CHƯƠNG 40: DẠO PHỐ

Tác giả: Luna Huang

Sáng nay thức dậy Lệ Chi nói với Vân Du hôm qua có hai nha hoàn tên Lãnh Tình, Lãnh Ý đến thỉnh an nhưng nàng ta bảo nàng đã ngủ bảo các nàng sáng mai hẵn đến.

Lãnh Thiên Hạo chín năm không về bị giữ lại cũng là chuyện bình thôi. Nếu là hài tử của nàng, nàng nhất định nhốt luôn khỏi cho có cơ hội rời đi nữa.

Hôm nay nàng một thân cam sắc nhạt, tóc thắt ba bím nhỏ ở hai bên dùng dải băng trắng cố định ở giữa. Bước ra ngoài nha hoàn, nô tài nào thấy nàng cũng cúi đầu chào: “Vương phi hảo.”

Gia giáo của lục Vương phủ thật tốt. Cả hạ nhân cũng học hỏi nhanh như vậy nàng thật hài lòng, tâm trạng cũng như vậy mà tốt theo.

Bước đến phòng ăn đã thấy Vương Doãn, Tiêu Tử, Hồ Điệp ngồi đầy đủ đợi mình:

“Chào buổi sáng.”

Bọn họ đồng thanh: “Vương phi hảo.”

“Sao Điệp tỷ tỷ không mặc y phục ta bảo Lệ Chi may?” Nàng bước đến nghi hoặc hỏi.

Hồ Điệp cúi mặt đỏ mặt: “Ta không quen mặc nữ trang.”

Tiêu Tử cũng muốn thấy nương tử chưa qua cửa của mình vận nữ trang liền cùng Vân Du một phe: “Sao nàng không làm theo ý của Vương phi?”

“Thân phận của muội, Vương gia còn chưa công bố.” Hồ Điệp bị lây nhiễm thói xấu của Tiêu Tử liền đưa tay lên gái đầu mỗi khi lúng túng hay xấu hổ.

Thấy bọn họ chàng chàng thiếp thiếp Vương Doãn lắc đầu thán: “Ta thật bất hạnh. Lão Tiêu thật không biết nghĩ đến bằng hữu đang cô đơn nơi này.”

Hồ Điệp, Tiêu Tử liên tục ho khan chữa ngượng. Bọn họ sao là đối thủ của Vương Doãn đây.

Vân Du nhai nốt miếng điểm tâm rồi nói: “Lão Vương dám tự nói mình bất hạnh sao?” Hắn đây là muốn đâm đầu vào tử địa?

“Vương phi cũng đang nhớ đến Vương gia đi. Chỉ có ta là một mình thôi, không bất hạnh thì là gì?” Vương Doãn vừa than vừa gắp điểm tâm vào chén.

Vân Du hắng giọng, mắt lóe lên vài tia nham hiểm: “Lệ Chi mau gọi Tâm muội muội đến bồi Doãn ca ca dùng điểm tâm.”

Vương Doãn đen mặt lại nghẹn cả miếng điểm tâm trong miệng. Hắn vừa liên tục ho vừa vẫy tay bảo Lệ Chi không cần đi.

“Khụ khụ, Vương phi ta sai rồi. Ta không nên như thế.”

Tiêu Tử, Hồ Điệp vui sướng khi người gặp họa. Tại sao bọn họ không nhớ đến Lãnh Tâm nhỉ? Vương phi vừa về đã nắm được điểm yếu của Vương Doãn rồi.

Liễu Hoa im lặng ngồi bên cạnh đút Liễu Thu Huệ dùng cháo. Vân Du nhìn mà ngao ngán. Lúc trước La Đường Kỵ đút muỗng nào liền nuốt muỗng đó thế mà Liễu Hoa đút lại quay tới quay lui không chịu ăn.

Dùng điểm tâm xong Lãnh Tình, Lãnh Ý đến thỉnh an:

“Nô tì Lãnh Tình gặp qua Vương phi.”

“Nô tì Lãnh Ý gặp qua Vương phi.”


Cả hai nhúng người cung kính đồng thanh nói. Hóa ra là tỷ muội song bào a.

Vương Doãn đứng bên cạnh thì thầm với nàng: “Lãnh Tình, Lãnh Ý là hài tử của nhũ nương của Vương gia. Sau khi nhũ nương qua đời Vương gia liền thu lưu họ. Ngài còn hứa gả họ cho huynh đệ Liêu gia.”

Lãnh Tình nói: “Lệ Chi sắp xuất giá nên Vương gia lệnh cho tỷ muội nô tì chăm sóc Vương phi.”

“Các người chẳng phải cũng sắp xuất giá sao?” Nàng nhắm nháp tách trà long tĩnh trên tay.

Bọn họ cúi đầu, đỏ mặt không dám lên tiếng. Nàng cho người gọi hết nha hoàn trong phủ đến tiền thính rồi nói:

“Bổn phi được gả đến đây đáng lẽ phải chuẩn bị hà bao phân phát cho mọi người nhưng thời gian ở quân doanh lâu như vậy không kịp chuẩn bị nên chỉ có thể đưa bạc.”

Nàng bảo Lệ Chi phân cho mỗi người hai lượng không phân biệt nha hoàn bao nhiêu đẳng. Thị vệ ba lượng, trù sư và quản gia năm lượng.

Hai năm ở quân doanh nàng bán được không ít xà phòng. Bạc kiếm về cũng không ít nhưng thưởng hết cho hạ nhân rồi chỉ còn lại một chút thôi không biết có đủ không. Đáng ghét nhất là quản gia bị bệnh không thể lấy bạc nếu không hôm nay tha hồ tiêu bạc rồi

Tin tức lục Vương phi rộng lượng được truyền khắp kinh thành. Nhưng đó là chuyện của ngày mai.

Nàng phất tay bảo họ lui xuống rồi kéo Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý dạo phố.

Lãnh Ý hỏi: “Vương phi muốn đi đâu để nô tì cho người chuẩn bị xe ngựa.”

“Ta đi dạo phố không cần xe ngựa.” Đi xe ngựa chính là không biết hưởng thụ. Dùng chân thả bộ thưởng thức đường xá cổ đại mới là ý nghĩa nhất.

“Vậy người có cần chuẩn bị thị vệ theo cùng không ạ?” Lãnh Tình lên tiếng hỏi.

Đi mua sắm phải có người xách đồ nên nàng đồng ý. Thế là mười người cùng nhau xuất phủ. Phố xá cổ đại thật đông đúc, nàng cứ như đang ở trong phim trường vậy. Chẳng trách các tiền bối xuyên không luôn nghĩ bản thân lạc đến phim trường.

Hôm qua nàng hứa với Lệ Chi đưa nàng ta đi chọn vải may giá y nên nơi đầu tiên đến đó là tiệm vải.

“Lệ Chi, ngươi vào đó chọn đi. Chọn cho cả Điệp tỷ tỷ nữa.” Nàng kéo tay Lệ Chi bước vào.

Lệ Chi gật đầu rồi hăn hái chìm đắm trong đó. Vân Du quay sang Lãnh Tình, Lãnh Ý: “Các ngươi cũng sắp thành thân rồi mau đến chọn đi.”

Bọn họ lúc đầu khăng khăng từ chối nhưng lúc sau liền theo Lệ Chi vào bên trong. Ba nữ nhân xem hết khúc vải này đến khúc vải khác còn cũng nhau bàn luận vui vẻ nữa.

Lão bản không biết thân phận của nàng nhưng nhìn đám thị về và y phục của nàng liền biết người có tiền nên vui vẻ chạy đến đón tiếp. Nàng chạm vào khúc vải nào hắn cũng khen đó là mẫu mới, màu đang thịnh hành. Cuối cùng mua tám khúc vải đỏ màu sắc khác nhau. Lão bảo cao hứng bảo lần sau lại ghé.

Dạo một hồi mệt mỏi liền dừng lại một tửu lâu dùng bữa. Vân Du nhớ ra việc đã hứa với hỉ nương nên hỏi Lệ Chi về nhà của nàng ta. Lệ Chi bảo không biết Vân Du buồn bã xem như bản thân thất hứa vậy.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lãnh Thiên Hạo hôm qua diện thadnh vốn định gặp thái hậu và Lãnh Thiên Hề rồi hồi phủ, không ngờ vừa bước ra khỏi Kim Loan điện đã thấy thái hậu khóc như hoa lê đái vũ ở bên ngoài.

Hắn cùng thái hậu dùng bữa xong liền bị giữ lại trong cung nên bảo Vương Doãn, Tiêu Tử hồi phủ rồi dặn dò một ít chuyện.

Sáng nay dùng điểm tâm xong được thả liền trở về. Hạ nhân báo nàng cùng Lãnh Tình, Lãnh Ý, Lệ Chi và sáu thị vệ ra ngoài nên hắn cũng yên tâm không ít.


Vào phòng đọc sách không bao lâu Vương Doãn bước đến kể lể chuyện bị tiểu Vương phi dọa nạt. Lãnh Thiên Hạo cười phì, nàng mới về đến đã tóm được cái đuôi hồ ly của Vương Doãn rồi. Xem ra ngày tháng sau này của Vương Doãn sẽ rất khó qua.

Thấy Lãnh Thiên Hạo không chịu giải quyết bản án hắn liền hậm bực quay đi. Hắn hận bản thân không thể xắn tay áo mắng chửi người khác.

Đến trưa thấy nàng vẫn chưa về hắn cho người đi tìm thì được báo nàng trước khi đi có nói không về phủ dùng cơm trưa.

Lát sau La Đường Kỵ đến, Lãnh Thiên Hạo nhàn nhạt ngồi ở tiền thính hỏi: “La phó tướng đến phủ không biết có chuyện gì?”

La Đường Kỵ đến là thăm Liễu Hoa và Liễu Thu Huệ. Gọi người ra rồi hắn trở về phòng đọc sách.

Không bao lâu hạ nhân lại báo có người trong cung đến cầu kiến. Hóa ra là đến lấy số đo may bào phục cho nàng và hắn. Hắn biết bây giờ gọi nàng cũng chẳng chịu về liền lấy y phục của nàng đưa cho tên thái giám kia. Tên thái giám cung kính nói:

“Lục Vương gia, hoàng thượng cho triệu người vào cung, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị xin người lập tức đi theo lão nô”

Thế là hắn phân phó hạ nhân xong liền theo tên thái giám tiến cung.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Vân Du dùng bữa xong lại đưa bọn họ đến tiệm trang sức. Nàng nhìn trúng chiếc vòng hổ phách và đôi vòng tay phỉ thúy nhưng đáng tiếc bạc không có nhiều a. Lấy được tiền rồi quay lại mua vậy.

Nàng ghé bên đường mua cho Liễu Thu Huệ một cái trống lắc. Lát sau lại thấy một cây trâm gỗ điêu khắc tin xảo ở một hàng ven đường gần đó liền muốn mua cho Liễu Hoa.

Ở hiện đại nàng rất hay mua sắm. Nàng dùng thẻ nên không trả giả cũng chẳng biết trả giả. Niêm yết thế nào thì thế nấy. Đại nương bán trâm nói giá nào nàng đưa y như vậy.

Nàng đưa bạc cho đại nương bán trâm liền bị Lệ Chi giữ lại: “Tiểu thư, cây trâm này không đáng nhiêu đó tiền.”

Lãnh Tình cầm trâm lật qua lật lại bới lông tìm vết miệng còn lải nhải chê chỗ này chỗ kia. Nào là kỹ thuật không tinh xảo, nào là chất gỗ không được tốt….

Lãnh Ý giật lấy cây trâm dính sát mặt đại nương hét giá: “Ta nói một lượng hai.”

Bọn họ mỗi người một câu cò kè giá cả làm đại nương bán trâm say xẩm mặt mày.

Vân Du đứng hóa đá tại chỗ. Lúc trước nàng đi săn hàng hiệu giảm giá cũng không kinh khủng như vậy đâu. Rõ ràng đều là nữ nhân đụng một chút là xấu hổ đỏ mặt không dám nói gì mà giờ đây lại hùng hổ như vậy. Còn hơn cả nam nhân giết địch, đánh giặc nữa.

Đại nương bán trâm hét to, ta còn không quên giật lại cây trâm xua xua: “Không mua thì đi chỗ khác.”

Lệ Chi kéo tay Vân Du: “Tiểu thư, chúng ta đi nơi khác. Lệ Chi không tin kinh thành rộng lớn như vậy chỉ có mỗi bà ta có”

“Nô tì thấy bên Tây thành cũng có một chỗ bán cây trâm y như vậy a.” Giọng của Lãnh Ý lảnh lót cất lên cố ý nói cho đại nương bán trâm nghe.

Đại nương bán trâm chột dạ liền nói: “Một lượng hai thì một lượng hai.”

Lãnh Tình quay lại gian xảo nói: “Một lượng.”

Đại nương bán trâm bấm bụng bán luôn. Thế là ba nữ nhân kia nở nụ cười mãn nguyện.


Đến quán trà nàng đến đó nghỉ chân. Bên trong Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý nói đến ngập lỗ tai nàng.

“Tiểu thư sao lại dễ tin người như vậy?”

“Bà ta thấy người nhà có tiền lại còn nhỏ nên muốn hét cao giá đó.”

“Bà ta nghĩ chúng ta dễ bắt nạt.”

“….”

Vân Du nhấp ngụm trà hoa cúc trêu bọn họ: “Bổn phi lần này đúng là đại khai nhãn giới a. Các người lúc nãy hệt như nữ nhân chanh chua, điêu ngoa một dạng. Sao giờ lại không thấy được dáng vẻ đó nhỉ?”

Bọn họ đồng loạt im bặt giấu mặt xuống bàn:

“Nô tì là sợ người bị người ta gạt thôi.”

“Tiểu thư còn chọc chúng ta nữa”

“Thực ra một lượng nàng ta cũng rất lời rồi đấy.”

“….”

“Nếu để đám phu quân trương lại của các người thấy thì sẽ thế nào đầy?” Vân Du gian xảo vuốt cằm, mắt không quên liếc nhìn đám nha hoàn của mình.

Ba nữ nhân kia lập tức màu đỏ nhuộm đến tận cổ.

Vân Du cười nhàn nhạt rồi không nói gì nữa mà tập trung nghe đám dân chúng bên kia nói chuyện.

Một vị tiên sinh đang kể về chiến tích của Lãnh Thiên Hạo. Có người hỏi hắn ta:

“Tiên sinh cho hỏi, người có biết lục Vương gia có tướng mạo thế nào không?”

“Đúng vậy, có giống như lời đồn không?”

“Lục Vương gia của chín năm trước thì biết nhưng hiện tại đã lâu như vậy không ai nói được gì?” Vị tiên sinh đó lắc đầu.

“Ta nghe nói Lục Vương gia bị hủy dung rất đáng sợ a.”

“…..”

Bọn họ mỗi người một câu nói xấu Lãnh Thiên Hạo. Có người còn tiếc nuối cho vẻ anh tuấn của Lãnh Thiên Hạo lúc trước. Ba nữ nhân ngồi bên tiểu Vương phi liền sinh khí:

“Vương phi, họ bêu xấu Vương gia.”

“Vương gia đâu có như vậy. Người là anh tuấn, làm gì có sẹo trên mặt chứ.”

“Vương phi mau nói gì đi.”

“….”

Bọn họ mỗi người một câu buộc Vân Du phải lên tiếng nói giúp Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Thiên Hạo là quái vật thì lão bà của hắn cũng không thể là người. Nàng nhếch môi cao giọng nói:

“Hôm qua ta đã thấy dung mạo của lục Vương gia a.”

Cả đám người liền tụ tập bỏ rơi vị tiên sinh kia, sang bàn của Vân Du liên tục hỏi về tướng mạo của Lãnh Thiên Hạo.

“Lục Vương gia không hề có vết sẹo trên mặt.” Lãnh Tình, Lãnh Ý, Lệ Chi vui sướng trong lòng. Vương phi chịu mở miệng nói giúp cho Vương gia nhà bọn họ. Đáng tiếc nghe xong câu sau liền nghệt mặt ra hết.


“Chỉ là mặt mũi hung tợn trong rất đáng sợ. Chính vì vậy mới làm cho Bắc Bình quốc sợ hãi sớm quy hàng.”

Vị tiên sinh đó nho nhã bước đến nói: “Tiểu cô nương, mạo phạm hoàng thất sẽ phải gánh tội a.”

Vân Du nhúng vai nói: “Đồng ngôn vô kỵ.”

Có người lại hỏi: “Vậy Vương phi có phải bị Vương gia dọa đến mất mật tự sát rồi không?”

“Ngươi ăn nói linh tinh gì thế? Hôm qua ta tận mắt chứng kiến trên dưới lục Vương phủ ra ngoài đón Vương phi a.”

Vân Du lại nói: “Ta có quen người làm trong lục Vương phủ nên biết được hôm qua Vương phi vừa hồi phủ đã khiến cả phủ chó gà không yên còn hại cả đám hạ nhân run rẩy quỳ trước tiền thính nữa.”

Nghe xong đoạn này ai cũng đoán lục Vương phi là nữ nhân đáng sợ nhất kinh thành.

“Xin hỏi tiểu cô nương, lục Vương phi có dung mạo thế nào?”

Thế là nàng đem đặt điểm của người ngoài hành tinh một lần mang ra miêu tả hết khiến bọn họ sợ mất mật. Có người còn bạo gan nói:

“Nếu ta là lục Vương gia , ta nhất định sẽ không thú nàng vào cửa.”

Vân Du lại đả thông tư tưởng cho hắn: “Hồng cân che mất rồi làm sao thấy được dung mạo mà thú với không”

Mọi người đồng loạt a một tiếng. Người khác lại nói:

“Đổi lại là ta, ta nhất định sẽ hưu nàng.”

Vị tiên sinh lại lên tiếng: “Hôn sự do thái hậu quyết định, hoàng thượng tứ hôn làm sao có thể nói hưu là hưu được.”

Mọi người thở dài đồng cảm với Lãnh Thiên Hạo thú được Vương phi ma chê quỷ hờn lại còn hung dữ nữa.

“Vân quốc công cũng thật quá đáng dám đem nữ nhi xấu như vậy gả vào hoàng thất.”

“Cũng không trách được a. Tin đồn về Vương gia như vậy ngoài Vân quốc công ra thì không ai nguyện gả.”

“Vân quốc công lần này vừa gả được nữ xấu vừa có thân thích với hoàng thất a.”

“Ta nghe nói lục Vương phi rất thông minh. Nàng làm ra xà phòng dâng lên thái hậu và hoàng thượng.”

Thế là đề tài bị chuyển đổi. Vân Du ung dung ngồi nghe không hề thêm miệng nữa. Ba nữ nhân bên cạnh liên tục lải nhải nói trời không còn sớm bắt nàng hồi phủ.

Trên đường hồi phủ bọn họ nói với nàng:

“Sao Vương phi lại tự nói mình như thế?”

“Tiểu thư không những không nói giúp Vương gia mà còn tự biến mình thành ra cái dạng gì rồi.”

“Nữ tử chỉ muốn được tiếng thơm sao Vương phi lại tự bôi bác mình thế kia?”

“…..”

“Các người sinh khí làm gì. Ta lại chẳng mang các ngươi ra bêu xấu.” Ba nữ nhân đó á khẩu.

Hồi phủ nàng nghe hạ nhân báo lại chuyện của Lãnh Thiên Hạo rồi vệ sinh thân thể xong lại đi tâm sự cùng Chu công.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương