Phu Quân Mặt Quỷ
-
Chương 3
Sống lại
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Hàn Nguyệt uyển nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, núi giả, trì hồ, rừng cây nhỏ, đình lầu, các thính tất cả đều có, nhưng muốn đi dạo, cũng không đến vài ngày là chán, huống chi là Viện Viện trước giờ luôn nghĩ trò để chơi.
Nhưng mà, nàng lại có thể ngoan ngoãn ở bên trong hơn một tháng không ầm ĩ, nháo loạn, nguyên nhân không có hắn, ai dạy nàng chơi cờ, ở trước mặt Bùi Dật Phàm bị đánh cho hoa lá tơi tả, quân lính tan rã, khiến nàng hận nghiến răng, dường như tức giận đến mức muốn mưu sát phu quân!
Thậm chí phu thê Bùi Trọng Hồ đến đây vài lần, cũng không thể gặp được, bởi vì mỗi khi bọn họ đến, luôn bất hạnh gặp phải con trai và con dâu đang “tư sát”, có thể nhìn thấy hai phu thê họ ở chung "hòa hợp" như thế, phu thê Bùi Trọng Hồ chỉ cảm thấy vui mừng, tự nhiên sẽ không đi quấy rầy, thường ở cửa sổ thư phòng xem xong liền rời đi.
Cuối cùng, ngay cả nha hoàn hồi môn Nhiễm Tiêu Vân phái tới cũng bị đuổi trở về, bởi vì tới đúng là người nhiều lời nhất của Nhiễm gia –Tiểu Thúy, mà Viện Viện không muốn cho miệng rộng Tiểu Thúy trong lúc vô ý xúc phạm tới tự tôn của phu quân, cho nên, liền viết một phong thư, cho Tiểu Thúy mang về giao cho phụ thân, hy vọng có thể ngăn Nhiễm gia lại phái người tới.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải chỉ chơi cờ, chuyện gì cũng không làm, khi nhiệt huyết dâng trào, bọn họ cũng cùng nhau vẽ tranh, nhưng...
Bùi Dật Phàm vừa lòng kéo xuống một đường, thưởng thức một lúc, cảm thấy vừa ý, bút pháp duyên dáng vẽ nên một bức mỹ nhân đồ, mà người trong bức tranh đúng là ái thê Viện Viện của hắn.
Hắn gật gật đầu, đặt bút xuống, nhẹ giọng hỏi "Nàng vẽ xong chưa?"
Ở một cái bàn khác, Viện Viện vẫn cúi đầu chuyên tâm múa bút "Đây, đây, một chút nữa!"
Bùi Dật Phàm buông bút, chuẩn bị đi thưởng thức một chút tranh của thê tử nhưng hắn mới vừa thấy, liền ngây ngẩn cả người.
"Viện Viện, nàng...nàng vẽ tranh gì vậy?" Kỹ thuật vẽ tranh của Viện Viện rất tốt, vừa thấy là biết, đó chính là, hắn thật sự không thể tin được nàng vẽ "Cái đó"
"Phân chó!" Viện Viện không chút suy nghĩ trả lời.
Trải qua chứng thực, Bùi Dật Phàm thiếu chút nữa té xỉu "Nàng...phân chó? Vì sao lại vẽ phân chó?"
"Chàng nói vẽ thứ mình nghĩ tới! Ta nghĩ đến ta luôn dẫm phải phân chó a! Cho nên, thuận tay liền vẽ."
Bùi Dật Phàm trừng nhìn bức tranh đầy một đống phân chó, quả thực dở khóc dở cười, cho nên, bức tranh tiếp theo, hắn cũng không vẽ mỹ nhân, mà vẽ tranh sơn thủy, nhưng...
"Viện Viện, nàng...nàng lần này vẽ gì?" Hắn vô lực hỏi.
"Nướng thỏ hoang!"
"Nướng thỏ hoang?" Ai! Vẫn không nhìn lầm, Bùi Dật Phàm thở dài một tiếng."Được rồi! Có thể nói cho ta biết, vì sao nàng vẽ tranh nướng thỏ hoang không?"
Viện Viện lộ ra một biểu tình vô tội "Chàng nói vẽ tranh sơn thủy, ta nghĩ đến ngọn núi có thể nướng thỏ hoang ăn! Hay là chàng muốn ăn cá nướng?"
Cá nướng?
Ai! Quên đi, bọn họ vẫn nên nói chuyện phiếm là tốt nhất.
Với cái "hưu nhàn hoạt động" (1) này, Bùi Dật Phàm thật sự cảm thấy thật thú vị, bởi vì hơn phân nửa thời gian đều là Viện Viện kể chuyện cuộc sống của mình ở nhà mẹ đẻ, hơn nữa không e dè, tự nhận mình bướng bỉnh, đùa dai, đương nhiên, trong đó cũng có khi nàng ra ngoài "gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ", cùng chiến công, cho hắn biết nàng thích chỉnh người cỡ nào.
(1) Hưu nhàn hoạt động: Hoạt động nghỉ ngơi
"... Chờ huynh ấy quay đi, ta liền quay đầu khiến huynh ấy ngã xuống!" Viện Viện khoa tay múa chân nói.
Bùi Dật Phàm không dám tin giương mắt trừng thê tử "Nước tiểu? Viện Viện nàng thật sự cho huynh ấy một thân đầy nước tiểu dê?"
Viện Viện vui vẻ gật đầu "Đúng vậy! Chính là nước tiểu dê!"
Bùi Dật Phàm lắc đầu, hắn phát hiện mình gần đây thường thường lặp lại động tác này "Viện Viện, đó là đại ca nàng! Làm sao nàng có thể..."
"Đó là điều xứng đáng với huynh ấy!" Viện Viện đột nhiên phi thân nhảy xuống cây "Ai bảo huynh ấy không cho ta đi cùng, biết rõ ràng ta rất muốn đến Giang Nam chơi một chút, huynh ấy lại luôn khiến ta chảy nước miếng, sau đó lại bỏ ta lại!"
Bùi Dật Phàm biểu lộ không biết làm như thế nào, hắn phát hiện mình gần đây cũng thường thường lộ ra loại vẻ mặt này.
"Thế còn nhạc phụ? Không phải nhạc phụ cũng bị nàng chỉnh rồi chứ?"
Hắn hỏi như vậy, khiến Viện Viện lộ ra vẻ mặt ảo não.
"Không có biện pháp, công lực của cha cao hơn ta nhiều lắm, ta làm thế nào cũng không chỉnh được ông, một chút cũng không được, cho nên, cha là con cá lọt lưới duy nhất.”
Trời ạ! Nàng, ngay cả cha mình cũng không buông tha?
Bùi Dật Phàm ngây người một lát, rồi sau đó nuốt một ngụm, thật cẩn thận hỏi "Ta thì sao? Nàng...không phải nàng cũng đang muốn chỉnh ta chứ?"
"Chàng á?" ——- Viện Viện liếc hắn.
Bùi Dật Phàm không khỏi thở dài một hơi, nhưng còn chưa thở xong, Viện Viện lại tiếp tục nói ra một câu kinh người "Ít nhất hiện tại thì không, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ nói sau."
Bùi Dật Phàm khiếp sợ suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết, hắn lắp bắp nói "Ta? Ngay cả ta cũng trốn không thoát? Ta là phu quân của nàng mà!"
Viện Viện chẳng hề để ý nhún nhún vai "Ai nha! Đây là gia tăng sinh hoạt tình thú thôi!"
Gia tăng sinh hoạt tình thú?
Trời ạ! Để cho hắn chết đi!
Viện Viện liếc mắt dò xét biểu tình thê thảm của Bùi Dật Phàm, buồn cười không thôi.
Một lúc sau, Bùi Dật Phàm phát hiện mình ở trước mặt nàng, thường quên bản thân mình không trọn vẹn, khi nàng nhìn hắn chăm chú sẽ không cố ý tránh má trái của hắn, ngược lại trước khi ngủ hắn gỡ bịt mắt xuống, thái độ của nàng tự nhiên giống như là hắn cởi giày lên giường vậy.
Nàng cũng không bởi vì hắn chân thọt đi không tiện, mà cố ý giảm bớt tốc độ chạy, nếu hắn theo không nổi cước bộ của nàng, nàng sẽ không khách khí nhắc nhở hắn, nói do hắn vận động quá ít.
Lúc đi ngủ, nàng lại càng không bởi vì đang ngủ bị hắn "đánh thức" mà kinh hoảng không thôi, ngược lại mỗi một làn lại càng thêm thẳng thắn "cầu hoan" lại hắn.
Ngoài vẻ hoạt bát hào phóng, nàng cũng có mặt cẩn thận săn sóc, ví dụ như, khi hắn "vận động" nhiều, hoặc là trời mưa khí hậu nóng nực làm chân hắn đau nhức đến nỗi phải nằm một chỗ, nàng sẽ dịu dàng xoa bóp cho hắn, rất có kiên nhẫn liên tục đến khi đau nhức biến mất, hoặc hắn ngủ mới thôi.
Làm sao một nữ nhân có trí tuệ lại hào phóng như vậy, làm sao không khiến hắn động tâm được?
Ở chung nhiều ngày, trái tim của hắn sẽ rung động vì nàng, không thể tự chủ, càng không thể khống chế, trái tim của hắn đình trệ, tâm tình của hắn bị nàng dẫn dắt, điều này làm cho hắn sợ hãi, hắn sợ hãi, sợ hãi chính mình lại bị thương tổn một lần nữa, càng sợ hãi lần này nếu lại bị thương, chỉ sợ hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
Viện Viện thì ngược lại, chuyện làm nàng cảm thấy phiền phức là ——- nàng hoàn toàn không thể tìm được cái mình cần từ miệng phu quân của nàng! Bởi vì mỗi lần hỏi hắn chuyện bị thương, hắn, nếu không phải nói này nói nọ, thì là bày cái mặt thối ra cho nàng xem.
Thông minh như nàng, tự nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian với phu quân mình, ngược lại nàng đem mục tiêu tập trung vào người đi theo Bùi Dật Phàm nhiều năm - Bùi An, nàng chỉ cần chờ cơ hội có thể một mình nói chuyện với Bùi An.
Nửa tháng sau, Viện Viện lần đầu bái kiến công công, bà bà. (2)
(2) Công công, bà bà: bố mẹ chồng
Lần đầu tiên nhìn kỹ dung mạo Viện Viện, phu thê Bùi Trọng Hồ không khỏi cảm thấy thực sự ngoài mong muốn, tuy rằng sớm đã biết Viện Viện rất có tư sắc, lại không biết là đẹp đến mức làm người ta vừa thấy đã ngẩn người như vậy! Nhìn tính tình cùng cách nói năng của Viện Viện, lại nhịn không được phải thầm bật cười.
Sau đó, cách hai ba ngày, sau giờ ngọ, Bùi Trọng Hồ lại đến Hàn Nguyệt uyển một chuyến, cùng Bùi Dật Phàm đàm luận chuyện kinh doanh.
Trước kia, bọn họ luôn thảo luận vấn đề sổ sách trước, sau đó nghĩ kế hoạch tương lai, nhưng lần này, Bùi Trọng Hồ lại đi thẳng vào vấn đề nói cho đứa con một chuyện khiến người ta không mấy dễ chịu.
"Bách gia và Tân gia ở kinh thành đắc tội với người khác, sắp chạy về Dương Châu tị nạn."
Quả nhiên như ông sở liệu, Bùi Dật Phàm vừa nghe, sắc mặt liền trở nên âm trầm, Bùi Trọng Hồ lo lắng chăm chú nhìn hắn.
"Chẳng lẽ con còn chưa quên được Nhược Tuyết sao?"
"Con làm sao có thể quên được nàng ta!" Bùi Dật Phàm dùng giọng nói lạnh như hàn băng trả lời.
Ánh mắt Bùi Trọng Hồ đen lại "Dật nhi, Viện Viện là một cô gái tốt, chẳng lẽ còn không thể thay thế..."
"Cha" Bùi Dật Phàm không kiên nhẫn đánh gảy lời Bùi Trọng Hồ "Người không nên nói lung tung được không? Con và Nhược Tuyết...không còn tồn tại tình yêu."
"Vậy con vừa mới nói..."
Bùi Dật Phàm hừ lạnh một tiếng "Con là quên không được nàng gây cho con sỉ nhục cùng thống khổ, quên không được nàng vô tình vô nghĩa!"
Bùi Trọng Hồ lắc đầu than nhẹ "Dật nhi, sự tình đều đã lâu như vậy..."
"Nhưng, vết sẹo trên mặt con, đôi mắt của con cũng không thể hồi phục thị lực, chân của con vẫn là tàn phế, thống khổ con phải chịu càng không biến mất!" Bùi Dật Phàm không khống chế được kêu lên.
"Dật nhi, đây đã là chuyện không thể thay đổi, con phải chấp nhận nó!"
"Con có thể nhận, con vì nàng trả giá không uổng phí, thậm chí chỉ cần một chút giả dối an ủi cũng được, nhưng nàng không muốn, nàng lại..."Nghiến răng nghiến lợi lên án đột nhiên dừng lại, Bùi Dật Phàm dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tình kích động. Một lát sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt mang theo một phần nồng đậm hối hận.
"Con thật hối hận, thật sự hối hận, hối hận từng yêu thượng cái loại nữ nhân này, hối hận vì nàng trả giá nhiều như vậy." Hắn nâng lên mắt chăm chú nhìn Bùi Trọng Hồ "Cha, người nói con lòng dạ hẹp hòi cũng tốt, nói con hung mãnh trả thù cũng được, ai cũng sẽ không thể nào quên được nhục nhã khi đó, vết thương da thịt có thể lành lại, nhưng vết thương lòng thì không thể! Con thật sự muốn...khiến cho nàng ta biết con không có bị suy sụp, nhưng..." Hắn lại dừng lại, sau một lúc lâu mới đau khổ nói "Con không có cách nào, con làm không được, con...thật sự làm không được, con... rất hận..."
Bùi Trọng Hồ nhìn chăm chú vẻ mặt chịu đủ tra tấn của con, bất lực âm thầm khẩn cầu trời cho đứa con một người có thể bù đắp lại cho nó.
Không biết qua bao lâu, thần sắc Bùi Dật Phàm mới lại khôi phục bình tĩnh, hắn như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ.
"Sau khi trở về, hai nhà bọn họ vẫn là hòa hợp sao?"
"Theo cha được biết hẳn là thế, việc kinh doanh của bọn họ không thể tách ra."
"Vậy việc kinh doanh ở phương Bắc bọn họ cũng muốn bỏ?"
"Không, tuy rằng bọn họ vẫn không gượng dậy được, nhưng dù sao cũng đầu tư tiền của vào đó, nếu bỏ đi như vậy, cũng cần phải thu vốn gốc về . Có vẻ như bọn họ để lại lão nhị tiếp tục kinh doanh, hy vọng ít nhất có thể đem tiền vốn trở về."
"Như vậy..." Bùi Dật Phàm trầm ngâm nói "Nếu chúng ta cũng phái người đến phương Bắc kinh doanh như vậy..."
"Không được!" Bùi Trọng Hồ không nghĩ ngợi liền quả quyết phản đối "Chúng ta cũng từng nói qua việc này, kết luận là không có người quen thuộc địa hình, thật sự rất khó buôn bán với dân bản xứ. Con đã quên sao? Bách gia và Tân gia chính là không để mắt đến điểm này, mới thất bại."
Bùi Dật Phàm thản nhiên cười "Nhưng, chúng ta hiện tại đã có!" Bùi Dật Phàm cười có chút quỷ dị.
Bùi Trọng Hồ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ "Con đang nói..."
Bùi Dật Phàm từ từ đem tầm mắt kéo trở về, dừng ở trên mặt Bùi Trọng Hồ "Lúc trước chúng ta không tìm nhạc phụ, là bởi vì sợ ông cho rằng cha là làm ơn muốn báo đáp, nhưng hiện tại đã khác rồi , thân gia song phương liên thủ buôn bán là chuyện bình thường, không phải sao? Giống như Bách gia và Tân gia."
Bùi Trọng Hồ khen ngợi liên tục gật đầu "Ừ! Đúng vậy, đúng vậy!"
"Vậy quyết định như vậy! Cha có thể một mặt gửi thư hỏi ý nhạc phụ, một mặt tìm người quẩn lý và điều hành phương Bắc, về phần phía nam này thôi..."
Bùi Dật Phàm cười cười.
"Chúng ta không cần đoạn tuyệt, nhưng muốn dạy bọn họ biết làm việc không để lại cho mình một lối thoát, sẽ là rât khó khăn."
Cùng thời khắc đó, Viện Viện kéo Bùi An tránh ở trong núi giả khảo cung.
"Nói cho ta biết, Bùi An, bằng không ngươi đừng mơ rời khỏi đây!" Chậm rãi đe dọa.
"Thiếu phu nhân, thật sự không được! Nếu thiếu gia biết, nhất định sẽ lột da ta, ngươi tạm tha ta đi!" Bùi An đáng thương cầu xin nói, trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, thiếu phu nhân trước giờ vẫn mềm mại như nước, tại sao bây giờ lại giống thổ phỉ hung ác vậy?
"Ta tuyệt đối sẽ không để cho thiếu gia biết ngươi nói, như vậy được rồi chứ?"
"Nhưng mà..." Bùi An vẫn do dự.
Thật sự lười cùng hắn lằng nhằng, Viện Viện đột nhiên nheo hai tròng mắt, còn âm trầm cười lạnh hai tiếng.
"Bùi An! Ngươi có biết thiếu phu nhân ta có võ công không?"
Nhìn vẻ mặt tà nịnh kia của nàng, Bùi An không tự giác rùng mình một cái "Biết...biết, thiếu gia có nói qua." Hắn chột dạ nói.
Bên môi tươi cười đột nhiên có chút tàn khốc "Như vậy, ngươi tin ..." Viện Viện ánh mắt chậm rãi dời xuống "Ta có thể kêu người cứu mạng cho ngươi trước, sau đó thiến ngươi không?"
Bị dọa toát mồ hôi lạnh, Bùi An quyết định rất nhanh, bị lột một tầng da so với bị thiến thì tốt hơn! Vì thế, Viện Viện dễ dàng biết được chuyện nàng muốn biết.
Bùi Dật Phàm và Nhược Tuyết là một đôi thanh mai trúc mã, một người tuấn mỹ tiêu sái, một người là đệ nhất mỹ nhân Dương Châu, gia thế lại tương xứng, vì thế, tiếp xúc không lâu, hai người liền thực tự nhiên đính ước.
Nhưng mà, Nhược Tuyết từ nhỏ đã ỷ vào gia thế kiêu căng thành tính, luôn cho là mình nguyện ý cùng Bùi Dật Phàm đính hôn, là phúc khí kiếp trước của Bùi Dật Phàm để lại, hắn hẳn là cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất cúng bái, cho nên, luôn lấy đủ mọi kiểu yêu cầu cùng thủ đoạn làm khó dễ Bùi Dật Phàm, mà tính tình Bùi Dật Phàm rất tốt nên đều nhịn xuống.
Nhưng chỉ có một việc Bùi Dật Phàm không thể chịu đựng được.
Vì khoe khoang, vì tâm sinh hư vinh, cũng có thể là trời sinh đã không có tự trọng, cho dù thế nào, lúc nào ở đâu Nhược Tuyết cũng đều ra ngoài câu dẫn nam nhân.
Lúc nàng ta dùng một cước đá văng nam nhân si mê mình, nhìn đối phương thống khổ thỏa mãn cảm giác biến thái, về phương diện khác, nàng ta thích Bùi Dật Phàm phản ứng đố kỵ, cũng khiến Bùi Dật Phàm hiểu được, tốt nhất là quý trọng nàng ta nhiều hơn, nếu không, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể chọn lựa nam nhân khác.
Có thể là cả ngày đánh nhạn cũng có ngày bị nhạn chọc mù! Hai tháng trước ngày Bùi Dật Phàm và Nhược Tuyết thành thân, hai người đang đến Tô Châu chọn đồ cưới, mà thói quen vẫn không thay đổi, Nhược Tuyết lúc này rốt cục cũng vấp phải đá.
Nhược Tuyết thích đùa giỡn nam nhân, nhưng không đùa giỡn với những người bình thường, người trong giang hồ thì không thoát khỏi, chẳng những thoát không ra, đối phương còn dám quấn lấy muốn Nhược Tuyết theo gã chơi vài ngày.
Bùi Dật Phàm vì cứu vị hôn thê, không tiếc lấy thân thể yếu nhược của mình chống lại đối phương, kết quả là toàn thân đều là những vết thương không thể cứu chữa.
Nhưng làm người ta đau lòng cũng là phản ứng của Nhược Tuyết, nàng ta thấy thương thế của Bùi Dật Phàm, trước hết hét lên một tiếng, sau đó té xỉu, sau đó liền không bao giờ...gặp hắn nữa, ngay cả câu xin lỗi hoặc an ủi cũng không có, còn trực tiếp yêu cầu giải trừ hôn ước.
Nhưng Bùi Trọng Hồ lại kiên quyết không chịu đồng ý giải trừ hôn ước, Bùi Dật Phàm vì nàng ta mà bị hủy dung, gãy chân, tại sao nàng ta có thể vô tình vô nghĩa như thế?
Mà bức Bùi gia giải trừ hôn ước không đủ, Nhược Tuyết còn ích kỷ vô tình khiến người ta giận sôi máu! Vì muốn mọi người cho rằng từ hôn là chuyện nàng ta đã quyết cho nên cố ý hẹn Bùi Dật Phàm ra ngoài, nói là muốn nói chuyện duy trì hôn ước.
Bùi Dật Phàm ngây ngốc rơi vào bẫy, ở ngoài thành cách đó không xa, trong một căn nhà trong rừng, đột nhiên có một đoàn người dân Dương Châu xuất hiện, coi hắn như quỷ bao vây xung quanh.
Nhiều người bị dọa đến nói không nên lời, các cô nương thét chói tai té xỉu, tiểu đồng khóc thét không ngớt, Nhược Tuyết làm ra vẻ nước mắt ròng ròng, mà Bùi Dật Phàm lại khiếp sợ, chỉ có thể không dám tin nhìn Nhược Tuyết, đem những lời nhạo báng, chỉ trích vào trong tai của hắn, đem trái tim của hắn xé thành từng mảnh nhỏ.
Từ lời nói của Nhược Tuyết, hắn mới biết, bản thân thành như thế này là bởi vì cuồng vọng tự đại mà rước lấy mầm tai vạ, cũng liên lụy vị hôn thê suýt nữa thất thân, là người nhu nhược, còn vọng tưởng lấy thân không trọn vẹn muốn lấy đệ nhất mỹ nhân Dương Châu, hủy hoại hạnh phúc cả đời của nàng ta.
Từ đó về sau, Bùi Dật Phàm đem mình giam trong Hàn Nguyệt uyển, thề cả đời không ra khỏi Hàn Nguyệt uyển nửa bước.
Nhược Tuyết như nguyện, lấy được sự đồng tình của người dân Dương Châu, quang minh chính đại giải trừ hôn ước với Bùi Dật Phàm, cũng gả cho đối thủ của Bùi gia, con cả Bách gia - Bách Tử Chu.
Bùi gia, Bách gia cùng Tân gia là những nhà giàu có nhất Dương Châu, Bùi gia cùng Bách gia đều xuất thân từ quan trường, cho dù Bùi gia vô tình, nhưng Bách gia cũng không muốn bỏ qua cho Bùi gia, mà đệ nhất mỹ nhân Dương Châu - Tân Nhược Tuyết, cũng là mục tiêu mà Bách gia mơ ước, thật vất vả mới đợi được cơ hội, bọn họ không chạy nhanh nắm chắc mới là lạ!
Về sau, Bách, Tân hai nhà liền bắt đầu liên thủ buôn bán, thanh thế liền vượt qua Bùi gia, nhưng bọn họ vẫn thấy không đủ, dám cùng chạy đến kinh thành, trước hết là nghĩ cách có quan hệ với các bộ, muốn có một chức quan —— bởi vì Bùi Trọng Hồ từng làm tuần phủ, thứ hai là muốn kiếm chút lợi nhuận ở phương Bắc...
"Nhưng mà..." Bùi An do dự một chút "Nhưng ta nghe nói, thiếu phu nhân, thực sự ta cũng không biết chính xác không."
"Nói đi!"
"Ta nghe nói, thiếu phu nhân, thực sự không..." Bùi An nghĩ nghĩ, tiếp tục nói "Ta nghe nói hai nhà bọn họ ở kinh thành chẳng những không kéo được quan hệ, ngược lại còn đắc tội với người ta, hình như sắp quay về Dương Châu."
Viện Viện bỗng nhướn cao hai hàng lông mày "Sao?"
"Còn có! Bọn họ ở phương Bắc buôn bán cũng không tốt, chẳng những rước mệt không ít, cũng bởi vấn đề tiền bạc, mà liên lụy đến việc làm ăn ở phương Nam, lão gia cũng bởi vậy kiếm không ít lợi nhuận!"
Khóe miệng Viện Viện đột nhiên nhếch lên "Tốt lắm!" Vui sướng khi người gặp họa nói một tiếng.
"Không chỉ vậy! Thiếu phu nhân" Bùi An dường như là càng nói càng hưng phấn "Nghe nói, việc làm ăn của bọn họ ở phía nam, đều giao cho thân thích quản lý, nhưng thái độ làm người của bọn họ không tốt, cho nên, các thân thích vẫn thừa cơ âm thầm ăn không ít hàng, tốn không ít ngân lượng, chỉ sợ bọn họ trở về, sẽ bị khiến cho long trời lỡ đất thôi!"
Viện Viện lạnh lùng cười "Vậy thì càng tốt!" Cũng không quá thời gian một cái nháy mắt, vẻ tươi cười của nàng liền bỗng dưng biến mất, bày ra một loại biểu tình đứng đắn nghiêm túc.
"Bùi An, ngươi thành thật nói cho ta biết, ta với cái kỹ nữ vô tình kia, ai nào xinh đẹp hơn?"
Kỹ nữ?
Bùi An âm thầm nhịn cười, ho nhẹ hai tiếng "Nói thực ra, thiếu phu nhân" hắn cũng giả bộ nghiêm túc, "Cái đó... Ách, kỹ nữ với thiếu phu nhân nếu thực sự so sánh thì, nàng ta rất đẹp, nhưng tuyệt đối không hơn thiếu phu nhân, đại khái là..." Hắn nghĩ nghĩ "Được bảy phần đi!"
Viện Viện híp mắt lại, nghi vấn nói: "Thật?"
Bùi An vuốt cằm "Thật sự, thiếu phu nhân."
Viện Viện tà nghễ nhìn hắn "Ngươi không gạt ta?"
Bùi An lắc đầu "Không có,thiếu phu nhân, Bùi An làm sao dám lừa người? Lừa người luôn luôn bị vạch trần, đến lúc đó, Bùi An sẽ chịu không nổi, không phải sao?"
Viện Viện vừa lòng nở nụ cười "Ngươi hiểu được là tốt rồi."
Bùi An ngưng mắt, nhỏ giọng hỏi "Thiếu phu nhân tính làm cái gì đó, phải không?"
Viện Viện đáng yêu chớp mắt "Đó là đương nhiên, trên đời này ta không bao giờ chịu thiệt, có người khi dễ ta, ts sẽ trả lại gấp mười lần, có người khi dễ tướng công nhà ta, ai đương nhiên cũng muốn trả lại gấp trăm lần."
Bùi An nghiêng đầu, hai mắt đột nhiên sáng ngời.
"Kỳ thật! Thiếu phu nhân, người chỉ cần cho... Ách, kỹ nữ kia một cái liếc mắt, nàng ta sẽ đố kỵ đến phát điên cho xem! Người không biết chứ, nàng ta cho mình là nữ nhân đẹp nhất, thích dùng lỗ mũi nhìn người, ta còn nhớ rõ lúc ấy nàng ta chẳng những tự mình đến từ hôn, còn nói thật nhiều lời ssả thương thiếu gia!" Hắn ngượng ngùng hắc hắc hai tiếng "Lão gia lo lắng cho thiếu gia, kêu ta theo sát thiếu gia, cho nên..."
Viện Viện mặt lại trầm xuống "Nàng ta nói cái gì?"
"Nói cái gì?" Bùi An cẩn thận hồi tưởng "Nói... Ách, nói thiếu gia không thể trách nàng ta, bởi vì thiếu gia đã không xứng với nàng ta, nếu nàng ta miễn cưỡng cùng thiếu gia thành thân, sớm muộn gì sẽ bị thiếu gia hù chết, còn có..." Hắn nhíu mày "À! Đúng rồi, còn nói chỉ là nghĩ phải cùng với thiếu gia ngủ chung giường, nàng ta liền gặp ác mộng!"
Viện Viện kinh ngạc, lại hiện ra nụ cười âm trầm dọa người, nàng chậm rãi nói
"Còn gì nữa? Tốt nhất người nên nói hết cho ta, một chữ cũng không được giấu!"
Bùi An trong lòng sợ hãi, theo bản năng liếc mắt một cái ra bên ngoài, xác định không phải nửa đêm, lúc này mới lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, tiếp tục báo cáo.
"Nàng ta nói, nàng ta thực cảm kích thiếu gia giúp nàng ta, nhưng cũng không thể bởi vậy khi còn sống đã phải mai táng chính mình, còn nói thiếu gia tốt nhất là trốn đi, không cần đi ra dọa người, đừng để cho người ta nghĩ Bùi gia có quỷ."
Bùi An dò xét liếc mắt nhìn Viện Viện, lại nói "Lúc ấy, thương thế của thiếu gia còn chưa đỡ, má trái vẫn đỏ hồng, lệch phải méo trái, lõm xuống một hố giống như cái ao, thoạt nhìn nói có bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu dọa người, ban đêm gặp, người nhát gan thật đúng là sẽ bị dọa ngất!" Hắn thở dài một hơi "Còn chân thiếu gia, lúc ấy đi khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, thật là làm lòng người chua xót."
Một chút đau lòng phút chốc xẹt qua đôi mắt Viện Viện, sắc mặt cũng theo đó có chút nhu hòa .
"Bùi An theo thiếu gia đã mười năm, thiếu gia từ một người thích cười, thích náo nhiệt, trong một đêm thành một kẻ trầm mặc tự ti, thường thường cả ngày không nói một lời, ngay cả cười cũng không, Bùi An thật sự rất buồn, nhưng lại bất lực.
Người ngoài lại nói cái gì mà thiếu gia trở nên thực quái gở vô tình! Nói cái gì mà thiếu gia lãnh khốc thô bạo! Thế cho nên không có một cô nương nào dám lại gần. Kỳ thật không phải như vậy, bọn họ đều đoán lung tung, mặc dù trong lòng thiếu gia rất hận, nhưng cũng không đem oán giận phát tiết đến trên người vô tội, thiếu gia trong lòng cũng thực khổ! Nhưng người chỉ buồn ở trong lòng, làm cho bản thân càng trở nên không thích nói chuyện, càng không cười ..."
Bùi An nói xong, đột nhiên mở mắt nhìn Viện Viện lộ ra vui vẻ tươi cười.
"Nhưng hiện tại khác rồi, từ khi thiếu phu nhân tới đây, thiếu gia lại nở nụ cười, cũng không luôn đọc sách hoặc ngồi ngẩn người. Bùi An nhìn ra được, thiếu gia là thật sự thích hiếu phu nhân, thiếu phu nhân có lẽ không phát hiện ra, nhưng Bùi An chú ý, mỗi khi chơi cờ, khi người đang tìm bước tiếp theo, thiếu gia sẽ trộm nhìn ngài mỉm cười, Bùi An cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy thiếu gia cười ôn nhu như vậy!"
"Đúng vậy sao?" Nàng nhịn không được nở nụ cười."Chàng thật sự thích ta sao?" Không biết vì cái gì, khi nghe nói như thế, lòng của nàng liền giống như bay lên trời hân hoan phấn chấn.
Bùi An khẳng định dùng sức gật đầu một cái "Thật sự, thiếu phu nhân, thiếu gia là thật sự thích người, Bùi An dám cam đoan."
Viện Viện nghe vậy, lại cười thật tươi "Thật sự? Chàng không cảm thấy ta rất bướng bỉnh thô lỗ sao?"
Bùi An cũng cười "Sẽ không, thiếu phu nhân, đó là cá tính của người... Đây là thiếu gia nói với lão gia, nhưng điều này càng có thể cho thấy, người so với những kẻ kệch cỡm kia gấp trăm ngàn lần...Đó cũng là thiếu gia nói với lão gia, thiếu gia còn nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói thiếu phu nhân thường khiến bản thân quên mình không trọn vẹn, cho là mình vẫn giống trước kia."
Viện Viện nhún nhún vai "Ở trong mắt ta, bề ngoài của chàng cũng không phải chuyện quan trọng! Ta là nữ nhân giang hồ, vết sẹo kiểu gì, hay khiếm quyết thế nào còn chưa thấy qua sao? Nếu chỉ gặp vậy đã bị dọa, thì lấy tư cách gì ra giang hồ!"
"Thiếu phu nhân thật sự đã đi ra ngoài giang hồ?" Bùi An hưng trí bừng bừng hỏi.
"Đương nhiên!" Viện Viện hơi nghiêng bả vai, dựa vào vách tường "Mười bốn tuổi, ta đã theo cha xuất môn, mười lăm tuổi, đại ca đã mang ta chạy khắp nơi, mười sáu tuổi, ta đã bắt đầu tự xuất môn, cha cũng không thể làm khó dễ được ta."
"Cái đó... công phu của thiếu phu nhân rất lợi hại sao?" Bùi An thử hỏi.
Viện Viện phút chốc nhếch miệng cười "Sau này ngươi sẽ biết."
Bùi An than thở một tiếng "Nếu lúc đó có thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ không sẽ bị thương thành như vậy ."
Một lời khiến người trong mộng bừng tỉnh, Viện Viện chợt đứng thẳng người, hai tròng mắt lại hung tợn nhìn Bùi An, đáng sợ tới mức Bùi An lại lui từng bước.
"Đúng vậy, ai khiến thiếu gia bị thương, ngươi biết không?"
"A? Cái này..." Bùi An gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ lại "Hình như là... Gọi là cái gì... Ngọc, cái gì mà Xà Quân... rồi Phong gì gì đó."
Viện Viện hai mắt phút chốc hiện lên một tia lạnh lùng, nói "Ngọc Xà Lang Quân Thiệu Phong?"
Bùi An giơ ngón tay cái "Đúng, đúng, chính là hắn, chính là Ngọc Xà Lang Quân Thiệu Phong!"
"Thật sự là hắn..." Viện Viện bỗng dưng tàn nhẫn cười "Được, Ngọc Xà Lang Quân Thiệu Phong, các ngươi, ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận vì đã đánh tướng công của ta!"
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Hàn Nguyệt uyển nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, núi giả, trì hồ, rừng cây nhỏ, đình lầu, các thính tất cả đều có, nhưng muốn đi dạo, cũng không đến vài ngày là chán, huống chi là Viện Viện trước giờ luôn nghĩ trò để chơi.
Nhưng mà, nàng lại có thể ngoan ngoãn ở bên trong hơn một tháng không ầm ĩ, nháo loạn, nguyên nhân không có hắn, ai dạy nàng chơi cờ, ở trước mặt Bùi Dật Phàm bị đánh cho hoa lá tơi tả, quân lính tan rã, khiến nàng hận nghiến răng, dường như tức giận đến mức muốn mưu sát phu quân!
Thậm chí phu thê Bùi Trọng Hồ đến đây vài lần, cũng không thể gặp được, bởi vì mỗi khi bọn họ đến, luôn bất hạnh gặp phải con trai và con dâu đang “tư sát”, có thể nhìn thấy hai phu thê họ ở chung "hòa hợp" như thế, phu thê Bùi Trọng Hồ chỉ cảm thấy vui mừng, tự nhiên sẽ không đi quấy rầy, thường ở cửa sổ thư phòng xem xong liền rời đi.
Cuối cùng, ngay cả nha hoàn hồi môn Nhiễm Tiêu Vân phái tới cũng bị đuổi trở về, bởi vì tới đúng là người nhiều lời nhất của Nhiễm gia –Tiểu Thúy, mà Viện Viện không muốn cho miệng rộng Tiểu Thúy trong lúc vô ý xúc phạm tới tự tôn của phu quân, cho nên, liền viết một phong thư, cho Tiểu Thúy mang về giao cho phụ thân, hy vọng có thể ngăn Nhiễm gia lại phái người tới.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải chỉ chơi cờ, chuyện gì cũng không làm, khi nhiệt huyết dâng trào, bọn họ cũng cùng nhau vẽ tranh, nhưng...
Bùi Dật Phàm vừa lòng kéo xuống một đường, thưởng thức một lúc, cảm thấy vừa ý, bút pháp duyên dáng vẽ nên một bức mỹ nhân đồ, mà người trong bức tranh đúng là ái thê Viện Viện của hắn.
Hắn gật gật đầu, đặt bút xuống, nhẹ giọng hỏi "Nàng vẽ xong chưa?"
Ở một cái bàn khác, Viện Viện vẫn cúi đầu chuyên tâm múa bút "Đây, đây, một chút nữa!"
Bùi Dật Phàm buông bút, chuẩn bị đi thưởng thức một chút tranh của thê tử nhưng hắn mới vừa thấy, liền ngây ngẩn cả người.
"Viện Viện, nàng...nàng vẽ tranh gì vậy?" Kỹ thuật vẽ tranh của Viện Viện rất tốt, vừa thấy là biết, đó chính là, hắn thật sự không thể tin được nàng vẽ "Cái đó"
"Phân chó!" Viện Viện không chút suy nghĩ trả lời.
Trải qua chứng thực, Bùi Dật Phàm thiếu chút nữa té xỉu "Nàng...phân chó? Vì sao lại vẽ phân chó?"
"Chàng nói vẽ thứ mình nghĩ tới! Ta nghĩ đến ta luôn dẫm phải phân chó a! Cho nên, thuận tay liền vẽ."
Bùi Dật Phàm trừng nhìn bức tranh đầy một đống phân chó, quả thực dở khóc dở cười, cho nên, bức tranh tiếp theo, hắn cũng không vẽ mỹ nhân, mà vẽ tranh sơn thủy, nhưng...
"Viện Viện, nàng...nàng lần này vẽ gì?" Hắn vô lực hỏi.
"Nướng thỏ hoang!"
"Nướng thỏ hoang?" Ai! Vẫn không nhìn lầm, Bùi Dật Phàm thở dài một tiếng."Được rồi! Có thể nói cho ta biết, vì sao nàng vẽ tranh nướng thỏ hoang không?"
Viện Viện lộ ra một biểu tình vô tội "Chàng nói vẽ tranh sơn thủy, ta nghĩ đến ngọn núi có thể nướng thỏ hoang ăn! Hay là chàng muốn ăn cá nướng?"
Cá nướng?
Ai! Quên đi, bọn họ vẫn nên nói chuyện phiếm là tốt nhất.
Với cái "hưu nhàn hoạt động" (1) này, Bùi Dật Phàm thật sự cảm thấy thật thú vị, bởi vì hơn phân nửa thời gian đều là Viện Viện kể chuyện cuộc sống của mình ở nhà mẹ đẻ, hơn nữa không e dè, tự nhận mình bướng bỉnh, đùa dai, đương nhiên, trong đó cũng có khi nàng ra ngoài "gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ", cùng chiến công, cho hắn biết nàng thích chỉnh người cỡ nào.
(1) Hưu nhàn hoạt động: Hoạt động nghỉ ngơi
"... Chờ huynh ấy quay đi, ta liền quay đầu khiến huynh ấy ngã xuống!" Viện Viện khoa tay múa chân nói.
Bùi Dật Phàm không dám tin giương mắt trừng thê tử "Nước tiểu? Viện Viện nàng thật sự cho huynh ấy một thân đầy nước tiểu dê?"
Viện Viện vui vẻ gật đầu "Đúng vậy! Chính là nước tiểu dê!"
Bùi Dật Phàm lắc đầu, hắn phát hiện mình gần đây thường thường lặp lại động tác này "Viện Viện, đó là đại ca nàng! Làm sao nàng có thể..."
"Đó là điều xứng đáng với huynh ấy!" Viện Viện đột nhiên phi thân nhảy xuống cây "Ai bảo huynh ấy không cho ta đi cùng, biết rõ ràng ta rất muốn đến Giang Nam chơi một chút, huynh ấy lại luôn khiến ta chảy nước miếng, sau đó lại bỏ ta lại!"
Bùi Dật Phàm biểu lộ không biết làm như thế nào, hắn phát hiện mình gần đây cũng thường thường lộ ra loại vẻ mặt này.
"Thế còn nhạc phụ? Không phải nhạc phụ cũng bị nàng chỉnh rồi chứ?"
Hắn hỏi như vậy, khiến Viện Viện lộ ra vẻ mặt ảo não.
"Không có biện pháp, công lực của cha cao hơn ta nhiều lắm, ta làm thế nào cũng không chỉnh được ông, một chút cũng không được, cho nên, cha là con cá lọt lưới duy nhất.”
Trời ạ! Nàng, ngay cả cha mình cũng không buông tha?
Bùi Dật Phàm ngây người một lát, rồi sau đó nuốt một ngụm, thật cẩn thận hỏi "Ta thì sao? Nàng...không phải nàng cũng đang muốn chỉnh ta chứ?"
"Chàng á?" ——- Viện Viện liếc hắn.
Bùi Dật Phàm không khỏi thở dài một hơi, nhưng còn chưa thở xong, Viện Viện lại tiếp tục nói ra một câu kinh người "Ít nhất hiện tại thì không, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ nói sau."
Bùi Dật Phàm khiếp sợ suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết, hắn lắp bắp nói "Ta? Ngay cả ta cũng trốn không thoát? Ta là phu quân của nàng mà!"
Viện Viện chẳng hề để ý nhún nhún vai "Ai nha! Đây là gia tăng sinh hoạt tình thú thôi!"
Gia tăng sinh hoạt tình thú?
Trời ạ! Để cho hắn chết đi!
Viện Viện liếc mắt dò xét biểu tình thê thảm của Bùi Dật Phàm, buồn cười không thôi.
Một lúc sau, Bùi Dật Phàm phát hiện mình ở trước mặt nàng, thường quên bản thân mình không trọn vẹn, khi nàng nhìn hắn chăm chú sẽ không cố ý tránh má trái của hắn, ngược lại trước khi ngủ hắn gỡ bịt mắt xuống, thái độ của nàng tự nhiên giống như là hắn cởi giày lên giường vậy.
Nàng cũng không bởi vì hắn chân thọt đi không tiện, mà cố ý giảm bớt tốc độ chạy, nếu hắn theo không nổi cước bộ của nàng, nàng sẽ không khách khí nhắc nhở hắn, nói do hắn vận động quá ít.
Lúc đi ngủ, nàng lại càng không bởi vì đang ngủ bị hắn "đánh thức" mà kinh hoảng không thôi, ngược lại mỗi một làn lại càng thêm thẳng thắn "cầu hoan" lại hắn.
Ngoài vẻ hoạt bát hào phóng, nàng cũng có mặt cẩn thận săn sóc, ví dụ như, khi hắn "vận động" nhiều, hoặc là trời mưa khí hậu nóng nực làm chân hắn đau nhức đến nỗi phải nằm một chỗ, nàng sẽ dịu dàng xoa bóp cho hắn, rất có kiên nhẫn liên tục đến khi đau nhức biến mất, hoặc hắn ngủ mới thôi.
Làm sao một nữ nhân có trí tuệ lại hào phóng như vậy, làm sao không khiến hắn động tâm được?
Ở chung nhiều ngày, trái tim của hắn sẽ rung động vì nàng, không thể tự chủ, càng không thể khống chế, trái tim của hắn đình trệ, tâm tình của hắn bị nàng dẫn dắt, điều này làm cho hắn sợ hãi, hắn sợ hãi, sợ hãi chính mình lại bị thương tổn một lần nữa, càng sợ hãi lần này nếu lại bị thương, chỉ sợ hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
Viện Viện thì ngược lại, chuyện làm nàng cảm thấy phiền phức là ——- nàng hoàn toàn không thể tìm được cái mình cần từ miệng phu quân của nàng! Bởi vì mỗi lần hỏi hắn chuyện bị thương, hắn, nếu không phải nói này nói nọ, thì là bày cái mặt thối ra cho nàng xem.
Thông minh như nàng, tự nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian với phu quân mình, ngược lại nàng đem mục tiêu tập trung vào người đi theo Bùi Dật Phàm nhiều năm - Bùi An, nàng chỉ cần chờ cơ hội có thể một mình nói chuyện với Bùi An.
Nửa tháng sau, Viện Viện lần đầu bái kiến công công, bà bà. (2)
(2) Công công, bà bà: bố mẹ chồng
Lần đầu tiên nhìn kỹ dung mạo Viện Viện, phu thê Bùi Trọng Hồ không khỏi cảm thấy thực sự ngoài mong muốn, tuy rằng sớm đã biết Viện Viện rất có tư sắc, lại không biết là đẹp đến mức làm người ta vừa thấy đã ngẩn người như vậy! Nhìn tính tình cùng cách nói năng của Viện Viện, lại nhịn không được phải thầm bật cười.
Sau đó, cách hai ba ngày, sau giờ ngọ, Bùi Trọng Hồ lại đến Hàn Nguyệt uyển một chuyến, cùng Bùi Dật Phàm đàm luận chuyện kinh doanh.
Trước kia, bọn họ luôn thảo luận vấn đề sổ sách trước, sau đó nghĩ kế hoạch tương lai, nhưng lần này, Bùi Trọng Hồ lại đi thẳng vào vấn đề nói cho đứa con một chuyện khiến người ta không mấy dễ chịu.
"Bách gia và Tân gia ở kinh thành đắc tội với người khác, sắp chạy về Dương Châu tị nạn."
Quả nhiên như ông sở liệu, Bùi Dật Phàm vừa nghe, sắc mặt liền trở nên âm trầm, Bùi Trọng Hồ lo lắng chăm chú nhìn hắn.
"Chẳng lẽ con còn chưa quên được Nhược Tuyết sao?"
"Con làm sao có thể quên được nàng ta!" Bùi Dật Phàm dùng giọng nói lạnh như hàn băng trả lời.
Ánh mắt Bùi Trọng Hồ đen lại "Dật nhi, Viện Viện là một cô gái tốt, chẳng lẽ còn không thể thay thế..."
"Cha" Bùi Dật Phàm không kiên nhẫn đánh gảy lời Bùi Trọng Hồ "Người không nên nói lung tung được không? Con và Nhược Tuyết...không còn tồn tại tình yêu."
"Vậy con vừa mới nói..."
Bùi Dật Phàm hừ lạnh một tiếng "Con là quên không được nàng gây cho con sỉ nhục cùng thống khổ, quên không được nàng vô tình vô nghĩa!"
Bùi Trọng Hồ lắc đầu than nhẹ "Dật nhi, sự tình đều đã lâu như vậy..."
"Nhưng, vết sẹo trên mặt con, đôi mắt của con cũng không thể hồi phục thị lực, chân của con vẫn là tàn phế, thống khổ con phải chịu càng không biến mất!" Bùi Dật Phàm không khống chế được kêu lên.
"Dật nhi, đây đã là chuyện không thể thay đổi, con phải chấp nhận nó!"
"Con có thể nhận, con vì nàng trả giá không uổng phí, thậm chí chỉ cần một chút giả dối an ủi cũng được, nhưng nàng không muốn, nàng lại..."Nghiến răng nghiến lợi lên án đột nhiên dừng lại, Bùi Dật Phàm dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tình kích động. Một lát sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt mang theo một phần nồng đậm hối hận.
"Con thật hối hận, thật sự hối hận, hối hận từng yêu thượng cái loại nữ nhân này, hối hận vì nàng trả giá nhiều như vậy." Hắn nâng lên mắt chăm chú nhìn Bùi Trọng Hồ "Cha, người nói con lòng dạ hẹp hòi cũng tốt, nói con hung mãnh trả thù cũng được, ai cũng sẽ không thể nào quên được nhục nhã khi đó, vết thương da thịt có thể lành lại, nhưng vết thương lòng thì không thể! Con thật sự muốn...khiến cho nàng ta biết con không có bị suy sụp, nhưng..." Hắn lại dừng lại, sau một lúc lâu mới đau khổ nói "Con không có cách nào, con làm không được, con...thật sự làm không được, con... rất hận..."
Bùi Trọng Hồ nhìn chăm chú vẻ mặt chịu đủ tra tấn của con, bất lực âm thầm khẩn cầu trời cho đứa con một người có thể bù đắp lại cho nó.
Không biết qua bao lâu, thần sắc Bùi Dật Phàm mới lại khôi phục bình tĩnh, hắn như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ.
"Sau khi trở về, hai nhà bọn họ vẫn là hòa hợp sao?"
"Theo cha được biết hẳn là thế, việc kinh doanh của bọn họ không thể tách ra."
"Vậy việc kinh doanh ở phương Bắc bọn họ cũng muốn bỏ?"
"Không, tuy rằng bọn họ vẫn không gượng dậy được, nhưng dù sao cũng đầu tư tiền của vào đó, nếu bỏ đi như vậy, cũng cần phải thu vốn gốc về . Có vẻ như bọn họ để lại lão nhị tiếp tục kinh doanh, hy vọng ít nhất có thể đem tiền vốn trở về."
"Như vậy..." Bùi Dật Phàm trầm ngâm nói "Nếu chúng ta cũng phái người đến phương Bắc kinh doanh như vậy..."
"Không được!" Bùi Trọng Hồ không nghĩ ngợi liền quả quyết phản đối "Chúng ta cũng từng nói qua việc này, kết luận là không có người quen thuộc địa hình, thật sự rất khó buôn bán với dân bản xứ. Con đã quên sao? Bách gia và Tân gia chính là không để mắt đến điểm này, mới thất bại."
Bùi Dật Phàm thản nhiên cười "Nhưng, chúng ta hiện tại đã có!" Bùi Dật Phàm cười có chút quỷ dị.
Bùi Trọng Hồ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ "Con đang nói..."
Bùi Dật Phàm từ từ đem tầm mắt kéo trở về, dừng ở trên mặt Bùi Trọng Hồ "Lúc trước chúng ta không tìm nhạc phụ, là bởi vì sợ ông cho rằng cha là làm ơn muốn báo đáp, nhưng hiện tại đã khác rồi , thân gia song phương liên thủ buôn bán là chuyện bình thường, không phải sao? Giống như Bách gia và Tân gia."
Bùi Trọng Hồ khen ngợi liên tục gật đầu "Ừ! Đúng vậy, đúng vậy!"
"Vậy quyết định như vậy! Cha có thể một mặt gửi thư hỏi ý nhạc phụ, một mặt tìm người quẩn lý và điều hành phương Bắc, về phần phía nam này thôi..."
Bùi Dật Phàm cười cười.
"Chúng ta không cần đoạn tuyệt, nhưng muốn dạy bọn họ biết làm việc không để lại cho mình một lối thoát, sẽ là rât khó khăn."
Cùng thời khắc đó, Viện Viện kéo Bùi An tránh ở trong núi giả khảo cung.
"Nói cho ta biết, Bùi An, bằng không ngươi đừng mơ rời khỏi đây!" Chậm rãi đe dọa.
"Thiếu phu nhân, thật sự không được! Nếu thiếu gia biết, nhất định sẽ lột da ta, ngươi tạm tha ta đi!" Bùi An đáng thương cầu xin nói, trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, thiếu phu nhân trước giờ vẫn mềm mại như nước, tại sao bây giờ lại giống thổ phỉ hung ác vậy?
"Ta tuyệt đối sẽ không để cho thiếu gia biết ngươi nói, như vậy được rồi chứ?"
"Nhưng mà..." Bùi An vẫn do dự.
Thật sự lười cùng hắn lằng nhằng, Viện Viện đột nhiên nheo hai tròng mắt, còn âm trầm cười lạnh hai tiếng.
"Bùi An! Ngươi có biết thiếu phu nhân ta có võ công không?"
Nhìn vẻ mặt tà nịnh kia của nàng, Bùi An không tự giác rùng mình một cái "Biết...biết, thiếu gia có nói qua." Hắn chột dạ nói.
Bên môi tươi cười đột nhiên có chút tàn khốc "Như vậy, ngươi tin ..." Viện Viện ánh mắt chậm rãi dời xuống "Ta có thể kêu người cứu mạng cho ngươi trước, sau đó thiến ngươi không?"
Bị dọa toát mồ hôi lạnh, Bùi An quyết định rất nhanh, bị lột một tầng da so với bị thiến thì tốt hơn! Vì thế, Viện Viện dễ dàng biết được chuyện nàng muốn biết.
Bùi Dật Phàm và Nhược Tuyết là một đôi thanh mai trúc mã, một người tuấn mỹ tiêu sái, một người là đệ nhất mỹ nhân Dương Châu, gia thế lại tương xứng, vì thế, tiếp xúc không lâu, hai người liền thực tự nhiên đính ước.
Nhưng mà, Nhược Tuyết từ nhỏ đã ỷ vào gia thế kiêu căng thành tính, luôn cho là mình nguyện ý cùng Bùi Dật Phàm đính hôn, là phúc khí kiếp trước của Bùi Dật Phàm để lại, hắn hẳn là cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất cúng bái, cho nên, luôn lấy đủ mọi kiểu yêu cầu cùng thủ đoạn làm khó dễ Bùi Dật Phàm, mà tính tình Bùi Dật Phàm rất tốt nên đều nhịn xuống.
Nhưng chỉ có một việc Bùi Dật Phàm không thể chịu đựng được.
Vì khoe khoang, vì tâm sinh hư vinh, cũng có thể là trời sinh đã không có tự trọng, cho dù thế nào, lúc nào ở đâu Nhược Tuyết cũng đều ra ngoài câu dẫn nam nhân.
Lúc nàng ta dùng một cước đá văng nam nhân si mê mình, nhìn đối phương thống khổ thỏa mãn cảm giác biến thái, về phương diện khác, nàng ta thích Bùi Dật Phàm phản ứng đố kỵ, cũng khiến Bùi Dật Phàm hiểu được, tốt nhất là quý trọng nàng ta nhiều hơn, nếu không, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể chọn lựa nam nhân khác.
Có thể là cả ngày đánh nhạn cũng có ngày bị nhạn chọc mù! Hai tháng trước ngày Bùi Dật Phàm và Nhược Tuyết thành thân, hai người đang đến Tô Châu chọn đồ cưới, mà thói quen vẫn không thay đổi, Nhược Tuyết lúc này rốt cục cũng vấp phải đá.
Nhược Tuyết thích đùa giỡn nam nhân, nhưng không đùa giỡn với những người bình thường, người trong giang hồ thì không thoát khỏi, chẳng những thoát không ra, đối phương còn dám quấn lấy muốn Nhược Tuyết theo gã chơi vài ngày.
Bùi Dật Phàm vì cứu vị hôn thê, không tiếc lấy thân thể yếu nhược của mình chống lại đối phương, kết quả là toàn thân đều là những vết thương không thể cứu chữa.
Nhưng làm người ta đau lòng cũng là phản ứng của Nhược Tuyết, nàng ta thấy thương thế của Bùi Dật Phàm, trước hết hét lên một tiếng, sau đó té xỉu, sau đó liền không bao giờ...gặp hắn nữa, ngay cả câu xin lỗi hoặc an ủi cũng không có, còn trực tiếp yêu cầu giải trừ hôn ước.
Nhưng Bùi Trọng Hồ lại kiên quyết không chịu đồng ý giải trừ hôn ước, Bùi Dật Phàm vì nàng ta mà bị hủy dung, gãy chân, tại sao nàng ta có thể vô tình vô nghĩa như thế?
Mà bức Bùi gia giải trừ hôn ước không đủ, Nhược Tuyết còn ích kỷ vô tình khiến người ta giận sôi máu! Vì muốn mọi người cho rằng từ hôn là chuyện nàng ta đã quyết cho nên cố ý hẹn Bùi Dật Phàm ra ngoài, nói là muốn nói chuyện duy trì hôn ước.
Bùi Dật Phàm ngây ngốc rơi vào bẫy, ở ngoài thành cách đó không xa, trong một căn nhà trong rừng, đột nhiên có một đoàn người dân Dương Châu xuất hiện, coi hắn như quỷ bao vây xung quanh.
Nhiều người bị dọa đến nói không nên lời, các cô nương thét chói tai té xỉu, tiểu đồng khóc thét không ngớt, Nhược Tuyết làm ra vẻ nước mắt ròng ròng, mà Bùi Dật Phàm lại khiếp sợ, chỉ có thể không dám tin nhìn Nhược Tuyết, đem những lời nhạo báng, chỉ trích vào trong tai của hắn, đem trái tim của hắn xé thành từng mảnh nhỏ.
Từ lời nói của Nhược Tuyết, hắn mới biết, bản thân thành như thế này là bởi vì cuồng vọng tự đại mà rước lấy mầm tai vạ, cũng liên lụy vị hôn thê suýt nữa thất thân, là người nhu nhược, còn vọng tưởng lấy thân không trọn vẹn muốn lấy đệ nhất mỹ nhân Dương Châu, hủy hoại hạnh phúc cả đời của nàng ta.
Từ đó về sau, Bùi Dật Phàm đem mình giam trong Hàn Nguyệt uyển, thề cả đời không ra khỏi Hàn Nguyệt uyển nửa bước.
Nhược Tuyết như nguyện, lấy được sự đồng tình của người dân Dương Châu, quang minh chính đại giải trừ hôn ước với Bùi Dật Phàm, cũng gả cho đối thủ của Bùi gia, con cả Bách gia - Bách Tử Chu.
Bùi gia, Bách gia cùng Tân gia là những nhà giàu có nhất Dương Châu, Bùi gia cùng Bách gia đều xuất thân từ quan trường, cho dù Bùi gia vô tình, nhưng Bách gia cũng không muốn bỏ qua cho Bùi gia, mà đệ nhất mỹ nhân Dương Châu - Tân Nhược Tuyết, cũng là mục tiêu mà Bách gia mơ ước, thật vất vả mới đợi được cơ hội, bọn họ không chạy nhanh nắm chắc mới là lạ!
Về sau, Bách, Tân hai nhà liền bắt đầu liên thủ buôn bán, thanh thế liền vượt qua Bùi gia, nhưng bọn họ vẫn thấy không đủ, dám cùng chạy đến kinh thành, trước hết là nghĩ cách có quan hệ với các bộ, muốn có một chức quan —— bởi vì Bùi Trọng Hồ từng làm tuần phủ, thứ hai là muốn kiếm chút lợi nhuận ở phương Bắc...
"Nhưng mà..." Bùi An do dự một chút "Nhưng ta nghe nói, thiếu phu nhân, thực sự ta cũng không biết chính xác không."
"Nói đi!"
"Ta nghe nói, thiếu phu nhân, thực sự không..." Bùi An nghĩ nghĩ, tiếp tục nói "Ta nghe nói hai nhà bọn họ ở kinh thành chẳng những không kéo được quan hệ, ngược lại còn đắc tội với người ta, hình như sắp quay về Dương Châu."
Viện Viện bỗng nhướn cao hai hàng lông mày "Sao?"
"Còn có! Bọn họ ở phương Bắc buôn bán cũng không tốt, chẳng những rước mệt không ít, cũng bởi vấn đề tiền bạc, mà liên lụy đến việc làm ăn ở phương Nam, lão gia cũng bởi vậy kiếm không ít lợi nhuận!"
Khóe miệng Viện Viện đột nhiên nhếch lên "Tốt lắm!" Vui sướng khi người gặp họa nói một tiếng.
"Không chỉ vậy! Thiếu phu nhân" Bùi An dường như là càng nói càng hưng phấn "Nghe nói, việc làm ăn của bọn họ ở phía nam, đều giao cho thân thích quản lý, nhưng thái độ làm người của bọn họ không tốt, cho nên, các thân thích vẫn thừa cơ âm thầm ăn không ít hàng, tốn không ít ngân lượng, chỉ sợ bọn họ trở về, sẽ bị khiến cho long trời lỡ đất thôi!"
Viện Viện lạnh lùng cười "Vậy thì càng tốt!" Cũng không quá thời gian một cái nháy mắt, vẻ tươi cười của nàng liền bỗng dưng biến mất, bày ra một loại biểu tình đứng đắn nghiêm túc.
"Bùi An, ngươi thành thật nói cho ta biết, ta với cái kỹ nữ vô tình kia, ai nào xinh đẹp hơn?"
Kỹ nữ?
Bùi An âm thầm nhịn cười, ho nhẹ hai tiếng "Nói thực ra, thiếu phu nhân" hắn cũng giả bộ nghiêm túc, "Cái đó... Ách, kỹ nữ với thiếu phu nhân nếu thực sự so sánh thì, nàng ta rất đẹp, nhưng tuyệt đối không hơn thiếu phu nhân, đại khái là..." Hắn nghĩ nghĩ "Được bảy phần đi!"
Viện Viện híp mắt lại, nghi vấn nói: "Thật?"
Bùi An vuốt cằm "Thật sự, thiếu phu nhân."
Viện Viện tà nghễ nhìn hắn "Ngươi không gạt ta?"
Bùi An lắc đầu "Không có,thiếu phu nhân, Bùi An làm sao dám lừa người? Lừa người luôn luôn bị vạch trần, đến lúc đó, Bùi An sẽ chịu không nổi, không phải sao?"
Viện Viện vừa lòng nở nụ cười "Ngươi hiểu được là tốt rồi."
Bùi An ngưng mắt, nhỏ giọng hỏi "Thiếu phu nhân tính làm cái gì đó, phải không?"
Viện Viện đáng yêu chớp mắt "Đó là đương nhiên, trên đời này ta không bao giờ chịu thiệt, có người khi dễ ta, ts sẽ trả lại gấp mười lần, có người khi dễ tướng công nhà ta, ai đương nhiên cũng muốn trả lại gấp trăm lần."
Bùi An nghiêng đầu, hai mắt đột nhiên sáng ngời.
"Kỳ thật! Thiếu phu nhân, người chỉ cần cho... Ách, kỹ nữ kia một cái liếc mắt, nàng ta sẽ đố kỵ đến phát điên cho xem! Người không biết chứ, nàng ta cho mình là nữ nhân đẹp nhất, thích dùng lỗ mũi nhìn người, ta còn nhớ rõ lúc ấy nàng ta chẳng những tự mình đến từ hôn, còn nói thật nhiều lời ssả thương thiếu gia!" Hắn ngượng ngùng hắc hắc hai tiếng "Lão gia lo lắng cho thiếu gia, kêu ta theo sát thiếu gia, cho nên..."
Viện Viện mặt lại trầm xuống "Nàng ta nói cái gì?"
"Nói cái gì?" Bùi An cẩn thận hồi tưởng "Nói... Ách, nói thiếu gia không thể trách nàng ta, bởi vì thiếu gia đã không xứng với nàng ta, nếu nàng ta miễn cưỡng cùng thiếu gia thành thân, sớm muộn gì sẽ bị thiếu gia hù chết, còn có..." Hắn nhíu mày "À! Đúng rồi, còn nói chỉ là nghĩ phải cùng với thiếu gia ngủ chung giường, nàng ta liền gặp ác mộng!"
Viện Viện kinh ngạc, lại hiện ra nụ cười âm trầm dọa người, nàng chậm rãi nói
"Còn gì nữa? Tốt nhất người nên nói hết cho ta, một chữ cũng không được giấu!"
Bùi An trong lòng sợ hãi, theo bản năng liếc mắt một cái ra bên ngoài, xác định không phải nửa đêm, lúc này mới lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, tiếp tục báo cáo.
"Nàng ta nói, nàng ta thực cảm kích thiếu gia giúp nàng ta, nhưng cũng không thể bởi vậy khi còn sống đã phải mai táng chính mình, còn nói thiếu gia tốt nhất là trốn đi, không cần đi ra dọa người, đừng để cho người ta nghĩ Bùi gia có quỷ."
Bùi An dò xét liếc mắt nhìn Viện Viện, lại nói "Lúc ấy, thương thế của thiếu gia còn chưa đỡ, má trái vẫn đỏ hồng, lệch phải méo trái, lõm xuống một hố giống như cái ao, thoạt nhìn nói có bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu dọa người, ban đêm gặp, người nhát gan thật đúng là sẽ bị dọa ngất!" Hắn thở dài một hơi "Còn chân thiếu gia, lúc ấy đi khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, thật là làm lòng người chua xót."
Một chút đau lòng phút chốc xẹt qua đôi mắt Viện Viện, sắc mặt cũng theo đó có chút nhu hòa .
"Bùi An theo thiếu gia đã mười năm, thiếu gia từ một người thích cười, thích náo nhiệt, trong một đêm thành một kẻ trầm mặc tự ti, thường thường cả ngày không nói một lời, ngay cả cười cũng không, Bùi An thật sự rất buồn, nhưng lại bất lực.
Người ngoài lại nói cái gì mà thiếu gia trở nên thực quái gở vô tình! Nói cái gì mà thiếu gia lãnh khốc thô bạo! Thế cho nên không có một cô nương nào dám lại gần. Kỳ thật không phải như vậy, bọn họ đều đoán lung tung, mặc dù trong lòng thiếu gia rất hận, nhưng cũng không đem oán giận phát tiết đến trên người vô tội, thiếu gia trong lòng cũng thực khổ! Nhưng người chỉ buồn ở trong lòng, làm cho bản thân càng trở nên không thích nói chuyện, càng không cười ..."
Bùi An nói xong, đột nhiên mở mắt nhìn Viện Viện lộ ra vui vẻ tươi cười.
"Nhưng hiện tại khác rồi, từ khi thiếu phu nhân tới đây, thiếu gia lại nở nụ cười, cũng không luôn đọc sách hoặc ngồi ngẩn người. Bùi An nhìn ra được, thiếu gia là thật sự thích hiếu phu nhân, thiếu phu nhân có lẽ không phát hiện ra, nhưng Bùi An chú ý, mỗi khi chơi cờ, khi người đang tìm bước tiếp theo, thiếu gia sẽ trộm nhìn ngài mỉm cười, Bùi An cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy thiếu gia cười ôn nhu như vậy!"
"Đúng vậy sao?" Nàng nhịn không được nở nụ cười."Chàng thật sự thích ta sao?" Không biết vì cái gì, khi nghe nói như thế, lòng của nàng liền giống như bay lên trời hân hoan phấn chấn.
Bùi An khẳng định dùng sức gật đầu một cái "Thật sự, thiếu phu nhân, thiếu gia là thật sự thích người, Bùi An dám cam đoan."
Viện Viện nghe vậy, lại cười thật tươi "Thật sự? Chàng không cảm thấy ta rất bướng bỉnh thô lỗ sao?"
Bùi An cũng cười "Sẽ không, thiếu phu nhân, đó là cá tính của người... Đây là thiếu gia nói với lão gia, nhưng điều này càng có thể cho thấy, người so với những kẻ kệch cỡm kia gấp trăm ngàn lần...Đó cũng là thiếu gia nói với lão gia, thiếu gia còn nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói thiếu phu nhân thường khiến bản thân quên mình không trọn vẹn, cho là mình vẫn giống trước kia."
Viện Viện nhún nhún vai "Ở trong mắt ta, bề ngoài của chàng cũng không phải chuyện quan trọng! Ta là nữ nhân giang hồ, vết sẹo kiểu gì, hay khiếm quyết thế nào còn chưa thấy qua sao? Nếu chỉ gặp vậy đã bị dọa, thì lấy tư cách gì ra giang hồ!"
"Thiếu phu nhân thật sự đã đi ra ngoài giang hồ?" Bùi An hưng trí bừng bừng hỏi.
"Đương nhiên!" Viện Viện hơi nghiêng bả vai, dựa vào vách tường "Mười bốn tuổi, ta đã theo cha xuất môn, mười lăm tuổi, đại ca đã mang ta chạy khắp nơi, mười sáu tuổi, ta đã bắt đầu tự xuất môn, cha cũng không thể làm khó dễ được ta."
"Cái đó... công phu của thiếu phu nhân rất lợi hại sao?" Bùi An thử hỏi.
Viện Viện phút chốc nhếch miệng cười "Sau này ngươi sẽ biết."
Bùi An than thở một tiếng "Nếu lúc đó có thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ không sẽ bị thương thành như vậy ."
Một lời khiến người trong mộng bừng tỉnh, Viện Viện chợt đứng thẳng người, hai tròng mắt lại hung tợn nhìn Bùi An, đáng sợ tới mức Bùi An lại lui từng bước.
"Đúng vậy, ai khiến thiếu gia bị thương, ngươi biết không?"
"A? Cái này..." Bùi An gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ lại "Hình như là... Gọi là cái gì... Ngọc, cái gì mà Xà Quân... rồi Phong gì gì đó."
Viện Viện hai mắt phút chốc hiện lên một tia lạnh lùng, nói "Ngọc Xà Lang Quân Thiệu Phong?"
Bùi An giơ ngón tay cái "Đúng, đúng, chính là hắn, chính là Ngọc Xà Lang Quân Thiệu Phong!"
"Thật sự là hắn..." Viện Viện bỗng dưng tàn nhẫn cười "Được, Ngọc Xà Lang Quân Thiệu Phong, các ngươi, ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận vì đã đánh tướng công của ta!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook