Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh ngước mắt nhìn gương mặt đang nhăn một đoàn của Kiểu Na Na, cô hơi gật gật đầu, thấp giọng đáp một tiếng "Ừ."
"Người kia là ai?" Kiều Na Na tiếp tục dò hỏi.

Trong nháy mắt, Lương Dĩ Chanh hơi ngượng ngùng, động tác hơi xoắn xít, gò má cũng không khỏi dần dần trở nên ửng đỏ.

Cô một bàn tay nhẹ chống cằm, ánh mắt mê ly nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt khoe khoang đáp:
"Anh ấy nha, trên thế giới này là người đàn ông ôn nhu nhất, anh có đôi mắt thực mê người, tay thực ấm áp, thanh âm cũng rất êm tai, chưa bao giờ đối với tớ mà phát giận,
Anh ấy sẽ lo cho tớ đêm khuya không thấy mà vì tớ để đèn, ra cửa sợ tớ đi lạc, cũng sẽ vẫn luôn nắm tay của tớ, còn sẽ nói cho tớ biết trên thế giới đẹp như thế nào..."
Đang lúc cô thao thao bất tuyệt nói, Phó Cẩn Tập ngồi ở phía sau đem lời cô nói toàn bộ một chữ không thiếu đều nghe rõ.

Anh không thể tưởng tượng được mà lắc đầu, trong lòng âm thầm nói, người mà cô nói tuyệt đối không phải là anh, chẳng lẽ người này là người mà cô thích?
Đang lúc anh tinh thần hoảng loạn nghĩ, đột nhiên chỉ nghe bên kia bàn ăn truyền đến một đạo thanh âm mắng to.


"Lương Dĩ Chanh! Cậu đừng nói người này chính là Cố Thất Lâm tên hỗn đản kia nha, tuy rằng hắn vẫn đối với cậu là có yêu thích, nhưng tớ cảm thấy hắn căn bản sẽ không chiếu cố tới cậu."
"Cô quả nhiên có thầm thích một người." Phó Cẩn Tập nghe vậy, lạnh lùng buông một câu.

Lương Dĩ Chanh mắt thấy Kiều Na Na phản ứng lớn như thế, cô vội vàng vươn tay kéo kéo vạt áo Kiều Na Na, ý bảo cô ấy bình tĩnh lại một chút, cô nhìn quanh bốn phía, hơi xấu hổ mà cười cười.

Cứ như vậy, cô lại đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Kiều Na Na, cô vươn cánh tay đặt lên trên cánh tay của Kiều Na Na, thấp giọng đáp:
"Người kia không phải Cố Thất Lâm."
"Thật sự? Vậy người kia rốt cuộc là ai?" Kiều Na Na không thể tin tưởng mà mở to mắt.

Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh lông mi hơi hơi run một chút, trên mặt ửng đỏ dường như càng đỏ rực thêm vài phần, liền từ từ kể ra.

"Anh ấy có một cái rất là êm tai, anh ấy gọi là...!Phó Cẩn Tập, cẩn trong du cẩn, tập trong tập quán."

Lời này cô vừa nói ra, làm cho Phó Cẩn Tập phía sau thân hình hơi rung lên một trong cái chớp mắt, tay anh hơi mất tự nhiên run một chút, chiếc đũa trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống.

Tâm anh cũng không biết như thế nào mà, cư nhiên đột nhiên giật mình một cái, theo sau liền không chịu khống mà đập nhanh.

Anh hít sâu một hơi, nhưng mà tiếp theo nháy mắt, lại nghe thấy thanh âm Kiều Na Na kinh ngạc không thôi.

"Cái gì!? Phó gia cái người ma ốm kia? Nghe nói anh ta đều bệnh tình nguy kịch, lập tức liền..."
Kiều Na Na nói tới đây lại hơi dừng một chút, cố ý đến gần hướng gò má Lương Dĩ Chanh nâng tay lên, cảnh giác nhìn xung quanh thấp giọng nói nhỏ với cô:
"Nghe nói anh ta sống không lâu, hơn nữa anh ta so với cậu lớn 6 tuổi, hoàn toàn là đại thúc rồi, cậu cư nhiên gả cho anh ta, cậu nghĩ như thế nào vậy?."
"Nào có lớn tới 6 tuổi, mới 5 tuổi rưỡi thôi, huống chi như thế nào liền có thể kêu là đại thúc đây, nhiều nhất kêu là đại ca ca cũng không kém nhiều lắm." Lương Dĩ Chanh cười khẽ, thấp giọng mà phản bác.

Nghe vậy, Kiều Na Na càng tức giận thêm vài phần, vươn tay lại chọt chọt vào giữa trán cô trách mắng:
"Lương Dĩ Chanh, cậu có phải hay không có bệnh, tớ nói vấn đề là ở tuổi tác sao? Huống chi anh ta so với ca ca tớ còn muốn lớn hơn, vì cái gì anh ta một cái ma ốm liền có thể cưới cậu, ca ca của tớ chính là không được?"
Vừa dứt lời, Lương Dĩ Chanh liền đem tay mình buông ra, ngẫm lại kiếp trước, cô xác thật yêu thầm ca ca của Kiều Na Na.

Đáng tiếc lúc ấy, cô tuổi còn nhỏ, hơn nữa ca ca cô ấy cũng chỉ là xem cô như muội muội..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương