"!!!"
Tống Khương sửng sốt.

Đại não như đình trệ, da đầu tê rần.

Hắn trợn mắt, không dám tin.
Cô vừa nói gì?
Ánh trăng sáng trong lòng hắn...!vừa thổ lộ tình cảm với hắn?
Tống Khương hít sâu một hơi, kìm nén kích động: "Em, em vừa nói gì? Lặp lại!"
Hướng Mạn bĩu môi, xụ mặt, nhanh nhanh chóng chóng nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Cô kéo khóe môi, khẽ cười.
"Em nói, em thích chú."
Thịch!
Trái tim vốn đang thương tổn, rỉ máu của Tống Khương chốc lát đã được chữa lành.


Con tim đập lệch nhịp, nhanh đến nỗi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Cánh tay vì kích động mà run rẩy.

Hắn không dám tin! Đôi mắt đen kịt dại ra, lóe lên một tia chấn động, nhìn chằm chằm Hướng Mạn.
Hướng Mạn nheo mắt, không chút do dự kéo cổ áo Tống Khương, rớt người lên, tặng cho hắn một nụ hôn "chuồn chuồn đạp nước".
"Em thích chú...!thích, thích lắm luôn..."
"Ai không thích chú...!ức...!đều là kẻ mù."
Soạt.
Quá kích động, hắn dường như không thể khống chế nổi hành động.

Tống Khương siết lấy vòng eo mảnh khảnh của Hướng Mạn, nâng gáy cô lên, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn sâu.
Tách hàm răng trắng ra, đầu lưỡi luồn qua khe hở, thuận lợi tiến vào khoang miệng, càn quét, chiếm lấy mật ngọt.
Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời.
"Ưm..."
Hướng Mạn trong lòng sung sướng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khiến cho nụ hôn càng trở nên nóng bỏng hơn.
Cô gái hắn yêu cũng yêu hắn.
Đây là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
Tống Khương kích động hôn Hướng Mạn, thẳng đến lúc cánh môi của cô bị chà đạp đến sưng tấy.
Ôm người yêu dấu trong lòng, Tống Khương thở ra một hơi đầy mãn nguyện.

Con ngươi đen kịt nổi lên những cảm xúc đen tối và mãnh liệt.
"Tôi muốn..."
"Không được!" Hướng Mạn nhoẻn miệng cười: "Em không muốn lớn bụng trước khi cưới đâu."
Tống Khương cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời tựa như vì sao giữa đêm đen của cô, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Hiện tại, quan hệ mới vừa mới xác định.

Hắn không thể để dục vọng mãnh liệt bùng phát, dọa cô chạy mất.


Đặt lên trán cô một nụ hôn, hắn cất giọng khàn khàn: "Được, thời gian còn dài."
Tương lai...!tôi sẽ "ăn" đủ!
...
Hướng Mạn chia tay Tống Khương trở về nhà họ Thẩm.

Vừa bước vào nhà đã bắt gặp hai ông anh ôn thần của mình.
Ngửi thấy mùi rượu nồng trên người cô, Thẩm Đông Quân cau chặt đôi mày kiếm, mắng: "Em uống rượu? Em vậy mà dám trốn anh đi uống rượu?"
Bị mắng, Hướng Mạn nhăn mặt, chất vấn: "Anh có thể uống còn em thì không thể sao? Bất công quá vậy! Em ghét anh!"
Thẩm Đông Quân: "..."
Anh đây còn không phải vì muốn tốt cho em sao?
Thẩm Bắc Quân nhìn thấy một màn này, cố gắng kìm nén cơn giận, tự nhủ sẽ không đi vào vết xe đổ của thằng em ngu ngốc kia.
Anh chậm rãi xoa đầu Hướng Mạn, nhẹ giọng: "Ai đưa em về? Gọi taxi hả?"
"Không phải, là chú đẹp trai dễ thương đưa em về."
Thẩm Bắc Quân: "..."
Chú đẹp trai dễ thương?
Thằng nào??!
Chắc chắn không phải Tống thiếu gia rồi.

Tính từ "dễ thương" dù sao cũng không phù hợp với hắn.


Cho nên, em gái anh có đối tượng mới rồi?
Thẩm Bắc Quân tặc lưỡi, kêu Hướng Mạn đi nghỉ ngơi, còn bản thân lập tức đi sắp xếp trợ lý điều tra người kia.
...
Ngày hôm sau.
"Anh, anh cứ để con bé uống rượu thế à? Không tốt chút nào."
"Tìm thằng chó kia, đánh một trận.

Chắc chắn là nó dạy hư em gái chúng ta."
"Anh à, anh có đang nghe em nói không vậy?"
"Câm miệng!!" Thẩm Bắc Quân nhức nhức cái đầu, day huyệt Thái Dương, anh ném điện thoại sang cho Đông Quân: "Tự mình xem đi."
Thẩm Đông Quân cầm điện thoại, nhìn tin tức mới được đăng tải trên báo nay đã lên Hot Search, không nhịn được buông lời thô tục: "Đ* má, Tống Khương công khai bạn gái! Khoan đã, bóng lưng này quen thuộc quá!!"
Một giây sau, Đông Quân liền sửng sốt.

"Đây...!đây chẳng phải em gái chúng ta sao??!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương