Phu Nhân Em Trốn Không Thoát
-
Chương 26: Hẹn Hò Thành Công Tốt Đẹp
Tô Húc Hoàn quay về biệt thự Tô gia, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lam Y Tịnh đang cùng dì Trương chuẩn bị bữa tối, thấy cô vô cùng bận rộn đi tới đi lui, Tô Húc Hoàn lặng lẽ đi vào phòng sách.
Lam Y Tịnh thấy bóng dáng Tô Húc Hoàn khuất dần sau cánh cửa mới thở phào, cô không muốn anh hỏi cô về việc mối quan hệ giữa cô và Hà Thiệu Dương.
Cho đến khi từng món ăn ngon lạnh đẹp mắt được bày biện trên bàn, dì Trương nhìn thấy Lam Y Tịnh cứ nhìn về phía phòng sách liền gợi ý.
"Phu nhân, cô lên mời Tô thiếu xuống dùng cơm đi, chắc thiếu gia sẽ vui lắm."
Lam Y Tịnh nghĩ lại, hay là vậy đi… ngoan ngoãn với anh một chút, anh ấy sẽ vì vậy mà không hỏi cô.
Cô đi về phía phòng sách, cánh cửa không đóng, bên trong Tô Húc Hoàn không đọc sách mà ngồi làm việc trên laptop.
"Ông xã, ăn cơm thôi."
Lam Y Tịnh ngọt ngào muốn trêu chọc anh.
Chỉ là không ngờ, anh đang họp online với nội bộ Tô thị.
Tô Húc Hoàn nhìn về phía cửa, mỉm cười hài lòng.
Hứa Kỳ:" Có ai nói cho tôi biết là tôi nghe nhầm đi… Tô tổng, tôi cũng muốn ăn cơm."
Nội bộ cuộc họp không một ai lên tiếng nữa… lẳng lặng rời cuộc họp ngay lập tức.
Người ta được vợ gọi ăn cơm rồi, còn tâm trạng gì mà họp hành.
Hứa Kỳ là người ra cuối cùng, trước khi đi còn bỏ lại một câu:"Tô tổng, thì ra gần đây không đến Tô thị, là bận ăn cơm với vợ."
Tô Húc Hoàn chỉ bấm bàn phím một câu:"Cút."
Lam Y Tịnh biết anh đang họp, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
"Y Y, đến đây." - Tô Húc Hoàn lên tiếng.
Lam Y Tịnh bước đến bên cạnh anh, anh đứng lên đón lấy cô ôm lấy. Từ phía sau đeo lên cổ cô một sợi dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh… bên trên mặt dây chuyền, là hình một ngôi sao băng đính một hạt kim cương rất hài hòa…
"Y Y, em biết không… ai cũng nói tôi không nên giữ bên cạnh một điểm yếu nào cả. Nhưng với tôi, em giống như ngôi sao băng này…em hiểu không?"
Cô là ngôi sao băng, là niềm ao ước sự hạnh phúc và ấm áp của anh.
Ai nhìn thấy sao băng đều cầu nguyện, anh muốn giữ lấy ngôi sao băng của mình, để nguyện cầu sự hạnh phúc mãi mãi.
"Húc Hoàn?"
Lam Y Tịnh có chút ngạc nhiên, từ đầu khi gặp lại mối quan hệ giữa cô và anh rất khó nói… nhưng cô không phủ nhận, khi cô gặp nguy hiểm nhất anh đều không tiếc thân mà cứu cô.
"Y Y, em có yêu tôi không?"
Lam Y Tịnh không dám trả lời.
Cô sợ…
"Làm em sợ rồi."
Tô Húc Hoàn xoa đầu cô như một đứa trẻ, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ:"Chúng ta đi ăn cơm."
Lam Y Tịnh vẫn chưa bình tĩnh lại, cô đứng bất động nhìn anh.
"Hay là em muốn làm đồ ăn của tôi." - Tô Húc Hoàn trêu chọc.
"Đi… đi… chúng ta đi ăn cơm, anh đừng có mà làm bậy."
Lam Y Tịnh cũng đói rồi, cả một buổi trưa sợ đến không còn cảm giác đói nữa… nếu cô chọn ở bên cạnh anh, thì cuộc sống sau này sẽ liên tục gặp nguy hiểm như vậy sao.
"Dì Trương, Hữu Hữu chưa về ạ?" - Lam Y Tịnh ngồi vào bàn ăn, nhìn đồng hồ hỏi.
"Dạ thưa phu nhân, tiểu thiếu gia vẫn chưa về, lúc sáng cậu Siêu cũng nói hôm nay sẽ đưa tiểu thiếu gia đi chơi cả ngày." - Dì Trượng vừa rót hai ly nước lọc vừa nói, rồi đặt trước mặt cô và Tô Húc Hoàn.
"Thằng bé có vẻ rất bám Hà Siêu."
Lam Y Tịnh đáp, sau đó lại nhớ ra gì đó, rồi nhìn về phía Tô Húc Hoàn hỏi:"Dạo gần đây cô giáo của Hữu Hữu rất quan tâm đến thằng bé, cô hiệu trưởng còn gửi thư mời tôi đến tham gia tiệc sinh nhật con trai bà ấy."
Đó là những việc chưa từng có tiền lệ.
"Em có muốn tham gia không?" - Tô Húc Hoàn lắng nghe cô nói
Lam Y Tịnh lắc đầu:"Tôi không định tham gia, nhưng cô hiệu trưởng đích thân gọi đến, cũng khó lòng từ chối…"
Cô thật sự không muốn đến những nơi như vậy… nó không phù hợp với cô.
"Được, tôi sẽ đi cùng em."
Ai mời anh chứ?
Lam Y Tịnh nhìn lén về phía Tô Húc Hoàn.
Anh đi cùng cô, liệu có dọa người không…
"Anh rất bận mà, phải không? Chuyện của Hữu Hữu không phiền đến anh được."
"Không sao, chuyện của con cái… bật làm cha mẹ như chúng ta phải cùng nhau lo lắng chu toàn."
Lam Y Tịnh như nghẹn ở cổ, tuy bản thân chưa ăn được gì.
Tô Húc Hoàn trước mắt cô sao lại khác như vậy… cô nói dối anh về thân thế của Hữu Hữu, nhưng anh vẫn không hề bài xít con trai riêng của cô… anh còn tự nhận bản thân là cha của Hữu Hữu, cái con người này… làm cô cảm động đến hai mắt đỏ hoe.
"Húc Hoàn, cảm ơn."
"Không cần, lấy thân báo đáp là được."
Mọi thứ đang rất cảm động, chỉ cần một câu của anh liền mập mờ. Lam Y Tịnh muốn chui xuống bàn mà trốn những ánh mắt e ngại của các cô hầu gái đang phục vụ.
"Ăn đi… để có sức mà còn báo đáp." - Tô Húc Hoàn dùng nĩa, đút cho cô một miếng thịt bò thơm mềm.
Cô lườm anh, há miệng đón nhận… cái tên biến thái này, trước bao nhiêu con người lại không xấu hổ mà nói những lời mập mờ.
Ăn xong, không đợi Lam Y Tịnh nói thêm câu nào, liền đứng lên mà bế cô đi về hướng phòng ngủ.
Dì Trương và người làm trong biệt thự nhà họ Tô cũng chỉ đỏ mặt mà giả vờ như không biết gì, mặc cho những lời mắng chửi của Lam Y Tịnh có khó nghe, họ cũng không dám đưa mắt nhìn.
"Tô Húc Hoàn, trước mặt bao nhiêu người, sao anh lại nói những câu đáng xấu hổ như vậy hả." - Lam Y Tịnh bị Tô Húc Hoàn đặt xuống giường lớn liền mắng.
Tô Húc Hoàn chỉ muốn trêu chọc cô một chút, vì thấy cô vì việc của Lam Hữu Hữu mà e ngại nên chỉ muốn cô tự nhiên hơn.
Cô là vợ anh, tất nhiên Hữu Hữu sẽ là con trai của anh.
Nhưng hiện tại, Tô Húc Hoàn đang gục vào chính giữa hai ngọn núi nhấp nhô bên ngoài làn vải mát, mùi hương của cô lấn áp cả tâm trí anh. Đôi bàn tay hư hỏng luồn vào bên trong áo ngủ, từ từ cởi bỏ chiếc áo ngực màu trắng tinh khôi.
"Sau này mặc màu đen nhé, Y Y." - Tô Húc Hoàn cởi được chiếc áo… quăng ngay xuống đất.
"Đừng quậy nữa, mới ăn no… làm chuyện đó không tốt đâu."
"Y Y, vậy em nói cho tôi nghe đi… khi nào thì làm tình sẽ tốt nhất."
Lam Y Tịnh đỏ hết hai bờ má… bên trong vẫn bị bàn tay Tô Húc Hoàn làm loạn… bờ ngực căng tròn đã biến thành nhiều hình thù khác nhau.
"Ưm… đừng mà…"
Tô Húc Hoàn nghe tiếng rên rỉ từ miệng Lam Y Tịnh, anh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy trên người cô… hiện tại chỉ còn chiếc quần nhỏ xíu che đi vùng tam giác cấm trên cơ thể người phụ nữ.
"Sau một buổi hẹn hò, không phải đều kết thúc bằng việc làm tình sao?"
Anh đọc trên mạng rồi… đi xem phim, đi ăn, đi dạo, rồi kết thúc bằng việc vào nhà nghỉ.
"Ai nói anh như vậy?" - Lam Y Tịnh đang mắng, kẻ nào lại dạy anh ta quy trình hẹn hò như vậy.
Không đáp câu hỏi của cô, Tô Húc Hoàn mặc kệ đúng sai… quy trình thì phải tuân theo thôi.
Bên trong căn phòng ngủ của Tô thiếu gia, chỉ còn lại tiếng rên rỉ không ngừng của Lam Y Tịnh… đúng là Tô tổng, làm việc gì cũng không quan trọng quá trình chỉ quan trọng kết quả.
Kết quả của buổi hẹn hò là vào khách sạn.
Nhưng nhà anh còn đẹp hơn khách sạn… nên cũng gọi là một buổi hẹn hò thành công.
Đến đêm, cuối cùng thì Tô Húc Hoàn cũng đã xong quá trình hẹn hò của anh.
Chỉ là Lam Y Tịnh lúc này, bị anh dày vò cả một buổi tối, không còn nhấc nổi thân mình lên nữa… cái con người không biết kiềm chế này… một khi đã muốn liền mấy lần liên tục.
Khi Lam Y Tịnh ngủ thật say giấc, Tô Húc Hoàn khoác trên người một bộ quần áo màu đen thần bí… đi ra khỏi biệt thự Tô gia.
Điểm đến đã hẹn trước, bọn họ không tập trung ở cơ sở Thiên Dương hội nữa, nơi này là nơi Tiểu Linh đang lẩn trốn.
"Đại ca, anh sẽ giao cô ta cho Hải Đường thật sao?" - Thanh Liêm đứng bên cạnh Tô Húc Hoàn hỏi… đưa cô ta về đó, chắc chắn chỉ là đang ép chết cô ta.
Tô Húc Hoàn không đáp, nhìn về phía Lão Lục.
"Đại ca, anh cứu Tiểu Linh đi… cô ấy dù chưa trực tiếp gia nhập Thiên Dương, nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ để được gia nhập." - Lão Lục gấp lắm rồi.
"Đừng ép đại ca, nếu đại ca muốn giao tôi cho Hải Đường, tôi cũng không cải lại lệnh của anh ấy." - Tiểu Linh từ phía ngoài bước vào… cô đã nghe hết chuyện họ đã nói.
Tô Húc Hoàn cười khẩy.
"Cô có tội với Hải Đường, phải quay về chịu lỗi… nhưng hiện tại cô là người của Thiên Dương rồi… kẻ nào dám động vào người của Thiên Dương… kẻ đó phải chết."
Thanh Liêm cười lớn: "Đại ca, em hiểu ý anh rồi… chuyện này cứ giao cho em."
"Không, cậu theo tôi về thành phố A… chuyện ở đây, để Hà Siêu giải quyết đi."
Để Hà Siêu giải quyết…còn anh, anh muốn đưa Lam Y Tịnh quay về thành phố A… anh cảm thấy nơi này không còn an toàn cho người phụ nữ của anh nữa.
Việc cô quen biết Hà Thiệu Dương đã khiến anh thật sự không an lòng, cô không muốn nói… anh không ép cô, nhưng anh nhất định không để cô gặp bất cứ nguy hiểm nào.
"Đại ca, thằng nhóc đó đã tỉnh lại rồi, nhưng đã bị bắt đi luôn rồi." - Thanh Liêm báo cáo.
"Yến Thanh Na và Tô lão gia suy sụp lắm… ngay cả Tô Trực cũng vì chuyện này mà dừng lại mọi hành động rồi."
Tô Húc Hoàn đứng lên, trong lòng có chút không vui…
"Gọi cho Tô Lâm… hẹn ông ta ăn cơm. Nói rằng tôi sẽ đưa theo vợ con."
Thanh Liêm không hiểu đại ca đang toan tính điều gì, trước nay đều không xem trọng nay lại muốn ra mắt vợ con…
"Dạ, đại ca."
"Lão Lục, cậu theo Thanh Liêm hỗ trợ cậu ta bảo vệ Tiểu Linh… nếu Hải Đường thật sự không nể mặt… thì xoá sổ nó đi."
Tiểu Linh hơi bất ngờ, cô không rõ Thiên Dương mạnh mẽ ra sao, nhưng muốn xóa sổ một băng lâu năm như Hải Đường… gần như là chuyện không thể.
Lam Y Tịnh thấy bóng dáng Tô Húc Hoàn khuất dần sau cánh cửa mới thở phào, cô không muốn anh hỏi cô về việc mối quan hệ giữa cô và Hà Thiệu Dương.
Cho đến khi từng món ăn ngon lạnh đẹp mắt được bày biện trên bàn, dì Trương nhìn thấy Lam Y Tịnh cứ nhìn về phía phòng sách liền gợi ý.
"Phu nhân, cô lên mời Tô thiếu xuống dùng cơm đi, chắc thiếu gia sẽ vui lắm."
Lam Y Tịnh nghĩ lại, hay là vậy đi… ngoan ngoãn với anh một chút, anh ấy sẽ vì vậy mà không hỏi cô.
Cô đi về phía phòng sách, cánh cửa không đóng, bên trong Tô Húc Hoàn không đọc sách mà ngồi làm việc trên laptop.
"Ông xã, ăn cơm thôi."
Lam Y Tịnh ngọt ngào muốn trêu chọc anh.
Chỉ là không ngờ, anh đang họp online với nội bộ Tô thị.
Tô Húc Hoàn nhìn về phía cửa, mỉm cười hài lòng.
Hứa Kỳ:" Có ai nói cho tôi biết là tôi nghe nhầm đi… Tô tổng, tôi cũng muốn ăn cơm."
Nội bộ cuộc họp không một ai lên tiếng nữa… lẳng lặng rời cuộc họp ngay lập tức.
Người ta được vợ gọi ăn cơm rồi, còn tâm trạng gì mà họp hành.
Hứa Kỳ là người ra cuối cùng, trước khi đi còn bỏ lại một câu:"Tô tổng, thì ra gần đây không đến Tô thị, là bận ăn cơm với vợ."
Tô Húc Hoàn chỉ bấm bàn phím một câu:"Cút."
Lam Y Tịnh biết anh đang họp, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
"Y Y, đến đây." - Tô Húc Hoàn lên tiếng.
Lam Y Tịnh bước đến bên cạnh anh, anh đứng lên đón lấy cô ôm lấy. Từ phía sau đeo lên cổ cô một sợi dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh… bên trên mặt dây chuyền, là hình một ngôi sao băng đính một hạt kim cương rất hài hòa…
"Y Y, em biết không… ai cũng nói tôi không nên giữ bên cạnh một điểm yếu nào cả. Nhưng với tôi, em giống như ngôi sao băng này…em hiểu không?"
Cô là ngôi sao băng, là niềm ao ước sự hạnh phúc và ấm áp của anh.
Ai nhìn thấy sao băng đều cầu nguyện, anh muốn giữ lấy ngôi sao băng của mình, để nguyện cầu sự hạnh phúc mãi mãi.
"Húc Hoàn?"
Lam Y Tịnh có chút ngạc nhiên, từ đầu khi gặp lại mối quan hệ giữa cô và anh rất khó nói… nhưng cô không phủ nhận, khi cô gặp nguy hiểm nhất anh đều không tiếc thân mà cứu cô.
"Y Y, em có yêu tôi không?"
Lam Y Tịnh không dám trả lời.
Cô sợ…
"Làm em sợ rồi."
Tô Húc Hoàn xoa đầu cô như một đứa trẻ, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ:"Chúng ta đi ăn cơm."
Lam Y Tịnh vẫn chưa bình tĩnh lại, cô đứng bất động nhìn anh.
"Hay là em muốn làm đồ ăn của tôi." - Tô Húc Hoàn trêu chọc.
"Đi… đi… chúng ta đi ăn cơm, anh đừng có mà làm bậy."
Lam Y Tịnh cũng đói rồi, cả một buổi trưa sợ đến không còn cảm giác đói nữa… nếu cô chọn ở bên cạnh anh, thì cuộc sống sau này sẽ liên tục gặp nguy hiểm như vậy sao.
"Dì Trương, Hữu Hữu chưa về ạ?" - Lam Y Tịnh ngồi vào bàn ăn, nhìn đồng hồ hỏi.
"Dạ thưa phu nhân, tiểu thiếu gia vẫn chưa về, lúc sáng cậu Siêu cũng nói hôm nay sẽ đưa tiểu thiếu gia đi chơi cả ngày." - Dì Trượng vừa rót hai ly nước lọc vừa nói, rồi đặt trước mặt cô và Tô Húc Hoàn.
"Thằng bé có vẻ rất bám Hà Siêu."
Lam Y Tịnh đáp, sau đó lại nhớ ra gì đó, rồi nhìn về phía Tô Húc Hoàn hỏi:"Dạo gần đây cô giáo của Hữu Hữu rất quan tâm đến thằng bé, cô hiệu trưởng còn gửi thư mời tôi đến tham gia tiệc sinh nhật con trai bà ấy."
Đó là những việc chưa từng có tiền lệ.
"Em có muốn tham gia không?" - Tô Húc Hoàn lắng nghe cô nói
Lam Y Tịnh lắc đầu:"Tôi không định tham gia, nhưng cô hiệu trưởng đích thân gọi đến, cũng khó lòng từ chối…"
Cô thật sự không muốn đến những nơi như vậy… nó không phù hợp với cô.
"Được, tôi sẽ đi cùng em."
Ai mời anh chứ?
Lam Y Tịnh nhìn lén về phía Tô Húc Hoàn.
Anh đi cùng cô, liệu có dọa người không…
"Anh rất bận mà, phải không? Chuyện của Hữu Hữu không phiền đến anh được."
"Không sao, chuyện của con cái… bật làm cha mẹ như chúng ta phải cùng nhau lo lắng chu toàn."
Lam Y Tịnh như nghẹn ở cổ, tuy bản thân chưa ăn được gì.
Tô Húc Hoàn trước mắt cô sao lại khác như vậy… cô nói dối anh về thân thế của Hữu Hữu, nhưng anh vẫn không hề bài xít con trai riêng của cô… anh còn tự nhận bản thân là cha của Hữu Hữu, cái con người này… làm cô cảm động đến hai mắt đỏ hoe.
"Húc Hoàn, cảm ơn."
"Không cần, lấy thân báo đáp là được."
Mọi thứ đang rất cảm động, chỉ cần một câu của anh liền mập mờ. Lam Y Tịnh muốn chui xuống bàn mà trốn những ánh mắt e ngại của các cô hầu gái đang phục vụ.
"Ăn đi… để có sức mà còn báo đáp." - Tô Húc Hoàn dùng nĩa, đút cho cô một miếng thịt bò thơm mềm.
Cô lườm anh, há miệng đón nhận… cái tên biến thái này, trước bao nhiêu con người lại không xấu hổ mà nói những lời mập mờ.
Ăn xong, không đợi Lam Y Tịnh nói thêm câu nào, liền đứng lên mà bế cô đi về hướng phòng ngủ.
Dì Trương và người làm trong biệt thự nhà họ Tô cũng chỉ đỏ mặt mà giả vờ như không biết gì, mặc cho những lời mắng chửi của Lam Y Tịnh có khó nghe, họ cũng không dám đưa mắt nhìn.
"Tô Húc Hoàn, trước mặt bao nhiêu người, sao anh lại nói những câu đáng xấu hổ như vậy hả." - Lam Y Tịnh bị Tô Húc Hoàn đặt xuống giường lớn liền mắng.
Tô Húc Hoàn chỉ muốn trêu chọc cô một chút, vì thấy cô vì việc của Lam Hữu Hữu mà e ngại nên chỉ muốn cô tự nhiên hơn.
Cô là vợ anh, tất nhiên Hữu Hữu sẽ là con trai của anh.
Nhưng hiện tại, Tô Húc Hoàn đang gục vào chính giữa hai ngọn núi nhấp nhô bên ngoài làn vải mát, mùi hương của cô lấn áp cả tâm trí anh. Đôi bàn tay hư hỏng luồn vào bên trong áo ngủ, từ từ cởi bỏ chiếc áo ngực màu trắng tinh khôi.
"Sau này mặc màu đen nhé, Y Y." - Tô Húc Hoàn cởi được chiếc áo… quăng ngay xuống đất.
"Đừng quậy nữa, mới ăn no… làm chuyện đó không tốt đâu."
"Y Y, vậy em nói cho tôi nghe đi… khi nào thì làm tình sẽ tốt nhất."
Lam Y Tịnh đỏ hết hai bờ má… bên trong vẫn bị bàn tay Tô Húc Hoàn làm loạn… bờ ngực căng tròn đã biến thành nhiều hình thù khác nhau.
"Ưm… đừng mà…"
Tô Húc Hoàn nghe tiếng rên rỉ từ miệng Lam Y Tịnh, anh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy trên người cô… hiện tại chỉ còn chiếc quần nhỏ xíu che đi vùng tam giác cấm trên cơ thể người phụ nữ.
"Sau một buổi hẹn hò, không phải đều kết thúc bằng việc làm tình sao?"
Anh đọc trên mạng rồi… đi xem phim, đi ăn, đi dạo, rồi kết thúc bằng việc vào nhà nghỉ.
"Ai nói anh như vậy?" - Lam Y Tịnh đang mắng, kẻ nào lại dạy anh ta quy trình hẹn hò như vậy.
Không đáp câu hỏi của cô, Tô Húc Hoàn mặc kệ đúng sai… quy trình thì phải tuân theo thôi.
Bên trong căn phòng ngủ của Tô thiếu gia, chỉ còn lại tiếng rên rỉ không ngừng của Lam Y Tịnh… đúng là Tô tổng, làm việc gì cũng không quan trọng quá trình chỉ quan trọng kết quả.
Kết quả của buổi hẹn hò là vào khách sạn.
Nhưng nhà anh còn đẹp hơn khách sạn… nên cũng gọi là một buổi hẹn hò thành công.
Đến đêm, cuối cùng thì Tô Húc Hoàn cũng đã xong quá trình hẹn hò của anh.
Chỉ là Lam Y Tịnh lúc này, bị anh dày vò cả một buổi tối, không còn nhấc nổi thân mình lên nữa… cái con người không biết kiềm chế này… một khi đã muốn liền mấy lần liên tục.
Khi Lam Y Tịnh ngủ thật say giấc, Tô Húc Hoàn khoác trên người một bộ quần áo màu đen thần bí… đi ra khỏi biệt thự Tô gia.
Điểm đến đã hẹn trước, bọn họ không tập trung ở cơ sở Thiên Dương hội nữa, nơi này là nơi Tiểu Linh đang lẩn trốn.
"Đại ca, anh sẽ giao cô ta cho Hải Đường thật sao?" - Thanh Liêm đứng bên cạnh Tô Húc Hoàn hỏi… đưa cô ta về đó, chắc chắn chỉ là đang ép chết cô ta.
Tô Húc Hoàn không đáp, nhìn về phía Lão Lục.
"Đại ca, anh cứu Tiểu Linh đi… cô ấy dù chưa trực tiếp gia nhập Thiên Dương, nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ để được gia nhập." - Lão Lục gấp lắm rồi.
"Đừng ép đại ca, nếu đại ca muốn giao tôi cho Hải Đường, tôi cũng không cải lại lệnh của anh ấy." - Tiểu Linh từ phía ngoài bước vào… cô đã nghe hết chuyện họ đã nói.
Tô Húc Hoàn cười khẩy.
"Cô có tội với Hải Đường, phải quay về chịu lỗi… nhưng hiện tại cô là người của Thiên Dương rồi… kẻ nào dám động vào người của Thiên Dương… kẻ đó phải chết."
Thanh Liêm cười lớn: "Đại ca, em hiểu ý anh rồi… chuyện này cứ giao cho em."
"Không, cậu theo tôi về thành phố A… chuyện ở đây, để Hà Siêu giải quyết đi."
Để Hà Siêu giải quyết…còn anh, anh muốn đưa Lam Y Tịnh quay về thành phố A… anh cảm thấy nơi này không còn an toàn cho người phụ nữ của anh nữa.
Việc cô quen biết Hà Thiệu Dương đã khiến anh thật sự không an lòng, cô không muốn nói… anh không ép cô, nhưng anh nhất định không để cô gặp bất cứ nguy hiểm nào.
"Đại ca, thằng nhóc đó đã tỉnh lại rồi, nhưng đã bị bắt đi luôn rồi." - Thanh Liêm báo cáo.
"Yến Thanh Na và Tô lão gia suy sụp lắm… ngay cả Tô Trực cũng vì chuyện này mà dừng lại mọi hành động rồi."
Tô Húc Hoàn đứng lên, trong lòng có chút không vui…
"Gọi cho Tô Lâm… hẹn ông ta ăn cơm. Nói rằng tôi sẽ đưa theo vợ con."
Thanh Liêm không hiểu đại ca đang toan tính điều gì, trước nay đều không xem trọng nay lại muốn ra mắt vợ con…
"Dạ, đại ca."
"Lão Lục, cậu theo Thanh Liêm hỗ trợ cậu ta bảo vệ Tiểu Linh… nếu Hải Đường thật sự không nể mặt… thì xoá sổ nó đi."
Tiểu Linh hơi bất ngờ, cô không rõ Thiên Dương mạnh mẽ ra sao, nhưng muốn xóa sổ một băng lâu năm như Hải Đường… gần như là chuyện không thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook