Phu Nhân Tại Thượng
-
Chương 124
Thôi Loan Thúy liền thấy Lục Sa trang phục vô cùng đơn giản nhưng xinh đẹp, Lục Sa tùy ý đơn giản như vậy khiến Thôi Loan Thúy thoáng chốc cảm thấy bản thân vừa rồi trang điểm có chút dư thừa rồi. Lục Sa tựa như hoa nhỏ sinh trưởng ở góc âm u, vô thanh vô tức, có thể so ra kém hoa mẫu đơn sinh trưởng dưới ánh nắng, kém thược dược chói sáng loá mắt, nhưng lại làm đẹp một góc âm u theo cách riêng, chẳng phải loá mắt, nhưng cũng không đơn điệu.
Lục Sa đối mặt Thôi Loan Thúy liền có một chút câu nệ, đối với Liễu Phi Nhân cùng Lý Trì Nguyệt cũng không từng câu nệ như vậy qua, chính là trước đó đối diện Thôi Loan Thúy cũng sẽ không giống như hiện tại, tay chân cũng không biết để chỗ nào.
"Vào ngồi a, giống như tượng gỗ đứng ở đó là thế nào?" Thôi Loan Thúy trêu tức nói, nàng dĩ nhiên cũng nhìn ra Lục Sa câu nệ.
Lục Sa bị cười nhạo có chút xấu hổ, trái lại đi đến, ngồi xuống.
Thôi Loan Thúy không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Lục Sa, dường như muốn đem những ngày không gặp nhìn lại cho đủ, nàng nghĩ bản thân thật sự rất thích người trước mắt, có cảm giác nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Thôi Loan Thúy minh mục trương đảm nhìn chằm chằm Lục Sa, Lục Sa cũng không dám minh mục trương đảm nhìn lại Thôi Loan Thúy, chỉ cảm thấy bị thất phu nhân nhìn vạn phần không được tự nhiên.
"Thất phu nhân....." Lục Sa muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc này, nàng cảm thấy không biết từ lúc nào, nàng cùng thất phu nhân ở chung luôn bất giác bị thất phu nhân nắm bắt.
Thôi Loan Thúy nghe xưng hô như vậy khẽ nhíu mày, nhưng không sửa đúng Lục Sa.
"Ngươi thế nào đột nhiên đến đây?" Thôi Loan Thúy nhướng mày mỉm cười hỏi, có thể nhìn ra được, tâm tình của nàng lúc này tựa hồ rất tốt.
"Lục Đào gọi ta đến ôn chuyện....." Lục Sa nói đến phân nửa, liền bị Thôi Loan Thúy cắt đứt.
"Ngươi cùng nàng ôn chuyện, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại, là hơi lạnh nhạt hỏi ngược lại.
"Ngọc của ngươi vẫn để chỗ ta, nhĩ hảo, đã một thời gian không thấy nó, ta nghĩ ngươi có thể sẽ tưởng niệm nó...." Lục Sa nói đến sau đó càng ngày càng nhỏ tiếng, nàng phát giác càng mượn cớ càng không thể che giấu, nàng chính là muốn gặp nữ tử trước mắt.
"Là như vậy sao?" Khéo mắt Thôi Loan Thúy tiếu ý càng đậm, càng thêm phong tình, ánh mắt nhìn Lục Sa giống như muốn đem hôn phách của nàng câu ra.
Lục Sa nhìn đến si mê, nhưng rất nhanh nhận thấy bản thân thất thố, liền lập tức đem ánh mắt dời khỏi mặt Thôi Loan Thúy, trên mặt nàng có hơi ửng đỏ.
"Là như vậy." Lục Sa kiên trì nói, trong lòng lại có cảm giác khúc chiết, nàng thực sự không thích cảm giác như vậy.
"Vậy ngươi đến đây." Thôi Loan Thúy hướng Lục Sa ngồi rất xa nàng mà ngoắc tay.
Lục Sa không giải thích được nhìn Thôi Loan Thúy, không hiểu nàng ấy gọi nàng đến làm gì.
"Ta muốn xem ngọc của ta, ta quả thật nhớ nó." Thôi Loan Thúy nhìn khuôn mặt Lục Sa, như có thâm ý mỉm cười.
Nghe vậy khuôn mặt cũng sắp cháy đỏ, nàng cảm thấy cái cớ của nàng đã bị vạch trần, thất phu nhân hiểu được nhưng chuyện tới nước này, Lục Sa cũng chỉ có thể kiên trì đi đến trước mặt Thôi Loan Thúy, từ trong cổ mình đem miếng noãn ngọc cởi xuống đưa cho nàng ấy.
"Không cần tháo xuống, cảm thấy ngọc cho ngươi đeo, cũng là vô cùng thích hợp." Thôi Loan Thúy cũng đứng dậy, tay phúc trên lưng bàn tay của Lục Sa, đè lại bàn tay đang tháo ngọc của nàng, Lục Sa cảm giác được tay mình được bàn tay mềm mại của thất phu nhân bao trùm, khuôn mặt càng nóng đến đỏ bừng, nhưng nàng một chút cũng không muốn rút từ trong tay thất phu nhân ra, cái loại thân mật này chưa từng có, thân mật đến Lục Sa cảm thấy bản thân đều bị hương khí trên người thất phu nhân vây quanh, hương khí nhàn nhạt so với hương khí nồng đậm trên người ngũ phu nhân thì hương khí này càng khiến nàng yêu thích hơn.
"Ta chỉ là tạm giữ, sau này sẽ trả lại cho ngươi." Lục Sa đè nặng trái tim đang bang bang nhảy loạn của mình, giả vờ trấn định nói.
"Ta thích ngươi đeo nó, nếu nói ta nhớ miếng ngọc này, không bằng nói ta càng nhớ người đeo nó." Thôi Loan Thúy muốn thân cận Lục Sa, một loại cảm giác cường liệt khu động lấy nàng khiến nàng không tự giác thân cận Lục Sa, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân là người thụ động lại có một ngày chủ động biểu đạt quý ý đối với một người như vậy, gần như vứt đi lễ liêm sỉ.
Nữ tử như ngọc này, năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị tan chảy, huống hồ là Lục Sa, Lục Sa dĩ nhiên cũng động tâm, lý trí bạc nhược nói cho nàng biết không thể trầm mê, nhưng tình cảm của nàng cũng đã nghiêng về Thôi Loan Thúy, lúc này trong lòng sớm đã mềm mại thành sợi bông.
Chỉ là Lục Sa ở bên ngoài vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này cũng nghẹn lời, một câu đều nói không ra để đáp lại tình ý của Thôi Loan Thúy.
Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân đối với tâm tình của Lục Sa xem như rõ như lòng bàn tay, vẻ mặt giãy dụa của Lục Sa, còn có thân thể hơi mềm xuống, nàng nhận thấy sự mềm hoá cùng thỏa hiệp trong lòng Lục Sa, biến hóa như vậy khiến Thôi Loan Thúy mừng rỡ không ngớt.
Tay Thôi Loan Thúy từ lưng bàn tay của Lục Sa chậm rãi dời về cổ của Lục Sa, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ trắng nõn, thân thể dán đến gần Lục Sa, thổ khí như lan, khiến cổ Lục Sa dị thường mẫn cảm, ngón tay xoa đến chỗ nào chỗ đó tê dại, loại cảm giác này quá mức quen thuộc rồi, dục vọng trong thân thể đã ngủ say từ lâu bị Thôi Loan Thúy dễ dàng đánh thức, lỗ chân lông run rẩy, loại cảm giác mãnh liệt này, cho là đối với Liễu Phi Nhân cũng chưa từng có qua.
"Thất phu nhân....." Lục Sa bị dục vọng mãnh liệt làm cho nàng có chút sợ hãi, nàng không hiểu vì sao cảm giác của nàng đối với thất phu nhân vĩnh viễn vượt trên ngũ phu nhân, điều này làm cho Lục Sa không hiểu sao có chút chột dạ cùng hổ thẹn, lúc này đây Lục Sa cảm thấy bản thân đang phản bội ngũ phu nhân, tuy rằng nàng cùng ngũ phu nhân đã không còn quan hệ, nhưng nàng vẫn cảm thấy khủng hoảng, cảm thấy không nên như vậy. Liễu Phi Nhân đối với Lục Sa của hiện tại mà nói tựa như một gánh nặng đã đeo thật lâu, lâu đến đã trở thành thói quen, cho nên sau khi dỡ xuống sẽ cảm thấy không quen, sẽ cảm thấy bất an cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Thôi Loan Thúy sợ Lục Sa lại rút lại trong mai trốn tránh nàng, cánh tay còn lại ôm chặt lấy Lục Sa, Lục Sa theo bản năng muốn giãy dụa, Thôi Loan Thúy ôm càng thêm gắt gao.
"Để ta làm người một lòng của ngươi, được không? Toàn tâm toàn ý, không rời không bỏ." Thôi Loan Thúy gần như cầu xin mà nói, vì Lục Sa, nàng đem tự tôn của bản thân ra đánh đổi.
Trong lòng Lục Sa căng thẳng, lúc trước nàng đối với tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt của ngũ phu nhân cũng không phải là không hề phát hiện, nhưng lại vẫn như thiêu thân lao vào lửa quên mình đi vào đoạn tình cảm đó, mà lúc này đối với một người rõ ràng quan tâm nàng rất nhiều so với ngũ phu nhân nàng lại có nhiều cố kỵ, cùng bất an, nếu muốn truy cứu nguyên nhân thì chung quy là nàng tự ti, không muốn tin tưởng thất phu nhân các phương diện đều ưu tú hơn ngũ phu nhân sẽ chung tình với nàng, có thể làm một trong đông đảo nữ nhân của ngũ phu nhân dễ tin tưởng hơn là việc làm nữ nhân duy nhất của thất phu nhân rất nhiều, nhưng thất phu nhân là người thanh cao như vậy, cũng đã hạ thấp bản thân trước mặt nàng, ngoại trừ thực sự chung tình với nàng, còn có cái gì đáng hoài nghi đây? Nàng lúc nào mới có thể chân chính tiêu trừ ma chướng trong lòng, tin tưởng bản thân không chỉ là một nha hoàn hậu viện, nàng hiện tại chưởng quản một đại trang viên, là chưởng quản hơn một trăm tá điền.
Lục Sa nâng tay, ôm lấy thắt lưng Thôi Loan Thúy, nàng phóng túng tình cảm bản thân, thân cận nữ tử mà nàng cảm thấy cực kỳ tốt đẹp, nàng thế nào lại không cần một nữ tử tri kỷ tri tâm hơn nữa còn có thể nâng đỡ lẫn nhau. Nàng biết Thôi Loan Thúy là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, nội tâm của nàng ấy cũng cực kỳ phong phú mà cường đại, nữ tử như vậy nàng từ lâu đã tâm động, chỉ là không dám tâm động. Hôm nay, chỉ là thuận theo trái tim mà thôi.
Trong lòng Thôi Loan Thúy mừng rỡ như điên, nàng rất sợ Lục Sa nâng tay lên mà muốn đẩy nàng ra, nàng bất quá là một nữ tử, da mặt có bao nhiêu mỏng chỉ có tự nàng biết, mỗi lần đều mặt dày mày dạn cầu tình, đều là cố lấy dũng khí, may mà cuối cùng trước khi dũng khí của nàng hao hết Lục Sa đã có đáp lại.
Lục Sa đối mặt Thôi Loan Thúy liền có một chút câu nệ, đối với Liễu Phi Nhân cùng Lý Trì Nguyệt cũng không từng câu nệ như vậy qua, chính là trước đó đối diện Thôi Loan Thúy cũng sẽ không giống như hiện tại, tay chân cũng không biết để chỗ nào.
"Vào ngồi a, giống như tượng gỗ đứng ở đó là thế nào?" Thôi Loan Thúy trêu tức nói, nàng dĩ nhiên cũng nhìn ra Lục Sa câu nệ.
Lục Sa bị cười nhạo có chút xấu hổ, trái lại đi đến, ngồi xuống.
Thôi Loan Thúy không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Lục Sa, dường như muốn đem những ngày không gặp nhìn lại cho đủ, nàng nghĩ bản thân thật sự rất thích người trước mắt, có cảm giác nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Thôi Loan Thúy minh mục trương đảm nhìn chằm chằm Lục Sa, Lục Sa cũng không dám minh mục trương đảm nhìn lại Thôi Loan Thúy, chỉ cảm thấy bị thất phu nhân nhìn vạn phần không được tự nhiên.
"Thất phu nhân....." Lục Sa muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc này, nàng cảm thấy không biết từ lúc nào, nàng cùng thất phu nhân ở chung luôn bất giác bị thất phu nhân nắm bắt.
Thôi Loan Thúy nghe xưng hô như vậy khẽ nhíu mày, nhưng không sửa đúng Lục Sa.
"Ngươi thế nào đột nhiên đến đây?" Thôi Loan Thúy nhướng mày mỉm cười hỏi, có thể nhìn ra được, tâm tình của nàng lúc này tựa hồ rất tốt.
"Lục Đào gọi ta đến ôn chuyện....." Lục Sa nói đến phân nửa, liền bị Thôi Loan Thúy cắt đứt.
"Ngươi cùng nàng ôn chuyện, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại, là hơi lạnh nhạt hỏi ngược lại.
"Ngọc của ngươi vẫn để chỗ ta, nhĩ hảo, đã một thời gian không thấy nó, ta nghĩ ngươi có thể sẽ tưởng niệm nó...." Lục Sa nói đến sau đó càng ngày càng nhỏ tiếng, nàng phát giác càng mượn cớ càng không thể che giấu, nàng chính là muốn gặp nữ tử trước mắt.
"Là như vậy sao?" Khéo mắt Thôi Loan Thúy tiếu ý càng đậm, càng thêm phong tình, ánh mắt nhìn Lục Sa giống như muốn đem hôn phách của nàng câu ra.
Lục Sa nhìn đến si mê, nhưng rất nhanh nhận thấy bản thân thất thố, liền lập tức đem ánh mắt dời khỏi mặt Thôi Loan Thúy, trên mặt nàng có hơi ửng đỏ.
"Là như vậy." Lục Sa kiên trì nói, trong lòng lại có cảm giác khúc chiết, nàng thực sự không thích cảm giác như vậy.
"Vậy ngươi đến đây." Thôi Loan Thúy hướng Lục Sa ngồi rất xa nàng mà ngoắc tay.
Lục Sa không giải thích được nhìn Thôi Loan Thúy, không hiểu nàng ấy gọi nàng đến làm gì.
"Ta muốn xem ngọc của ta, ta quả thật nhớ nó." Thôi Loan Thúy nhìn khuôn mặt Lục Sa, như có thâm ý mỉm cười.
Nghe vậy khuôn mặt cũng sắp cháy đỏ, nàng cảm thấy cái cớ của nàng đã bị vạch trần, thất phu nhân hiểu được nhưng chuyện tới nước này, Lục Sa cũng chỉ có thể kiên trì đi đến trước mặt Thôi Loan Thúy, từ trong cổ mình đem miếng noãn ngọc cởi xuống đưa cho nàng ấy.
"Không cần tháo xuống, cảm thấy ngọc cho ngươi đeo, cũng là vô cùng thích hợp." Thôi Loan Thúy cũng đứng dậy, tay phúc trên lưng bàn tay của Lục Sa, đè lại bàn tay đang tháo ngọc của nàng, Lục Sa cảm giác được tay mình được bàn tay mềm mại của thất phu nhân bao trùm, khuôn mặt càng nóng đến đỏ bừng, nhưng nàng một chút cũng không muốn rút từ trong tay thất phu nhân ra, cái loại thân mật này chưa từng có, thân mật đến Lục Sa cảm thấy bản thân đều bị hương khí trên người thất phu nhân vây quanh, hương khí nhàn nhạt so với hương khí nồng đậm trên người ngũ phu nhân thì hương khí này càng khiến nàng yêu thích hơn.
"Ta chỉ là tạm giữ, sau này sẽ trả lại cho ngươi." Lục Sa đè nặng trái tim đang bang bang nhảy loạn của mình, giả vờ trấn định nói.
"Ta thích ngươi đeo nó, nếu nói ta nhớ miếng ngọc này, không bằng nói ta càng nhớ người đeo nó." Thôi Loan Thúy muốn thân cận Lục Sa, một loại cảm giác cường liệt khu động lấy nàng khiến nàng không tự giác thân cận Lục Sa, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân là người thụ động lại có một ngày chủ động biểu đạt quý ý đối với một người như vậy, gần như vứt đi lễ liêm sỉ.
Nữ tử như ngọc này, năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị tan chảy, huống hồ là Lục Sa, Lục Sa dĩ nhiên cũng động tâm, lý trí bạc nhược nói cho nàng biết không thể trầm mê, nhưng tình cảm của nàng cũng đã nghiêng về Thôi Loan Thúy, lúc này trong lòng sớm đã mềm mại thành sợi bông.
Chỉ là Lục Sa ở bên ngoài vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này cũng nghẹn lời, một câu đều nói không ra để đáp lại tình ý của Thôi Loan Thúy.
Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân đối với tâm tình của Lục Sa xem như rõ như lòng bàn tay, vẻ mặt giãy dụa của Lục Sa, còn có thân thể hơi mềm xuống, nàng nhận thấy sự mềm hoá cùng thỏa hiệp trong lòng Lục Sa, biến hóa như vậy khiến Thôi Loan Thúy mừng rỡ không ngớt.
Tay Thôi Loan Thúy từ lưng bàn tay của Lục Sa chậm rãi dời về cổ của Lục Sa, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ trắng nõn, thân thể dán đến gần Lục Sa, thổ khí như lan, khiến cổ Lục Sa dị thường mẫn cảm, ngón tay xoa đến chỗ nào chỗ đó tê dại, loại cảm giác này quá mức quen thuộc rồi, dục vọng trong thân thể đã ngủ say từ lâu bị Thôi Loan Thúy dễ dàng đánh thức, lỗ chân lông run rẩy, loại cảm giác mãnh liệt này, cho là đối với Liễu Phi Nhân cũng chưa từng có qua.
"Thất phu nhân....." Lục Sa bị dục vọng mãnh liệt làm cho nàng có chút sợ hãi, nàng không hiểu vì sao cảm giác của nàng đối với thất phu nhân vĩnh viễn vượt trên ngũ phu nhân, điều này làm cho Lục Sa không hiểu sao có chút chột dạ cùng hổ thẹn, lúc này đây Lục Sa cảm thấy bản thân đang phản bội ngũ phu nhân, tuy rằng nàng cùng ngũ phu nhân đã không còn quan hệ, nhưng nàng vẫn cảm thấy khủng hoảng, cảm thấy không nên như vậy. Liễu Phi Nhân đối với Lục Sa của hiện tại mà nói tựa như một gánh nặng đã đeo thật lâu, lâu đến đã trở thành thói quen, cho nên sau khi dỡ xuống sẽ cảm thấy không quen, sẽ cảm thấy bất an cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Thôi Loan Thúy sợ Lục Sa lại rút lại trong mai trốn tránh nàng, cánh tay còn lại ôm chặt lấy Lục Sa, Lục Sa theo bản năng muốn giãy dụa, Thôi Loan Thúy ôm càng thêm gắt gao.
"Để ta làm người một lòng của ngươi, được không? Toàn tâm toàn ý, không rời không bỏ." Thôi Loan Thúy gần như cầu xin mà nói, vì Lục Sa, nàng đem tự tôn của bản thân ra đánh đổi.
Trong lòng Lục Sa căng thẳng, lúc trước nàng đối với tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt của ngũ phu nhân cũng không phải là không hề phát hiện, nhưng lại vẫn như thiêu thân lao vào lửa quên mình đi vào đoạn tình cảm đó, mà lúc này đối với một người rõ ràng quan tâm nàng rất nhiều so với ngũ phu nhân nàng lại có nhiều cố kỵ, cùng bất an, nếu muốn truy cứu nguyên nhân thì chung quy là nàng tự ti, không muốn tin tưởng thất phu nhân các phương diện đều ưu tú hơn ngũ phu nhân sẽ chung tình với nàng, có thể làm một trong đông đảo nữ nhân của ngũ phu nhân dễ tin tưởng hơn là việc làm nữ nhân duy nhất của thất phu nhân rất nhiều, nhưng thất phu nhân là người thanh cao như vậy, cũng đã hạ thấp bản thân trước mặt nàng, ngoại trừ thực sự chung tình với nàng, còn có cái gì đáng hoài nghi đây? Nàng lúc nào mới có thể chân chính tiêu trừ ma chướng trong lòng, tin tưởng bản thân không chỉ là một nha hoàn hậu viện, nàng hiện tại chưởng quản một đại trang viên, là chưởng quản hơn một trăm tá điền.
Lục Sa nâng tay, ôm lấy thắt lưng Thôi Loan Thúy, nàng phóng túng tình cảm bản thân, thân cận nữ tử mà nàng cảm thấy cực kỳ tốt đẹp, nàng thế nào lại không cần một nữ tử tri kỷ tri tâm hơn nữa còn có thể nâng đỡ lẫn nhau. Nàng biết Thôi Loan Thúy là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, nội tâm của nàng ấy cũng cực kỳ phong phú mà cường đại, nữ tử như vậy nàng từ lâu đã tâm động, chỉ là không dám tâm động. Hôm nay, chỉ là thuận theo trái tim mà thôi.
Trong lòng Thôi Loan Thúy mừng rỡ như điên, nàng rất sợ Lục Sa nâng tay lên mà muốn đẩy nàng ra, nàng bất quá là một nữ tử, da mặt có bao nhiêu mỏng chỉ có tự nàng biết, mỗi lần đều mặt dày mày dạn cầu tình, đều là cố lấy dũng khí, may mà cuối cùng trước khi dũng khí của nàng hao hết Lục Sa đã có đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook