Ăn sáng xong, Thẩm Kiến Hi lại ra ngoài.Bao Xuân Oánh không hỏi đến những chuyện riêng của hắn, chỉ cần hắn đồng ý trở về Cẩm Tùng Hiên ăn cơm nàng đã rất thỏa mãn.Giờ Tỵ, ngày xuân tươi đẹp phá vỡ màn sương sớm dày đặc, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa các đóa hoa, rải rác xuống mặt đất đầy ánh vàng.Bên dưới hành lang Bao Xuân Oánh vươn dài cổ ngọc, nhón chân mong chờ, cuối cùng cũng chờ được Nguyệt Linh trở lại.

Nàng gấp không chờ nổi hỏi Nguyệt Linh: “Việc làm ăn của Minh Xuân Lâu hôm nay thế nào?”Nguyệt Linh vừa thở hổn hển vừa đưa truyền đơn trong tay cho Bao Xuân Oánh: “Nô tỳ thấy bên trong Minh Xuân Lâu có bốn bàn khách, nhã gian lầu hai không rõ ràng lắm.

Bên ngoài lâu cũng có một ít người tới xem náo nhiệt.”Nhìn Bao Xuân Oánh cau mày lai, nàng ấy vội vàng bổ sung: “Thiếu phu nhân, hôm nay là ngày đầu tiên Minh Xuân Lâu mở cửa trở lại, có lẽ buổi tối sẽ có nhiều khách hơn.


Nô tỳ nhìn bên ngoài Minh Xuân Lâu còn dán giấy đỏ, hản là để thông báo cho khách nhân về món chiêu bài mới.”Bao Xuân Oánh lo lắng nhìn tờ truyền đơn mỏng manh, biết đây là biện pháp của mẫu thân.

Trước đây từng nghe cha nhắc tới lúc Minh Xuân Lâu mới khai trương là dựa vào cách này của mẫu thân để giữ nhiệt.Bên trên viết đại khái là Minh Xuân Lâu đưa ra món ăn chiêu bài mới có tên “tại thủy nhất phương*”.

Không viết giá cả, không viết chi tiết về món ăn này, vô cùng thần bí.(tại thủy nhất phương: trích trong bài thơ Kiêm gia 1 (Lau lách 1) thuộc Kinh Thi – Khổng Tử viết.

Dịch nghĩa theo Tạ Quang Phát: “Ở vùng nước biếc cách vời một phương.”)“Ta tin tưởng ý tưởng kỳ diệu của mẫu thân và tài nấu nướng của cha.

Lại đợi thêm chút thời gian, Minh Xuân Lâu nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.

Tình hình hiện tại của Túy Nguyệt Lâu như thế nào?”“Từ xa nhìn không thấy có hành động gì.”Bao Xuân Oánh trầm ngâm một tức: “Bây giờ bọn họ đang im lặng quan sát mọi chuyện.


Chúng ta có lo lắng cũng vô dụng, chờ xem sao đã.” Đột nhiên nàng nhét truyền đơn kia vào trong tay áo: “Chỉ Đan tới, không nên nhắc lại chuyện này.”Nói xong, chủ tớ hai người liền đi về hướng Chỉ Đan.Trên tay nàng bưng một khay gỗ trắc đỏ, bên trên đặt thiếp mời màu đỏ tươi:” Thiếu phu nhân, đây là thiệp mời thân bằng lân cận đưa tới, mời ngài xem qua.”Bao Xuân Oánh kinh ngạc tầm mắt chuyển tới trồng thiệp mời rất dày trên khay.

Một lúc sau nàng phát hiện số thiệp mời này được chia làm ba hàng, xếp thành hình cánh quạt, hàng cuối cùng chỉ có một thiệp mời, lập tức lòng nàng sáng như gương.“Làm phiền ngươi đặt vào phòng ngủ, ta sẽ tới ngay.”“Aii.”Mở ra từng cái một rốt cuộc nàng cũng hiểu được dụng ý của Chỉ Đan.Thiếp mời của bằng hữu hàng xóm, thế gia đương xếp thành một hàng, có thể đi hoặc không.

Nhưng người thân thích họ hàng với Thẩm gia xếp thành một hàng, mà tấm thiệp xếp riêng thành một hàng còn lại là quan trọng nhất.Thiệp mời này từ Tần quốc công phủ gửi đến, mời nàng tháng sau đến phủ quốc công mừng thọ lão phu nhân.Mí mắt Bao Xuân Oánh giật giật.Trước khi gả vào Thẩm gia, nàng đã biết Tần quốc công phủ và Thẩm gia có quan hệ họ hàng.


Lão phu nhân Tần quốc công phủ là tỷ tỷ của Thẩm lão phu nhân, nàng nên gọi là cô tổ mẫu.“Nghe nói, lão quốc công và lão phu nhân Tần quốc công phủ vô cùng yêu thương công tử.”Chỉ Đan đúng lúc lên tiếng giải thích nghi ngờ lại càng khiến Bao Xuân Oánh thêm bất an.Dựa vào nàng có thể mua nổi thứ gì có thể diện đi mừng thọ? Nàng bắt đầu tưởng tượng linh tinh đến lúc đó vị lão phu nhân kia sẽ soi mói mình như thế nào.Nhìn dáng vẻ nàng đứng ngồi không yên, Chỉ Đan chửi thầm: Đúng là người chưa hiểu chuyện đời.Một lát sau, một nha hoàn tuổi hơi lớn chạy tới bẩm: “Tứ thiếu phu nhân, đại phu nhân cho mời.”Lộp bộp! Trái tim nhỏ của nàng không ngừng run rẩy.Nha hoàn nói đi tới Minh Đức Uyển, Bao Xuân Oánh bất an đi xuyên qua ngưỡng cửa chính sảnh, bóng dáng đơn bạc mảnh mai tựa như sơn dương xông vào bầy sói.“Con dâu gặp qua đại phu nhân.” Nàng quy củ hành lễ, đầu cúi xuống.“Ngồi đi.”Giọng điệu không mặn không nhạt lại khiến nàng vô cùng lo lắng, nàng không nhịn được âm thầm siết chặt nắm tay: “Đây là trà Mao Phong từ Huy Châu đưa tới, uống thử đi.”Bao Xuân Oánh ngoan ngoãn bưng chén Thanh Hoa ấm áp lên nếm thử.

Hương vị êm dịu ngọt lành, hương trà như lan, hai mắt nàng sáng lên, kinh ngạc cảm thán trà ngon.Thẩm đại phu nhân mặc áo tím thêu hoa ngọc lan đánh giá con dâu mới vào cửa, lông mày có chút phiền muộn.

Về phương diện ăn uống, tuy phẩm vị nàng cao nhưng trang sức trên đầu và xiêm y lại kém nhất trong giàn nữ quyến Thẩm gia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương