Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
-
Chương 92: Vân Du Thay Đổi?
CHƯƠNG 92: VÂN DU THAY ĐỔI?
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm Phó Đức Chính nhận được sự trợ giúp của Lãnh Thiên Huyền và Vương Doãn nên thuận lợi lên xe ngựa hồi kinh. Lần này đến giám quân phải cũng được cho là an toàn rồi. Tiểu Vương phi lo tìm gian tế nên không để ý đến hắn. Chỉ bị phỏng một chút thì có là gì đâu. Bảo toàn tính mạng hồi kinh từ quan mới là thượng sách.
Vân Du ấm ức nhìn theo xe ngựa của Phó Đức Chính rời đi không nói nên lời. Nàng vốn chuẩn bị sẵn y phục theo hắn hồi kinh thế mà lại bị Lãnh Thiên Huyền và Vương Doãn phá đám.
Họ tìm đủ mọi cách không cho nàng rời đi. Vân Du buồn bực giậm mạnh chân đi đến lương đình: “Các ngươi đi theo bổn phi làm gì?
“Vương gia căn dặn chúng ta không làm gì khác được.” Vương Doãn nhàn nhạt trả lời.
Bọn hắn cũng chẳng muốn theo nàng đâu. Đều là bất đắc dĩ cả đấy.
Nàng chống cầm lên tay chán nản nói: “Vậy các ngươi tìm gì cho ta chơi đi.”
Lãnh Thiên Huyền vội đề nghị: “Hái hoa, bắt bướm. À, giờ là mùa đông không thể chơi trò đó được.”
Vương Doãn biến đâu ra con diều đưa nàng: “Vương phi thả diều đi, không thì đắp tuyết như trước.””
Nếu ánh mắt có thể sắc như dao hai tên này sớm đã bị biến thành món sashimi thơm ngon rồi. Không biết trong đầu bọn hắn nghĩ gì mà lại bảo nàng chơi mấy trò nhàm chán đó nữa. Nàng đây là muốn mua sắm, làm đẹp, muốn lướt web.
“Hay là người ăn chút gì nhé?” Vương Doãn lại tiếp tục mang thức ăn ra dụ dỗ nàng.
“Ta muốn ăn cá.” Vân Du liên tục nuốt nước bọt nhớ món cá chua ngọt trong cung.
Vương Doãn bối rối giải thích: “Người ăn món khác đi. Xung quanh đây đều không còn cá sinh sống.”
Đúng lúc Hồ Điệp mang Tiêu Vũ đến hỏi nàng cách làm chè trứng gà. Nàng vui vẻ chỉ nàng ta xong nhận trọng trách giữ Tiêu Vũ. Tiêu Vũ đáng yêu cùng nàng nhìn nhau cười. Đáng tiếc thân phận của Tiêu Vũ lại không cao như Lãnh Tử Hàm. Nếu không nàng nhất định dạy nó chọc phá Lãnh Thiên Huyền.
“Lão Vương, bổn phi nhớ Lãnh Tâm quá.” Nàng áp mặt lên bàn buồn chán nói.
“Ừm!” Hắn nhàn nhạt đáp.
“Ngươi không nhớ nàng sao?” Nàng tò mò hỏi.
Hắn nhắm mắt, tay cũng nắm chặt một hồi lâu mới trả lời: “Không.”
“Vì sao ngươi lại đối với nàng như vậy?” Vân Du sinh khí vỗ nhẹ mặt bàn quát.
Hắn thản nhiên hỏi ngược lại nàng: “Vì sao người đối với Vương gia như vậy?”
Không lẽ giờ nàng nói với hắn mình bị Lãnh Thiên Hạo chụp nón xanh. Nàng mới không thừa nhận đâu. Thế nên nàng im lặng không thèm đếm xỉa đến hắn nữa.
“Các ngươi nói gì thế?” Lãnh Thiên Huyền trưng ra bộ mặt uỷ khuất khi bị đá ra ngoài.
Vân Du liền nói: “Tiểu Huyền Huyền không biết đâu, ngươi nên chơi cùng tiểu Vũ đi.”
Lãnh Thiên Huyền nhìn Tiểu Vũ xong lại đỏ mặt nhìn nàng quát: “Du Du nghĩ cái gì vậy?” Lý nào bảo hắn chơi cùng tiểu hài tử.
Tiểu Vũ ngây thơ hỏi: “Thất Vương gia muốn chơi cùng tiểu Vũ sao?”
Vân Du cùng Vương Doãn cười một trận thỏa thích.
Hồ Điệp mang chè trứng gà nóng đến. Thế là bốn lớn một nhỏ ngồi ăn ngon lành.
Bên ngoài bông tuyết rơi lả tả có được chén chè trứng gà nóng ăn thật ấm áp. Như thế thì còn gì bằng nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến nửa đêm Lãnh Thiên Hạo mới về. Lúc này Vân du đã ngủ, vốn định đi tắm nhưng lướt qua giường lại không nhịn được liền bước đến vén màn ngắm nhìn tiểu nương tử.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà Vân Du lại gọi tên hắn: “Lãnh Thiên Hạo.”
Hắn vui mừng ngồi xổm xuống vuốt ve gò má ửng hồng của nàng.
Nàng lại tiếp tục lẩm bẩm: “Ta ghét ngươi.”
Tâm hắn trầm xuống, phượng mâu cũng tối đi không ít. Hóa ra nàng thật không thích hắn. Đến cùng ba năm ở Hàng Châu nàng còn chuyện gì mà ngũ ca chưa kể cùng hắn? Làm sao nàng lại ghét hắn đến như vậy? Trực giác cho hắn biết chuyện này xảy ra từ lúc cung yến bắt đầu, nhưng hắn thật nghĩ không ra lúc đó có chuyện gì phát sinh a.
Khóe môi của Vân Du lại nhếch lên tạo thành một nụ cười: “Ngũ ca, ngũ ca.”
Sắc mặt u ám, Lãnh Thiên Hạo thả màn xuống bước ra sau bình phong tắm rửa. Không biết do hơi nóng của nước hay cho lời nói của Vân Du mà khiến hô hấp của hắn khó khăn, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Hắn tựa lưng vào thùng tắm ngẩng cao đầu liên tục hít thở. Không gian yên tĩnh tịch mịch cũng không bằng tâm trạng hắn lúc này. Nàng là thích ngũ ca sao? Lãnh Thiên Hàn từng thề sống thề chết với hắn nàng không cùng nam nhân khác thân cận. Vậy nam nhân duy nhất bên cạnh nàng chỉ có mỗi mình Lãnh Thiên Hàn thôi.
Cũng may Lãnh Thiên Hàn sớm đón dâu chỉ là nàng đơn phương thì hắn vẫn còn cơ hội đưa nàng trở về bên cạnh mình. Hắn cùng nàng chỉ có hai năm nhưng nàng ở Hàng Châu tận ba năm.
Nàng lại còn nhỏ như vậy vô tâm cũng là chuyện có thể thông cảm được. Nàng đã là thê tử của mình hắn tin nhất định có thể mang tâm nàng trở về.
Nằm trên giường hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đau lòng khẽ lẩm bẩm: “Du Du, nàng vứt ta đi đâu?”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng sớm, Vân Du mở mắt đã thấy Lãnh Thiên Hạo nằm bên cạnh mình, tay hắn còn ôm lấy eo nhỏ của nàng nữa. Mắt nàng bất giác nâng mắt lại ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Trong lòng nàng tồn tại hai cảm giác. Một là muốn cùng hắn nằm ở đây, hai là lập tức rời khỏi. Sau khi một lúc quyết liệt đấu tranh tư tưởng nàng quyết định ngồi dậy. Muốn dứt bỏ đoạn nghiệt duyên này thì nàng phải nhẫn tâm.
Thế là nàng chậm rãi ngồi dậy để tay hắn xuống giường rồi hoán y phục bước ra ngoài.
Tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng Lãnh Thiên Hạo mở mắt ngồi trên giường tịch mịch nhìn ra cửa. Hắn sớm tỉnh từ lúc nàng động đậy rồi nhưng hắn vẫn không mở mắt. Hắn muốn biết đến cùng nàng sẽ làm gì, không ngờ nàng cũng quyết tâm rời khỏi mình.
Vân Du bước ra ngoài thấy binh sĩ đang treo xích đu trong hoa viên. Ngô Trọng Kỳ vui vẻ bước đến nói:
“Vương phi hảo, Vương gia bảo họ treo xích đu lên cho người chơi đấy.”
Vân Du lại nói với Ngô Trọng Kỳ: “Bổn phi muốn hồi kinh.” Biết nói với hắn cũng chẳng được ích lợi gì nhưng nàng vẫn muốn nói.
“Đợi Vương gia làm xong chuyện ở đây liền mang người hồi kinh.” Hắn điềm đạm đáp.
Vân Du sinh khí giậm chân xuống đất: “Bổn phi không cần hắn. Bổn phi muốn một mình hồi kinh.”
Lãnh Thiên Hề đang bước đến nghe được liền nhíu mày đi đến: “Muội vừa nói gì?”
Ngô Trọng Kỳ cung kính hành lễ: “Tham kiến tứ Vương gia.” Được cho miễn hắn liền mượn cớ chuồn đi mất.
Vân Du hắt một hơi thật mạnh nói: “Muội nói muội muốn hồi kinh.”
“Câu trước.” Hắn khép hờ mắt nhìn nàng.
“Không cần Lãnh Thiên Hạo.” Nàng hời hợt lặp lại.
Lãnh Thiên Hề chấp tay sau lưng nói: “Đến lương đình nói chuyện.”
Nàng nặng nề bước theo, tâm hồn sớm lo lửng bay đến chỗ Lãnh Thiên Minh đợi chiếu phế phi rồi. Hai người an vị ngồi trên ghế Lãnh Thiên Hề nhàn nhạt hỏi:
“Vì sao không cần lục đệ?” Hắn vẫn luốn thấy Lãnh Thiên Hạo đối với nàng một mực quan tâm sao nàng lại vô tâm nói được câu đó.
“Vương gia ca ca cũng biết muội và hắn là do tứ hôn mới thành chứ?” Không đợi hắn phản ứng nàng liền tiếp tục câu truyện của mình: “Muội bị gả cho hắn nhưng lại không có tình cảm nên mới như vậy thôi.”
“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Ta lại thấy lục đệ đối với muội rất tốt. Chỉ cần muội mở lòng sẽ cảm nhận được thôi.” Hắn nhíu mày nhìn nàng như thể không tin nàng không cảm nhận được.
Vương gia ca ca chỉ ở trong Tử Hoằng cùng làm sao biết được Lãnh Thiên Hạo tư thông với Dung phi, làm sao biết được muội đã trải qua thứ gì chứ. Chính vì muội mở lòng nên mới thống khổ như vậy đấy. Đương nhiên hai câu này nàng cũng chẳng dám nói ra miệng chỉ là gào thét trong lòng.
Mắt Vân Du ngắm nhìn bông tuyết bay ngoài trời nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là muội muốn hòa ly thôi.” Đúng rồi, hắn rất tốt với nàng a, tặng cho nàng cả chiếc mũ xanh to lớn thế này còn không tốt sao.
Lãnh Thiên Hề phát hỏa nhìn nàng trân trối. Tại sao thái độ của nàng nói đến chuyện này lại hời hợt như vậy? Ở đây không ai không thấy được Lãnh Thiên Hạo là thật lòng quan tâm đến nàng cơ mà.
“Lục đệ có biết không?” Nhìn thái độ bất cần đời của nàng khiến hắn tức điên lên được.
“Muội đã nói cùng hắn nhưng hắn kiên quyết không viết hưu thư cho muội.” Vân Du vẫn không dời tầm mắt khỏi cảnh sắc trắng xóa ngoài trời, hoa tuyết bay bay, tâm nàng đông lạnh: “Lần này muội có công bắt được thái tử man di nhất định được hoàng thượng ca ca trọng thưởng. Muội dùng nó để đối lấy chiếu phế phi.”
Nộ khí xung thiên Lãnh Thiên Hề cố gắng nén giận nói: “Muội còn dám lấy chiếu phế phi sao? Muội nói ta nghe không sợ ta nói lục đệ biết sao?” Không ngờ nàng vô tâm vô phế như vậy còn đã nói cùng Lãnh Thiên Hạo nữa chứ. Nữ tử muốn tìm được một nam nhân trân trọng bản thân như Lãnh Thiên Hạo là rất khó khăn, thế mà nàng. . .đến cùng nàng là đang nghĩ cái gì trong đầu? Hô hấp của hắn có chút không thông rồi.
“Vương gia ca ca nói với hắn có ích gì? Muội lập công được thưởng, phần thưởng tùy muội chọn đâu đến lượt hắn lên tiếng phản đối chứ.” Giọng nàng vẫn đều đều vang lên nghe tựa hồ rất vô cảm: “Tốt nhất Vương gia ca ca nên khuyên hắn viết hưu thư cho muội đi. Tránh làm kinh động đến hoàng thượng ca ca.”
Nếu Lãnh Thiên Hề chịu giúp nàng thì nàng vừa lấy được hưu thư vừa nhận được bạc ban thưởng. Nghĩ đến cuộc sống sung túc viên mãn ở Bắc Bình quốc liền khiến nàng cảm thấy vui vẻ, khóe miệng cũng không khỏi cong lên.
Lãnh Thiên Hề nhìn thấy nụ cười đó càng điên hơn nữa, định nói gì đó phản bác lại thì Lãnh Thiên Hạo bước đến: “Tứ ca sớm.”
Theo sau hắn còn có vài tên binh sĩ mang thức ăn đặt lên bàn rồi lui xuống.
Lãnh Thiên Hề ngạc nhiên hỏi: “Đây là…….lục đệ muốn dùng bữa ở đây sao?” Theo trí nhớ của hắn Lãnh Thiên Hạo sẽ không bao giờ dùng bữa ở ngoài trời thế này.
Lãnh Thiên Hạo ngồi xuống đáp: “Đệ thấy Du Du dạo gần đây ăn không ngon miệng, nàng lại rất thích dùng bữa ở ngoài trời nên đệ mới thay đổi. Tứ ca không ngại liền ở đây cùng chúng đệ dùng bữa.”
Lúc nãy hắn có gọi Lãnh Thiên Huyền và đám người Tiêu Tử nhưng Lãnh Thiên Huyền sợ lạnh nhất quyết không chịu ra. Đám Tiêu Tử cũng không ra nên hắn mới đến một mình.
Lãnh Thiên Hề thấy lạ liền đồng ý ngồi lại. Hắn cũng lần đầu biết dùng cơm có thể ngồi ở ngoài thế này a. Lúc trước ở hoàng cung hễ có cung yến tổ chức ngoài trời là chẳng ai dám đụng vào thức ăn. Lại nói sợ Vân Du nói ra chuyện chiếu phế phi kia, Lãnh Thiên Hạo bận rộn ba năm rồi, hắn không muốn thấy lục đệ của mình vừa được nhàn rỗi lại vì chuyện này mà lo lắng nữa.
Vân Du nắm tay Lãnh Thiên Hạo lắc lắc: “Vương gia phu quân, ta muốn hồi kinh.”
“Đợi dân chúng chuyển đến chúng ta liền hồi kinh.” Hắn ôn nhu nhìn nàng nói, tay cũng nắm tay nàng.
Nàng hung hăng hất tay hắn ra quát: “Ta muốn một mình hồi kinh không cần ngươi.”
“Nàng muốn làm áp trại phu nhân sao?” Đôi mày kiếm của hắn khẽ động đậy, trên mặt không có chút nộ chỉ là ánh mắt có tia đau lòng.
Nàng dùng hết sức kháng nghị đến cùng: “Ngươi đừng lừa ta, xung quanh đây làm gì còn người sống sót mà có sơn tặc chứ?
Hắn gật gù tán thành ý khiến của nàng: “Đúng là ở đây không có nhưng từ đây hồi kinh sẽ có.”
Vân Du hốt hoảng quay sang Lãnh Thiên Hề thì bất ngờ nhận được cái gật đầu chắc chắn. Hết cách nàng lại hỏi:
“Vậy khi nào dân chúng mới đến?” Bọn họ thông đồng lại lừa gạt nàng cũng không phải là không có khả năng nhưng thà tin có còn hơn không tin. Để bị bắt thì giấc mộng làm quý tộc độc thân nhất định sẽ tan biến.
“Qua năm mới họ sẽ khởi hành đến đây.” Hắn bế nàng ngồi lên đùi của mình.
Nàng thật muốn ngất. Nói vậy nàng phải cùng Lãnh Thiên Hạo qua năm mới ở đây sao?
Lãnh Thiên Hạo gắp một ít thịt đưa đến môi nàng: “Ta biết nàng muốn ăn cá nhưng ở đây lại không có. Hồi kinh chúng ta đi ăn cá được không?”
Từ miệng của Vương Doãn hắn biết được nàng muốn ăn cá nhưng không có cách nào tìm được cá ở đây. Mùa đông nàng lại lười như vậy nhất định sẽ ốm mất.
Thấy Vân Du bíu môi khẽ hừ không chịu há miệng, hắn lại nói: ” Nàng không ăn sẽ không có sức mắng ta đâu.”
Vân Du bất đắc dĩ mở miệng nhai miếng thịt. Lãnh Thiên Hề cười phì hỏi:
“Lục đệ khi nào thích bị mắng rồi?”
Lãnh Thiên Hạo cười ngượng: “Tứ ca đừng trêu đệ.” Có lẽ từ lúc nàng gả cho hắn chăng, hắn nghe mắng đến quen tai rồi.
Lãnh Thiên Hề lại hỏi: “Du Du thích ăn cá sao?”
Vân Du lắc đầu rồi kể: “Lúc ngũ tẩu hoài thai Hàm nhi ngửi được mùi cá liền nôn chỉ thích ăn thịt gà và vịt thôi. Muội cùng ngũ ca đương nhiên ủng hộ thế là cứ gà vịt đến khi ngũ tẩu sinh. Đến giờ thấy chúng muội vẫn còn không muốn ăn.”
“A” hai nam nhân cùng gật gù. Nguyên lai là như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook