Phù Hợp Nhất
Chương 55

Edit: Hành Lá

Lúc bọn họ trở lại khách sạn, Trình Tu và Đới Tiêu vẫn chưa có quay về.

Bên dưới mái hiên, tiếng mưa rơi lộp độp, ẩm ướt lạnh lẽo, Lục Bá Lục từ bắt được một con cá chép nhỏ ở ngoài bờ sông*.

*Bên bản QT, chỗ này còn một câu nữa, nhưng bản RAW không có nên mình chỉ dịch tới đây thôi nhá. Câu đó cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung cả.

Khi Lục Bá Lục nhìn thấy Linh Lan đã về, nó hưng phấn kêu meo meo, vui vui vểnh mông lắc đuôi, theo ba người bọn họ tiến vào phòng khách.

Trịnh Phi Loan thu lại dù, đặt bên góc tường, mưa nhiễu giọt theo khung dù thấm ướt một mảng dưới đất. Chiếc dù này thật sự không đủ lớn, cả đường đi ngược gió nên hắn thay Hà Ngạn chắn mưa, một bên cánh tay và một nửa phần lưng đều ướt đẫm. Áo sơ mi bị mưa thấm ướt trong suốt bám dính trên người, lộ rõ phần bắp thịt chắc khỏe, chiếc dây ruy băng cũng bị mưa thấm ướt nhẹp đang nhiễu giọt.

Hà Ngạn sợ hắn sẽ cảm lạnh, nên vừa về liền chạy đến khu vực chứa đồ gia dụng, cầm đến một chiếc khăn khô, không nói nhiều, nhét khăn lông vào lồng ngực của hắn: “Anh nhanh lau khô một chút.”

“Ừm.”

Được đối đáp như thế, Trịnh Phi Loan mở cờ trong bụng*, khoác khăn bông bọc lên người đều cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu.

*Mở cờ trong bụng: rất hưng phấn, vui vẻ.

Nhưng mà khăn lông cũng không giữ được độ ấm được bao lâu, hắn rất nhanh liền thấy nguội lạnh lan tới. Hà Ngạn giúp Linh Lan cởi giày và tất, để con gái xuống thảm, để con bé bò nghịch. Hà Ngạn quay đầu lại nhìn lên thấy vẻ mặt có điểm chật vật của Trịnh Phi loan, vội hỏi: “Anh nên nhanh quay về phòng thay quần áo, tóc cũng nên sấy khô, nếu cứ để như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh.”

“Mưa nhỏ thôi mà, không sao đâu.”

Trịnh Phi Loan thân thể cường tráng, muốn Omega của mình lưu lại ấn tượng tốt đẹp, không nghĩ rằng Hà Ngạn lại nói: “Vậy…Nếu anh không có sao thì tôi khỏi pha trà gừng cho anh nhé?”

“Anh đi về phòng một chút sẽ trở lại.”

Một giây lập tức liền đổi giọng, không chờ Hà Ngạn phản ứng, đã lập tức như tên lửa lao về phòng thay quần áo.



Hà Ngạn bật cười, chống ghế sofa đứng dậy, đi ra mở cửa sổ. Không khí tươi mát thổi vào trong nhà, cậu hít sâu một hơi, khó chịu trong người mới được ép xuống.

Tuyến thể của cậu càng lúc càng nhạy cảm.

Trước đây, còn có thể cùng Trịnh Phi Loan bình yên suốt một buổi chiều. Kể từ khi sinh ra phản ứng bài xích mà nôn ọe thì tuyến thể giống như đã thức tỉnh. Nơi ấy cảm nhận được tín tức tố Alpha có độ khớp cực cao đang ở gần nên mỗi ngày đều kích động. Cho dù đã cách xa Trịnh Phi Loan thì tuyến thể thỉnh thoảng vẫn kích phát mùi hương, giống như thông báo cho Alpha đã từng ký hiệu rằng: Em ở chỗ này.

Hà Ngạn hiện đang chịu chi phối bởi hai loại tín tố giao thoa, thời điểm bây giờ cậu như quay về lúc mới vừa sinh Linh Lan.

Mỗi ngày đều có ba cơn chóng mặt và cậu hoàn toàn ăn uống không nổi.

Linh Lan ở phía sau lưng của cậu, bò một vòng, thấy Lục Bá Lục đang nhảy vào ổ của nó cũng bò theo. Một cô nhóc và một con mèo, loạn thành một cục. Linh Lan rất hiểu chuyện, bé con biết rằng khi ngủ cần phải đắp chăn giữ ấm, vì vậy bé kéo một tấm chăn từ ghế sofa, dùng chăn cuốn lấy mình và cả Lục Bá Lục lại.

Hà Ngạn quay đầu lại thì thấy bên dưới thảm chăn len, nhô nhô lên gò núi nhỏ liền cười vui vẻ.

Cậu dự định bế Linh lan về phòng ngủ, nhưng khi thấy bọn nhỏ đáng yêu như thế cũng để bé con thuận theo tự nhiên. Bản thân đi vào phòng bếp, lấy hũ đường vàng, gừng và long nhãn*, rửa sạch ấm trà rồi nấu nước sôi luộc gừng và pha trà. Đây cũng không phải hoàn toàn là nấu vì Trịnh Phi Loan, đợt chút nữa Đới Tiêu và Trình Tu đội mưa trở về cũng có trà uống làm ấm cơ thể.

*Long nhãn: là phần cùi nhãn (sau khi đã lột vỏ và bỏ hột), tức là phần thịt của trái nhãn á. Miền nam và miền trung vẫn hay gọi phần thịt này là ‘nhãn nhục’ còn miền bắc là ‘long nhãn’ (Theo Wiki). Bởi vì tên gọi này bị ảnh hưởng từ vùng miền nên Hành sợ nhiều bạn nhầm lẫn nên chú thích luôn.

Lúc gọt gừng, từ cửa sổ Hà Ngạn mở là đối diện với phòng của Trịnh Phi Loan, đứng đây có thể nhìn thấy.

Mũi dao gọt dừng lại, cậu ngây ngẩn cả người.

Hơn ba tháng… Không, đã bốn tháng rồi, nếu không tính sự quấy rầy từ tuyến thể thì cậu gần như cảm giác được: Trịnh Phi Loan ở nơi đây chính là sống rất bình dị thanh thản. Sau khi dẹp được cái quán bar thì có tiệm Cranberry, mỗi một lỗi sai dần được đính chính, sửa đổi, ngay cả những điều mà cậu luôn lo lắng nhất cũng không hề phát sinh.

Cậu luôn sợ hãi hội chứng rối loạn ngẫu phối của Trịnh Phi Loan lại phát tác, mỗi một đêm trước khi ngủ cậu luôn khóa cửa phòng, cậu đã lắp đặt chuông cảnh báo* ở phía đầu giường —— Dẫu sao hội chứng rối loạn ấy vẫn chưa được điều trị dứt điểm, ban ngày Trịnh Phi Loan có thể tiếp tục kiềm chế bản thân làm một quý ông lịch lãnh, cũng không ai biết được ban đêm liệu có tái diễn hay không.

*Chuông cảnh báo: Là loại chuông thường được dùng trong các trường hợp khẩn cấp như hỏa hoạn.

Trong chuỗi đêm dài dằng dặc ấy, cậu rất bất ngờ khi cửa phòng của mình chưa một lần có tiếng đập vang.

Đây nên là một dấu hiệu tốt, có lẽ hội chứng rối loạn của Trịnh Phi Loan đã có ít nhiều chuyển biến tốt hơn. Hà Ngạn cũng không dám lạc quan, mỗi ngày làm công việc thu dọn phòng của Trịnh Phi Loan, cậu đều cảm nhận được căn phòng vẫn lưu giữ hương vị tín tức tố của hắn.

Hương vị tín tức tố ấy chính là mùi hương động tình.

Hơn nữa, còn là mỗi đêm.

Ban đầu, tín tức tố không có nồng, chỉ cần mở cửa sổ để gió thông thoáng thì cậu vẫn miễn cưỡng chống đỡ được. Ước chừng hai tháng sau, lượng tín tức tố càng lúc càng nồng đặc đến đáng sợ. Hà Ngạn vừa chạm vào chăn nệm của phòng hắn thì dịch trong dạ dày đã cuồn cuộn muốn nôn. Cậu cũng thông qua hương vị tín tức tố mà cảm nhận được dục vọng nóng cháy đốt người của Trịnh Phi Loan.

Trịnh Phi Loan muốn cậu.

Muốn ôm cậu, hôn cậu, muốn mạnh mẽ xâm chiếm cậu, muốn vấy bẩn cậu.

Lúc gặp mặt nhau vào ban ngày, hình tượng của Trịnh Phi Loan hoàn toàn khác, hắn rất đoan chính chỉnh tề, khí tức sạch sẽ, tín tức tố đều thu liễm đến một chút cũng không có. Gặp ai cũng mỉm cười hòa nhã, hoàn toàn đối lập với buổi tối, hắn khiến mọi tung tích vào buổi tối đều như là một ảo giác.

Hà Ngạn mờ mịt.

Cậu không biết nên tin tưởng Trịnh Phi Loan của ban ngày hay Trịnh Phi Loan của ban đêm. Cậu chỉ biết rằng, thời điểm giao nhau giữa ngày và đêm chính là hai cá tính Alpha khác nhau ấy không hề biến mất, hai cá tính ấy vẫn luôn tồn tại song song, khiến mỗi ngày cậu đều cảm thấy bất an.

Vì phải né tránh Trịnh Phi Loan mà cậu phải để phần công việc dọn dẹp phòng ốc cho Trình Tu.

Một ngày nào đó hồi tháng ba, cậu đã bâng quơ bóng gió hỏi Trình Tu, có cảm thấy hương vị khó chịu trong phòng của Trịnh Phi Loan hay không. Trình Tu mơ hồ, nghi hoặc lắc đầu nói không có. Trong lòng cậu lúc đó đã kinh ngạc, hoài nghi bản thân có phải đã lo lắng quá độ mà hiểu lầm Trịnh Phi Loan hay không.

Nửa đêm hôm đó, cậu đứng cửa phòng Trịnh Phi Loan thăm dò tình huống.

Mỗi một cửa phòng của khách sạn đều được sơn phủ một lớp ngăn cách tín tức tố, chỉ cần đóng cửa thì cho dù bên trong có một Omega tới thời kỳ động dục, người cách vách cũng không bị ảnh hưởng quấy rầy. Nhưng mà, Hà Ngạn đứng cách một ván cửa, một bức tường, vẫn cảm nhận được tín tức tố Alpha nồng đậm đến mức nào.

So với trước chỉ có nồng hơn chứ không kém.

Tay chân cậu như nhũn thành nước, cậu dựa vào vách tường, trượt ngồi bệt xuống hành lang, cảm thấy phía cổ đau nhói, mồ hôi lạnh phía sau lưng thẫm đẫm áo ngủ, tuyến thể gốc đã suy yếu liền giãy dụa. Cậu cảm thấy nếu bản thân còn ở đây thêm vài giây nữa, chắc chắn cánh cửa trước mặt sẽ mở ra, một Trịnh Phi Loan với đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt giận dữ, sẽ lôi cậu vào phòng, không để tâm đến bất kỳ điều gì mà cường bạo cậu.

Hôm ấy, Hà Ngạn đã phải nốc bảy, tám liều thuốc, tín tức tố hỗn loạn mới bình tĩnh lại, trong gương chỉ còn một gương mặt lạnh lẽo trắng bệch.

Cho nên…

Trịnh Phi Loan, đâu mới thực sự là anh?

Nếu như cả hai đều thực sự là anh, như vậy phần tính cách nào chiếm giữ nhiều lý trí tỉnh táo hơn đây? Anh thật sự sẽ giữ được lời hứa và không tổn thương tôi nữa chứ?



Một bình trà gừng nóng, táo đỏ ngọt dịu, vị gừng cay nồng, hương thơm nhiệt khí lan tỏa cũng có thể làm tiêu tan phần nào hơi lạnh lẽo.

Hà Ngạn bưng khay trà quay trở lại phòng khách, đem từng tách ly xếp lên khay, chuẩn bị châm trà, vừa đúng lúc Trịnh Phi Loan thay quần áo xong và qua trở lại. Hắn mặc một chiếc áo lông màu gỉ sét, chính là chiếc áo mà mấy ngày trước Hà Ngạn mua cho hắn. Tóc đã được sấy khô, cả người Trịnh Phi Loan thần sắc sáng sủa mà đi tới ghế sofa ngồi xuống, chủ động giúp Hà Ngạn châm trà.

“Anh… cũng thay cái vòng ruy băng sao?”

Hà Ngạn nhìn chằm chằm động tác của hắn, không hiểu mà nhíu mày.

Ban nãy chính là vòng ruy băng bằng vải satin đã ướt đẫm, bây giờ lại là một chiếc vòng màu xanh hải quân rất mới.

Trịnh Phi Loan cánh tay hơi khựng lại, có chút không tự nhiên: “… Cái kia đã ướt rồi.”

“Đó không phải là vật bất ly thân của anh nên khi ướt anh đã tháo ra và đổi một cái mới.” – Hà Ngạn không nhịn được mà cười rộ, ánh mắt xoay chuyển, nhạy bén bắt được nét không tự nhiên của hắn – “Có thật sự là vật bất ly thân?”

“Không phải.” – Trịnh Phi Loan thu tay trở lại – “Đây là sở thích mà thôi.”

Hà Ngạn nhìn ra hắn không muốn tiếp tục nói về vòng ruy băng này nên dừng chủ đề này lại, không truy cứu tới cùng. Hà Ngạn ngồi dựa vào một góc của sofa, tay bưng tách trà nóng, phủ một tấm thảm len lên trên đùi, phủ qua đầu gối, cậu cúi đầu, thoải mái mà nhấp từng ngụm trà.

Trịnh Phi Loan thấy cậu tránh né, cũng không thích hợp dây dưa nên đành phải ngồi một bên đầu khác của ghế sofa.

Bên ngoài tiếng mưa rơi lộp độp, không phân rõ yên tĩnh hay ồn ào, không khí ẩm ướt mang theo hương cỏ xanh ngát lan tỏa. Linh Lan nằm mơ, miệng lẩm bẩm, nghiêng đầu, gối lên bụng của Lục Bá Lục.

Hà Ngạn uống chén trà chậm rì, đầu ngón tay vuốt theo miệng tách, tâm lý đấu tranh một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Có phải gần đây…anh có phát tác đúng không?”

Trịnh Phi Loan: “Sao cơ?”

Hà Ngạn nói: “Là hội…hội chứng rối loạn tìm ngẫu phối.”

Bầu không khí liền rơi vào trầm mặc, Trịnh Phi Loan ngồi phía bên kia cứng đờ suốt năm giây mới trả lời: “Không có.”

“Vậy… anh đã khỏi rồi sao?” – Hà Ngạn hỏi.

“Đại khái là vậy.” – Trịnh Phi Loan ăn nói có chút hàm hồ, không có lý lẽ – “Sao vậy? Em sợ à?”

“Ừ.” – Hà Ngạn thành thật gật đầu.

Cậu đương nhiên sợ.

Trịnh Phi Loan biết bản thân khi bị vướng trong hội chứng rối loạn đã ngược đãi Hà Ngạn thế nào. Hắn đương nhiên hiểu vì sao cậu vẫn còn nỗi sợ hãi trong lòng, nên an ủi cậu: “Đừng sợ, anh đã ở đây được bốn tháng rồi. Nếu bệnh chưa khỏi, chẳng phải đã sớm tìm đến em rồi không phải sao? Hơn nữa…”

Hắn nhìn Hà Ngạn, mỉm cười thở dài: “Hơn nữa nếu anh thật sự chưa khỏe, anh cũng sẽ khống chế bản thân, không quấy rầy em.”

“Hãy tin tưởng anh.”

Nhưng mà thời điểm mất đi ý thức, anh định không chế làm sao…

Hà Ngạn vẫn còn nghi vấn tồn tại, cậu nhìn cặp mặt thâm trầm của Trịnh Phi Loan, một chữ cũng không hỏi nữa. Chỉ đành gật gật đầu, đem mặt vùi vào làn khí nóng từ tách trà.

Lại thêm một đề tài ngắn ngủi kết thúc, chỉ có vẻn vẹn vài câu đã kết thúc trong trầm mặc. Giống như hai người xa, có ngồi xuống nói chuyện vẫn là không tới nơi tới chốn.

Hai người chẳng ai nói gì, cứ uống xong chén trà lại thêm một chén trà nữa.

Hà Ngạn ngồi một mình, ôm lấy đầu gối, buồn chán mà xoay xoay tách trà trong tay, ngẩn người nhìn trà bên trong tách gợn gợn sóng. Bỗng nhiên Trịnh Phi Loan hỏi cậu: “Tại sao hồi trước em lại không tiếp tục theo học đại học Uyên Giang?”

“…”

Hà Ngạn sững sờ, biểu tình giống giật mình từ giấc mộng: Làm sao anh ấy lại biết điều này?

Nhưng cậu không có hỏi ra ngoài miệng.

Với giao thiệp rộng của Trịnh Phi Loan, điều tra gốc gác của cậu chắc chắn là dễ như trở bàn tay. Không chừng, còn điều tra được nội tâm hâm mộ nho nhỏ khi ấy của cậu từ lâu rồi.

“Lúc đó trong nhà thiếu nợ rất nhiều, nên tôi phải trả nợ.” – Cậu ngậm miệng ly, tiếng nói ngâm ngâm ở trong làn khí nóng, nghe ra được sự rầu rĩ.

“Đã trả hết chưa? Có cần anh phụ giúp hay không?” – Trịnh Phi Loan thân thiết hỏi.

Hà Ngạn khổ sợ nở nụ cười: “Nợ cũng không phải quá nhiều nhưng cũng không phải ít. Anh trai tôi đã kết hôn với một gia đình giàu có ở tỉnh vùng ấy, xây dựng được quan hệ với thông gia, nên khoản nợ đã được họ chi trả rồi.”

“Khoản nợ trả xong rồi, vậy sao em không quay lại trường học?”

Hà Ngạn sắc mặt có chút trắng nhạt, lúc lâu cậu mới khó khăn lắc đầu: “Không được. Trong nhà không có ủng hộ việc tôi đi học đại học, sau sự cố ấy, liền không để cho tôi đến trường nữa.”

“Tại sao?” – Trịnh Phi Loan hỏi.

“Sinh ý làm ăn của gia đình là từ buôn bán ở một thành thị không lớn không nhỏ, gia đình cũng chỉ ở mức khá giả, xem như là có tiền. Gia đình tôi có con gái cả là Alpha nên ba mẹ vẫn luôn hi vọng tôi và anh trai sớm một chút tìm được một thương nhân giàu có để gả đi, chủ yếu là giúp chị ấy có thể mở rộng ngoại giao, là một cuộc hôn nhân chính trị. Tôi không muốn, không tình nguyện như vậy. Tôi từ nhỏ học hành so ra đều không kém với chị gái, tại sao lại không thể theo học kinh tế được chứ?”

Cậu cắn răng nói: “Sản nghiệp gia đình không có phần của tôi, tôi biết điều đó nhưng lại muốn tôi dùng cuộc đời sau này để giúp chị ấy mở rộng quan hệ sao, tôi là không chấp nhận được.”

Trịnh Phi Loan lần đầu tiên nghe Hà Ngạn kể về mối quan hệ gia đình tối tăm này vừa cảm thấy bất ngờ lại vừa đau lòng. Hắn đi tới bên cạnh Hà Ngạn, hắn nửa quỳ xuống, đưa tay xoa đầu Hà Ngạn.

“Sau đó thì thế nào?”

“Sau đó, tôi đến học tại đại học Uyên Giang, gia đình cho tôi tiền học phí còn về sinh hoạt phí thì bản thân cũng tự biết khó mà xin được nên đã ra ngoài làm công kiếm tiền. Cứ như vậy đến năm thứ ba, gia đình xảy ra chuyện, tôi chỉ đành tạm nghỉ học, đem mọi tiền bạc phải gửi về nhà để trả nợ, kết quả cuối cùng phải dựa vào việc gả anh trai cho người khác để giải quyết nợ nần. Vì vậy ba mẹ tôi cảm thấy một Omega theo đuổi đèn sách là vô dụng, nên tiền học phí cũng không chịu chu cấp.”

Nói đến đây, Hà Ngạn ngập ngừng rất lâu, trong mắt đều đọng một màn nước ẩm ướt.

“Đại học đối với tôi thật sự rất tốt, họ nói thành tích tôi rất khá nên nói tôi có thể bảo lưu, chờ sau nay tích góp đủ tiền liền quay về tiếp tục. Nên tôi đã làm rất nhiều việc, muốn mau chóng tích góp đủ tiền thế nhưng khi tích góp được một nửa số tiền, tôi…tôi có thai Linh Lan.”

Hà Ngạn chậm rãi cúi đầu, đem đầu vùi vào cánh tay: “Số tiền tích góp ấy nên tiếp tục góp để đóng tiền học, tôi sẽ không còn đủ chi phí nuôi con gái. Tôi không nỡ bỏ con gái mình được, nên không còn cách nào khác là bỏ học.”

Âm cuối của cậu đều chỉ còn lại nghẹn ngào, thời gian trôi qua rất lâu, Trịnh Phi Loan mới nghe được một tiếng nói run rẩy yếu ớt: “Trịnh Phi Loan, tôi đã nuôi con gái lớn, còn nuôi rất khỏe mạnh… Cứ xem như… tôi là kẻ vô dụng, nhưng tôi đã rất cố gắng nuôi con gái khôn lớn…Tôi nói với anh rằng tôi có thể làm được, anh xem, tôi đâu có nuốt lời…”

“Ừm, em không có nuốt lời.”

Trịnh Phi Loan nắm chặt tay Hà Ngạn, nhẹ nhàng hôn: “Chờ con gái lớn lên, có lẽ con bé sẽ hối hận khi làm con gái của anh nhưng mà nhất định sẽ không hối hận khi làm con gái của em. Có một ba ba như em, con gái nhất định sẽ hãnh diện kiêu ngạo.”

Omega của hắn, cho đến tận hôm nay đều đã trải qua muôn vàn khổ cực, so với ai cũng đều oan ức hơn. Trong những giấc mộng xa xưa ấy, dù có cố gắng trông đợi thế nào, cũng chưa từng có ai đau lòng, yêu thương em ấy.

Trịnh Phi Loan ôm lấy Hà Ngạn, muốn nói cho cậu biết, một ngày nào đó khi cậu đến trường đại học, sẽ có một Alpha yêu thương cậu, mỗi ngày đều đưa cậu đến lớp, đón cậu tan học, nắm tay cậu đi dạo khắp sân trường. Học phí và tiền sinh hoạt đều sẽ không còn là gánh nặng lên đôi vai của cậu, điều duy nhất mà cậu phải làm chính là sống hết mình với tuổi thanh xuân vườn trường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương