Phù Mộng Giang Hồ
-
7: Thiên Cơ Các
Dư Hàng, phân bộ cung Phù Mộng.
"Sứ giả Tát Lặc tộc, cung chủ của chúng ta truyền đến tin tức, nàng đã ra roi thúc ngựa từ Bắc Vực chạy đến, trong vòng mười ngày sẽ tới Hàng Châu."
"Thỉnh chuyển lời đến Lệ cung chủ, nhờ nàng cố gắng đến nhanh, thời gian của chúng ta khá gấp."
Bên trong một căn phòng của cung điện, ánh nến bị dập tắt, bốn phía tối đen như mực, không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng.
Hai sứ giả Tát Lặc tộc ăn mặc kỳ lạ, diện mạo càng thêm quái lạ đang ở cạnh nhau, hạ thấp giọng dùng phương ngữ* kỳ quái nói chuyện.
*Phương ngữ: Ngôn ngữ địa phương.
"A Mãn thúc thúc, Lệ Thiên Lương thật sự sẽ đến sao?"
"Điện hạ cứ việc yên tâm, Lệ Thiên Lương không muốn đến cũng phải đến!"
"Nếu Lệ Thiên Lương thật sự lợi hại như lời đồn, vậy nàng ta có thể hoài nghi thân phận của Bổn vương hay không, sau đó giam giữ chúng ta lại?"
Nam tử trung niên tên A Mãn vội vàng cam đoan nói: "Sẽ không đâu, Lệ Thiên Lương kia cùng lắm chỉ là phận nữ lưu, thuộc hạ bảo đảm, ba mươi lăm người trong sứ đoàn đều là người của chúng ta, ngoại trừ bọn họ ra, sẽ không ai biết người là ai cả."
"Hô, " người tự xưng là Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy là tốt rồi!"
.......
Trong số các thuộc hạ của Lệ Thiên Lương, Vô Tâm là người lớn tuổi nhất, cũng là người có thời gian đi theo Lệ Thiên Lương lâu nhất.
Mà trong tứ đại hộ pháp, Đoạn Thuỷ là người phương Bắc ngay thẳng hào sảng, vũ khí là một thanh cương đao.
Cô Khanh nghiêm túc đứng đắn, gương mặt trời sinh lạnh lùng, tay cầm một thanh bảo kiếm.
Tiêu Vũ lại là người cẩn trọng, là một nữ tử phương Nam ôn nhu săn sóc điển hình, lấy bảo phiến làm vũ khí.
Bạch Trù tính tình có chút nóng nảy, cởi mởi không bị gò bó, vũ khí chính là dải bạch lăng khoác trên người.
Tổng bộ Cô Tâm Phong cung Phù Mộng chỉ để lại tổng chưởng sự Vô Tâm xử lý nhiều sự vụ, lần này bí mật nam hạ, Lệ Thiên Lương dẫn theo Tuân Tố cùng hai đại hộ pháp Đoạn Thuỷ, Tiêu Vũ, cải trang thành gã sai vặt và nha hoàn đi theo bên cạnh Lệ Thiên Lương.
Mà hai đại hộ pháp khác, Cô Khanh và Bạch Trù, bọn họ chạy đường tắt đến phân bộ cung Phù Mộng trước mấy ngày để xử lí bàn giao các sự vụ trong cung.
Đoàn người dịch dung cải trang rồi mau chóng cưỡi ngựa khởi hành.
Người trong giang hồ đều biết cưỡi ngựa, cho dù là trong bốn người, Tuân Tố có công phu yếu nhất thì thuật cưỡi ngựa của nàng cũng rất tốt.
Sắc trời dần tối, là lúc nhà nhà đốt đèn, bên hồ Thái Hồ, cảnh đêm phồn hoa, trên mặt hồ có đủ loại thuyền hoa phong phú, có tới ba mươi bốn mươi thuyền, có thể thấy được rất nhiều người du hồ, chủ thuyền đung đưa mái chèo gào to, lui tới lui tới.
"Chủ...!Đại tiểu thư, vì sao phải bỏ ngựa đi đường thuỷ, đi đường vòng sang Tô Châu? Đi thẳng đến quan đạo, không phải càng nhanh hơn một chút sao?" Đoạn Thuỷ đứng trên thuyền khách vịn mép thuyền nghe theo chủ thượng phân phó, đổi xưng hô với Lệ Thiên Lương.
Hắn là người thẳng thắn, tuy rằng rất e ngại chủ thượng, nhưng lúc suy nghĩ không ra thì vẫn sẽ không e dè hỏi thẳng.
Mà hắn cũng vừa đúng lúc hỏi ra vấn đề trong lòng của mọi người.
"Nghe nói Thiên Cơ Các trong thành Cô Tô, không có tin tức nào mà họ không biết." Nơi không ai nhìn thấy được, mắt Lệ Thiên Lương nổi lên một chút ý cười.
Hừ, không biết tao bao Các chủ kia gần đây như thế nào...
Lệ Thiên Lương lúc này, mái tóc đen dài vén lên, mang trâm cài tinh xảo màu đỏ, cô mặc bộ váy dài màu vàng nhạt làm nổi bật thân hình yểu điệu, gương mặt đã dịch dung, trang điểm nhẹ nhàng, không đeo mạn che mặt, nhìn đến cũng đã hai mươi ba mươi bốn tuổi.
Trang điểm như vậy làm cho dung mạo cô nhẹ nhàng thanh tú, nhưng đối với thuộc hạ vốn đã nhìn quen bộ dáng yêu mị khi mặc váy đỏ của cô mà nói không thể nghi ngờ là cảm thấy hoàn toàn xa lạ và có chút quái dị.
Nữ tử bình thường ngoại trừ xuất giá hay đón các ngày lễ hội, rất ít khi mặc màu đỏ, màu đỏ tươi dường như trở thành đặc điểm nhận dạng của Lệ Thiên Lương trong nhiều năm qua.
Trên giang hồ vừa nghe hồng y nữ ma đầu, liền biết đó chính là Lệ Thiên Lương, vì tránh người khác nhìn thấy và dẫn đến sự hoài nghi không cần thiết, đưa tới phiền toái, nàng cũng chỉ có thể đổi một bộ quần áo có màu sắc khác.
Nhưng điều này cũng giống như, một nữ tử giang hồ phóng túng bất kham đột nhiên thu liễm sự phô trương của bản thân, ngược lại đi làm nữ tử khuê các dịu dàng đoan trang, biến chuyển đột ngột như vậy đúng là làm cho người ta khó lòng tiếp nhận.
"Đại...!Đại tỷ, ngươi muốn đi Thiên Cơ Các phải không?" Tuân Tố giả trang làm nhị muội của Lệ Thiên Lương, chải búi thùy hoàn phân tiếu kế*, trên đầu gắn lưu tô* màu được làm bằng các chuỗi ngọc trai kết lại với nhau làm đồ trang sức, nàng mặc một bộ váy dài lụa mỏng màu hồng sen, tựa như nước phù dung* trang nhã phóng khoáng.
*Thuỳ hoàn phân tiếu kế: Kiểu tóc của nữ thời xưa.
(1)
*Lưu tô: Là tên gọi của những loại trang sức dạng móc treo dài, có thể dùng để gắn lên búi tóc của các phi tần hoặc đeo trên trang phục.
(2)
*Phù dung: Hoa sen.
Tiếng "Đại tỷ" này làm nàng rất không thoải mái, dù sao nàng cũng từng là nữ nhi đệ nhất thế gia chính đạo Tuân gia, hiện giờ lại cùng người trong ma đạo "bám víu" thân thích.
Nghĩ như vậy, nàng càng xấu hổ đỏ mặt, có chút không tình nguyện.
"Ngươi rất để ý à?" Lệ Thiên Lương xoay người, cơn gió lướt qua mặt, mang theo vài sợi tóc, bị cô vén lại sau tai.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc thấy trong mắt Tuân Tố loé lên chút bất an chưa kịp tan, nghi vấn trong lòng nổi lên.
"Không, ta chỉ...!Tóm lại, khi đại tỷ vào thành, có thể dẫn ta theo được không?" Nàng cố ý tỏ ra bình thản, nhưng sự bức thiết trong mắt và cách nói năng lộn xộn đã phản bội nàng.
"Được thôi".
Lệ Thiên Lương không để bụng đáp ứng.
Tuân Tố lại nhìn mặt hồ rộng lớn, trong lòng nổi lên chua xót.
Thành Cô Tô sao, cuối cùng vẫn trở về đây, không biết rằng có thể gặp được người nọ hay không, đáng tiếc tình cảnh này, đã sớm cảnh còn người mất.
Giờ Mùi ngày hôm sau, thành Tô Châu, Thiên Cơ Các.
*Giờ Mùi: 13h - 15h.
Lầu các Thiên Cơ Các nằm trên đường chính, người dân đông đúc qua lại, cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan của lầu các.
Nơi này đẹp đẽ như ngọc thạch, tổng cộng có chín tầng, cao gần mười lăm mười sáu trượng*, mỗi tầng tưởng chừng thiết kế như nhau, nhưng lại có chút không giống, không gian từ tầng đầu tiên đến tầng trên cùng càng thu hẹp lại, mỗi khi đi lên một tầng, diện tích liền nhỏ hơn mấy phần, mà nhìn từ xa, tạo thành những đường cong uốn lượn, nhu hoà đều đặn.
*1 trượng = 10 thước.
(3)
Phía dưới là đáy hình bát giác, chính giữa đường lớn có một cánh cửa màu đỏ thẫm, ngoài cửa hai bên trái phải mỗi bên một con sư tử đực, khí thế hào hùng.
Mỗi tầng có tám cửa sổ, mỗi bên cửa sổ đều điêu khắc chạm nổi, ánh sáng từ khe hở chiếu vào, sáng tối thích hợp.
Mà mỗi một nóc tầng nối liền với tầng trên đều dùng ngói lưu ly bát giác khảm nạm, mái hiên cao ngất, mái cong hình vòm.
Tầng cao nhất lại có thiết kế nhỏ gọn khéo léo nhất, trên đỉnh nạm một viên ngọc trai khổng lồ, điểm xuyết rực rỡ, cả toà lầu cao vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.
Tiến vào tầng trệt Thiên Cơ Các, lại là một phong cảnh khác.
Không gian rộng rãi, nhưng không thắp nến, ánh sáng từ khe hở cửa sổ xuyên thấu bóng tối, làm nổi bật những tia sáng loang lổ.
Tầng trên thắp lãnh hương, mùi hương thơm dịu hoà quyện trong không khí.
Hai bên trái phải trải dài được chạm khắc tinh xảo, các món đồ trang trí từ nhỏ đến lớn từ trong ra ngoài đều được sắp xếp gọn gàng, tỳ nữ đang bận rộn dẫn khách đến tầng chỉ định và ngăn cách phòng...
"Hai vị tiểu thư, có chuyện gì quan trọng sao?" Một tỳ nữ tóc búi hai bên mặc váy dài màu xanh lá đi tới, trên gương mặt nở một nụ cười tiếp đón, theo thường lệ hỏi Lệ Thiên Lương cùng Tuân Tố cần hỗ trợ việc gì.
"Cũng không có chuyện gì." Lệ Thiên Lương vừa nói, vừa từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bài trong suốt, tay áo nửa che đưa cho tỳ nữ Thiên Cơ Các rồi nói: "Giúp chúng ta thông tri đến Các chủ.
"
Tỳ nữ áo xanh cẩn thận tiếp nhận ngọc bài nhìn một chút, sau đó hơi nghiêng người ngăn trở tầm mắt của mọi người giương hai tay trả lại, vẻ mặt tôn kính hơn trước, cung kính nói với hai người: "Mời hai vị đi theo ta."
Tuân Tố có chút khiếp sợ hạ thấp giọng nói: "Quả nhiên là Thiên Cơ lệnh! Đại tỷ, sao tỷ lại có thứ này vậy?"
"Cơ duyên xảo hợp mà thôi." Lệ Thiên Lương nhàn nhạc liếc nhìn vẻ mặt cổ quái của Tuân Tố, dời ánh mắt đi.
Thầm nghĩ Tuân Tố người này, ngay cả sự tồn tại và hình dạng của Thiên Cơ lệnh đều biết được, phải biết rằng toàn bộ giang hồ chỉ có ba khối mà thôi.
Một khi có được một khối Thiên Cơ lệnh, có thể để cho Thiên Cơ Các thay chủ nhân làm ba việc, cho dù là chuyện gì, cho dù yêu cầu Thiên Cơ Các phải trả bao nhiêu cái giá thật đắt, hơn nữa thù lao cũng không cần tính.
Không ai không biết, thế lực của Thiên Cơ Các trải rộng khắp Giang Nam - Bắc Vực thậm chí là Vực ngoại, nơi đây sở hữu mạng lưới tình báo khổng lồ có thể sánh ngang với triều đình, sở dĩ có thể tồn tại nhiều năm như vậy không bị dao động, lực lượng tài nguyên và nhân mạch cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Thiên Cơ Các không thuộc về hai đạo chính tà cũng không thuộc về triều đình, hoàn toàn trung lập, không tham dự bất kỳ phân tranh nào.
Bao nhiêu người mong muốn có được Thiên Cơ lệnh, nhưng một khối lệnh bài như vậy, lại rất ít có người nhìn thấy được.
Trên giang hồ hầu hết tất cả mọi người đều chỉ biết sự tồn tại của Thiên Cơ lệnh, nhưng lại không biết hình dạng của nó, chỉ biết rằng người nắm giữ Thiên Cơ lệnh có thể để cho Thiên Cơ Các thay người đó làm việc, cũng không biết được người nắm giữ là những ai.
Mà Minh chủ Chính nghĩa minh Tuân Thiên Khoát lại có một khối lệnh bài như vậy, cũng khó trách Tuân Tố sẽ biết được, nhưng mà theo Lệ Thiên Lương biết, Tuân Thiên Khoát đã dùng hết ba lần cơ hội này rồi.
Còn người nắm giữ khối lệnh bài thứ ba, người đó...
Đi theo bước chân tỳ nữ, bất tri bất giác đã đến tầng thứ tám của Thiên Cơ Các, dọc theo bậc thang quanh co vòng đi lên, người cũng càng ngày càng ít, đến tầng thứ tám, là một không gian vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân hay tiếng hô hấp đều có thể nghe thấy được.
Tỳ nữ gõ cửa, đi vào thông báo sau đó lại đi ra, gât gật đầu với hai người rồi lui ra ngoài.
Khi Lệ Thiên Lương đẩy cửa phòng ra, một vật thể không xác định bay tới trước mặt, cô vội vàng lắc mình tránh đi.
"Tiểu Lương Lương, ngươi rốt cuộc cũng chịu tới gặp ta rồi, người ta vô cùng nhớ ngươi đó, ngay cả nằm mơ cũng nhìn thấy ngươi..."
"Ách, vị này..." Tuân Tố bị ôm chặt, nàng giãy dụa vài cái, muốn nhìn người trước mắt là nam hay nữ.
"Vị công tử này, ngươi ôm nhầm người rồi." Nhưng cho đến khi nàng nói xong rồi, mà nam tử cũng vẫn ôm chặt không buông.
"Aaaa, tiểu Lương Lương à, sao ngươi lại trốn tránh người ta chứ, ủa, vị mỹ nhân này là ai vậy? Nhân tình của ngươi à?"
Mấy giây sau nam tử mới buông Tuân Tố ra, trợn to mắt đánh nàng từ trên xuống dưới, sau đó mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lệ Thiên Lương bên kia.
Trán Lệ Thiên Lương nổi gân xanh, chỉ cảm thấy hình tượng cao quý lãnh diễm trước kia của mình đều bị người này phá hỏng toàn bộ rồi, cái tên tao bao này, ngay cả từ buồn nôn như "Nhân tình" cũng nói ra cho được?
Nàng tuỳ ý lướt nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Xem ra đã có người nhanh chân đến trước, bổn toạ đã đến chậm một bước rồi."
"Tiểu Lương Lương à, ngươi đang nói cái gì vậy?" Trong lòng nam tử diện mạo tuyệt sắc cả kinh, không lộ sắc mặt, bắt đầu giả ngốc.
Lệ Thiên Lương cười gằn, "Thiên Lạc, ngươi sớm biết bổn toạ sẽ đến."
Thiên Lạc cười gượng hai cái: "Ha, ha, Tiểu Lương Lương, ngươi đùa cái gì thế." Trên gương mặt yêu nghiệt quá mức của hắn tỏ ra lúng túng, khoé miệng giật giật, nhưng cảm thấy mình vẫn không đủ sức lực để cười.
Lệ Thiên Lương liếc hắn một cái: "Bổn toạ đã trăm tám mươi năm* mới đi qua nơi này một lần, hơn nữa mỗi lần tới đều chưa bao giờ báo cho ngươi biết trước, càng không có nói trước cho ngươi biết bộ dạng sau khi dịch dung của bổn toạ, bổn toạ đối với thuật dịch dung của mình tương đối tự tin...Mà trong nháy mắt khi đẩy cửa phòng ra, ngươi nhìn cũng không nhìn người đến là ai liền nhào tới..."
Lệ Thiên Lương vẻ mặt ghét bỏ "Chúng ta quen thuộc đến thế sao?", cô vô cùng xác định, Thiên Lạc đã sớm biết cô sẽ đến.
"Cái gì thế, tiểu Thuý Nhi bẩm báo có hai nữ tử cầm theo Thiên Cơ lệnh muốn gặp ta, ta liền đoán ra là ngươi!"
"Không, sao ngươi có thể khẳng định người ngoài cửa chính là bổn toạ? Cũng có thể là thuộc hạ khách quen của ngươi thì sao?" Nàng cười với Thiên Lạc dùng khẩu hình nói ra tên một người.
Nam tử trước mắt tên là Thiên Lạc, cùng lắm chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cũng là một người kỳ lạ.
Hắn cao gầy mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong như nước, một nụ cười hay một cái nhăn mày nháy mắt đều khiến cho mọi thứ xung quanh càng rực rỡ hơn, mỹ mạo hơn xa nữ tử cùng lứa gấp trăm ngàn lần.
Càng yêu nghiệt hơn là hắn lại tô son đánh phấn, còn mặc một bộ gấm vân hoa lệ màu sắc sặc sỡ, nhìn bộ dáng chẳng khác gì một nữ tử trong thanh lâu, nhìn rất đặc biệt.
Buồn cười nhất chính là dường như hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng, còn rất tự tin nữa.
Tuân Tố nhìn gương mặt yêu nghiệt của Thiên Lạc, lại nhìn sang Lệ Thiên Lương, đắn đo nghĩ mãi không ra.
Vẫn là Lệ Thiên Lương mở miệng giới thiệu trước: " Đây là Thiên Lạc, Các chủ Thiên Cơ Các.
Còn đây là Tuân Tố, nửa tháng trước vẫn còn là nhị tiểu thư Tuân gia."
Nửa tháng trước vẫn còn là...
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng lại, khoé miệng Thiên Lạc giật giật, tựa hồ có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tuân Tố lại thật sự giống như lời đồn thổi trong giang hồ nương tựa cung Phù Mộng.
"Được rồi, bổn toạ hỏi ngươi, " Lệ Thiên Lương nghiêm mặt nói: "Người làm khách ở cung Phù Mộng kia, rốt cuộc là ai, hắn có mục đích gì?"
- ----------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Bạn tốt của ngài, nữ chính diễn xuất online.
Lệ Thiên Lương: Ta chính là tiểu ma nữ mặt không đổi sắc.
Tuân Tố: Haha.
Triều đại trong truyện là giả tưởng, một số địa danh được lấy từ Trung Quốc cổ đại, không kiểm tra, không cần đặt đối số..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook