Phu Quân Chết Trận Trở Lại
Chương 19: Eo thật nhỏ nhắn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit + Beta: Cù lão bản

Hổ Đầu Quan mới vừa trải qua một hồi chiến sự, rất nhiều người làm ăn ở đây đều chạy đến nơi khác trốn. Quan nội ngược lại không khác trấn Đông Bạch nhiều, nhưng còn lâu mới náo nhiệt như trấn Đông Bạch. Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông phải đi mấy nơi mới tìm được một tiệm may, nhưng không có loại nam trang màu đen Lương Hiểu Tài muốn.

Mới vừa đánh giặc xong hiện giờ chính là thời điểm cần nghỉ ngơi để lấy sức. Phần lớn thời gian mọi người dùng để kiếm sống với sửa nhà, căn bản không có mấy người đến mua xiêm y cho nên tiệm may cũng không đổi mới vật phẩm trong tiệm.

“Nếu không hai vị mua chút vải vóc rồi may?” Chưởng quỹ thấy Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông xem nam trang tự nhiên nghĩ người mặc là Hoắc Nghiêm Đông, liền nói, “Tiểu điếm không chỉ bán quần áo còn có bán vải vóc. Hay là để vị huynh đệ cao lớn này đo trước, khi nào thợ may làm xong ta sẽ đưa quần áo đến chỗ hai vị cũng được.”

Lương Hiểu Tài nghĩ thầm làm như vậy còn không phải sẽ khiến Lý Thuận Liên biết được sao. Hắn không muốn để Lý Thuận Liên biết, liền nói: “Chúng ta mua cho người khác. Chưởng quỹ, vậy ngài đưa bộ màu lam xám cho ta đi, mặt khác lại cắt cho ta chút vải. Ta muốn lấy màu này, ngươi xem vóc dáng của ta… Khụ, phu quân của ta thì cần bao nhiêu vải vóc, sau đó mang để bên kia.”

Chưởng quỹ nhìn Lương Hiểu Tài chỉ khúc vải màu đen trước, sau lại chỉ khúc màu tím, liền hỏi: “Ngài có muốn chọn hai khối vải cho bản thân không?”

Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Có.”

Thật ra là chọn cho Quan Thải Y. Lúc trước ở trên đường không tiện mua thế nên Quan Thải Y vẫn luôn mặc quần áo cũ. Bởi vì Quan Thải Y không cao bằng hắn và Lương Nhiễu Âm cho nên quần áo hắn mặc hiện giờ đều lớn hơn vóc người Quan Thải Y, hơn nữa hình thức cũng quá trẻ trung không thích hợp với bà.

Lương Hiểu Tài chọn xong liền mua một bộ kim chỉ mới rời khỏi cửa hàng. Hắn quyết định lúc quay về sẽ để Quan Thải Y cắt may cho hắn, hắn nhớ vị mẫu thân từ trên trời rớt xuống này thêu may vô cùng tốt. Quá khứ khi sống ở Lương gia xú yêu bà Hùng Kim Bình kia cứ không chịu đi ra ngoài tìm thợ may, toàn bắt Quan Thải Y may đồ cho mụ.

Quan Thải Y từng khâu may không biết bao nhiêu xiêm y nhưng chưa bao giờ có một cái nào là cho chính bà, bà vẫn luôn mặc quần áo cũ Hùng Kim Bình cấp. Lương Hiểu Tài ngẫm lại thấy vị nương này sống thật không dễ dàng.

Hoắc Nghiêm Đông thấy Lương Hiểu Tài mua nhiều vải vóc như vậy, còn tưởng rằng hắn hắn biết may xiêm y, liền hỏi hắn: “Ngươi biết động kim chỉ?”

Lương Hiểu Tài ngu người: “Ta? Đùa gì thế? Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta giống người biết thêu thùa may vá vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Hiện tại cặp mắt này thấy ngươi trông thật giống.”

Lương Hiểu Tài: “Ối giời, đổi quần áo là hết giống liền. Vải vóc kim chỉ ta mua để nhờ nương cắt may, bà ấy thêu may giỏi lắm. Trước tiên để bà may cho bản thân hai bộ, rồi hãy may cho ta một bộ.”

Hoắc Nghiêm Đông ngẫm lại quần áo của Quan Thải Y cũng nên thay đổi liền không nói gì. Tuy rằng bạc này Lương Hiểu Tài lấy ra từ trong túi của y, nhưng mỗi ngày Quan Thải Y đều chăm sóc nương, hơn nữa nếu đã đưa tiền cho Lương Hiểu Tài y cũng không có ý định hỏi hắn tiêu như thế nào.

Lương Hiểu Tài cũng không định dùng tiền Hoắc Nghiêm Đông đưa cho mình để mua vải cho Quan Thải Y, Chỉ là hắn ra khỏi nhà hơi gấp, tiền không mang đủ cho nên mượn dùng trước, lúc về nhà sẽ bù lại. Mà chuyện như vậy hắn không có nói ra, nam nhân mà, nhiều lúc cũng không tinh ý.

Hai người mua quần áo vải vóc xong liền đi mua bát đũa, đều là Lương Hiểu Tài chọn. Chủ yếu là Hoắc Nghiêm Đông không có yêu cầu gì đối với mấy thứ này, có thể sử dụng là được. Lương Hiểu Tài thì muốn bền một chút, cuối cùng chọn loại bát thường màu trà sậm. Ngược lại hắn chọn mua loại đũa gỗ chất lượng tốt.

“Mắt nương không tốt, đũa không tốt dễ bị nứt, sơ ý chút miệng bà sẽ bị thương cho nên chúng ta mua đũa tốt một chút.” Lương Hiểu Tài nói xong liền cầm sáu cái thìa sứ.

“Đĩa đâu? Không cần mua à?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.

“Mua chứ, mua sáu cái.” Lương Hiểu Tài nói, “Chưởng quỹ, lấy loại đĩa lớn nhất kia.”

“Ngươi lấy sáu cái loại này sao? Thêm sáu cái này nữa vừa vặn đủ bộ.” Chưởng quỹ nói, “Tổng cộng tám mươi văn.”

“Tám mươi văn? Bớt chút nữa đi?” Lương Hiểu Tài thầm nhủ cũng thật đắt a. Hèn gì nhiều người tự tìm gỗ mài thành bát đũa gì đấy, nếu mua giống mấy nhà khá giả cũng mua không nổi.

“Muốn bớt cũng bớt không được đâu. Ngươi xem ta đây có bán buôn được mấy đâu, nếu không phải vì hiện tại khách nhân ít thì chút này trước kia ta có thể bán được một trăm hai mươi văn đấy.” Chưởng quỹ nói, “Nếu không thì như vậy đi, ta đưa ngươi thêm cái thìa.”

“Vậy đi, tám mươi văn.” Lương Hiểu Tài trả tiền, hắn tưởng sẽ mò được thứ gì tốt, ai ngờ hay rồi, đi ra một chuyến mất ba bốn lượng bạc.

Hiện giờ người làm ăn trên đường không nhiều, ngoại trừ những người bán vài món đồ dùng thiết yếu thì có rất nhiều nơi đều phải đóng cửa. Hắn còn đang muốn kiếm tiền đây, cứ thế này thì kiếm chác được gì. Kiếm tiền như cạo lông dê a, phải đến chỗ có dê. Ở đây không có mấy con lông đâu mà cạo?

Ban đầu Lương Hiểu Tài dự định bán thức ăn, bởi vì chỉ cần là thức ăn hắn sẽ có thể làm ra mấy món mới mẻ bảo đảm bên này không có. Còn việc khác cũng không phải không nghĩ tới, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Hoắc Nghiêm Đông thấy Lương Hiểu Tài cau mày bước chân chậm lại, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Lương Hiểu Tài nói: “Ta cảm thấy ta lên nhầm thuyền giặc rồi.”

Hoắc Nghiêm Đông: “Tại sao?”

Lương Hiểu Tài chỉ vào mấy bóng người le ngoe trên đường phố: “Ngươi xem có mấy người a? Còn không náo nhiệt bằng một nửa trấn Đông Bạch! Ta kiếm tiền của ai?!”

Hoắc Nghiêm Đông cũng biết tình huống hiện nay đúng là không dễ kiếm bạc. Không quản bán cái gì, nhất định phải có người mua. Thế nhưng hiện tại bên trong Hổ Đầu Quan không có bao nhiêu người. Ngược lại trong doanh trại có nhiều người nhưng họ không thể tùy ý đi ra. Chiến sự hai nước mới dẹp yên không bao lâu, người lui tới đã ít lại càng ít.

Nếu không biết một đêm Lương Hiểu Tài có thể kiếm lời bao nhiêu bạc thì thôi, giờ đã biết, tóm lại là có chút băn khoăn. Hoắc Nghiêm Đông suy nghĩ chốc lát: “Ta nghĩ ra một việc xấu có thể để cho ngươi kiếm nhiều ngân lượng một chút, chỉ không biết ngươi có nguyện ý hay không.”

Lương Hiểu Tài hỏi: “Việc xấu gì?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đến Hổ Đầu quân làm giáo đầu.”

Lương Hiểu Tài cau mày: “Làm giáo đầu? Với thân phận hiện tại của ta làm sao làm giáo đầu? Bất kể là bị nương ngươi phát hiện hay là bị thuộc hạ của ngươi phát hiện đều không tốt đi?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ban đêm mới đi. Hiện tại trong doanh thiếu giáo đầu, ta đang lo lắng. Thân thủ ngươi tốt, nếu như ngươi có thể giúp ta đương nhiên sẽ không bắt ngươi làm không công.”

Lương Hiểu Tài nghĩ thầm: Kỳ thực ngươi không trả thù lao ta cũng làm! Bất quá có trả thù lao đương nhiên càng tốt, vì thế hắn sảng khoái gật đầu: “Được!”

Hoắc Nghiêm Đông thấy hắn ngay cả hỏi trả bao nhiêu tiền cũng không hỏi liền đáp ứng sảng khoái như vậy, liền biết nhất định là vì nghĩ đến mấy binh sĩ kia. Y thật sự bái phục. Y làm lính mấy năm cũng không gấp thành như vậy, tình huống của người này là thế nào?

Hai người thương lượng xong liền đi mua chút gạo và bột mì rồi cùng nhau về nhà. Lương Hiểu Tài về đến nhà liền đưa vật liệu khâu may cho Quan Thải Y, để Quan Thải Y lúc rỗi rãi giúp đỡ may chút quần áo.

“Nương, đây là con mua cho ngài. Trời càng ngày càng nóng, ngài làm hai cái áo đơn đi. Còn khối vải màu đen này phiền nương lúc rảnh làm cho con một bộ giống bộ Hoắc Nghiêm Đông đang mặc ấy. Không cần gấp gáp.”

“Đứa nhỏ này, con mua cho con là được rồi còn mua cho nương làm chi? Nương có quần áo mà.” Quan Thải Y nói, “Nương mặc mấy bộ kia là được.”

“Đều cũ rồi, nên thay.” Lương Hiểu Tài nói, “Nếu không phải trên đường không tiện đã sớm mua cho nương rồi. Hoắc Nghiêm Đông nói y muốn tìm một người làm công nhật lại đây hầu hạ nương y, sau đó nương cũng không cần quá bận rộn. Nương cũng nên hưởng phúc.”

“Ai.” Quan Thải Y nâng niu khối vải con trai mua, vành mắt ửng hồng. Bà bối rối lau khóe mắt, “Vậy chừng nào con mặc? Ban đêm có muốn ra ngoài nữa không?”

“Có, ban đêm đi ra ngoài có việc.” Lương Hiểu Tài nghĩ tới sẽ đi Hổ Đầu doanh lập tức vui vẻ, “Nương yên tâm, con làm cái gì trong lòng có nắm chắc, nương không cần lo lắng.”

Muốn nói không lo lắng là không có khả năng, song Quan Thải Y cảm thấy từ khi Lương Đại Phú chết lá gan con trai bà lớn hơn so với ban đầu, làm việc cũng càng thêm nhanh nhẹn. Ban đầu bà còn hơi nghi hoặc một chút nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, nó thay đổi theo hướng tốt tóm lại không phải là chuyện xấu, vừa nghĩ như thế liền liền cảm thấy bình thường trở lại.

Lương Hiểu Tài cũng không nói quá nhiều với Quan Thải Y, Lý Thuận Liên còn đang ở bên ngoài dò xét hoàn cảnh mới đây, phỏng chừng chút nữa là vào được. Hắn để Quan Thải Y cất hết đồ đạc, sau đó cùng bà đi ra ngoài nấu cơm.

Bên Hổ Đầu Quan còn muốn lạnh hơn trấn Đông Bạch, không nghĩ tới đi đường tốn nhiều thời gian như vậy, đến bên đây vừa vặn nhiệt độ tăng lên được chút, cũng không xê xích gì nhiều với bên trấn Đông Bạch. Lương Hiểu Tài ôm củi đốt đuốc, thấy Hoắc Nghiêm Đông tiến vào liền nói: “Sớm biết thế này ta sẽ không xới mảnh đất ở thôn Hà Nguyệt. Phí nhiều sức lực như vậy, xới hết lên lại không dùng.”

Hoắc Nghiêm Đông nghĩ đến tình huống lúc mình về nhà: “Ở đây ta xới cho.”

Lương Hiểu Tài quay đầu: “Ngươi có thời gian?” Giáo đầu còn không đủ dùng phải tìm hắn hỗ trợ, thấy thế nào thì Hoắc Nghiêm Đông cũng là tay giỏi luyện binh, vậy mà có thời gian ở nhà xới đất?

Hoắc Nghiêm Đông đành nói: “Luôn có lúc nghỉ ngơi.” Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn nhìn Hoắc Nghiêm Đông, không hé răng.

Hoắc Nghiêm Đông quay vào nhà: “Nương, lát nữa con muốn dẫn Tiểu Âm đi ra ngoài.”

Lý Thuận Liên nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, sao vào lúc này lại muốn đi ra ngoài?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đại thống lĩnh biết con mang theo người nhà lại đây, bảo là muốn cho chúng ta đón gió tẩy trần. Ban ngày mọi người đều bận không có lúc được nghỉ ngơi, cho nên đổi thành buổi tối. Nhi tử không thể không đi.”

Lý Thuận Liên nghe nhi tử nói như thế làm sao dám ngăn, vội vàng nói: “Được, vậy con đi nhất định phải chú ý lễ nghi, nhớ chăm sóc Tiểu Âm cho tốt.”

Hoắc Nghiêm Đông liếc mắt nhìn Lương Hiểu Tài đã thay xong nam trang đi ra, sửng sốt một chút mới nói: “Vâng, nương yên tâm.”

Lúc trước y từng thấy dáng vẻ Lương Hiểu Tài mặc nam trang nhưng toàn thân đều là miếng vá, còn là áo bông cho nên có chút cồng kềnh. Hơn nữa tiểu tử này còn dùng tro bôi lên mặt, mặt mày đen xì như người đốt bếp. Nào giống như bây giờ, da trắng nõn nà còn cột tóc thành đuôi ngựa, vô cùng lanh lợi. Còn có áo vải màu lam xám mua ban sáng, mặc vào thật vừa vặn, còn lộ ra vòng eo thật nhỏ nhắn…

Lương Hiểu Tài dùng cùi chỏ nhẹ nhàng thúc cánh tay Hoắc Nghiêm Đông một chút: “Đương gia? Không đi sao?”

Hoắc Nghiêm Đông: “Đi.”

Lương Hiểu Tài cười cười, nhẹ giọng nói: “Nương, di nương, tụi con đi, hai người nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lý Thuận Liên cùng Quan Thải Y “Ừ” một tiếng.

Lương Hiểu Tài đi ra ngoài, nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Màu này mặc cũng không tồi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hoắc Nghiêm Đông cũng không biết nói làm sao, rõ ràng trong lòng cảm thấy đặc biệt đặc biệt đẹp, mà cái miệng lại nói: “Bình thường.”

Lương Hiểu Tài nói: “Không dễ nhìn?” Rõ ràng hắn rất dụng tâm lựa chọn a.

Hoắc Nghiêm Đông không trả lời vấn đề này. Y nghiêm trang lấy từ trong ống tay áo ra một cái khăn màu đen ném cho Lương Hiểu Tài: “Che đi, không thể để cho người khác nhìn thấy mặt ngươi.”

Lớn thành bộ dáng này, bỏ vào trong doanh trại nhỡ như mê hoặc được huynh đệ dưới tay y, vậy sao được!

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Nghiêm Đông: Không quen biết Lương Hiểu Tài ta sẽ không biết trên đời này còn có người dối trá như vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương