Vũ Hàn Nguyệt lặng lẽ cất tấm hình của Doãn Lam vô túi xách, muốn tâm trạng mình ổn định lại, cô khẽ lau đi những giọt nước mắt vô hình vô sắc đang lăn dài trên gò má kia.

Nhưng cô lại không cách nào kiềm chế, khoé mắt chẳng thể ngừng rơi lệ, càng lúc càng nhiều thêm.

Mà chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình như vậy nữa, muốn ngừng lại thì lại khóc lớn thêm.
Lúc này Long Tiêu Dạ trở về biệt thự, không nhìn thấy cô đâu nên bắt đầu tìm kiếm, đến phía dưới chân cầu thang thì nghe tiếng cô đang nức nở liền vội vàng chạy lên lầu, đẩy cửa đi vào.

Khung cảnh trước mắt khiến anh đờ người lại, nhanh chóng rảo bước đến đứng trước cô, với tay lo lắng gọi:
" Nguyệt Nguyệt....".
Thấy anh gọi mình, cô ngước đầu lên nhìn, khuân mặt ướt đẫm vẫn còn đọng lại từng vệt nước mắt chảy dài.

Hai con ngươi đỏ ửng tiếp tục trào ra, cảm xúc trong cô vừa chơi vơi, trống vắng lại cảm giác đau nhói đến tột cùng.

Anh nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, thương xót âu yếm hỏi:" Em sao vậy? Vì sao lại khóc rồi?! Ai làm em khóc à?!".
Vũ Hàn Nguyệt nhìn người đàn ông này im lặng không trả lời, chỉ chăm chú vào vẻ mặt đang quan tâm kia.

Đột nhiên đưa hai tay ôm chầm lấy anh thật chặt, phản ứng hoàn toàn theo bản năng, cơ thể lại chẳng chịu nghe theo suy nghĩ điều khiển.

Anh nhấc cô lên khỏi ghế, để cô ngồi trên đùi mình vỗ về, dỗ dành:
" Rốt cuộc là em làm sao thế? Có phải tại anh khiến em phật lòng hay do anh đã yêu cầu tới Thành Đô gặp ba mẹ em lúc ở công ty không??".
Cô vẫn không lên tiếng, rúc gọn trong vòng tay của anh, điều này càng làm cho Long Tiêu Dạ trở nên bồn chồn, bất an:" Đừng khóc nữa, cũng đừng im lặng như thế này mà, em khiến anh lo đấy!".
Kết quả chẳng có lấy một lời đáp lại, anh duỗi tay kéo khuân mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt ấy, âm thanh phát ra vô cùng êm dịu, khiến người ta cảm giác an tâm:" Xin em đấy mèo hoang nhỏ, trả lời anh đi có được không...."
Vũ Hàn Nguyệt bộ dáng bây giờ an tĩnh, trầm lặng, không còn là nữ nhân lạnh lùng kiều diễm luôn vui vẻ như lúc trước nữa.

Trông thật là mềm yếu, lại cực kỳ yếu đuối, cả cơ thể đang run lên.


Cô ôm lấy cổ anh, cuối cùng cũng chịu cất tiếng, giọng nói run rẩy:" Làm ơn mà...!đừng đi...".
Anh ngây người rồi vuốt lưng cô, gật đầu dịu dàng an ủi:" Anh sẽ luôn ở bên em mà, chẳng đi đâu hết.

Dù em có đuổi thì anh vẫn mãi ở bên cạnh....Cho nên hãy nín đi được không?! Cô gái mạnh mẽ mà anh biết đâu rồi, từ bao giờ lại mít ướt thích khóc như này chứ!!".
Tư thế cư nhiên lại giữ nguyên cả một khoảng thời gian dài, không biết đã qua bao lâu nữa.

Anh hướng tới phía cửa sổ nhìn ra, bầu trời bên ngoài đã sẩm trối, có lẽ đã muộn rồi.

Long Tiêu Dạ khẽ lay lay cô, đến một phản đối nhỏ cũng chẳng có.

Thì ra nữ nhân này đã mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào rồi.

Anh cẩn thận bế cô lên, bước chân chậm rãi trở về phòng ngủ, đặt cô lên giường.

Đắp chăn và mở cửa vào nhà vệ sinh làm ướt một chiếc khăn, lau mặt cho Vũ Hàn Nguyệt thật sạch sẽ.
Ngay lúc định quay đi cất khăn thì bị cô nắm tay giữ lại.

Anh chỉ đành nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng thở dài.

Cơ thể cô dần dần thả lỏng, đều thoại hơn nhiều.

Nằm trọn trong lòng anh mới nhỏ bé làm sao...
Chưa kịp chợp mắt một chút thì Ithilt tới gõ cửa làm cô ngọ nguậy khó chịu.

Vì cửa phòng không đóng nên liền thấy cảnh này, ngừng tay.

Long Tiêu Dạ ra hiệu cho nữ trợ lý đừng làm ổn, cô ta tiến vào trong, đưa hai vé máy bay cho anh, nhỏ giọng nói:" Đây là vé của hai người!".
Anh cầm lấy nghi hoặc hỏi:" Gì vậy?!".
Ithilt giải thích cho anh:" Là tiểu thư kêu tôi đặt, sáng mai tám giờ sẽ khởi hành đến Thành Đô!!".
" Hai chúng tôi sao?".
" Không phải, còn thiếu gia Minh Đạo, bạn gái cậu ấy.

Mấy người bạn của ngài gồm Lý Tiêm Kỳ, Trần Bình và cả Thiết Nan nữa ạ!".
" Bọn họ đi làm gì?!".
" Tôi không biết! Là sự phân phó của tiểu thư, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi".

Ithilt trông rất nghiêm túc, cúi đầu đáp lại rồi rời đi.
Long Tiêu Dạ đặt hai tấm vé bày lên tủ đầu giường, đặt đầu cô lên tay mình ôm lấy, khoé miệng dường như nở nụ cười nói nhỏ:" Đúng là ngốc nghếch mà, vạn nhất kiếp này anh bị em quyến rũ rồi thì kiếp sau đổi ngược lại anh vậy.

Thật không cách nào từ chối được mà..."
Sau đó hai người chìm vào giấc ngủ say sưa, còn chẳng thèm dùng bữa tối nữa.

Làm ông đầu bếp nấu một bàn ăn xong lại đành để mấy giúp việc và hạ nhân thưởng thức.


Vì ở đây không có thói quen đổ bỏ đồ lãng phí, nếu chủ không dùng thì họ có thể ăn.
Mãi đến gần mười hai giờ đêm, Vũ Hàn Nguyệt mới tỉnh dậy, mắt vẫn còn sưng và hơi đau.

Sợ đánh thức Long Tiêu Dạ nên cô rón rén nhấc chăn ra rồi bước xuống giường.

Bụng cô kêu thán giục nhanh chóng tìm chút gì đó nhét vào dạ dày.

Cô chẳng bật đèn nhà mà cứ vậy mở tủ lạnh lục lọi kiếm xem còn cái bánh mì nào không.

Ngay lúc đang lúi húi thì anh từ phía sau đi tới, cầm đèn PIN rọi sáng, cô từ từ quay đầu lại, trông thấy anh liền giật mình ngã xõng xoài ra đất.
Anh vội mở công tắc đèn rồi chạy tới đỡ cô dạy hỏi han:" Em có sao không?!".
" Long Tiêu Dạ!!! Anh có thể giống con người chút không? Cầm đèn soi giữa trời tối như vậy cứ như con ma ý!! Làm sợ muốn chết".
" Xin lỗi mà~ Anh đâu có cố ý..."
Cô vuốt vuốt ngực than trách xong thì đến chỗ bàn ngồi xuống uống một ngụm nước.

Bụng lại kêu lên, cô nhìn sang anh nói:" Được rồi, cho cơ hội sửa sai đấy.

Mau đi nấu gì cho em ăn, em đói rồi!!".
" Tuân lệnh phu nhân!"
Long Tiêu Dạ tay nghề cao siêu một lúc đã nấu xong một tô mì ramen bưng tới chỗ cô.

Nhìn qua nhìn lại Vũ Hàn Nguyệt vẫn chưa hài lòng, ngước lên đề nghị:" Em muốn ăn trứng ốp la, chiên giòn lòng trắng cơ!!".
Anh đưa ngón tay trỏ vuốt sống mũi cô một cái, vui vẻ trả lời:" Chiên liền đây, ngồi yên đợi chút".
Chưa đầy phút sau quả trứng tươi ngon được đưa tới bỏ vào tô mì của cô.

Cô vừa ý ăn rất ngon miệng, hai chân bên dưới còn đung đưa qua lại.

Anh trông thấy không chút ghét bỏ mà cúi đầu cầm chân lạnh ngắt lên trách mắng:
" Lại dám để chân trần đi xuống đây, không biết tự chăm sóc bản thân chút nào!! Sờ vào buốt như này còn chẳng chịu đi dép vào!!".
" Ây da kệ nó đi, có sao đâu chứ.


Một chút đằng nào chẳng lên ngủ tiếp!".
" Hừ ".
Đợi cô ăn uống xong thì Long Tiêu Dạ không nhanh không chậm dừng cái tướng bế công chúa đưa Vũ Hàn Nguyệt lên lầu.

Đặt cô ngồi trên giường rồi cầm tới chai dầu xoa ít vào lòng bàn tay, ngồi xuống xoa chân giúp cô:
" Đêm rất lạnh, phải giữ ấm cơ thể mới không bị bệnh được!!".
" Ồ ".
Nhìn anh tỉ mỉ như vậy hình như cô có chút rung động, ngoan ngoãn để anh nắn bóp hai bàn chân.

Đôi chân dài lắc lư trêu đùa anh, còn cười rất tươi.
" Chát "
Anh đánh vào chân cô làm cô bất ngờ rụt chân lên, anh lại đưa tay kéo ra tiếp tục xoa dầu.

Mặc dù không nhìn nhưng giọng nói của anh ấm áp, dịu hiền:" Ngoan, đừng nghịch!".
Cô cũng rất nghe lời, lập tức dừng lại ngoan ngoãn ngồi yên.

Anh đột ngột hôn lên bàn chân cô, ánh mắt chân thành trìu mến hướng lên phía cô:" Mèo hoang nhỏ, anh thật sự rất yêu em đó...!"
Vũ Hàn Nguyệt đỏ mặt cầm chiếc gối bên cạnh che lại.

Ấp úng trả lời anh:" Ồ ".
Hình như Long Tiêu Dạ mất kiên nhẫn trực tiếp ép cô xuống hỏi:" Ồ là sao hả? Ý gì đây? Anh đã bỏ liêm sỉ bày tỏ với em như vậy mà em chỉ đáp lại có thế thôi à!!?".
" Tay em lạnh rồi!!"
Cô luồn hai tay vào trong áo của anh, chạm lên từng thớ thịt xăn chắc, khen ngợi:" Ấm thật đó..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương