Edit by Triệu Viu

Trong nhận thức của bà, nấu cơm là chuyện rất khó, cho tới bây giờ bà nấu ăn vẫn không tốt, cũng chưa từng thấy con dâu xuống bếp, bà cho rằng con dâu cũng sẽ không biết nấu, chẳng lẽ là bà hiểu lầm con dâu rồi?

La Tranh Tranh cảm thấy bị mẹ chồng coi thường : "Mẹ yên tâm, nhất định có thể ăn."

Diệp Lê không nói, trước kia con dâu nói chuyện làm việc đều cẩn thận, rất nhiều chuyện không tùy ý, cũng không dám nói chuyện như vậy với bà, bà nhìn kỹ lại, phát hiện mặt cô trong trẻo, mặc dù bình thường xinh đẹp động lòng người, trên người từ trong đến ngoài tỏa ra hơi thở tự tin, làm cho người ta ghé mắt.

Cố Thức đứng ở sau lưng mẹ, nghe được lời La Tranh Tranh nói thì nhìn lại, thấy nụ cười sáng lạn trên mặt cô, trong lòng hơi động một chút, bắt đầu suy tính.

Tiểu Thừa Gia uốn ở trong ngực bà ngoại, thấy mẹ không để ý đến cạu bé, dang tay với mẹ: "Mẹ ôm!"

La Tranh Tranh rửa tay, đi qua ôm cậu bé vào trong ngực: "Mẹ còn phải nấu cơm, con chơi với bà ngoại, được không?"

Tiểu Thừa Gia tựa ở trước ngực mẹ: "Mẹ không đi."

La Tranh Tranh sờ mặt của bé: "Mẹ không đi, mẹ làm cá viên cho tiểu Gia Gia."

Tiểu Thừa Gia ngẩng đầu nhìn về phía mẹ: "Ăn viên."

La Tranh Tranh: "Đúng, làm viên ăn, để cho bà ngoại ôm được không?"



Biết rõ mẹ không đi, Tiểu Thừa Gia nhu thuận tùy ý để bà ngoại ôm.

Viên Mai dẫn Diệp Lê vào phòng khách, Cố Thức lái xe đang khuân đồ vào trong phòng, đó là quà tặng Cố Thức mang đến.

Nước trong nồi sôi rồi, La Tranh Tranh trở về phòng bếp trụng cá viên, Cố Thức không vào phòng khách, đi theo La Tranh Tranh vào phòng bếp, thấy cô thuần thục dùng thìa ném viên vào trong nồi, hiển nhiên thường xuyên xuống bếp, mà bọn họ kết hôn hơn hai năm, anh chưa từng ăn đồ ăn cô tự mình xuống bếp làm.

La Tranh Tranh ném cá viên xong, thấy anh cùng ở sau người, nhíu mày: "Sao không vào phòng khách nghỉ ngơi?"

Cố Thức nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: "Cũng không mệt, sao trước kia không thấy em xuống bếp?"

La Tranh Tranh liếc nhìn anh một cái, vì sao trước kia không xuống bếp, tất nhiên là lúc này kiếp trước trù nghệ của cô không được tốt, cô cũng không dám bêu xấu, để cho người ta lấy cớ ghét bỏ.

Về sau học được nấu ăn, cũng là bởi vì Thừa Gia thích ăn món ăn cô làm, cô không có việc gì có thể làm, nên đã đi học nấu ăn.

Cố Thức biết cô không nói chuyện, cũng không truy vấn, đứng ở nơi đó nhìn cô nấu cơm.

Cố Thức trong này, tiểu Trương cũng không dám nói, tuy anh không nổi giận, cô ta vẫn sợ anh.

La Tranh Tranh mắt nhìn quần tây áo sơ mi trắng trên người anh, không sợ quần áo bẩn mà ở ngây ngô phòng bếp làm gì, cô nhìn về phía tiểu Trương: "Lúc vừa mới trụng cá viên, quay được chưa?"



Tiểu Trương gật đầu: "Quay được."

La Tranh Tranh cười nói: "Mau tới cho tôi xem một chút."

Tiểu Trương đưa cameras cho cô, Cố Thức ở bên cạnh hỏi: "Quay cái gì?"

La Tranh Tranh nhìn video, cảm thấy quay được không tệ, chủ yếu là quay cô rất đẹp, đưa cameras cho anh: "Khó có được xuống bếp, quay cảnh làm cá."

Cố Thức mở video ra, sau khi xem xong, nói: "Còn muốn quay sao? Anh quay giúp em."

La Tranh Tranh liếc anh một cái, hơi có chút nghi ngờ: "Anh sẽ quay sao?" Đừng có lại quay cô thành xấu.

Cố Thức chỉnh tốt góc độ, nhìn về phía cô: "Chỉ là kỹ thuật quay video thôi, hẳn là mạnh hơn tiểu Trương một chút."

"Thật sao?" La Tranh Tranh hiển nhiên không tin.

Tiểu Trương cũng có chút không phục, nhưng cô ta không dám thể hiện ra ngoài.

Cố Thức nhìn mắt hạnh đen bóng khẽ nâng của cô, nhịn không được giật nhẹ bím tóc sừng cừu của cô, trong mắt đầy vui vẻ: "Quay ra sẽ biết."

La Tranh Tranh: "Vậy được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương