Khi kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảmthấy nhẹ nhàng như được giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều,cuộc hôn nhân này thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.

Tay xách va ly hành lý nặng trịch, vai đeo chiếc máytính xách tay, Phùng Hy trở về nhà trong màn đêm.

Mở cửa phòng, Phùng Hy hơi bất ngờ khi nhìn thấy trongnhà có ánh đèn, bình thường, Điền Đại Vĩ không bao giờ chịu về nhà trước mườihai giờ. Cô uể oải đặt túi xách xuống, Điền Đại Vĩ đang tựa vào đầu giường đọctiểu thuyết, mắt không buồn ngước lên.

Cô đã đi công tác nửa năm nay, khắp nơi trên cả nướcchỗ nào cũng có mặt, lần nào về nhà Điền Đại Vĩ cũng lạnh nhạt như vậy, PhùngHy cảm thấy phải thức liền ba đêm để làm hồ sơ mời thầu cũng không mệt bằng vềnhà.

Mệt mỏi!

“Hôm nay anh ở nhà à?”. Phùng Hy cất tiếng hỏi, quayđầu muốn đi tắm một cái rồi vào phòng làm việc ngủ.

Điền Đại Vĩ đặt sách xuống gọi cô, “Phùng Hy, chúng taly thân cũng được hai năm rồi, hiếm khi cô về nhà, ngày mai chúng ta giải quyếtviệc đi thôi”.

Phùng Hy hơi sững người. Cô như ngựa vía từ Cáp NhĩTân trở về nhà, nghe thấy câu đầu tiên mà Điền Đại Vĩ nói là ly hôn. Phùng Hyquay người lại, ngước nhìn gương mặt điển trai của Điền Đại Vĩ, nói: “Vội thếhay sao?”

“Kéo dài cũng chẳng hay ho gì, ai biết lần này cô về ởnhà được mấy ngày. Cô đi biền biệt nửa năm, lẽ nào lại kéo dài thêm nửa năm nữaư? Kéo dài thêm nữa thì cô cũng sang tuổi ba mươi rồi, tuổi cao tìm cũng khó”.Điền Đại Vĩ nói giọng bình thản, nghe thì có vẻ như nghĩ cho Phùng Hy, nhưngmỗi câu nói tựa như lưỡi dao đâm khiến cô đau nhói.

Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ bi ai, nói: “Thực racái mà từ trước tới nay em cần chẳng qua chỉ là anh quan tâm đến em nhiều hơnmột chút mà thôi. Hai người có thể quan tâm đến nhau, gắn bó keo sơn, sống mộtcuộc sống yên bình. Tại sao lại không được như thế?”

“Từ trước đến nay tôi không hề có mong muốn được bảovệ cô, cô không hiểu điều đó hay sao?”

Chồng mình nói với mình không hề có mong muốn được bảovệ, che chở mình! Phùng Hy như bị ai chặn ngang cổ họng, không nói ra được lờinào. Cô nhìn thấy chiếc máy tính bên cửa sổ đang bật, bèn đi tới, trên màn hìnhlà đơn xin ly hôn Điền Đại Vĩ đã đánh xong. Phùng Hy cảm thấy lạnh giá từ đầuđến chân, cô nhìn một lát rồi nói: “Được”

Thốt ra được một tiếng, cổ họng nghẹn lại. Phùng Hyhít thật sâu, cố gắng nén nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng. Quay đầu lại,Điền Đại Vĩ lại tiếp tục đọc sách, đầu cũng không buồn ngẩng lên, nói: “Căn nhànày tôi mua nên nó thuộc về tôi. Tiền tiết kiệm trong ngân hàng mỗi người mộtnửa. Nếu cô không có ý kiến gì, ngày mai sẽ tiến hành”

Tiền mua căn nhà này tổng cộng là sáu trăm nghìn nhândân tệ, Điền Đại Vĩ trả đợt đầu hai trăm nghìn nhân dân tệ, tiền trả góp hằngtháng là do Phùng Hy nộp. Cuối năm ngoái, cô được thưởng một trăm tám mươinghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ thấy để ngân hàng hưởng lãi suất không kinh tế,Phùng Hy liền mang đi trả hết số tiền còn lại. Tiền tiết kiệm trong nhà chỉ cònlại một trăm nghìn nhân dân tệ. Phùng Hy khẽ cười, không muốn so bì gì thêm.Cũng còn may, anh ta còn chia cho cô năm mươi nghìn nhân dân tệ, không đuổithẳng cô ra khỏi nhà.

“Em không có ý kiến gì” Cô không còn muốn giằng co vớiĐiền Đại Vĩ những chuyện như căn hộ đã tăng giá, phần trả góp cuối do cô nộp,đồ dùng trong nhà thuộc về ai.

“Cô cũng đừng trách tôi chia cho mình nhiều, tôi làmột công chức bình thường, một năm tổng thu nhập cộng lại cũng chỉ được sáumươi đến bảy mươi nghìn tệ, không như cô, lương bổng, tiền thưởng cuối năm cộnglại cũng phải hai trăm nghìn tệ. Mấy năm nay ngoài việc trả tiền nhà, cô cũngkhông mang tiền về, tôi cũng không muốn kiểm tra tài khoản của cô”, Điền Đại Vĩchậm rãi nói.

Một cảm giác mệt mỏi từ dưới chân len lên tận đỉnhđầu, Phùng Hy cười đau khổ. Ai bảo thời đại bây giờ đàn bà đều do đàn ông nuôi?Phụ nữ thời hiện đại vừa phải lo việc công sở, vừa phải lo việc bếp núc, phảilăn lộn kiếm tiền trong xã hội, phải về nhà nấu cơm ngon canh ngọt, lại cònphải luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục, mệt hơn nhiều so với các tiểu thư thời xưa.Đây là cái giá của sự xóa bỏ phân biệt giới tính.

Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, trong đầu Phùng Hy đãnhanh chóng tính ra được phép tính trừ giữa tiền lương của cô hai năm nay vànăm mươi nghìn tệ được chia này. Phùng Hy thầm nghĩ, tại sao Điền Đại Vĩ khôngkhăng khăng đòi ly hôn như thế này từ năm ngoái? Nếu lúc đó ly hôn, ít nhất tacòn có được một trăm tám mươi nghìn tệ để gửi tiết kiệm. Tại sao năm ngoái anhta không đòi ly hôn? Thực ra đó là do cô ngốc, chính cô vẫn còn muốn cứu vãn.Ngốc quá! Có bài hát nói rằng: “Bước chân si tình không đuổi kịp đôi cánh thaylòng”. Cô chưa đến mức là người si tình, nhưng trái tim của Điền Đại Vĩ đã baylên chín tầng mây xanh.

“Mai đi giải quyết nhé. Chúc ngủ ngon”. Tiếng Phùng Hyxen lẫn với tiếng nấc run run không thể kìm nén, trong khi Điền Đại Vĩ khôngbuồn ngẩng đầu lên.

Lúc cúi đầu ra khỏi phòng ngủ, Phùng Hy cảm thấy mộtcảm giác lạnh giá ập tới, cô lật mu bàn tay lau hàng nước mắt đang chảy xuống,xách hành lý sang phòng khách ngủ.

Đã đi đến hồi kết rồi, không còn cách nào nữa.

Nằm trên giường, Phùng Hy lấy gối trùm lên đầu, cô cốgắng nén chặt nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng, nước mắt vẫn rơi lã chã. Côthầm nghĩ, thực ra cô cũng không yêu Điền Đại Vĩ nữa, nhưng cô lại sợ ly hôn,chính vì thế cô luôn né tránh chuyện này. Hai năm về trước Điền Đại Vĩ đã đềnghị chia tay, nhưng cô luôn níu kéo. Thời gian đầu nói hay là tạm thời ly thânmột thời gian xem sao, và thế là cô xin được điều lên tổng công ty để đi côngtác khắp nơi trong cả nước. Nhưng nửa năm về nhà một lần, lần nào Điền Đại Vĩcũng nhắc lại chuyện này, cô viện đủ mọi lý do để được kéo dài thêm nửa năm.

Tại sao hôm nay cô không kiếm cớ để kéo dài thêm nữa?

Vẻ mặt thờ ơ, những câu nói lạnh lùng nghiệt ngã củaĐiền Đại Vĩ, anh ta không hề chạnh lòng trước những giọt nước mắt và nỗi buồncủa cô. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đơn xin ly hôn, Phùng Hy cảm thấy không cònđủ sức nữa.

Hai năm, mỗi lần lại thấy lòng mình lạnh giá hơn, mỗilần lại thấy thất vọng hơn, từ lúc khóc lóc khẩn cầu, giờ cô đã trở nên bìnhtĩnh hơn.

Bình tĩnh thật ư? Tại sao lại vẫn rơi lệ?

Có người nói, cảm giác này giống như tay trái sờ tayphải, chặt đi bàn tay này, vẫn cảm thấy đau đớn.

Hôm sau, hai người liền đến Cục dân chính. Sau khi Luậthôn nhân mới được ban hành, hai bên không cần phải có giấy giới thiệu do đơn vịcấp, thủ tục tiện lợi nhanh gọn. Chỉ dùng mười phút, hai người đã đổi sang đượctờ giấy ly hôn nền đỏ chữ bạc.

Đứng ngoài Cục dân chính, Phùng Hy và Điền Đại Vĩ đềuhít một hơi thật sâu. Từ giờ phút này trở đi, hai người không còn là vợ chồng.

Cầm tờ giấy ly hôn trong tay, Phùng Hy có phần thẫnthờ, đột nhiên cô hỏi Điền Đại Vĩ: “Năm năm về trước, khi được cầm tờ giấy đăngký kết hôn anh có cảm giác gì?”.

“Không có cảm giác gì cả”.

Trái tim Phùng Hy lại một lần nữa như bị ai đâm mộtnhát thật mạnh. Đúng vậy, không có cảm giác gì cả. Điền Đại Vĩ không hề tỏ ravui sướng tột độ bế bổng cô lên rồi nói: “Em đã là vợ của anh rồi đấy”.

Cô cũng không tay chống nạnh cười, “Từ nay trở đi, emcó thể làm bà la sát rồi”.

Mất một tiếng đồng hồ để làm thủ tục nhận giấy đăng kýkết hôn, không có cảm giác hạnh phúc đến tột độ, nhưng cũng có cảm giác ván đãđóng thuyền. Giờ đây cầm trong tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, cô lại muốn khóc,“Thế còn bây giờ? Nhận giấy chứng nhận ly hôn anh có cảm giác gì”.

Điền Đại Vĩ nhíu mày nói: “Nhẹ nhàng, cuối cùng đãđược giải thoát rồi”.

Phùng Hy nghĩ, cô còn biết nói gì nữa? Còn gì nữa đểnói? Lúc kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảm thấy nhẹ nhàng nhưđược giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều, cuộc hôn nhân nàythực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.

Nhưng cô vẫn kéo dài hai năm, mong chờ một ngày nào đóĐiền Đại Vĩ sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ dịu dàng gần gũi, để cô cảm nhận được niềmhạnh phúc được chở che, nuông chiều.

Phùng Hy không ngừng nói với mình rằng cô cần một thờigian để chữa trị vết thương trong tâm hồn, hiện giờ cô khóc không phải vì côvẫn yêu anh ta, không muốn xa rời anh ta. Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị ra về.

“Hôm nay… tôi đi xem phim, ăn cơm cùng với cô có đượckhông?”. Điền Đại Vĩ gọi cô lại, hai tay đút túi quần, nói với vẻ thờ ơ.

Phùng Hy dừng chân lại, ngần ngừ một lát rồi gật đầuđồng ý. Dù gì thì cũng yêu nhau hai năm, sống với nhau năm năm, đây cũng là lầncuối cùng mà.

Bộ phim được trình chiếu là Xích Bích, Phùng Hy lạithấy rất hay, sự hài hước trong phim khiến cô muốn bật cười. Bất giác quay đầulại, thấy Điền Đại Vĩ đang nhìn cô.

Phùng Hy cười nói: “Nhìn kìa, Ngô Vũ Thâm lại thả bồcâu rồi kìa”.

Xem phim là sở thích của Phùng Hy chứ không phải củaĐiền Đại Vĩ. Hôm chính thức ly hôn, anh chủ động đề nghị đi xem phim cùng cô,có thể cũng là lần cuối cùng chiều theo sở thích của cô. Lần đi xem phim gầnđây nhất của hai người đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, Phùng Hy khôngcòn nhớ là từ bao giờ nữa.

“Ha ha, đúng vậy, bồ câu bay sang doanh trại Tào Tháolà để đi xem thi đấu bóng đá, lại còn là bồ câu hòa bình nữa”. Điền Đại Vĩ cũngbật cười.

Hai người không còn sống hạnh phúc bên nhau dù nóinhững chủ đề hài hước đến đâu cũng không cải thiện được quan hệ giữa hai người.Xem phim xong Phùng Hy cũng không muốn ăn cơm, Điền Đại Vĩ chỉ nhà hàng HảiVương Các ở phía đối diện nói: “Đi thôi, bữa cơm chia tay, ăn cho ngon nhé”.

Phùng Hy nghĩ, đúng vậy, bữa cơm chia tay, phải ăn chongon một chút. Cô nảy ra một suy nghĩ hơi ác độc, ít nhất phải ăn hết một thánglương của Điền Đại Vĩ ở nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố này.

Hai người lên lầu trên, gọi món. Vừa mới ngồi xuốngthì thấy một đoàn người đi vào, đi đầu chính là mấy vị giám đốc bộ phận trongcông ty Phùng Hy.

Giám đốc bộ phận vật liệu Trần nhìn thấy Phùng Hy đicùng Điền Đại Vĩ liền bước nhanh tới, cười hỏi: “Phùng Hy em về rồi à? Nghengười trên tổng công ty nói chuyến bay của em là hôm nay. Ha ha, thảo nào khôngtìm thấy em, hóa ra là tắt di động để đi với ông xã. Tổng giám đốc Phụ hôm nayđến, bọn anh tổ chức bữa ăn đón anh ấy”.

“Tổng giám đốc Phụ?” Phùng Hy có phần không hiểu, tổnggiám đốc công ty không phải họ Chu sao?

“Tổng giám đốc Chu nghỉ dưỡng bệnh rồi, tổng công tymới cử tổng giám đốc Phụ đến để phụ trách công tác. A, tổng giám đốc Phụ đếnrồi. Phùng Hy, để anh giới thiệu với em”.

Ánh mắt Phùng Hy vượt qua giám đốc Trần và dừng lại trênngười đàn ông đang cùng phó tổng giám đốc Vương đi vào nhà hàng. Người đàn ôngmặc bộ complet đen thẳng đứng, áo sơ mi màu xanh nhạt, vầng trán cao, đôi mắtsáng ngời. Lúc nhìn thấy người đối diện, Phùng Hy thấy đôi mắt của Phụ Minh Ýmở rất to, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Ánh mắt Phùng Hy lướt nhanh trên gương mặt đang cườirất tươi của giám đốc Trần. Sắc mặt cô không thay đổi, nhưng ngón tay đang runrẩy.

Người cô tưởng cả đời này sẽ không gặp lại đang đứngtrước mặt cô, và lại rơi vào đúng ngày cô vừa ly hôn, hôm nay anh đến nhậmchức. Tại nhà hàng này cô ăn bữa cơm chia tay, còn đồng nghiệp của cô thì tổchức lễ đón anh.

Anh không những nhìn thấy cô, nhận ra cô, mà còn giậtmình vì cô.

Phùng Hy thầm nghĩ một cách bi ai, cô đã không còn làcô gái nhỏ nhắn đáng yêu, tràn đầy sức sống như ngày nào. Đã tám năm rồi, anhxuất hiện trong ngày đáng buồn nhất của đời cô, và đã nhìn thấy cô trong hoàncảnh tồi tệ nhất. Điều khiến người ta khó xử nhất là để người yêu cũ của mìnhnhìn thấy vẻ xấu xí, tàn tạ nhất của mình.

Phùng Hy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô làbiết, ngay cả ánh mắt cô cũng đang run rẩy.

Cô tự nhắc nhở mình không được để lộ ra suy nghĩ. Bêncạnh cô còn có Điền Đại Vĩ - người vừa cắt đứt quan hệ vợ chồng với cô, và còncả đồng nghiệp của cô nữa.

Phùng Hy liếc nhìn Điền Đại Vĩ. Anh ta lịch sự đứngdậy, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.Phùng Hy dám chắc là mình đã nhìn nhầm. Cô chưa bao giờ kể cho Điền Đại Vĩ nghechuyện yêu đương của mình, anh không thể biết Phụ Minh Ý được. Có lẽ, Điền ĐạiVĩ đã nhận ra là cô không muốn nói cho đồng nghiệp của mình biết cô đã ly hôn.

Trong nháy mắt, phó tổng giám đốc Vương đã cùng PhụMinh Ý bước đến bên cô.

Phùng Hy cảm thấy khổ sở như bị dao đâm, nhưng cô vẫnđứng thẳng người, cố gắng nở nụ cười, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Phụ,tôi là Phùng Hy ở bộ phận cơ khí”.

Phụ Minh Ý nghe ý của Phùng Hy là không muốn để chomọi người biết hai người có quen nhau từ trước, anh mỉm cười bắt tay Phùng Hyrồi quay sang bắt tay Điền Đại Vĩ, “Xin chào”.

Điền Đại Vĩ cười rất tươi và bắt tay Phụ Minh Ý chophải phép.

“Ăn cùng nhau nhé?”. Phó tổng giám đốc Vương cười đềnghị.

Không đợi Phùng Hy lên tiếng từ chối, Điền Đại Vĩcười, “Ok, Phùng Hy nói bình thường các anh rất quan tâm đến cô ấy, hôm nay tôicũng muốn mượn cơ hội này để mời các anh một ly rượu”.

Bàn đã ghép lại, Phùng Hy cảm thấy gương mặt cô đãcứng đờ vì cười nhiều. Cô không muốn cười, nhưng không thể không cười. Tim côkhông những đập mạnh, mà các mạch máu trên trán cũng đang co giật. Không cònhôn nhân, cô vẫn còn công việc, vẫn còn bạn bè, cô chỉ mong Điền Đại Vĩ khôngnói ra chuyện ly hôn trong hoàn cảnh này.

Cô vẫn còn bận tâm đến Phụ Minh Ý, sự bận tâm nàykhiến Phùng Hy hận, hận sự hão huyền của mình. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, chỉcần là phụ nữ, e rằng đều có tâm trạng như vậy.

Phùng Hy lấy hết tinh thần để đối phó. Cô cố gắngkhông nghĩ về việc thân hình mập mạp của mình sẽ gây sốc cho Phụ Minh Ý như thếnào, cố gắng coi như không biết ánh mắt kinh ngạc của Phụ Minh Ý liên tục liếctrộm cô, tiếp tục cười nói chuyện trò với đồng nghiệp. Tám năm lăn lộn trênthương trường, trong một số hoàn cảnh, Phùng Hy cảm thấy bản lĩnh của mình đượcrèn luyện còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương.

Phụ Minh Ý cũng không còn là Phụ Minh Ý của tám năm vềtrước, trông anh đã già dặn hơn. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi, anh uốngrượu với các vị giám đốc, không nói gì nhiều, nhưng cũng không để bầu không khíquá trầm lắng, thỉnh thoảng ánh mắt anh lại liếc về phía Phùng Hy và Điền ĐạiVĩ, vẻ thăm dò và hiếu kỳ chỉ lướt thoáng qua, không ai nhận ra anh và cô quennhau.

Những người đến dự bữa tiệc hôm nay mà phó tổng giámđốc Vương đưa tới đều là những thân tín do ông ta đề bạt. Bất ngờ gặp đượcPhùng Hy, phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất vui. Lần này Phùng Hy về công tycon là do một cú điện thoại của phó tổng giám đốc Vương gọi về. Phùng Hy làbông hoa duy nhất trong bàn ăn toàn đàn ông nên nghiễm nhiên là trung tâm củabữa tiệc. Phó tổng giám đốc Vương vừa cười vừa giới thiệu với Phụ Minh Ý, “Chớcó coi thường Phùng Hy nhé, cô ấy là nữ hào kiệt đấy, giỏi giang không kém gìnam giới đâu. Ấy, Điền Đại Vĩ, tôi nói như thế, anh đừng để ý nhé”.

“Phó tổng giám đốc Vương cứ nói thế chứ, Hy Hy nhà tôiđúng là hơi mạnh mẽ một chút, việc gì cũng muốn làm cho thật tốt. Nào, để tôimời tổng giám đốc Phụ một ly, về sau rất mong tổng giám đốc quan tâm nhiều đếnPhùng Hy. Phụ nữ mà làm nghiệp vụ thì khó biết bao! Tôi nói phụ nữ lăn lộn ởngoài không tốt đâu, nhưng cô ấy nói ở công ty phần nặng nhất là nghiệp vụ,không có cách nào khác”.

Câu nói của Điền Đại Vĩ khiến Phùng Hy nắm chặt nắmđấm giấu dưới gầm bàn. Anh ta không cho cô lăn lộn bên ngoài? Điền Đại Vĩ chưabao giờ tỏ ra thương hoa tiếc ngọc đối với cô. Câu nói mà anh ta thường xuyênnói với cô là: “Phụ nữ và nam giới có gì khác nhau? Cô tưởng cô là ai, làm saocô không đi lăn lộn kiếm tiền được cơ chứ? Tôi là công chức nhà nước, tiềnlương một tháng cùng lắm là ba nghìn tệ. Cuộc sống muốn sung túc, cô không ra ngoàikiếm tiền làm sao được?”.

Lúc đầu cô còn đáp lại: “Phải đi uống rượu ăn tiệccùng khách, có những khách hàng khó chịu lắm, toàn giở trò với phụ nữ thôi. ĐạiVĩ, phụ nữ làm nghiệp vụ rất mệt đấy!”.

“Ai không mệt? Không xem bộ phim Mảnh đất toàn lông gàà? Cơ quan nhà nước người trên o ép người dưới. Hơn nữa, lương của tôi cùng lắmcũng chỉ đủ ăn thôi, muốn khá giả vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của cô”.

Cô không thể không thừa nhận những lời Điền Đại Vĩ nóituy không hay nhưng đúng với thực tại, chính vì lẽ đó mà từ đó trở đi cô khôngcòn kêu mệt khi phải đi đối ngoại ở bên ngoài nữa.

Tuy nhiên lòng cô vẫn cảm thấy buồn. Cô vẫn sẽ đi kiếmtiền, nhưng chỉ mong Điền Đại Vĩ nói được một câu: Nếu mệt quá thì tiền kiếm ítđi một chút, chúng mình sống giản tiện đi một chút cũng được em ạ.

Nhưng cô không được nghe những lời như thế.

Hôm nay Điền Đại Vĩ đã rất nể mặt cô, gắp thức ăn chocô, đỡ rượu thay cho cô, chuyện trò vui vẻ với đồng nghiệp của cô. Đột nhiênPhùng Hy đã hiểu ra, tại sao cô và Điền Đại Vĩ không thể sống với nhau. Đó làdo sự gần gũi dịu dàng mà cô cần, không phải Điền Đại Vĩ không biết cách, màchỉ là do anh ta không muốn đem lại cho cô, không muốn để cô được toại nguyện.

Điều này còn khiến cô buồn hơn là Điền Đại Vĩ khôngbiết cách thể hiện sự quan tâm.

Phùng Hy nhớ tới câu nói đó của Điền Đại Vĩ, từ xưađến nay anh ta không hề có mong muốn được bảo vệ cô! Phùng Hy cảm thấy tronglòng lạnh giá, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn Đại Vĩmột cái.

Điền Đại Vĩ vỗ nhẹ vào vai Phùng Hy, khẽ âu yếm vuốttóc cô! Bàn tay anh ta lướt qua tai cô, Phùng Hy cảm thấy toát mồ hôi. Cử chỉâu yếm này, cô đã không quen từ lâu rồi.

Phùng Hy thầm nghĩ một cách căm phẫn, tại Điền Đại Vĩđóng kịch quá giỏi hay tại số cô quá khổ? Đúng ngày hôm nay lại gặp Phụ Minh Ýở chốn này. Dù có đánh chết cô cũng không dám để lộ ra sự thật, đành phải dùngbản lĩnh được rèn luyện hàng ngày để đối phó cho qua chuyện.

Tửu lượng của Điền Đại Vĩ cũng rất tốt, mời rượu từngngười một, còn lấy bộ phim Xích Bích vừa xem để gây trò cười.

Cô nghe thấy Điền Đại Vĩ nói: “Ngay từ lúc đầu Hy Hyđã túm lấy tay tôi nói, chắc chắn Ngô Vũ Thâm sẽ thả bồ câu, chắc chắn sẽ thả.Kết quả lại thấy con chim tương tư mỏ đỏ bay ra, mặt Hy Hy trông rất đau khổ,nói, thôi rồi, thôi rồi, Ngô Vũ Thâm đã thay chim rồi”.

Nghe thấy hai chữ “thay chim”, mọi người đều bật cườirũ rượi.

Phùng Hy cũng cười theo. Cô không thể hiểu tại saoĐiền Đại Vĩ lại gọi thân mật đến vậy, nói dối mà cũng thân mật đến khó tin. Côvà Điền Đại Vĩ gọi thẳng tên nhau từ hai ba năm về trước, lâu lắm rồi không cósự thân mật như thế này.

Phụ Minh Ý cũng cười, ánh mắt bất giác liếc sang PhùngHy. Tám năm không gặp, dùng cụm từ châu tròn ngọc nhuận để miêu tả cô thực ralà để lấy lòng cô - gương mặt trái xoan trước đây đã biến thành bộ mặt trònxoe, lúc nói chuyện với mọi người nhìn nghiêng thấy để lộ ra hai cằm; các nétchìm trong đám mỡ, mất đi vẻ xinh xắn của ngày nào, gần như không còn thấy nétthanh tú nữa; vòng eo khiến người ta tưởng rằng cô đang có bầu bốn năm tháng.Chỉ có đôi tay đó, nhìn thấy vẫn mềm mại thon thả.

Trong ký ức Phụ Minh Ý, Phùng Hy nhẹ nhàng, thanhthoát như một chú chim non, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhắn, đôi tay nhỏnhắn, ôm trong lòng chỉ cần ấn mạnh một cái đã sợ làm cô đau, khiến người khácchỉ muốn được chiều chuộng cô, che chở cô.

Trước đây Phùng Hy rất coi trọng việc ăn mặc, trangđiểm, hoàn cảnh nào mặc quần áo nào, cô không bao giờ coi nhẹ. Hiện giờ khôngnhững cô mập hơn, cô mặc chiếc quần bò để lộ ra đôi chân, chiếc bụng và cặpmông tròn, bên trên là một chiếc áo T-shirt bó sát người. Lúc cô ngồi xuống,Phụ Minh Ý như muốn nín thở, đám thịt thừa giữa eo của cô hằn lên hai vòng đẫyđà.

Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Phụ Minh Ý hít một hơithật sâu, không thể nuốt nổi những món ăn ngon đang bày trên bàn.

Thế nhưng chồng cô ấy lại rất xuất sắc! Phụ Minh Ýnhìn thấy Điền Đại Vĩ vừa nói cười vừa chúc rượu, tính tình sôi nổi, anh cũngkhông quên gắp thức ăn cho Phùng Hy, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, nâng niu. Anhnghĩ, Phùng Hy, chắc là cô ấy rất hạnh phúc.

Bữa ăn đã kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. ĐiềnĐại Vĩ dắt tay Phùng Hy chào tạm biệt mọi người trong công ty, cười nói: “Chúngtôi đi dạo một lát. Tạm biệt các anh nhé”.

Phụ Minh Ý đứng ở cổng nhà hàng đợi lái xe đưa xe đến,hình ảnh Phùng Hy và Điền Đại Vĩ tay trong tay, mỉm cười rời nhà hàng vẫn hiệnlên trước mắt anh. Anh thầm nghĩ, cho dù cô đã mập lên và không còn xinh đẹpnữa, nhưng chắc chắn cô rất hạnh phúc.

Bàn tay của Điền Đại Vĩ vẫn chưa buông ra. Băng quagóc đường, anh ta mới lạnh mặt buông tay Phùng Hy ra, bắt xe taxi về nhà.

Trong xe hai người không nói gì, Phùng Hy nghiêng mặtnhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường kết thành một dải ánh sáng rộng, mỗi khi có dảisáng lướt qua, cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Phụ Minh Ý,đâm nhói trái tim cô.

Xuống xe taxi, Điền Đại Vĩ lại túm chặt tay Phùng Hy.Cô hơi sững người, định hất ra, Điền Đại Vĩ cúi đầu cười nói: “Lần cuối cùngnhé, được không?”. Gương mặt Điền Đại Vĩ ánh lên dưới ánh đèn, không ngờ đôimắt đẹp đó lại toát lên một vẻ buồn bã, khóe miệng mỉm cười mỉa mai.

Câu nói đã nhắc nhở Phùng Hy, hôm nay họ đã ly hônrồi.

Cô cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của Điền Đại Vĩ,trong lòng không biết có cảm giác gì. Đã bao nhiêu lần, cô mong được Điền ĐạiVĩ chiều chuộng cô, dắt tay cô, hai người thân mật gần gũi, và điều này chỉ xảyra sau khi đã ly hôn, Phùng Hy than thầm trong lòng. Từ nay trở đi, cô chỉ còncó một mình.

Nhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một người đàn ông dắttay cô trở về nhà.

Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu thay dép nói: “ĐạiVĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà, ngày mai nếu nhưkhông tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố gắng chuyển đisớm… nhé!”.

Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng ngủ. Phùng Hyluống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười trên khóemiệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen, đang địnhnói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.

Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ đã nằm đè lên, taychống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh giá. Trong đôi mắtđẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn của cô, bạn củatôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có thể để cho tất cảmọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn để cho anhta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”

Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ lẫm vô cùng, yêunhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đưatay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”

Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc cho tay Phùng Hyđẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm giác chỉ muốn hétlên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.

Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen nhau, anh thấy tựhào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người yêu cậu xinh thật”là anh thấy đắc ý.

Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi giang hơn anh. Đầu óccô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm nhiều tiền hơn anh.Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không thể nóira lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được cô cái gì? Thậmchí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi hơn anh. Côchỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người khác biếtcô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?

Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng sang một bên cườigằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn giấu một ngườiđàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước đây cô lại cómột người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn anh, lại giàucó hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như việc đã tìm ralý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.

Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không phải hay sao? Nếuhôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để cho mọi người trong công ty côđều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng về việc ấy!Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện đều hợp ý côchứ?”.

Phùng Hy sững người trong hai giây, không muốn nóichuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.

Điền Đại Vĩ khẽ dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, nóivới vẻ mỉa mai: “Cô tưởng rằng tôi không biết gì à? Cô tưởng rằng tôi khôngbiết chuyện cô có người yêu tên là Phụ Minh Ý ư? Rất không may là tôi đã nhìnthấy ảnh các người đi du lịch ở nhà Chi Hoa, tôi đã nhận ra anh ta”

“Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Điền Đại Vĩ, em và anhtừ lúc yêu nhau đến cưới nhau cũng đã bảy năm rồi!” Đúng, Điền Đại Vĩ nói khôngsai, cô đã từng yêu Phụ Minh Ý, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi. PhùngHy quay đầu đi không muốn nhắc lại.

Ai chẳng có kỷ niệm? Ai chẳng có tuổi trẻ yêu đươngnồng nhiệt? Ai quy định người bạn trai đầu tiên buộc phải là người chồng saunày? Ai chẳng biết định luật mối tình đầu thường không thành công? Cô đã làm vợngười khác, đã bao năm trôi qua, nếu Phụ Minh Ý không đến làm việc ở công ty,Phùng Hy tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không gặp anh nữa.

Điền Đại Vĩ cười, chỉ tay lên mặt Phùng Hy, nói: “Côtưởng rằng tôi không biết, năm xưa nếu không phải anh ta, cô cũng sẽ không lấytôi gấp gáp như vậy đâu. Mẹ kiếp, tôi là vật thay thế của người ta!”

“Anh điên à!”, Phùng Hy tức đến nỗi lấy chân đá ĐiềnĐại Vĩ, trong lòng như có một vết sẹo, nơi đã đóng vẩy lại bị đá mài xước ra,vết thương còn lớn hơn, đau hơn cả lúc đầu.

Cô đẩy Điền Đại Vĩ mạnh hơn và bi thương nghĩ nhữngđiều cô làm cho anh ta còn chưa đủ hay sau? Năm xưa đúng là cô muốn tìm ngườiđể lấy chồng, nhưng sau khi tìm được Điền Đại Vĩ, cô một lòng một dạ sống tốtvới anh ta. Cô đã đối xử hết mình với Điền Đại Vĩ, thế vẫn còn chưa đủ hay sao?Cô kiếm tiền, cô dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, không kêu ca phàn nàn,anh ta chỉ việc ngồi hưởng thụ. Mãi cho đến một ngày, không nhịn nổi nữa côliền đưa ra lời đề nghị với anh ta, muốn anh ta chia sẻ việc nhà, trách móc anhta quan tâm chưa đủ, thế là anh ta chịu không nổi.

Đó là lần duy nhất Phùng Hy nổi cáu với Điền Đại Vĩ,sau đó, Điền Đại Vĩ đề nghị ly hôn. Cô khóc, anh ta nhìn cô với vẻ bình tĩnh.Anh ta nói với cô rằng: “Nếu cô không hài lòng về tôi thì còn sống với nhau làmgì?”

Vì một lần nổi cáu của cô mà anh ta có thể thốt ra haichữ “ly hôn” một cách nhẹ nhàng. Phùng Hy không chịu, Điền Đại Vĩ đóng rầm cửarồi bỏ đi, để Phùng Hy cảm thấy mình đã làm sai. Ba ngày sau Điền Đại Vĩ trởvề, nói đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết đòi ly hôn. Cô khóc lóc cầu xin anh ta,giống như nói chuyện với tảng đá. Sau đó cô được điều tới bộ phận đấu thầu củatổng công ty và đi công tác khắp nơi trên cả nước, nửa năm sau, cô trở về nhà,Điền Đại Vĩ vẫn kiên quyết đòi ly hôn.

Anh ta chỉ quan tâm đến mình, không bao giờ nghĩ tớingười khác, không nhượng bộ điều gì. Lẽ nào cô không được nổi cáu một chút haysao? Nổi cáu một lần mà đã đòi ly hôn, kết quả là như vậy ư? Phùng Hy cảm thấyhai năm sống ly thân tựa như giai đoạn làm lành vết thương dài đằng đẵng, dầndần cô cảm thấy không còn cảm giác gì với Điền Đại Vĩ nữa, dần dần cô cũng đãcó thể nói một cách bình tĩnh rằng, ly hôn thôi!

Anh ta đã trở thành chồng cũ của cô, Phùng Hy nghĩ, đãđến lúc cô phải ra đi rồi. Cô không muốn mình phải chịu thiệt thòi thêm mộtchút nào nữa.

Nghĩ đến đây, Phùng Hy nhổm người dậy. Điền Đại Vĩ đèngười xuống, Phùng Hy không cựa quậy được nữa.

Điền Đại Vĩ hừ một tiếng rồi túm chặt tay cô, đưa tayra cởi quần áo cô. Phùng Hy chợt như chợt bừng tỉnh, cô hét lớn: “Anh bỏ tôira. Chúng ta đã chia tay rồi, Điền Đại Vĩ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”

“Cô đi kiện đi, kiện tôi hiếp dâm cô!” Câu nói “chúngta đã ly hôn rồi” làm Điền Đại Vĩ nổi giận. Trước đây cô không bao giờ có tháiđộ như thế này, cô chỉ biết khóc, chỉ biết túm lấy anh ta để cầu xin. Hiện giờtại sao cô lại biến thành như thế này? Điền Đại Vĩ trợn mắt nhìn Phùng Hy vớivẻ hằn học. Đã ba năm rưỡi nay anh ta không hề động vào cô, men rượu khiến anhta trở nên hung hăng, anh ta giật mạnh thắt lưng da của Phùng Hy, gắng sức kéoquần cô ra.

Phùng Hy hét lên thất thanh, quay đầu cắn Điền Đại Vĩ,cô không thể ngờ rằng, thực sự không thể ngờ rằng, đêm đầu tiên sau khi ly hôn,Điền Đại Vĩ thực sự muốn hãm hiếp cô.

“Điền Đại Vĩ, anh buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!”.Phùng Hy bị Điền Đại Vĩ kẹp chặt, mắt nhìn Điền Đại Vĩ cởi phăng quần áo củamình mà không làm gì được, cô gầm lên, nước mắt tuôn ra như suối.

Trong lòng Điền Đại Vĩ chỉ có một nỗi đau, một nỗi cămphẫn không kể sao cho hết. Cô dám chửi anh? Anh đã quên rồi, quên bao cảnhPhùng Hy nựng anh. Anh đã quên rồi, do anh không cần cô, không yêu cô, do anhkhông động vào cô, do anh ép cô phải ly hôn. Anh chỉ muốn chiếm hữu cô, trongđầu anh như có ngọn lửa đang cháy rừng rực, lý trí đã bị men rượu và nỗi phẫnnộ choán sạch rồi.

“Đừng!”, Phùng Hy ra sức giãy giụa, nhưng đổi lại chỉkhiến Điền Đại Vĩ kẹp chặt hơn.

“Cô hét đi! Cô gọi Phụ Minh Ý đến cứu cô đi!”

“Điền Đại Vĩ, anh là kẻ vô liêm sỉ!”, Phùng Hy hétlớn.

Ly hôn, Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc… tấtcả mọi việc trong ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, mọi suy nghĩcủa Phùng Hy trong phút chốc bùng phát, bất chấp bàn tay đang bị vặn đau đớn,cô gắng sức giãy giụa.

Làm sao cô có thể địch nổi với Điền Đại Vĩ, chẳng mấychốc cô đã bị Điền Đại Vĩ lột hết quần áo và đè xuống dưới giường.

“Đại Vĩ, anh đừng làm như vậy...”. Phùng Hy khóc nấc,dù vẫn giãy giụa nhưng không còn đủ sức nữa. Cô lại quay sang cầu xin anh ta,cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy.

Điền Đại Vĩ lật người cô xuống, không để cho cô cóthời gian chuẩn bị, một nhát đưa ngay vào từ phía sau. Đã hơn ba năm Phùng Hyvà Điền Đại Vĩ không làm chuyện ấy. Cô cảm thấy mình như bị xé nát, trước mắtlà gương mặt rõ nét của Phụ Minh Ý. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, trongkhi cơ thể như bị dao đâm, nghiền nát khiến thịt máu nhầy nhụa.

Phùng Hy cắn chặt gối, cố kìm nén mọi cảm giác đauđớn, mặt áp chặt xuống giường, tự nói với mình rằng, chịu đựng, cố gắng chịuđựng đến ngày mai là ra đi rồi.

Đúng lúc này Điền Đại Vĩ lại lật ngược cô lại, nhìnthấy vẻ căm hận trong mắt cô, sắc mặt tái xanh đẫm nước mắt, cười gằn nói:“Người tình cũ đã trở lại, ly hôn rồi cô có thể đi tìm anh ta một lần nữa,tuyệt biết bao! Tuy nhiên, gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờcủa cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, cóthích cô nữa không cũng chưa biết”.

Tại sao lại làm vợ anh ta? Tại sao đến hôm nay mớiphát hiện ra mình lấy phải một gã súc sinh! Phùng Hy nghiến răng, gằn từngtiếng: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên, tôi không nợ anh, Phùng Hy tôi chưa baogiờ có lỗi gì với anh!”.

Bốp! Điền Đại Vĩ tát cô một cái, Phùng Hy thấy mắt tốisầm, loạng choạng ngã vật xuống giường.

Với tất cả nỗi bực dọc, căm hận, Điền Đại Vĩ như dùngdao đâm cô, mỗi nhát một sâu, không chút nhẹ nhàng, không chút thương tiếc.

Cô chỉ trợn trừng mắt nhìn anh ta, bên tai là tiếnghét của Điền Đại Vĩ, “Cô cứ nhịn đi, giỏi thì cứ nhịn đi đừng hét”.

Môi bị cắn bật máu, chẳng mấy chốc mùi tanh của máulan khắp vòm miệng, Phùng Hy cố gắng nuốt vào, nghiến chặt răng, không kêu catiếng nào.

Tận đến khi trời sáng, Điền Đại Vĩ mới trút hết đượcnỗi căm hận của mình.

Điền Đại Vĩ vừa rút ra, Phùng Hy liền dùng mọi sức lựcnhổm dậy, ngẩng cao đầu hỏi anh ta: “Hai chúng ta hết rồi chứ! Tôi có thể điđược chưa?”.

Điền Đại Vĩ không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào PhùngHy rồi đột nhiên bật cười. Anh rút ra một điếu thuốc tựa vào đầu giường chậmrãi châm lửa. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng chiếu lên người Phùng Hy, Điền ĐạiVĩ nói với vẻ bất cần: “Tối qua nhìn không rõ, ban ngày mới phát hiện, hóa ratôi đã làm tình với một con lợn suốt cả đêm. Cô nhìn đám thịt trên người cô màxem, thế mà tôi cũng chịu được. Hai bên tự thông báo cho nhà biết đi, đừng đểmẹ cô khóc lóc tìm đến đây! Một bàn tay vỗ không thể kêu được, cả hai chúng tađều muốn chia tay”.

Phùng Hy coi như không biết gì, cô mở mắt ra, đôi chânrun rẩy, đi ra khỏi phòng ngủ trong tư thế không có gì trên người, rồi cô vàophòng làm việc lấy quần áo mặc vào, nghiến răng xách va ly và máy tính xách tayra khỏi nhà.

Cô tìm một nhà nghỉ gần nhất, đăng ký nhận phòng, vứthành lý xuống, cô vào ngay nhà tắm để tắm gội. Nước nóng xả lên người cô, côchùng chân, quỳ xuống bồn tắm. Cô kỳ cọ hết lần này đến lần khác, mãi cho đếnkhi cảm thấy tức ngực, không nhấc tay lên được nữa.

Làm xong tất cả mọi việc, Phùng Hy lảo đảo leo lêngiường, cô quấn chặt mình trong chăn, bắp đùi do dùng lực quá mạnh nên co quắpkhông sao duỗi ra được. Cô hít hơi, người rung lên. Bất giác Phùng Hy hét lên:“A! Mẹ kiếp ta phải giảm béo thôi!”

Trong lúc còn đang mơ màng, Phùng Hy nghe thấy tiếngchuông điện thoại di động. Cô để mặc kệ, tiếp tục ngủ.

Đợi cho đến khi tỉnh giấc hẳn và mở mắt ra, cô vẫn hơisững người, sau đó mới sực nhớ ra đây là nhà nghỉ. Cảnh tượng tối hôm qua lướtnhanh trong đầu cô. Phùng Hy nhấc chăn ra, kể cả khi nằm thẳng, cô cũng vẫn cóthể nhìn thấy ngực và rốn cao bằng nhau. Cô đưa tay vỗ lên bụng, cảm nhận đượclớp mỡ dày. Cô lại lấy tay véo lớp thịt trên eo, vừa nghiến răng vừa nghĩ, nhấtđịnh phải thay đổi, nhất định phải làm lại từ đầu!

Nếu được chia tay với Điền Đại Vĩ trong hòa bình, cókhi cô còn nhớ tới những kỷ niệm trong hai năm yêu nhau và thời gian đầu mớicưới, có khi những niềm vui này còn được nhân lên, thỉnh thoảng còn khiến côthở dài trong những ngày tháng sắp tới. Tuy nhiên, Điền Đại Vĩ như cầm một condao sắt, cắt đứt mọi ký ức đẹp vẫn còn giữ trong tâm trí Phùng Hy.

Tố cáo anh ta cưỡng hiếp? Hai người gặp nhau trướctòa, sau đó lại phải nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó, đó là một sựtàn nhẫn đối với chính mình. Cô thực sự không muốn nhớ lại những chi tiết, quátrình đã diễn ra để công an lấy lời khai, từ đó trở thành vết hằn in sâu trongký ức.

Coi như vừa nằm mơ, sau khi tỉnh dậy mọi cảnh tượngđều không còn nhớ nữa, nếu cứ thuật lại hết lần này đến lần khác với người khácthì lại nhớ lâu.

Phùng Hy ngồi trên giường và đưa ra quyết định, cô sẽkhông kiện Điền Đại Vĩ tội cưỡng hiếp.

Sau khi đã quyết định, cô lôi từ trong va ly ra bộquần áo sạch, tắm một lần nữa rồi ăn mặc, chải chuốt chỉnh tề. Người vẫn cảmthấy đau ê ẩm, nhưng cô đã lấy lại được tinh thần.

Lúc này điện thoại trong túi xách lại đổ chuông, PhùngHy nhấc điện thoại. Trong điện thoại là tiếng phó tổng giám đốc Vương, Phùng Hylập tức đề cao cảnh giác.

Công ty CWE được thành lập từ thời kỳ đầu của cải cáchmở cửa thập kỷ 1980, cả nước có năm công ty con với vài nghìn nhân viên, doanhnghiệp cấp hai thì nhiều không sao kể hết. Tổng công ty ở Bắc Kinh có đông nhânviên nhất, gần một nghìn người. Phùng Hy chỉ là một trong số mấy chục giám đốcdự án của bộ phận đấu thầu, trong thời gian hai năm sau khi được điều lên tổngcông ty, thực ra thời gian cô ở Bắc Kinh không dài, gần như đi công tác khắpcác vùng trên cả nước. Một năm tính ra, sau khi vừa làm xong công tác đấu thầucho một dự án, lại như ngựa vía đến địa phương khác. Cô và rất nhiều giám đốcdự án khác cũng chẳng mấy khi gặp mặt, đừng nói đến các lãnh đạo cấp trên. Côchỉ nghe nói đến mấy vị đó mà thôi, cơ hội gặp mặt rất ít.

Mấy năm trở lại đây nghiệp vụ của tổng công ty rấtphát triển, số người không đủ thì điều động từ năm công ty con, mỗi năm lạichia lợi nhuận cho công ty con. Một năm Phùng Hy bị điều động lên tổng công ty,không tiêu mất một đồng nào của công ty con, lợi nhuận lại kiếm được hơn haitriệu nhân dân tệ. Mọi người đều có lợi, công ty con cũng vui vẻ cho mượnngười.

Tuy nhiên lúc này phó tổng giám đốc Vương lại gọi điệnthoại cho Phùng Hy, hứa sẽ giao chức phó giám đốc bộ phận cơ khí cho cô. Điềunày đồng nghĩa với việc cô được hưởng lợi từ tổng công ty, từ một nghiệp vụviên thông thường được nâng lên chức phó giám đốc.

Hai năm nay Phùng Hy cũng thấy mệt rồi, làm dự án ởngoài đâu có dễ dàng gì, đương nhiên cô cũng thấy hấp dẫn. Quay về, một là cóthể hoàn toàn cắt đứt với Điền Đại Vĩ, tốt hay xấu thì cũng thế; hai là, cô rấthiểu một điều, chỉ cần được thăng chức ở công ty con, chưa nói đến công việcnhẹ nhàng hơn, số tiền kiếm được cũng không ít hơn khi còn ở tổng công ty.

Nhưng giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu ý phó tổng giám đốcVương. Giám đốc bộ phận cơ khí Dương Thành Thượng là người thầy đưa cô vàongành này, vào công tác cùng năm với phó tổng giám đốc Vương, nhưng lại nắmchức vụ thấp hơn, chưa bao giờ tâm phục khẩu phục cả. Sau khi lên nhậm chức,phó tổng giám đốc Vương đã nắm quyền kiểm soát bộ phận vật liệu - một trong haibộ phận có lợi nhuận lớn nhất ở công ty, trong khi bộ phận cơ khí lại khôngđược nhúng tay. Tự nhiên Phụ Minh Ý lò dò từ trên trời rơi xuống, làm sao ôngta không sốt ruột cơ chứ. Đề bạt mình làm phó giám đốc, bề ngoài là hứa đem lạicái lợi cho mình, để cô đào chân tường của Dương Thành Thượng, mang những mốiquan hệ cũ của bộ phận cơ khí về đây để khống chế Dương Thành Thượng.

Hai bộ phận quan trọng rơi vào tay phó tổng giám đốcVương, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ trực tiếp khống chế Phụ Minh Ý.

Hầu hết những người làm ngành này đều có một quy địnhbất thành văn - cái khác thì dễ, nhưng các mối quan hệ ngoài bản thân ra, khônggiới thiệu cho bất kỳ ai. Phùng Hy sau khi tốt nghiệp đại học về công ty con,đi theo Dương Thành Thượng năm năm, dù anh là người đưa cô vào nghề này, nhưnganh cũng không cho cô tiếp xúc với các mối quan hệ của anh. Các việc cụ thể doPhùng Hy làm, còn Dương Thành Thượng tự mình nắm kín các mối quan hệ.

Phùng Hy chỉ biết đến cuối năm, Dương Thành Thượngđàng hoàng được lĩnh khoản tiền hai trăm nghìn, ba trăm nghìn nhân dân tệ trởlên từ phòng tài vụ. Cô biết số tiền đưa cho những người đó cũng chỉ mấy chụcnghìn mà thôi, còn lại, Dương Thành Thượng cho vào phong bì thật hay đút túimình cô đều không được biết. Chỉ tiêu lợi nhuận mà công ty con được giao mỗinăm, hoàn thành chỉ tiêu thì phải có chi tiêu, chỉ cần không vượt quá mức quyđịnh, đồng thời lại tìm được hóa đơn để thanh toán, còn lại tất cả đều khôngquản.

Muốn quản cũng không được, làm ngành này không chi phícho khách hàng sẽ không thể làm được. Và việc chi phí này không thể đưa ra cụthể để nói cho rõ ràng. Chả lẽ lại gọi điện thoại hỏi khách hàng, anh đã nhậncủa chúng tôi bao nhiêu tiền à?

Phùng Hy đã biết rõ ý đồ của phó tổng giám đốc Vương, giọngcô cũng trở nên khách sáo hơn. Dương Thành Thượng lăn lộn trong ngành cơ khí bamươi năm, các khách hàng đó đã trở thành bạn cũ. Muốn giành lại, đừng nói làcô, kể cả chính bản thân phó tổng giám đốc Vương cũng không đủ tài đó. Xem rachức phó giám đốc này không làm nổi rồi.

“Ha ha, Phùng Hy, công ty chúng ta hiện giờ cũng địnhmở nghiệp vụ đấu thầu, tổng công ty không đủ người, chúng ta sẽ điều động ngườikhác đi. Cô có kinh nghiệm, quay về làm giám đốc phòng đấu thầu. Người đượcđiều động, lợi nhuận mà tổng công ty chia cho đều tính cho bộ phận này. Phòngđấu thầu nằm dưới bộ phận cơ khí, tương đương với cấp bậc phó giám đốc. Tôi bảocô quay về là vì điều này”. Giọng phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất hào phóng.

Ở công ty ông được mọi người quý mến, bởi vì ông biếtcách cho, mình được ăn thịt không để anh em phải uống nước suông. Năm xưa DươngThành Thượng thua ở chỗ không được mọi người quý mến.

Phùng Hy đi theo Dương Thành Thượng năm năm, cuối nămtiền thưởng cao nhất chỉ được lĩnh tám mươi nghìn. Giám đốc Trần bộ phận vậtliệu đi theo phó tổng giám đốc Vương, nghe nói có năm được chia ba trăm nghìn.

Phùng Hy nghe xong liền lên tiếng khen phó tổng giámđốc Vương sống thoáng, thảo nào ông lên làm phó tổng giám đốc, tất cả mọi ngườiở bộ phận vật liệu đều trên dưới một lòng theo ông. Một năm tổng công ty chiahai triệu rưỡi cho công ty con, mình chỉ làm một vài việc đơn giản nào đó là đãcoi như hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác gì ngồi không lấy tiền, đúng là miếngbánh ngon từ trên trời rơi xuống! Cô tính nhanh trong đầu, cứ lên làm phó giámđốc đã rồi tính sau, còn về mục đích phó tổng giám đốc Vương muốn khống chếDương Thành Thượng thì đó là chuyện của tương lai. Nếu bây giờ cô không nhậnlời, trừ phi tổng công ty điều động cô lên đó thật, nếu không cô sẽ nếm đủ mùiở công ty con. Từ xưa đến nay phó tổng giám đốc Vương rất rõ ràng, với anh emthì rất hào phóng, nhưng nếu có thù thì ắt sẽ báo.

“Phó tổng giám đốc Vương, thế thì em phải cảm ơn sếpvì sếp đã đề bạt em. Nếu các sếp trong công ty đã quyết định thì em không có ýkiến gì nữa”. Nói xong, Phùng Hy yên lặng đợi phó tổng giám đốc Vương trả lời.

“Ngày kia, trong cuộc họp thứ hai hằng tuần sẽ thảoluận vấn đề này. Từ trước đến nay tôi rất tin tưởng ở cô, và tôi cũng là ngườiđược chứng kiến cô vào công ty, vì thế tôi tiết lộ trước cho cô”. Phó giám đốcVương vừa cười vừa trả lời.

Phùng Hy đã hiểu rõ vấn đề, cô vừa cười vừa nói lờicảm ơn. Cô không thể không biết điều. Việc phó tổng giám đốc Vương muốn gài mộtcái đinh vào bộ phận cơ khí là điều tất yếu rồi, Phụ Minh Ý mới đến công tychưa hiểu rõ mọi việc, với thái độ tôn trọng phó tổng giám đốc Vương, chắc chắnsẽ gật đầu thông qua. Bản thân cô lại không có quyền được phản đối, tuy nhiên,làm như thế thì cô có phải là người theo chủ nghĩa cơ hội không nhỉ?

Phó tổng giám đốc Vương tiền trảm hậu tấu, vô hìnhtrung biến cô - người đã rời tổng công ty hai năm thành người của ông ta. Ítnhất nhìn từ bên ngoài, là do ông ta đề bạt cô, Dương Thành Thượng đánh giá vềcô như thế nào lại là chuyện khác.

Phùng Hy cúp điện thoại, vội vàng gọi điện cho DươngThành Thượng.

“Ha ha, quay về thì tốt chứ sao. Mấy năm nay bộ phậncơ khí không có người nào làm được việc như cô. Tôi cũng mệt rồi, không còn hàohứng với nghiệp vụ của công ty nữa, cô quay về kế nhiệm tôi cũng tốt”. DươngThành Thượng làm ra vẻ ta đây đã già chuẩn bị khăn gói về quê.

Phùng Hy đành phải nhiệt tình nịnh bợ, nói Dương ThànhThượng là trụ cột của công ty, nói nếu Dương Thành Thượng rút khỏi công ty,công ty sẽ phá sản ngay lập tức, cuối cùng mới nghe thấy Dương Thành Thượng thởdài nói: “Nghe nói công ty muốn thành lập phòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơkhí, để cô làm giám đốc, tương đương với chức phó giám đốc của bộ phận cơ khí,tôi thấy đây là điều tốt. Công ty có ba trăm người, lên được một chức cũngkhông dễ gì. Cố mà làm cho tốt!”.

Theo ý đó thì cho dù Dương Thành Thượng không muốncũng không được, tóm lại là cũng phải đồng ý rồi.

Phùng Hy lại khen thêm mấy câu nữa để cho Dương ThànhThượng biết nếu phải xa anh ta cô sẽ không làm được việc gì khác, nhờ anh tasau này nhường cho cô ít đất, thế cũng là đủ để cô làm lắm rồi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong với hai gã yêu quáiđang đấu đá nhau, Phùng Hy nhắm mắt lại, nằm vật xuống giường. Có quá nhiềuviệc mà cô cần phải làm, bây giờ thì một người ăn no là cả nhà no rồi, phảinhanh chóng tìm cho mình một nơi để nương thân thôi.

Cô lại gọi điện thoại cho Chi Hoa.

“Tao ly hôn rồi!”.

“Tốt quá! Chúc mừng nhé! Ra ngoài uống rượu chúc mừngđi!”. Chi Hoa vui vẻ đáp lời.

Phùng Hy dở khóc dở cười: “Sao trước đây tao khôngbiết mày lại ủng hộ tao ly hôn như thế này nhỉ?”.

“Thà phá một ngôi chùa còn hơn là phá một cuộc hônnhân. Nếu như thằng cha Điền Đại Vĩ đó đột nhiên quay trở lại tốt với mày thìsao? Mày cứ ngập ngừng, cứ ôm hy vọng, không phải tao cũng ôm hy vọng theo màyđó sao? Giờ thì đã có thể thở phào rồi, như kiểu tao cũng vừa được giải thoátvậy!”, Chi Hoa trả lời thật. Cô là người ngoài cuộc nên hiểu rõ vấn đề, PhùngHy là người trong cuộc nên đầu óc mụ mẫm. Tuy nhiên, ngoài người trong cuộc ra,ai có thể thấu hiểu được thực sự cảnh ngộ đó!

“Mày hiện thực thật đấy, bọn mình chơi với nhau haimươi năm rồi, mày không thể nói thẳng nói thật hay sao?”.

“Không trải qua chuyện này, ai có thể nói rõ đượcchứ?”.

Phùng Hy im lặng một hồi mới nói: “Đằng nào thì cũngchia tay rồi, căn nhà thuộc về anh ta…. Thôi! Đừng nhắc đến chuyệt thiệt thòihay không thiệt thòi, tao cũng chẳng muốn tranh giành nhiều với anh ta. Mày mautìm nhà giúp tao, càng nhanh càng tốt, hiện giờ tao đang ở nhà nghỉ”.

“Ở nhà nghỉ làm gì! Sang đây, cứ ở nhà tao trước, tìmđược nhà sẽ chuyển ngay!”.

Cuối cùng Phùng Hy cũng phải bật cười, từ hôm qua đếngiờ, đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng. Không nói câu thứ hai, côliền thu dọn hành lý. Nửa tiếng sau, Chi Hoa lái xe đến đón cô về nhà.

Gió đêm thổi tới, Chi Hoa liếc vết thâm tím trên cổPhùng Hy, nói: “Mày có kế hoạch gì không?”.

“Tìm một cái tổ dễ chịu chút, sắp xếp công việc củacông ty, giảm béo, làm lại cuộc đời!”. Phùng Hy nhắm mắt lại, lưng tựa vào cửasổ, tay nắm nắm đấm, uể oải trả lời.

Chi Hoa cười lớn: “Đúng vậy, không uổng công taothương mày bao nhiêu năm, cuối cùng thì đầu óc cũng đã được đả thông”.

Phùng Hy cũng cười, tiếng cười của hai cô gái vang mãitrong xe ô tô.

Vừa bước vào nhà Chi Hoa, hai cậu con trai sinh đôicủa cô giống như hai chú gấu nhỏ sà tới. Phùng Hy nhìn với ánh mắt hâm mộ, cônghĩ, nếu như cô có con, dù có phải sống một mình suốt đời cô cũng không sợ.

Tuy nhiên, không quan trọng, không có con cô vẫn còntiền gửi tiết kiệm, rồi lại chuẩn bị được đề bạt làm phó giám đốc chỉ việc ngồithu lợi nhuận; Phùng Hy cảm thấy đây là điều may mắn trong số những cái bấthạnh của cô. Còn về việc nên cân đối quan hệ giữa phó tổng giám đốc Vương và DươngThành Thượng như thế nào, chắc chắn cô sẽ tìm được cơ hội sinh tồn trong cáikhe chật hẹp này, bởi vì, Phụ Minh Ý đến công ty con để làm tổng giám đốc.

Đây là một suy nghĩ khác khiến Phùng Hy nhận lời phótổng giám đốc Vương, cũng là nguyên nhân hôm qua khi gặp Phụ Minh Ý cô đã chủđộng giới thiệu mình, không cho Phụ Minh Ý cơ hội nói ra chuyện quen cô từtrước.

Sau khi dỗ con ngủ, Chi Hoa chui vào chăn cùng PhùngHy. Vẫn giống như thời còn học cấp hai, hai người thích nằm trên giường tâm sự.

Chi Hoa xoa vết thâm tím trên cổ tay Phùng Hy, hỏi vớivẻ thương cảm: “Không định kiện hắn ta thật à?”.

“Ngại phiền hà lắm, suốt đời không bao giờ muốn gặphắn một lần nữa”. Phùng Hy bình tĩnh trả lời. Câu trả lời này cô đã nghĩ kỹ vàđưa ra quyết định rồi, nói ra cũng rất tự nhiên.

“Tao vẫn cảm thấy tiếc, được chia ít tài sản cũng tốtchứ sao, mày không cần thì để cho hai thằng con nuôi cũng tốt!”.

“Hắn ta yêu tiền, nếu tao vẫn còn đôi co với hắn thìlại phải kéo dài thêm một thời gian nữa, còn may là tao biết dứt khoát bỏ củachạy lấy người, nếu không Điền Đại Vĩ không chịu ly hôn. Hắn biết Phụ Minh Ý,tao không ngờ hắn lại nhìn thấy ảnh ngày trước chúng mình đi chơi trong tậpalbum nhà mày”.

Chi Hoa hơi sững người, nói với vẻ không tin: “Tấm ảnhđó hả? Phụ Minh Ý còn đứng bên cạnh tao nữa, hắn đoán ra được à?”.

Phùng Hy nhìn lên trần nhà, thực ra từ trước đến nayĐiền Đại Vĩ không phải là người vô tâm. Anh ta rất hay để ý đến những chuyệnvặt vãnh, chỉ có điều, đối với cô thì anh ta lại không để ý. Để cho tất cả mọingười đều tưởng rằng anh ta là người qua loa đại khái, không biết nhẹ nhàngquan tâm, đây chính là điều khiến cô căm hận.

“Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc. Tao nghĩ,người mà anh ấy lấy không phải là con một vị lãnh đạo cấp cao nào đó thì cũnglà người có quan hệ mật thiết với cấp trên của công ty. Trên tổng công ty dùtao không quen biết nhiều, nhưng kiểu gì cũng phải biết về người có đủ điềukiện về công ty con làm tổng giám đốc. Hai năm qua, tao không hề biết trên tổngcông ty có người tên là Phụ Minh Ý”, Phùng Hy khẽ nói.

Cô quen với Phụ Minh Ý khi còn đang học đại học, cònanh thì học nghiên cứu sinh. Hồi đó tình cảm của hai người thực sự rất gắn bó,không hề lẫn chút tạp chất nào. Khi tốt nghiệp, Phùng Hy nhận được giấy tuyểndụng của công ty CWE, nhưng địa điểm làm việc lại không phải là tổng công ty ởBắc Kinh, mà là công ty con ở quê hương cô. Phụ Minh Ý thì được một công ty ởThượng Hải tuyển dụng. Cũng giống như bao sinh viên khác, tình yêu sinh viêncủa họ đành phải khuất phục trước hiện thực, kết thúc mà không thu được kết quảgì.

Mặc dù lúc chia tay đã nói hết nỗi tương tư và sựquyến luyến, nhưng dần dần, liên lạc cũng ít dần. Một năm sau, Phùng Hy nghengười khác nói Phụ Minh Ý đã kết hôn. Cuối cùng cô mới cảm thấy trong lòng nhưtrống vắng một điều gì, chỉ muốn tìm một ông chồng để lấy. Từ đó trở đi cô trởnên an phận, coi những tình cảm yêu đương cuồng nhiệt thời sinh viên là bức ảnhđặt trong tủ, vài năm sau giở ra xem lại thì đã ố vàng, chỉ coi đó là một kỷ niệmcủa thời quá khứ mà thôi.

Thế nhưng hôn nhân đã khiến Phùng Hy thất vọng nhưvậy, thậm chí cô còn cảm thấy ăn mặc trang điểm không biết là để cho ai xem,cuộc đời cứ thế ảm đạm trôi qua. Để mặc bản thân ăn uống thỏa thích, trong lúccô chưa cảm nhận được, đến một ngày đứng trước gương mới phát hiện ra rằng côđã không còn là Phùng Hy của ngày trước.

Chi Hoa khẽ thở dài, hỏi cô: “Mày vẫn thích anh ấyà?”.

“Không còn cái cuồng nhiệt như ngày trước nữa, chắcmày cũng hiểu”.

“Liệu giữa mày và anh ấy có nối lại được duyên xưa nữakhông?”.

Câu nói bất ngờ này của Chi Hoa khiến Phùng Hy giậtnảy mình. Cô chưa nghĩ đến, nhưng rồi cô lại bật cười, “Tao chỉ biết rằng anhấy xuất hiện rất đúng lúc. Hai ông sếp trong công ty đang đấu đá nhau, tao nhưngọn cỏ bị kìm kẹp ở giữa. Phụ Minh Ý làm tổng giám đốc, ít nhiều là có lợi chotao”.

“Phụ Minh Ý mà biết chắc chắn sẽ tức chết vì mày”.

“Mày tưởng đàn ông chung thủy đến thế hay sao? Sau khichia tay, anh ta lấy vợ trước chứ không phải tao lấy chồng trước. Chẳng báo câunào mà lấy vợ luôn, từ đó bặt vô âm tín. Chi Hoa, mày đừng nghĩ đến việc nămxưa anh ta tốt với tao như thế nào nữa. Năm đó cũng là chuyện của tám năm vềtrước rồi, nếu tao vẫn còn dương dương tự đắc vì chuyện đó, tưởng rằng anh tađến công ty để mà mơ mộng hão huyền, tao sợ vừa mới ly hôn chẳng mấy chốc lạimất luôn cả việc nữa”. Giọng Phùng Hy xen lẫn vẻ châm biếm.

Chi Hoa cười hích hích: “Không ngờ mày lại theo chủnghĩa hiện thực đến vậy”.

Phùng Hy bình thản nói: “Hiện thực một chút cũng tốt,hiện giờ tao không hề có chút hứng thú nào với hôn nhân và đàn ông”.

“Thế mày có hứng thú với cái gì?”.

“Tiền”.

Tiền bạc có thể nuôi sống cô, có thể thỏa mãn ham muốnvật chất của cô, có thể mua căn nhà thuộc về riêng mình, có thể khiến cô khôngbị đói khát lúc về già. Có tiền trong tay, cô có thể không phải lao đầu đi làmnhư ngày trước, mệt thì kiếm ít đi một chút, cũng bớt đi việc giả lả nịnh nọtkhách hàng. Tóm lại, Phùng Hy cảm thấy hiện tại đối với cô tiền bạc quan trọnghơn rất nhiều so với việc đi tìm một người đàn ông khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương