Phù Hợp Nhất
-
Chương 36
Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Trời đã chuyển sang chiều tà thì Trịnh Phi Loan lấy lại được nhận thức. Những bông hoa tuyết vẫn lặng lẽ rơi, mỗi một bông hoa tuyết đều không khác gì năm ngoái, dường như Omega cũng chỉ mới vừa rời khỏi hắn.
Một năm.
Hắn chính là ngủ say một năm, mới có thể chính thức tỉnh giấc.
Hắn lấy điện thoại di động, bấm xuống dãy số của thám tử tư mình luôn chặn trong sổ đen, gửi đi một thông tin ngắn gọn.
Trịnh Phi Loan yên tĩnh ngồi trong phòng giống như đây là nấm mồ của hắn, chôn chân hắn vĩnh viễn. Hắn chờ đợi, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đợi đến đêm, đợi đến khi hắn cũng bị bóng tối nuốt chửng. Màn hình vẫn luôn một màn đen như mực mài, nhưng ngay khi nó sáng lên, khi ấy sẽ là ánh sáng rạng đông của hắn.
Ting Ting.
Trong khoảng không tĩnh lặng vang lên âm thanh nhỏ, màn hình lóe sáng lên.
Trịnh Phi Loan cầm chặt điện thoại di động, sững sờ trước thứ được gửi tới – không phải là một đoạn văn bản, cũng không phải là hình ảnh mà hắn mong chờ, mà là một đoạn video.
Ở phần hình thu nhỏ của video chính là gương mặt tươi cười, rất non nớt đấy khả ái.
Trong video ấy, camera xuất hiện ở một viện đình ngập tràn nắng vàng rực rỡ.
Nơi đó là ở phía nam nên khí trời rất ấm áp, không có tuyết rơi, trong đình viện có một cây kim quế tươi tốt, lấp ló đằng sau mái ngói là một cây hồng, trên đó còn có rất nhiều quả hồng mọng chín. Có tiếng chim hót, có tiếng nước chảy róc rách, làn gió thổi đung đưa cành cây quế, mỗi một sự vật nơi đây đều như được mạ một lớp vàng óng ánh. Hình ảnh ấm áp giống như ánh mặt trời xua tan đi hắc ám bủa vây căn phòng này, làm dịu đi những suy nghĩ tiêu cực của Trịnh Phi Loan.
Vị thám tử khi đang quay video thì vừa vặn gặp được Hà Ngạn đang ôm bé con Hoa Linh Lan đi tắm nắng, vị thám tử này liền cùng hắn nói chuyện tán gẫu một chút, mọi hành động đều rất tự nhiên, tùy ý. Ống kính camera lúc nghiêng trái phải, lúc chếch hướng trên dưới, không hề chuẩn chính giữa tâm, có khi hình hai ba con biến mất vài giây.
“Đây là con gái của cậu sao?”
Hà Ngạn gật đầu: “Đúng thế.”
“Trông con bé thật đáng yêu, cháu bé tên gì thế, bé nó bao nhiêu tuổi rồi vậy?”
Hà Ngạn cười: “Chỉ mới tròn một tuổi thôi, gọi là Linh Lan… À, chính là tên của một loài hoa lily nhỏ, mọc thành chuỗi ấy. Đó là tên thân thuộc ở nhà thôi, còn tên của bé vẫn chưa quyết định được, lúc trước có nghĩ được vài tên nhưng sau đó không hay bằng Linh Lan nên vẫn giữ lấy tên này.”
Bé con đang ôm một con hổ bông, khi nghe thấy tên của mình liền ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa ngước lên chính là long lanh như hòn ngọc. Khi gặp một người xa lạ, bé con liền ngại ngùng mà ôm lấy hổ bông, rúc vào má Hà Ngạn lẩn trốn. còn dụi dụi vào gáy của Hà Ngạn.
Hà Ngạn cười gọi nhẹ: “Linh Lan?”
“A.”
Linh Lan vẫn không chịu nói, con bé có vẻ rất xấu hổ, chỉ dám hé mắt, len lén nhìn người đang quay video.
Thám tử hỏi: “Tên bé thực khác biệt, chắc cái tên ẩn chứa nhiều lý do lắm.”
“Lý do sao….” – Đôi mắt Hà Ngạn thoáng co rút, nụ cười ôn hòa cũng dần phai nhạt – “Không lý do gì đặc biệt cả, chỉ là tôi rất yêu thích loài hoa này thôi.”
Trịnh Phi Loan nhận ra biến hóa trong tích tắc đó của Hà Ngạn, tâm lý liền chua xót, hổ thẹn.
“Ba… Ba ba.” – Linh Lan bỗng nhiên mở miệng, giọng nói ngọt sữa vang lên.
“Hả?” – Hà Ngạn quay đầu sang nhìn con gái.
“Nha Nha!” – Cô bé cố gắng khua tay hai lần, sau đó chỉ tay ra phía cửa viện.
Hà Ngạn vừa nhìn liền hiểu ý, chậm rãi giải thích: “Không được, đám vịt hôm nay đang bơi ở đầu trấn rồi, một lát nữa mới quay trở lại đây.”
“A…” – Linh Lan có lẽ nghe hiểu được một vài từ ngữ, gương mặt bầu bĩnh liền ỉu xìu, bĩu bĩu môi.
Đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu, làn da trắng nõn, đôi gò má hồng hào, còn có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên ngọt ngào như mật ong. Lúc đứa nhỏ này buồn bã thì đôi mày nhỏ nhíu lại, đôi mắt tròn lóng lánh đảo qua lại, dù là ai nhìn thấy cũng không nỡ bắt nạt.
Khi Trịnh Phi Loan nhìn thấy con gái, lần đầu tiên phát hiện trái tim của mình giống như nước, nhũn mềm. Những câu nói “cam tâm tình nguyện vì con cái mà hái sao trời” đều cho là điều ngu xuẩn nhưng bây giờ hắn thấy đó là sự thật.
Hai hình ảnh trong video, tán gẫu một phút chốc, Linh Lan cuối cùng đã không còn ngại ngùng, ngược lại còn nổi lên hứng thú với camera của thám tử, muốn vươn tay bắt lấy, nhưng lại bị Hà Ngạn nhẹ nhàng chặn lại, Hà Ngạn dạy bảo cô bé: “Đây là đồ của bác, phải xin phép bác rồi mới được lấy, con hiểu không?”
“Dạ.” – Linh Lan rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chỉ về phía xa xa – “Vậy cái kia?”
Linh Lan vừa nói vừa chỉ dàn quả hồng phía sau đình lan viện, hai ba quả hồng đung đưa, trông rất ngon nha. Hà Ngạn ôm bé con đến đó hái thử nhưng đáng tiếc là chiều cao của Omega không cao lắm, dù Hà Ngạn đã cố nhón chân nhưng vẫn không hái được/
Linh Lan rất nôn nóng, gọi một tiếng rất vang dội: “Cha!”
“Làm sao thế, bé con?”
Một giọng nam rất mạnh mẽ lập tức đáp lại cô bé.
Ống kính liền xoay 120 độ, hướng về phía một cầu thang gỗ bên khu sân khác.
Một nam nhân mặc áo may ô thân hình cao to, vạm vỡ, đứng bên cạnh đoàn tú cầu kiểng, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, còn có hình xăm bánh răng cưa và ổ trục máy chạy hơi nước, mái tóc cũng được cắt gọi kiểu húi cua.
Trịnh Phi Loan siết chặt điện thoại di động.
Dáng dấp này, chính là một Alpha, chỉ qua hình ảnh video cũng có thể thấy được Alpha này có nồng độ tín tức tố cũng không hề thấp – Hắn ta là ai chứ? Tại sao lại ở bên cạnh Hà Ngạn?
Nếu như “Hà Ngạn chỉ trong phạm vi gần với một Alpha trưởng thành” vẫn còn chưa làm hắn nảy sinh địch ý dữ dội, nhưng một tiếng gọi “cha” vang dội mà người đáp lại còn là Alpha này, lòng ghen tuông của Trịnh Phi Loan tăng vọt, đứng ngồi không yên.
Alpha tay cầm cây khéo lớn, bên chân bày rải rác mấy cành lá tú cầu được cắt tỉa.
Trình Tu đã lâu không còn thấy mặt cũng đang ngồm xổm ở đằng đó, một tay ôm một bồn cây sứ, một ôm một thân cây, đang phát sầu làm sao để trồng cây, người cũng dính đầy bùn đất, tức giận nói: “Này, anh có thể không có mặt mũi như vậy không, Linh Lan là đang gọi tui nha!”
Đới Tiêu không hề phản ứng với Trình Tu, trực tiếp hỏi Hà Ngạn: “Có chuyện gì sao?”
Hà Ngạn giải thích hai câu, Đới Tiêu không nói nhiều, thả cây kéo xuống chạy qua, trước khi tới nơi còn có chút cố ý bước ngang qua chậu cây trong tay Trình Tu. Trình Tu nhịn không được liền mở miệng mắng người, cũng bỏ xuống chậu cây, tức giận đùng đùng đuổi theo.
Độ cao cũng phải hơn hai mét nên chiều cao của Omega hay Beta cũng đều không thể với tới. Đới Tiếu đứng lại, ước chừng độ cao rồi rất xấu xa quay sang cười cợt nhiễu Trình Tu: “Cậu có chắc cậu là có thể giúp Linh Lan không đó, nếu khó quá hãy để anh đây giúp cậu này?”
“Sao có thể không được! Anh chờ đó, tui đây đi tìm cục gạch!”
Trình Tu ai oán cực mạnh, nói xong còn muốn chạy đi một cục gạch với cái chân còn đi cà nhắc, chưa kịp đi thì đã bị Đới Tiêu tóm lấy: “Được rồi, anh đùa cậu xíu thôi mà.”
Đới Tiêu chà sát hai bàn tay, vươn tay thật vững vàng về phía Hà Ngàn: “Bé con, leo lên vai của cha này.”
Linh Lan không phải lần đầu được cõng trên vai của Đới Tiêu nên khi thấy Đới Tiêu vươn tay về phía mình liền hưng phấn mà duỗi cánh tay bé nhỏ, nhún mình muốn lao tới. Hà Ngạn liền bế con gái lên cao, dìu bé con vững ở trên vai Đới Tiêu rồi đứng sát ở bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng đón bé nếu lỡ có té ngã. Bờ vai của Đới Tiêu rất rộng còn rắn chắc, thân hình cao lớn, chỉ cần đứng lên, rất nhẹ nhàng cân bằng đã nâng Linh Lan lên cao tận mái đình viện.
Linh Lan chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống quả hồng, bé con thích thú nhịn không được liền hái liên tục quả này đến quả khác.
Một bé gái và ba người cha?
Thám tử tư bị tình huống trước mắt làm cho bối rối, chuyển ống kính sang chính diện gương mặt Đới Tiêu, Linh Lan đứng trên vai Đới Tiêu xê dịch tới lui cũng làm áo may sai lệch một chút.
“Cậu là người cha Alpha của bé Linh Lan sao?”
“Phải.” – Đới Tiêu liếc nhìn vị thám tử tư một chốc rồi mới bình tĩnh trả lời.
“Ruột thịt sao?”
“Đương nhiên ruột thịt rồi, con bé như được nặn đúc y chang tôi, chẳng nhẽ không nhìn ra sao?” – Đới Tiêu nhíu mày, nảy sinh nghi ngờ mà đánh giá ống kính đang quay của người này, tâm trạng khó chịu bực bội. Đới Tiêu năm chặt mấy đốt ngón tay khiến nó kêu vang răng rắc, ngữ khí không có vẻ gì hiền lành: “Hỏi vấn đề này, là anh muốn ăn đòn sao?”
Cánh tay có hình xăm còn nổi lên lớp cơ, chủ động phô bày sức mạnh, biểu dương sự uy hiếp từ Alpha.
Hà Ngạn không nhịn được nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Anh đừng có mà hung hăng dọa nạt người ta nữa.”
“Không phải tôi hung dữ, vấn đề này mà có thể hỏi à, rõ ràng là đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta” – Đới Tiêu xoa xoa tóc của Hà Ngạn, còn chỉ tay về phía ống kính, trên vai vẫn còn đang cõng Linh Lan, bước lại gần, sắc mặt hung bạo – “Quay như vậy đủ rồi, Linh Lan chính là gương mặt đại biểu của khách sạn chúng tôi, một phút mười đồng, nếu anh không trả thì tôi tịch thu điện thoại của anh. Dĩ nhiên nhiên, nếu anh đặt một gian phòng ở khách sạn chúng tôi, tôi có thể suy xét mà giảm giá tiền cho.”
Vừa chấm hết câu, Trình Tu rất nhanh đã xuất hiện sát bên, đưa màn hình di động của mình về phía thám tử: “Tiền mặt hay chuyển khoản?”
Thám tử tư như dê vào miệng cọp, lúng túng nói: “Tiền…tiền mặt.”
Sau đó, rụp một tiếng, màn hình tối đen, đoạn video đến đó là kết thúc.
Trịnh Phi Loan ngồi bên trong bóng tối, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại di động, tin tức quá chấn động khiến hắn thật lâu vẫn chưa động đậy được.
Đới Tiêu.
Hắn nhớ cái tên này. Dựa vào báo cáo của thám tử tư vào tháng trước, Hà Ngạn hiện đang ở tại một khách sạn tên Thanh Quả ở thị trấn Lạc Đàm. Mà Đới Tiêu chính là ông chủ khách ấy.
Từ trước cho tới nay, hắn đã không hề để ý đến một vấn đề cực kì quan trọng mà còn là vấn đề có khả năng xảy ra nhất, chính là: Hà Ngạn không còn độc thân.
Hắn không hề nghĩ tới điều này, một chút ý nghĩ giống như vậy cũng chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn vẫn luôn cho rằng tình yêu giữa hắn và Hà Ngạn là tình yêu thiên định, dù thời điểm ở bên nhau dây dưa, hay thời điểm đã lìa xa. Dù cho hắn đã gây một sai lầm to lớn, hắn vẫn tin Hà Ngạn vẫn sẽ ở đó chờ hắn hối cải, chờ hắn chạy đến bù đáp, quay đầu hàn gắn tình xưa.
Mà bây giờ hắn mới được cảnh tỉnh, kinh ngạc phát hiện, Hà Ngạn không còn thuộc về một mình hắn nữa. ( -_,-)
Mà vết đánh dấu của bọn họ đã được phẫu thuật xóa bỏ từ sớm, Hà Ngạn đã trở về thân phận tự do, trở về là một Omega được các Alpha đón chào. Hà Ngạn ôn nhu như vậy, dịu dàng như thế, dù là Alpha nào ở chung cũng sẽ không thể nhẫn tâm để em ấy ôm theo con gái lang thang phiêu bạt. Gặp là duyên, đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.
Chính là hắn đã quá ngạo mạng, lại quên mất điều này.
Trịnh Phi Loan như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, ghen tuông bủa vây, tư duy có chút hỗn loạn, sốt ruột: Bọn họ đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Đã tiến triển tới đâu rồi? Nếu như là cả hai tình ý nguyện hợp, vậy có phải chăng thân thể Hà Ngạn đã bị Đới Tiêu chạm qua sao?
Những điều này dù hắn đã không muốn nhưng vẫn nghĩ tới.
Chính Omega mình yêu tha thiết nay đã bị một Alpha khác chiếm giữ, đối với một Alpha mà nói đây chính nỗi nhục khó có thể xóa bỏ, còn không bằng dìm mặt mũi hắn xuống bùn mà giẫm!
Hà Ngạn sao lại không còn là của hắn nữa? Linh Lan sao có thể gọi Đới Tiêu là “cha” chứ? Hắn mới chính là người cha Alpha thân sinh của Linh Lan, không phải sao? Linh Lan chính là từ là DNA của hắn mà nảy mầm, bọn họ chính là máu mủ tình thân, ai cũng không thể xen vào.
Trịnh Phi Loan đột nhiên bật dậy.
Hắn không thừa nhận!
Không chấp nhận mình đã bị Hà Ngạn trục xuất ra khỏi trái tim, không chấp nhận việc phải làm người bên ngoài đứng đứng xem mọi thứ, không chấp nhận ngoại trừ hắn, Hà Ngạn lại toàn tâm toàn ý với một người xa lạ nào khác. Hắn và Hà Ngạn đã có một tình yêu rựng cháy, so với Đới Tiêu hay với bất kì Alpha nào khác thì hắn tin “Trịnh Phi Loan” luôn chiếm một địa vị đặc biệt trong lòng Hà Ngạn.
Hà Ngạn nhất định vẫn còn thích hắn, chỉ cần bây giờ hắn chạy đến bên cậu, mọi cảm xúc sẽ quay trở về thôi.
Trịnh Phi Loan cố chấp tin vào giả thiết này.
Sau năm phút, hắn lên trang web của khách sạn Thanh Quả đặt phòng trước, còn rất hào phóng – đặt toàn bộ năm căn phòng tốt, thanh toàn trước toàn bộ. Rồi hắn về nhà, thu dọn đơn giản vài bộ quần áo, chạy xe thẳng đến sân bay.
Trước khi rời đi, hắn đã mang theo một cặp nhẫn được cất trong két sắt.
Đó chính là cặp nhẫn mà Yến Ninh dành tặng cho hắn.
Năm hắn mười tám tuổi, Yến Ninh đã đưa hắn cặp nhẫn này, giọng điệu rất nghiêm túc nói với hắn: “Nếu như con tìm được người mình thương, nhất định phải quý trọng người ta. Cả đời cũng phải yêu thương lẫn nhau, không quản là thời gian trôi qua bao lâu, không được đánh mất chân ái, có hiểu chưa?”
Trịnh Phi Loan đã đáp ứng rất quyết đoán.
Những tấm gương trong gia đình của hắn, đều là những mối quan hệ Alpha-Omega đầy thống hận, tâm lý vặn vẹo, dây dưa nhau không dứt, còn có tiền sử của cha hắn, hắn đã nghĩ sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ đó nên đã xem nhẹ lời dặn dò của Yến Ninh. Mười hai năm trôi qua, khi hắn nhìn lại cặp nhẫn này, nhớ đến lời răn dạy của Yên Ninh, hắn mới biết sự lạc lối mà cha hắn đã đi, đến chính hắn cũng đã theo lối mòn ấy.
Chuyến bay cuối cùng cũng đáp xuống vào lúc nửa đêm. Phòng chờ của hành khách sân bay tấp nập tới lui, có người vội vàng, có người uể oải, có người ưu phiền.
Trịnh Phi Loan đứng tại cửa sổ sát đất, đứng đợi lối nối khoang máy bay mở ra.
Hắn cố gắng giữ vững biểu tình bình tĩnh, để tay lên thanh cầm, ngón tay gõ từng nhịp xuống lại khiến nội tâm lo lắng của hắn bại bộ.
Hắn sẽ tới kịp chứ?
Hắn sẽ không phải quá chậm trễ rồi đúng không?
Hắn đã tạo quá nhiều thương tổn cho Hà Ngạn, so với Đới Tiêu, liệu hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng? Hà Ngạn có chấp nhận sự áy náy từ hắn hay không?
Trịnh Phi Loan tâm trí đều mệt mỏi, giơ tay ấn xuống viền mắt sưng mỏi.
Hà Ngạn, anh đã tỉnh táo rồi, cũng sẽ không đột nhiên mất khống chế nữa. Anh nguyện ý đáp lại tấm chân tình của em, sẽ yêu thương Linh Lan, nâng bé con vào lòng ngực mà yêu thương, sẽ đón em quay trở về trường đại học, giúp em hoàn thành quá trình học tập bị gián đoạn. Liệu trong lòng em có còn một ngọn lửa nào không, một chút cũng được, để anh có thể một lần nữa nhóm nó lên? Em đừng… đừng sát nhập hộ khẩu với tên Đới Tiêu kia có được không? (:v)
Vào thời điểm mười hai giờ, một chiếc máy bay A320* cấp tốc chạy bay phía bóng tối không một mảng mây ánh sao. Đèn hiệu dần dần khuất bóng trong bầu trời đêm.
Từ thời điểm này, kì nghỉ dài hạn của hắn chính thức bắt đầu.
*Máy bay A320: là dòng máy vận tải hành khách với lộ tuyến tầm ngắn nhé.
Hết chương 36
Beta: Hành lá
Trời đã chuyển sang chiều tà thì Trịnh Phi Loan lấy lại được nhận thức. Những bông hoa tuyết vẫn lặng lẽ rơi, mỗi một bông hoa tuyết đều không khác gì năm ngoái, dường như Omega cũng chỉ mới vừa rời khỏi hắn.
Một năm.
Hắn chính là ngủ say một năm, mới có thể chính thức tỉnh giấc.
Hắn lấy điện thoại di động, bấm xuống dãy số của thám tử tư mình luôn chặn trong sổ đen, gửi đi một thông tin ngắn gọn.
Trịnh Phi Loan yên tĩnh ngồi trong phòng giống như đây là nấm mồ của hắn, chôn chân hắn vĩnh viễn. Hắn chờ đợi, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đợi đến đêm, đợi đến khi hắn cũng bị bóng tối nuốt chửng. Màn hình vẫn luôn một màn đen như mực mài, nhưng ngay khi nó sáng lên, khi ấy sẽ là ánh sáng rạng đông của hắn.
Ting Ting.
Trong khoảng không tĩnh lặng vang lên âm thanh nhỏ, màn hình lóe sáng lên.
Trịnh Phi Loan cầm chặt điện thoại di động, sững sờ trước thứ được gửi tới – không phải là một đoạn văn bản, cũng không phải là hình ảnh mà hắn mong chờ, mà là một đoạn video.
Ở phần hình thu nhỏ của video chính là gương mặt tươi cười, rất non nớt đấy khả ái.
Trong video ấy, camera xuất hiện ở một viện đình ngập tràn nắng vàng rực rỡ.
Nơi đó là ở phía nam nên khí trời rất ấm áp, không có tuyết rơi, trong đình viện có một cây kim quế tươi tốt, lấp ló đằng sau mái ngói là một cây hồng, trên đó còn có rất nhiều quả hồng mọng chín. Có tiếng chim hót, có tiếng nước chảy róc rách, làn gió thổi đung đưa cành cây quế, mỗi một sự vật nơi đây đều như được mạ một lớp vàng óng ánh. Hình ảnh ấm áp giống như ánh mặt trời xua tan đi hắc ám bủa vây căn phòng này, làm dịu đi những suy nghĩ tiêu cực của Trịnh Phi Loan.
Vị thám tử khi đang quay video thì vừa vặn gặp được Hà Ngạn đang ôm bé con Hoa Linh Lan đi tắm nắng, vị thám tử này liền cùng hắn nói chuyện tán gẫu một chút, mọi hành động đều rất tự nhiên, tùy ý. Ống kính camera lúc nghiêng trái phải, lúc chếch hướng trên dưới, không hề chuẩn chính giữa tâm, có khi hình hai ba con biến mất vài giây.
“Đây là con gái của cậu sao?”
Hà Ngạn gật đầu: “Đúng thế.”
“Trông con bé thật đáng yêu, cháu bé tên gì thế, bé nó bao nhiêu tuổi rồi vậy?”
Hà Ngạn cười: “Chỉ mới tròn một tuổi thôi, gọi là Linh Lan… À, chính là tên của một loài hoa lily nhỏ, mọc thành chuỗi ấy. Đó là tên thân thuộc ở nhà thôi, còn tên của bé vẫn chưa quyết định được, lúc trước có nghĩ được vài tên nhưng sau đó không hay bằng Linh Lan nên vẫn giữ lấy tên này.”
Bé con đang ôm một con hổ bông, khi nghe thấy tên của mình liền ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa ngước lên chính là long lanh như hòn ngọc. Khi gặp một người xa lạ, bé con liền ngại ngùng mà ôm lấy hổ bông, rúc vào má Hà Ngạn lẩn trốn. còn dụi dụi vào gáy của Hà Ngạn.
Hà Ngạn cười gọi nhẹ: “Linh Lan?”
“A.”
Linh Lan vẫn không chịu nói, con bé có vẻ rất xấu hổ, chỉ dám hé mắt, len lén nhìn người đang quay video.
Thám tử hỏi: “Tên bé thực khác biệt, chắc cái tên ẩn chứa nhiều lý do lắm.”
“Lý do sao….” – Đôi mắt Hà Ngạn thoáng co rút, nụ cười ôn hòa cũng dần phai nhạt – “Không lý do gì đặc biệt cả, chỉ là tôi rất yêu thích loài hoa này thôi.”
Trịnh Phi Loan nhận ra biến hóa trong tích tắc đó của Hà Ngạn, tâm lý liền chua xót, hổ thẹn.
“Ba… Ba ba.” – Linh Lan bỗng nhiên mở miệng, giọng nói ngọt sữa vang lên.
“Hả?” – Hà Ngạn quay đầu sang nhìn con gái.
“Nha Nha!” – Cô bé cố gắng khua tay hai lần, sau đó chỉ tay ra phía cửa viện.
Hà Ngạn vừa nhìn liền hiểu ý, chậm rãi giải thích: “Không được, đám vịt hôm nay đang bơi ở đầu trấn rồi, một lát nữa mới quay trở lại đây.”
“A…” – Linh Lan có lẽ nghe hiểu được một vài từ ngữ, gương mặt bầu bĩnh liền ỉu xìu, bĩu bĩu môi.
Đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu, làn da trắng nõn, đôi gò má hồng hào, còn có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên ngọt ngào như mật ong. Lúc đứa nhỏ này buồn bã thì đôi mày nhỏ nhíu lại, đôi mắt tròn lóng lánh đảo qua lại, dù là ai nhìn thấy cũng không nỡ bắt nạt.
Khi Trịnh Phi Loan nhìn thấy con gái, lần đầu tiên phát hiện trái tim của mình giống như nước, nhũn mềm. Những câu nói “cam tâm tình nguyện vì con cái mà hái sao trời” đều cho là điều ngu xuẩn nhưng bây giờ hắn thấy đó là sự thật.
Hai hình ảnh trong video, tán gẫu một phút chốc, Linh Lan cuối cùng đã không còn ngại ngùng, ngược lại còn nổi lên hứng thú với camera của thám tử, muốn vươn tay bắt lấy, nhưng lại bị Hà Ngạn nhẹ nhàng chặn lại, Hà Ngạn dạy bảo cô bé: “Đây là đồ của bác, phải xin phép bác rồi mới được lấy, con hiểu không?”
“Dạ.” – Linh Lan rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chỉ về phía xa xa – “Vậy cái kia?”
Linh Lan vừa nói vừa chỉ dàn quả hồng phía sau đình lan viện, hai ba quả hồng đung đưa, trông rất ngon nha. Hà Ngạn ôm bé con đến đó hái thử nhưng đáng tiếc là chiều cao của Omega không cao lắm, dù Hà Ngạn đã cố nhón chân nhưng vẫn không hái được/
Linh Lan rất nôn nóng, gọi một tiếng rất vang dội: “Cha!”
“Làm sao thế, bé con?”
Một giọng nam rất mạnh mẽ lập tức đáp lại cô bé.
Ống kính liền xoay 120 độ, hướng về phía một cầu thang gỗ bên khu sân khác.
Một nam nhân mặc áo may ô thân hình cao to, vạm vỡ, đứng bên cạnh đoàn tú cầu kiểng, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, còn có hình xăm bánh răng cưa và ổ trục máy chạy hơi nước, mái tóc cũng được cắt gọi kiểu húi cua.
Trịnh Phi Loan siết chặt điện thoại di động.
Dáng dấp này, chính là một Alpha, chỉ qua hình ảnh video cũng có thể thấy được Alpha này có nồng độ tín tức tố cũng không hề thấp – Hắn ta là ai chứ? Tại sao lại ở bên cạnh Hà Ngạn?
Nếu như “Hà Ngạn chỉ trong phạm vi gần với một Alpha trưởng thành” vẫn còn chưa làm hắn nảy sinh địch ý dữ dội, nhưng một tiếng gọi “cha” vang dội mà người đáp lại còn là Alpha này, lòng ghen tuông của Trịnh Phi Loan tăng vọt, đứng ngồi không yên.
Alpha tay cầm cây khéo lớn, bên chân bày rải rác mấy cành lá tú cầu được cắt tỉa.
Trình Tu đã lâu không còn thấy mặt cũng đang ngồm xổm ở đằng đó, một tay ôm một bồn cây sứ, một ôm một thân cây, đang phát sầu làm sao để trồng cây, người cũng dính đầy bùn đất, tức giận nói: “Này, anh có thể không có mặt mũi như vậy không, Linh Lan là đang gọi tui nha!”
Đới Tiêu không hề phản ứng với Trình Tu, trực tiếp hỏi Hà Ngạn: “Có chuyện gì sao?”
Hà Ngạn giải thích hai câu, Đới Tiêu không nói nhiều, thả cây kéo xuống chạy qua, trước khi tới nơi còn có chút cố ý bước ngang qua chậu cây trong tay Trình Tu. Trình Tu nhịn không được liền mở miệng mắng người, cũng bỏ xuống chậu cây, tức giận đùng đùng đuổi theo.
Độ cao cũng phải hơn hai mét nên chiều cao của Omega hay Beta cũng đều không thể với tới. Đới Tiếu đứng lại, ước chừng độ cao rồi rất xấu xa quay sang cười cợt nhiễu Trình Tu: “Cậu có chắc cậu là có thể giúp Linh Lan không đó, nếu khó quá hãy để anh đây giúp cậu này?”
“Sao có thể không được! Anh chờ đó, tui đây đi tìm cục gạch!”
Trình Tu ai oán cực mạnh, nói xong còn muốn chạy đi một cục gạch với cái chân còn đi cà nhắc, chưa kịp đi thì đã bị Đới Tiêu tóm lấy: “Được rồi, anh đùa cậu xíu thôi mà.”
Đới Tiêu chà sát hai bàn tay, vươn tay thật vững vàng về phía Hà Ngàn: “Bé con, leo lên vai của cha này.”
Linh Lan không phải lần đầu được cõng trên vai của Đới Tiêu nên khi thấy Đới Tiêu vươn tay về phía mình liền hưng phấn mà duỗi cánh tay bé nhỏ, nhún mình muốn lao tới. Hà Ngạn liền bế con gái lên cao, dìu bé con vững ở trên vai Đới Tiêu rồi đứng sát ở bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng đón bé nếu lỡ có té ngã. Bờ vai của Đới Tiêu rất rộng còn rắn chắc, thân hình cao lớn, chỉ cần đứng lên, rất nhẹ nhàng cân bằng đã nâng Linh Lan lên cao tận mái đình viện.
Linh Lan chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống quả hồng, bé con thích thú nhịn không được liền hái liên tục quả này đến quả khác.
Một bé gái và ba người cha?
Thám tử tư bị tình huống trước mắt làm cho bối rối, chuyển ống kính sang chính diện gương mặt Đới Tiêu, Linh Lan đứng trên vai Đới Tiêu xê dịch tới lui cũng làm áo may sai lệch một chút.
“Cậu là người cha Alpha của bé Linh Lan sao?”
“Phải.” – Đới Tiêu liếc nhìn vị thám tử tư một chốc rồi mới bình tĩnh trả lời.
“Ruột thịt sao?”
“Đương nhiên ruột thịt rồi, con bé như được nặn đúc y chang tôi, chẳng nhẽ không nhìn ra sao?” – Đới Tiêu nhíu mày, nảy sinh nghi ngờ mà đánh giá ống kính đang quay của người này, tâm trạng khó chịu bực bội. Đới Tiêu năm chặt mấy đốt ngón tay khiến nó kêu vang răng rắc, ngữ khí không có vẻ gì hiền lành: “Hỏi vấn đề này, là anh muốn ăn đòn sao?”
Cánh tay có hình xăm còn nổi lên lớp cơ, chủ động phô bày sức mạnh, biểu dương sự uy hiếp từ Alpha.
Hà Ngạn không nhịn được nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Anh đừng có mà hung hăng dọa nạt người ta nữa.”
“Không phải tôi hung dữ, vấn đề này mà có thể hỏi à, rõ ràng là đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta” – Đới Tiêu xoa xoa tóc của Hà Ngạn, còn chỉ tay về phía ống kính, trên vai vẫn còn đang cõng Linh Lan, bước lại gần, sắc mặt hung bạo – “Quay như vậy đủ rồi, Linh Lan chính là gương mặt đại biểu của khách sạn chúng tôi, một phút mười đồng, nếu anh không trả thì tôi tịch thu điện thoại của anh. Dĩ nhiên nhiên, nếu anh đặt một gian phòng ở khách sạn chúng tôi, tôi có thể suy xét mà giảm giá tiền cho.”
Vừa chấm hết câu, Trình Tu rất nhanh đã xuất hiện sát bên, đưa màn hình di động của mình về phía thám tử: “Tiền mặt hay chuyển khoản?”
Thám tử tư như dê vào miệng cọp, lúng túng nói: “Tiền…tiền mặt.”
Sau đó, rụp một tiếng, màn hình tối đen, đoạn video đến đó là kết thúc.
Trịnh Phi Loan ngồi bên trong bóng tối, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại di động, tin tức quá chấn động khiến hắn thật lâu vẫn chưa động đậy được.
Đới Tiêu.
Hắn nhớ cái tên này. Dựa vào báo cáo của thám tử tư vào tháng trước, Hà Ngạn hiện đang ở tại một khách sạn tên Thanh Quả ở thị trấn Lạc Đàm. Mà Đới Tiêu chính là ông chủ khách ấy.
Từ trước cho tới nay, hắn đã không hề để ý đến một vấn đề cực kì quan trọng mà còn là vấn đề có khả năng xảy ra nhất, chính là: Hà Ngạn không còn độc thân.
Hắn không hề nghĩ tới điều này, một chút ý nghĩ giống như vậy cũng chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn vẫn luôn cho rằng tình yêu giữa hắn và Hà Ngạn là tình yêu thiên định, dù thời điểm ở bên nhau dây dưa, hay thời điểm đã lìa xa. Dù cho hắn đã gây một sai lầm to lớn, hắn vẫn tin Hà Ngạn vẫn sẽ ở đó chờ hắn hối cải, chờ hắn chạy đến bù đáp, quay đầu hàn gắn tình xưa.
Mà bây giờ hắn mới được cảnh tỉnh, kinh ngạc phát hiện, Hà Ngạn không còn thuộc về một mình hắn nữa. ( -_,-)
Mà vết đánh dấu của bọn họ đã được phẫu thuật xóa bỏ từ sớm, Hà Ngạn đã trở về thân phận tự do, trở về là một Omega được các Alpha đón chào. Hà Ngạn ôn nhu như vậy, dịu dàng như thế, dù là Alpha nào ở chung cũng sẽ không thể nhẫn tâm để em ấy ôm theo con gái lang thang phiêu bạt. Gặp là duyên, đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.
Chính là hắn đã quá ngạo mạng, lại quên mất điều này.
Trịnh Phi Loan như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, ghen tuông bủa vây, tư duy có chút hỗn loạn, sốt ruột: Bọn họ đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Đã tiến triển tới đâu rồi? Nếu như là cả hai tình ý nguyện hợp, vậy có phải chăng thân thể Hà Ngạn đã bị Đới Tiêu chạm qua sao?
Những điều này dù hắn đã không muốn nhưng vẫn nghĩ tới.
Chính Omega mình yêu tha thiết nay đã bị một Alpha khác chiếm giữ, đối với một Alpha mà nói đây chính nỗi nhục khó có thể xóa bỏ, còn không bằng dìm mặt mũi hắn xuống bùn mà giẫm!
Hà Ngạn sao lại không còn là của hắn nữa? Linh Lan sao có thể gọi Đới Tiêu là “cha” chứ? Hắn mới chính là người cha Alpha thân sinh của Linh Lan, không phải sao? Linh Lan chính là từ là DNA của hắn mà nảy mầm, bọn họ chính là máu mủ tình thân, ai cũng không thể xen vào.
Trịnh Phi Loan đột nhiên bật dậy.
Hắn không thừa nhận!
Không chấp nhận mình đã bị Hà Ngạn trục xuất ra khỏi trái tim, không chấp nhận việc phải làm người bên ngoài đứng đứng xem mọi thứ, không chấp nhận ngoại trừ hắn, Hà Ngạn lại toàn tâm toàn ý với một người xa lạ nào khác. Hắn và Hà Ngạn đã có một tình yêu rựng cháy, so với Đới Tiêu hay với bất kì Alpha nào khác thì hắn tin “Trịnh Phi Loan” luôn chiếm một địa vị đặc biệt trong lòng Hà Ngạn.
Hà Ngạn nhất định vẫn còn thích hắn, chỉ cần bây giờ hắn chạy đến bên cậu, mọi cảm xúc sẽ quay trở về thôi.
Trịnh Phi Loan cố chấp tin vào giả thiết này.
Sau năm phút, hắn lên trang web của khách sạn Thanh Quả đặt phòng trước, còn rất hào phóng – đặt toàn bộ năm căn phòng tốt, thanh toàn trước toàn bộ. Rồi hắn về nhà, thu dọn đơn giản vài bộ quần áo, chạy xe thẳng đến sân bay.
Trước khi rời đi, hắn đã mang theo một cặp nhẫn được cất trong két sắt.
Đó chính là cặp nhẫn mà Yến Ninh dành tặng cho hắn.
Năm hắn mười tám tuổi, Yến Ninh đã đưa hắn cặp nhẫn này, giọng điệu rất nghiêm túc nói với hắn: “Nếu như con tìm được người mình thương, nhất định phải quý trọng người ta. Cả đời cũng phải yêu thương lẫn nhau, không quản là thời gian trôi qua bao lâu, không được đánh mất chân ái, có hiểu chưa?”
Trịnh Phi Loan đã đáp ứng rất quyết đoán.
Những tấm gương trong gia đình của hắn, đều là những mối quan hệ Alpha-Omega đầy thống hận, tâm lý vặn vẹo, dây dưa nhau không dứt, còn có tiền sử của cha hắn, hắn đã nghĩ sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ đó nên đã xem nhẹ lời dặn dò của Yến Ninh. Mười hai năm trôi qua, khi hắn nhìn lại cặp nhẫn này, nhớ đến lời răn dạy của Yên Ninh, hắn mới biết sự lạc lối mà cha hắn đã đi, đến chính hắn cũng đã theo lối mòn ấy.
Chuyến bay cuối cùng cũng đáp xuống vào lúc nửa đêm. Phòng chờ của hành khách sân bay tấp nập tới lui, có người vội vàng, có người uể oải, có người ưu phiền.
Trịnh Phi Loan đứng tại cửa sổ sát đất, đứng đợi lối nối khoang máy bay mở ra.
Hắn cố gắng giữ vững biểu tình bình tĩnh, để tay lên thanh cầm, ngón tay gõ từng nhịp xuống lại khiến nội tâm lo lắng của hắn bại bộ.
Hắn sẽ tới kịp chứ?
Hắn sẽ không phải quá chậm trễ rồi đúng không?
Hắn đã tạo quá nhiều thương tổn cho Hà Ngạn, so với Đới Tiêu, liệu hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng? Hà Ngạn có chấp nhận sự áy náy từ hắn hay không?
Trịnh Phi Loan tâm trí đều mệt mỏi, giơ tay ấn xuống viền mắt sưng mỏi.
Hà Ngạn, anh đã tỉnh táo rồi, cũng sẽ không đột nhiên mất khống chế nữa. Anh nguyện ý đáp lại tấm chân tình của em, sẽ yêu thương Linh Lan, nâng bé con vào lòng ngực mà yêu thương, sẽ đón em quay trở về trường đại học, giúp em hoàn thành quá trình học tập bị gián đoạn. Liệu trong lòng em có còn một ngọn lửa nào không, một chút cũng được, để anh có thể một lần nữa nhóm nó lên? Em đừng… đừng sát nhập hộ khẩu với tên Đới Tiêu kia có được không? (:v)
Vào thời điểm mười hai giờ, một chiếc máy bay A320* cấp tốc chạy bay phía bóng tối không một mảng mây ánh sao. Đèn hiệu dần dần khuất bóng trong bầu trời đêm.
Từ thời điểm này, kì nghỉ dài hạn của hắn chính thức bắt đầu.
*Máy bay A320: là dòng máy vận tải hành khách với lộ tuyến tầm ngắn nhé.
Hết chương 36
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook