Phù Hợp Nhất
-
Chương 66
Edit: Hành Lá
Hà Ngạn rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
Bởi vì cũng không lâu lắm, khi cậu đang ở dưới bếp chuẩn bị chút đồ ăn tối thì nghe được tên Tạ Nghiễn được nhắc đến.
Nhiệt tình của các các cô gái tới tứ phương tám hướng đều đột nhiên tăng vọt, bàn luận sôi nổi về bộ phim điện ảnh quy mô đầu tư lớn《Linh hồn trong gương》. Phần lớn các cô nàng đều là xôn xao bàn tán về diễn viên Alpha trong bộ phim, diễn viên alpha này cũng rất được lòng yêu thích từ các minh tinh Omega trong làng giải trí. Còn Tạ Nghiễn trong vai phụ nên cũng được tiện thể nhắc tới vài câu.
Trong suốt buổi đó, Trịnh Phi Loan liên tục ho khan giả vờ giả vịt, luôn nhìn trái nhìn phải, cố gắng dời lực chú ý của Hà Ngạn.
Hà Ngạn sắp chịu không được mà bật cười thành tiếng.
Nhìn bộ dáng này chắc hẳn Trịnh Phi Loan đang lo lắng Tạ Nghiễn sẽ đến quấy rầy cậu. Nhưng bọn họ đã chia tay biết bao nhiêu năm rồi, Tạ Nghiễn cũng đã kết hôn, hai bên đều đã như tên lửa phóng cách xa nhau bao nhiêu dặm, tại sao còn có thể tìm đến đây mà quấy rầy nhau, hay còn có thể nhớ tới một tên omega bình thường như cậu chứ?
Hà Ngạn cảm thấy rất buồn cười, cậu còn cố ý giả bộ làm gương mặt rầu rĩ không vui để chọc ghẹo Trịnh Phi Loan, mặc kệ anh có đang ở đằng kia quýnh quáng, rối rít mọi thứ.
Mà sự thật chứng minh rằng lần này không phải Trịnh Phi Loan buồn rầu lo lắng vô căn cứ.
Mấy ngày sau, Hà Ngạn đang trên đường về sau khi mua sắm một đồ dùng hàng ngày ở cửa hàng tạp hóa thì lúc cậu đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên bị người chặn đường.
Hà Ngạn không hề sợ hãi, chỉ yên lặng đứng nhìn đuối phương ở cuối con hẻm.
Từ vẻ ngoài, thần thái, cậu cũng đoán được đối phương là một Omega nhưng mà người kia toàn đều ăn mặc cải trang —— đầu đội mũ trùm áo gió, khẩu trang che kín mặt, một gọng kính mát lớn che hơn nửa khuôn mặt đối phương —— không biết nên nói đối phương hạ thấp bản thân quá thất bại hay là phô trương bản thân quá thành công.
Hà Ngạn rất muốn có thiện ý mà nhắc nhở đối phương, muốn che dấu bản thân ở Lạc Đàm thì chỉ cần ăn mặc mộc mạc đeo khẩu trang là đã hữu dụng rồi.
Đối phương tháo xuống kính mát, ánh mắt không mang thiện ý lướt qua người Hà Ngạn, từ đầu đến chân đều quan sát thật tỉ mỉ giống như đang xem một động vật quý hiếm nào đó trong sách đỏ. Sau đó đối phương tháo xuống khẩu trang, nhấc cầm hướng về Hà Ngạn: “Nhận ra tôi chứ?”
Thật sự là Tạ Nghiễn.
Hà Ngạn không rõ mục đích của hắn nên dựa theo tình huống thực tế mà trả lời: “Nhận ra.”
Tạ Nghiễn lại hỏi: “Cậu thấy tôi lớn lên xinh đẹp không?”
Hà Ngạn gật đầu: “Rất đẹp.”
“Nếu hai chúng ta cũng đứng chung một nơi, mọi người sẽ yêu thích câu hay tôi nhiều hơn?”
“Là anh.”
Tạ Nghiễn cười nhạo.
Hắn còn tưởng nhân vật có thể thu phục được Trịnh Phi Loan có gì lợi hai hơn người nhưng thực ra chỉ là một tên nhà quê chất phác. Ngay cả việc mình đang bị giễu cợt cũng nghe không hiểu, chỉ có biết nói tất tần tật chữ nghĩa.
Từ khi bị Trịnh Phi Loan quăng gương mặt lạnh, tâm trạng của Tạ Nghiễn rất không vui. Hắn luôn luôn lo lắng người tình mới của Trịnh Phi Loan là một người nào đó xuất thân từ danh môn gia thế ở Uyên Giang. Còn bọn người như hắn dù cho có là một minh tinh Omega nổi tiếng cỡ nào thì đứng trước mặt một người xuất thân danh gia vọng tộc thì cũng chỉ là một con hát không đủ tư cách, làm sao có thể đánh đồng được với nhau?
Nếu như chân ái của Trịnh Phi Loan là một đối tượng môn đăng hộ đối thì Tạ Nghiễn không còn đường để tiến nữa.
Nhưng bây giờ thì sao, chẳng phải lo lắng gì nữa. Người cùng với hắn tranh đấu căn bản không phải là thuộc hàng sói hổ gì cả chỉ là một con dê con ôn thuần nhu nhược mà thôi.
Nhìn xem cậu ta còn ăn mặc kiểu gì kìa?
Một cái áo may đay, cổ tròn, đường may thô kệch, cổ tay áo có in hoa văn xanh lam, vạt áo cũng thêu hoa văn. Giày vải cũ kỹ không biết kiểu dáng của bao nhiêu năm về trước, giặt đến bạc màu. Nhánh tóc cong cong, gió thổi phất nhẹ khiến toàn thân người này có vẻ biếng nhác lười biếng, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ. Gương mặt cũng chỉ có thể tạm thời tính là ưa nhìn nhưng cũng quá gầy gò nhìn có chút ảm đạm.
Trên tay Hà Ngạn đang đeo một túi vải cũ sờn, Tạ Nghiễn nhìn thấy bên trong túi vải là dung dịch tẩy rửa, màng bọc thực phẩm, bàn chải và kem đánh răng, kẹp quần áo, cây lăn bụi quần áo,… Tất cả đều là các loại đồ dùng sinh hoạt rẻ tiền.
Thật vô vọng mà.
Từ trong ra ngoài đều là khí chất của kẻ bình dân.
Càng không biết nên khóc hay nên cười khi hôm qua hắn có thuê một thám tử tư thăm dò người này thì được biết: Cái người này là Omega tên Hà Ngạn, không những vậy còn là một Omega đã sinh con.
Tạ Nghiễn lúc biết được thông tin này đã cười đến mức không thể đứng thẳng người được.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì là “Sợ quấy rầy”, “không muốn người ấy phải ngột ngạt”, e rằng những điều này là thật sự. Bởi vì thực tế đơn giản là Trịnh Phi Loan trái ôm phải ấp, anh ta ở Uyên Giang chắc chắn đang bao dưỡng một mỹ nhân. Còn này là thừa dịp nghỉ phép tẻ nhạt mà vụng trộm cháo hoa, cố tình chọn một người ở cái trấn nhỏ xa xôi, còn có dụng ý mà chọn người đã có con ghẻ.
Thật sự là quá xấu hổ, xấu hổ đến mức hẳn anh ta cũng không thể nói ra điều này.
Tạ Nghiễn sao mà không hiểu Trịnh Phi Loan được chứ? Loại Omega bình thường đến mức độ này, nói Trịnh phi Loan muốn sớm chiều ở chung là không thể.
Tâm tình Tạ Nghiễn rất thoải mái, dùng loại ánh mắt đồng tình thương cảm mà nhìn Hà Ngạn, không hề có ý tốt hỏi cậu: “Cậu nói thử xem là nếu tôi và cậu cùng lúc nhìn trúng một Alpha vậy Alpha sẽ chọn ai nhỉ?”
Đáp án này rõ ràng có ý gây tổn thương như vậy, Tạ Nghiễn đã chuẩn bị chiêm ngưỡng gương mặt biểu tình bị sỉ nhục của Hà Ngạn nhưng ai ngờ người này thật không biết điều. Hà Ngạn suy nghĩ một phút chốc rồi trả lời ba chữ: “Tôi không biết.”
Không biết?!!!!
Tạ Nghiễn giận sôi người, đôi lông mày đều dựng lên: “Cậu có ý gì? Muốn khiêu khích?”
“Không phải.” – Hà Ngạn lắc đầu – “Trên thế giới này, có mấy trăm triệu alpha, mỗi một alpha đều có một sở thích cá nhân riêng biệt, tôi cũng không phải con giun trong bụng của họ làm sao có thể biết chính xác họ chọn…”
“Cậu đừng có mà giả ngơ, cậu còn không biết tôi đây đang ám chỉ ai sao?” – Tạ Nghiễn cay nghiến nói – “Phách lối như vậy, cậu nghĩ mình dung mạo xinh đẹp đến mức Trịnh Phi Loan không thoát khỏi mình ư?”
“…”
Hà Ngạn bất đắc dĩ nhún vai một cái, thầm lặng trong lòng trừ điểm cho Trịnh Phi Loan.
Bạn trai cũ thần kinh như thế này, vậy mà anh còn không sớm nói cho tôi biết à?
Tạ Nghiễn nhận ra phản ứng quá khích của mình có chút kém sang nên miễn cưỡng đè nén cơn nóng giận: “Cậu là dân nhà quê mùa, cả đời chỉ loanh quanh ở cái mảnh đất nhỏ bé này, chưa đến Uyên Giang nên hẳn cũng chẳng biết địa vị của Trịnh Phi Loan ở đó thế nào. Cậu căn bản là không nhìn cho rõ phân lượng bản thân mình là bao nhiêu, tôi nói cho cậu biết, ở Uyên Giang…”
“Ở Lạc Đàm này thì anh ta cũng chỉ là một ông chủ tiệm bánh Cranberry mà thôi.” – Hà Ngạn nói – “Cảm ơn anh có lòng nhưng mà tôi không nghĩ mình quan tâm chuyện của anh ta ở Uyên Giang.”
Tạ Nghiễn cảm thấy không thể tin nổi nữa, cơn lửa giận mới vừa nén xuống lại bùng cháy trở lại: “Chẳng lẽ anh ấy sẽ sinh sống cả đời ở cái tiệm bánh kia? Đầu óc của cậu là có vấn đề rồi đúng không?”
Khi thấy Hà Ngạn không phản ứng gì, Tạ Nghiễn cao giọng nói: “Trịnh Phi Loan là đang nghỉ phép! Anh ấy sở dĩ chịu ở cùng với cậu là vì mỹ nhân omega không có ở bên cạnh! Mở to mắt ra mà xem một chút đi, cậu là gì chứ? Cậu chẳng qua chỉ là một gói gia vị thêm hương thêm vị cho anh ấy mà thôi, còn nghĩ anh ấy sẽ nghiện hương vị này mà cưới cậu về để yêu chiều cung phụng sao?”
Hà Ngạn không hề lập tức phản bác.
Cậu đứng ở đằng kia chờ Tạ Nghiễn bình tĩnh rồi mới mở miệng nói: “Chờ anh ta kết thúc nghỉ thúc thì ai đi đường nấy. Anh ta quay về Uyên Giang còn tôi vẫn là ở lại Lạc Đàm.”
Tạ Nghiễn sững sờ, vẫn không thể nào lý giải nổi: “Cái, cái gì cơ? Cậu không hề nghiêm túc đối với anh ấy? Cũng không muốn gả cho anh ấy?”
Điều mà hắn luôn mơ tưởng, cậu ta dựa vào cái gì mà dám cho rằng điều đấy chẳng có gì hiếm lạ chứ?
Hà Ngạn cúi đầu nở nụ cười: “Tạ Nghiễn, tôi không hiểu, Trịnh Phi loan đối với tôi có thật tâm hay không, có cưới hay không, cũng chẳng có liên quan gì đến anh cả? Tôi nhớ không lầm trên truyền thông đã đưa tin anh kết hôn vào năm ngoài rồi mà nhỉ.”
Câu nói này thực sự là một nhát chí mạng chọc đúng chỗ đau của Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn thẹn quá hóa giận mà hận thù nói: “Kết hôn rồi thì thế nào? Tôi yêu anh ấy thì vẫn có thể vì anh ấy ly hôn, anh ấy cũng chẳng phải kiểu cổ hủ phong kiến mà có thành kiến đối với tôi. Ngược lại, cậu xem lại bản thân mình xem, ngoài miệng thì xem mọi chuyện như gió thoảng mây bay. Sau tất cả vẫn sẽ lưu lại Lạc Đàm này, có cưới hay không cũng không vấn đề, mấy câu nói chẳng phải bản thân tự biết mình có con ghẻ căn bản là chen chân không nổi vào nhà họ Trịnh đúng không?”
Hà Ngạn nhướng mày, cánh tay không xách đồ cơ hồ siết chặt lại.
Cậu dùng hết trí tưởng tượng của mình cũng không thể ngờ một minh tinh lễ độ nho nhã trên màn ảnh lại có thể chua ngoa như vậy. Quả thật là nhân sinh người này như một vai diễn cung đấu.
Nhưng cậu không hề có ý định tham gia một bộ phim cung đấu tệ hại như vậy.
Hà Ngạn bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Tạ Nghiễn, nói: “Anh yêu thích Trịnh Phi Loan thì cứ việc theo đuổi. Đây là sự việc giữa anh cùng Phi Loan, tôi không can thiệp…”
Đương nhiên, nếu như người này cứ khiêu khích cậu hai ba lần thì chắc chắn Trịnh Phi Loan ngay cả cơ hội mà quỳ gối giặt quần áo cũng không có nữa đâu.
“…Thế nhưng ngược lại, anh cũng đừng có mà chạy đến yêu cầu tôi nhường bước, bởi vì như vậy thật sự phiền nhiễu đến tôi, anh hiểu chứ?”
Tạ Nghiễn siết kính râm, ngón tay run rẩy, gương mặt tuấn tú cũng giận đến trắng bệch.
Omega này… so với dự đoán của hắn hoàn toàn khác nhau, cái dáng vẻ quê mua nhu nhược hoàn toàn không ăn khớp với cái tính cách! Đây chính là một địa phương nhỏ bé mà nuôi dưỡng được một kẻ hung ác, nhìn quần áo thì mộc mạc, ánh mắt đơn thuần thực tế lại tâm cơ thâm sâu, loại người không dễ chọc. Nhìn dáng vẻ tự tin không sợ hãi của cậu ta, nói không chừng thật sự dựa vào bản lĩnh mà mê hoặc Trịnh Phi Loan đến thần hồn điên đảo.
“Phiền anh tránh đường một chút, tôi phải quay về rồi.” – Hà Ngạn nhẹ giọng nói.
Tạ Nghiễn cắn răng nhìn cậu không hề chịu nhường nửa bước.
Hà Ngạn cũng không cấp nhất mà tránh sang bên cạnh.
“Này!”
Khi đi tới đầu hẻm, Tạ Nghiễn ở phía sau lưng cậu cất lớn tiếng gọi: “Cậu biết gì không, bộ dáng thanh cao lạnh nhạt này của cậu cũng giống hệt tôi năm đó. Không nghĩ được sau bảy năm, khẩu vị của Trịnh Phi Loan vẫn không hề thay đổi!”
Hà Ngạn nhịn không được mà mỉm cười.
Trịnh Phi Loan à, trừ anh thêm một điểm nữa.
Bởi vì con mắt lựa chọn bạn trai năm xưa của anh thật sự quá kém.
Bước chân Hà Ngạn nhẹ nhàng quẹo khỏi con hẻm, bỏ ngoài tai âm thanh phiền muộn trong hẻm nhỏ.
–
Đêm về, tại khách sạn trung tâm Vạn Lãng, trên tầng mười bảy.
Tạ Nghiễn khoác áo ngủ ngồi ở ghế dựa mềm, một tay kẹp điếu thuốc, một nâng kịch bản, không yên lòng lật xem. Ở phía xa xa, khoảng hai mươi km là núi Lạc Đàm, dưới chân núi có một trấn nhỏ, đèn đuốc sáng như sao.
Bên tai phải của hắn đeo tai nghe, câu được câu không trò chuyện với vị alpha của hắn ở Uyên Giang. Buổi chiều, chạm trán với Hà Ngạn không mấy vui vẻ nên hắn khó chịu một trận trong lòng, hận ý không có chỗ giải tỏa vì vậy càng nói chuyện càng buồn bực. Ngay cả kịch bản càng xem cũng càng không thuận mắt.
Tạ Nghiễn tâm tình bùng nổ, khép lại cuốn kịch bản đập mạnh lên bàn trà.
Đệ nhất vai phụ?
Mẹ nó, ai thèm cái danh hiệu đệ nhất vai phụ tẻ nhạt này chứ?
Ngay từ đầu, hắn đã dự định diễn vai chính bề ngoài miệng lưỡi cay độc nhưng nội tâm chính trực, gặp chuyên luôn xử lý khôn khéo, sắc sảo trong mọi tình huống hiểm trở. Chỉ cần nhìn lướt qua kịch bản, hắn cũng biết vai diễn này chắc chắn sẽ gây được tiếng vang, huống hồ bạn diễn cùng còn là một minh tinh alpha có thực lực —— Hai năm qua, độ nổi tiếng của hắn vẫn luôn không nóng không lạnh, chỉ cần 《Linh hồn trong gương》 lần này thành công, tạo ra một cơn sóng thì hắn chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm.
Vậy mà ngay trong ngày ký hợp đồng, miếng thịt mỡ ngon béo của hắn cứ như vậy bị người khác gắp đi.
Tần Doãn, một gương mặt mới chưa nhiều người biết đến, xuất hiện từ một chương trình tìm kiếm tài năng, mang theo dã tâm bừng bừng lấn sân vào thị trường Uyên Giang, cướp tài nguyên không chút nương tay. Càng buồn nôn hơn chính là tên kia là kỹ nữ còn muốn tỏ vẻ thanh cao, ỷ chính mình họ Tần liền gặp ai cũng nhận mình là đệ đệ của tứ thiếu gia Tần gia ở Uyên Giang, quan hệ giữa họ là quan hệ anh em kết nghĩa trong sạch.
Cơ hội này Tạ Nghiễn đã đợi suốt hai năm, chuẩn bị cũng thật tốt nhưng vừa tới tay đã vụt mất.
Hắn căm ghét tức giận đến vặn vẹo gương mặt.
Nếu như năm đó không phải hắn giữ thanh danh, hắn sợ hãi chuyện Trịnh Phi Loan bao dưỡng sẽ làm ô uế danh tiếng của mình nên hắn đã chủ động đưa ra lời chia tay. Đổi đối tượng yêu đương thành bảo tiêu luôn theo bên mình, chỉ cần là hậu phương ủng hộ chắc chắn bền vững là Trịnh Phi Loan như năm đó thì còn ai dám cướp tay trên của hắn nữa đây?
Suốt hai năm qua, mỗi ngày hắn đều đang đang hối hận.
Bởi vì không có hậu phương ủng hộ, hắn ở bên trong giới giải trí người giẫm người này rất khó khăn, tài nguyên đầu tư trong tay giảm mạnh, đất diễn liên tục bị cắt, tham gia chương trình thực tế cũng không được bao nhiêu phân cảnh. Mấy thằng nhóc mới nổi cũng dám đẩy hắn sang một bên, ngang nhiên cướp ống kính của hắn.
Đối mặt với vấn đề hình tượng giảm nghiêm trọng, đoàn đội của hắn cũng bất lực.
Thay đổi hình tượng nghệ sĩ, giật scandal để có thể trở thành tiêu điểm, Tạ Nghiễn cũng không thể làm như thế. Hình tượng mà hắn ra mắt trước công chúng là một nam nhân thanh cao, ấm áp, làm sao có thể bởi vậy mà ô uế?
Để không bị lãng quên, Tạ Nghiễn làm một nước đi táo bạo: giải khát bằng rượu độc.
Hắn tuyên bố kết hôn.
Điều này quả thực mang đến độ hot nhất thời cho hắn nhưng cái gì đến cũng sẽ đến, khi độ hot tin tức này qua đi, cũng chính là sự giảm mạnh fan hâm mộ —— trạng thái “Đã kết hôn” đã phá vỡ ảo tượng khát khao của các fan alpha dành cho hắn, cũng xóa đi dục vọng đến từ nhóm Omega.
Khi đó Tạ nghiễn mới hiểu được, cái gì cũng có thể từ bỏ, nhưng không thể từ bỏ Trịnh Phi Loan.
Có Trịnh Phi Loan mới có ánh sáng hào quang bất diệt, có được sự hâm mộ cuồng nhiệt không dứt. Ngay cả hình tượng thuần khiết, thanh danh sạch sẽ cũng có thể xây dựng một cách hoàn hảo.
Sao mà hắn của quá khứ có thể ngu ngốc đổi sự yêu chiều của Trịnh Phi Loan lấy thanh danh được chứ?
Hắn hối hận rồi.
Hắn phải quay về bên cạnh Trịnh Phi Loan.
Thế nhưng để làm được điều đó, Tạ Nghiễn phải vượt qua được hai khối đá chặn đường.
Một khối đá là Hà Ngạn, omega bây giờ của Trịnh Phi Loan, khối đá còn lại chính là Giang Bách, người chồng alpha của hắn —— dù như thế nào thì hắn cũng không thể dùng danh phận đã kết hôn để theo đuổi lấy lòng Trịnh Phi Loan. Vướng víu tay chân hơn nữa chính là trong quá khứ hai ba năm nay, hắn đã quá ca tụng với giới truyền thông chuyện tình quá mức tốt đẹp nên thơ của hắn và Giang Bách. Bây giờ không thể tùy tiện, tuyên bố một câu “tình cảm không hòa thuận dẫn đến ly hôn” được, nhất định sẽ giảm sút hình tượng.
Thật sự rất là phiền phức.
Đầu bên kia đường dây điện thoại, Giang Bách vẫn còn đang lải nhải quan tâm lo lắng.
Giang Bách là một alpha rất ngại giao tiếp, bản thân đã là bảo tiêu nhiều năm cho Tạ Nghiễn, từ trước đến giờ đều luôn ít nói, luôn bên cạnh bầu bạn mà Tạ Nghiễn cũng yêu thích Giang Bạch trầm mặc hơn. Cũng không biết tại sao, sau khi kết hôn, tính tình Giang Bách càng lúc càng càm ràm, cái gì cũng hỏi, cái gì cũng bận tâm, giống như xem Tạ Nghiễn như một đứa bé không chịu lớn.
Hắn cần sự quan tâm rẻ tiền này sao?
Không.
Hắn không cần, hắn cần bây giờ chính là tài nguyên đầu tư, người có thể mang đến cho hắn tiền tài danh vọng.
Giang Bách không hề phát hiện Tạ Nghiễn qua loa trả lời cho có lệ, vẫn còn ôn nhu luyên thuyên phía bên kia đầu dây, Giang Bách nói nhớ hắn, muốn mua tấm vé bay đến Lạc Đàm thăm hắn.
Tạ Nghiễn lúc này mới phản ứng lại.
Anh tới đây làm gì?
Có thể giúp tôi đoạt lại được vai chính từ trong tay người khác sao?
Đều theo hắn lăn lộn ở giới giải trí bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ có thể là một tên bảo vệ, một cái việc gì khác cũng không biết. Nếu như vậy thì làm một người câm luôn đi, cứ ở tại Uyên Giang quản lý kinh doanh cho tôi là được, không cần phải xuất hiện trước mắt, phiền nhiễu đến tôi làm gì!
Tạ Nghiễn đang chuẩn bị quát ngược lại, ngón tay kích động run lên, một phần gạt tàn thuốc nóng rơi xuống khay trà, làm cháy xém những đốm đen trên kịch bản. Hắn vội vàng duỗi tay phủi phủi vài vài.
Nhìn đốm đen trên kịch bản, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một suy nghĩ to gan.
“Được thôi, anh nhớ em thì mau đến đây, em ở một mình trong đoàn phim cũng có chút cô đơn, đặc biệt là ban đêm, ngủ cũng không ngủ được.” – Thái độ Tạ Nghiễn thay đổi đột ngột, còn đặc biệt dụ hoặc Giang Bách – “Chờ anh đến đây rồi thì nhất định phải làm em vui lòng đấy nhé, tốt nhất… chuẩn bị gì đó thật bất ngờ.”
Tạ Nghiễn nói chuyện vui mừng nhưng gương mặt lại sương lạnh rét giá không hề có chút ý cười.
Hà Ngạn rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
Bởi vì cũng không lâu lắm, khi cậu đang ở dưới bếp chuẩn bị chút đồ ăn tối thì nghe được tên Tạ Nghiễn được nhắc đến.
Nhiệt tình của các các cô gái tới tứ phương tám hướng đều đột nhiên tăng vọt, bàn luận sôi nổi về bộ phim điện ảnh quy mô đầu tư lớn《Linh hồn trong gương》. Phần lớn các cô nàng đều là xôn xao bàn tán về diễn viên Alpha trong bộ phim, diễn viên alpha này cũng rất được lòng yêu thích từ các minh tinh Omega trong làng giải trí. Còn Tạ Nghiễn trong vai phụ nên cũng được tiện thể nhắc tới vài câu.
Trong suốt buổi đó, Trịnh Phi Loan liên tục ho khan giả vờ giả vịt, luôn nhìn trái nhìn phải, cố gắng dời lực chú ý của Hà Ngạn.
Hà Ngạn sắp chịu không được mà bật cười thành tiếng.
Nhìn bộ dáng này chắc hẳn Trịnh Phi Loan đang lo lắng Tạ Nghiễn sẽ đến quấy rầy cậu. Nhưng bọn họ đã chia tay biết bao nhiêu năm rồi, Tạ Nghiễn cũng đã kết hôn, hai bên đều đã như tên lửa phóng cách xa nhau bao nhiêu dặm, tại sao còn có thể tìm đến đây mà quấy rầy nhau, hay còn có thể nhớ tới một tên omega bình thường như cậu chứ?
Hà Ngạn cảm thấy rất buồn cười, cậu còn cố ý giả bộ làm gương mặt rầu rĩ không vui để chọc ghẹo Trịnh Phi Loan, mặc kệ anh có đang ở đằng kia quýnh quáng, rối rít mọi thứ.
Mà sự thật chứng minh rằng lần này không phải Trịnh Phi Loan buồn rầu lo lắng vô căn cứ.
Mấy ngày sau, Hà Ngạn đang trên đường về sau khi mua sắm một đồ dùng hàng ngày ở cửa hàng tạp hóa thì lúc cậu đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên bị người chặn đường.
Hà Ngạn không hề sợ hãi, chỉ yên lặng đứng nhìn đuối phương ở cuối con hẻm.
Từ vẻ ngoài, thần thái, cậu cũng đoán được đối phương là một Omega nhưng mà người kia toàn đều ăn mặc cải trang —— đầu đội mũ trùm áo gió, khẩu trang che kín mặt, một gọng kính mát lớn che hơn nửa khuôn mặt đối phương —— không biết nên nói đối phương hạ thấp bản thân quá thất bại hay là phô trương bản thân quá thành công.
Hà Ngạn rất muốn có thiện ý mà nhắc nhở đối phương, muốn che dấu bản thân ở Lạc Đàm thì chỉ cần ăn mặc mộc mạc đeo khẩu trang là đã hữu dụng rồi.
Đối phương tháo xuống kính mát, ánh mắt không mang thiện ý lướt qua người Hà Ngạn, từ đầu đến chân đều quan sát thật tỉ mỉ giống như đang xem một động vật quý hiếm nào đó trong sách đỏ. Sau đó đối phương tháo xuống khẩu trang, nhấc cầm hướng về Hà Ngạn: “Nhận ra tôi chứ?”
Thật sự là Tạ Nghiễn.
Hà Ngạn không rõ mục đích của hắn nên dựa theo tình huống thực tế mà trả lời: “Nhận ra.”
Tạ Nghiễn lại hỏi: “Cậu thấy tôi lớn lên xinh đẹp không?”
Hà Ngạn gật đầu: “Rất đẹp.”
“Nếu hai chúng ta cũng đứng chung một nơi, mọi người sẽ yêu thích câu hay tôi nhiều hơn?”
“Là anh.”
Tạ Nghiễn cười nhạo.
Hắn còn tưởng nhân vật có thể thu phục được Trịnh Phi Loan có gì lợi hai hơn người nhưng thực ra chỉ là một tên nhà quê chất phác. Ngay cả việc mình đang bị giễu cợt cũng nghe không hiểu, chỉ có biết nói tất tần tật chữ nghĩa.
Từ khi bị Trịnh Phi Loan quăng gương mặt lạnh, tâm trạng của Tạ Nghiễn rất không vui. Hắn luôn luôn lo lắng người tình mới của Trịnh Phi Loan là một người nào đó xuất thân từ danh môn gia thế ở Uyên Giang. Còn bọn người như hắn dù cho có là một minh tinh Omega nổi tiếng cỡ nào thì đứng trước mặt một người xuất thân danh gia vọng tộc thì cũng chỉ là một con hát không đủ tư cách, làm sao có thể đánh đồng được với nhau?
Nếu như chân ái của Trịnh Phi Loan là một đối tượng môn đăng hộ đối thì Tạ Nghiễn không còn đường để tiến nữa.
Nhưng bây giờ thì sao, chẳng phải lo lắng gì nữa. Người cùng với hắn tranh đấu căn bản không phải là thuộc hàng sói hổ gì cả chỉ là một con dê con ôn thuần nhu nhược mà thôi.
Nhìn xem cậu ta còn ăn mặc kiểu gì kìa?
Một cái áo may đay, cổ tròn, đường may thô kệch, cổ tay áo có in hoa văn xanh lam, vạt áo cũng thêu hoa văn. Giày vải cũ kỹ không biết kiểu dáng của bao nhiêu năm về trước, giặt đến bạc màu. Nhánh tóc cong cong, gió thổi phất nhẹ khiến toàn thân người này có vẻ biếng nhác lười biếng, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ. Gương mặt cũng chỉ có thể tạm thời tính là ưa nhìn nhưng cũng quá gầy gò nhìn có chút ảm đạm.
Trên tay Hà Ngạn đang đeo một túi vải cũ sờn, Tạ Nghiễn nhìn thấy bên trong túi vải là dung dịch tẩy rửa, màng bọc thực phẩm, bàn chải và kem đánh răng, kẹp quần áo, cây lăn bụi quần áo,… Tất cả đều là các loại đồ dùng sinh hoạt rẻ tiền.
Thật vô vọng mà.
Từ trong ra ngoài đều là khí chất của kẻ bình dân.
Càng không biết nên khóc hay nên cười khi hôm qua hắn có thuê một thám tử tư thăm dò người này thì được biết: Cái người này là Omega tên Hà Ngạn, không những vậy còn là một Omega đã sinh con.
Tạ Nghiễn lúc biết được thông tin này đã cười đến mức không thể đứng thẳng người được.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì là “Sợ quấy rầy”, “không muốn người ấy phải ngột ngạt”, e rằng những điều này là thật sự. Bởi vì thực tế đơn giản là Trịnh Phi Loan trái ôm phải ấp, anh ta ở Uyên Giang chắc chắn đang bao dưỡng một mỹ nhân. Còn này là thừa dịp nghỉ phép tẻ nhạt mà vụng trộm cháo hoa, cố tình chọn một người ở cái trấn nhỏ xa xôi, còn có dụng ý mà chọn người đã có con ghẻ.
Thật sự là quá xấu hổ, xấu hổ đến mức hẳn anh ta cũng không thể nói ra điều này.
Tạ Nghiễn sao mà không hiểu Trịnh Phi Loan được chứ? Loại Omega bình thường đến mức độ này, nói Trịnh phi Loan muốn sớm chiều ở chung là không thể.
Tâm tình Tạ Nghiễn rất thoải mái, dùng loại ánh mắt đồng tình thương cảm mà nhìn Hà Ngạn, không hề có ý tốt hỏi cậu: “Cậu nói thử xem là nếu tôi và cậu cùng lúc nhìn trúng một Alpha vậy Alpha sẽ chọn ai nhỉ?”
Đáp án này rõ ràng có ý gây tổn thương như vậy, Tạ Nghiễn đã chuẩn bị chiêm ngưỡng gương mặt biểu tình bị sỉ nhục của Hà Ngạn nhưng ai ngờ người này thật không biết điều. Hà Ngạn suy nghĩ một phút chốc rồi trả lời ba chữ: “Tôi không biết.”
Không biết?!!!!
Tạ Nghiễn giận sôi người, đôi lông mày đều dựng lên: “Cậu có ý gì? Muốn khiêu khích?”
“Không phải.” – Hà Ngạn lắc đầu – “Trên thế giới này, có mấy trăm triệu alpha, mỗi một alpha đều có một sở thích cá nhân riêng biệt, tôi cũng không phải con giun trong bụng của họ làm sao có thể biết chính xác họ chọn…”
“Cậu đừng có mà giả ngơ, cậu còn không biết tôi đây đang ám chỉ ai sao?” – Tạ Nghiễn cay nghiến nói – “Phách lối như vậy, cậu nghĩ mình dung mạo xinh đẹp đến mức Trịnh Phi Loan không thoát khỏi mình ư?”
“…”
Hà Ngạn bất đắc dĩ nhún vai một cái, thầm lặng trong lòng trừ điểm cho Trịnh Phi Loan.
Bạn trai cũ thần kinh như thế này, vậy mà anh còn không sớm nói cho tôi biết à?
Tạ Nghiễn nhận ra phản ứng quá khích của mình có chút kém sang nên miễn cưỡng đè nén cơn nóng giận: “Cậu là dân nhà quê mùa, cả đời chỉ loanh quanh ở cái mảnh đất nhỏ bé này, chưa đến Uyên Giang nên hẳn cũng chẳng biết địa vị của Trịnh Phi Loan ở đó thế nào. Cậu căn bản là không nhìn cho rõ phân lượng bản thân mình là bao nhiêu, tôi nói cho cậu biết, ở Uyên Giang…”
“Ở Lạc Đàm này thì anh ta cũng chỉ là một ông chủ tiệm bánh Cranberry mà thôi.” – Hà Ngạn nói – “Cảm ơn anh có lòng nhưng mà tôi không nghĩ mình quan tâm chuyện của anh ta ở Uyên Giang.”
Tạ Nghiễn cảm thấy không thể tin nổi nữa, cơn lửa giận mới vừa nén xuống lại bùng cháy trở lại: “Chẳng lẽ anh ấy sẽ sinh sống cả đời ở cái tiệm bánh kia? Đầu óc của cậu là có vấn đề rồi đúng không?”
Khi thấy Hà Ngạn không phản ứng gì, Tạ Nghiễn cao giọng nói: “Trịnh Phi Loan là đang nghỉ phép! Anh ấy sở dĩ chịu ở cùng với cậu là vì mỹ nhân omega không có ở bên cạnh! Mở to mắt ra mà xem một chút đi, cậu là gì chứ? Cậu chẳng qua chỉ là một gói gia vị thêm hương thêm vị cho anh ấy mà thôi, còn nghĩ anh ấy sẽ nghiện hương vị này mà cưới cậu về để yêu chiều cung phụng sao?”
Hà Ngạn không hề lập tức phản bác.
Cậu đứng ở đằng kia chờ Tạ Nghiễn bình tĩnh rồi mới mở miệng nói: “Chờ anh ta kết thúc nghỉ thúc thì ai đi đường nấy. Anh ta quay về Uyên Giang còn tôi vẫn là ở lại Lạc Đàm.”
Tạ Nghiễn sững sờ, vẫn không thể nào lý giải nổi: “Cái, cái gì cơ? Cậu không hề nghiêm túc đối với anh ấy? Cũng không muốn gả cho anh ấy?”
Điều mà hắn luôn mơ tưởng, cậu ta dựa vào cái gì mà dám cho rằng điều đấy chẳng có gì hiếm lạ chứ?
Hà Ngạn cúi đầu nở nụ cười: “Tạ Nghiễn, tôi không hiểu, Trịnh Phi loan đối với tôi có thật tâm hay không, có cưới hay không, cũng chẳng có liên quan gì đến anh cả? Tôi nhớ không lầm trên truyền thông đã đưa tin anh kết hôn vào năm ngoài rồi mà nhỉ.”
Câu nói này thực sự là một nhát chí mạng chọc đúng chỗ đau của Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn thẹn quá hóa giận mà hận thù nói: “Kết hôn rồi thì thế nào? Tôi yêu anh ấy thì vẫn có thể vì anh ấy ly hôn, anh ấy cũng chẳng phải kiểu cổ hủ phong kiến mà có thành kiến đối với tôi. Ngược lại, cậu xem lại bản thân mình xem, ngoài miệng thì xem mọi chuyện như gió thoảng mây bay. Sau tất cả vẫn sẽ lưu lại Lạc Đàm này, có cưới hay không cũng không vấn đề, mấy câu nói chẳng phải bản thân tự biết mình có con ghẻ căn bản là chen chân không nổi vào nhà họ Trịnh đúng không?”
Hà Ngạn nhướng mày, cánh tay không xách đồ cơ hồ siết chặt lại.
Cậu dùng hết trí tưởng tượng của mình cũng không thể ngờ một minh tinh lễ độ nho nhã trên màn ảnh lại có thể chua ngoa như vậy. Quả thật là nhân sinh người này như một vai diễn cung đấu.
Nhưng cậu không hề có ý định tham gia một bộ phim cung đấu tệ hại như vậy.
Hà Ngạn bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Tạ Nghiễn, nói: “Anh yêu thích Trịnh Phi Loan thì cứ việc theo đuổi. Đây là sự việc giữa anh cùng Phi Loan, tôi không can thiệp…”
Đương nhiên, nếu như người này cứ khiêu khích cậu hai ba lần thì chắc chắn Trịnh Phi Loan ngay cả cơ hội mà quỳ gối giặt quần áo cũng không có nữa đâu.
“…Thế nhưng ngược lại, anh cũng đừng có mà chạy đến yêu cầu tôi nhường bước, bởi vì như vậy thật sự phiền nhiễu đến tôi, anh hiểu chứ?”
Tạ Nghiễn siết kính râm, ngón tay run rẩy, gương mặt tuấn tú cũng giận đến trắng bệch.
Omega này… so với dự đoán của hắn hoàn toàn khác nhau, cái dáng vẻ quê mua nhu nhược hoàn toàn không ăn khớp với cái tính cách! Đây chính là một địa phương nhỏ bé mà nuôi dưỡng được một kẻ hung ác, nhìn quần áo thì mộc mạc, ánh mắt đơn thuần thực tế lại tâm cơ thâm sâu, loại người không dễ chọc. Nhìn dáng vẻ tự tin không sợ hãi của cậu ta, nói không chừng thật sự dựa vào bản lĩnh mà mê hoặc Trịnh Phi Loan đến thần hồn điên đảo.
“Phiền anh tránh đường một chút, tôi phải quay về rồi.” – Hà Ngạn nhẹ giọng nói.
Tạ Nghiễn cắn răng nhìn cậu không hề chịu nhường nửa bước.
Hà Ngạn cũng không cấp nhất mà tránh sang bên cạnh.
“Này!”
Khi đi tới đầu hẻm, Tạ Nghiễn ở phía sau lưng cậu cất lớn tiếng gọi: “Cậu biết gì không, bộ dáng thanh cao lạnh nhạt này của cậu cũng giống hệt tôi năm đó. Không nghĩ được sau bảy năm, khẩu vị của Trịnh Phi Loan vẫn không hề thay đổi!”
Hà Ngạn nhịn không được mà mỉm cười.
Trịnh Phi Loan à, trừ anh thêm một điểm nữa.
Bởi vì con mắt lựa chọn bạn trai năm xưa của anh thật sự quá kém.
Bước chân Hà Ngạn nhẹ nhàng quẹo khỏi con hẻm, bỏ ngoài tai âm thanh phiền muộn trong hẻm nhỏ.
–
Đêm về, tại khách sạn trung tâm Vạn Lãng, trên tầng mười bảy.
Tạ Nghiễn khoác áo ngủ ngồi ở ghế dựa mềm, một tay kẹp điếu thuốc, một nâng kịch bản, không yên lòng lật xem. Ở phía xa xa, khoảng hai mươi km là núi Lạc Đàm, dưới chân núi có một trấn nhỏ, đèn đuốc sáng như sao.
Bên tai phải của hắn đeo tai nghe, câu được câu không trò chuyện với vị alpha của hắn ở Uyên Giang. Buổi chiều, chạm trán với Hà Ngạn không mấy vui vẻ nên hắn khó chịu một trận trong lòng, hận ý không có chỗ giải tỏa vì vậy càng nói chuyện càng buồn bực. Ngay cả kịch bản càng xem cũng càng không thuận mắt.
Tạ Nghiễn tâm tình bùng nổ, khép lại cuốn kịch bản đập mạnh lên bàn trà.
Đệ nhất vai phụ?
Mẹ nó, ai thèm cái danh hiệu đệ nhất vai phụ tẻ nhạt này chứ?
Ngay từ đầu, hắn đã dự định diễn vai chính bề ngoài miệng lưỡi cay độc nhưng nội tâm chính trực, gặp chuyên luôn xử lý khôn khéo, sắc sảo trong mọi tình huống hiểm trở. Chỉ cần nhìn lướt qua kịch bản, hắn cũng biết vai diễn này chắc chắn sẽ gây được tiếng vang, huống hồ bạn diễn cùng còn là một minh tinh alpha có thực lực —— Hai năm qua, độ nổi tiếng của hắn vẫn luôn không nóng không lạnh, chỉ cần 《Linh hồn trong gương》 lần này thành công, tạo ra một cơn sóng thì hắn chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm.
Vậy mà ngay trong ngày ký hợp đồng, miếng thịt mỡ ngon béo của hắn cứ như vậy bị người khác gắp đi.
Tần Doãn, một gương mặt mới chưa nhiều người biết đến, xuất hiện từ một chương trình tìm kiếm tài năng, mang theo dã tâm bừng bừng lấn sân vào thị trường Uyên Giang, cướp tài nguyên không chút nương tay. Càng buồn nôn hơn chính là tên kia là kỹ nữ còn muốn tỏ vẻ thanh cao, ỷ chính mình họ Tần liền gặp ai cũng nhận mình là đệ đệ của tứ thiếu gia Tần gia ở Uyên Giang, quan hệ giữa họ là quan hệ anh em kết nghĩa trong sạch.
Cơ hội này Tạ Nghiễn đã đợi suốt hai năm, chuẩn bị cũng thật tốt nhưng vừa tới tay đã vụt mất.
Hắn căm ghét tức giận đến vặn vẹo gương mặt.
Nếu như năm đó không phải hắn giữ thanh danh, hắn sợ hãi chuyện Trịnh Phi Loan bao dưỡng sẽ làm ô uế danh tiếng của mình nên hắn đã chủ động đưa ra lời chia tay. Đổi đối tượng yêu đương thành bảo tiêu luôn theo bên mình, chỉ cần là hậu phương ủng hộ chắc chắn bền vững là Trịnh Phi Loan như năm đó thì còn ai dám cướp tay trên của hắn nữa đây?
Suốt hai năm qua, mỗi ngày hắn đều đang đang hối hận.
Bởi vì không có hậu phương ủng hộ, hắn ở bên trong giới giải trí người giẫm người này rất khó khăn, tài nguyên đầu tư trong tay giảm mạnh, đất diễn liên tục bị cắt, tham gia chương trình thực tế cũng không được bao nhiêu phân cảnh. Mấy thằng nhóc mới nổi cũng dám đẩy hắn sang một bên, ngang nhiên cướp ống kính của hắn.
Đối mặt với vấn đề hình tượng giảm nghiêm trọng, đoàn đội của hắn cũng bất lực.
Thay đổi hình tượng nghệ sĩ, giật scandal để có thể trở thành tiêu điểm, Tạ Nghiễn cũng không thể làm như thế. Hình tượng mà hắn ra mắt trước công chúng là một nam nhân thanh cao, ấm áp, làm sao có thể bởi vậy mà ô uế?
Để không bị lãng quên, Tạ Nghiễn làm một nước đi táo bạo: giải khát bằng rượu độc.
Hắn tuyên bố kết hôn.
Điều này quả thực mang đến độ hot nhất thời cho hắn nhưng cái gì đến cũng sẽ đến, khi độ hot tin tức này qua đi, cũng chính là sự giảm mạnh fan hâm mộ —— trạng thái “Đã kết hôn” đã phá vỡ ảo tượng khát khao của các fan alpha dành cho hắn, cũng xóa đi dục vọng đến từ nhóm Omega.
Khi đó Tạ nghiễn mới hiểu được, cái gì cũng có thể từ bỏ, nhưng không thể từ bỏ Trịnh Phi Loan.
Có Trịnh Phi Loan mới có ánh sáng hào quang bất diệt, có được sự hâm mộ cuồng nhiệt không dứt. Ngay cả hình tượng thuần khiết, thanh danh sạch sẽ cũng có thể xây dựng một cách hoàn hảo.
Sao mà hắn của quá khứ có thể ngu ngốc đổi sự yêu chiều của Trịnh Phi Loan lấy thanh danh được chứ?
Hắn hối hận rồi.
Hắn phải quay về bên cạnh Trịnh Phi Loan.
Thế nhưng để làm được điều đó, Tạ Nghiễn phải vượt qua được hai khối đá chặn đường.
Một khối đá là Hà Ngạn, omega bây giờ của Trịnh Phi Loan, khối đá còn lại chính là Giang Bách, người chồng alpha của hắn —— dù như thế nào thì hắn cũng không thể dùng danh phận đã kết hôn để theo đuổi lấy lòng Trịnh Phi Loan. Vướng víu tay chân hơn nữa chính là trong quá khứ hai ba năm nay, hắn đã quá ca tụng với giới truyền thông chuyện tình quá mức tốt đẹp nên thơ của hắn và Giang Bách. Bây giờ không thể tùy tiện, tuyên bố một câu “tình cảm không hòa thuận dẫn đến ly hôn” được, nhất định sẽ giảm sút hình tượng.
Thật sự rất là phiền phức.
Đầu bên kia đường dây điện thoại, Giang Bách vẫn còn đang lải nhải quan tâm lo lắng.
Giang Bách là một alpha rất ngại giao tiếp, bản thân đã là bảo tiêu nhiều năm cho Tạ Nghiễn, từ trước đến giờ đều luôn ít nói, luôn bên cạnh bầu bạn mà Tạ Nghiễn cũng yêu thích Giang Bạch trầm mặc hơn. Cũng không biết tại sao, sau khi kết hôn, tính tình Giang Bách càng lúc càng càm ràm, cái gì cũng hỏi, cái gì cũng bận tâm, giống như xem Tạ Nghiễn như một đứa bé không chịu lớn.
Hắn cần sự quan tâm rẻ tiền này sao?
Không.
Hắn không cần, hắn cần bây giờ chính là tài nguyên đầu tư, người có thể mang đến cho hắn tiền tài danh vọng.
Giang Bách không hề phát hiện Tạ Nghiễn qua loa trả lời cho có lệ, vẫn còn ôn nhu luyên thuyên phía bên kia đầu dây, Giang Bách nói nhớ hắn, muốn mua tấm vé bay đến Lạc Đàm thăm hắn.
Tạ Nghiễn lúc này mới phản ứng lại.
Anh tới đây làm gì?
Có thể giúp tôi đoạt lại được vai chính từ trong tay người khác sao?
Đều theo hắn lăn lộn ở giới giải trí bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ có thể là một tên bảo vệ, một cái việc gì khác cũng không biết. Nếu như vậy thì làm một người câm luôn đi, cứ ở tại Uyên Giang quản lý kinh doanh cho tôi là được, không cần phải xuất hiện trước mắt, phiền nhiễu đến tôi làm gì!
Tạ Nghiễn đang chuẩn bị quát ngược lại, ngón tay kích động run lên, một phần gạt tàn thuốc nóng rơi xuống khay trà, làm cháy xém những đốm đen trên kịch bản. Hắn vội vàng duỗi tay phủi phủi vài vài.
Nhìn đốm đen trên kịch bản, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một suy nghĩ to gan.
“Được thôi, anh nhớ em thì mau đến đây, em ở một mình trong đoàn phim cũng có chút cô đơn, đặc biệt là ban đêm, ngủ cũng không ngủ được.” – Thái độ Tạ Nghiễn thay đổi đột ngột, còn đặc biệt dụ hoặc Giang Bách – “Chờ anh đến đây rồi thì nhất định phải làm em vui lòng đấy nhé, tốt nhất… chuẩn bị gì đó thật bất ngờ.”
Tạ Nghiễn nói chuyện vui mừng nhưng gương mặt lại sương lạnh rét giá không hề có chút ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook