Nếu giống như du khách hoặc khách thập phương từ thànhphố đến dắt tay Phùng Hy đi vào phố cổ thì rất đơn giản, còn để dắt tay cô vàocổng nhà có đôi sư tử đá trước cửa thì lại vô cùng khó khăn.

Trong cuộc đời con người luôn có những buổi sáng đểlại ký ức sâu sắc cho người ta. Ví dụ buổi sáng mùng một tết, bị tiếng pháo nổlàm cho tỉnh giấc, ngồi bật dậy xin tiền mừng tuổi của người lớn, mặc quần áomới, trong túi có tiền, phấn khởi vô cùng; hoặc như ngày mới vào đại học, tỉnhdậy trong phòng ký túc xá có sáu người, tròn mắt nhìn trần màn, nghĩ cuộc sốngmới đã bắt đầu; hoặc như buổi sáng hôm nay của Phùng Hy. Miệng cô tỏa ra mùi thơmcủa kem đánh Lãnh Toan Linh, tóc tỏa ra mùi thơm của dầu gội đầu Head andShoulders, trước khi ra cửa còn ngắm lại chiếc váy ngắn màu xanh nhạt tronggương, tay chống vào phần eo thon thả, cặp mông cong tròn gợi cảm, chân đi đôigiày cao gót bảy phân, tay xách chiếc ví nhỏ đi làm.

Chắc chắn Mạnh Thời không thể biết cô lại duyên dángtrước gương như vậy. Phùng Hy đắc ý nghĩ, phụ nữ thích nhất điều này. Ví nhưhiện tại, trông cô rất điềm đạm, để lộ nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh buổisớm, dè dặt mà không lộ liễu.

Cô đứng bên cạnh vườn cây xanh, phía sau là lùm câyxanh mướt được cắt thẳng tắp, bên trên có điểm mấy đóa hoa bìm bìm vẫn còn đọngmấy hạt sương. Mạnh Thời bèn nhớ đến bông hoa dành dành mà anh đã từng ngắt.

Đầu tiên ánh mắt anh nhìn vào đôi chân cô, trắng ngầncân đối, trên đầu gối còn có hai chỗ lõm, đôi giày cao gót màu trắng dưới chântạo ra một đường cong hoàn mỹ ở gót chân. Rồi ánh mắt anh chầm chậm nhìn lênngực cô. Phùng Hy giảm còn khoảng năm mươi kilôgam, nhưng trông cô không gầy. Mộtchiếc cúc nhỏ được gắn ngay dưới ngực, khiến ngực được nâng cao hơn. Mạnh Thờichớp chớp mắt, cười nói: “Bạn Phùng Hy, bạn định đi đến công ty hay là có hẹnvới tôi đấy mà trang điểm lộng lẫy thế?”.

Phùng Hy hơi ngẩng đầu lên, nhã nhặn trả lời: “Anh khôngphải là người chỉ biết bo bo cho riêng mình, chỉ mong em khoác một chiếc baotải lên người chứ?”.

Mạnh Thời mở cửa xe cho cô, cười đáp: “Thế thì em nhầmrồi! Anh chỉ mong tất cả đàn ông trên thế gian này nhỏ hết nước miếng vì emthôi, nhưng em thì chỉ nhỏ nước miếng vì anh!”.

“Thôi đi anh!”. Phùng Hy nguýt anh một cái, cười lênxe.

Mạnh Thời quay đầu hôn lên má cô, nói: “Thơm quá”.

Phùng Hy khẽ đẩy Mạnh Thời, má hơi đỏ lên, trong lònglại rất vui. Cô len lén nhìn chiếc xe của Mạnh Thời, cười thầm. Đột nhiên côhỏi Mạnh Thời: “Em còn chưa biết anh làm ở đâu nữa?”.

Câu nói bất thình lình khiến Mạnh Thời bật cười, anhkhẽ gõ ngón tay lên vô lăng, nói: “Thực ra sau khi tốt nghiệp đại học anh vẫnlông bông, mua bán đồ cổ, làm thuê, hiện nay anh kiêm làm huấn luyện viênTaekwondo ở trung tâm thẩm mỹ viện của anh. Tài sản hiện có ngoài chiếc xe nàycòn bốn mươi phần trăm cổ phần ở Thẩm mỹ viện y học Tạ Thị nữa. Hy Hy, đến giờem mới muốn tìm hiểu những nét cơ bản về anh đúng không, em không thấy thế làhơi muộn à?”.

Ánh mắt trêu chọc cười cười khiến Phùng Hy thấy hơigiật thột. Tại sao ánh mắt anh lại giống như đang nhìn một miếng thịt trên thớtvậy? Cô không hề cảm thấy trao đổi cho nhau những nét cơ bản về mình là mộtchuyện ngốc nghếch, bèn phụng phịu nói: “Con người sống trong xã hội này luôncó những quy định phải tuân theo. Anh không thấy những người đi gặp người yêudo người khác làm mối, sơ yếu lý lịch của mình phải chuẩn bị cả tập hay sao?Bây giờ em mới tìm hiểu được một ít, nếu thấy không phù hợp thì cho anh byeluôn chứ sao”.

Bye luôn? Mạnh Thời thấy cô ngây thơ quá. Cô đã chủđộng quay lại, lại tưởng có thể dễ dàng rút lui được sao? Xem ra anh phải đểcho cô lún vào sâu hơn. Anh cười trừ hỏi: “Em thực dụng thật đấy, định tìmngười có những điều kiện nào?”.

“Em muốn tìm một người có thể sống những ngày bìnhthường là được”.

“Nếu anh là một anh chàng lang thang nay đây mai đókhông nghề không nghiệp thì sao?”.

Phùng Hy buột miệng: “Không, em sẽ không tìm một ngườiđàn ông mà phải để em kiếm tiền nuôi gia đình, như thế mệt lắm”. Cô nhìn MạnhThời với vẻ biết lỗi, thấy mình hơi làm cụt hứng người khác. Nhưng cô thực sựmuốn được tiếp tục với anh, nên mới muốn tìm hiểu tình hình của anh. Phùng Hycảm thấy mình hỏi không có gì là sai.

Cô không còn là cô sinh viên đang học đại học, khônghiểu gì về xã hội, về tương lai, chỉ cần có tình yêu là có thể sống hạnh phúc;cô cũng không còn là cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, ôm hy vọng với tất cảmọi chuyện, cô chỉ là một người phụ nữ hiện thực. Tình yêu của cô cần có nhữngđiều kiện hiện thực để nâng đỡ, cô quá hiểu vai trò của điều kiện vật chấttrong cuộc sống. Chắc chắn cô sẽ không tìm một người đàn ông như Điền Đại Vĩnữa. Đây là cái giá mà cô phải dùng hôn nhân để trả.

Mạnh Thời rất nhạy cảm, anh nhớ ngay đến cuộc hôn nhâncủa Phùng Hy, nhớ ngay đến Điền Đại Vĩ. Không ngờ gã đàn ông điển trai đó lạiăn bám vợ? Anh cố tình thở phào một cái thật lớn, nói: “Còn may, anh còn có mộtcái nghề để sống. Việc nuôi gia đình không có vấn đề gì, từ nhỏ anh đã đượcgiáo dục là đàn ông phải kiếm tiền nuôi gia đình. Ấy, sao anh thấy hai chúng tagiống như đang nói chuyện cưới hỏi vậy?”.

Hai má Phùng Hy lập tức đỏ bừng. Cô chỉ muốn tìm hiểu,việc cưới xin vẫn còn sớm lắm. Cô hứ một tiếng, nói: “Nói xa quá rồi! Anh biếtem là người phụ nữ hiện thực là được rồi, em không muốn để đến lúc chúng ta nóiđến chuyện cưới xin thật mới phát hiện ra không hợp nhau!”

Mạnh Thời cười ha ha, lái xe đến cổng công ty cô rồidừng lại, quay đầu sang nói: “Em đi làm đi nhé, hết giờ làm việc anh không đếnđón em được đâu, anh muốn đi phun sơn cho chiếc xe. Tối nay mua thức ăn ăn ởnhà nhé, em có biết nấu cơm không?”. Phùng Hy gật đầu, cảm thấy ở nhà ăn cơm dễchịu, bèn dặn Mạnh Thời: “Nếu anh mua cá thì nhớ mua hành gừng tỏi nhé”.

Giọng cô như giọng của bà nội trợ, Mạnh Thời cảm thấyvô cùng dịu dàng. Ánh mắt anh dõi theo bóng cô một hồi lâu đến tận khi cô bướcvào tòa nhà của công ty, sau đó mới vui vẻ lái xe đi.

Phụ Minh Ý đi công tác Bắc Kinh không có mặt ở côngty. Vương Thiết cười ha ha mời Phùng Hy đi uống trà nói chuyện.

Phùng Hy cũng thích uống trà, chủ yếu là để ngắm cảnh.

Trong thành phố có rất nhiều quán trà, quán trà Du TâmTrai mà Vương Thiết mời cô đến này là lần đầu tiên cô đặt chân đến. Vương Thiếtdẫn cô đi vào trong ngõ, nhìn thấy cánh cửa đỏ đặt sau hai chiếc trống đá liềndừng lại.

Cửa mở, dưới bức tường trắng có trồng một cây tử đằnghoa tím, cây leo lên tận đỉnh. Phùng Hy cười nói: “Chỗ này đẹp thật đấy”.

“Bên trong cũng thích lắm, vào đi”. Vương Thiết bướcvào trước.

Phùng Hy đi theo sau, phía sau bức tường là một cáisân nhỏ, hai bên hành lang có treo một số bức tranh. Đi qua sảnh giữa, lại làmột tấm bình phong gỗ, đi vòng qua lại thấy một cái sân vuông khác, hành langbốn xung quanh được nối với phòng trà.

Lúc này Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc bộquần áo màu be kiểu thời xưa, chân đi đôi giày vải mềm giống giày của hòathượng bước đến. Phùng Hy vô cùng ngạc nhiên, sân đằng trước đều để không, quántrà này quả là chịu chơi thật. Sân trong ngõ, mỗi cái phải đáng hàng chục triệutệ, ăn uống ở đây chắc chắn không rẻ. Cô có phần không hiểu, thực ra VươngThiết cũng không cần phải mời cô đến những nơi như thế này để uống trà.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, mời họ vào bên trong.

Phía trong phòng cũng có một tấm bình phong Tô Châuthêu hai mặt, nền trắng thêu hoa mẫu đơn tím, hoa thêu rất to, rất sinh động.

Qua lớp vải nền mờ mờ, có thể nhìn thấy thấp thoángbóng một cô gái đang ngồi bên trong. Phùng Hy càng thêm hiếu kỳ, Vương Thiếtđịnh đưa cô đến gặp ai đây?

“Tổng giám đốc Giang, chắc cô đợi lâu rồi đúngkhông!”. Vương Thiết vừa cười vừa chào vừa đi vào bên trong.

Phùng Hy theo sau Vương Thiết vòng qua tấm bình phong,một cô gái trẻ mặc áo dài Thượng Hải nền xanh hoa bạc đang đứng bên cánh cửa sổgỗ chạm hoa. Tóc vấn một lọn nhỏ đằng sau, đeo bộ trang sức màu ngọc bích,khuyên tai, vòng tay, nhẫn, trông rất quý phái.

Giang Du San mỉm cười, nói: “Phó tổng giám đốc Vươngkhông giới thiệu một chút sao?”.

Vương Thiết quay đầu nhìn Phùng Hy cười: “Đây là phótổng giám đốc Giang Du San của tập đoàn thép Giang Thị. Đây là giám đốc PhùngHy của bộ phận cơ khí chúng tôi”. Phùng Hy đưa tay ra mỉm cười: “Phó tổng giámđốc Giang xinh đẹp quá. Không ngờ chị lại trẻ đến vậy”.

Đây chính là người phụ nữ mà Mạnh Thời ôm hôn ở sau xetối hôm đó? Trông cũng xinh xắn, có khí chất đó nhỉ? Giang Du San thầm chấmđiểm cho Phùng Hy, cô bắt tay Phùng Hy, nhiệt tình mời: “Chị ngồi đi. Vừa nhìnđã biết giám đốc Phùng là người giỏi giang, năng động. Em có năng lực gì đâu,chỉ là dựa vào cha em mà thôi. Hiện giờ thả em ra ngoài rèn luyện, đáng lẽ chúVương phải nhắc nhiều đến cháu gái mới đúng”.

Cách xưng hô đã thay đổi, bầu không khí cũng vì thế màthay đổi. Vương Thiết cười ha ha, nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.Du San, chú và cha cháu quen biết nhau từ ngày xưa, cháu mà còn khiêm tốn nữa,thì khiến chú phải xấu hổ lắm!”.

Ba người ngồi xuống bàn, Giang Du San đích thân cầm ấmđun trà, cười nói với Vương Thiết: “Chú Vương, cha cháu thường nhắc đến chú,mười mấy năm chơi với chú, chưa bao giờ để mất chữ tín, bảo cháu nhất định phảilễ phép với chú. Cháu bảo họ mang ra loại trà Ô Long ngon nhất của năm nay, chúuống thử đi”.

Ánh nắng chiếu vào, hơi nước trong ấm điện bốc lên.Giang Du San mỉm cười xách ấm pha trà. Ánh sáng hắt lên mặt cô, chiếc cổ trắngngần như một đóa hoa lan xinh đẹp, chiếc vòng tay màu ngọc bích lung linh trongnắng. Nước trong ấm Tử Sa trào ra, cô xách ấm nước lên với vẻ thành thạo rồirót nước vào chén, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ thanh nhã, có giáo dục.Ánh mắt cô điềm đạm, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước mắt lên, khẽ chạm vào ánh mắtPhùng Hy rồi lại cười cười nhìn ra phía khác.

Cảnh tượng trước mắt khiến Phùng Hy vô cùng tò mò. Côcho rằng chắc chắn là Giang Du San muốn tìm hiểu vị khách hàng là cô. Cô mỉmcười nhìn Giang Du San từ tốn pha trà, trong đầu lại nghĩ về hợp đồng chínhthức sắp ký với công ty Cừ Giang.

Chắc tập đoàn thép Giang Thị chính là nhà cung cấp màVương Thiết muốn giới thiệu với cô. Giới thiệu một đối tác làm ăn đã hợp tácmười năm nay cho cô, ngoài việc Vương Thiết muốn thể hiện thành ý, cũng chothấy mối quan hệ này cô không bỏ qua được.

Phùng Hy lặng lẽ bưng chén trà lên xoay tròn mấy vòngtrong lòng bàn tay, ghé lên sát mũi ngửi ngửi, sau đó mới ghé lên miệng nhấpmột ngụm.

“Ồ, giám đốc Phùng rất thạo cách thưởng thức trà đónhỉ, xem ra hôm nay quán trà này cũng tìm đúng chỗ rồi”. Giang Du San cười, ánhmắt rời khỏi đôi mắt Phùng Hy nhìn xuống bộ ngực căng đầy của cô.

Tối hôm đó, cô đã nắm bắt được một số thông tin vềPhùng Hy qua Trần Mông, nghe xong cũng thấy không còn hứng thú, bèn ăn qua loacho xong rồi rời nhà hàng. Lúc nổ máy xe, dưới ánh đèn, cô nhìn thấy bên vệđường có một chiếc taxi không có biển đèn ghi chữ taxi trên đỉnh, vô tình côliếc thấy Mạnh Thời đang ôm một cô gái trong lòng. Chiếc xe taxi màu vàng, côgái trong lòng Mạnh Thời. Cuối cùng thì cô đã tin rằng những điều Trần Mông nóilà đúng. Đúng là anh đi đón một phụ nữ sau giờ làm việc! Lúc đó mắt Giang Du Sanđã ướt, không phải vì anh không có thiện cảm với cô, mà là vì anh lại có tìnhcảm với một người phụ nữ đã từng ly hôn. Tất cả những điều này khiến cô khôngcam tâm. Lẽ nào cô lại thua người phụ nữ đó ư? Lẽ nào người phụ nữ đó xinh đẹphơn cô ư?

Chiếc xe lướt qua, cô chỉ nhìn thấy bóng của Phùng Hy.Và hôm nay, cô đã được nhìn rõ. Giang Du San rất tin vào câu nói mà cha cô đãtừng nói với cô: Tấn công người khác bằng mưu chứ không phải bằng sức. Cô đãđược hưởng mọi điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, được hưởng nhan sắc xinhđẹp và sự nho nhã phú quý. Để hẹn gặp Phùng Hy, cô đã phải lựa chọn địa điểmrất đắt tiền này. Để tương xứng với khung cảnh trong quán, cô đã lựa chọn mặcáo dài, đeo bộ trang sức màu ngọc bích trị giá hàng triệu tệ này. Cô tin rằngvới tình thâm giao mười năm giữa gia đình cô và Vương Thiết, Vương Thiết sẽ đốixử với cô thân thiết hơn là đối xử với một cấp dưới. Lấy lòng cấp trên khôngphải là một hành động nên có ở một nhân viên cấp dưới hay sao? Cô muốn Phùng Hytự thấy hổ thẹn trong mọi mặt.

Nhưng cô đã thực sự thất vọng. Phùng Hy không nhútnhát như cô tưởng. Bộ váy cô mặc hôm nay mặc dù không phù hợp với khung cảnh,nhưng cũng duyên dáng dễ thương; ngồi bên Vương Thiết, thái độ của cô cung kínhnhưng không nịnh bợ; nghe thấy cách xưng hô chú cháu giữa cô và Vương Thiết,Phùng Hy cũng không tỏ thái độ xun xoe đối với cô. Lúc Phùng Hy khen Giang DuSan xinh đẹp, cô chỉ muốn tự bạt tai mình, dường như Phùng Hy đã nhìn thấu đượchôm nay cô trang điểm đẹp là vì Phùng Hy.

Phùng Hy cười khiêm tốn, “Tôi chỉ học mót thôi chứkhông hiểu gì về trà đâu”.

Giang Du San lập tức nhìn sang Vương Thiết, bê ấm tràrót thêm chén nữa, cười đáp: “Thích là tốt rồi. Em chỉ sợ tay nghề không đượctốt, để người thực sự am hiểu về trà đạo cười thôi”.

Xinh đẹp, đĩnh đạc, không kiêu căng, không hấp tấp,tuổi trẻ như thế mà đã được nắm quyền quyết định trong doanh nghiệp gia tộc,Phùng Hy than thầm trong lòng, Giang Du San thực sự là một cô gái nổi bật vềmọi mặt. Điều đáng nói nhất là, khi ngồi với Vương Thiết - nhân vật rành nghềtrong giang hồ này, cô ấy không hề tỏ ra nhút nhát. Cô ấy muốn làm quen vớimình, muốn ký hợp đồng với mình, cũng không giống như các nhà cung cấp bìnhthường khác tỏ ra xun xoe với khách hàng. Cái mà Giang Du San dựa vào không chỉlà thực lực của tập đoàn Giang Thị trên thị trường vật liệu, mà còn là mối quanhệ cũ với Vương Thiết. Điều này khiến cho Phùng Hy càng lưu tâm quan sát VươngThiết và Giang Du San.

Hôm trước Phụ Minh Ý chỉ dặn cô một câu trong điệnthoại: “Cho dù Vương Thiết muốn gì, thì em đều phải đồng ý”.

Anh không tiết lộ gì thêm, nhưng lại khiến Phùng Hynhanh nhạy nhận ra rằng đây là cái bẫy mà Phụ Minh Ý muốn bày ra để đưa VươngThiết vào tròng. Nhưng rồi ngay sau đó, Phụ Minh Ý lại về Bắc Kinh để họp.Phùng Hy không tài nào đoán ra được những trúc trắc ở trong này, đến đây cũngchỉ biết cười để đối phó. Cô tin rằng, kể từ khi Vương Thiết giới thiệu cho côlàm quen với Giang Du San, một màn kịch mới đã được mở màn. Còn cô chỉ là nhânvật trung gian được Phụ Minh Ý tin tưởng.

Trước khi chưa thân thiết với Mạnh Thời, sự sắp đặtcủa Phụ Minh Ý khiến cô rất khó chịu. Nghĩ đến việc người yêu cũ đẩy cô ra phíatrước để chịu trận, đối với tình yêu mặn nồng ngày trước là một sự khinh mạn.

Cho dù là sự lôi kéo của Vương Thiết hay kế hoạch củaPhụ Minh Ý, cô đều không muốn tham gia. Phùng Hy nắm chén trà trong tay nghĩ,có lẽ, những tình cảm với Phụ Minh Ý đã nhạt đến mức chỉ là mối quan hệ giữacấp trên và cấp dưới. Nghe Phụ Minh Ý nói vậy, cô không phản bác, không từchối, điều này chủ yếu là vì nể tình xưa nghĩa cũ. Nếu giữa Vương Thiết và PhụMinh Ý bắt cô phải chọn một người, cô chỉ có thể chọn Phụ Minh Ý. Giang Du Santuyệt nhiên không nhắc đến đơn đặt hàng của Cừ Giang, Vương Thiết cũng khôngnhắc, chỉ nói đến trà, chọn trà và thưởng thức trà.

Ngay từ những năm 1970, 1980, cha của Giang Du San -Giang Duy Hán đã phất lên bằng nghề buôn bán vật tư, hiện nay là nhà cung cấpvật liệu xây dựng lớn nhất nhì thành phố này. Sau khi Giang Du San về công ty,ông liền giao chuyện làm ăn cho con gái, sở thích lớn nhất của ông là thưởngthức trà, thu thập các loại ấm Tử Sa trên thị trường, hàng năm bỏ tiền ra mualoại trà mới ngon nhất để thiết đãi bạn cũ, nuôi chim cảnh cá cảnh, bày trí sânvườn. Giang Du San cũng bị ảnh hưởng, nói đến trà cũng thuộc hàng thông thạo.

Giang Du San biết mấy năm gần đây Vương Thiết cũng họcđòi làm sang, uống trà nhiều hơn uống rượu. Cô rất hiểu tầm quan trọng của việctìm đúng sở thích của đối phương, thấy Phùng Hy dường như cũng am hiểu một chútvề trà, nên cô rất hài lòng vì mình đã tìm đúng địa điểm.

“Thực ra ở đây không những được thưởng thức trà, mà đồăn họ nấu cũng khá ngon. Thời buổi bây giờ làm ăn phải phong phú, địa điểm thuêtấc đất tấc vàng mà chỉ kinh doanh mỗi trà thì phải đóng cửa lâu rồi”. Giang DuSan cười ngọt ngào, đứng dậy mời Vương Thiết và Phùng Hy ra chỗ khác.

Lúc này Phùng Hy mới nhìn thấy bên ngoài phòng trà cònnối với một vườn hoa nhỏ, phía góc tường là bụi trúc xanh, đặt một bồn nướcbằng đá, nước trong vắt. Ở giữa có đặt một chiếc bàn vuông được trạm trổ hoavăn rất cầu kỳ, rất hợp với khung cảnh trong sân.

“Các món ăn được kinh doanh ở đây là món ăn riêng dànhcho gia đình quý tộc, nghe nói năm xưa ông nội của ông chủ quán này làm quảngia cho một gia đình giàu có, thực đơn chép lại được giữ cho đến ngày nay, thờikỳ “Cách mạng văn hóa” chôn ở dưới đất không nỡ vứt. Cháu nghĩ chú Vương cóloại sơn hào hải vị nào chưa ăn đâu, nghĩ đi nghĩ lại, thôi ăn mấy món truyềnthống vậy. Hôm nay cũng là lần đầu tiên được gặp giám đốc Phùng, em thích phongcảnh ở đây, phụ nữ mà, suy nghĩ cũng gần giống nhau, hy vọng giám đốc Phùngcũng sẽ thấy thích”.

Vương Thiết chỉ vào Giang Du San cười: “Du San, cháuchu đáo quá, thảo nào cha cháu chỉ đứng tên tổng giám đốc thôi, còn giao hếtmọi việc cho cháu”.

Giang Du San mím môi cười đáp: “Cũng phải dựa vào các chú, các bác nể mặt chacháu mà giúp đỡ cháu. Cháu chỉ là bề dưới mà thôi”. Nói rồi thân thiện cầm tayPhùng Hy ngồi vào ghế.

Nhân viên phục vụ bưng lên ba cái âu nhỏ, mở nắp ra,bên trong là một quả lê hấp màu vàng kim được đặt trong nước.

“Loại lê tuyết trùng thảo này cũng không có gì là quýhiếm, chỉ có điều loại trùng thảo mà nhà hàng này chọn là loại trùng thảo tựnhiên, nghe nói phải hấp mấy tiếng đồng hồ mới được. Chú Vương hút nhiều thuốclá, ăn cái này giúp nhuận phế. Giám đốc Phùng da đẹp thật đấy, ăn cái này mớixứng với cụm từ da trắng ngần như tuyết”. Giang Du San trêu xong, cúi đầu nếmthử.

Phùng Hy múc một thìa lê tuyết lên ăn, cảm thấy vịngọt thơm mềm, nghe thấy Giang Du San nói như vậy liền cười, “Vừa nãy lúc nhìnphó tổng giám đốc Giang pha trà tôi còn đang nghĩ, tổng giám đốc Giang xinh đẹpnhư trong tranh, tôi nhìn tay phó tổng giám đốc Giang cũng thấy thích nữa là”.

Giang Du San liền nhân cơ hội này mân mê chiếc vòngtrên tay, cười nói: “Gì cơ, chỉ là do có mấy thứ đồ vặt này mà thôi. Nếu nói vềtay, tay giám đốc Phùng mới là đẹp, vừa nhỏ vừa cân đối, không có đồ trang sứcnào cả. Chị nhìn em mà xem, các đốt ngón tay của em mỏng quá, chú Vương ngườito như vậy mà tay nhỏ thế, bàn tay kiếm tiền thành thần đó”.

Giang Du San hết lời khen ngợi Phùng Hy và VươngThiết, thân thiện tự nhiên, đồng thời lại không để bầu không khí quá trầm, biếtđưa ra các chủ đề thích hợp. Mãi cho đến khi ăn xong hai người cáo từ ra về,Vương Thiết mới cười hỏi Phùng Hy: “Cô ấy thế nào?”.

“Phú quý hơn người nhưng lại rất đúng mực”.

Vương Thiết nói: “Tôi và cha Giang Du San chơi vớinhau mười năm nay, hai cha con giống nhau, rất khéo léo. Làm ăn với nhà cô ấyrất dễ chịu”.

Dĩ nhiên là Phùng Hy hiểu lời Vương Thiết nói. Đối tácnhư Giang Thị, khéo léo trong mọi chuyện, đồng thời còn khiến người khác cảmthấy dễ chịu, những chuyện như lấy tiền phần trăm hoa hồng họ có thể sắp xếprất êm đẹp. Ý Vương Thiết là được lấy tiền một cách yên tâm, những khách hàng nhưthế đâu phải là nhiều?

Phùng Hy không khỏi nghi ngờ, cho dù cô đồng ý giaohợp đồng sắt thép của công ty Cừ Giang cho Giang Du San, Phụ Minh Ý cũng khôngbắt chẹt được điểm yếu của Vương Thiết.

Dường như hôm nay Giang Du San tổ chức cuộc gặp gỡ nàylà để làm quen với cô, Vương Thiết cũng không nhắc đến đơn đặt hàng của công tyCừ Giang. Phùng Hy đang do dự không biết có nên nói thẳng ra chuyện này không.Ý nghĩ này vừa thoáng qua lại bị cô phủ định ngay. Vương Thiết và Giang Du Sankhông sốt ruột thì cô sốt ruột làm gì! Giang Du San muốn lấy đơn đặt hàng,Vương Thiết sẽ dốc sức xúc tiến việc này, sớm muộn gì cũng sẽ nói với cô.

Hết giờ làm việc, Phùng Hy nghĩ tới việc Mạnh Thờicũng hút thuốc, bèn sang siêu thị đối diện với cơ quan để mua loại lê tuyếtthật ngon và đường phèn. Cô muốn nấu cho anh món lê tuyết hầm đường.

Mạnh Thời đeo tạp dề ra mở cửa, đón lấy túi đồ trongtay cô, tiện đà hôn lên má cô một cái, nói: “Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ,tất cả đã rửa sạch thái xong, chỉ đợi đầu bếp nữa thôi”.

Phùng Hy đi vào bếp xem, đúng là các loại rau vànguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ. Cô nhìn ra bốn xung quanh, nói: “Anh choem chiếc tạp dề”.

Mạnh Thời bèn quay lưng lại, bảo: “Cởi cái trên ngườianh đây này, chỉ có một chiếc thôi”.

Lúc cô đưa tay cởi nút thắt trên tạp dề, Mạnh Thờinghiêng đầu nhìn cô, đôi lông mi đen dài dưới mái tóc ngắn khẽ rung rung. Khôngnhịn được nữa Mạnh Thời bèn tháo tạp dề vứt xuống, tay đỡ cằm cô hôn lên má.

Phùng Hy vừa kêu vừa đẩy anh, “Yên nào, em phải nấucơm đây!”.

“Đợi chút”. Mạnh Thời không hài lòng kéo tay cô xuống,hôn càng thắm thiết hơn.

Cái hôn nóng bỏng của Mạnh Thời đã khiến cô cảm thấysự nhiệt tình của anh có xu hướng gia tăng. Cô thầm lo lắng nghĩ, lẽ nào hiệngiờ lại cùng anh coi mọi chuyện như sự đã rồi hay sao? Lúc này Mạnh Thời buôngcô ra, cốc đầu cô một cái, “Không chú ý, nghĩ gì vậy?”.

Hai má Phùng Hy liền đỏ bừng, nhặt chiếc tạp dề dướighế sofa lên, vừa thắt dây vừa nói: “Đang nghĩ nên luộc anh như thế nào đây!”.

Cô bước nhanh vào bếp, bật bếp bắt đầu nấu ăn, nghethấy Mạnh Thời cười nói. “Biết sớm thì tối hôm nay không mua thức ăn nữa. Nhưngcoi anh là món ăn cho đêm nay cũng được. Anh không ngại đâu”.

Phùng Hy nạt một câu: “Đi rửa lê đi, gọt vỏ ngâm vàonước!”.

“Ngâm vào nước làm gì?”.

“Sợ bị thâm. Đợi lát nữa em sẽ hầm lê tuyết với đườngphèn cho anh. Hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời ăn món lê tuyết trùngthảo ngon lắm, anh cũng hút thuốc, em nấu cho anh ăn cho nhuận phế”.

Phùng Hy chế món canh với vẻ thành thạo rồi cho cá vàoxoong, không phát hiện ra Mạnh Thời đang đứng ở cửa bếp trầm tư.

Lúc ăn cơm, Mạnh Thời có vẻ không chú ý vào bữa cơmlắm, Phùng Hy liền cau mày nhìn. Cô nói với vẻ không hài lòng: “Em nấu cơmkhông ngon à?”.

Giọng cô có phần trách móc, thái độ giống như kiểu nếuanh dám nói không ngon sẽ úp đĩa thức ăn lên đầu anh. Mạnh Thời chậm rãi nói:“Không, ngon lắm. Cá nấu dưa, tôm nõn rang, ớt ngọt xào thịt, rau sống xào tỏi,và còn cả món canh trứng nữa, trong bếp vẫn còn món lê tuyết hầm đường phèn,mùi vị màu sắc đều tuyệt, và còn tốt cho sức khỏe nữa! Anh không muốn để thừasang bữa sau. Chắc là ăn xong anh phải uống thuốc kiện vị giúp tiêu hóa rồi. HyHy, từ sau mỗi bữa chúng ta chỉ nấu hai món là được, anh đảm bảo sẽ ăn khôngthừa lại cọng rau nào”.

Bà nội trợ nào nghe được lời khen cũng đều cảm thấyphấn khởi. Phùng Hy cảm thấy rất vui, vừa tức vừa buồn cười nói: “Mỗi món anhăn ít đi một chút, đừng để no quá, thà để lãng phí còn hơn để no chướng cảbụng!”.

Mạnh Thời nhân cơ hội này liền nói: “Thế này nhé, haylà chúng ta cứ tiêu diệt từng món một, cứ từ từ giải quyết. Tiện thể em báo cáocho anh biết công việc ngày hôm nay của em đi, anh thích nghe”.

Khi còn sống chung với Điền Đại Vĩ, anh ta không baogiờ có đủ kiên nhẫn để nghe cô phàn nàn. Công ty vốn nhiều yêu tinh, lại còn cócả người yêu cũ khiến cô cảm thấy đau đầu, đúng là cô rất muốn có người nghe côtâm sự, nghe xong còn có thể cho cô vài lời gợi ý. Thế nhưng, Phùng Hy lập tứclườm Mạnh Thời một cái, nói: “Không phải anh muốn biết về chuyện của Phụ Minh Ýhay sao?”.

Mạnh Thời cười giả lả, đưa đũa gắp lên một miếng cánhỏ để lòng trấn tĩnh hơn. Hiện giờ anh không có thời gian để ghen tuông vớingười tình cũ của Phùng Hy, Giang Du San mới là kẻ địch lớn. Nếu linh cảm củaanh không nhầm thì hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời Phùng Hy ăn cơm chắcchắn chính là tập đoàn Giang Thị quen thuộc với anh. Tình cảm giữa anh và PhùngHy mới tiến triển được mấy ngày, tốt nhất là đừng để xảy ra điều gì không hay.Anh còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho Phùng Hy biết quan hệ giữa giađình anh và gia đình họ Giang hay không.

Nghe giọng Phùng Hy thì thấy cô tưởng chỉ là quan hệlàm ăn qua lại. Mạnh Thời nghĩ, có lần gặp đầu thì sẽ có lần gặp sau, nếu hômnay Giang Du San đã gặp Phùng Hy thì sớm muộn cũng bị cô ấy biết.

Anh vừa ăn cá với vẻ rất ngon lành vừa nói: “Anh nghetập đoàn Giang Thị này thấy có vẻ rất quen, muốn biết xem có phải tập đoàn màanh biết hay không. Còn về Phụ Minh Ý, em đã đá bay anh ta rồi, bản soái khôngthèm giết danh tướng bại trận dưới tay em đâu”.

Phùng Hy phì cười, đứng dậy nói: “Em đi xem món lêtuyết thế nào rồi. Hôm nay một phó tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị tên làGiang Du San mời ăn. Vị phó tổng này xinh lắm, anh có quen không?”.

Thấy cô đi vào trong bếp, nụ cười trên môi Mạnh Thờivụt tắt. Trước khi chưa nghe thấy cái tên Giang Du San, anh còn thầm nghĩ cóthể không phải, sau khi thông tin đã được xác nhận, anh có phần ngồi không yênnữa. Nếu hiện giờ nói cho Phùng Hy biết Giang Du San là cô con dâu tương lai màcha mẹ anh đã ngắm thì Phùng Hy sẽ nghĩ gì? Giang Du San xinh đẹp phóng khoáng,khéo léo, năng động trong mọi chuyện, điều này anh đã quá hiểu, cha mẹ anh nhưngười bị bỏ bùa mê trở thành fan hâm mộ của cô. Phùng Hy đã từng ly hôn, nếunhư biết cha mẹ anh không đồng ý, chắc chắn lại sẽ nản chí. Anh bực bội đến mứckhông còn thiết gì với mâm cơm ngon này nữa.

Anh thấy hối hận vì đã hỏi Phùng Hy vấn đề này. Anhkhông chỉ quen Giang Du San một cách đơn giản, mà anh còn quá quen thuộc đốivới cô, quen thuộc đến mức sau khi nghe thấy Phùng Hy nhắc đến tên cô là biếtđược suy nghĩ của cô.

Mạnh Thời nghĩ lướt trong đầu, lần gần đây nhất gặpGiang Du San là hôm ăn cơm ở nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia của ông Đặng. Lẽ nào tốihôm đó Giang Du San đã nhìn thấy ư? Anh xót xa nghĩ, Phùng Hy ngốc nghếch vẫnchưa hề biết gì! Anh phải làm gì bây giờ? Mạnh Thời ranh mãnh nhớ đến lời củadì Tạ, nếu như anh và Phùng Hy có thể làm cho mọi sự đã rồi, sinh một thằng cumập mạp thì đó mới thực sự gọi là Thượng phương bảo kiếm.

“Anh cười gì vậy! Lê tuyết vẫn phải đun thêm một látnữa. Buổi tối anh nhớ xem nước trong xoong đã đun cạn chưa, đừng để cháy nhé”.

Mạnh Thời bèn chơi bài chây ì, nhìn cô nói: “Anh cóbiết lúc nào là được đâu, chắc chắn sẽ để cháy! Hy Hy, em về nhà làm gì? Chuyểnđến phòng anh ở đi! Hai người hai phòng tối gọi điện thoại dỗ em ngủ tốn tiềnlắm”.

Phùng Hy chớp chớp mắt, ngại ngùng nạt anh nói: “Đừngcó hòng!”.

Sắc mặt cô lộ rõ vẻ khả nghi, ánh mắt mông lung. MạnhThời bèn đưa tay ôm ngang eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu cắn khuyêntai của cô.

Phùng Hy rên lên một tiếng, cô cố gắng nhịn cảm giácbuồn buồn bên tai đó, đẩy Mạnh Thời, nói: “Ăn xong một tiếng đồng hồ không nênvận động mạnh”.

Mạnh Thời cười đáp: “Anh sẽ cố khởi động kỹ, sẽ khốngchế thời gian”.

Phùng Hy bực quá đấm anh liên hồi, nhảy tót xuống đất,mặt đỏ bừng nói: “Anh mà để cháy xoong thì sau này em sẽ không nấu nữa chỉ ănthôi!”.

Cô xách túi lên, lườm anh một cái, cạch cạch đi giầycao gót ra về.

Mạnh Thời thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, dùng binh quantrọng nhất là phải nhanh, nếu tối nay anh mà không phải gọi điện thoại về nhàđể nắm tình hình thì chắc chắn anh sẽ không để cô thoát. Thu dọn xong bát đĩa,Mạnh Thời liền ngồi ở phòng khách gọi điện thoại, “Mẹ à, ngày mai con sẽ về nhàăn cơm. Vâng, con về được mấy hôm rồi. Cô ấy cũng đòi đến à?”.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ Mạnh Thời hào hứng khenGiang Du San, trách Mạnh Thời không về để ở bên cô ấy. Mạnh Thời nhanh trínghĩ, tối mai Giang Du San cũng muốn đến nhà anh, cho dù không muốn gặp cô anhcũng phải về. Anh ngáp một cái, cười nói: “Mẹ à, mai con về rồi nói chuyện nhé.Con đi cả ngày, mệt rồi”.

Mẹ Mạnh Thời liền xót con ngay, vội dặn dò anh vài câurồi cúp máy. Bà đặt điện thoại, mừng rỡ nói với cha Mạnh Thời: “Ông Thành, ngàymai Mạnh Thời về, lần này nghe thấy tên Du San nó không chối đây đẩy nữa. Tôiphải báo cho Du San ngay, bảo con bé ngày mai phải trang điểm đẹp vào”.

Mạnh Thụy Thành tay xách ấm trà Tử Sa “ừ” một tiếng,chậm rãi đi vào phòng làm việc.

Thành phố này cổ xưa và có lịch sử lâu đời, sông LanKhê chảy trong thành phố, nghe nói lấy một mảnh sứ bất kỳ bên bờ sông cũng đềucó lịch sử. Phía tây thành phố có một ngọn núi, đỉnh núi cao ngất, địa hìnhkhúc khuỷu, giống như cái gác bút, vì thế mới có tên là núi Gác Bút. Rất nhiềuông thầy phong thủy tay chỉ vào sông Lan Khê, mắt nhìn về phía núi Gác Bút xaxa, nói rằng vùng đất này hội tụ nhiều văn nhân nổi tiếng.

Thời đại thay đổi, xã hội tiến bộ, thành phố cổ cùngmột lúc có hai diện mạo cũ và mới, trong thành phố này không những có nhữngnhân vật thời thượng, mà còn có một số gia đình có truyền thống lâu đời, ví dụnhà họ Mạnh.

Cho đến nay nhà họ Mạnh vẫn giữ được bộ gia phả gồmmấy chục cuốn dày. Ông cố nội của Mạnh Thời là nhà sưu tập đồ cổ nổi tiếng đờinhà Thanh. Đến thời ông nội Mạnh Thời, bắt đầu thu mua đồ cổ của con em các nhàgiàu bán ra, là ông Mạnh Tam nổi tiếng trong giới đồ cổ. Cha Mạnh Thời rất giỏithư pháp, không bao giờ động vào đồ cổ, nhưng có tin đồn rằng cha Mạnh Thời -ông Mạnh Thụy Thành giám định đồ cổ còn giỏi hơn ông nội Mạnh Thời. Nhờ có sựảnh hưởng từ phía gia đình, ngay từ thời học cấp hai Mạnh Thời đã đi săn đồ cổtrên phố đồ cổ để chơi, thời đại học học ngành văn vật và khảo cổ, lý do chọnngành này là vì tính tình lười biếng, dễ thi lấy học phần.

Ngôi nhà của Mạnh Thời đã trải qua trăm năm chiến hỏanhưng vẫn được gìn giữ rất tốt. Thời “Cách mạng văn hóa” đã bị khám xét tịchthu, sau khi ông nội Mạnh Thời và cha Mạnh Thời được minh oan, lại được trả lạiđồ đạc. Sau cải cách mở cửa, các đồ cổ, tranh chữ được nhà họ Mạnh giấu trongnúi Gác Bút mới được chuyển về hoàn chỉnh.

Ông nội Mạnh Thời hận nhất là bị lôi ra đường bêu giễutrước dân chúng làm mất thể diện, trước khi qua đời còn tổ chức một cuộc triểnlãm cực lớn, trước ánh mắt hâm mộ của bao người, quyên góp hết các sản phẩmđược trưng bày, sau đó mới nhẹ nhàng qua đời trong bao tiếng trầm trồ, khenngợi. Mạnh Thụy Thành là người kín đáo, không bao giờ tham gia bất cứ các buổihội họp giao du nào, và cũng không bao giờ nhận giám định đồ cổ hộ ai.

Càng như thế, lại càng nhiều người tìm đến nhà. Nhữngnăm gần đây cổ vật dường như đã có được chức năng tích trữ như vàng, đồng thờilại là thú chơi tao nhã, người làm quan, người có tiền đều thích chơi.

Bản thân Mạnh Thụy Thành không giám định đồ cổ cho mọingười, nhưng ông cũng không ngăn cản Mạnh Thời. Người ta đến nhà họ Mạnh bịMạnh Thụy Thành từ chối, nhờ Mạnh Thời chín mươi phần trăm là được. Những cáinào tự xem được thì Mạnh Thời sẽ xem, những cái nào không chắc chắn sẽ mang đihỏi cha mình. Mạnh Thụy Thành cũng chậm rãi gợi ý cho con trai vài câu, MạnhThời sẽ kín đáo truyền đạt lại. Anh là người trọng nghĩa nên kết giao được vớirất nhiều bạn bè, ví dụ ông chủ nhà hàng Hoàng Đô, ông Đặng ở nhà hàng Sơn DãNhân Gia. Giới đồ cổ còn đặt cho anh biệt hiệu là “Hồ ly điềm đạm”, rất đượcmọi người quý mến.

Giang Du San xinh đẹp, tốt nghiệp trường đại học nổitiếng, gia đình lại giàu có. Lúc đầu cô cũng không thích chuyện làm mai làmmối, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Thời cao ráo đẹp trai, có khí chất cũng thấyrung động, cảm thấy ít nhất ngoại hình của anh cũng không đến nỗi tồi. Sau khigặp gỡ, Mạnh Thời lại thủng thẳng nói với cô rằng chuyện này không thể thành.Về đến nhà cô giận đến run người, nói với cha rằng: “Nhà họ Mạnh chỉ được cáitiếng, thư sinh nghèo lại còn làm bộ thế à?”.

Cha cô - ông Giang Duy Hán cười cười, nói: “Nghèo? Banói thật với con nhé, hiện nay bộ trang sức màu ngọc bích mà con đeo là do nhàhọ Mạnh tặng khi con mới chào đời. Chính vì thời “Cách mạng văn hóa” cả nhà họbị đuổi đến ở tại khu nhà dột nát nên hai nhà mới trở thành hàng xóm của nhau,gia đình chúng ta rất quan tâm đến gia đình họ. Đầu thập kỷ tám mươi mà còntặng được món quà như thế thì con còn nghĩ là nhà họ nghèo nữa hay không? Chẳngqua là nhà người ta kín đáo. Bộ bàn ghế Bát tiên dùng khi mời chúng ta ăn cơmnghe nói là của đời nhà Minh đấy”.

Giang Du San sững sờ trợn tròn mắt.

Kín đáo, không phô trương nhưng lại vẫn hơn người. Kểtừ đó, Giang Du San nhìn Mạnh Thời với ánh mắt thực sự ngưỡng mộ. Cô rất tánđồng với những điều mà cha cô nói, công việc buôn bán vật liệu mà gia đình côlàm dù lớn đến đâu, cũng không thể là danh gia vọng tộc. Còn nhà họ Mạnh lạikhác, nhà họ Mạnh có truyền thống và thanh danh từ hàng trăm năm nay. Người cótiền cùng lắm là tìm được vài người giúp việc giỏi giang trên thị trường. ChúTần - người gác cửa nhà họ Mạnh cũng là nô bộc từ lâu đời, cô chỉ nhìn thấycảnh xa hoa đó trên ti vi. Sức thu hút thần bí của nhà họ Mạnh đã khiến cô càngcó thiện cảm với Mạnh Thời.

Sau khi nhận được điện thoại của Mạnh Thời, Giang DuSan bèn chọn ngay áo dài Thượng Hải. Cha mẹ Mạnh Thời đều thích mặc những bộquần áo theo kiểu cổ điển, nhà họ Mạnh ngoài Mạnh Thời ra, không ai mặc quần áomốt mới cả. Bất giác cô lại liên hệ việc Mạnh Thời về nhà ngày mai với việc côgặp Phùng Hy. Giang Du San đứng trước và thầm nói với mình rằng: “Mạnh Thời anhcòn đòi là người của nhà họ Mạnh à! Cô ta là người đã từng ly hôn đấy!”.

Mạnh Thời lái xe đến cửa ngõ bèn dừng lại. Anh quayđầu nhìn thành phố với hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược nhau, đằng sau đènđường rực rỡ, nhà cao tầng mọc san sát. Phía trước mặt men theo bờ sông là mấycon phố cổ mới được làm lại, sau khi quy hoạch lại thành phố liền bố trí đènđường giấu trong các chuỗi đèn lồng không biết đâu là điểm cuối cùng. Anh nhưngười đang đứng trước con đường ngầm, lùi một bước là hiện đại, tiến một bướclà quay về thời cổ.

Mạnh Thời có phần rầu rĩ đứng ở ngã tư đường một lát,khẽ thở dài. Nếu giống như du khách hoặc khách thập phương từ thành phố đến dắttay Phùng Hy đi vào phố cổ thì rất đơn giản, còn để dắt tay cô vào cổng nhà cóđôi sư tử đá trước cửa thì lại vô cùng khó khăn.

Gió thổi tới, mát dịu, nhưng sẽ khó như thế nào? Mộtcảm giác khinh miệt trào dâng trong lòng. Anh nhìn lại mình, quần bò, áo phông,giày bụi, đột nhiên anh chậm rãi nghĩ, nếu nhuộm thêm một vài lọn tóc, thìkhông biết anh có bị cái nghiên Liên Hoa Bảo của đời nhà Thanh đó đập haykhông?

Trước đó dì Tạ đã mỉa mai rằng: “Dường như về nhà dìcứ phải mặc áo dài Thượng Hải mới được coi là bình thường hay sao ấy, chỉ muốnxé chỗ xẻ tà lên đến đùi thôi. Cậu Mạnh thì lại không thế, không thay quần áomà cũng vẫn vào bàn ăn ngồi ăn như thường!”.

Lúc đó Mạnh Thời cười lớn: “Lúc dì ly hôn ít nhiều thìcha cháu còn mắng chú ấy đúng không? Nhìn sắc mặt cha cháu lúc đó giống như sắpcó điềm lành đến”.

Dì Tạ phì cười: “Dám so cha mình với Nhạc Bất Quần,nhà người không sợ bàn tay sắt của chú Tần hay sao?”.

Mạnh Thời cười lớn, “Cả nhà chỉ có mỗi chú Tần là bênhcháu nhất, mẹ cháu muốn bênh nhưng cánh ngắn quá”.

Nghĩ đến mọi người trong gia đình, Mạnh Thời cảm thấyhọ khác người quá, chú Tần là một nhân vật khác người trong số những người khácngười đó. Tuy nhiên, anh lại rất nhớ chú Tần, có lẽ là vì chú Tần sẽ là ngườivì anh mà bênh Phùng Hy nhất.

Mạnh Thời bước vào cửa nhà với tâm trạng phức tạp.Dưới mái hiên cũng treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trên cửa có treo tấm biển: NhàGianh, văn vật bảo hộ cấp thành phố, năm 1987. Anh cười thầm, chỉ có thằng ngốcmới coi một cái sân đời Minh Thanh là Nhà Gianh. Đây là do ông nội anh - MạnhTam tự tay viết sau khi ngôi nhà này được thu hồi, thay hai chữ “Mạnh Phủ”trước đó. Nghĩ đến tâm trạng của ông nội hồi đó và hành động quyên góp rất nhiềuvăn vật của ông, Mạnh Thời thấy hai chữ này cũng không đến nỗi.

Chiếc chuông đồng hình tròn vừa lắc, chú Tần đã ra mởcửa. Ông là một ông cụ vô cùng gầy gò, mặc một chiếc áo kiểu cũ màu xám, chânđi giày vải, tinh thần nhanh nhẹn. Ông nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, dườngnhư rất không hài lòng với cách ăn mặc của anh, sầm mặt nói: “Thiếu gia, cậuđừng để vừa quay về đã khiến lão gia không vui!”.

Mạnh Thời nghe vậy đã muốn nổi cáu. Thời đại nào rồimà còn thiếu gia, lão gia! Anh đã nói bao nhiêu lần, nhưng đều bị chú Tần lườmlại. Mạnh Thời không sợ cha anh ông Mạnh Thụy Thành, nhưng đành phải chào thuatrước nhiệt huyết trung thành của chú Tần. Thời buổi này mà còn gặp được ngườitrung thành hết lòng như vậy, anh cảm thấy dùng câu nói “người người bình đẳng”để khuyên chú Tần thay đổi cách xưng hô cũng không thể thuyết phục được ông.

Anh cố tình vuốt nếp nhăn trên áo phông, mỉm cười nói:“Chú cứ yên tâm, hôm nay cháu sẽ không để họ giận đâu”.

Trong mắt chú Tần thoáng qua một vẻ cười cười, rồi chúđóng cửa đi vào phòng bên.

Mạnh Thời do dự một lát rồi đi theo sau, nhìn thấytrên bàn máy tính vẫn đang bật, trên màn hình là trò Kiếm hiệp, bèn cười tinhnghịch hỏi: “Chú Tần chơi đến cấp mấy rồi?”.

Mạng ADSL ở nhà là do Mạnh Thời gợi ý lắp. Nhà họ Mạnhrất chú trọng truyền thống, nhưng không có nghĩa là cách biệt hoàn toàn với thếgiới bên ngoài. Lúc đầu chú Tần cũng không có hứng thú với máy tính, Mạnh Thờichơi thử cho vài lần, ông liền mê, lại còn lấy cho mình một cái nick là Hiệpkhách tiêu dao hồng trần. Lúc lấy nick này, ông còn nức nở một hồi, dường nhưcòn rất lưu luyến với giang hồ.

Một chút ngượng nghịu thoáng qua mặt chú Tần, lưngquay về phía Mạnh Thời, chậm rãi nói: “Vào ăn cơm trước đi, còn đợi mỗi cậu nữathôi đấy. Buổi tối không có việc gì thì đến đây sau”.

Thấy chú Tần không có biểu hiện gì bất thường, MạnhThời thầm đoán không biết Giang Du San đã kể gì về Phùng Hy cho cha mẹ anh biếtchưa. Anh vội điều chỉnh ngay chiến lược, hào hứng đáp lời chú Tần rồi rờiphòng.

Phía sau cửa lớn là sân, hành lang nối với phòng đôngtây và sảnh chính. Sau cửa thứ hai là một ngôi đình nhỏ kề sát sông Lan Khê.Qua mùa xuân, bữa tối nhà họ Mạnh đều ăn trong cái đình đó.

Cửa điêu khắc hoa đang mở, cha mẹ Mạnh Thời và GiangDu San ngồi bên trong. Trong màn đêm mông lung, ánh sáng trong đình sáng rực,nhìn từ xa đã thấy ba người ngồi trong đó đều mặc quần áo kiểu cổ. Mạnh Thờidừng chân dưới cây hoa quế trong sân, khung cảnh mờ ảo trước mắt khiến anh cócảm giác như được trở về thời Dân Quốc.

Ba người đang cười nói với nhau trong đình, bầu khôngkhí rất ấm cúng. Tự nhiên Mạnh Thời chỉ muốn quay đầu bỏ đi, nhớ đến cha mẹ lạinhớ đến Phùng Hy bèn cố nhịn. Anh mỉm cười, kiên quyết bước vào ngồi xuống, ghésát bàn ăn nhìn, nói: “Mẹ tuyệt quá, biết con thích ăn nhất món súp Thái Cực ởnhà”.

“Anh Thời, những món này đều là do bác gái đích thânnấu đấy. Nhờ có anh mà em cũng được hưởng lây”. Giang Du San cười nói.

Mẹ Mạnh Thời thân thiện vỗ tay Giang Du San, nói thêmmột câu: “Có Du San phụ giúp mẹ, mẹ không ngờ là cô ấy cũng biết nấu ăn. Mónsúp Thái Cực này là lần đầu tiên cô ấy nấu, trông cũng hấp dẫn đấy chứ”. Nóirồi múc cho Mạnh Thời một bát. Trong chốc lát, hình Thái Cực gồm hai màu xanhtrắng bị đảo lộn, giống như tâm trạng Mạnh Thời lúc này. Mẹ đã coi cô như condâu tương lai để đào tạo, không biết tương lai anh sẽ phải đối mặt với những gìđây?

Trước ánh mắt chờ đợi của cha mẹ và Giang Du San, MạnhThời múc một thìa đưa vào miệng, đúng là nấu khá ngon, vừa vặn, thơm phức,nhưng anh không muốn khen cô. Anh ngẩng đầu lên nhìn ông Mạnh Thụy Thành cười:“Cha, trông tinh thần của cha khá đó nhỉ”.

Giang Du San bực vô cùng, nhưng nhìn thấy gương mặtkhôi ngô tuấn tú của Mạnh Thời dưới ánh đèn, nụ cười thoáng qua trên môi đầysức quyến rũ, khiến cô không muốn từ bỏ cơ hội ở đây. Cô mỉm cười gắp cho mẹMạnh Thời một miếng cá hấp, mím môi cúi đầu ăn. Nhìn thấy cái mím môi của cô,mẹ Mạnh Thời thương vô cùng, nhưng lại không muốn trách móc cậu con trai vừa xanhà mấy tháng, bèn kéo tay cô nói chuyện đặt may áo dài Thượng Hải.

Mạnh Thụy Thành liếc bộ quần áo trên người Mạnh Thời,ăn chơi nhưng chưa đến nỗi giống đầu trộm đuôi cướp. Đến giờ ông vẫn còn nhớhồi học cấp hai lần đầu tiên Mạnh Thời mua chiếc quần lửng cùng với bạn, mặcchiếc áo phông rộng có in hình đầu lâu, bị ông lấy chổi lông gà quất vào ngườirớm máu. Mạnh Thụy Thành chậm rãi nói: “Về nhà ngay cả áo sơ mi quần tây cũngkhông muốn mặc nữa phải không? Hiện giờ ta không bực mình nữa”.

Mạnh Thời rủa thầm trong bụng, cười hề hề nói: “Con cóý mặc để cha phải giận đâu? Trời nóng rồi, mặc bộ này cho dễ chịu”.

Anh xa nhà đã mấy tháng rồi, mẹ Mạnh Thời nhìn dángcao lừng lững của cậu con trai, lại nhìn sang Giang Du San đang mím môi cườiđoan trang hiền thục, càng nhìn càng thấy môn đăng hộ đối, cười rạng rỡ nói:“Ông cũng thật là, hiện giờ thanh niên có cách ăn mặc của thanh niên, Du Sanmặc áo dài đẹp, mặc quần áo trời trang cũng đẹp, gì mà ông phải cổ hủ đến vậy?Sau này Du San cũng như Mạnh Thời ấy, mặc thời trang một chút, bác rất thích!”

Mạnh Thời gắp một miếng sườn rán tỏi, vừa gặm vừacười: “Tiểu Giang vì muốn cha mẹ vui nên mới mặc áo dài. Các cô gái trẻ cô nàokhông thích thời trang? Người cô ấy đẹp thế cơ mà, trời nóng thêm chút nữa,không mặc váy ngắn, áo hai dây thì lãng phí quá”.

Nghe vậy cha mẹ Mạnh Thời bèn đổ dồn ánh mắt vào GiangDu San.

Giang Du San mỉm cười bình thản, liếc Mạnh Thời mộtcái, nói: “Đua được ô tô mới là thời thượng. Anh Thời chỉ thích chọc em thôi”.

Giang Du San nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác, ánhmắt Mạnh Thụy Thành lại nhìn sang Mạnh Thời, “Thời à, mấy tháng nay tiêu hếttiền rồi thì con lấy gì để lập nghiệp? Đi lái taxi hả?”.

“Lúc đầu đã nói rồi, con lập nghiệp bằng tiền kiếmđược do buôn bán đồ cổ. Chẳng qua là con cần xe, sau khi đầu tư tiền không cònđủ, có cậu bạn bán cho con một chiếc xe taxi second hand, vừa bán vừa cho. Saolại lái taxi? Tiểu Giang nghe ai nói vậy?”. Mạnh Thời vừa trả lời cha, mắt vừaliếc Giang Du San, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi, mắt mở to hơn, nhìn cô nhưđang cười cười.

Giang Du San hơi sững người, tru môi nói: “Em nghe mộtkhách hàng của em nói vậy, nói một nữ giám đốc của công ty anh ấy thuê xe anhchở, làm em giật mình. Hóa ra không phải à!”.

Cô đã lôi chuyện của Phùng Hy một cách rất nhẹ nhàng,tự nhiên. Nếu đúng là anh lái xe taxi thật, đi chở một người khách cố định làđiều rất bình thường. Nếu không phải như vậy mà anh lại thường xuyên đi chở mộtngười phụ nữ, cha mẹ Mạnh Thời tuy cổ hủ nhưng không phải là người ngốc, đươngnhiên là nhận ra điều bất thường trong chuyện này.

Mạnh Thời đang gặm xương, chỉ muốn được gặm luôn GiangDu San, nụ cười vẫn đọng trên môi, giả vờ nghe không hiểu.

Đôi đũa của Mạnh Thụy Thành khẽ khựng lại, ông gắp mộtmiếng thức ăn vào bát mẹ Mạnh Thời, chậm rãi nói: “Có thời gian thì đi mà sơnlại đi”.

Mạnh Thời cười: “Con đã sơn lại rồi, chắc chắn sẽkhông còn người nào nói con lái xe taxi nữa. Hơn nữa lái xe taxi thì có gì làxấu”.

“Không ai nói con lái xe taxi là xấu cả! Chẳng qua làDu San muốn thông báo tình hình về con cho bố mẹ thôi, gì mà con phải căngthẳng vậy?”. Giọng Mạnh Thụy Thành vẫn rất bình thản, mắt nhìn chăm chú vàoMạnh Thời.

Căng thẳng gì cơ? Mạnh Thời rủa thầm trong lòng, miệngvẫn cười rất tươi: “Con căng thẳng vì cùng dì út mở một thẩm mỹ viện y học. Conđầu tư hết vốn liếng của mình vào trong đó. Nếu dì ấy mà không làm ăn được thìvị cổ đông như con cũng phải chịu cảnh thua lỗ chứ sao”.

Câu trả lời lấp liếm của Mạnh Thời đã khiến Mạnh ThụyThành sinh nghi. Ông là người từng trải, cho dù trong lòng sinh nghi nhưng cũngsẽ không chất vấn Mạnh Thời trước mặt Giang Du San, ông khẽ hừ một tiếng tronglòng, chuyển sang chủ đề khác: “Có thời gian thì khuyên dì út con về nhà mà ở.Dì ấy thích mặc quần áo gì thì mặc, giống như mẹ con ấy, hôm trước còn đi đặtmay một bộ Âu phục. Đừng vì một chuyện nhỏ này mà giận mọi người”.

Mạnh Thời thầm nghĩ, là do dì không thích bầu khôngkhí trong nhà. Dì Tạ thích uống rượu, nghe nhạc trẻ, cha có chịu được không?Thế nhưng mấy năm nay cha mẹ cũng đang cố gắng thay đổi cách nghĩ, đây là điềutốt. “Chắc chắn con sẽ truyền đạt mọi lời của cha cho dì ấy”.

Mạnh Thụy Thành “ừ” một tiếng nói: “Cha ăn xong rồi,ăn xong con đưa Du San về nhé”. Rồi ông đặt đũa xuống, chậm rãi rời đình.

Chiếc áo lụa rộng trên người Mạnh Thụy Thành khiếnnhìn ông giống như một ông tiên. Mạnh Thời thầm lo, cố làm ra vẻ trấn tĩnh,lòng tự nhủ, nếu như cha anh đã biết chuyện Phùng Hy thật thì chắc chắn sẽkhông nhẹ nhàng như thế này.

Sau khi Mạnh Thụy Thành đi vào nhà, mẹ Mạnh Thời cũngthoải mái hơn nhiều, liên tục gắp thức ăn cho Mạnh Thời và Giang Du San, thỉnhthoảng lại hỏi về tình hình của cha mẹ Giang Du San.

Thấy Giang Du San và mẹ đều đã ăn xong, Mạnh Thời cũngđặt đũa xuống, nói: “Mẹ, con đưa Tiểu Giang về đã. Tối nay con ngủ ở nhà”.

Mẹ Mạnh Thời vui mừng nói: “Ừ, tối nay mẹ sẽ nấu móngì đó để cho con ăn đêm”.

Trên xe Mạnh Thời không nói gì. Giang Du San nhìn rangoài cửa mà chạnh lòng. Anh luôn khách khí gọi cô là Tiểu Giang, không hề đểtâm đến vẻ xinh đẹp và những cố gắng của cô. Cô không phải là kẻ ngốc, MạnhThời cũng không phải mới từ chối cô một hai lần. Một nỗi buồn khó tả trào dângtrong lòng, kèm thêm một chút không cam lòng và ghen tị. Trong cuộc đời haimươi sáu năm của cô, chưa bao giờ cô bị người nào coi thường đến vậy.

Giang Du San lặng lẽ nghĩ, mình sẽ phải từ bỏ. Bấtgiác cô cười nhạt vì nhớ đến câu nói lúc nãy của mình. Vở kịch sắp mở màn, côđứng nhìn là được. Cô nhìn Mạnh Thời, gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảmxúc gì, vẻ lạnh lùng của anh khiến cô chỉ muốn nổi cáu. Cô thầm thề rằng, từnay trở đi Giang Du San cô sẽ không bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch nữa.

Đến cổng nhà, Giang Du San lấy ra một hộp quà, mỉmcười đưa cho Mạnh Thời, “Em mua quà cho anh nhưng chưa có cơ hội để tặng”.

Mạnh Thời đón lấy, cười nói: “Lần nào em cũng kỳ côngđến vậy, thật ngại quá”.

Giang Du San mỉm cười nói: “Hai bác rất quý em, emkhông chỉ mua quà cho mỗi anh đâu. À, lần trước cha em còn nhắc đến anh, hỏianh bao giờ đến nhà uống trà, tiện thể xem loại ấm pha trà mà ông mới mua”.

Cô nhắc đến cha mình, Mạnh Thời thấy hơi khó xử. Hồiđó nhà họ Giang đã đối xử rất tốt với nhà họ Mạnh khi họ gặp nạn, anh không thểxử sự quá cạn tình. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cho anh gửi lời hỏi thăm chaem, hôm khác anh sẽ đến thăm ông”.

“À đúng rồi, anh Thời, em đã gặp giám đốc Phùng rồi,rất khá, anh có con mắt đấy. Cố gắng lên anh nhé!”. Không đợi Mạnh Thời nói gì,Giang Du San đã vẫy tay chào anh, mỉm cười bước vào nhà, không còn làm nũng,chuyện trò gì thêm.

Thái độ thay đổi đột ngột của Giang Du San khiến MạnhThời hơi bất ngờ. Anh còn đang nghĩ không biết có nên trách Giang Du San lắmđiều hay không, ngay lập tức anh đã từ bỏ ý định này, anh không muốn để GiangDu San biết vị trí của Phùng Hy trong trái tim anh. Anh có một người bạn đãtừng làm ăn một lần với Giang Du San, nhận xét Giang Du San là người khôn ngoankhéo léo, sắc sảo mọi bề. Mạnh Thời rất hiểu sự khôn ngoan khéo léo của cô,nhưng không bao giờ muốn cô dùng sự sắc sảo này để đối phó với Phùng Hy.

Mạnh Thời thực sự bất ngờ trước việc Giang Du San từbỏ ý định theo đuổi anh. Anh không hiểu Giang Du San từ bỏ thật sự hay còn códự định khác. Anh khẽ thở dài, cho dù thực sự là cô không bám riết lấy anh nữathì những câu nói dường như vô tình đó của cô đã khiến cha anh sinh nghi rồi.

Mạnh Thời nhìn vào màn đêm dày đặc, không nghĩ ra vàcũng không đoán ra được hành động kỳ quặc của Giang Du San. Anh dừng xe trướccổng nhà họ Giang mấy phút đồng hồ mới nổ máy ô tô.

Trước khi về đến nhà anh liền gọi điện thoại cho PhùngHy. Cô đã chuẩn bị đi ngủ, nói bằng giọng ngái ngủ: “Ngày mai là cuối tuần, anhở nhà với cha mẹ anh, em sẽ đến nhà Chi Hoa”.

“Ừ. Về anh sẽ gọi điện thoại cho em. Em có nhớ anhkhông?”.

Phùng Hy không hề biết hoàn cảnh của Mạnh Thời lúcnày, tưởng rằng cuối tuần Mạnh Thời chỉ ở nhà với cha mẹ mà thôi. Nghe thấy anhhết sức dịu dàng hỏi cô như vậy, Phùng Hy cố nén cười nói: “Vâng, chúc anh ngủngon” rồi cúp ngay máy.

Mạnh Thời cầm điện thoại thẫn thờ một hồi lâu, thực raanh còn muốn nói vài câu tình cảm với Phùng Hy nữa. Lần nào cô cũng nhanh chóngcúp máy, khiến anh đều cảm thấy hẫng hụt, sau đó chỉ muốn lao thẳng đến nhà cô.“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”. Anh nhớ đến Giang Du San, bất lực lắc đầu.

Về đến nhà, chú Tần ra mở cửa, ngần ngừ một lát, khẽnói: “Thiếu gia, cậu có ý trung nhân khác rồi à?”.

Mọi người trong nhà biết thật rồi sao? Mạnh Thời giậtmình, ôm lấy vai chú Tần với vẻ làm nũng, nói: “Hê hê, cháu đang định nói vớichú đây!”.

Chú Tần đẩy Mạnh Thời ra, chắp hai tay sau mông đứng sừngsững ở hành lang, ánh mắt sắc sảo nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, lạnh lùngnói: “Không hề tiến bộ”.

Mạnh Thời loạng choạng lùi mấy bước cười đau khổ, võnghệ của anh làm sao sánh được với chú Tần. Cho đến nay, lai lịch của chú Tầnvẫn là một điều bí ẩn, chỉ biết rằng chú đi theo ông nội Mạnh Thời từ ngày xưa,những việc trong nhà họ Mạnh chú còn biết rõ hơn cả cha anh. Nói xong chú Tầnliền quay người đi vào phòng, nghĩ một lát lại nói một câu: “Lão gia, phu nhânđều quý tiểu thư Giang Du San, nhà họ Giang là gia đình coi trọng nghĩa khí”.

Mạnh Thời than thầm, chú Tần - một người nô bộc trungthành, suốt đời không lập gia đình đã coi sự giúp đỡ của nhà họ Giang đối vớinhà họ Mạnh là sự khẳng định đối với nhân cách của Giang Du San, có thể, cha mẹMạnh Thời quý mến Giang Du San một phần cũng vì lẽ đó. Nhưng sau khi tốt nghiệpđại học, Mạnh Thời liền rời khỏi gia đình, đám bạn trong xã hội mà anh chơicũng đủ mọi thành phần, anh không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của mọingười trong nhà.

Mạnh Thời cố gắng nở ra nụ cười: “Mọi người còn chưagặp cô ấy cơ mà”.

Ánh mắt chú Tần thoáng qua vẻ thương cảm, giọng cóphần dịu đi: “Cậu vào đi, lão gia đang đợi cậu ở thư phòng”.

Bóng Mạnh Thụy Thành đổ dài trước bàn làm việc, MạnhThời đứng dưới cây quế trong sân mà lòng cảm thấy vô cùng trống trải, một cảmgiác phẫn nộ trào lên. Bất giác anh chợt nghĩ, tại sao anh lại phải giật thột?Chẳng qua là Phùng Hy đã từng kết hôn một lần mà thôi, cô ấy có làm gì ảnhhưởng đến đức hạnh đâu.

Nếu mọi người trong nhà phản đối kịch liệt, anh cũngchỉ có thể dùng lý lẽ để đấu tranh mà thôi. Đợi mình bình tĩnh trở lại, MạnhThời mới chậm rãi bước vào.

Thư phòng là gian phòng rộng nhất trong nhà, từ cửabước vào phía bên trái dưới cửa sổ là bàn làm việc, trên bàn có máy tính, máyfax, sát tường là giá sách đựng sách kỹ thuật. Cửa gỗ được chạm trổ hoa văn,gần tường có đặt một tấm phản thấp, trên tường có treo hai bức thư pháp, phíabên phải bị một thư án rộng làm bằng gỗ tử đàn chiếm chỗ.

Mạnh Thụy Thành đang chăm chú viết thư pháp, đợi viếtxong nét cuối cùng, mới thở phào đặt bút xuống. Nhìn thấy Mạnh Thời đang đứng ởmột bên ngắm nhìn, bình thản hỏi: “Đưa Du San về rồi à?”.

“Vâng, bác Giang lại có ấm trà mới, hôm nào con sẽ đếnthăm bác”. Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên.

Ngòi bút thấm đẫm mực ngâm vào trong nước, mực tan raxung quanh. Cổ tay Mạnh Thụy Thành khẽ lắc, âu nước lập tức đen ngòm. Cậu contrai không thích Giang Du San, từ trước đến nay đều như vậy. Tại sao hôm naytâm trạng của ông lại như âu nước đen này? Ông nhớ đến người đàn bà đó. Tranhthủ lúc rửa bút, Mạnh Thụy Thành ngẫm nghĩ xem nên cất lời hỏi thế nào.

Mạnh Thời đứng đợi cha mở lời. Mạnh Thụy Thành lạikhông biết nên mở miệng thế nào vì không nắm rõ tình hình, một khoảnh khắc imlặng tràn ngập trong thư phòng.

Mạnh Thụy Thành chậm rãi treo chiếc bút đã rửa xonglên giá gác bút, cúi đầu nhìn chữ viết tối hôm nay, thấy chữ hôm nay viết cóphần cứng. Ông than thầm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thời nói: “Thờinày, năm nay tuổi mụ của con đã là ba mươi ba rồi. Cha và mẹ con vẫn mong conlấy vợ sớm. Việc con không có tình cảm với Du San cha mẹ cũng không ép, dù saothì đây cũng là việc của cá nhân con”.

Đơn giản như vậy sao? Mạnh Thời thấy hơi khó hiểu. Anhthận trọng nói: “Hiện giờ con rất có thiện cảm với một cô gái, con muốn để tìmhiểu một thời gian xem thế nào”.

“Có phải cô giám đốc mà con thường đi đón không?”. Câunói của Mạnh Thời khiến Mạnh Thụy Thành giật thột. Ông hiểu con trai mình, MạnhThời thận trọng đến đâu cũng không thể giấu nổi mối quan hệ giữa anh và cô ta.

Mạnh Thời không hề ngần ngại nhìn thẳng vào mắt chamình. Vẻ cương nghị, rắn rỏi hiện trên gương mặt con trai khiến Mạnh Thụy Thànhý thức được rằng cậu không còn là trẻ con nữa, ông không còn có thể tùy tiện bắtcon trai cúi đầu vâng lời nữa.

Ông nhớ lại hồi Mạnh Thời còn nhỏ. Mạnh Thời rấtnghịch ngợm, có lần ỷ lại vào việc học võ với chú Tần được vài ngày đã đánh bạnbị thương, sau khi biết chuyện ông đã lấy chổi lông gà vụt Mạnh Thời, Mạnh Thờikhông bao giờ chịu xin tha nhận sai, đánh nhiều lần ông cũng thấy chán, thế làông liền phạt Mạnh Thời bằng cách bắt anh phải viết chữ bằng loại chữ tiểutriện, Mạnh Thời liền nhận sai.

“Con muốn tiếp xúc với cô gái khác cũng được. Khôngphải Du San không tốt, cha mẹ thích thì con lại không thích đúng không? So sánhmột vài cô cũng tốt. Mẹ con đi nấu ăn đêm cho con rồi, đi ra nói chuyện với mẹđi”.

Mạnh Thụy Thành đã nắm được tình hình nên tha cho MạnhThời, khiến Mạnh Thời đành phải giấu tất cả những lời định nói ở trong lòng.Anh ra khỏi thư phòng với vẻ đầy nghi hoặc và đi ra gặp mẹ.

Mẹ Mạnh Thời bưng cho anh bát xương sườn hầm đỗ xanhvà mướp đắng, hào hứng hỏi tình hình của anh, tình hình của dì Tạ gần đây. MạnhThời nói chuyện với mẹ thấy thoải mái hơn nhiều, vừa ăn vừa điềm tĩnh hỏi: “Tốinay Giang Du San nói gì hả mẹ?”.

Mẹ Mạnh Thời tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, như người không biếtchuyện gì. Anh tưởng rằng sau khi nhà biết chuyện sẽ ầm ĩ hết lên, nhưng sựbình lặng lúc này đây khiến Mạnh Thời càng thêm bất an. Thái độ bình thản củacha khiến Mạnh Thời như được nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc từ phía tây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương