Lúc này, bên dưới phòng của Sở Ly, Bạch Yêu Yêu, Mục Viễn Khanh cùng với tam đường chủ và ba tên đệ tử tinh anh khác cũng đã sớm ngồi đả tọa trên giường, nhắm mắt nhập định.

Linh khí xung quanh không ngừng cuộn trào, khi rơi vào trên người bọn họ, lại nhanh chóng hóa thành từng sợi hắc khí, mang theo cảm giác tà dị.

Chỉ có điều, đúng vào lúc này, một thanh âm kỳ lạ, không mấy hài hòa cũng đã đột ngột vang lên, phá nát sự tĩnh lặng của nơi đây.

Mà phương hướng truyền tới, vừa vặn cũng liền là trên đỉnh đầu của bọn họ, chỉ cách một lớp sàn gỗ.

“A!!!”
Đây là một giọng nam, từ âm thanh đến xem, tuổi tác cũng chỉ nằm khoảng trên dưới đôi mươi.

Cũng không biết là đang tiếp nhận điều gì, thanh âm của đối phương lại có chút trầm thấp, tựa như khổ sở, lại tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.

Mặc dù tiếng động này cũng không phải rất lớn, nhưng bởi vì trận pháp cách âm trên thần chu vẫn chưa mở ra, cộng với thính giác của tu sĩ đa phần đều rất nhạy bén, nên một tiếng than nhẹ này, giữa bốn bề tĩnh lặng cũng đã có thể truyền đi rất xa.

“A…”
“Đau…Tiểu Sở Sở, nhẹ…nhẹ tay một chút…hông của ta…”
“…”

Sáu đôi mắt gần như là mở ra trong cùng một lúc, sau đó, bầu không khí liền chìm vào trong tĩnh mịch, thứ duy nhất còn sót lại, cũng chỉ có âm thanh khiến người ta nghe vào liền dễ dàng suy nghĩ miên man kia.

Rốt cuộc, không biết đã trải qua bao lâu, vẫn là Bạch Yêu Yêu chủ động lên tiếng, phá vỡ trầm mặc :“Âm thanh này…là gì vậy?”
Từ trước đến giờ chỉ một lòng tu luyện, bình thường lại càng chỉ vây quanh Sở Ly, nên trong một số vấn đề, Bạch Yêu Yêu vẫn xem như là một tờ giấy trắng, thật sự ngây thơ, không hiểu thế sự.

Đứng trước nghi vấn của Bạch Yêu Yêu, niên linh không lớn, ba tên đệ tử kia liền đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh cũng đã cúi đầu, lỗ tai có hơi đỏ lên, không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Mà không nhận được câu trả lời, có phần sốt ruột, Bạch Yêu Yêu liền đứng dậy, chuẩn bị lên lầu.

Dù sao, chuyện Sở Ly bị ám sát lần trước, vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí nàng.

Nàng tuyệt đối sẽ không để y gặp phải nguy hiểm thêm một lần nào nữa.

“Khoan đã Yêu Yêu, nghe lời sư thúc, đừng đi.

” Vội vã ngăn Bạch Yêu Yêu lại, khóe môi mấp máy, Mục Viễn Khanh thời khắc này cũng đã cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, tìm cách thuyết phục nàng.

Mà bị hắn ngăn lại, dù dừng bước, nhưng thái độ của Bạch Yêu Yêu vẫn vô cùng căng thẳng :“Vì sao lại không được đi?”
“Sư thúc, chuyện dị thường tất có yêu, âm thanh của Kì Ngân đột ngột trở nên kỳ quái như vậy, quả thật là rất không bình thường.

Lỡ như…”
“Bạch đường chủ chớ lo, giáo chủ cùng thánh tử chỉ là đang luận bàn công pháp mà thôi.

” Rốt cuộc, vẫn là tam đường chủ cao tay, mặt không đổi sắc liền đã bắt đầu chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.

Mà ở bên cạnh, nét mặt thoáng buông lỏng, Mục Viễn Khanh liền lập tức gật đầu như trống bỏi :“Đúng, đúng, giáo chủ và thánh tử nhất định là đang ‘luận bàn công pháp’, nếu ngươi đi lên quấy rầy, nói không chừng bọn họ sẽ tẩu hoả nhập ma.


“Khụ…” Khi nghe đến mấy chữ ‘tẩu hỏa nhập ma’ này, vốn đang cúi gằm mặt, một tên đệ tử cũng đã không kìm nén được mà ho khan, ngay tức khắc liền nhận được cái liếc mắt tràn ngập đe doạ của Mục Viễn Khanh.

May mắn thay, Bạch Yêu Yêu tựa như cũng không hề chú ý đến chuyện này.

Có chút miễn cưỡng ngồi trở về, đáy lòng nàng lúc này vẫn chứa đầy lo nghĩ :“Nhưng luận bàn công pháp thì vẫn có nguy hiểm…”

“Thực lực của giáo chủ ngươi vẫn không tin được à? Về phần thánh tử, ngài ấy có tuyệt học mà giáo chủ tự mình truyền dạy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.


“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đi tu luyện tiếp đi.


---------------------------
Đêm hôm qua, chứng kiến toàn bộ quá trình Phong Khinh Hàn bị ‘tra tấn dã man’, bên trong thức hải, Kì Ngân có thể nói là đã cười đến mức đau eo, ngay cả Hạ Vãn Ý cũng đều không khống chế được mà cười khẽ một tiếng.

Chỉ tiếc, sáng hôm sau, giây phút linh hồn một lần nữa quy vị, cảm nhận được đau xót từ trên eo truyền tới, Kì Ngân cũng liền đã không tiếp tục cười nổi nữa.

Sắc mặt tái nhợt, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, vì sao tối qua, Phong Khinh Hàn lại có thể kêu gào ‘thảm thiết’ đến như vậy.

Bởi vì sao? Sở Ly ngoài miệng nói là muốn xoa bóp cho hắn, nhưng trên thực tế, rõ ràng là đang muốn đòi mạng hắn thì đúng hơn!
Hắn giờ đây thậm chí còn hoài nghi, y là đang mượn cớ này, quang minh chính đại trả thù hắn việc bức hôn lúc trước.

Khó khăn đỡ lấy eo, chập chững bước xuống cầu thang, vốn còn đang mải mê suy nghĩ, Kì Ngân rất nhanh liền chú ý đến một việc, đó chính là khoang thuyền vốn đang đông vui náo nhiệt, không biết vì sao, theo sự xuất hiện của mình cũng đã lập tức trở nên tĩnh lặng như tờ.

Nghi hoặc nâng mắt, không kịp phòng ngừa, Kì Ngân liền đã đối diện với vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Không, nói đúng hơn là đổ dồn vào trên phần hông của hắn, mang theo một cỗ ý vị sâu xa…
Có ganh ghét, có cảm thông, có thương hại, nhưng càng nhiều hơn thì chính là nể phục.


Bởi vì Kì Ngân đã gián tiếp nói cho bọn họ biết, thì ra, chức vị đạo lữ của giáo chủ cũng không phải dễ ngồi như vậy.

Vượt qua ánh mắt kỳ quái của chúng nhân, Kì Ngân liền đỡ eo, hai chân bủn rủn ngồi vào vị trí bên cạnh Mục Viễn Khanh, chuẩn bị rót cho mình một chén trà.

Mà gần như cùng lúc, một lọ thuốc gì đó cũng liền đã được kín đáo đưa tới cho hắn, kèm theo lời khuyên chân thành đến từ vị trí của Mục Viễn Khanh :“Thánh tử, ta biết rõ tấm chân tình mà ngài dành cho giáo chủ…”
“Nhưng mà…giáo chủ thanh tâm quả dục hơn ngàn năm, lại đang trong tuổi khí huyết phương cương…ngài cũng không thể chiều chuộng ngài ấy như vậy được, phải biết bảo trọng thân thể, nếu không trụ được cũng đừng liều mạng như vậy…”
Nói nói, lại nhìn thấy Sở Ly đang thần thanh khí sảng bước xuống lầu, lần nữa quăng cho Kì Ngân một ánh mắt thương cảm, Mục Viễn Khanh liền lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.

Mờ mịt nhìn Mục Viễn Khanh, lại nhìn bình sứ trong tay, giây phút đem nó lật lại, thấy được ba chữ ghi bên trên, Kì Ngân rốt cuộc mới hiểu được, vì sao thái độ của những người xung quanh lại kỳ lạ đến thế.

[ Đại Hoàng Đan ]
Đây chẳng phải chính là loại thuốc bổ thận tráng dương nổi tiếng khắp tu chân giới sao?
**Thật ra ban đầu ta đã có ý định bỏ app, không tiếp tục viết truyện, bởi vì tháng trước ta vừa tìm được việc làm mới, không còn thời gian để gõ chữ nữa.

Đến tận bây giờ ta vẫn còn đang đắn đo không biết có nên viết tiếp hay không.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương