Cánh cửa ban công từ từ mở ra, Đường phu nhân đi vào, trông bà có vẻ rất không vui.

“Chị nghe thấy cả rồi chứ?” Ông cụ trầm giọng hỏi.

Tối qua, con dâu cụ nói chuyện này cho cụ, cụ hãi quá, trằn trọc cả đêm không ngủ được. Tới sáng nay, cụ phát hiện một cách muộn màng là cụ mừng như điên. Nếu hai đứa nhỏ tâm đầu ý hợp thì đây chẳng phải là cách bù đắp lỗi lầm tốt nhất ư? Càng nghĩ cụ càng thấy phấn khởi, thậm chí cụ còn muốn lệnh cho cháu trai cụ cưới luôn cô bé về làm vợ. Nhưng cụ chợt nhớ đến thói trăng hoa, bạc bẽo của thằng cháu mình, sợ cậu chàng không xứng với người ta, cũng lo cậu chàng không tốt với cô bé, huống chi bây giờ, con dâu cụ vẫn thành kiến cô bé lắm. Thế nên cụ thử, một phép thử đơn giản, xem thằng ranh hư đốn nhà cụ đã sẵn sàng để trở thành chỗ dựa cho cô bé lương thiện kia hay chưa. Cụ không ngờ là: A Chính kiên gan hơn cụ tưởng rất nhiều, còn thầm làm bao nhiêu chuyện vì cô bé, vì tương lai của hai đứa nữa chứ. Coi như cậu chàng đã vượt qua được thử thách của cụ rồi đó.

Ông cụ là người trải đời nên nghĩ tích cực lắm, người mất thì đã cũng đã mất rồi, điều người còn sống nên làm là sống cho thật tốt. Hiện giờ, cụ chỉ lo có một điều là: liệu Phù Hiểu có chịu cho A Chính cơ hội làm lại hay không.

Bà Hàn Ngọc Tố thấy vẻ mặt ba chồng rất giống đang hài lòng thì vội can: “Ba à, bây giờ, A Chính đang dỗi, đang làm bướng với chúng ta, ba tuyệt đối không được chiều theo nó!”

Ông cụ Đường trợn mắt, “Con trai chị vẫn là thằng quỷ ranh thích làm nũng chị đấy phỏng?”

Bà Hàn Ngọc Tố bị chẹn lời, không sao phản bác được, bà không kìm lòng được nhắc: “Cái cô Phù Hiểu đó… chuyện đã qua bao lâu rồi mà giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt A Chính, chẳng biết cô ta có ý đồ gì đây!”

Ông cụ Đường lắc đầu, “Ngọc Tố, suy nghĩ của chị còn chưa đủ chính trực!” Cụ dừng một lát, “Cô bé Phù là một cô gái tốt. Ngày trước, chị giấu tôi đi tìm con bé đòi giải quyết riêng, tôi biết chị sốt ruột chuyện của A Chính, nhưng chị có bao giờ nghĩ đến: lúc ấy, con bé cũng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng con bé đã mất đi những gì! A Chính gây ra họa lớn, có ông bà nội đau lòng nó, có ba mẹ che chở nó; còn con bé, con bé vĩnh viễn mất đi những người thân yêu nhất, con bé trở thành trẻ mồ côi đó! Chị thử suy bụng ta ra bụng người xem, nếu chị ở vào hoàn cảnh đó, chị sẽ tha cho A Chính một con đường sống ư? Khi chị giống con bé, phải chịu nỗi đau tột cùng vì mất đi ba mẹ, còn bị người ta thêm dầu vào lửa, ỷ thế hiếp người, chị có thể tha cho hung thủ một con đường sống không?”

Bà Hàn Ngọc Tố á khẩu không nói được gì.

“Tôi đoán là chị không thể, nếu chị rơi vào hoàn cảnh đó, nhất định chị sẽ không từ thủ đoạn hại đối phương tan cửa nát nhà cho thỏa mối hận lòng; Mà nếu là tôi, tôi đoán: tôi cũng không thể, giết người thì đền mạng, dù đối phương chỉ là một đứa bé tôi cũng muốn nó phải trả giá đắt. Nhưng cô bé đó thì đã làm được, vì không để người khác phải chịu nỗi khổ giống mình, con bé dứt khoát chọn tha thứ, phải vị tha cỡ nào mới làm được điều đó chứ! Nếu không có sự khoan hồng, độ lượng của cô bé ấy, con của chị sao có ngày hôm nay? Một cô gái như vậy, chị còn chê người ta nhỏ nhen cái nỗi gì! Tôi nói thật: nếu Phù Hiểu chịu làm vợ con trai chị, thì đó là phúc đức con trai chị tu suốt ba đời!”

Trong suốt mấy thập niên bà Hàn Ngọc Tố làm dâu nhà họ Đường, ông cụ chưa từng nặng lời với bà dù chỉ một câu, nhưng mà hôm nay, ông cụ quả thật đã mắng cho bà một trận.

“Chị về mà ngẫm lại cho hẳn hoi đi, chuyện của A Chính và Phù Hiểu cũng không được ngăn trở nữa, để thằng bé cưới một cô vợ tốt về, rồi hai đứa nó sống hòa thuận với nhau. Còn thằng Trí Quốc, tôi sẽ điện cho nó sau.”

Dù ngoài xã hội, bà Hàn Ngọc Tố có hô mưa gọi gió cỡ nào, thế lực nhà mẹ đẻ – hậu phương của bà có to lớn và vững chắc bao nhiêu, thì trong nhà, bà cũng không thế không cúi đầu trước uy nghiêm của ông cụ Đường đức cao vọng trọng. Tuy bà vẫn hơi không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời, mím chặt môi rời khỏi phòng thư pháp.

Còn Đường Học Chính, anh về phòng, thấy lưng và tay đau rát thì lột phắt áo ra. Anh soi gương, ngó những vệt đỏ chằng chịt trên lưng mà đuôi mày giật giật, đánh mạnh thế không biết? Anh cầm di động, nằm úp sấp lên giường, chợt nhớ đến trên web, có người nói: thỉnh thoảng đàn ông phải biết đúng lúc vờ tỏ ra mình đáng thương, cách đó hiệu quả lắm; hay là bây giờ anh thử phát nhỉ? Nghĩ là làm, anh lập tức soạn tin nhắn: “Vợ, anh bị ông cụ đánh.” Soạn xong, anh ngẫm nghĩ rồi thêm: “Đau chết đi được.” Định gửi tin thì lại thấy không ổn lắm, liền xóa mấy chữ “chết đi được” đi, chỉ để lại chữ “đau.” Cuối cùng, anh gửi tin nhắn đi.

Chờ một lúc lâu không thấy hồi âm, anh chán nản ném điện thoại ra một xó, mẹ nó chứ, lừa Gia.

Lưng vẫn chưa hết đau, Đường Học Chính xị mặt ra, rúc đầu vào gối, chợp mắt.

“Rong rong–” Chợt di động rung lên.

Đưởng Học Chính ngẩng phắt đầu dậy, vươn cánh tay dài ra cầm di động, động tác này ảnh hưởng đến vết thương nên anh rên khẽ một tiếng, sự chú ý vẫn dồn vào màn hình di động. Thấy tên người gửi tin, anh tròn cả mắt.

Cứt thật! Nếu biết trước khổ nhục kế hiệu quả thế này, thì sao anh phải đợi đến tận bây giờ mới dùng chứ? Trước kia, nhắn cho cô bao nhiêu là tin mà cô chẳng chịu hồi âm lại, giờ, vừa nghe nói anh bị thương, cô đã vội vội vàng vàng nhắn tin cho anh. Cái cô nàng bé bỏng đó nữa, còn muốn cậy mạnh đến bao giờ?

“Sao anh lại bị đánh?” Phù Hiểu hỏi.

Đường Học Chính ngoác miệng ra cười, đọc tin thôi cũng có thể hình dung ra vẻ cau mày bặm môi của cô khi này.

“Anh bảo mai anh đi nhà em, ông cụ bảo thế thì muộn quá, rồi nện cho anh một trận.” Anh nhắn lại vậy đó.

5 phút sau, Phù Hiểu hồi âm lại: “Anh có bị thương nặng lắm không?”

“Không chảy máu, nội thương.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Chưa bôi, mai anh đi nhà em, em bôi thuốc cho anh, nhớ chuẩn bị thuốc trước nhé.”

“Tôi không làm, chúng ta đã chia tay rồi. Anh tự lo đi.”

“Anh nhớ em lắm.”

“Tôi không nhớ anh.”

“Thế thì cứ mặc xác anh, cho anh nội thương chết luôn đi.”

Lần này mãi chả thấy cô hồi âm, khi Đường Học Chính cho là khổ nhục kế đã không còn hiệu quả nữa thì di động trong tay anh lại rung lên.

“Đường Học Chính, không được lấy sức khỏe của mình ra đùa.”

Giận à. Thấy không được ổn lắm, Đường Học Chính vội nhắn lại: “Được, được, anh đi bôi thuốc ngay đây.”

Ở đầu dây bên kia, Phù Hiểu siết chặt di động, môi dưới bị cô cắn đến trắng nhợt. Tuy anh không kêu ca gì nhưng cô biết: anh bị đòn là vì cô. Dương Mật nói: ngày trước, cứ cách vài tháng anh lại thay bạn gái một lần, cô đã tệ bạc với anh thế này rồi, sao anh còn chưa chịu buông tay vậy?

Còn ở đầu dây bên này, Đường phu nhân thấy Đường Học Chính bị đánh thì lo cho con lắm, vội lên lầu nhìn con. Đẩy cửa ra, bà thấy con nằm sấp trên chiếc giường to tướng, tấm lưng trần màu bánh mật khỏe khoắn của anh chàng thì chằng chịt những vệt roi đỏ, bà bật thét lên, “Sao lại nặng tay thế cơ chứ?” Ba chồng bà cũng thật là, sao cụ xuống tay mạnh thế không biết!

Đường Học Chính không thèm quay ra, chỉ nói với giọng uể oải: “Nhờ phúc của mẹ đó.”

“Anh… aizzz!” Con trai yêu bị thương nặng thế này cơ mà, Đường phu nhân vội gọi quản gia mang hòm thuốc lên, tự tay bôi thuốc cho anh chàng, bà xót xa thổi vết thương cho anh chàng: “Có đau lắm không? Có cần đi bệnh viện khám không?”

“Không cần, không chết được.”

“Anh dỗi mẹ cái nỗi gì, chẳng phải mẹ cũng vì tốt cho anh sao?”

“Mẹ chịu vứt cái cố chấp của mẹ đi mới là tốt cho con.”

“Mẹ anh thương anh lắm đấy!” Ông cụ Đường cũng đi lên, hừ lạnh một tiếng. Cụ liếc thoáng qua vết thương trên người anh chàng. Aizzz? Cụ xuống tay nặng thế cơ à?

Đường Học Chính dán mắt vào di động, không nói không rằng.

“Được rồi, đừng giả vờ giả vịt với nội nữa, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nếu anh vẫn khăng khăng như vậy…” Không thể quay phắt 180 độ thái độ luôn được, ông cụ đành làm ra vẻ, nói với vẻ miễn cưỡng, “Vậy thì mau mang cô bé đó về đây cho chúng tôi xem xét.”

Nào ngờ Đường Học Chính hoàn toàn không cảm kích, “Miễn đi, vợ con không phải đồ vật cho mọi người nghiên cứu. Mọi người không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích mọi người, tốt nhất là khỏi gặp nhau luôn.” Ông cụ mà cứ cái thái độ này thì còn lâu anh mới cho ông cụ gặp cô.

Chà! Thằng ranh con này thù dai gớm! Ông cụ Đường ân hận lắm, sao cụ đánh nó ít vậy chứ, cụ hắng giọng, “Nội đã bàn bạc với mẹ anh rồi, nếu anh đã tỏ thái độ kiên quyết như vậy, thì có lẽ chúng tôi thật sự đã hiểu lầm con bé. Anh lớn rồi, chúng tôi nên tin vào mắt nhìn người của anh!” Ừm, lấy cớ này được đấy.

Đường Học Chính thoáng sựng lại, vùng đứng dậy, mắt sáng lên nhìn sang ông cụ, “Nội không đùa con chứ?” Cứt thật, khổ nhục kế hiệu quả vậy sao không ai nói với anh một tiếng hả!

“Thằng vô liêm sỉ này, chuyện này sao có thể lấy ra đùa chứ?” Ông cụ Đường lườm anh.

Lại nhìn sang mẹ, “Mẹ?”

Bà Hàn Ngọc Tố trăm ngàn lần không muốn nhưng bị uy nghiêm của ba chồng áp, đành gật đầu một cách miễn cưỡng, “Ba nói phải ạ.”

“Mẹ đồng ý chấp nhận Phù Hiểu, cô ấy đến đây mẹ sẽ không xị mặt ra với cô ấy?”

“Mẹ anh đã đồng ý rồi thì sao có thể đổi ý chứ?” Ông cụ Đường nói.

Bà Hàn Ngọc Tố đành phải gật đầu.

Không hơi đâu mà để ý sự gượng gạo của bà, Đưởng Học Chính nhẩy nhẩng lên, ngoác miệng cười và vỗ vai ông cụ, “Mẹ nó chứ, nếu biết trước chỉ cần ăn bữa ‘tiệc’ này là xong chuyện… Sao nội không bảo con sớm hơn chứ, thế có phải đã xong chuyện lâu rồi không!”

Ông cụ tiện tay phang cho anh một gậy nữa.

Phấn khởi xong, anh khoác áo lên người, không thèm để ý lưng mình đang đau rát, “Con ra ngoài một lát.”

“Anh đi đâu?”

“Đi ra ngoài có chút việc.”

“Sao anh còn chưa đi nhà cô bé Phù Hiểu đó?” Ông cụ Đường càng nghĩ càng thấy lo, khúc mắc trong lòng cô bé ấy có hóa giải được không còn phải xem hành động của cậu chàng này, giờ làm gì còn thời gian cho cậu chàng đủng đỉnh chứ? Nhỡ cậu chàng đến muộn, con bé bị thằng khác cưới mất, thì cụ tìm đâu được cô cháu dâu tuyệt vời như thế nữa?

“Con còn chút việc phải đi xử lý trước.” Đến đơn vị điền đơn xin xuất ngũ.

“Anh phải biết phân ra chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ chứ, anh sốt xình xịch lên đòi nhà ta chấp nhận con bé mà giờ anh lại không vội là sao? Nhỡ đâu cô bé thích người khác thì biết làm sao bây giờ?”

“Đêm nay con sẽ khởi hành. Thằng nào dám ngấp nghé cô ấy cơ?” Đường Học Chính nở nụ cười đến là khát máu.

“Hừ, thế còn tạm được, nếu mai anh mới đi thì coi chừng đấy, nội sẽ nện cho anh trận nữa!”

“…” Đường Học Chính nhìn ông cụ một cách kỳ quái, ông nội anh đọc tin nhắn của anh?

Lần đầu tiên trong đời, bà Hàn Ngọc Tố cảm giác được sự bất lực, ba chồng bà đồng ý, chồng bà rồi cũng lại nghe lời ba chồng bà thôi, con trai thì khỏi nhắc nữa, chuyện Phù Hiểu vào cửa nhà họ Đường đã như ván đã đóng thuyền rồi. Aizzz! Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương