Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn
Chương 85: Suy Nghĩ Của Vân Du


CHƯƠNG 85: SUY NGHĨ CỦA VÂN DU

Tác giả: Luna Huang

Vân Du chạy một mạch về viện rồi đẩy cửa sương phòng nhào lên giường ôm chăn trùm kín cả người. Thì ra trước giờ nàng chỉ toàn gạt người gạt mình thôi. Nàng chưa từng có giây phút nào quên hắn. Ví dụ điển hình nhất đó là đồ của nàng không hề có lục sắc. Nàng sợ phải nhìn thấy cái mũ xanh trên đầu mình.

Tên khốn đó tại sao lại hại nàng như vậy cơ chứ? Hắn thắng trận liền hồi kinh cùng Dung phi trùng phùng đi còn đến tìm nàng làm gì? Hắn là muốn nàng tiếp tục làm bình phong sao?

Không, nàng không muốn làm bình phong. Nàng không muốn bị người khác lừa gạt. Lòng tự trọng của nàng bị tổn hại nghiêm trọng rồi.

Thái Thanh Thúy ở bên cạnh nói gì đó nhưng nàng hoàn toàn không nghe được. Cho dù nghe được cũng không có tâm trạng hiểu nữa. Nước mắt lúc này đã ướt đẫm luôn tấm nệm rồi. Nàng nằm sấp úp mặt lên đôi tay xếp bằng, cả ngươi co rút vào trong chăn run rẩy nhớ lại kết cục của cái bàn cẩm thạch cứng rắn.

Lãnh Thiên Hạo tiến vào trong sương phòng, Thái Thanh Thúy cùng Lãnh Thiên Hàn thức thời rời đi. Lãnh Thiên Hạo chậm rãi tiến đến gần giường của nàng nỉ non gọi: “Du Du”

Cả tấm chăn dày và người bên trong đều run cầm cập lùi sát vào trong góc. Hắn thầm trách bản thân sao lại không biết kiềm chế, sao lại sinh khí trước mặt nàng như vậy.

Thấy nàng không có ý chui ra khỏi chăn hắn liền cởi hài ra ngồi bên cạnh ôm lấy cả chăn và người bên trong chăn, tì sát mặt mình với mặt nàng bên trong chăn: “Du Du, đừng sợ, ta không cố ý làm nàng sợ đâu. Ta đảm bảo sau này sẽ không thế nữa.”

Ngươi đã làm rồi còn giả vờ không cố ý với vô tình cái gì? Nàng suýt bị hắn dọa đến mức hồn lìa khỏi xác. Nếu không nhanh chân chạy đi e là thực sự đến Diêm La điện rồi.

Cách một lớp chăn dày nhưng cảm giác được bọc lấy trong mùa đông rất thoái mái. Giọng của hắn khàn khàn nhưng không hiểu vì lý do gì mà truyền đến tai nàng lại trở thành ấm áp nên nàng cũng chẳng run nữa.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay gỡ tấm chăn ra khỏi mặt nàng. Mái tóc dài rũ xuống che khuất cả phần má phiếm hồng. Tay hắn luồn qua cổ nâng mặt nàng lên

“Du Du, nhìn ta.”

Nàng mới không thèm nhìn hắn.

Thấy nàng ngoan cố không ngẩng mặt lên hắn cũng không dám dùng sức bức ép nàng. Hắn liền đỡ người nàng tách khỏi tấm chăn rồi kéo vào lòng mình.

“Lúc nãy do ta không đúng, nàng mắng đi ta.” Hắn hơi cúi người áp vào má nàng, chất giọng vẫn nhẹ nhàng như là bản thân rất ăn năn biết lỗi

Vân Du cũng không hề trả lời. Giờ phút này đây nàng đang tự trấn an bản thân. Nếu lòng nàng rối, não sẽ không thể hoạt động, không nghĩ ra được biện pháp tránh hắn.

Giọng hắn đều đều vang lên bên tai giải thích cho nàng biết lý do để nàng lại kinh thành: “Sở dĩ ta để nàng ở lại kinh thành là vì lần này đi đánh man di mà chúng ta đã thất thủ ba thôn, một thành rồi. Những nơi bị chúng chiếm giữ không hề còn một người nào sống sót. Ta làm sao dám mang nàng theo. Ta đã từng nghĩ qua, cho ta chọn lần nữa ta cũng sẽ quyết định như vậy. Nhưng không ngờ nàng vì chuyện này mà rời kinh lại còn muốn cùng ta hòa ly. Nếu vậy ta thà rằng mang nàng bên người.”

Hắn thực sự hối hận đấy. Ba năm, hắn nhớ nàng ba năm cũng hối hận từng ấy thời gian. Hắn luôn dặn lòng quyết định như vậy là vì muốn tốt cho nàng cả. Làm sao nghĩ đến vừa gặp lại chưa nói được với nhau câu nào đã nhắc đến hưu thư.

Có bao giờ nàng thành công thoát khỏi ma trảo của hắn đâu nên lần này nàng ngoan ngoãn không động đậy. Không nhìn hắn cũng chẳng đáp lời nào. Nàng mới không thèm theo hắn, nàng ở Hàng Châu rất tốt theo hắn đến mấy nơi đánh đánh giết giết làm gì?


Thấy nàng không phản ứng hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta giải thích như vậy nàng còn giận ta không?”

Đầu nhỏ của nàng khẽ lắc, tóc cọ vào vạt áo trước ngực hắn. Nàng thật không giận hắn chuyện này. Nhờ hắn rời đi nàng mới có thể thuận lợi đến Hàng Châu vui vẻ ba năm. Nàng sao lại giận hắn được, cám ơn còn không kịp nữa là.

Gương mặt nhỏ bé ươn ướt khẽ nâng lên, đôi mắt tròn xoe lóng lánh động lòng người nhìn thẳng vào mắt phượng của hắn:

“Ta gả cho ngươi đến đại điển phong phi cũng không có.” Âm thanh trong trẻo vang lên nhưng lại như chùy nhỏ đập vào tim của Lãnh Thiên Hạo.

Không để Vân Du nói thêm bất kỳ chữ nào Lãnh Thiên Hạo liền sửng sốt bừng tỉnh nói: “Nàng là giận ta chuyện đại điển phong phi sao? Sau khi hồi kinh ta nhất định dâng tấu cho hoàng thượng bù đắp lại cho nàng.”

Thần thái của nàng lúc này khiến hắn quên cả nàng đang giận. Đôi mắt kia khiến hắn yêu mãi không thôi, đôi môi bé nhỏ đỏ mọng bao lần hắn muốn chạm vào nhưng lại ngại nàng vẫn còn nhỏ. Đột nhiên hạ thân lại có phản ứng. Hắn tự trách bản thân vạn lần lúc này không phải lúc nghĩ đến chuyện kia.

Vân Du lại tiếp tục lắc đầu: “Ý ta là chúng ta không có bất kỳ sự ràng buộc nào nên không cần hưu thư vẫn có thể…”

Hắn đưa tay lên chặn đôi môi nhỏ đang mấp máy của nàng rồi rời tay thâm tình cầm tay nàng đặt lên lòng ngực của mình: “Du Du, xin nàng đừng nói như vậy có được không, ở đây đau lắm.”

Giọng hắn thập phần cầu khẩn lại mang theo sự đau đớn. Tim hắn thắt lại như bị hàng ngàn cây kim châm vào vậy. Hắn thật không đủ dũng khí nghe tiếp phần sau. Hắn đã giải thích như vậy rồi sao nàng vẫn còn giữ ý định hòa ly. Nàng nhẫn tâm nói ra những lời đó thật sao?

Đôi mắt của Vân Du lúc này đã chuyển đỏ ngập tràn hận ý nhìn hắn. Hắn biết đau nàng không biết đau sao? Tim hắn làm từ thịt tim nàng là sắt là đá sao? Thà rằng nàng tự moi tim mình ra ném xuống đất hung hăng dẫm vài cái cũng không đau như vậy đâu.

“Du Du, nàng đến cùng vì chuyện gì giận ta? Chúng ta cùng nói rõ có được không?” Hắn nhận thấy hận ý của nàng liền kiềm nén cảm xúc nói. Vì chuyện không đợi nàng ở đại môn sao? Nàng vẫn còn nhớ chuyện đó sao?

Vân Du không nhìn hắn nữa liền quay đi. Nói ra chân tướng ai dám đảm bảo tính mạng cho nàng. Nhỡ lại không toàn thây như cái bàn ở lương đình thì sao? Vẫn là biết giữ mồm giữ miệng mới sống lâu.

Nàng không nói hắn cũng không muốn ép nàng. Hiện không còn sớm hắn phải mau đưa nàng đến Khởi Hưng thành: “Du Du, cũng ta rời đi có được không? Chúng ta đến quân doanh.”

Mắt nàng lóe lên vài tia kinh hỉ rồi dùng giọng điệu buồn bã nói: “Ta muốn ở đây cùng ngũ ca, ngũ tẩu còn có Hàm nhi nữa. Khi nào ngươi thắng trận ta sẽ cùng ngươi hồi kinh” Thì ra hắn vẫn chưa thắng trận.

Nếu lão thiên gia phụ hộ nàng lưu lại nơi này, nàng hứa nhất định trong thời gian sớm nhất sẽ mang hết tài sản của mình đến Bắc Bình quốc định cư không về nữa.

Lãnh Thiên Hạo đưa tay xoay cằm nàng ép nàng đối diện với mình: “Không được, nàng phải theo ta rời đi.”

Vân Du ấm ức đẩy tay hắn ra: “Tại sao chứ? Ta chỉ muốn ở đây chơi cùng họ thôi, không muốn theo ngươi rời đi.” Đồng ý nhanh đi, lao nương không muốn cùng ngươi đôi co nữa.

Hắn kiên nhẫn nhẹ giọng hướng nàng giải thích: “Ta vốn định thắng trận mới đến đây đón nàng không ngờ lại phải bỏ ý định đó. Lúc đầu biết nàng rời kinh ta đành cùng nàng gạt mẫu hậu rằng nàng thực sự ở quân doanh. Hoàng thượng lại phái Phó Đức Chính đến giám quân nhưng ta đã ngăn cản được. Hiện thuận lợi chiếm được Khởi Hưng thành hắn nhất định gần đến nơi rồi nên ta phải nhanh chóng đưa nàng đến trước hắn. Hắn không phải là người của ta lại bị nàng chỉnh nhiều lần như vậy nhất định sẽ không giúp chúng ta. Nếu chuyện nàng không ở quân doanh truyền đến kinh thành sẽ đối với nàng bất lợi. Ta cũng bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này.”

Lòng Vân Du vui như đang bắn pháo hoa vậy, khóe môi nhẹ kéo: “Vậy nếu bị phát hiện sẽ bị phế hào phong?” Chỉ cần chuyện này là thật nàng sẽ tự mình làm to ra thế là không cần hắn đưa hưu thư cho mình nữa cũng có thể danh chính ngôn thuận rời đi.

Lãnh Thiên Hạo nhíu mi tâm nhìn vẻ mặt vừa thay đổi của tiểu nương tử nhà mình. Hắn chớp mắt vài cái hy vọng bản thân nhìn nhầm, nàng nghe phế hào phong sao lại vui vẻ như vậy? Đáng lẽ phải buồn bã mới đúng chứ, rất nhanh hắn tiếp tục nói: “Không những vậy, ta bao che, ngũ ca thu lưu cũng sẽ bị nghiêm trị.”

Nàng nuốt một ngụm nước bọt miễn cưỡng hỏi: “Vậy các ngươi sẽ bị xử phạt thế nào?” Nếu nhẹ thì. . . nàng mặc kệ, lòng nàng nhỏ không có chỗ quản nhiều việc như vậy.


Lãnh Thiên Hạo ung dung nói: “Phạt bổng lộc, cấm túc có thể sẽ bị tước hào phong.” Còn bị mắng cho một trận nữa.

Vì lợi ích của bản thân mà hại đến người khác thê thẩm như vậy nàng thực làm không được. Ánh mắt của hắn kiên định như vậy cũng không phải gạt nàng. Vân Du mím chặt môi nghĩ: Hay là cứ theo hắn, thắng trận hồi kinh sẽ dụ Lãnh Thiên Minh ban chiếu phế phi cho nàng.

“Ta theo ngươi rời đi.”

“Được.” Hắn mỉm cười nắm tay nàng: “Nàng mau thu dọn, chúng ta lập tức rời đi.” Không cần biết nàng vì chuyện gì mà cải biến chủ ý, chỉ cần theo hắn là tốt rồi.

Vân Du trố mắt nhìn hắn: “Sao nhanh như vậy? Ta còn chưa nói gì với ngũ ca ngũ tẫu nữa.” Nàng còn chưa hôn Hàm nhi đâu.

“Chúng ta không có thời gian, nhất định phải đến đó trước Phó Đức Chính.”

“Đợi ta một lúc.” Vân Du nhíu nhẹ mày rồi rời khỏi vòng ta của hắn xuống giường thu dọn đồ.

Lãnh Thiên Hạo ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng của nàng mỉm cười. Hắn chậm rãi mang hài vào rồi chỉnh lại y phục.

Vân Du lon ton mang khăn vuông to trải kế bên Lãnh Thiên Hạo rồi chạy đến đưa tay vào bên trong gối lấy một hà bao nhỏ, lại vén một góc nệm lấy ngân phiếu, ngổi xổm xuống nâng bục để hài lên lấy ngân phiến, phía sau gương đồng cũng có,…….rồi đặt lên khăn vuông.

Lãnh Thiên Hạo phì cười. Mấy nơi nàng giấu bạc quả là khác người. Ở cùng ngũ ca của hắn mà nàng còn đề phòng như vậy sao?

Vân Du thấy hắn nhìn mình liền quát: “Không cho phép nhìn, không cho phép đến gần.”

Rõ ràng nàng đặt cạnh hắn cơ mà. Hắn vội giơ tay như bị dí súng vào đầu vậy: “Ta tuyệt đối không có tâm tư với đồ của nàng.”

Thấy nàng lườm mình có vẻ không tin hắn liền đứng dậy nói: “Nàng ở đây dọn đồ, ta đi tìm ngũ ca lát lại quay về. Dứt lời hắn bước ra cửa cũng không quên đóng cửa lại.

Thư phòng.

Sau khi nghe Lãnh Thiên Hàn kể xong Thái Thanh Thúy ngơ ngác hỏi: “Vậy tại sao muội ấy vừa gặp lục Vương gia lại đòi hưu thư?”

Lãnh Thiên Hàn thở dài: “Ta cũng không biết nữa.” Hắn xoay ngươi mang thư đặt lên tay của Thái Thanh Thúy còn không quên chỉ lá thư bị cháy mất một góc nhỏ: Nàng xem, là muội ấy đốt đấy. Nếu ta không quay lại thì đã không còn gì nữa rồi.”

“Muội ấy mỗi ngày ở đây đều vui vẻ không giống như có tâm sự trong lòng” Thái Thanh Thúy nhíu mày suy nghĩ.

“Mặc kệ thế nào những lá thư này nàng đưa cho muội ấy đi, đừng để lục đệ phát hiện” Hiện Vân Du sắp cùng Lãnh Thiên Hạo rời đi rồi hắn cũng không tiện giữ nữa.

Lãnh Thiên Hạo được hạ nhân đưa đến thư phòng. Thái Thanh Thúy nhanh chóng giấu thư vào tay áo rồi bước ra ngoài.


“Lục đệ đến tìm ta trò chuyện sao?” Lãnh Thiên Hàn vui vẻ bước đến: “Mau đến đây ngồi.”

Lãnh Thiên Hạo ngồi xuống nhận lấy tách trà từ tay Lãnh Thiên Hàn: “Đa tạ ngũ ca giúp đệ chăm sóc nàng.”

Lãnh Thiên Hàn tự rót một tách trà cho mình rồi nói: “Đều là người một nhà đệ không cần khách sao như vậy.”

“Đệ đến trước là từ biệt ngũ ca, chút nữa đệ đưa nàng rời đi. Sau là hướng ngũ ca bồi tội. Bích ngọc ấm đệ sẽ mang đến hoàn lại cho ngũ ca sau. Còn những thứ khác e là chỉ có thể dùng bạc. Hy vọng ngũ ca không trách.” Lãnh Thiên Hạo điềm đạm nhận lỗi.

Lãnh Thiên Hàn hoảng hốt nói: “Bích ngọc ấm do phụ hoàng ban sao đệ lại có thể đem tặng cho ta được. Mỗi Vương tử chỉ có một cái thôi.”

“Đệ làm vỡ của huynh nên nhất định phải bồi thường. Bích ngọc ấm ở phủ của đệ có hai bộ. Là Du Du được hoàng thượng tặng nên đệ mang của mình hoàn lại cho ngũ ca” Lãnh Thiên Hạo nhấp một ngụm trà thấm giọng.

“Được, thế bích ngọc ấm thì ta nhận” Lãnh Thiên Hàn sảng khoái trả lời: “Những thứ khác không cần để tâm. Chỉ có mỗi cái bàn ta có thể mua lại được.”

“Đệ biết không chỉ có mỗi cái bàn đâu. Du Du ở đây ba năm hẳn ngũ ca cũng phí không ít đồ trân quý rồi.” Lãnh Thiên Hạo thở dài nhớ đến năng lực phá phách của nương tử nhà mình. Ở quân doanh toàn binh khí bằng sắp thép nên tổn hại đến quân dược cùng quân lương cả cung tên cũng bị nàng sinh khí mà bẻ. Phủ ngũ ca của hắn toàn đồ trân quý nên nhất định những thứ đó sẽ không toàn vẹn.

Lãnh Thiên Hàn đen mặt lại, hắn đoán quả không sai. Lãnh Thiên Hạo thật sự chiều hư nàng hắn lại lần nữa khuyên Lãnh Thiên Hạo không nên làm như thế. Nói một chút liền cùng nhau đến U Linh viện.

U Linh viện.

Vân Du đang cực kỳ hận tính xấu của bản thân. Do ở hiện đại nàng sống một mình nên lúc nào cũng giấu tiền mỗi nơi một ít đề phòng trộm. Kẹt cửa, trong giày, trong bức ảnh, chụp đèn, nơi nào cũng có. Xuyên đến đây thói quen đó cũng không sửa làm thu dọn nãy giờ mệt muốn đứt hơi.

Thái Thanh Thúy mỉm cười bước vào: “Du Du đã thư dọn xong chưa? Có cần ta giúp gì không?”

Vân Du phì cười: “Muội dọn xong rồi. Ngũ tẩu không trách muội gạt tẩu chứ?”

“Muội có lý do riêng ta làm sao trách được” Thái Thanh Thúy bước đến nắm lấy tay nàng đặt thư vào: “Đây là của lục Vương gia viết cho muội đấy. Thiên Hàn sợ muội đốt nên giúp muội giữ đến giờ.”

Vân Du nhìn xấp thư hơn mười lá liền thở dài bước đến giường nằm xuống đặt thư ở kế bên. Hắn viết nhiều thư vậy cho nàng sao? Nàng không hồi thư vì sao lúc nãy hắn không hỏi?

Thái Thanh Thúy ngồi xuống cạnh nàng cười: “Lục Vương gia đối với muội như vậy sao muội lại cầu hưu thư?” Nghe Lãnh Thiên Hàn kể hết cuối cùng nàng cũng kết luận Vân Du là vô tâm. Lãnh Thiên Hạo yêu chìu như thế lại xem như phiền mà tránh.

Nàng làm sao dám mở miệng trả lời câu hỏi đó đây. Nói ra rất mất mặt mà tính mạng cũng chưa chắc giữ được nữa. Lại nói, ai mà tin chuyện nàng nói chứ.

Vân Du mắt hướng trần nhà nói: “Muội và hắn vốn không quen biết, một ngày đẹp trời một đạo thánh chỉ giáng xuống liền mang hai người không liên quan gì đến nhau ở cùng một chỗ. Tẩu tẩu nói xem có phải là oan cho muội lắm không? Là do muội mười tuổi đã gả cho hắn rồi, đến cơ hội phản kháng cũng không có nữa. Không có tình cảm liền hòa ly thôi.” Tất cả đều tại Lãnh Thiên Minh cả. Sao không ép những nữ nhân khác mà lại ép nàng.

“Ta thấy muội và lục Vương gia cũng xem như là trời sinh một cặp đất tạo một đôi. Thay vì cầu hưu thư sao không thử mở lòng xem.” Thái Thanh Thúy bên cạnh khuyên nàng: “Sợ muội nhận được hưu thư rồi sẽ không vui vẻ được như vậy nữa đâu.”

Thái Thanh Thúy nhắc nhở nàng mới nhớ ra. Trước này nàng chỉ mãi mê trách Lãnh Thiên Minh tứ hôn lung tung mà quên mất Nguyệt lão điểm loạn uyên ương phổ. Nhất định do Nguyệt lão buồn ngũ nên mới nối nhầm mối nghiệt duyên này.

“Ai bảo chứ? Muội lấy xong hưu thư liền làm quý tộc độc thân như ngũ ca lúc trước.” Ánh mắt của Vân Du thập phần ngưỡng mộ cuộc sống trong mơ của mình, tỏa ra hào quang.

Thái Thanh Thúy ở cùng Vân Du bao lâu cũng sớm quen với những từ ngữ mới lại của Vân Du nên cũng không thấy lạ. Nàng chỉ mỉm cười trêu nàng: “Chẳng phải Thiên Hàn cũng đã từ bỏ cuộc sống trước đây rồi sao? Ta khuyên muội cũng đừng nên nghĩ đến nữa.”

Lãnh Thiên Hạo cùng Lãnh Thiên Hàn tiêu sái bước vào nhìn hai nữ nhân trên giường.


Lãnh Thiên Hạo mở miệng hỏi: “Nàng đã thu thập xong chưa?”

“Ân!” Không nhìn hắn Vân Du chỉ tay lên mặt bàn gần đó lười biếng đáp: “Đều ở trên đó cả.”

Lãnh Thiên Hạo cười phì: “Nàng cùng ta đến quân doanh đánh giặc không phải ngao du sơn thủy nàng mang nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần mang y phục thôi”

“Ngươi bảo ở trong thành cơ mà, ta mang bạc đi mua sắm” Nàng ngồi dậy ngây thơ nói. Do lúc nãy không chú ý nên quên mất lời nói của Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hàn nhếch môi: “Đồ thành thì lấy đâu người bán hàng cho muội mua.”

Thái Thanh Thúy nhìn ba bọc to nhất nói: “Những thứ này để lại đây đi. Có dịp ta cùng Thiên Hàn sẽ mang đến kinh thành trả cho muội.”

Vân Du bĩu môi: “Từ lúc muội theo ngũ ca đến Hàng châu ngoài trừ hồi kinh lấy chiếu chỉ tứ hôn ra thì không còn thấy huynh ấy hồi kinh nữa. Muội mới không tin đâu.”

Lãnh Thiên Hạo xoa đầu nàng: “Du Du, nàng nghe lời ngũ tẩu đi. Chúng ta không thể mang quá nhiều đồ như vậy được.”

Vân Du bước đến ôm lấy Thái Thanh Thúy: “Tẩu tẩu , muội không muốn đi đâu. Muội vẫn còn muốn chơi cùng ngũ tẩu.” Mắt nàng giờ đây đỏ hoe, sống mũi cay cay.

“Ta cũng không muốn rời xa muội đâu” Thái Thanh Thúy nghẹn ngào nói.

“Vậy tẩu tẩu rảnh rỗi thì đến đó thăm muội nhé” Vân Du sụt sịt mũi dụ dỗ.

“Ta nhớ muội sẽ viết thư cho muội. Ta còn Hàm nhi làm sao rời khỏi được” Thái Thanh Thúy mỉm cười dịu dàng hứa hẹn.

Vân Du buông nàng ta ra rồi bĩu môi: “Muội sẽ không hồi thư đâu. Tẩu tẩu vẫn là đến thăm muội thì hơn”

Lãnh Thiên Hàn dùng ngọc phiến gõ đầu nàng: “Còn dám dụ nương tử của ta bỏ theo muội nữa cơ đấy, gan của muội có mặc giáp sao?”

Vân Du ai oán ôm lấy nơi bị đánh, giậm chân ủy khuất nói: “Tại sao lúc nào ngũ ca cũng đánh muội. Không có muội ngũ ca cũng không được như vậy đâu” Đều do nàng vô ý tác thành cả đấy.

“Do muội cả, tuyệt đối không được trách ta” Hắn ôm lấy eo thon của Thái Thanh Thúy kéo về bên mình, đắc ý nói.

Vân Du ôm ba bọc đồ trân quý của bản thân đưa cho Thái Thanh Thúy: “Cái này muội làm phiền tẩu tẩu rồi. Tẩu tẩu nhất định không được cho Hàm nhi đến gần, không được mở ra xem, ngũ ca không được có tâm tư xấu với nó, không được……” Vô số từ không được được nàng lần lượt liệt kê ra miệng.

Lãnh Thiên Hạo chờ không được liền trực tiếp bế ngang rồi cùng Lãnh Thiên Hàn, Thái Thanh Thúy bước ra đại môn.

Hắn đặt nàng lên lưng ngựa rồi mặc áo choàng cũng leo lên. Cáo từ xong liền giá ngựa hướng đông môn chạy. Vân Du nhìn xuyên qua hõm vai của hắn vẫy tay tạm biệt Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy.

Bông tuyết nhẹ bay bay, áo choàng đen nương mình cùng gió khiêu vũ. Ở hướng đông của Hàng Châu có hai người một ngựa phi nước đại đến Khởi Hưng thành.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Cám ơn, cám ơn các nàng đã ủng hộ, ta rất nỗ lực <3

Ta còn bộ cùng bộ hy vọng mọi người ủng hộ


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương