyện xung quanh còn chưa rời đi rất kích động, lập tức quên sạch chuyện vừa rồi, nhìn chằm chằm hai người đi tới vùng đất trống, trong đó còn kèm theo vài tiếng hắt xì không nhịn được.
Hóa ra uy lực khói đỏ vừa rồi Mộ San dùng để đánh lén còn chưa lui, rõ ràng cực kỳ khó chịu, những người tu luyện kia vẫn không chịu rời đi, chỉ dùng tay bịt cái mũi đỏ bừng, tiếp tục xem cuộc chiến.
Văn Kiều cất kỹ chứng từ Mộ San lập ra, nở nụ cười với Ninh Ngộ Châu, lúm đồng tiền hơi lộ ra, vừa ngọt vừa mềm, vô cùng đáng yêu.
"Mẫn cô nương, ngươi thật lợi hại!" Thịnh Vân Thâm kích động nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể chèn ép Đại tiểu thư kiêu căng kia."
Là đệ tử thế hệ trẻ tuổi của Xích Tiêu Tông, Thịnh Vân Thâm cũng quen biết Mộ San, thậm chí có thể nói là không đánh không quen biết.
Mộ San không phải là người có tính tình tốt, Thịnh Vân Thâm cũng là thiên chi kiêu tử Xích Tiêu Tông, hai người đều được các trưởng bối nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái, dễ dàng nhìn đối phương không vừa mắt. Thêm nữa Mộ San lại là một cô nương, lúc hai người nổi lên xung đột, tất cả mọi người sẽ nghiêng về hướng Mộ San, dần dà, Mộ San càng kiêu căng, ngược lại khiến hắn ta giống như tiểu nhân thích ức hiếp nữ tu.
Thịnh Vân Thâm cực kỳ không chào đón Mộ San.
Lúc này nhìn thấy Mộ San chịu thiệt thòi, Thịnh Vân Thâm hết sức vui vẻ, không uổng công hắn ta kéo theo thân thể suy yếu cũng muốn sang đây xem kịch hay.
Ninh Ngộ Châu sờ lên đầu tiểu thê tử, cười nói: "A Xúc giỏi quá, vừa rồi bố cục trong chiến đấu vô cùng tốt."
Từ đầu lông mày đến khóe mắt Văn Kiều đều toát ra ý cười, hiển nhiên được khen ngợi nên rất vui vẻ, nàng ôm Văn Thỏ Thỏ, lấy ra một viên linh đan đút cho nó.
Người tu luyện bên cạnh thoáng nhìn một màn này trừng to mắt, sau đó trong lòng bi thương không thôi.
Ngay cả con thỏ ăn cũng là linh đan cực phẩm, đầu năm nay, thật sự là người không bằng thỏ.
Sau khi Mộ Tử Minh ứng chiến, giao Mộ San cho đệ tử Thanh Vân Tông đỡ nàng ta.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mộ San, đệ tử Thanh Vân Tông đều lo lắng.
Trong lòng bọn họ, tiểu sư muội Mộ San luôn luôn ngăn nắp xinh đẹp, một bộ áo trắng, xinh đẹp hoạt bát, đáng yêu hồn nhiên, mặc dù bị nuông chiều tùy hứng, nhưng có người sủng ái, thu thập cục diện rối rắm cho nàng ta, nàng ta chỉ cần hoạt bát phóng túng như vậy là được rồi. Nhưng lúc này nhìn nàng ta, tóc một sợi lại một sợi dính trên gò má, còn dính bùn và không biết những thứ mục nát gì, khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi, tím xanh đan xen, khóe mắt cũng bị rách, cả khuôn mặt đều là máu, thực sự nhìn không ra bộ dáng xinh đẹp trước đây.
Nếu không phải tận mắt thấy nàng ta bị đánh thành dạng này, bọn họ căn bản cũng không nhận ra đây là tiểu sư muội phách lối của bọn họ.
"Mộ sư muội, ngươi không sao chứ?"
Mộ San không có lên tiếng.
Trong lòng nàng ta oán hận ngập trời, cho dù muốn đem Văn Kiều chém thành ngàn mảnh, rút hồn luyện phách để trả thù, nhưng cũng không dám lộ ra một chút. Nàng ta đã bị đánh sợ, loại sợ hãi này đã khắc vào bên trong, trong thời gian ngắn, nàng ta không chỉ không dám làm gì với Văn Kiều, thậm chí hận không thể không nhìn thấy nữ nhân đáng sợ này.
Nàng ta vẫn muốn chút mặt mũi, dù sao phụ thân Đạo Diễn chân nhân là chủ một phong Thanh Vân Tông, nếu việc này truyền ra ngoài, phụ thân sẽ mất mặt, trong lòng nàng ta cũng khó chịu.
Cuối cùng, Mộ San chỉ có thể đè xuống cơn tức này.
Nhưng mà ánh mắt của những người xung quanh, khiến cho nàng ta như nghẹn ở cổ họng, khó chịu không thôi, hận không thể trực tiếp ngất đi trốn tránh hiện thực. Nhưng lúc trước Văn Kiều đút cho nàng ta viên Hồi Xuân đan cực phẩm kia có hiệu quả quá tốt, rõ ràng thân thể cực kì khó chịu, lại còn chưa đạt tới trình độ có thể ngất đi, treo nửa vời như vậy, vô cùng khó chịu.
Đệ tử Thanh Vân Tông thấy nàng ta không lên tiếng, cũng không có cách nào từ khuôn mặt biến dạng kia mà nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, liền cũng không hỏi nhiều, tranh thủ thời gian chú ý vào trận đấu.
Những người khác cũng giống vậy.
Tần Hồng Đao và Mộ Tử Minh chiến đấu vô cùng đặc sắc, bởi vì không phải là cuộc chiến sinh tử, hai người chiến đấu thu liễm rất nhiều, chẳng qua khí thế huy hoàng hiển hách kia vẫn khiến người ta kinh hãi, trường đao của Tần Hồng Đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo của băng tuyết, chém vào chỗ nào thì chỗ đó không còn một vật sống, khiến cho người ta không ngừng lui lại.
Khi trường đao gác trên cổ Mộ Tử Minh, thần sắc hắn ta tối tăm, nói ra: "Tần sư tỷ, ngươi thắng rồi."
Tần Hồng Đao chậc một tiếng, thu hồi vũ khí: "Mộ sư đệ, ngươi không dùng hết sức."
Mộ Tử Minh thản nhiên nói: "Thực lực Tần sư tỷ tại hạ đã đã không thể sánh bằng, cho dù dùng mười hai phần khí lực, cũng không thắng được Tần sư tỷ."
"Nhưng nếu ngươi muốn, chiến đấu cũng sẽ không kết thúc nhanh như vậy." Tần Hồng Đao có chút không vui: "Đánh thật chưa đã nghiền, lần sau hi vọng ngươi xuất ra tất cả bản lĩnh, nếu không ta sẽ không lại thủ hạ lưu tình."
Da mặt Mộ Tử Minh lại co quắp, căn bản cũng không muốn đánh với nàng ta, càng không có lần sau.
Nhưng mà trước mặt mọi người, hắn ta cũng muốn giữ phong độ, chỉ có thể đồng ý lời hứa quân tử.
Tiếp theo, Mộ Tử Minh đỡ Mộ San bị thương, mang theo đệ tử Thanh Vân Tông chuẩn bị trở về trấn Thương Ngô trị liệu.
"Chờ một chút." Tần Hồng Đao gọi lại hắn ta.
Mộ Tử Minh lông mày hơi nhảy, mỗi lần nghe thấy Tần Hồng Đao gọi hắn ta như vậy, trong lòng hắn ta liền có một loại dự cảm xấu, đau đầu không thôi.
Mộ Tử Minh không thể không dừng lại, để tránh mất phong độ Thanh Vân công tử, hỏi: "Tần sư tỷ còn có chuyện gì?"
Tần Hồng Đao cũng không làm khó hắn ta, chỉ vào đám người tu luyện bên ngoài sân mà nói: "Vừa rồi cái bình Mộ sư muội coi như vũ khí mà công kích có thứ bên trong là cái gì? Có giải dược không?"
Theo lời của nàng ta, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng hắt xì.
Người tu luyện vì muốn ở đây xem cuộc chiến, cũng đủ liều mạng, rõ ràng mắt mũi sưng đỏ, lại mạnh mẽ nhịn xuống. Chỉ là một số người tu luyện có tình huống thực sự khó chịu, nhảy mũi nhảy tới cuối cùng, đã choáng đầu hoa mắt, trạng thái thực sự không tốt, cho dù bọn hắn đã dùng giải độc đan mang theo bên người, cũng không thấy có tác dụng chút nào, có thể thấy được uy lực của thứ trong cái bình kia.
Mộ Tử Minh nhìn thoáng qua, phát hiện bộ dáng đệ tử Thanh Vân Tông cũng không kém bao nhiêu, đành phải hỏi Mộ San: "Sư muội, có giải dược không?"
"Không có." Mộ San mơ hồ đáp: "Đây là vật Sầm sư bá cho ta phòng thân, không có giải dược, qua một thời gian ngắn là tốt rồi."
Tất cả mọi người đều biết Sầm sư bá trong miệng Mộ San, chính là Sầm Bách Thảo của Thanh Vân Tông.
Sầm Bách Thảo là đan sư cấp thiên, gần trăm năm nay vẫn luôn có ý đồ đột phá đan sư cấp vương, ông ta thích nhất là giày vò một số thứ lung lung gì đó, nghe nói có rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông đều chịu không ít tội ở chỗ ông ta. Sầm Bách Thảo sủng ái nhất tiểu sư điệt Mộ San này, trên người Mộ San có rất nhiều đồ chơi nhỏ phòng thân, cũng là Sầm Bách Thảo cho.
Nhưng Sầm Bách Thảo chỉ cho đồ vật phòng thân, không cho giải dược tương ứng.
Nghe được câu trả lời của nàng ta, trong lòng đám người tu luyện phát khổ.
Qua một thời gian ngắn là bao lâu?
Tiếp tục nhảy mũi vẫn còn nhảy mũi, không có nhảy mũi chỉ cảm thấy cái mũi đã tê dại giống như không còn là của mình, hô hấp khó khăn, chỉ có thể dùng miệng để hô hấp, bộ dáng mở rộng miệng hô hấp này, vừa ngốc vừa bất nhã, chẳng lẽ bọn họ phải mang theo bộ dạng ngu xuẩn như thế vượt qua khoảng thời gian này? Mà tu vi của bọn hắn còn chưa đạt tới giai đoạn có thể nín thở không hô hấp trong mười ngày nửa tháng.
Bởi vậy có thể thấy được thuốc bột Sầm Bách Thảo luyện chế ra uy lực cỡ nào.
Người tu luyện bị tội ở đây đều có chút tuyệt vọng, chỉ có thể ở trong lòng tự nhận mình xui xẻo, ai bảo bọn họ tự chạy qua xem náo nhiệt, cũng không thể thật sự ép Thanh Vân Tông giải độc cho bọn hắn?
Ngay lúc bọn hắn thất vọng chuẩn bị rời đi, giọng nói Thịnh Vân Thâm vang lên: "Ninh công tử, giải độc đan vừa rồi còn nữa không?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, tự nhiên cũng nhận ra Ninh Ngộ Châu chính là vị luyện đan sư làm náo động trấn Thương Ngô trong thời gian gần đây.
Ninh Ngộ Châu dung mạo xuất chúng, khí độ tự phụ ung dung, một bộ trường bào màu xanh đơn giản, thản nhiên đứng ở đó, không giống người tu luyện, ngược lại giống như quý công tử được nuôi dưỡng ra từ những thế gia vọng tộc hào môn nào đó tại thế giới phàm tục, khóe môi thoáng mỉm cười, như gió xuân phất qua cành liễu, chất ngọc trời cho, chỉ nhìn một chút liền để cho người ta khó mà dời ánh mắt.
Mà hắn lại là người tu luyện, cũng không mất khí độ tao nhã của người tu luyện nên có, cả hai thứ trên người hắn, tạo thành một loại khí chất vừa mâu thuẫn vừa hấp dẫn người khác.
"Có, đúng lúc gần đây ta luyện ra một nhóm giải độc đan." Ninh Ngộ Châu nói.
Nghe nói như thế, những người có tâm tư nhạy bén tại hiện trường lập tức tìm đến: "Ninh đan sư, ta muốn mua giải độc đan của ngươi."
Chỉ cần không phải quá ngu xuẩn, tự nhiên đều hiểu ý tứ trong lời nói của Thịnh Vân Thâm, nói cho đám người biết, chỗ này của Ninh Ngộ Châu có một loại giải độc đan, có thể giải độc tính của khói đỏ kia, nhao nhao lại gần muốn mua.
Người tu luyện đầu tiên mua được đang chuẩn bị ăn giải độc đan, đột nhiên hô một tiếng, kinh ngạc nói: "Là linh đan cực phẩm."
Lời này giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu đang sôi, trong nháy mắt người tu luyện tại hiện trường đều kích động, nhao nhao ùa tới chỗ Ninh Ngộ Châu.
Thịnh Vân Thâm vội vàng nói: "Các ngươi chớ đẩy, từng người từng người tới.."
Đáng tiếc hiện tại thân thể hắn ta quá suy yếu, không còn khí lực ngăn cản, cuối cùng vẫn là Tần Hồng Đao ra mặt, ngăn lại đám người tu luyện kích động kia, để bọn hắn xếp hàng, ai dám thừa dịp rối loạn mà giở trò, cứ một đao quất tới.
Có Tần Hồng Đao chấn nhiếp rất nhanh những người tu luyện kia liền tự động xếp thành một hàng dài.
Người tu luyện vốn cần giải độc đan cũng không có nhiều như vậy, nhưng mỗi người đều không chịu nổi muốn có giải độc đan cực phẩm, cho dù hiện tại không dùng được, cũng có thể lưu lại sau này dùng nha. Linh đan cực phẩm có tiền cũng không mua được, thật vất vả hiện tại có người coi tiền như rác bán ra linh đan cực phẩm, làm sao sẽ bỏ qua.
Ninh Ngộ Châu lấy ra cái bàn từ trong túi trữ vật, bày ra hai cái ghế dựa.
Hắn và Văn Kiều ngồi ở đó, một người bán linh đan, một người phụ trách thu nguyên tinh, Văn Thỏ Thỏ ôm một viên linh đan ngồi xổm trên bàn, đôi mắt hồng ngọc nhìn chằm chằm những người tu luyện mua đan kia, cùng với số nguyên tinh mà bọn họ đưa tới, thiếu một chút cũng không được.
Ninh Ngộ Châu bán giải độc đan không đắt, giá cả giống linh đan cực phẩm trên thị trường, không có thừa cơ cố tình nâng giá.
Đệ tử Thanh Vân Tông nhìn trợn mắt há hốc mồm. Càng để bọn hắn giật mình chính là, tất cả giải độc đan Ninh Ngộ Châu bán ra đều là cực phẩm.
Đây là khái niệm gì?
Mặc dù giải độc đan này chỉ là linh đan cấp hoàng thấp nhất, nhưng đều là cực phẩm, này cũng quá dọa người rồi.
Trên mặt Mộ Tử Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Ninh Ngộ Châu trong đám người, ánh mắt hơi tối, đỡ Mộ San bị thương, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Đệ tử Thanh Vân Tông nhìn hàng dài kia, lại nhìn Mộ Tử Minh, mang theo cái mũi đỏ rực, lắp bắp mà nói: "Đại sư huynh, chúng ta cũng muốn đi mua giải độc đan."
"Đúng vậy, đại sư huynh, mũi ta thực sự rất khó chịu."
"Đại sư huynh, không bằng ngươi và Mộ sư muội về trước đi, chúng ta mua được giải độc đan liền trở về."
Nghe được mấy sư đệ nói, Mộ Tử Minh cũng không thể ngăn cản bọn họ, nhàn nhạt căn dặn một tiếng, ôm Mộ San rời đi.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc mỗi người có một viên giải độc đan, những người tu luyện kia thiên ân vạn tạ mà rời đi.
Mặc dù rời khỏi, nhưng ấn tượng của bọn hắn đối với Ninh Ngộ Châu cũng khắc sâu hơn.
Quả thật có không ít luyện đan sư thiên tài, nhưng lúc ở cấp hoàng đã có thể luyện ra linh đan cực phẩm là chuyện cực hiếm, nếu để cho hắn tiếp tục trưởng thành, tương lai linh đan cực phẩm cấp huyền, cấp địa, cấp thiên sẽ còn thiếu sao?
Luyện đan sư như vậy, chỉ có thể giao hảo, tuyệt đối không thể đắc tội.
Lại càng không cần phải nói, vị luyện đan sư còn có quan hệ tốt với Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông, có Tần Hồng Đao bảo vệ, ai dám đem chủ ý đánh tới trên người hắn?
Cuối cùng cũng tới lượt đệ tử Thanh Vân Tông.
Bọn họ có chút thấp thỏm, lo lắng Ninh Ngộ Châu bởi vì có ác cảm với Mộ San, không chịu bán linh đan cho bọn họ.
Nào biết Ninh Ngộ Châu hỏi một tiếng "Các ngươi cũng đến mua đan," đạt được đáp án khẳng định, cũng không có biểu hiện gì, đối xử như nhau bán giải độc đan cho bọn họ.
Sau khi ăn vào giải độc đan, cái mũi rốt cuộc thông suốt, đệ tử Thanh Vân Tông cảm kích không thôi, nhao nhao tiến lên nói lời cảm ơn: "Ninh đan sư, thật sự cám ơn ngươi."
Ninh Ngộ Châu khóe môi mỉm cười, ấm giọng nói: "Không cần cảm ơn, tuy rằng Mộ cô nương không nói đạo lý, nhưng các ngươi cũng không làm gì."
Đệ tử Thanh Vân Tông cảm động đến suýt chút nữa thì khóc, Ninh đan sư thật là một người tốt có lòng dạ rộng lượng.
Đệ tử Thanh Vân Tông lập tức nói: "Ninh đan sư yên tâm, sư muội chúng ta đã làm sai trước, sau khi về tông môn, nếu như.. Chúng ta cũng sẽ nói rõ ràng với các trưởng bối, việc này Mẫn cô nương không có lỗi."
"Đúng vậy, Ninh đan sư yên tâm đi."
Ninh Ngộ Châu vẫn ôn hòa ấm áp nói: "Vậy tại hạ đa tạ mấy vị đạo hữu."
"Không cần không cần, sau này nếu Ninh đan sư lại bán linh đan cực phẩm, chúng ta không thiếu được sẽ lại đến làm phiền."
Đệ tử Thanh Vân Tông mang vẻ mặt cảm kích rời đi.
Tần Hồng Đao cười như không cười nhìn đệ tử Thanh Vân Tông rời đi, không khỏi chậc chậc một tiếng: "Đệ tử Thanh Vân Tông vẫn còn có chút đáng yêu."
"Đúng vậy, nếu Thanh Vân Tông không có Mộ Tử Minh và Mộ San, bầu không khí sẽ tốt hơn." Thịnh Vân Thâm phụ họa.
Một người giỏi tính toán, một người kiêu căng ngu xuẩn, đều không phải là kẻ tốt lành gì.
Tiếp theo hai người nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, còn có Văn Thỏ Thỏ và Văn Kiều đang thu nguyên tinh vào trong túi trữ vật, cảm thấy đôi phu thê này thực sự là.. Thật đặc biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook