Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 196: Đại kết cục

Editor: mèomỡ

“Ngươi đến từ lúc nào?” Để thuận tiện cho việc giặt giũ mà không tốn nhiều công sức nên nàng ngồi ở chỗ thấp gần mặt nước. Xung quanh đều là tảng đá cao, từ phía dưới nhìn lên không thấy được bên trên. Cho nên Liễu Vấn Bạch ngồi ở phía trên nửa ngày, đến lúc Cầu Mộ Quân đứng lên mới nhìn thấy hắn.

Thấy hắn ôm một đống quả dại, nàng hỏi:“Ngươi hái quả dại làm cái gì?”

Hắn vừa đi xuống, vừa giận dữ nói:“Lăng Nhi muốn, không hái cho nàng, nàng sẽ không để cho ta được yên, thật hết biết, đã ăn cơm rồi còn muốn ăn mấy thứ này.”

Nghe thấy hắn gọi Lăng Nhi, Cầu Mộ Quân muốn hỏi chuyện hắn cùng Thích Vi, chần chờ một chút, lại vẫn không nói, bưng quần áo, rời đi.

Liễu Vấn Bạch ngồi xổm bên cạnh suối, bắt đầu rửa quả dại.

Đi đến cửa phòng, thấy Thích Vi thất thần đứng dưới gốc cây phong, Cầu Mộ Quân đặt thùng gỗ dưới tàng cây, giũ giũ, đột nhiên nói:“Ai nha, rơi mất một bộ quần áo!”

Thích Vi hồi thần, hỏi:“Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao vậy?”

Cầu Mộ Quân chạy đến bên người nàng, sốt ruột nói:“Vi Vi, mau, đến bên suối tìm hộ tỷ một món quần áo, hình như là rơi ở đó. Nhanh chút nhanh chút, nếu để bọn Phong Nam Diệp nhìn thấy sẽ không tốt!” Nàng tiến đến bên tai Thích Vi nói:“Là cái yếm!”

Thích Vi vội nói:“Muội đi ngay.” Nói xong, liền chạy về phía bờ suối.

Vội vàng chạy đến bờ suôi, đang muốn chạy xuống tìm, lại thấy Liễu Vấn Bạch đang ngồi xổm bên bờ, gấp đến nỗi thiếu chút nữa không phanh kịp, bổ nhào vào người hắn.

Liễu Vấn Bạch thấy nàng, hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”

Thích Vi cúi đầu, vừa muốn chạy trốn khỏi nơi này thật nhanh, lại muốn lấy lại cái yếm cho Cầu Mộ Quân, đứng ở phía sau Liễu Vấn Bạch, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Liễu Vấn Bạch dịch người ra sau, nhường chỗ cho nàng.

Nàng chậm rãi đi đến bên suối, cẩn thận nhìn từng góc, một lần lại hai lần nhìn về phía mặt nước, vẫn không tìm được cái yếm.

Liễu Vấn Bạch hỏi:“Ngươi tìm cái gì?”

Thích Vi đỏ mặt, lại tìm thêm một lúc, mới kiên trì, nhỏ giọng hỏi:“Ngươi có thấy một cái yếm không?”

“Cái gì?” Liễu Vấn Bạch không nghe rõ, nghi hoặc nói.

Thích Vi cuống đến mức lại quay mặt về phía mặt nước tìm tiếp, đột nhiên, nàng dường như thấy được bên cạnh tảng đá có một góc màu đỏ lộ ra.

Hẳn là nó!

Nàng chống tay vào tảng đá bên cạnh dịch từng bước, muốn nhìn rõ một chút, dưới chân lại vấp vào một quả dại màu đỏ nho nhỏ, trượt chân, ngã vào trong nước.

“Vi Vi!” Liễu Vấn Bạch cuống quít chạy lên giữ tay nàng lại.

Nước rất sâu, chân Thích Vi không chạm được đến đáy, chỉ có thể để Liễu Vấn Bạch cầm lấy cổ tay kéo lên.

Rốt cục lôi được nửa người trên của nàng ra khỏi nước, Liễu Vấn Bạch ôm thắt lưng của nàng, ôm nàng lên bờ.

“Sao vậy, có phải trán đụng vào tảng đá hay không?” Hắn ôm nàng vào trong ngực, nhìn màu xanh trên trán nàng, sốt ruột nói.

Thích Vi dùng sức đẩy hắn ra, hắn lại ôm nàng trở về trong lòng.

“Ngươi buông ra, không cần ngươi quan tâm!” Nàng lại đẩy hắn ra, đứng lên bước đi.

Hắn kéo nàng lại, khiến cho nàng ngã ngồi vào trong lòng hắn.

“Ngươi tránh ra, tránh ra!” Thích Vi lại đẩy hắn. Hắn cảm thấy trên người lạnh như băng, nhìn thân hình linh lung của nàng dưới y phục ẩm ướt, không biết là đau lòng hay là gì, lập tức ôm lấy nàng, hôn nàng.

Nàng sửng sốt, tiếp theo liền càng dùng sức giãy dụa, nhưng giãy không ra, lại bị hắn hôn dần dần không còn sức lực, xụi lơ trong lòng hắn.

Hồi lâu, nàng lại đột nhiên đẩy hắn ra, khóc nói:“Liễu Vấn Bạch, ngươi là tên đáng ghét, buông ra!”

Liễu Vấn Bạch vẫn ôm nàng vào trong ngực hỏi:“Sao lại khóc?”

“Ngươi có ý gì, một bên liếc mắt đưa tình cùng sư muội ngươi, một bên lại làm vậy với ta, ngươi buông, buông!”

“Ta sao lại liếc mắt đưa tình cùng Lăng nhi, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, mỗi ngày chỉ biết ăn quả dại thôi, sẽ liếc mắt đưa tình sao?” Liễu Vấn Bạch nói.

“Ta quản ngươi chắc! Dù sao ta cũng ghét ngươi, ghét ngươi!”

“Nàng không được ghét ta, nàng thích ta, không, là yêu ta.” Nói xong, hắn lại hôn nàng.

Nàng đẩy hắn ra nói:“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ngươi ghét người khác lại muốn người khác thích ngươi, ngươi cảm thấy đùa như vậy rất vui sao? Rất đắc ý sao? Ngươi buông!”

“Ai nói ta ghét nàng, ở Lan Cầm phường ta đã từng nói muốn lấy nàng!” Liễu Vấn Bạch nói.

“Ngươi......” Thích Vi thương tâm nói:“Ngươi chỉ nói bừa mà thôi!”

“Không phải nói bừa!”

Thích Vi bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn hắn, nói:“Thật sao?”

“Thật, ta không nói bừa, ta thật sự muốn lấy nàng.”

“Nhưng ngươi cũng nói muốn lấy sư muội ngươi.”

“Ta nói muốn lấy nàng ta khi nào?”

“Buổi sáng, ngươi nói muốn lấy nàng, còn mắng ta.”

“Ta cũng không nói muốn lấy nàng ta, cũng không có mắng, ta chỉ là......” Liễu Vấn Bạch nhẹ giọng nói:“Nàng trở về, sẽ rất nguy hiểm.”

Thích Vi nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:“Ngươi thích ta sao?”

“Sao lại hỏi vô nghĩa như vậy? Chẳng lẽ nàng đã quên chuyện ở bí thất Lan Cầm phường?”

“Ta đương nhiên không quên.” Thích Vi cúi đầu nói.

Liễu Vấn Bạch lại hôn nàng.

Thích Vi lại đột nhiên đẩy hắn ra, thương tâm nói:“Vậy ngươi thật sự không ngại cha ta là kẻ thù giết cha ngươi sao? Ta là con gái kẻ thù giết cha ngươi, ta … chúng ta......” Nàng nói xong, nước mắt giống như hạt châu lăn xuống.

Liễu Vấn Bạch kỳ lạ nói:“Ai nói cho nàng cha nàng giết cha ta? Ai nói cho nàng bố chồng tương lai của nàng đã chết?”

“Không phải sao? Là Mộ Quân tỷ tỷ nói?” Thích Vi cũng kỳ lạ nói.

Liễu Vấn Bạch nhíu nhíu mày, nói: “Nữ nhân của Đoàn Chính Trung, rõ ràng là cha cô ta mới là kẻ thù giết cha nam nhân nhà cô ta. Cô ta lại dám nói cha nàng mới là kẻ thù là giết cha ta, nữ nhân của ta tại sao luôn bị nữ nhân của hắn lừa!”

“Ngươi … ngươi nói không phải?” Thích Vi vui vẻ nói.

Liễu Vấn Bạch nói:“Đương nhiên không phải, cha ta cũng chưa chết!”

Thích Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đỏ mặt nói:“Ai là nữ nhân của ngươi?”

“Là nàng.” Liễu Vấn Bạch cười, áp lên môi nàng, cạy mở đôi môi nàng, đưa đầu lưỡi vào.

Hắn kéo quần áo của nàng xuống, vuốt ve thân thể của nàng, bộ ngực của nàng, làm cho thân mình vừa tẩm nước lạnh của nàng lại bắt đầu nóng lên.

Hắn không nói không rằng đưa tay vào giữa hai chân nàng, làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, đẩy hắn ra.

“Chàng làm cái gì?” Nàng cũng kinh hoảng nói.

Hắn nói bên tai nàng:“Cũng không phải chưa sờ qua, nàng cũng đã sờ ta, lần đó nếu không phải ta dứt khoát dừng lại, nàng đã sớm là người của ta.”

“Cái gì mà chàng dứt khoát dừng lại, rõ ràng là ta đẩy chàng ra!” Thích Vi đỏ mặt nói.

Liễu Vấn Bạch cười, lại ôm nàng vào trong lòng, hôn lên môi nàng.

Đến tận lúc sắc trời đã tối đen, Liễu Vấn Bạch mới cùng Thích Vi từ bên bờ suối trở về, quần áo Thích Vi ẩm ướt, bị Liễu Vấn Bạch dùng quần áo của mình bọc lấy, cúi đầu đỏ mặt, khóe miệng Liễu Vấn Bạch vẫn luôn tươi cười.

Buổi tối, Sanh Dung hỏi bên tai Thích Vi:“Vi Vi, chẳng lẽ ngươi cùng tên Liễu Vấn Bạch kia muốn làm chuyện sinh em bé sao?”

“Ai nói, làm sao có, chúng ta chỉ......” Thích Vi đỏ mặt, đem mặt vùi vào chăn nói:“Chúng ta cũng chưa làm cái gì hết!”

Nhìn Đoàn Chính Trung ngủ say, nàng nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Tưởng tượng thấy được bộ dáng hắn đột nhiên tỉnh lại, tưởng tượng thấy nàng vẫn có thể dựa vào lòng hắn như lúc trước, nàng không kìm chế được khóc òa lên.

Nàng chậm rãi dựa vào trước ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn

Vì sao, vì sao lại yên lặng, vì sao không có tiếng tim đập?

Cầu Mộ Quân cả kinh, cuống quít nằm úp sấp lên ngực hắn nghe ngóng, nhưng thật sự không có tiếng tim đập, lại dò hơi thở của hắn, cũng không có!

“Hải Lăng, Hải Lăng!” Mặt Cầu Mộ Quân trắng bệch, vội gọi Hải Lăng.

Hải Lăng từ ngoài cửa tiến vào, lập tức bắt mạch cho Đoàn Chính Trung, thật lâu mới nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, hắn …hắn đã chết......”

“Không!” Cầu Mộ Quân kêu to, từ trước ngực Đoàn Chính Trung bật dậy, hai mắt đẫm lệ. Trong lúc mông lung nàng thấy một cánh tay đang vuốt ve tóc mình.

Lau nước mắt đi, nàng nhìn thấy Đoàn Chính Trung dáng vẻ tiều tụy, đang mở mắt nhìn nàng.

Xoa xoa nước mắt, nhìn lại, thật sự là hắn.

Nàng lại nằm mơ sao?

“Gặp ác mộng?” Tiếng nói nhẹ nhàng của hắn truyền vào trong tai nàng.

Nàng chậm rãi đưa tay chạm vào mặt hắn, khóc nói:“Phu quân......”

“Oa, hắn thật sự tỉnh lại!” Tiếng nói của Hải Lăng truyền đến, làm cho Cầu Mộ Quân chấn động mạnh.

Cảnh tượng trước mắt không thể nào chân thật hơn, Đoàn Chính Trung đang mở mắt, hắn thực sự đã tỉnh

Đây không phải mơ sao?

Liễu Vấn Bạch theo sau chạy vào, nhìn Đoàn Chính Trung, vỗ hai phát vào ngực hắn nói:“Họ Đoàn, xem đi, mạng ngươi lần này là do ta cứu!”

“Huynh cứu, muội đây làm cái gì?” Hải Lăng nói.

Phong Nam Diệp đi đến bên giường, vui mừng cười, nói:“Ta biết ta sẽ còn có cơ hội nhận thức ngươi một lần nữa, Đoàn Chính Trung.”

Mặt Đoàn Chính Trung khôi phục vẻ thản nhiên, nói:“Nhị hoàng tử từng nói, muốn đón phu nhân ta tiến cung?”

“Hả?” Liễu Vấn Bạch, Thích Vi, Sanh Dung cùng nhìn về phía Phong Nam Diệp.

Phong Nam Diệp ho khan hai tiếng, nói:“Nói đùa, lời nói đùa thôi. Ngươi làm sao mà biết được?”

Đoàn Chính Trung nói: “Thần trí của ta vẫn luôn thanh tỉnh.”

Phong Nam Diệp lại ho khan hai tiếng.

“Đây là thật, hắn thật sự tỉnh lại?” Cầu Mộ Quân si ngốc hỏi.

Đoàn Chính Trung nói:“Không phải lúc nãy nàng vừa nói chuyện với ta sao?”

“Không phải mơ? Là thật!” Cầu Mộ Quân kinh hỉ nói.

Thích Vi vỗ nàng, nói:“Là thật, hắn thật sự đã tỉnh!”

Hải Lăng nói:“Bây giờ ta đi sắc thuốc cho hắn, các ngươi cũng đi ra ngoài đi, bây giờ hắn vẫn còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Mọi người nghe vậy, đều đi ra cửa, Cầu Mộ Quân cũng nhìn Đoàn Chính Trung, đứng dậy.

Liễu Vấn Bạch nói:“Cô đứng lên làm cái gì, cô nhất định phải ở lại. Hắn nói với chúng ta nhiều thêm một câu thì mệt, nhưng cô thì khác, nói không chừng còn có thể giống như lần bị trọng thương trước kia!”

“Liễu Vấn Bạch!” Cầu Mộ Quân đỏ mặt.

“Đi!” Thích Vi kéo Liễu Vấn Bạch đi ra ngoài.

Cầu Mộ Quân ngồi xuống bên giường, mặt vẫn đỏ như cũ, theo thói quen cúi đầu, lại nhịn không được muốn nhìn hắn nhiều hơn.

Hắn nắm tay nàng, lẳng lặng nhìn nàng.

“Mộ Quân......” Hắn nhẹ giọng gọi.

Nước mắt chảy xuống, nàng đột nhiên bổ nhào vào trong lòng hắn.

Một tay hắn nắm bả vai của nàng, một tay vuốt ve mái tóc của nàng.

“Chính Trung, ta có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều rất nhiều......” Nàng khóc nói.

Hắn nói:“Nàng nói, ta nghe.”

“Ta yêu chàng, ta tuyệt đối không hận chàng, từ trước đến nay chưa bao giờ hận chàng. Ta yêu chàng, từ rất sớm rất sớm đã yêu chàng, rất yêu rất yêu chàng. Ta vô cùng nhớ chàng, mỗi ngày đều cầu mong chàng đừng ngủ mãi như vậy. Ta không muốn chàng ngủ, nếu chàng ngủ tiếp, ta sẽ ngủ cùng chàng, một người tỉnh rất đau khổ, ta không muốn, ta không muốn đau khổ như vậy. Chính Trung, ta yêu chàng, ta yêu chàng phu quân, phu quân......”

Đoàn Chính Trung ôm lấy nàng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng cười.

“Ta cũng yêu nàng.” Hắn nói.

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, rơi lệ nhìn hắn.

Hắn cầm lấy tay nàng, đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn.

Cầu Mộ Quân khóc, nhìn thẳng hắn, chậm rãi đưa tay dời khỏi môi hắn, hôn hắn.

“Tin tức đến!” Liễu Vấn Bạch đột nhiên đẩy cửa ra, Cầu Mộ Quân cuống quít từ trên người Đoàn Chính Trung đứng lên.

Liễu Vấn Bạch thở dài nói:“Có thể đừng để ta bắt gặp sao? Có thể đừng để ta xen ngang sao? Hai người này......” Nói xong, nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung, hắn vội ngậm miệng, nói:“Được rồi, ta nói, Lệ phi độc chết Cửu hoàng tử sau đó tự sát, Cầu Vĩ giết Phụ quốc Đại tướng quân trước đây cùng hắn lập Cửu hoàng tử làm Hoàng Thượng, tự mình đăng cơ làm Hoàng Thượng. Bây giờ trong kinh thành có rất nhiều thế lực đều đang nóng lòng muốn lật đổ hắn!”

Thích Vi nghe xong kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, lúc trước tỷ không giết cho muội Lệ phi là đã đoán trước được kết quả này sao?”

Cầu Mộ Quân thản nhiên nói: “Tỷ không ngờ nàng ta lại hết hy vọng ở Cầu Vĩ đến như vậy. Nàng vốn là một nữ tử dịu dàng si tình, vì người mình yêu làm rất nhiều chuyện ngay cả nàng cũng cảm thấy khinh thường. Mà ngày đó Cầu Vĩ buông tay nàng, làm cho nàng nhận ra sự thật, người nàng yêu bao nhiêu năm nay vẫn không yêu nàng, hắn chỉ yêu con của bọn họ, đứa con có được thân phận hoàng tử, có hi vọng làm Hoàng Đế.”

****

Năm tháng sau, trên sông Trường Hà, một chiếc thuyền xinh đẹp xa hoa, vừa nhìn đã biết là nhà phú quý, xuôi về phía nam đến Thiếu Dương.

Cầu Mộ Quân đứng ở đầu thuyền, một tay đặt lên bụng, ngơ ngác nhìn sóng gợn trên mặt nước.

Đoàn Chính Trung từ trong khoang thuyền đi ra, đem một chiếc áo choàng khoác lên người nàng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói:“Trời còn lạnh, đừng để nhiễm lạnh.”

Cầu Mộ Quân quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói:“Cách Thiếu Dương còn xa không?”

Hắn trả lời:“Cũng sắp đến, còn khoảng hai, ba ngày nữa.”

Hai người đứng ở đầu thuyền một hồi lâu, Cầu Mộ Quân quay đầu lại, chần chờ một chút, nói:“Cha được chôn cất ở Thiếu Dương sao?”

Đoàn Chính Trung nói:“Cha ta cũng không phải người Thiếu Dương, vì sao lại chôn ở Thiếu Dương?”

“Ta đã biết, chàng là Cố......”

“Ta không phải.” Hắn nói:“Ta họ Đoàn, trước nay vẫn là họ Đoàn.”

Cầu Mộ Quân nhìn hắn thật lâu, hai hàng lệ chảy xuống.

Trong khoang thuyền, một giọng nói của nữ nhân vang lên:“Tỷ tỷ, tỷ phu, mau vào ăn chút điểm tâm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương