Phù Hợp Nhất
-
Chương 48
Edit: Hành Lá
Suốt đêm bình yên.
Khi mặt trời mọc, tia nắng đầu tiên rọi vào phòng thì Linh Lan đã tỉnh giấc. Cô bé tinh thần phấn chấn, bò loạn khắp người Hà Ngạn, muốn đòi sữa mẹ uống.
Hà Ngạn bây giờ làm gì còn có sữa cho bé, để bảo vệ ngực của mình, dù đang mơ màng buồn ngủ cũng phải dậy đưa cho bé con một bình sữa ấm.
Gà bông Trịnh Phi Loan tặng cho con gái đặt ở trên bàn, Linh Lan vừa nhìn thấy liền thích không nhịn được, duỗi thẳng tay về phía gà bông đòi hỏi, Hà Ngạn cũng không làm khó đưa gà bông cho Linh Lan. Bé con ôm gà bông vào lòng, yêu thích mà vò vò nắm nắm, ôm nó lăn vài vòng trên giường, còn nghĩ không đủ thân, mà miệng dùng răng sữa cắn cắn cái cánh nhỏ của gà bông.
Sau khi rửa mặt xong, Hà Ngạn ôm con gái rời phòng.
Ở bên ngoài sân không có một bóng người, mọi người vẫn chưa rời giường, chỉ có Lục Bá Lục đang rũ đuôi, biểu tình phờ phạc, men theo chân tường chậm rãi dạo vườn. Khi thấy có người tới, cái đuôi lập tức dựng thẳng, kích động chạy tới, sau đó cứ luôn quay đầu lại, nó muốn dẫn Hà Ngạn đến khay đồ ăn của nó.
Khay đồ ăn của nó lăn lộn chổng vó lên trời, một hạt thức ăn cho mèo cũng không có.
“Meo!”
Lục Bá Lục nằm ra, lăn lộn, tha thiết mong chờ nhìn Hà Ngạn.
“Đói bụng!”
Linh Lan ôm bình sữa sợ ba ba không hiểu Lục Bá Lục nên đã thay mèo phiên dịch, còn làm động tác xoa bụng chính mình.
Sao vậy nhỉ, Đời Tiêu còn chưa rời phòng được sao?
Ha Ngạn quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Đới Tiêu và Trình Tu, có chút lo lắng cho bọn họ… theo như bình thường, giờ này bọn họ đã rời giường, nhưng lại không thấy động tĩnh của ai.
Tối hôm qua, sau khi Trịnh Phi Loan trở về, Trình Tu và Đới Tiêu đã cãi nhau ầm ĩ một trận.
Lúc đó, Hà Ngạn nghĩ rằng chuyện đến đây đã có phần kết thúc, nên đã vào nhà tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng, kết quả khi tắm xong, vừa ra ngoài đã nghe thấy những tiếng tranh chấp cãi vã. Sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của khách hàng, nên cả hai đều gằn giọng xuống nhưng thịnh nộ thì không thuyên giảm, miệng lưỡi cả hai đều sắc bén như đao kiếm, ai cũng không nhường nhịn. Cuối cùng, Đới Tiêu “rầm” một tiếng, đẩy cửa rời phòng, ôm chăn nệm ra phòng khách dự phòng.
Đã qua một đêm, hai người bọn họ vẫn còn cãi nhau sao?
Hà Ngạn không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhìn Lục Bá Lục cũng bị ảnh hưởng đến thê thảm, liền nhanh chóng chạy đi lấy đồ ăn cho nó, đổ một lớp lấp đáy, không quá nhiều cũng không quá ít. Lục Bá Lục vô cùng hài lòng, cúi đầu nhai rộp rộp, Linh Lan đứng bên cạnh, tay ôm gà bông, khi nhìn mèo mập ăn một thoáng đã ăn gần xong——bé con rất thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt, bình thường Hà Ngạn không cho bé ăn quá nhiều, nên bé đồng cảm rất sâu sắc với “Thèm ăn mà ăn không đủ” hay “thống khổ khi không được ăn”. Không muốn Lục Bá Lục cũng đồng dạng đau khổ ấy, nên bé con đứng đợi Lục Bá Lục ăn xong, thấy nó vui vẻ mới yên tâm.
Lục Bá Lục được lấp đầy bụng, liền kéo giãn thắt lưng mệt mỏi, nhảy vài bước dài lên bờ tường, đi ra ngoài tản bộ, tiện bắt nạt đám mèo hoang.
Hà Ngạn như ngày thường, đẩy cổng ngoài khách sạn, dẫn Linh Lan ra cầu đá ngắm đàn vịt.
Dưới cầu, nước xanh trong vắt, đàn vịt theo đoàn bơi lội, một chút là mổ cá, một chút lại chải lông, bơi lội rẽ ra những làn sóng nước. Con đường trấn dần có âm thanh náo nhiệt của hàng quán, chỉ có điều…Quán bar đối diện lại có chút không giống với ngày thường?
Hà Ngạn nhìn kỹ, thấy một bảng thông báo.
Ngừng kinh doanh.
Hả, đây là ý gì?
“Chào buổi sáng.”
Có ai đó chào Hà Ngạn.
Hà Ngạn quay đầu lại, không biết từ khi nào, Trịnh Phi Loan đã đứng ngay bên cạnh, mặt mũi nhẹ nhàng khoan khoái, tóc được chải gọn, sơ mi thẳng tắp, mới tinh, trên cổ còn thắt cà vạt, trông giống y chang những hình ảnh được chụp trên tạp chí doanh nhân thương mại.
Nhịp tim không lời giải thích mà đập rối loạn: “Sớm…Chào buổi sáng.”
Hà Ngạn chắc chắn không biết, chỉ vì mong muốn một buổi gặp mặt buổi sáng thật ấn tượng mà Trịnh Phi Loan sau khi rời giường đã đứng chọn quần áo hơn nửa tiếng đồng hồ. Hắn đến đây vội vã, cũng không có ý định ở lâu nên không hề mang theo nhiều quần áo, chỉ có ba, bốn bộ quần áo, vậy mà hắn đứng trước gương thử tới lui mười mấy lượt mới chọn được bộ phù hợp.
Tuy nhiên…
Vẻ ngoài có thể bắt được Hà Ngạn nhưng tuyệt đối không thể bắt được Linh Lan.
Bé con là tuyệt đối không nuốt nổi bộ dáng của Trịnh Phi Loan, vừa nhìn thấy hắn, xém chút nữa xem gà bông thành lựu đạn mà đập tới… cũng vì bé quá yêu thích gà bông mà tâm lý đang đấu tranh cân nhắc, cảm thấy Trịnh Phi Loan không xứng cho bé đập đồ chơi mới thế này, liền ôm chặt thêm một chút.
“Linh Lan ngoan nào, chúng ta không sợ, chú sẽ không bắt nạt con đâu.” – Hà Ngạn nhẹ nhàng an ủi.
…Chú.
Danh xưng này thực sự khiến lòng Trịnh Phi Loan trong lòng chua xót, nhưng hắn vẫn nỗ lực phối hợp, nở một nụ cười “thân thiết”, cố gắng truyền đạt thiện ý. Đáng tiếc là hắn nghiêm túc quen rồi, cười kiểu thân thiết như vậy là giống với bà ngoại sói cười lộ răng nanh. Linh Lan tiếp nhận thiện ý thất bại, con ngươi trợn tròn, quả đấm nhỏ nắm chặt chẽ, rục rà rục rịch, muốn đấm hắn một cái.
Trịnh Phi Loan không thể làm gì ngoài an ủi bản thân: Ít nhất con gái rất thích gà bông rồi, chỉ còn mình thôi… Hình tượng người cha xấu xa không dễ dàng tẩy rửa, đành chỉ có từ từ thêm một chút.
“Cái kia…” – Hà Ngạn chỉ về phía bảng thông báo của quán bar – “Bọn họ đóng cửa luôn sao?”
“Đúng rồi.” – Trịnh Phi Loan gật đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Ngạn vẫn còn nhớ ví von về chú chim làm tổ trên cây của Trình Tu, cảm thấy việc đóng cửa này chắc chắn là có tác động của Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan cười cười: “Anh đã mua lại nơi đó.”
“…”
Này thực sự có quá…
“Cảm thấy quá thô bạo sao?” – Trịnh Phi Loan nghiêng mặt sang một bên nhìn cậu.
“Ừm.” – Hà Ngạn hết sức chăm chú gật gật đầu.
Có lẽ xuất phát từ tính cách, Hà Ngạn không thích những phương pháp giải quyết của phái mạnh.
Trịnh Phi Loan nói: “Tổng hợp các suy tính, đây chính là phương án khả thi nhất… làm sao để một quán bar có thể giữ yên lặng vào buổi tối được? Rất đơn giản, là không còn quán bar nữa.”
Hắn nói ra điều này rất nhẹ nhàng, còn thoáng nhướn mi.
Lời nói này không phải là không có lý, tâm lý Hà Ngạn lại ngổn ngang: “Bước đi này tiêu tốn quá lớn. Tối qua, anh nói với tôi là đi đàm luận, tôi tin là anh thật sự chỉ qua đó “đàm luận” mà thôi, cho nên mới…”
Mới đón nhận sự giúp đỡ của anh.
“Em không cần ngại đâu, đó là nơi anh sẽ đầu tư kinh doanh, không phải là phung phí tiền bạc… à có thể ngoại trừ phí sửa chữa, cũng có rất ít chi phí chi tiêu chân chính. Hơn nữa, có thể đây là một bước đi đầu tư có chất lượng cao.”
Trịnh Phi Loan hất cằm lên bảng hiệu giương nanh múa “Ầm Ĩ” của quán bar: “Một địa điểm lý tưởng của một trấn nhỏ thế này, lại bị một bản địa độc chiếm sai cách, anh nguyện ý dùng kinh nghiệm của bản thân để đầu tư.”
“Nhưng mà bọn họ chắc chắn phải chào giá rất cao đúng không?” – Hà Ngạn nói – “Chúng ta đã tìm bọn họ nói chuyện không dưới năm, sáu lần, lá bài tẩy sớm đã bị lộ. Bọn họ biết chúng ta sớm không nhịn được ồn ào, tạp âm, bó tay hết cách mới mua lại, nhất định sẽ tìm cách định giá khởi điểm, chúng ta một chút quyền mặc cả thương lượng cũng không có…”
Cậu cảm nhận sâu sắc cảm giác đàm phán đầy thua thiệt này nhưng Trịnh Phi Loan lại cười rất nhu hòa.
Chúng ta.
Hắn yêu thích cái từ này, đặc biệt là yêu thích nó khi từ miệng Hà Ngạn nói ra.
“Chúng ta đương nhiên là có.” – Trịnh Phi Loan nói.
Hà Ngạn ngẩn người, nghi hoặc nhìn chằm Trịnh Phi Loan, không hiểu bọn có quyền mặc cả từ chỗ nào.
Khóe môi Trịnh Phi Loan cong lên, ánh mắt thể hiện lên tính giảo hoạt, nói rằng: “Vụ việc ngày hôm qua và vụ việc mà em nghĩ có chút khác nhau. Anh đây chỉ là một người ghé qua Lạc Đàm trấn để làm ăn, vì nghiện rượu nên ghé tới, trùng hợp thấy quán bar nên vào làm vài ly. Một khi đã uống vào vài ly liền dễ dàng sản sinh dục vọng thô lỗ, nói cách khác, là kéo ông chủ quán bar ngồi oán giận vài câu về việc sinh ý gần đây có bao nhiêu khó khăn.”
“Dĩ nhiên, không có người nào sinh ý là thuận buồn xuôi gió, ít nhiều đều sẽ gặp chút khó khăn, bọn họ cũng vậy. An ủi họ một chút, bọn họ liền nói cho anh nghe một sự thật: Lợi nhuận của quán bar vẫn luôn không tốt, rồi anh cũng thuận tiện nói thêm vài câu như…biết trung tâm thương mại cỡ lớn hình thành như thế nào không? Một nhà mở một quán bar đơn thương độc mã chiến đấu cũng giống như một nhà mở cửa hàng bằng sức của một người vậy, vĩnh viễn không thể hấp dẫn lưu lượng khách lớn, huyên náo ồn ào cũng không được, trừ phi đồng loại tập hợp thành một nhóm, liên hợp thành một vùng, hỗ trợ lẫn nhau.”
“Lạc Đàm còn có một con đường rượu đúng không? Khi bọn họ động tâm, anh vừa khéo cảm thấy nơi này không tệ, mới ký xuống một bút mua bán này, đều là anh tình nguyện tiếp nhận.”
“Vậy là, anh từ đầu tới đuôi…” – Hà Ngạn mở lớn hai mắt – “Đều dùng danh nghĩa cá nhân?”
“Đúng vậy.”
Hà Ngạn có chút ngại ngùng, cúi đầu nói: “Tôi còn nghĩ rằng, anh là dùng tín tức tố…”
Trịnh Phi Loan nở nụ cười sâu sắc: “Hà Ngạn à, anh không phải là tín tức tố động vật….ừm, ít nhất cũng không hoàn toàn giống vậy.”
“Xin lỗi.” – Hà Ngạn nói.
“Không sao.” – Trịnh Phi Loan rất ôn hòa – “Hơn nữa khi đó anh ‘uống say’, rượu say người mê, định giá có chút không bờ bến. Mặc dù chốt một cái giá hợp lý, thì đối phương cũng sẽ cảm thấy được chiếm tiện nghi… Vì vậy chuyện giá cả vẫn là giá cả trong mức hạn định tối đa của anh. Hiện tại anh là ‘tỉnh rượu’. ‘hối hận’ nên có thể tiến thêm bước đàm phán, thăm dò thêm tầng giá hạn cuối.”
Hà Ngạn há hốc miệng, có chút phản ứng không kịp.
“Cảm thấy thú vị không?” – Trịnh Phi Loan hỏi cậu.
“…Có.”
“Chuyện làm ăn vốn là những câu chuyện thú vị, nếu là vì em, anh sẽ còn dùng tâm thế nhiệt tình nhiệt liệt đối xử nó.”
Trịnh Phi Loan như vệ sĩ tự tin nhún vai một cái, sau đó ngón tay chỉ về phía đối diện, vui vẻ nói: “Anh đi trước đây, không kẻo ông chủ quán bar qua đây lại nhìn thấy anh và em đang tâm sự, rồi dựa vào đó đào được một núi tiền.”
Hắn đi tới chính giữa cây cầu đá, bước chân bỗng dừng lại, tay vịn lan can xoay đầu lại: “Hà Ngạn. Trước khi anh trở lại, em có thể nghĩ xem em muốn đối diện khách sạn Thanh Quả là một cửa hàng gì được không?”
Hà Ngạn vẫn còn đang trong tâm trạng kinh ngạc, theo bản năng gật đầu với hắn: “Được.”
Trịnh Phi Loan rời đi đến tận giữa trưa, lúc ấy, đôi vợ chồng Beta gây sự tối ngày hôm qua, hùng hồ trả phòng, nhìn ra được tâm tình đang kìm nén, cũng không dám lỗ mãng.
Hà Ngạn không hề nói gì, giúp bọn họ làm xong cái thủ tục trả phòng, cũng tự mình tiễn họ ra đến ngoài cửa.
Sau đó, cậu định tìm Trình Tu tâm sự về chuyện quán bar.
Trình Tu lúc này tâm tình đã bớt giận, co quắp ở trên ghế sô pha, nhìn trần nhà đến độ ngẩn người. Khi nghe nói Trịnh Phi Loan đã mua lại quán bar, lông mày đều không động đậy, chỉ sâu kín nói: “Đừng có hỏi tôi, tôi không ý kiến, ngược lại khách sạn này không phải của tôi, quán bar cũng không phải của tôi, tiền mua quán bar kia cũng không phải tiền của tôi, tôi là một người ngoài làm gì có tư cách quản đông, quản tây chứ. Cậu đi hỏi Đới Tiêu đi, lúc nói chuyện nhớ cẩn thận, anh ta…”
Trình Tu chỉ tay ra sân: “Lòng tự trọng có thể phát nổ.”
Là một Alpha, vấn đề phiền phức mà chính mình sống chết vẫn không giải quyết được, lại được một Alpha khác thoải mái quyết định, lại là dùng tiền bạc, đổi lại là ai, tâm trạng cũng sẽ bùng nổ.
Hà Ngạn rất hiểu điều này, nên lúc tìm gặp Đới Tiêu, cậu đặc biệt uyển chuyển lựa lời, luôn luôn chú ý quan sát phản ứng của anh ấy. Không ngờ rằng Đới Tiêu thản nhiên, tay vẫn như cũ cầm cây kéo tỉa cành, chăm sóc vườn hoa của anh, cũng nói: “Vấn đề đã được giải quyết rất tốt cũng đỡ khiến anh phải cũng đám cặn bã kia cãi nhau, không chừng còn khiến anh tổn thọ. Cái người kia… Em thay anh chuyển lời đến Trình Tu: Có gì thì nói chuyện rõ ràng, khóa trái cửa còn khóa cửa sổ đó là biện pháp đối phó với súc sinh động vật, nếu còn có thêm một lần, cẩn thận anh sẽ giết chết cậu ta.”
Vừa nói vừa dùng lực, cây kéo “cách cách”, cắt đứt một cành cây thô tầm ba ngón tay.
Hà Ngạn lui về phía sau một bước, gật đầu nói: “…Được, em sẽ chuyển lời.”
Khi Trịnh Phi Loan đem tờ hợp đồng giao vào trong tay Hà Ngạn, kim đồng hồ vừa khớp điểm mười hai giờ.
Lần này không chỉ Hà Ngạn, ngay Đới Tiêu cũng quỳ phục rồi.
Anh ở Lạc Đàm này đã hai năm, biết rõ đám người này quan hệ dây dưa sâu đến cỡ nào, vô luận làm thủ tục gì cũng đều như đi Tây Thiên thỉnh kinh, một bước một cửa ải chặn trước mặt, thích thả cho qua thì thả, thích chặn lại thì chặn, không phải chạy đôn chạy đáo mười mấy chuyến là không thể được. Anh không thể tưởng tượng Trịnh Phi Loan làm thế nào mới có mấy tiếng trôi qua đã bàn bạc xong xuôi giá cả, còn ký xong hợp đồng, chỉ với một mình một ngựa toàn bộ đoạn đường thỉnh kinh đều đã hoàn thành.
Thậm chí còn không dùng danh nghĩa của Cửu Thịnh.
Trên tờ hợp đồng mua bán còn có một tờ mỏng nhẹ phía trên.
Bên A là Trịnh Phi Loan, bên B là Linh Lan.
Trịnh Phi Loan đã ký tên vào chỗ của mình, chỉ cần người giám hộ Linh Lan là Hà Ngạn kí xuống, quán bar quấy nhiễu khách sạn Thanh Quả bấy lâu sẽ biến hóa, trở thành tài sản của cha và con gái. Hà Ngạn vẫn luôn đi thuê phòng trọ khắp nơi, sau khi hạ sinh Linh Lan cũng không có một căn nhà nhỏ cho riêng mình, với một phần bất động sản này, chắc chắn sẽ là một nguồn đảm bảo vững chắc, nguồn thu nhập có thể không quá lo ăn mặc, cũng không cần phải ăn nhờ ở đậu.
Lần này, Trịnh Phi Loan không còn dùng thái độ bố thí.
Có thể Hà Ngạn vẫn không đồng ý ký tên.
Trịnh Phi Loan chỉ đành nói: “Em đừng lo lắng, tiền mua quán bar là tiền mà anh đã dùng phí nuôi nấng của Linh Lan, là phần mà em nên sở hữu. Em không chịu nhận phí nuôi nấng này, anh chỉ có thể đổi thành một dạng phương thức khác để nó có thể tồn tại lại đây, em có thể tự quyền định đoạt là bán hay thuê.”
“Không, tôi không muốn nhận.”
Hà Ngạn lắc đầu, nói cái gì cũng không đồng ý ký tên —— trước là nợ ân tình, sau là nợ tiền bạc, cậu sợ giữa cậu và Trịnh Phi Loan sẽ có nút thắt càng lúc càng chặt, không thể tháo lỏng.
“Không thể sao?”
“Ừm.”
“Nếu em không muốn thì thế nào cũng phải có người cần.”
Hà Ngạn liền hỏi: “Tại sao không phải chính anh?”
“Anh á?” – Trịnh Phi Loan nở nụ cười – “Buổi chiều này anh phải quay về Uyên Giang rồi, nơi đó để cho anh rồi ai sẽ quản lý?”
Trịnh Phi Loan bước về phía trước một bước nhỏ, cúi người, thân cận thấp giọng nói bên tai Hà Ngạn: “Em không chịu nhận nó cũng không chịu cho anh ở lại đây lâu hơn, em nói anh nên làm sao đây?”
“Tôi…”
Hà Ngạn lúc này sững sờ, mới ý thức được trước mặt cậu chỉ có hai con đường.
Nhận lấy bất động sản hoặc cho phép Trịnh Phi Loan ở lại.
Cậu kiên quyết sẽ không nhận phần bất động sản này, như thế… Trịnh Phi Loan tính sao? Ở lại đây sao?
Đây là Alpha mà cậu oán hận, là người đã dùng chính năng lực của mình để giải quyết vấn đề khó khăn cội nguồn của Thanh Quả. Ngày giải quyết được rắc rối liền đuổi người ta quay thẳng về Uyên Giang, nhìn sao cũng đều quá tuyệt tình.
Nếu không trước mắt cứ để hắn ở lại?
Kết luận thuận lý thành chương thế này lại mơ hồ có gì đó không đúng. Hà Ngạn nhíu mày cũng không nghĩ ra, lại ngẩng đầu thấy ánh mắt mỉm cười của Trịnh Phi Loan, bỗng nhiên nhận ra sự việc.
“Anh…cố ý tính kế tôi?”
Cậu khẽ lướt quan sát Trình Tu với Đới Tiêu bên cạnh, đè xuống âm thanh, hỏi khẽ.
“Ừm, là anh cố ý.” – Trịnh Phi Loan thẳng thắn nhận khiến cậu kinh ngạc – “Thế nhưng anh có thể cam đoan với em, trước khi nghe thấy cuộc đối thoại cãi vã của em và vị khách kia, anh đã thật sự quyết định quay về Uyên Giang, không hề có tâm tư tính toán. Sau đó, ông trời bỗng cho anh một cơ hội, anh thật sự không thể thuyết phục bản thân mình từ bỏ cơ hội lần này.”
Hắn nói đến đây, chuyển đề tài: “Em không cần quá lo lắng, anh chỉ có một vấn đề đơn giản thôi: Biểu hiện của anh hôm nay, có đáng giá để anh ở lại đây thêm một ngày nữa không?”
“…Đáng giá.” – Đây là câu trả lời mà Hà Ngạn đặt tay lên ngực, trả lời một cách thành thật nhất.
“Nếu vậy anh có thể ở lại một ngày nữa, được không? Anh sẽ yêu cầu em thêm nhiều lần một ngày, anh chỉ muốn thêm một ngày nữa…Nếu như hôm nay em hài lòng, em liền cho anh ở lại một ngày, rồi ngày mai anh cũng sẽ khiến em hài lòng, em sẽ cho anh thêm một ngày ở lại. Chỉ cần ngày nào đó, em đối với anh không hài lòng nữa, liền thu lại chìa khóa phòng của anh, anh lập tức sẽ rời đi, một phút cũng không ở lại.”
Đây là một lời thỉnh cầu rất khiêm tốn, thành khẩn, phải có một khoảng trống mới có thể tích giọt thành hồ nước.
“Được.”
Hà Ngạn do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Kinh hỉ đột nhiên xuất hiện, Trịnh Phi Loan không dám tin tưởng. Lúc lâu sau, hắn cuối cùng mới tin đây không phải là lời nói đùa của Hà Ngạn, như chút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Hà Ngạn, em yên tâm.
Anh sẽ không bao giờ đối xử tệ với em một lần nào nữa.
Anh sẽ kiên nhẫn, sẽ ôn nhu, mỗi ngày mỗi ngày sẽ bầu bạn bên cạnh em, cho đến tận khi em cho phép anh vĩnh viễn bên cạnh mới dừng lại.
Suốt đêm bình yên.
Khi mặt trời mọc, tia nắng đầu tiên rọi vào phòng thì Linh Lan đã tỉnh giấc. Cô bé tinh thần phấn chấn, bò loạn khắp người Hà Ngạn, muốn đòi sữa mẹ uống.
Hà Ngạn bây giờ làm gì còn có sữa cho bé, để bảo vệ ngực của mình, dù đang mơ màng buồn ngủ cũng phải dậy đưa cho bé con một bình sữa ấm.
Gà bông Trịnh Phi Loan tặng cho con gái đặt ở trên bàn, Linh Lan vừa nhìn thấy liền thích không nhịn được, duỗi thẳng tay về phía gà bông đòi hỏi, Hà Ngạn cũng không làm khó đưa gà bông cho Linh Lan. Bé con ôm gà bông vào lòng, yêu thích mà vò vò nắm nắm, ôm nó lăn vài vòng trên giường, còn nghĩ không đủ thân, mà miệng dùng răng sữa cắn cắn cái cánh nhỏ của gà bông.
Sau khi rửa mặt xong, Hà Ngạn ôm con gái rời phòng.
Ở bên ngoài sân không có một bóng người, mọi người vẫn chưa rời giường, chỉ có Lục Bá Lục đang rũ đuôi, biểu tình phờ phạc, men theo chân tường chậm rãi dạo vườn. Khi thấy có người tới, cái đuôi lập tức dựng thẳng, kích động chạy tới, sau đó cứ luôn quay đầu lại, nó muốn dẫn Hà Ngạn đến khay đồ ăn của nó.
Khay đồ ăn của nó lăn lộn chổng vó lên trời, một hạt thức ăn cho mèo cũng không có.
“Meo!”
Lục Bá Lục nằm ra, lăn lộn, tha thiết mong chờ nhìn Hà Ngạn.
“Đói bụng!”
Linh Lan ôm bình sữa sợ ba ba không hiểu Lục Bá Lục nên đã thay mèo phiên dịch, còn làm động tác xoa bụng chính mình.
Sao vậy nhỉ, Đời Tiêu còn chưa rời phòng được sao?
Ha Ngạn quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Đới Tiêu và Trình Tu, có chút lo lắng cho bọn họ… theo như bình thường, giờ này bọn họ đã rời giường, nhưng lại không thấy động tĩnh của ai.
Tối hôm qua, sau khi Trịnh Phi Loan trở về, Trình Tu và Đới Tiêu đã cãi nhau ầm ĩ một trận.
Lúc đó, Hà Ngạn nghĩ rằng chuyện đến đây đã có phần kết thúc, nên đã vào nhà tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng, kết quả khi tắm xong, vừa ra ngoài đã nghe thấy những tiếng tranh chấp cãi vã. Sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của khách hàng, nên cả hai đều gằn giọng xuống nhưng thịnh nộ thì không thuyên giảm, miệng lưỡi cả hai đều sắc bén như đao kiếm, ai cũng không nhường nhịn. Cuối cùng, Đới Tiêu “rầm” một tiếng, đẩy cửa rời phòng, ôm chăn nệm ra phòng khách dự phòng.
Đã qua một đêm, hai người bọn họ vẫn còn cãi nhau sao?
Hà Ngạn không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhìn Lục Bá Lục cũng bị ảnh hưởng đến thê thảm, liền nhanh chóng chạy đi lấy đồ ăn cho nó, đổ một lớp lấp đáy, không quá nhiều cũng không quá ít. Lục Bá Lục vô cùng hài lòng, cúi đầu nhai rộp rộp, Linh Lan đứng bên cạnh, tay ôm gà bông, khi nhìn mèo mập ăn một thoáng đã ăn gần xong——bé con rất thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt, bình thường Hà Ngạn không cho bé ăn quá nhiều, nên bé đồng cảm rất sâu sắc với “Thèm ăn mà ăn không đủ” hay “thống khổ khi không được ăn”. Không muốn Lục Bá Lục cũng đồng dạng đau khổ ấy, nên bé con đứng đợi Lục Bá Lục ăn xong, thấy nó vui vẻ mới yên tâm.
Lục Bá Lục được lấp đầy bụng, liền kéo giãn thắt lưng mệt mỏi, nhảy vài bước dài lên bờ tường, đi ra ngoài tản bộ, tiện bắt nạt đám mèo hoang.
Hà Ngạn như ngày thường, đẩy cổng ngoài khách sạn, dẫn Linh Lan ra cầu đá ngắm đàn vịt.
Dưới cầu, nước xanh trong vắt, đàn vịt theo đoàn bơi lội, một chút là mổ cá, một chút lại chải lông, bơi lội rẽ ra những làn sóng nước. Con đường trấn dần có âm thanh náo nhiệt của hàng quán, chỉ có điều…Quán bar đối diện lại có chút không giống với ngày thường?
Hà Ngạn nhìn kỹ, thấy một bảng thông báo.
Ngừng kinh doanh.
Hả, đây là ý gì?
“Chào buổi sáng.”
Có ai đó chào Hà Ngạn.
Hà Ngạn quay đầu lại, không biết từ khi nào, Trịnh Phi Loan đã đứng ngay bên cạnh, mặt mũi nhẹ nhàng khoan khoái, tóc được chải gọn, sơ mi thẳng tắp, mới tinh, trên cổ còn thắt cà vạt, trông giống y chang những hình ảnh được chụp trên tạp chí doanh nhân thương mại.
Nhịp tim không lời giải thích mà đập rối loạn: “Sớm…Chào buổi sáng.”
Hà Ngạn chắc chắn không biết, chỉ vì mong muốn một buổi gặp mặt buổi sáng thật ấn tượng mà Trịnh Phi Loan sau khi rời giường đã đứng chọn quần áo hơn nửa tiếng đồng hồ. Hắn đến đây vội vã, cũng không có ý định ở lâu nên không hề mang theo nhiều quần áo, chỉ có ba, bốn bộ quần áo, vậy mà hắn đứng trước gương thử tới lui mười mấy lượt mới chọn được bộ phù hợp.
Tuy nhiên…
Vẻ ngoài có thể bắt được Hà Ngạn nhưng tuyệt đối không thể bắt được Linh Lan.
Bé con là tuyệt đối không nuốt nổi bộ dáng của Trịnh Phi Loan, vừa nhìn thấy hắn, xém chút nữa xem gà bông thành lựu đạn mà đập tới… cũng vì bé quá yêu thích gà bông mà tâm lý đang đấu tranh cân nhắc, cảm thấy Trịnh Phi Loan không xứng cho bé đập đồ chơi mới thế này, liền ôm chặt thêm một chút.
“Linh Lan ngoan nào, chúng ta không sợ, chú sẽ không bắt nạt con đâu.” – Hà Ngạn nhẹ nhàng an ủi.
…Chú.
Danh xưng này thực sự khiến lòng Trịnh Phi Loan trong lòng chua xót, nhưng hắn vẫn nỗ lực phối hợp, nở một nụ cười “thân thiết”, cố gắng truyền đạt thiện ý. Đáng tiếc là hắn nghiêm túc quen rồi, cười kiểu thân thiết như vậy là giống với bà ngoại sói cười lộ răng nanh. Linh Lan tiếp nhận thiện ý thất bại, con ngươi trợn tròn, quả đấm nhỏ nắm chặt chẽ, rục rà rục rịch, muốn đấm hắn một cái.
Trịnh Phi Loan không thể làm gì ngoài an ủi bản thân: Ít nhất con gái rất thích gà bông rồi, chỉ còn mình thôi… Hình tượng người cha xấu xa không dễ dàng tẩy rửa, đành chỉ có từ từ thêm một chút.
“Cái kia…” – Hà Ngạn chỉ về phía bảng thông báo của quán bar – “Bọn họ đóng cửa luôn sao?”
“Đúng rồi.” – Trịnh Phi Loan gật đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Ngạn vẫn còn nhớ ví von về chú chim làm tổ trên cây của Trình Tu, cảm thấy việc đóng cửa này chắc chắn là có tác động của Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan cười cười: “Anh đã mua lại nơi đó.”
“…”
Này thực sự có quá…
“Cảm thấy quá thô bạo sao?” – Trịnh Phi Loan nghiêng mặt sang một bên nhìn cậu.
“Ừm.” – Hà Ngạn hết sức chăm chú gật gật đầu.
Có lẽ xuất phát từ tính cách, Hà Ngạn không thích những phương pháp giải quyết của phái mạnh.
Trịnh Phi Loan nói: “Tổng hợp các suy tính, đây chính là phương án khả thi nhất… làm sao để một quán bar có thể giữ yên lặng vào buổi tối được? Rất đơn giản, là không còn quán bar nữa.”
Hắn nói ra điều này rất nhẹ nhàng, còn thoáng nhướn mi.
Lời nói này không phải là không có lý, tâm lý Hà Ngạn lại ngổn ngang: “Bước đi này tiêu tốn quá lớn. Tối qua, anh nói với tôi là đi đàm luận, tôi tin là anh thật sự chỉ qua đó “đàm luận” mà thôi, cho nên mới…”
Mới đón nhận sự giúp đỡ của anh.
“Em không cần ngại đâu, đó là nơi anh sẽ đầu tư kinh doanh, không phải là phung phí tiền bạc… à có thể ngoại trừ phí sửa chữa, cũng có rất ít chi phí chi tiêu chân chính. Hơn nữa, có thể đây là một bước đi đầu tư có chất lượng cao.”
Trịnh Phi Loan hất cằm lên bảng hiệu giương nanh múa “Ầm Ĩ” của quán bar: “Một địa điểm lý tưởng của một trấn nhỏ thế này, lại bị một bản địa độc chiếm sai cách, anh nguyện ý dùng kinh nghiệm của bản thân để đầu tư.”
“Nhưng mà bọn họ chắc chắn phải chào giá rất cao đúng không?” – Hà Ngạn nói – “Chúng ta đã tìm bọn họ nói chuyện không dưới năm, sáu lần, lá bài tẩy sớm đã bị lộ. Bọn họ biết chúng ta sớm không nhịn được ồn ào, tạp âm, bó tay hết cách mới mua lại, nhất định sẽ tìm cách định giá khởi điểm, chúng ta một chút quyền mặc cả thương lượng cũng không có…”
Cậu cảm nhận sâu sắc cảm giác đàm phán đầy thua thiệt này nhưng Trịnh Phi Loan lại cười rất nhu hòa.
Chúng ta.
Hắn yêu thích cái từ này, đặc biệt là yêu thích nó khi từ miệng Hà Ngạn nói ra.
“Chúng ta đương nhiên là có.” – Trịnh Phi Loan nói.
Hà Ngạn ngẩn người, nghi hoặc nhìn chằm Trịnh Phi Loan, không hiểu bọn có quyền mặc cả từ chỗ nào.
Khóe môi Trịnh Phi Loan cong lên, ánh mắt thể hiện lên tính giảo hoạt, nói rằng: “Vụ việc ngày hôm qua và vụ việc mà em nghĩ có chút khác nhau. Anh đây chỉ là một người ghé qua Lạc Đàm trấn để làm ăn, vì nghiện rượu nên ghé tới, trùng hợp thấy quán bar nên vào làm vài ly. Một khi đã uống vào vài ly liền dễ dàng sản sinh dục vọng thô lỗ, nói cách khác, là kéo ông chủ quán bar ngồi oán giận vài câu về việc sinh ý gần đây có bao nhiêu khó khăn.”
“Dĩ nhiên, không có người nào sinh ý là thuận buồn xuôi gió, ít nhiều đều sẽ gặp chút khó khăn, bọn họ cũng vậy. An ủi họ một chút, bọn họ liền nói cho anh nghe một sự thật: Lợi nhuận của quán bar vẫn luôn không tốt, rồi anh cũng thuận tiện nói thêm vài câu như…biết trung tâm thương mại cỡ lớn hình thành như thế nào không? Một nhà mở một quán bar đơn thương độc mã chiến đấu cũng giống như một nhà mở cửa hàng bằng sức của một người vậy, vĩnh viễn không thể hấp dẫn lưu lượng khách lớn, huyên náo ồn ào cũng không được, trừ phi đồng loại tập hợp thành một nhóm, liên hợp thành một vùng, hỗ trợ lẫn nhau.”
“Lạc Đàm còn có một con đường rượu đúng không? Khi bọn họ động tâm, anh vừa khéo cảm thấy nơi này không tệ, mới ký xuống một bút mua bán này, đều là anh tình nguyện tiếp nhận.”
“Vậy là, anh từ đầu tới đuôi…” – Hà Ngạn mở lớn hai mắt – “Đều dùng danh nghĩa cá nhân?”
“Đúng vậy.”
Hà Ngạn có chút ngại ngùng, cúi đầu nói: “Tôi còn nghĩ rằng, anh là dùng tín tức tố…”
Trịnh Phi Loan nở nụ cười sâu sắc: “Hà Ngạn à, anh không phải là tín tức tố động vật….ừm, ít nhất cũng không hoàn toàn giống vậy.”
“Xin lỗi.” – Hà Ngạn nói.
“Không sao.” – Trịnh Phi Loan rất ôn hòa – “Hơn nữa khi đó anh ‘uống say’, rượu say người mê, định giá có chút không bờ bến. Mặc dù chốt một cái giá hợp lý, thì đối phương cũng sẽ cảm thấy được chiếm tiện nghi… Vì vậy chuyện giá cả vẫn là giá cả trong mức hạn định tối đa của anh. Hiện tại anh là ‘tỉnh rượu’. ‘hối hận’ nên có thể tiến thêm bước đàm phán, thăm dò thêm tầng giá hạn cuối.”
Hà Ngạn há hốc miệng, có chút phản ứng không kịp.
“Cảm thấy thú vị không?” – Trịnh Phi Loan hỏi cậu.
“…Có.”
“Chuyện làm ăn vốn là những câu chuyện thú vị, nếu là vì em, anh sẽ còn dùng tâm thế nhiệt tình nhiệt liệt đối xử nó.”
Trịnh Phi Loan như vệ sĩ tự tin nhún vai một cái, sau đó ngón tay chỉ về phía đối diện, vui vẻ nói: “Anh đi trước đây, không kẻo ông chủ quán bar qua đây lại nhìn thấy anh và em đang tâm sự, rồi dựa vào đó đào được một núi tiền.”
Hắn đi tới chính giữa cây cầu đá, bước chân bỗng dừng lại, tay vịn lan can xoay đầu lại: “Hà Ngạn. Trước khi anh trở lại, em có thể nghĩ xem em muốn đối diện khách sạn Thanh Quả là một cửa hàng gì được không?”
Hà Ngạn vẫn còn đang trong tâm trạng kinh ngạc, theo bản năng gật đầu với hắn: “Được.”
Trịnh Phi Loan rời đi đến tận giữa trưa, lúc ấy, đôi vợ chồng Beta gây sự tối ngày hôm qua, hùng hồ trả phòng, nhìn ra được tâm tình đang kìm nén, cũng không dám lỗ mãng.
Hà Ngạn không hề nói gì, giúp bọn họ làm xong cái thủ tục trả phòng, cũng tự mình tiễn họ ra đến ngoài cửa.
Sau đó, cậu định tìm Trình Tu tâm sự về chuyện quán bar.
Trình Tu lúc này tâm tình đã bớt giận, co quắp ở trên ghế sô pha, nhìn trần nhà đến độ ngẩn người. Khi nghe nói Trịnh Phi Loan đã mua lại quán bar, lông mày đều không động đậy, chỉ sâu kín nói: “Đừng có hỏi tôi, tôi không ý kiến, ngược lại khách sạn này không phải của tôi, quán bar cũng không phải của tôi, tiền mua quán bar kia cũng không phải tiền của tôi, tôi là một người ngoài làm gì có tư cách quản đông, quản tây chứ. Cậu đi hỏi Đới Tiêu đi, lúc nói chuyện nhớ cẩn thận, anh ta…”
Trình Tu chỉ tay ra sân: “Lòng tự trọng có thể phát nổ.”
Là một Alpha, vấn đề phiền phức mà chính mình sống chết vẫn không giải quyết được, lại được một Alpha khác thoải mái quyết định, lại là dùng tiền bạc, đổi lại là ai, tâm trạng cũng sẽ bùng nổ.
Hà Ngạn rất hiểu điều này, nên lúc tìm gặp Đới Tiêu, cậu đặc biệt uyển chuyển lựa lời, luôn luôn chú ý quan sát phản ứng của anh ấy. Không ngờ rằng Đới Tiêu thản nhiên, tay vẫn như cũ cầm cây kéo tỉa cành, chăm sóc vườn hoa của anh, cũng nói: “Vấn đề đã được giải quyết rất tốt cũng đỡ khiến anh phải cũng đám cặn bã kia cãi nhau, không chừng còn khiến anh tổn thọ. Cái người kia… Em thay anh chuyển lời đến Trình Tu: Có gì thì nói chuyện rõ ràng, khóa trái cửa còn khóa cửa sổ đó là biện pháp đối phó với súc sinh động vật, nếu còn có thêm một lần, cẩn thận anh sẽ giết chết cậu ta.”
Vừa nói vừa dùng lực, cây kéo “cách cách”, cắt đứt một cành cây thô tầm ba ngón tay.
Hà Ngạn lui về phía sau một bước, gật đầu nói: “…Được, em sẽ chuyển lời.”
Khi Trịnh Phi Loan đem tờ hợp đồng giao vào trong tay Hà Ngạn, kim đồng hồ vừa khớp điểm mười hai giờ.
Lần này không chỉ Hà Ngạn, ngay Đới Tiêu cũng quỳ phục rồi.
Anh ở Lạc Đàm này đã hai năm, biết rõ đám người này quan hệ dây dưa sâu đến cỡ nào, vô luận làm thủ tục gì cũng đều như đi Tây Thiên thỉnh kinh, một bước một cửa ải chặn trước mặt, thích thả cho qua thì thả, thích chặn lại thì chặn, không phải chạy đôn chạy đáo mười mấy chuyến là không thể được. Anh không thể tưởng tượng Trịnh Phi Loan làm thế nào mới có mấy tiếng trôi qua đã bàn bạc xong xuôi giá cả, còn ký xong hợp đồng, chỉ với một mình một ngựa toàn bộ đoạn đường thỉnh kinh đều đã hoàn thành.
Thậm chí còn không dùng danh nghĩa của Cửu Thịnh.
Trên tờ hợp đồng mua bán còn có một tờ mỏng nhẹ phía trên.
Bên A là Trịnh Phi Loan, bên B là Linh Lan.
Trịnh Phi Loan đã ký tên vào chỗ của mình, chỉ cần người giám hộ Linh Lan là Hà Ngạn kí xuống, quán bar quấy nhiễu khách sạn Thanh Quả bấy lâu sẽ biến hóa, trở thành tài sản của cha và con gái. Hà Ngạn vẫn luôn đi thuê phòng trọ khắp nơi, sau khi hạ sinh Linh Lan cũng không có một căn nhà nhỏ cho riêng mình, với một phần bất động sản này, chắc chắn sẽ là một nguồn đảm bảo vững chắc, nguồn thu nhập có thể không quá lo ăn mặc, cũng không cần phải ăn nhờ ở đậu.
Lần này, Trịnh Phi Loan không còn dùng thái độ bố thí.
Có thể Hà Ngạn vẫn không đồng ý ký tên.
Trịnh Phi Loan chỉ đành nói: “Em đừng lo lắng, tiền mua quán bar là tiền mà anh đã dùng phí nuôi nấng của Linh Lan, là phần mà em nên sở hữu. Em không chịu nhận phí nuôi nấng này, anh chỉ có thể đổi thành một dạng phương thức khác để nó có thể tồn tại lại đây, em có thể tự quyền định đoạt là bán hay thuê.”
“Không, tôi không muốn nhận.”
Hà Ngạn lắc đầu, nói cái gì cũng không đồng ý ký tên —— trước là nợ ân tình, sau là nợ tiền bạc, cậu sợ giữa cậu và Trịnh Phi Loan sẽ có nút thắt càng lúc càng chặt, không thể tháo lỏng.
“Không thể sao?”
“Ừm.”
“Nếu em không muốn thì thế nào cũng phải có người cần.”
Hà Ngạn liền hỏi: “Tại sao không phải chính anh?”
“Anh á?” – Trịnh Phi Loan nở nụ cười – “Buổi chiều này anh phải quay về Uyên Giang rồi, nơi đó để cho anh rồi ai sẽ quản lý?”
Trịnh Phi Loan bước về phía trước một bước nhỏ, cúi người, thân cận thấp giọng nói bên tai Hà Ngạn: “Em không chịu nhận nó cũng không chịu cho anh ở lại đây lâu hơn, em nói anh nên làm sao đây?”
“Tôi…”
Hà Ngạn lúc này sững sờ, mới ý thức được trước mặt cậu chỉ có hai con đường.
Nhận lấy bất động sản hoặc cho phép Trịnh Phi Loan ở lại.
Cậu kiên quyết sẽ không nhận phần bất động sản này, như thế… Trịnh Phi Loan tính sao? Ở lại đây sao?
Đây là Alpha mà cậu oán hận, là người đã dùng chính năng lực của mình để giải quyết vấn đề khó khăn cội nguồn của Thanh Quả. Ngày giải quyết được rắc rối liền đuổi người ta quay thẳng về Uyên Giang, nhìn sao cũng đều quá tuyệt tình.
Nếu không trước mắt cứ để hắn ở lại?
Kết luận thuận lý thành chương thế này lại mơ hồ có gì đó không đúng. Hà Ngạn nhíu mày cũng không nghĩ ra, lại ngẩng đầu thấy ánh mắt mỉm cười của Trịnh Phi Loan, bỗng nhiên nhận ra sự việc.
“Anh…cố ý tính kế tôi?”
Cậu khẽ lướt quan sát Trình Tu với Đới Tiêu bên cạnh, đè xuống âm thanh, hỏi khẽ.
“Ừm, là anh cố ý.” – Trịnh Phi Loan thẳng thắn nhận khiến cậu kinh ngạc – “Thế nhưng anh có thể cam đoan với em, trước khi nghe thấy cuộc đối thoại cãi vã của em và vị khách kia, anh đã thật sự quyết định quay về Uyên Giang, không hề có tâm tư tính toán. Sau đó, ông trời bỗng cho anh một cơ hội, anh thật sự không thể thuyết phục bản thân mình từ bỏ cơ hội lần này.”
Hắn nói đến đây, chuyển đề tài: “Em không cần quá lo lắng, anh chỉ có một vấn đề đơn giản thôi: Biểu hiện của anh hôm nay, có đáng giá để anh ở lại đây thêm một ngày nữa không?”
“…Đáng giá.” – Đây là câu trả lời mà Hà Ngạn đặt tay lên ngực, trả lời một cách thành thật nhất.
“Nếu vậy anh có thể ở lại một ngày nữa, được không? Anh sẽ yêu cầu em thêm nhiều lần một ngày, anh chỉ muốn thêm một ngày nữa…Nếu như hôm nay em hài lòng, em liền cho anh ở lại một ngày, rồi ngày mai anh cũng sẽ khiến em hài lòng, em sẽ cho anh thêm một ngày ở lại. Chỉ cần ngày nào đó, em đối với anh không hài lòng nữa, liền thu lại chìa khóa phòng của anh, anh lập tức sẽ rời đi, một phút cũng không ở lại.”
Đây là một lời thỉnh cầu rất khiêm tốn, thành khẩn, phải có một khoảng trống mới có thể tích giọt thành hồ nước.
“Được.”
Hà Ngạn do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Kinh hỉ đột nhiên xuất hiện, Trịnh Phi Loan không dám tin tưởng. Lúc lâu sau, hắn cuối cùng mới tin đây không phải là lời nói đùa của Hà Ngạn, như chút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Hà Ngạn, em yên tâm.
Anh sẽ không bao giờ đối xử tệ với em một lần nào nữa.
Anh sẽ kiên nhẫn, sẽ ôn nhu, mỗi ngày mỗi ngày sẽ bầu bạn bên cạnh em, cho đến tận khi em cho phép anh vĩnh viễn bên cạnh mới dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook