Long Tiêu Dạ sau khi đặt quần áo xong nhanh xuống nhà thì đã không thấy Vũ Hàn Nguyệt đâu, dự đoán có chuyện chẳng lành liền vội vàng khoác áo cầm chùm chìa khoá.

Ngay lúc định mở cửa thì cô cùng Vũ Huyết Thiên đã trở về.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau rồi cô đóng sầm cửa đi vô trong.

Thay dép bông hướng phía sofa ngồi xuống.

Anh theo phía sau không hiểu chuyện gì ấp úng hỏi:" E...!em sao đã đón tiểu Thiên về đây rồi!?".
- Thì đưa về thôi, có gì mà ngạc nhiên vậy!?
- Chắc...!em không lật nóc bên đó lên chứ!?
Cô quay sang kêu cậu bé lên phòng nghỉ ngơi, còn mình thì cùng anh ta mặt đối mặt.

Đối với câu hỏi này cô tránh ánh mắt sang phía khác đáp:" Không có".
Anh nghi ngờ với tính cách của cô khó bề an ổn, giữ đầu cô lại nheo mắt nhìn chằm chằm:
" Mèo hoang nhỏ, em chắc chưa.

Nói dối anh là bị phạt đó...!"
Nữ nhân này gãi gãi đầu lảng tránh:" Haha~ Chắc...!chắc là thật á!!".
- Vậy là vừa rồi nói xạo anh?!
- Có...!một xíu.

Chỉ xíu xiu thôi, em đảm bảo.
Anh vậy mà nghe xong liền hôn cô một cái, ôm vào lòng khẩn cầu:" Nguyệt Nguyệt, em có thể đừng khiến anh lo lắng có được không? Anh không muốn em xảy ra chuyện gì hết!!".
Bất giác cô gật đầu đồng ý, nhưng vài giây sau lại chẳng biết tại sao bản thân lại gật đầu.

Hoài nghi nhân sinh rồi, liệu có phải anh ta bỏ thuốc cô hay không.


Anh bỗng dưng xoay người lại, để cô ngồi trên đùi, hai tay ôm eo cười thoả mãn.

Vũ Hàn Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, vòng qua cổ đặt đầu lên vai anh hỏi:" Này! Anh có thấy gần đây tiểu Minh rất lạ không?".
- Hửm.

Lạ chỗ nào?!
Nàng ta móc cái điện thoại từ trong túi ra, lướt lướt rồi dơ lên trước mặt anh tấm hình Vũ Minh Đạo đang khoác tay cùng một cô gái, nhưng ảnh chụp từ phía sau nên không rõ mặt cô ta, chỉ thấy em trai cười rất vui vẻ.

Trực giác của phụ nữ cho cô biết chắc chắn là có quan hệ thân thiết liền nói:" Anh xem.

Mấy ngày nay nó thường xuyên đi cùng người này, tâm tình cũng vui hơn nhiều.

Mà hôm trước gặp nó em còn nhìn thấy cọng tóc của nữ nhân!".
Long Tiêu Dạ ngược lại rất thản nhiên không hề bất ngờ chút nào:" Rồi sao?".
- Chả nhẽ anh không biết gì à?!
- Ừ.
Cô bất bình leo xuống với tay cầm ly uống uống ngụm lớn, phẫn nộ dẫm mạnh vào chân anh:" Anh là bạn nó mà, ít nhiều phải quan tâm mà nó cũng phải kể gì đó cho anh chứ!!".
Hắn ta nhìn bộ dáng của cô cười đểu:" Ui da đau đó.

Ngày mai muốn biết gì thì trực tiếp hỏi là được rồi!".
- Thiệt là bị anh chọc tức chết...
...---------------...
Đến tối hôm sau, Vũ Hàn Nguyệt cùng Long Tiêu Dạ và Vũ Huyết Thiên thay lễ phục vào.

Hai người con trai này mặc vets người ngoài mà không hay tin là chú cháu thì lại kẻo trong tưởng cha con.

Còn cô thay lên chiếc váy cắt xẻ cao lộ ra đôi chân thon dài trắng mướt làm anh ta nhìn cũng đỏ mặt nuốt nước bọt.

Họ lên xe di chuyển tới Lý gia, cô đứng giữa một tay dắt con trai nhỏ còn lại khoác tay anh tiến vô.
Không ngờ nơi đây lại ồn ào, náo nhiệt và sôi động như vậy.

Những người tới sơm đã nhảy múa, khiêu vũ vui đùa tưng bừng.

Có chút không hợp lắm, nhưng ba người vui vẻ tiến vào trong.

Vừa hay gặp đám người Thiết Nan, Lý Tiêm Kỳ và Trần Bình, còn có Trần Lập Anh sau khi bị cấm túc hai tháng vì lần trước vô lễ với cô và tiểu Thiên.

Long Tiêu Dạ ghé sát tai cô thì thầm:" Anh đi xã giao chút, em ở đây ngoan ngoãn ăn bánh kem đi!".
- Bánh kem mập lắm, em cũng phải gặp chào hỏi bạn bè đối tác chút chứ!!
Nói xong anh cùng ba người kia xúm lại đi xa khuất tầm mắt.

Cô đúng lúc gặp Khương Đình Hạo vừa tới, cầm ly vang trắng đến cụng li kính lễ chào:" Khương tổng, lâu rồi không gặp".
Ông ta cúi nhẹ đầu có chút kinh ngạc rồi mau chóng định thần:" Xin chào xin chào.

Không ngờ lại gặp được đại danh đỉnh đỉnh chủ tịch Nguyệt ở đây đó.

Tôi nhớ là cô không thích mấy bữa tiệc như vậy!!".
- Sinh nhật ba người bạn ý mà.


Gần đây ngài sao rồi? Vẫn khoẻ làm ăn tốt chứ!?
- Đương nhiên đương nhiên, vẫn là nhờ diễm phúc được hợp tác với cô đây.
- Khiêm tốn rồi, là ngài có bản lĩnh cả...
Trần Lập Anh chần chừ mãi mới dám lấy hết cũng khí tới, ngập ngừng lên tiếng:
" Cái đó...!Nguyệt tiểu thư! Không biết tôi có thể nói chuyện với cô chút không!?".
Cô nhướn mày quay đầu lại, nhìn thấy nữ nhân này, sau đó xin phép rời đi:" Các vị cứ tự nhiên tôi có chút chuyện thất lễ đi trước!".
- Được được.
- Không vấn đề!
Vũ Hàn Nguyệt cùng cô ta hướng tới một bàn tiệc khác, ngồi xuống.

Cô hỏi:" Tìm tôi có việc gì!?".
Cô ta im lặng rồi bỗng cúi người xuống:" Xin lỗi về lần trước.

Là tôi không đúng, mong cô bỏ qua cho!".
Cô nhanh chóng đặt ly rượu xuống, đỡ Trần Lập Anh dậy trêu đùa:" Ây da từ bao giờ mà Trần tiểu thư tôi biết lại trở nên như này~"
- ....!Đừng nói như vậy.
- Được rồi hỏi đi!
Trần Lập Anh ngại ngùng ấp úng:" Ừ thì...!hôm nay Minh Đạo không tới sao ạ?!".
Đương nhiên chút tâm ý này làm thế nào mà qua mắt được cô, đưa tay búng một cái vào trán cô ta:" Nhìn trúng thằng nhóc đấy rồi à!?".
" Làm gì có!!!".

Mặt cô ta đỏ bừng lên.
Cô nghĩ lại cau có:" Quả thật chẳng thấy tiểu Minh đâu cả, trốn đi chỗ xó xỉnh nào rồi!!!".
Vũ Minh Đạo từ phía sau đi đến, vỗ vai Vũ Hàn Nguyệt cười rất tươi, bên cạnh một nữ nhân trông khá ưa nhìn, chẳng qua diện đồ khoét ngực có chút sâu:" Từ xa đã nghe người nhắc đến tên, nhớ em vậy à!?".
- Hờ~ Đến rất sớm!
Đây chính là hàm ý chê hắn đến muộn, nào đâu hề "ý trên mặt chữ" cơ chứ.

Cô quan sát một vòng Bùi Viện tuy không đến nỗi nào nhưng nhìn sao vẫn thấy có chỗ không ổn, lòng cứ ngờ ngợ.

Ánh mắt hướng tới Vũ Minh Đạo dò hỏi:" Ai vậy? Không tính giới thiệu chút á!?".
Anh ta cười vui vẻ, nhìn Bùi Viện rồi đáp:" Tất nhiên, đây là bạn gái em!!".
Cả Vũ Hàn Nguyệt lẫn Trần Lập Anh đều ngớ người, nhìn nhau chẳng nói gì, lại nhìn cô gái đấy chớp chớp mắt.

Sau liền trợn tròn mắt đồng thanh:" Bạn gái!??"
Nhận lại chỉ một chữ "phải", Trần Lập Anh ngay thời khắc này trong lòng đau nhói, nhue một nhát cắt cứa vào tim.


Cô ta chờ đợi Vũ Minh Đạo đã bao nhiêu năm, bao nhiêu ngày, bao lần mong muốn ở bên anh ta, không nhớ không đếm nổi nữa.

Vậy mà giờ đây lại bị một người nhỏ bé cướp đi và đứng trên vị trí mà Trần Lập Anh hằng ao ước.

Nét mặt dần trở nên gượm buồn, biểu cảm cứng đờ đều lộ rõ ra ngoài.
- Lần sau gặp mặt sẽ trò chuyện nhiều hơn nha, giờ em đi gặp đám bạn và lão công của chị đây.
Vũ Minh Đạo vừa dứt lời liền cùng Bùi Viện rời khỏi, chỉ còn lại hai người phụ nữ còn chưa hiểu gì, tất cả diễn ra cứ nhanh như cơn gió thoảng nhanh đến và nhanh đi.
" Thật đáng ghét, giả tạo".

Trần Lập Anh ánh mắt lộ vẻ căm ghét nhìn bóng lưng Bùi Viện khoác tay Vũ Minh Đạo phía xa mà chửi thầm.

Tệ là dù nói nhỏ đến mấy thì cũng bị Vũ Hàn Nguyệt nghe hết rồi.

Cô tựa lưng vào bàn, lắc lư ly rượu rồi nhấp một ngụm thở dài cố tình than vãn:" Chậc chậc.

Tên nhóc này lại có người yêu mất rồi làm sao đây!?Trông Bùi Viện này thật là đáng chết mà!!".
Trần Lập Anh sửng sốt sau khi nghe câu nói này của cô:" Cô..."
- Làm sao!? kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của ta!!
- Cô...!xem tôi là bạn à!?
Vũ Hàn Nguyệt chống tay lên cằm suy ngẫm kỹ lại, cũng thấy sai sai liền sửa câu nói: "Hừm...!quả đúng quan hệ của tôi với cô chẳng phải bạn bè gì.

Mà cô bao giờ tuổi rồi?
- Hai...!hai mươi hai...
- Vậy là ít hơn tiểu Minh một tuổi, ít hơn tôi bốn tuổi rồi.

Vẫn là gọi tôi một tiếng chị đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương