Nhưng nhiêu đó chưa đủ để dừng lại.
Vật nam tính vùi trong người Quách Trung nhanh chóng có tinh thần trở lại.

Cơ thể cậu vẫn còn dư âm cao trào, chưa thể tiếp tục nhận lấy kích thích cực đại được.
Nhưng đây là thời điểm thích hợp nhất để Diệp Vấn Khinh đánh dấu Quách Trung hoàn toàn.

Hoa tâm mềm nhũn đã đủ mơn trớn để đón đỉnh đầu vào khoang sinh sản.
Nơi sâu thẳm bị k.í.ch t.h.íc.h mở ra khiến cơ thể cậu run rẩy kịch liệt, vòng eo như không chịu được trọng lượng của cơ thể mà cả thân trên mềm oặt tựa vào lồng ngực anh.

Diệp Vấn Khinh biết cậu không còn sức nữa, anh đỡ cậu nằm xuống giường.
Nam tính chẳng may trượt ra, mang theo sợi chỉ trắng cước, miệng hoa mấp máy nhả ra từng dòng bạch trọc, chảy chảy dọc khe đào, rơi xuống drap giường trắng xoá.
Rất nhanh Diệp Vấn Khinh lại vùi mình vào thân thể cậu.

Một chân cậu bị anh đè, chân còn lại của Quách Trung được gác lên vai anh.

Anh biết hành động của mình từ đầu đến giờ là để chuẩn bị cho việc đánh dấu hoàn toàn Quách Trung.


Vậy nên Diệp Vấn Khinh càng khẩn trương, phần nam tính càng phình lớn một vòng, chen cho u hoa nở rộ từng cánh.
“A..á…” – một chuyển động nhỏ cũng khiến Quách Trung khó chịu rên rỉ.

Cũng phải thôi, độ lớn của anh lúc này không thể so sánh với ban nãy.

Quá khiến người ta thừa nhận.
- Cửa vào bị mở rộng hoàn toàn không chừa chỗ trốn, mép hoa bị miết phẳng, ôm trọn nam tính, thừa nhận từng đợt di chuyển chậm rãi mà tiêu hồn.

Hoa tâm được đỉnh nhập từ tốn có dấu hiện hé mở, nhưng vẫn còn ngại ngùng chưa đồng ý.
“Hưm…d…dừ...dừng lại…hức…nh…nhiều…nhiều quá…hức…hức…” – tâm hoa được chào hỏi nhiệt tình mà ồ ạt tiết mật, u hoa theo từng chuyển động của bộ phận nam tính mà nhỏ nước tí tách.
Gương mặt Quách Trung đã hồng thấu như người say rượu, đặc biệt là nơi khoé mắt đỏ hoe, liên tục rơi lệ như thể thay chủ nhân cầu xin người đàn ông trước mặt buông tha cho mình.

Khoái cảm bị đẩy lên cao trào một lần nữa khiến cậu không ngừng vặn vẹo phần eo, chọc cho anh phải giữ chặt cậu lại.
Lúc này, Diệp Vấn Khinh thay đổi tốc độ, nhanh chóng đỉnh vảo tâm hoa, quyết phải phá được cửa này, đánh dấu hoàn toàn cậu.

Trước thế công không khoan nhượng ấy, hoa tâm ngoan ngoãn mở ra thân mình, đón vật nam tính to lớn này vào khoang sinh sản.
“Á!” – Quách Trung ăn đau, cong eo muốn trốn thoát.

Nhưng làm sao có thể trốn được trong khi cơ thể đã bị Diệp Vấn Khinh trói buộc chặt chẽ.
Đỉnh đầu vật nam tính đã thành công chiếm lấy khu vực bí mật, cao hứng mà p.h.ì.n.h to một vòng, khiến khoang sinh sản đã trướng càng thêm trướng.

Nơi yếu đuối run rẩy tiếp nhận, khe khẽ co bóp khiến đỉnh đầu càng thêm thoả mãn.

Thân c.ă.n đã thô cứng, giờ lại nổi đầy gân xanh, đáng sợ như một con mãng xà.
Diệp Vấn Khinh vùi mình trong cơ thể cậu một lúc, đợi cho Quách Trung chậm rãi thích ững, anh mới đẩy nhanh tốc độ chuyển động.

Đỉnh đầu thô to liên tục trừu sáp, ép buộc khoang sinh sản mở rộng hết cơ.
Mỗi lần nam c.ă.n dữ tợn lui ra ngoài là mang theo một lượng lớn â.m m.ậ.t, ướt cả một mặt ga trải giường, để lại cảm giác vừa dính nhớp vừa nóng ẩm, mang lại cảm xúc mị hoặc không nói lên lời.
Diệp Vấn Khinh trong giây phút này như đánh rơi lý trí, nghe theo bản ngã của dục vọng alpha thì thầm bên tai :”Chỉ cần mày tiến vào khoang sinh sản của cậu ta, tạo kết với cậu ta, hằn dấu răng lên cổ cậu ta, thì omega này nhất định thuộc về mày, hoàn toàn nằm dưới sự tri phối của mày.”
Động tác cũng vì thế mà mang đôi phần thô lỗ, đ.â.m r.ú.t không kiêng nể, chọc lung tung vào vách hoa non mềm.
“Á! Hức… hức…hựm….hức…” - Anh làm cậu đau đớn mà liên tục nức nở.


Nhưng tiếng khóc của cậu chỉ đổi lại những cú thúc thô bạo hơn.

Diệp Vấn Khinh như thể hoàn toàn ngó lơ tình hình của câu.
Ánh mắt anh giờ đây đỏ sọng như loài dã thú khát máu, con mồi dưới nanh vuốt chỉ có thể bất lực chịu đựng dày vò.
Không có cái hôn an ủi hay vỗ về, thứ Diệp Vấn Khinh làm lúc này chỉ đang nhanh chóng kết thúc đánh dấu hoàn toàn cậu.

Anh túm lấy tay cậu, kéo cậu sát lại gần cần cổ, kề sát hàm răng mà cắn xuống.
Mặc cho một bên chân của cậu đang được gác lên vai anh, chân còn lại bị đè dưới thân, Quách Trung vẫn phải cong người lên tiếp nhận dâú ấn vĩnh viễn.
Phần nam tính ép cả thân mình vào trong u hoa.

Đỉnh đầu to tròn như quả trứng mở toang tâm hoa, rúc vào khoang sinh sản.

Gốc phần nam tính phình lớn tạo kết, đè lên miệng u hoa, không cho một chút chất lỏng nào có thể chảy ra ngoài.

Lúc này n.a.m c.ă.n mới yên tâm mà b.ắ.n toàn bộ mầm sống vào khoang sinh sản.
“Á!” – Quách Trung thét lên một tiếng đau đớn.

U hoa không chỉ tiếp nhận nhựa sống của nam nhân mà sau gáy cũng bị đánh dấu.

Phần cổ bị cắn phá, nhanh chóng chảy ra từng dòng máu đỏ.

Tuyến thể bị xâm phạm, hoàn toàn hoà quyện hơi thở của nam nhân.

Tất cả đều là kích thích cực điểm đánh thẳng vào đại não của Quách Trung, khiến cậu không thể chịu được mà ngất đi.
Kể từ lúc này, Quách Trung là omega thuộc về Diệp Vấn Khinh.
Ý nghĩ này cuối cùng cũng thoả mãn con dã thú trong lòng Diệp Vấn Khinh.

Bản năng alpha cuối cùng cũng tạm thời rút lui, trả lại cho anh lý trí mà anh đã đánh mất khi dánh dấu Quách Trung.
Cậu bây giờ trông chật vật cực kì.

Cơ thể hồng thấu, lốm đốm dấu hôn đỏ tươi, trên eo, quanh đùi không thiếu vết tay xanh tím.

U hoa thì chẳng cần phải nói, sau một hồi tạo kết, u hoa bị ép nở bung hết cỡ, miệng hoa run rẩy khép mở thân mình đẩy nhựa sống của nam nhân ra.

Cánh hoa bị bắt nạt hồng thấu, không giấu được tâm hoa sưng tấy đang chật vật đóng chặt, giữ gìn dấu vết của nam nhân.
Tất cả đều khiến Diệp Vấn Khinh nhớ lại việc anh mất kiểm soát, đánh dấu Quách Trung thô bạo ra sao.

Đuôi mắt hồng hồng cùng vệt nước lăn dài trên gương mặt như tủi thân kể rằng cậu đã uỷ khuất như thế nào.
Một chút kiềm chế cũng không có!
Anh giận giữ mà tự cho mình một cái tát, tự hứa với lòng nhất định không có lần sau! Anh sẽ không bao giờ làm điều này mà không có sự cho phép của cậu một lần nào nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương