Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân
Chương 7: Ăn Nhiều Cũng Rất Phí

Tư An nhận lấy giấy, bút đem chấm vào khiêng mực mới đặt bút xuống giấy.

Tư An từng được ba dạy qua những từ hán tự, cô không biết những chữ phức tạp nhưng những chữ đơn giản tất nhiên biết, còn luyện tập rất nhiều lần.

Bút lông cũng đã từng dùng qua.

Chưởng quầy Lưu nhìn động tác cầm bút, cách đặt tay viết chữ của Tư An liền cảm thán trong lòng, nét chữ vững chắc lại mạnh mẽ, ông hiện tại đã gần năm mươi, rất tin vào mắt nhìn người của mình, ông không còn nghi ngờ gì nữa, Tư An chắc chắn là quý nhân của Thượng Hiên, nhưng dù sao ông cũng không quá hy vọng, ông chủ phía trên có không ít cửa hàng trên kinh thành, chẳng qua ở huyện Vĩnh Tô chỉ có một cái này, chưởng quầy Lưu dù sao cũng đã quản lý nó gần mười mấy năm, hiện tại nhìn nó sụp đổ có chút không đành lòng.

Tư An rất nhanh liền viết xong, còn đem giấy đặt một bên cho khô mới đưa tới trước mặt chưởng quầy Lưu.

Chưởng quầy đem tờ giấy trong tay Tư An nhận lấy.

Ông lúc đọc xong mắt liền sáng rực, kích động đến mức tay run run, chưởng quầy Lưu dù sao cũng là người làm ăn, có kích động cũng kiềm nén trong lòng nhưng lần này, ông có kiềm thế nào cũng không thể kiềm được.

Chưởng quầy Lưu bề ngoài rất phúc hậu, tuy trên trán có vết chân chim nhưng so với những người cùng tuổi thì trẻ hơn nhiều lắm.

Tư An viết công thức món thịt kho đông pha, còn có món giải khát mùa hạn là đá bào, chẳng qua món này tốn rất nhiều đá.

Tư An không lên tiếng, đợi Lưu chưởng quầy lên tiếng.

Lưu Chưởng quầy đè nén tâm tình kích động, nói:" Hai công thức này, năm trăm lượng."

Tư An chỉ nghĩ một món cùng lắm chỉ một trăm lượng nếu bọn họ trả thấp hơn sẽ không bán nhưng không nghĩ lại tới năm trăm lượng, Tư An cũng không cần giả vờ, mà thành giao.



Tư An:" Công thức này ta bán đứt cho Thượng Hiên, năm trăm lượng này, xem như ta đã bán độc quyền cho ngài."

Lưu Chưởng Quầy:" Độc quyền?"

Tư An:" Chính là ngoại trừ nơi này ra ta không bán cho nơi khác, món ăn tung ra có những nơi sẽ thừa cơ hội mà học theo, chuyện này....."

Tư An cố tình không nói hết.

Lưu Chưởng Quầy như hiểu ý, lên tiếng:" Chuyện này ta tất nhiên biết rõ."

Lưu Chưởng Quầy ra hiệu cho tiểu nhị đi lấy bạc, còn bên trong hàn huyên mấy câu với Tư An.

Lưu Chưởng Quầy:" Sau này nếu ngươi có công thức cần bán, thì ngươi lưu ý đến Thượng Hiên chúng ta một chút, mặc kệ là món gì, chỉ cần liên quan đến mỹ thực, Lưu chưởng quầy ta đều mua, còn về giá sẽ không để ngươi thiệt thòi."

Tư An tất nhiên không bỏ qua cơ hội kết giao lần này, đùi to này Tư An nhất định sẽ ôm thật chặt, cô còn muốn cuộc sống của hai người tốt hơn bây giờ, thích ăn gì thì ăn đó, thích mua gì thì mua đó, nhưng làm được việc này tất nhiên phải cần rất nhiều bạc.

Tiểu nhị rất liền nhanh đem bạc vào, còn có một tấm thẻ bằng gỗ bên trên khắc chữ Thượng, có biểu tượng một hình con chim đang dang cánh bay.

Lưu Chưởng Quầy đem bạc đẩy về phía cô:" Ngươi kiểm lại xem có đúng năm trăm lượng hay không? Lệnh bài này có khắc chữ Thượng, chỉ cần sau này ngươi đến nơi có biểu tượng này, đưa lệnh bài sẽ được giảm đến nửa giá."

Tư An nhận lấy còn hành lễ:" Bạc không cần kiểm, ta tin tưởng ngài sẽ không vì mấy lượng này mà mất đi uy tín của mình."



Hai người nói thêm hai ba câu mới rời đi, trước khi đi Tư An còn đổi bốn mươi lượng ra thành bạc vụn.

Lưu Chưởng Quầy đối với Tư An rất thưởng thức, nữ nhân bản lĩnh không có bao nhiêu người, lại nuôi thêm một phu quân ngốc ông càng có thiện cảm hơn, nhưng ông lại có cảm giác Tư An không phải người đơn giản, trên người luôn cho người khác cảm giác thần bí làm người đối diện muốn nhìn rõ lại càng không thể nhìn rõ nhưng không mang ác cảm cho người khác

Hai người rời khỏi Thượng Hiên liền đi một vòng quanh chợ, Tư An mua hai cái sọt, cô một cái, Cố Ngôn một cái mà đeo trên lưng.

Cô mua một cân đường, một cân muối, còn có hai cân dầu, gia vị nào Tư An biết đều mua một cân, người bán còn tưởng Tư An đang chuẩn bị mở quán ăn nên tốt bụng giảm ba văn tiền.

Tư An còn mua thêm bốn năm cân thịt, bột ngô cũng là mua loại một, còn có năm cân gạo đều là loại tốt nhất, sạn đã được lọc qua, Cố Ngôn ngoan ngoãn đi phía sau, thứ gì nặng đều đem vào bỏ vào sọt của mình, Tư An cũng không giành với hắn, sọt của Cố Ngôn đã gần đầy nhưng sọt của cô vẫn còn trống, căn bản không có thứ gì bên trong.

Lúc hai người đi qua một sạp bán bánh, Cố Ngôn nuốt một ngụm nước.

Tư An không nói hai lời mà đi tới trước sạp:" Mỗi loại lấy hai cái."

Cố Ngôn không biết nghĩ tới thứ gì liền nhẻo miệng cười ngốc.

Dù thê tử có mua cho hắn hay không, chỉ cần lúc đi phía sau thê tử vẫn luôn nghe mùi bánh bay thoang thoảng trong không khí, Cố Ngôn đã mãn nguyện rồi.

Dù sao đi nữa hắn là người ngốc, nương nói ăn nhiều cũng rất phí.

Tư An đi qua một tiệm làm nghề mộc, liền nhớ đến cái giường nhỏ trong nhà.

Cô không mua mà là đặt làm một cái giường cỡ lớn, bởi vì nhân công không đủ nên ba ngày sau bọn họ sẽ đích thân đem tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương