Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang
-
Chương 4
Chiêu Doanh theo thói quen ngủ nghiêng, tựa đầu vào cánh tay tỷ tỷ, Đoạn Lăng nằm im không nhúc nhích, chỉ giơ tay kéo chăn bông xuống, để lộ mũi của Chiêu Doanh.
Hai tỷ muội mỗi người điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, một lúc sau liền ngủ rồi.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hai tỷ muội, bên ngoài mọi thứ đều náo nhiệt, nhưng không gì có thể quấy rầy bọn họ yên bình ôm nhau ngủ vào lúc này.
*********Khi Chiêu Doanh tỉnh dậy, nàng chỉ thấy có một mình trong phòng, nàng không cảm thấy ngạc nhiên, vì từ trước đến nay thời gian Đoạn Lăng ngủ trưa ngắn hơn nàng một chút, nàng đứng dậy mặc y phục vào, khi ra ngoài rửa mặt cũng không thấy Đoạn Lăng, nghĩ là Đoạn Lăng có chuyện nên đã đi ra ngoài.
Chiêu Doanh ngoan ngoãn ở nhà, nàng vừa dọn sân xong thì Đoạn Lăng đã quay lại.
“A tỷ!” Chiêu Doanh đặt chổi xuống, chạy đến bên cạnh Đoạn Lăng: “Tỷ ra ngoài làm gì vậy?"Đoạn Lăng quay người chỉ vào đám thảo dược đang phơi khô bên giếng.
Chiêu Doanh nhận ra, tỷ tỷ chắc là đi đưa thuốc cho những người bệnh trong thôn, tỷ tỷ của nàng biết y thuật, giúp mọi người xem bệnh và bốc thuốc cho người khác, khi nhàn rỗi còn sẽ lên núi hái thuốc, bào chế sau đó bán cho y quán, đây là thu nhập chính của Đoạn gia.
Đoạn Lăng lấy túi tiền từ trong ngực ra, đếm một trăm văn tiền, sau đó chia thành hai phần, buộc chặt bằng dây thừng, đưa cho Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh không cần Đoạn Lăng nói thêm, nàng biết tiền này dùng để làm gì, nàng cười với Đoạn Lăng nói: "A tỷ, muội sẽ quay lại sớm.
"Đoạn Lăng gật đầu.
Chiêu Doanh đeo hai chuỗi tiền vào tay nàng, rồi chạy ra khỏi nhà, đầu tiên nàng đến Trần gia ở cách vách bên phải, người mở cửa cho nàng là nhi tử thứ hai của Trần gia, Trần Bác Văn, năm nay tám tuổi, hắn vừa nhìn thấy Chiêu Doanh đã nở một nụ cười tươi.
“Chiêu tỷ tỷ.
” Trần Bác Văn ôn nhu nói.
Chiêu Doanh cũng cười với hắn, nói: "Bác Văn, Liễu thẩm có ở nhà không?"“Có, Chiêu tỷ tỷ, tỷ vào đi.
” Trần Bác Văn gật đầu, lùi lại một bước, để Chiêu Doanh vào trong sân.
Ngay khi Chiêu Doanh và Trần Bác Văn bước vào phòng chính, Liễu thị vừa lúc đi ra.
“Liễu thẩm, đây là tiền thuê nhà của tháng này, thẩm cầm đi.
” Chiêu Doanh lấy một chuỗi tiền trong người ra, đưa cho Liễu thị.
Liễu thị trực tiếp đưa tiền cho Trần Bác Văn, bảo Bác Văn đem vào phòng: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi và tỷ tỷ ngươi, không cần đếm.
"Bà ấy mỉm cười xoa đầu Chiêu Doanh: "Vào ngồi một chút, ăn chút hoa quả với Diệu Diệu.
"Chiêu Doanh lắc đầu nói: "Con còn phải đi bên chỗ Vương thẩm, lần sau con sẽ đến chơi với Diệu Diệu.
"Liễu thị hiểu được nên không ở lại với Chiêu Doanh nữa.
Chiêu Doanh lại đi đến Trương gia bên trái, tình cờ gặp được Trương Hữu từ ruộng trở về ở trước cửa, Trương Hữu trực tiếp đưa nàng vào sân.
Vương thị đang ngồi trước nhà chính làm một cái quạt tre, nhìn thấy Chiêu Doanh đi tới liền sai con gái thứ hai là Trương Hà rửa dâu tằm cho Chiêu Doanh ăn, trước tiên Chiêu Doanh đưa cho Vương thị tiền thuê nhà, rồi sau đó Chiêu Doanh mới ăn dâu tằm mà Trương Hà rửa cho nàng.
Vương thị đếm số tiền xu, sau khi xác nhận là không nhầm thì nàng ta đứng dậy và cầm tiền vào phòng, nàng ta cũng đề nghị Chiêu Doanh ở lại chơi một lúc, nhưng khi Chiêu Doanh đi ra ngoài, nàng đã nói với Đoạn Lăng rằng nàng sẽ quay lại sớm, vì vậy nàng không ham chơi, đi thẳng về nhà.
Thấy Chiêu Doanh rời khỏi sân, Vương thị kêu lên một tiếng "chẹp", trên mặt toàn là vẻ mặt vui mừng, nàng ta nhẹ nhàng huých cùi chỏ vào trượng phu đang ngồi uống rượu bên cạnh, nói: "Năm đó mở lòng nhân hậu, xem ra là một quyết định rất đúng đắn, ông thấy đấy, giờ trong nhà đã có thêm một khoản thu nhập.
"Trương Hữu hừ một tiếng, phá đám không chút lưu tình: "Năm đó rõ ràng là bà không muốn, nếu không có lý trưởng đứng ra bảo đảm, thì làm sao bây giờ có thể nhận được số tiền này.
"Vương thị liếc Trương Hữu một cái, phản bác lại: "Năm đó A Lăng và Đoạn muội chạy nạn đến thôn, dáng vẻ đó trông không khác gì những kẻ ăn xin, làm sao ta biết được A Lăng lại có bản lĩnh như vậy.
"Nói đến đây, Vương thị nhìn về phía Đoạn gia, sau đó hạ giọng nói: "Haizz, A Lăng cái gì cũng tốt, nhưng thật tiếc vì nàng là người câm, nếu không, sẽ rất xứng đôi với con trai lớn của nhà chúng ta.
"Trương Hữu liếc Vương thị một cái, không nói gì, trực tiếp đứng dậy cầm bát trở lại phòng bếp.
Vương thị tức giận đến mức vỗ đùi: "Khiếp, không muốn nói chuyện với lão nương thì thôi!"Khi Chiêu Doanh trở về nhà, thấy trong sân không có ai, nàng hơi khó hiểu gọi: "A tỷ!"Lúc này ở sân sau có động tĩnh gì đó, Chiêu Doanh vội vàng chạy ra sân sau, vừa mở cửa đã thấy tỷ tỷ nhà mình đứng trước sườn đồi, trên người có một con vật tròn vo đang ôm chân trái nàng ấy.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook