Edit: Jess93

Sau khi khắc xong chậu hoa linh ngọc, Văn Kiều chuyển nhà, từ bạch ngọc biến thành linh ngọc.

Xe yêu thú đi nhanh trên đường, không giống như lúc đến một đường mê man, hiện tại Văn Kiều vô cùng có tinh thần, làm một gốc mầm non nhỏ, nàng cảm thấy hình như mình cũng không cần ngủ, mỗi ngày vẫn có tinh thần hoạt bát sôi nổi, run run lá cây, lại là một gốc mầm tốt.

Văn Kiều cảm thấy, có lẽ điều này có liên quan đến nước linh dược mà Ninh Ngộ Châu cho nàng uống ba bữa mỗi ngày, ăn đến quá tốt, không nghỉ ngơi cũng không có vấn đề gì.

Đang nghĩ như vậy, liền thấy phu quân nhà nàng lại bắt đầu theo lệ cũ tưới nước nuôi mầm mỗi ngày, một ngày ba bữa tuyệt đối không thể thiếu, giống như trước đây khi nàng còn là hình người, hắn cũng cho nàng ăn ba bữa một ngày.

Uống xong nước linh dược, Văn Kiều run run lá cây, xoa tay Ninh Ngộ Châu, muốn cùng hắn nói chuyện phiếm.

Tính tình Ninh Ngộ Châu rất tốt, cực kỳ dung túng hỏi: "Nàng muốn nói chuyện gì?"

Mầm non nhỏ dùng lá cây cọ ngón tay của hắn mấy lần.

Vành môi xinh đẹp hơi cong lên, Ninh Ngộ Châu cười nói: "Nàng muốn nói về chuyện của ta?"

Mầm non nhỏ lung lay lá cây trên dưới, giống như một người đang gật đầu. Từ lần trước nghe được Thành Hạo đế thuận miệng nhắc tới một câu, Văn Kiều đặc biệt tò mò đối với chuyện trước đây của phu quân nàng, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng có thể biết một chút chuyện trước kia của Ninh Ngộ Châu, nàng vẫn rất vui vẻ.

Ninh Ngộ Châu ôm chậu hoa linh ngọc, tiện tay vứt ra một viên linh đan cho con yêu thỏ đang mò tới đây, tay áo dài phất lên, đưa nó bay xa một chút.

Phu thê bọn họ nói chuyện phiếm, con thỏ này mò tới làm gì?

Ninh Ngộ Châu chính là nhỏ mọn như vậy.

Yêu thỏ không thèm quan tâm, có linh đan ăn là được rồi, ngoan ngoãn làm ổ ở trong góc, thỉnh thoảng lại nhìn gốc mầm non nhỏ.

".. Dù ta không thể tu luyện, chẳng qua có chút hứng thú đối với các loại kỹ năng phụ trợ tu luyện như đan phù khí trận, cộng thêm trong huyết mạch truyền thừa mà ta thức tỉnh có một phần truyền thừa tương đối hoàn chỉnh, đan phù khí trận đều đọc lướt qua, nên đã chỉnh lại một chút, giao cho Ninh thị đi an bài. Về sau phụ thân bọn họ phát hiện ta rất có ngộ tính đối với các kỹ năng hỗ trợ tu luyện này, mặc dù không thể thao tác, nhưng cũng tự hiểu rõ, vì vậy để cho ta đi chỉ bảo cho luyện đan sư và trận phù sư trong gia tộc.."

Không thể tu luyện không có nghĩa là hắn không hiểu về tu luyện, ngược lại, thuở nhỏ hắn cực kì thông minh, năng lực lĩnh ngộ cực cao, còn có huyết mạch truyền thừa, cho dù hắn không hề động tay, chỉ bảo những luyện đan sư và trận phù sư kia cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Những năm nay, luyện đan sư cùng phù lục sư Ninh thị đều do hắn chỉ bảo tu luyện.

Văn Kiều nhớ tới lúc bọn họ lịch luyện tại Lân Đài Liệp Cốc, lúc các Tiềm Lân Vệ ngăn địch, vung phù lục ra ngoài giống như không cần tiền, còn có vô số các loại linh đan, chuẩn bị rất đầy đủ, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ.

Lúc ấy còn tưởng rằng nội tình Ninh thị phong phú, mới cho phép hắn phá của như thế, nào biết rõ ràng là hắn chỉ bảo người ta luyện chế ra những thứ này, có một phần công lao của hắn, những thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tự nhiên không coi ra gì.

Như vậy, Văn Kiều cũng hiểu rõ vì sao Ninh thị coi trọng hắn như vậy.

Có thể không coi trọng sao? Một Ninh Ngộ Châu có được huyết mạch truyền thừa hoàn chỉnh, là tồn tại mà có nhiều đệ tử thiên tài cũng không thể thay thế. Cũng khó trách Ninh thị bảo hộ hắn như thế, không tiếc phái một đội Tiềm Lân Vệ tùy thân bảo hộ, Ninh Dao Châu có ghen ghét hắn cũng uổng công.

Đáng thương những người không biết chuyện kia, tất cả đều cảm thấy Thành Hạo đế hồ đồ, mới có thể che chở một tên phế vật.

Rốt cuộc huyết mạch thần dị can hệ trọng đại, trong Ninh thị cực ít người có thể biết rõ chân tướng, cũng chỉ có Thành Hạo đế cùng vài vị trưởng lão Ninh thị, những người khác vẫn luôn bị giấu diếm, không lộ ra một chút nào.

Cho đến khi Ninh Ngộ Châu cường đại đến mức không người nào có thể ngấp nghé lực lượng huyết mạch của hắn, cũng sẽ không để người khác biết vai trò của hắn trong Ninh thị.

Tiếp theo Văn Kiều lại hỏi chuyện của phụ thân nàng, tại sao Thành Hạo đế nói là vì bảo hộ nàng, mới có thể để cho nàng một mình ở Văn gia.

Ninh Ngộ Châu sờ sờ lá cây của nàng, có chút trầm ngâm, nói: "Thật ra, cái chết của phu thê Văn Bá Thanh cũng không phải bởi vì yêu thú bạo động, mà có điều kỳ quặc khác, sở dĩ nàng bị trúng hỏa độc, cũng là do lúc ấy lưu lại. Nếu không phải bởi vì nàng trúng hỏa độc, chỉ sợ kẻ sau màn cũng sẽ không mặc cho nàng sống sót, phụ thân sợ kẻ chủ mưu phía sau hại chết phu thê Văn Bá Thanh không buông tha nàng, cho nên không dám trắng trợn che chở nàng, chỉ có thể để nàng lưu lại Văn gia.."

Văn Kiều nghe được lá cây đều bùng nổ.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về chuyện này.

Nàng vẫn cho rằng phụ mẫu mình chết bởi vì yêu thú bạo động, nghe nói lúc ấy mẫu thân nàng gặp phải một con yêu thú hệ "Hỏa," không chỉ khiến bà sinh non, đồng thời con yêu thú hệ "Hỏa" kia còn làm nàng bị thương khi nàng vừa được sinh ra, mới có thể lưu lại hỏa độc trong cơ thể nàng, làm hại nàng từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, là người yểu mệnh chết sớm.

Hiện tại Ninh Ngộ Châu lại nói cho nàng biết, cái chết của phụ mẫu nàng có ẩn tình khác, hỏa độc trong cơ thể nàng cũng là do người ta làm hại.

Đoán chừng người hại nàng cảm thấy nàng trúng hỏa độc sống không quá hai mươi, nên mới cho phép nàng sống sót trong thống khổ như vậy.

Ninh Ngộ Châu vội vàng vuốt ve phiến lá xanh đang bùng nổ kia, ôn nhu nói: "A Xúc chớ có kích động, bây giờ chúng ta đã thành hôn, phụ mẫu nàng cũng là phụ mẫu ta, thù của nhạc phụ nhạc mẫu, sau này ta sẽ báo cho bọn họ, nàng hãy yên tâm đi."

Cả cây mầm Văn Kiều vẫn có chút mệt mỏi.

Ninh Ngộ Châu thấy thế, không khỏi thở dài, nói: "Ta vốn không muốn để nàng biết sự thật quá sớm, hiện giờ thực lực chúng ta quá yếu, cho dù tra rõ cừu hận năm đó, cũng không thể đi báo thù."

Văn Kiều biết hắn nói đúng, nếu không phải Thành Hạo đế cho rằng nàng không có ở đây, nói lỡ miệng, chẳng biết lúc nào nàng mới có thể biết sự thật.

Ninh Ngộ Châu vẫn quyết định nói sang chuyện khác, thực sự không muốn nhìn thấy mầm non nhỏ trở nên mặt ủ mày chau: "Lúc nàng mới sinh ra, ta đã thấy nàng, lúc ấy cũng là ta đề nghị định ra hôn ước với nàng."

Văn Kiều sửng sốt một chút, lá cây chần chờ nghiêng về phía hắn một chút. Lúc nàng sinh ra đời, hắn mới mấy tuổi chứ? Đã tự tiện quyết định chung thân đại sự của mình rồi? Có phải hơi qua loa rồi hay không?

Dường như Ninh Ngộ Châu biết nàng đang suy nghĩ gì, không khỏi cười nói: "Ta sinh ra đã có thể biết chuyện, sớm trưởng thành hơn so với đứa bé bình thường, lúc bốn tuổi, ta đã hiểu rõ lí lẽ, biết mình muốn làm gì. Phu thê Văn Bá Thanh có ân cứu mạng với ta, nàng cũng có chút đáng yêu, hơn nữa khi ta nhìn thấy nàng, luôn có một cảm giác thân thiết khó hiểu, tự nhiên muốn đính hôn với nàng, để tránh hối hận."

Như thế, cũng coi như an ủi phu thê Văn Bá Thanh, để bọn họ không cần lo lắng cho nữ nhi duy nhất.

Cả cây mầm Văn Kiều lại biến thành màu đỏ.

"Trước đây ta chẳng biết tại sao mình sẽ có cảm giác thân thiết khó hiểu với nàng, bây giờ ngược lại đã rõ ràng." Nói xong, Ninh Ngộ Châu đưa tay đặt lên ngực, nơi này có một giọt tinh huyết của nàng, giống như đem cả người nàng để ở trong lòng.

Theo lý thuyết, không có tinh huyết người nào có thể vô duyên vô cớ chạy đến khác trên thân một người khác, trừ khi người kia chủ động cướp lấy, sau đó ký huyết khế. Nhưng khi đó giọt tinh huyết kia lại không có bất kỳ trở ngại gì, trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn, cũng trợ giúp hắn phá vỡ phong ấn trong cơ thể, giống như trời sinh bọn họ đã phù hợp lẫn nhau.

Đây chính là nguyên nhân Ninh Ngộ Châu cảm thấy thân thiết với Văn Kiều.

Bọn họ đều có huyết mạch thần dị, chỉ là một người đã thức tỉnh, một người ở trạng thái ngủ say, nhưng cũng có thể để bọn họ sinh ra hảo cảm với nhau. Mặc dù hiện tại hắn vẫn không biết Văn Kiều kế thừa loại huyết mạch thần dị nào, nhưng lại có thể cảm giác được, huyết mạch thần dị của cả hai đã từng vô cùng phù hợp, mới có thể khiến cho bọn họ ở trong ngàn vạn thế giới này, từ nơi sâu xa tiến tới cùng nhau.

Văn Kiều nghe được vẻ mặt ngây ngốc.

Đang ngây ngốc, yêu thỏ bên cạnh đã gặm xong linh đan thấy Ninh Ngộ Châu không có chú ý tới, nhảy lên một cái, thừa cơ liếm Văn Kiều một ngụm.

Văn Kiều sửng sốt một chút, nàng lại bị thỏ nhỏ liếm rồi.

Ninh Ngộ Châu lấy lại tinh thần, thấy cảnh này, con ngươi ôn hòa lướt qua ánh sáng lạnh lẽo, không chút lưu tình đem yêu thỏ ném ra khỏi xe yêu thú.

Văn Kiều: "..."

Ninh Ngộ Châu nói: "Không cần lo lắng, nó không mất được."

Quả nhiên, sau nửa canh giờ, một con thỏ nhỏ đẩy cửa sổ ra bò vào, bình tĩnh đi tìm Ninh Ngộ Châu muốn linh đan ăn, không cho ăn liền liếm mầm non nhỏ đỡ thèm.

May mắn Ninh Ngộ Châu không biết mấy ngày yêu thỏ trông coi Văn Kiều đã liếm nàng không biết bao nhiêu lần, nếu không nhất định sẽ không mang nó ra khỏi Lân Đài Liệp Cốc.

** *

Sau năm ngày, bọn họ trở lại hoàng thành Đông Lăng quốc.

Xe yêu thú một đường xuyên qua hoàng thành, chạy vào phủ Thất Hoàng tử.

Trong phủ bọn hạ nhân nhận được tin tức đều ra nghênh đón chủ nhân trở về, Liên Nguyệt đứng trong đám thị nữ của phủ Thất Hoàng tử, rướn cổ lên nhìn quanh, hi vọng có thể là người lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư nhà nàng ta.

Dẫn đầu đi xuống chính là Thất Hoàng tử Ninh Ngộ Châu ôm một chậu hoa bằng linh ngọc.

Tiếp theo là một con thỏ nhỏ.

Liên Nguyệt cố gắng rướn cổ nhìn về phía xe yêu thú, nhưng mặc kệ nàng ta nhìn thế nào, trừ Thất Hoàng tử cùng con thỏ nhỏ kia, không thấy người thứ hai.

Liên Nguyệt kém chút khóc, trong lòng có loại dự cảm xấu.

Lúc Văn Kiều thấy được tiểu nha đầu tri kỷ nhà nàng, còn rất vui mừng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bộ dáng hai mắt đỏ bừng lại cố nén không khóc của Liên Nguyệt, không khỏi có chút đau lòng, tranh thủ thời gian lắc lắc lá cây nhắc nhở Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu vuốt ve lá cây của nàng, nói với Liên Nguyệt trong đám người: "Đây là con thỏ A Xúc nuôi, ngươi mang nó tới đây."

Liên Nguyệt cố nén nước mắt, lén lút dùng tay áo lau khóe mắt, ôm con thỏ nhỏ đáng yêu trên mặt đất kia, đi theo sau lưng hắn.

Yêu thỏ một bộ ngoan ngoãn khả ái, bình tĩnh dựa vào bộ ngực phát dục không tốt của Liên Nguyệt.

Trở lại sương phòng nghỉ ngơi, Ninh Ngộ Châu bảo mọi người lui xuống, chỉ để lại Liên Nguyệt.

Đầu tiên hắn đặt chậu linh ngọc trên bàn trà, lại chuyển chậu Trú Nhan hoa từ cửa sổ tới đây, đặt cùng một chỗ với chậu linh ngọc.

Không có Văn Kiều dùng linh lực thúc đẩy sinh trưởng, hơn một tháng qua, tốc độ sinh trưởng của Trú Nhan hoa cực kì chậm chạp, thậm chí bởi vì linh khí xung quanh mỏng manh, tinh thần cũng không tốt lắm.

Văn Kiều nhìn thấy Trú Nhan hoa, mừng rỡ.

"Điện hạ, tiểu thư nhà ta đâu?" Liên Nguyệt nhút nhát hỏi, vẻ mặt sợ hãi, sợ nghe được tin tức gì xấu.

Ninh Ngộ Châu nói: "Bây giờ A Xúc không ở Đông Lăng, đợi qua một đoạn thời gian, ta tự đi tìm nàng."

Liên Nguyệt ngẩn ngơ, chần chờ hỏi: "Vậy, vậy tiểu thư ở nơi nào?"

"Không cần lo lắng, A Xúc không có việc gì. Sau này ngươi cứ ở trong phủ, cần gì thì hãy tìm quản sự, không cần câu thúc." Ninh Ngộ Châu ôn hòa nói: "Đợi A Xúc tốt hơn, nàng sẽ trở lại gặp ngươi."

Liên Nguyệt sững sờ nhìn hắn, sững sờ gật đầu, sau đó sững sờ đi xuống.

Sau khi Liên Nguyệt rời khỏi, Ninh Ngộ Châu nói với Văn Kiều: "Mặc dù tiểu nha hoàn này của nàng trung tâm, nhưng nàng ta chỉ là người phàm, tình huống của nàng càng ít người biết càng tốt."

Văn Kiều hiểu rõ ý của hắn, đối với quyết định của hắn, nàng cũng rất lý giải, Liên Nguyệt biết càng ít, càng an toàn.

Mặc dù Liên Nguyệt là một người phàm không thể tu luyện, nhưng là người quan tâm nàng nhất, so với thân nhân cũng không quá đáng, nàng sẽ để cho Liên Nguyệt bình an qua hết đời này, để cả đời nàng ta trôi chảy không lo.

Sau khi trở lại phủ, Ninh Ngộ Châu cũng không có nghỉ ngơi, mà mở ra phòng ngự trận cùng tụ linh trận ở trong sân.

"A Xúc, trong phủ rất an toàn, nàng thử tu luyện trước xem sao." Ninh Ngộ Châu nói.

Lúc trước ở bên ngoài, bởi vì nhiều người phức tạp, cũng không tiện, mặc kệ là Ninh Ngộ Châu hay là Văn Kiều, đều tạm thời nhịn xuống, không có thử tu luyện. Hiện giờ trở lại địa bàn của mình, Ninh Ngộ Châu chuẩn bị tốt mọi thứ, nên để Văn Kiều dùng phương pháp của mình tu luyện.

Yêu linh thảo mộc có phương thức tu luyện khác người tu luyện và yêu thú.

Văn Kiều run run lá cây, tinh thần phấn chấn buông cảm giác ra, tu luyện.

Trong cảm giác của nàng, trong vòng một dặm có rất nhiều linh thực, trong đó ẩn chứa tinh hoa thảo mộc nồng nặc nhất chính là Trú Nhan hoa ở trong phòng, đẳng cấp Trú Nhan hoa cũng là cao nhất.

Văn Kiều thử câu thông với những linh thực kia, sau khi nhận được đáp lại, lập tức buông tay chân ra, thúc đẩy chúng nó sinh trưởng.

Ninh Ngộ Châu cũng không đi tu luyện, hắn ngồi ở một bên, mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm mầm non nhỏ trên bàn.

Sau đó, hắn nhìn thấy gốc Trú Nhan hoa bên cạnh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được sinh trưởng, vẫn luôn trưởng thành đến trạng thái mười năm, tốc độ sinh trưởng mới chậm lại.

Tiếp theo, một luồng khí tức cực kì tinh khiết từ bốn phương tám hướng lao tới, nó không giống linh khí trong thiên địa, lại làm cho người ta sảng khoái. Khí tức tinh khiết kia điên cuồng lao về phía chậu hoa linh ngọc.

Không chỉ có Trú Nhan hoa, trong viện những linh hoa dị thảo dùng để thưởng thức kia cũng nhanh chóng sinh trưởng.

Nhưng mà bọn nó không giống Trú Nhan hoa, mặc dù Trú Nhan hoa cũng sinh trưởng, nhưng tốc độ sinh trưởng cũng không nhanh, không bằng linh thực trong sân, điên cuồng nở hoa kết trái, sau đó khô héo, hạt giống rơi xuống đất, lại cấp tốc mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng sinh trưởng.

Trong thời gian rất ngắn, bọn chúng đã trải qua mấy mùa xuân thu tuế nguyệt, thảo mộc khô héo.

** *

Văn Kiều vừa tu luyện, chính là ba ngày.

Đợi nàng thanh tỉnh từ trạng thái tu luyện, phát hiện Trú Nhan hoa đã trưởng thành đến trạng thái năm mươi năm, trở nên đặc biệt có tinh thần.

Văn Kiều trợn mắt hốc mồm, quả thực không thể tin được đây là nàng làm ra.

Chỉ ba ngày thời gian, nàng vậy mà thúc giục một gốc Trú Nhan hoa đến trạng thái năm mươi năm.

"Đúng là nàng làm ra."

Văn Kiều vặn vẹo uốn éo lá cây, nhìn về phía Ninh Ngộ Châu ở một bên, có chút ngây ngốc, chẳng lẽ nàng tu luyện ba ngày nay, hắn vẫn ngồi ở chỗ này nhìn nàng?

Dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, Ninh Ngộ Châu khẳng định suy đoán của nàng, vẻ mặt ôn nhu nói: "Không có việc gì, ta cũng muốn xem thử nàng có thể dùng thảo mộc xung quanh tu luyện hay không, bây giờ xem ra, lúc nàng dùng yêu thể tu luyện, ảnh hưởng đối với linh thực càng lớn hơn."

Dưới sự giải thích của hắn, Văn Kiều cũng hiểu rõ lúc mình dùng hình người tu luyện khác hẳn lúc dùng yêu thể.

Lúc là hình người, ảnh hưởng của nàng đối với linh thực xung quanh là có hạn, tốc độ thúc đẩy sinh trưởng cũng không nhanh, lúc là yêu thể, dường như nàng chính là thánh thủ bồi linh trời sinh, linh thực xung quanh điên cuồng sinh trưởng, phản hồi tinh khí thảo mộc cho nàng cũng cực kì phong phú.

Văn Kiều có thể cảm nhận được lực lượng tràn đầy trong cơ thể mình, mơ hồ có một loại dự cảm, nếu như có thể tiếp tục hấp thu tinh khí thảo mộc, lúc đạt tới một điểm giới hạn, có lẽ có thể hóa hình.

Phát hiện này khiến Văn Kiều vô cùng vui mừng, dùng lực xoa xoa Ninh Ngộ Châu, muốn chia sẻ với hắn chuyện đáng mừng này, nhưng đáng tiếc nàng không có cách nào nói chuyện.

Chẳng qua Ninh Ngộ Châu rất thông minh, từ phản ứng của nàng đã biết lần này kết quả tu luyện vô cùng tốt. Hắn cười nói: "Xem ra những tinh khí thảo mộc này có trợ giúp cực lớn đối với nàng." Hắn suy tư hỏi: "A Xúc, có phải là đẳng cấp linh thảo càng cao, phản hồi tinh khí thảo mộc cho nàng càng nồng đậm hay không?"

Văn Kiều lắc lắc lá cây, khẳng định suy đoán của hắn.

Nơi này đẳng cấp cao nhất, chính là Trú Nhan hoa, cũng là Trú Nhan hoa phản hồi cho nàng tinh khí thảo mộc tinh khiết nhất và tốt nhất.

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "A Xúc, ta dẫn nàng đến một chỗ tu luyện, được chứ?"

Văn Kiều nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.

Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, ấm giọng nói: "Nàng đi rồi sẽ biết."

Nói xong, hắn ôm chậu hoa linh ngọc lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương