Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? [Full]
Chương 5: Tiểu Vương Phi Là Nữ Nhân Đanh Đá

CHƯƠNG 5: TIỂU VƯƠNG PHI LÀ NỮ NHÂN ĐANH ĐÁ
Tác giả: Luna Huang
Đến tân phòng Vân Du nhanh chóng đưa tay kéo hồng cân và mũ phượng ra khỏi cái đầu nhỏ đáng thương của mình. Miệng cũng không quên đuổi hỉ nương ra ngoài và quay sang Lệ Chi phân phó:
“Ta muốn tắm, thuận tiện gọi người đem chút thức ăn đến đây.”
Nàng phải nhanh miệng như vậy mới có thể ngăn cản Lệ Chi nói cái gì mà: Hồng cân chỉ để tân lang kéo xuống, nếu không sẽ không cát lành.
Lệ Chi nhận được lệnh liền nhanh chóng chạy ra chạy vào làm theo sự phân phó của nàng.
Vân Du có thời gian liền tự thoát bỏ bớt vài kiện y phục nặng nề trên người ra. Lúc chuẩn bị khởi hành đến quân doanh nàng không hề cho ai bôi phấn nước, yên chi lên mặt nên cũng không cần tẩy trang.
Làm xong chuyện của mình nàng đảo đôi mắt to tròn quan sát bên trong nơi gọi là « Tân Phòng ». Ở đây ngoài trừ đôi nến long phượng đang cháy rực trên bàn kia thì không có chỗ nào giống tân phòng nữa. À, đúng hơn phải gọi là tân lều. Dù gì ở đây cũng là quân doanh nên chỉ có lều và lều thôi.
Lệ Chi làm xong chuyện Vân Du dặn dò liền bước vào. Việc đầu tiên khi nhìn thấy nàng đó chính là nói câu huyền thoại bên trên. Nàng biết trước sẽ có câu đó mà -.- !
Vân Du khép hờ đôi mắt to long lanh lại, chừa ra một nửa nhìn nàng ta: “Ai kéo mà chẳng được. Đâu phải ta chưa từng kéo hồng cân đâu. Cho dù có để hắn kéo thì sao? Cũng không thể viên phòng đúng không? Lại nói biết khi nào hắn mới đến đây mà đợi.” Có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng thèm đến nữa cơ.
Hắn vốn chẳng để tâm đến hôn sự này, nương tử của hắn là nàng đây cũng chưa trưởng thành thì đến làm gì.
Mỗi câu, mỗi chữ Vân Du nói đều hợp tình hợp lý làm Lệ Chi chẳng nói được câu nào nữa. Nàng mỉm cười vỗ vỗ vai nàng ta rồi bước vào sau bình phòng tắm rửa.
Vân Du tắm xong bước ra thức ăn cũng đã đầy trên bàn. Nàng và Lệ Chi cùng nhau ngồi xuống xử lý hết đống thức ăn phong phú kia.
Vân Du thực sự rất khâm phục Lệ Chi, nàng ta chỉ gặp Lãnh Thiên Hạo có một lần mà đã khen lấy khen để như vậy. Tài tẩy não của Ngô Trọng Kỳ và Phó Đức Chính rất có hiệu quả a. Từ lúc ngồi xuống đến giờ nàng ta cứ luôn miệng nào là Vương gia uy vũ thế nào, Vương gia anh dũng ra sao, nghe mà phát chán.
Đã là người thì điều phải có khuyết điểm, nàng mới không tin trên đời có người như bọn họ miêu tả. Nếu hắn thật sự thập toàn thập mỹ như vậy thì diêm Vương gia đã sớm gọi hắn xuống phục vụ bên cạnh mình rồi, không thì may mắn hơn được ngọc hoàng đại đế triệu hồi về thiên cung phong quan tiến chức.
Mặc kệ nàng ta, nàng vẫn là ăn no bụng trước.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sau khi ăn xong nàng bảo nàng ta đem cái gương đồng đến cho nàng. Sau khi xuyên đến đây, đây là lần đầu tiên nàng nhìn ngắm dung mạo của cổ thân thể này.
Biết phải nói làm sao cho phải đây. Dung mạo này nàng nhìn rất quen mắt a. Chẳng phải đây là hình dáng lúc còn nhỏ của nàng sao? Lúc đó nàng vẫn còn chưa bị cận thị đâu.
Bên ngoài lều tiếng náo nhiệt khiến nàng cảm thấy ồn ào, nàng đặt gương đồng xuống rồi nhấc chân bước ra. Tiện tay nàng cầm luôn sợi dây thừng gần đó mang theo bên người, đây cũng là bài học sinh tồn nàng được học thời trung học.
Chân nàng bước ngược hướng với tiếng ồn kia. Lệ Chi bước sau lưng nàng không nói lời nào. Hai người cách nhau chỉ vài bước chân.
Tiếng ồn nhỏ dần, xung quanh hai người chỉ còn tiếng bước chân đạp lên cỏ. Thấy một cây to nàng dừng bước trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Tay nàng cũng đồng thời làm theo suy nghĩ đó.
Lệ Chi ở phía sau thắc mắc hỏi nàng: “Tiểu thư, người là đang làm gì?”
“Leo cây” Nàng đáp vỏn vẹn hai chữ, tay vẫn nhanh chóng thực hiện hành đồng vừa nói.
Lệ Chi hoảng hốt vội ngăn cản: “Tiểu thư, leo cây nguy hiểm, nhỡ té thì phải làm sao? Người vẫn là nên đợi Vương gia ở tân phòng” Lệ Chi huyên thuyên một hồi thì phát hiện tiểu thư nhà mình đã sớm an vị trên cành cây to kia.
Vân Du đưa tay hướng Lệ Chi vẫy vẫy: “Lên đây với ta” Nàng cũng không quên bồi thêm câu: “Vui lắm.”
Thấy Lệ Chi lắc đầy nguầy nguậy, biết là sẽ không thuyết phục được, nàng liền nói: ‘Vậy người về trước đi. Lát ta về sau.
Lệ Chi từ chối: “Lệ Chi ở đây với tiểu thư.”
Vân Du cũng không cùng nàng ta so đo nữa liền không ai bảo ai cả hai cùng im lặng.
Ở trên cây, Vân Du nhìn sang nơi phát ra tiếng ồn. Lều trại sáng rực bên những nhóm lửa hồng, tuy không hề treo đèn kết hoa tổ chức đại hôn nhưng binh tướng ai cũng náo nhiệt như mới thắng trận về. Tránh đả thảo kinh xà chăng?
Trong quân doanh sợ nhất chính là mất tập trung mà lại rượu chè thế này, nàng bất giác lắc đầu. Mặc kệ, đó không phải chuyện nàng nên quản.
Nhớ lại, cổ thân thể này với nàng trùng tên, dung mạo cũng y hệt có khi nào là tiền kiếp của nàng không? Không những thế gia cảnh cũng gần giống nhau.
Ở hiện đại, ba mẹ nàng ly hôn khi nàng còn nhỏ. Trong nhà không hề có hình ảnh hay bất kì thứ gì của mẹ, một cú điện thoại quan tâm nàng cũng chẳng có. Nói thật đến khuôn mặt, hình dáng của mẹ, nàng còn chẳng nhớ ra được.
Ba nàng là một doanh nhân thành đạt nên bên cạnh có không ít bóng hồng. Ba nàng thường xuyên đưa mấy cô gái đó về nhà, buồn cười hơn hết đó là họ chẳng cần danh phận cũng nguyện ý sinh hài tử cho ba nàng.

Nàng bị xem như không khí liền tâm tình lãnh đạm quyết định dọn ra riêng. Ba nàng biết được ý định cũng không ngăn cản, mỗi tháng chu cấp học phí và sinh hoạt phí cho nàng qua hình thức chuyển khoản là xong. Ngay cả họp phụ huynh hay nàng sống thế nào cũng chưa từng quan tâm đến.
Sau khi dọn ra riêng nàng quyết tâm học thật nhiều lấy học bổng du học cũng được, học trong nước cũng được miễn sau này kiếm thật nhiều tiền là được. Bên cạnh đó nàng còn tự làm nến và xà phòng đem bán kiếm tiền học những thứ mình thích, mua những thứ mình yêu.
Nhan sắc của nàng cũng chẳng có gì nổi trội, chỉ nằm ở tầm trung. Bạn bè hay khen nàng có đôi mắt to, sáng như những vì sao trên trời, đáng tiếc ưu điểm suy nhất này đã bị mất do học quá nhiều. Nàng học nhiều đến mức cận thị nặng phải mang đôi mắt kính dày như hai cái đít chai.
Nàng lại không dám đeo kính áp tròng, không có tiền cũng chẳng có dũng cảm làm phẫu thuật nên ưu điểm này cũng biến thành khuyết điểm.
Xuyên về đây thật tốt, không bị cận thị liền không cần đeo mắt kính nữa. Lại nói lúc trước một ngày chỉ ngủ được bốn tiếng, đến đây liền ngủ thẳng một giấc đến sáng. Còn gì tốt hơn như thế nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau khi chè chén no say với đám binh tướng xong Lãnh Thiên Hạo liền quay về lều. Hắn sợ tiểu Vương phi kinh sợ nên dùng nội công đẩy hết rượu ra ngoài.
Lúc nãy hắn đã dụng hình, bức cung Phó Đức Chính nên cũng biết được lý do nàng được gả đến đây. Vân quốc công bảy năm trước hắn đã từng gặp nhưng bất quá vì sao lại không sợ những tin đồn kia mà còn có can đảm đưa đích nữ cho hắn vi phi?
Theo hắn biết Vân quốc công tuy thê tử mất cũng chưa từng nâng kế thất hoặc di nương nào lên làm chính thất. Lúc dẹp phản loạn ngoại bang hắn đã từng cùng Vân quốc công hợp tác, nhưng giao tình chỉ dừng lại ở mức nói đôi ba câu khách sáo thôi.
Về lều, không thấy tiểu Vương phi đâu hắn liền hốt hoảng sai người tìm kiếm. Có phải do địch bắt mất không? Hắn vội vào trong lều hoán y phục.
Binh sĩ nhận được lệnh liền cầm đèn đuốc chạy khắp nơi tìm tiểu Vương phi. Tìm tiểu Vương phi rất dễ a, trong quân doanh chỉ có ba nữ nhân mà tiểu Vương phi chỉ có mười tuổi nên không thể làm khó bọn hắn được.
Không lâu sau binh sĩ bảo với Lãnh Thiên Hạo tìm thấy tiểu Vương phi cách quân doanh một dặm. Hắn nhanh chóng bảo binh sĩ đưa hắn đến đó.
Từ xa hắn nhìn thấy một tiểu oa nhi lục y thong thả ngồi trên cành cây to, tóc nàng xõa ra như thác để mặc cho chúng hòa mình nương theo gió, vầng trăng to sáng ngời treo trên đỉnh đầu, chân đung đưa theo nhịp, mắt nàng hướng về nơi nào đó rất xa xăm.
Đám binh sĩ bên dưới có gọi thế nào nàng cũng không phản ứng. Hắn lại lướt đôi mắt phượng sang cành cây to. Có một sợi dây thừng buộc đá ở một đầu xoắn vài vòng vào cành cây, đầu còn lại thả tự do xuống dưới.
Nhìn cũng biết nàng làm cách nào leo lên đó rồi. Bất quá sợ dây đó nằm trong kế hoạch giăng bẫy địch của hắn.
Hắn bất giác ôm trán, nàng phá phách đến độ này thì phải làm sao? Nhất quyết làm theo kế hoạch bắt nàng theo Phó Đức Chính hồi kinh mới là an toàn nhất.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên này, Vân Du đang còn mải mê suy nghĩ đến bạc nàng để trong ống heo khi phát hiện nàng mất chủ nhà có lấy luôn không? Còn có tiền nàng để dành trong ngân hàng nữa. Còn có……..
Đột nhiên một bóng đến to lớn cấp lấy nàng, còn chưa kịp phản ứng nàng đã thấy chân mình chạm đất.
Lãnh Thiên Hạo thấy nàng đứng vững trên mặt đất hắn mới buông tay. Tay hắn chấp sau lưng lấy lại vẻ uy phong ngày thường.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng quan sát xung quanh miệng còn không quên mắng chửi người khác: “Các người nhìn cái gì, chưa từng thấy tiên nữ hạ phàm sao?” Đó là nàng mắng đám binh sĩ đứng cùng Lệ Chi ở dưới gốc cây đang ngây ngốc nhìn nàng.
Quay qua nàng thấy thắt lưng của một nam nhân đứng sát mình. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, không phải chứ, làm sao lại cao như vậy?
Nàng lùi về phía sau rồi ngẩng mặt lên nhìn nam nhân đó. Thấy tư thế này không ổn, vẫn còn làm nàng mỏi cổ liền lùi thêm vài bước nữa rồi mở miệng hỏi: “Là ngươi đưa ta xuống?”
Nam tử đó ngoài ba mươi, trên mặt đầy râu, khí khái bừng bừng. Một thân lam y đứng chấp tay sau lưng ngạo nghễ chỉ nói một chữ “ừm.”
Vân Du bực bội vì bị hắn làm đứt mạch suy nghĩ liền đem hắn ra trút giận: “Nếu ngươi muốn đưa bổn phi xuống liền nói một tiếng, cư nhiên dám mạo phạm bổn phi. Ngươi không sợ Vương gia đem ngươi chém đầu sao?”
Lãnh Thiên Hạo bị đồn là sinh khí liền giết người nên nàng cũng không ngại đem chuyện này ra dọa hắn.
Vẻ mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc sợ sệt khi bị nàng hù dọa. Lại còn vân đạm phong kinh đáp: “Ta có gọi nhưng nàng không nghe.”
Vân Du quay qua nhìn Lệ Chi chứng thực lời nói của hắn. Thấy được cú gật mạnh của Lệ Chi nàng liền sửng sốt. Không phải lúc nãy nàng quá nhập tâm nên không màng xung quanh chứ?
Rất nhanh nàng hồi phục tinh thần hướng hắn đắc ý nói: “Cứ cho là như vậy khi ngươi mạo phạm bổn phi có từng nghĩ qua sẽ bị Vương gia dụng hình chưa? Chưa nói đến, nếu bổn phi bị bệnh tim nhất định bị ngươi dọa đến ngất, đến lúc đó để xem ngươi làm sao ăn nói với Vương gia.” Nàng hả hê nhìn tên mặt không biểu cảm kia.
“Nàng chẳng phải đã bình an vô sự sao?” Hắn lại lên tiếng.
“Nhưng là ngươi mạo phạm bổn phi” Nàng cao giọng hất cầm về phía hắn: “Ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Đám cổ đại này chỉ cần đụng chạm một chút liền đòi sống đòi chết, nàng dùng điểm này bức tử hắn là tốt nhất. Không thể để tên chiếm tiện nghi của bản thân được ung dung tự tại như vậy được.
Không để nam nhân đó phản ứng nàng liền mắng chửi hắn: “To gan! Cư nhiên dám vô lễ với bổn phi, có phải dư thời gian không có việc làm không? Ngươi là ai? Tên gì? Làm chức vụ gì? Bổn phi sẽ nói với Vương gia ban thêm nhiều việc cho ngươi làm.”
Suýt chút nữa nàng đã hỏi luôn, song thân, tình trạng hôn nhân, quê quán của hắn. Bệnh nghề nghiệp ấy mà, nàng bán hàng nên phải nhanh mồm thế này mới dễ bán.
Lãnh Thiên Hạo nhíu mày đánh giá tiểu oa nhi đanh đá trước mắt. Chân dang hình chữ bát, tay chống hông, mở miệng đóng miệng đều là bổn phi. Tâm cao khí ngạo không hề giống thiên kim khuê các được nuôi dưỡng trong sương phòng.

Xem ra nàng vẫn chưa biết thân phận của hắn, có nên hay không đùa nàng một chút? Bất quá vẫn còn binh sĩ ở đây. Hắn phi đáp sở vấn hướng nàng hỏi:
“Tại sao nàng lại chạy đến đây?” Đáng lý giờ này nàng nên đợi hắn ở tân phòng.
Vân Du nộ khí xung thiên to giọng quát: “Ngươi là bị câm hay là bị điếc. Bổn phi hỏi ngươi không nghe thấy sao?”
Đám binh sĩ cùng Lệ Chi liên tục nuốt nước bọt. Tiểu Vương phi thật là to gan, nếu Vương gia nổi giận sẽ không ai biết được kết cục của tiểu Vương phi đâu.
Lãnh Thiên Hạo khép hờ đôi mắt phượng nén nộ khí liên tục tự nói với bản thân: Không nên vì tiểu oa nhi mà sinh khí, như vậy rất mất hình tượng.
Lãnh Thiên Hạo tiếp tục nói, mặt lúc này đã tối đi một phần rồi: “Nàng mau thu liễm tính khí rồi quay về phòng.” Hắn phải dạy dỗ lại mới được.
Vân Du hừ lạnh khinh bỉ hắn: “Tại sao bổn phi phải nghe lời của ngươi? Ngươi vẫn còn chưa trả lời bổn phi đâu.”
Lãnh Thiên Hạo bước đến đưa tay nắm lấy tay nàng kéo đi. Cùng nàng đôi co trước mặt binh sĩ rất mất oai phong.
Vân Du gằng tay lại nhưng nàng tuổi nhỏ sức yếu liền bị hắn kéo đi. Nàng mở miệng lại tiếp tục mắng chửi hắn: “Ngươi mau đem cái móng heo của ngươi ra khỏi người của bổn phi. Bổn phi nhất định hướng Vương gia cáo trạng đem cái móng heo của ngươi hầm canh.”
Mặt Lãnh Thiên Hạo lúc này trận đen, trận đỏ, trận xanh….hòa lẫn với nhau rất khó coi. Nàng dám bảo tay hắn là móng heo. Trên đời này chưa từng có người nào dám vô lễ với hắn như vậy, lá gan của nàng phỏng chừng không nhỏ đâu. Hắn quay người lại đem nàng xốc lên vai mang đi.
Vân Du bị xốc lên như một con heo. Đúng, hắn thật sự đem nàng biến thành heo mang đi. Nàng tức tối, tay nắm thành nắm đấm liên tục đánh vào lưng hắn. Đạo lực của một tiểu oa nhi mười tuổi thì làm được gì.
Bất lực nàng liền hướng Lệ Chi nói: “Mau gọi Phó Đức Chính, Ngô Trọng Kỳ đến cứu ta.” Nàng còn không quên mắng mấy tên binh sĩ ở đó: “Các người là con người không có trái tim, không biết yêu thương đồng loại, thấy Vương phi bị bắt trước mặt mà còn làm ngơ như không chuyện gì xảy ra. Bổn phi sẽ nói với Vương gia đem mắt của các ngươi toàn bộ móc ra hết.”
Nàng cư nhiên đem luôn tên họ của Phó Đức Chính, Ngô Trọng Kỳ ra để hô to gọi nhỏ. Dùng bọn họ huy hiếp hắn sao? Nàng nên sớm chết tâm đi. Xem ra gia giáo của Vân phủ tệ hại như vậy, hắn nên lập tức viết thư gửi cho hoàng thượng, kỳ tuyển tú sắp tới Vân gia không cần tham gia.
Đám binh sĩ thấy hai người khuất bóng mới dám thở dài, bọn họ thầm cầu phúc cho tiểu Vương phi. Tiểu Vương phi sao lại điêu ngoa như vậy, lúc nãy thì ra oai phủ đầu, bây giờ lại đem Vương gia đáng kính của bọn họ ra mắng chửi. Trong lòng mỗi người một suy nghĩ rồi giải tán khỏi hiện trường. Lệ Chi cũng lặng lẽ chậm rãi bước về lều.
Cách xa đám binh sĩ miệng nàng lại tiếp tục mắng tên mặt đầy râu đang xốc mình như xốc heo: “Tên khốn kiếp nhà ngươi, mau buông bổn phi xuống. Bổn phi nhất định đem cái móng heo của ngươi hầm canh uống mới hả dạ.”
Thấy tên đó không phản ứng lòng nàng thầm kêu lên không ổn. Nàng đem luôn boss bự ra uy hiếp: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau lăn ra đây. Vương phi của ngươi đang bị đại thúc mặt râu khi dễ.”
Hắn nên cười hay nên khóc đây. Nàng đem cả tên họ đầy đủ của hắn ra luôn rồi. Lại còn bảo hắn là “đại thúc mặt râu” nữa chứ. Đến cùng lá gan của nàng to cỡ nào? Hắn thật sự muốn biết.
Trên đường về lều, đám binh sĩ trên đường dạt ra hai bên nhường đường cho Lãnh Thiên Hạo đi. Bọn họ chung thủy cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng kia. Ai cũng tự nói với mình rằng họ không nghe tiểu Vương phi nói gì hết.
Âm thanh to lớn của nàng vang lên ồn ào cả một góc của quân doanh. Ai cũng biết đã tìm được tiểu Vương phi nên an an ổn ổn về lều nghỉ ngơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương